“Công tử” trong miệng bọn nha hoàn tất nhiên là Mộ Dung Dục, mà người thiếu gia kia chắc hẳn là Hạ Hướng Thâm.

Nghê Diệp Tâm cẩn thận nhớ lại, bỗng nhiên nghĩ tới cây trâm gài tóc làm bằng hồng sắc ngọc thạch cài trên đầu Mộ Dung Dục, không biết cái mà bọn nha hoàn nói có phải là cây trâm kia hay không.

Thật ra trâm gài tóc dành cho nam sĩ có hình thức rất phổ thông, cơ bản chỉ có một hình dạng, giống như một cây đinh dài, không có hoa văn gì, nhưng cây trâm ngọc hồng sắc kia hình như có giá trị không nhỏ, hẳn là một thứ tốt.

Nghê Diệp Tâm đi cùng Mộ Dung Trường Tình vào trong sân, bọn nha hoàn đó liền nhìn thấy. Hai người là quý khách của quý phủ, nên bọn nha hoàn đều vô cùng cung kính.

Có một tiểu nha hoàn đi vào bẩm báo Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục, đại phu cũng đến đúng lúc, đám người liền cùng nhau đi vào.

Lúc đi vào Nghê Diệp Tâm tỉ mỉ quan sát một chút, căn phòng này cũng không quá lớn, nhưng bài trí rất gọn gàng ngăn nắp, gian ngoài chỉ có một cái ghế bị lệch, những thứ khác đều rất chỉnh tề.

Mộ Dung Dục ở trong phòng cùng với Hạ Hướng Thâm, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi máu tanh nhè nhẹ, sắc mặt Mộ Dung Trường Tình lập tức đen lại.

Mộ Dung Dục ngồi bên giường, tay cầm khăn vải sạch sẽ đè lên vết thương trên gáy, vết thương không nhỏ, chảy rất nhiều máu, trên tay hắn đã có một chiếc khăn vải nhuốm đẫm máu.

Đại phu chạy tới, vô cùng lo lắng xử lý vết thương cho Mộ Dung Dục, vừa xử lý vừa thở dài, nói: “Hoàn hảo hoàn hảo, thương thế của Mộ Dung công tử hoàn hảo, nếu như sâu hơn một chút, chỉ sợ…”

Sắc mặt của Hạ Hướng Thâm cũng không dễ nhìn, nghe thấy đại phu nói vậy, suýt chút nữa khoát tay đứng dậy, bị Mộ Dung Dục kéo cánh tay lại.

Mộ Dung Dục cười cười, nói: “Không có chuyện gì, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.”

Mộ Dung Trường Tình đứng một bên không lên tiếng, chờ đại phu đi ra ngoài, lúc này mới hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Mộ Dung Dục đứng lên, nói: “Kinh động đến sư huynh, khiến sư huynh chê cười.”

Mộ Dung Trường Tình nhìn lướt qua vết thương trên gáy của Mộ Dung Dục, ném tới một bình sứ nhỏ, là thuốc trị thương.

Hắn lại nhìn lướt qua Hạ Hướng Thâm, cười lạnh một tiếng, nói: “Hạ đại hiệp, nhớ năm đó tên tuổi của Hạ đại hiệp trên giang hồ là không ai không biết, không người không hiểu. Võ công của sư đệ ta đã mất đi hoàn toàn, hắn có thể không phát hiện thích khách tiến vào trong phòng, nhưng còn Hạ đại hiệp thì sao?”

Nghê Diệp Tâm quan sát biểu tình của Hạ Hướng Thâm. Đừng nhìn Hạ Hướng Thâm có dáng vẻ ôn hòa nho nhã, có chút giống như một bạch diện thiếu gia, nhưng bây giờ sắc mặt bình tĩnh, khí tràng rất rất lớn, hoàn toàn không giống người bọn họ thấy lúc chiều.

Hạ Hướng Thâm nói: “Là sơ sót của ta.”

“Sư huynh.” Mộ Dung Dục nói: “Chuyện này có chút kỳ lạ, không liên quan đến Hướng Thâm.”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy bầu không khí rất cứng ngắc, nhanh chóng cười giảng hòa, nói: “Mộ Dung công tử, có việc kì lạ thì cứ nói thẳng ra, không biết tại hạ có thể giúp một tay hay không.”

Mộ Dung Trường Tình liếc Nghê Diệp Tâm một cái, nói: “Nghê đại nhân cũng rất nhiệt tình.”

Nghê Diệp Tâm: “…”

Không cẩn thận liền bị Mộ Dung đại hiệp trút giận lên người.

Sự việc quả thật rất kỳ lạ, vốn đã hơn nửa đêm, người trong phủ đã ngủ hết, Mộ Dung Dục và Hạ Hướng Thâm cũng đi nghỉ ngơi.

Nhưng ngay sau giờ Tý ba khắc (Khoảng 12h đêm), Mộ Dung Dục bỗng nhiên tỉnh lại.

Mộ Dung Dục nói: “Ta nghe thấy tiếng động ở gian ngoài, rất nhỏ, không biết là gì nữa.”

Mộ Dung Dục nghe thấy bên ngoài có âm thanh, lúc đầu cứ tưởng mình nghe nhầm, nhưng qua một lúc lại có tiếng vang lên.

Mộ Dung Dục cau mày, không biết phải miêu tả thế nào, nói: “Hình như là… Âm thanh do thứ gì đó gõ gõ trên mặt bàn, một lát lại gõ một lần.”

Âm thanh cốc cốc cốc. (Sao nghe như gõ cửa ấy nhỉ._.)

Mộ Dung Dục lập tức tỉnh ngủ, xuống giường ra ngoài kiểm tra. Gian ngoài không có một bóng người, nhưng âm thanh vẫn vang lên đều đặn.

“Lúc ta đi ra,” Mộ Dung Dục nói: “Ta thấy được một chuyện rất quái lạ…”

Mộ Dung Dục nói sau khi hắn đi ra, liền thấy cây trâm hồng ngọc của mình đang nằm trên bàn trà ở gian ngoài, mà âm thanh “Cốc cốc” là do cây trâm gõ lên bàn mà ra.

Không có ai động tới cây trâm kia, nhưng cây trâm lại tự nâng lên, một lúc lại đánh xuống cái bàn. Chuyện này thật sự rất quỷ dị, hơn nữa còn xảy ra lúc nửa đêm, khiến Mộ Dung Dục không hề đề phòng bị dọa sợ hết hồn.

“Sau đó thì sao?” Nghê Diệp Tâm tiếp tục truy vấn.

Bây giờ đã hơn nửa đêm, tự nhiên được nghe kể chuyện ma, khiến Nghê Diệp Tâm cảm thấy có chút lạnh lẽo, hoàn toàn tỉnh ngủ.

Mộ Dung Dục nói: “Không biết… Đột nhiên ta cảm thấy choáng váng, sau đó mất đi cảm giác, lúc tỉnh lại thì đã như vậy rồi.”

Mộ Dung Dục nói mình đột nhiên ngất xỉu, chuyện gì xảy ra sau đó, hắn hoàn toàn không biết.

Mà Hạ Hướng Thâm đang ở phòng trong lại nghe thấy tiếng “Leng keng” vang lên, mới giật mình tỉnh dậy, hắn lập tức đi ra ngoài xem, phát hiện Mộ Dung Dục đang nằm trên sàn nhà gian ngoài, trên đất còn có một vũng máu, Mộ Dung Dục bị thương trên gáy.

Gian ngoài chỉ có Mộ Dung Dục, còn lại thì một bóng người cũng không có, ngoại trừ cây ngọc trâm kia. Ngọc trâm rơi xuống vũng máu, trên cây trâm tất cả đều là máu…

Nghê Diệp Tâm nghe xong, hỏi: “Lúc nãy, trên đường chúng ta tới đây có nghe vài hạ nhân nói về chuyện ma quái của ngọc trâm, việc đó là như thế nào?”

Mộ Dung Trường Tình cau mày nói: “Ngươi cũng tin tưởng lời nói vô căn cứ kia?”

Nghê Diệp Tâm nhíu mày, nói: “Nghe một chút cũng không mất gì, không phải sao?”

Tất nhiên Mộ Dung Trường Tình không tin vào mấy chuyện ma kia, phải nói là ai đang giở trò quỷ mới là thật. Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm, một là người Ma giáo ai ai cũng oán hận, một là danh môn tân tú tiếng tăm lừng lẫy, mấy năm trước đột nhiên hai người cùng nhau biến mất, tuy rằng bọn họ nói họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong võ lâm cũng có nhiều lời đồn đại, nói là Hạ Hướng Thâm vì một ma đầu mà phản bội sư môn, không phải không có người muốn giết Hạ Hướng Thâm với danh nghĩa ‘Thay trời hành đạo’.

Mộ Dung Trường Tình hỏi: “Có người nào biết các ngươi ở nơi này không?”

Mộ Dung Dục lắc lắc đầu, nói: “Hẳn là không. Hôm nay sư huynh đột nhiên tìm đến, ta cũng rất kinh ngạc.”

Biểu tình của Mộ Dung Trường Tình có chút mất tự nhiên.

Năm đó Mộ Dung Dục đang hấp hối thì bị Hạ Hướng Thâm mang đi. Mộ Dung Trường Tình im lặng đuổi theo xuống núi, nên tất nhiên hắn sẽ biết bọn họ đi đâu, nhưng từ đó tới giờ vẫn không nói cho ai khác.

Nghê Diệp Tâm nhìn qua, nói: “Mộ Dung đại hiệp đã hỏi xong, vậy đến lượt ta hỏi.”

Lúc này Mộ Dung Trường Tình không thèm quản Nghê Diệp Tâm, không khinh bỉ hắn nữa.

Mộ Dung Dục nói: “Chuyện ma quái đó chỉ là lời nói vô căn cứ.”

Thấy Nghê Diệp Tâm rất tò mò về vấn đề này, Mộ Dung Dục liền nói cho hắn biết rõ mọi chuyện.

Trâm gài tóc hồng ngọc là do Hạ Hướng Thâm tặng cho Mộ Dung Dục từ mấy năm trước. Lúc ấy võ công của Mộ Dung Dục đã bị phế hoàn toàn, tâm trạng cũng có ít nhiều phiền muộn. Hạ Hướng Thâm cứu hắn ra, mang hắn đi ẩn cư ở địa phương nhỏ này, từ đây trở đi không dùng võ công, chuyển sang hành thương* kiếm tiền.

* Hành thương 行商: Bán hàng rong hay mua bán lương thực.(Vì giữ thể diện cho anh HHT này nên mình giữ nguyên nhé:))

Lúc ấy có một lão gia phú thương thấy Hạ Hướng Thâm rất có năng lực, từng kêu hắn vào phủ ở rể, nhưng bị Hạ Hướng Thâm cự tuyệt. Vị lão gia phú thương kia nghe nói hắn đã có người yêu, cũng không còn nhắc lại chuyện này nữa.

Lão gia phú thương không có nhi tử, chỉ có một người nữ nhi khá lớn tuổi, sau khi mất sẽ không có người kế thừa gia sản, nửa năm sau, lão gia phú thương nhận Hạ Hướng Thâm làm nghĩa tử (con trai nuôi), muốn hắn kế thừa y bát.

Sinh ý do Hạ Hướng Thâm quản lý cũng không tệ, qua một quãng thời gian ngắn liền trở thành thương nhân có tiếng trong phụ cận.

Một năm sau lão gia phú thương qua đời, Hạ Hướng Thâm cũng không muốn kế thừa gia sản, dự định để lại tất cả cho thiên kim bảo bối của lão gia phú thương.

Nhưng hắn không ngờ được, lão gia phú thương mới mất được hai ngày, lão phu nhân bỗng nhiên đưa một nam tử về phủ, nói là Đại thiếu gia bị thất lạc từ nhiều năm trước, bây giờ đã tìm được, cần phải kế thừa gia sản.

Cùng lúc đó, chỉ trong một đêm mà mọi người trong thành đều nghe đồn rằng, Hạ thiếu gia nổi tiếng không gần nữ sắc, thì ra cũng không phải là một chính nhân quân tử, mà là một người yêu thích nam sắc, bên cạnh hắn có một nam tử, dung mạo xinh đẹp hơn cả nữ tử, là do Hạ thiếu gia nuôi để giải buồn.

Hạ Hướng Thâm biết được, thật ra nam tử đột nhiên xuất hiện kia không phải là Đại thiếu gia bị thất lạc, mà là con riêng của lão gia phú thương, lão phu nhân vốn không muốn để hắn vào cửa, nhưng bây giờ gia sản sắp rơi vào tay người ngoài, nên không thể không thực hiện hạ sách này. Những người phát tán ra tin đồn ngoài kia cũng là người do lão phu nhân sai khiến.

Sau đó Hạ Hướng Thâm mang theo Mộ Dung Dục rời khỏi trấn nhỏ, mua một tòa nhà lớn dọn vào ở, còn tổ chức một buổi hôn lễ vô cùng long trọng.

Lúc thành thân, Hạ Hướng Thâm tặng cho Mộ Dung Dục một cây trâm ngọc, chính là cây trâm hồng sắc kia, nghe nói nó có giá trị liên thành, là bảo bối có tiền cũng không mua được.

Bởi vì là quà do Hạ Hướng Thâm tặng, hơn nữa có ý nghĩa đặc biệt, nên Mộ Dung Dục rất yêu thích, thường hay mang theo.

Nhưng mà tuy rằng cây trâm hồng ngọc có giá trị liên thành, nhưng cũng có người truyền nhau đồn rằng cây trâm này là một tà vật, tà tính rất lợi hại, thật ra là một cây hồi hồn trâm, có ác quỷ bám vào.

Nghe nói cây trâm này vốn không phải là hồng ngọc, mà là một cây trâm bạch ngọc toàn thân trơn bóng, cũng có giá trị liên thành.

Có một phú thương mua lại cây trâm này, tặng cho tiểu nhi tử sắp làm lễ đội mũ**. Nhưng không ngờ được, vào buổi tối trước lễ đội mũ một ngày, tiểu nhi tử đột nhiên bị người ám sát, chết vô cùng đáng sợ, người đó dùng cây trâm này đâm thành một lỗ thủng trên cổ họng của tiểu nhi tử, cây trâm bị nhiễm máu, nhuộm thành màu đỏ như máu.

** Quán/ Quan 冠: Lễ đội mũ. Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là “nhược quán” 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là “vị quán” 未冠.

Phú thương thương tâm quá mức, bị bệnh không dậy nổi, từ đó cây trâm bạch ngọc biến thành cây trâm hồng ngọc, tẩy rửa như thế nào cũng không sạch sẽ.

Vào ngày đầu thất hồi hồn (1) sau khi tiểu nhi tử chết, trong nhà phú thương đột nhiên nháo quỷ, nghe nói là quỷ hồn của tiểu nhi tử đã trở lại, rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc than. Rạng sáng ngày thứ hai, có người phát hiện trong nhà phú thương có người chết, người ấy chính là tiểu thiếp của phú thương, tiểu thiếp bị cây trâm hồng ngọc đâm thủng cổ họng.

Tất cả mọi người đều nói, thật ra tiểu thiếp tìm người giết chết tiểu nhi tử, muốn mưu đoạt gia sản, không nghĩ tới quỷ hồn của tiểu nhi tử lại trở về báo thù! Mộ Dung Dục nói: “Chỉ là một lời đồn mà thôi.”

Thời gian không còn sớm, Mộ Dung Dục có thương tích trên người nên cần nghỉ ngơi, Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm nghe xong cố sự liền rời khỏi chủ viện.

Hai người cùng nhau đi về, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nói: “Ngày mai các ngươi nhanh chóng lên đường trước đi, ta sẽ đuổi theo sau.”

Nghê Diệp Tâm nói: “A? Không bằng ta ở lại đây cùng ngươi. Kêu Trì Long cùng Triệu Duẫn nhanh chóng lên đường trước là được.”

Mộ Dung Trường Tình tựa hồ đang muốn nói không cần, nhưng lời vừa ra tới miệng liền nuốt trở về, tra án quả thật là sở trường của Nghê Diệp Tâm.

Mộ Dung Trường Tình mở miệng nói tiếp: “Không phải ngươi quan sát người khác rất chuẩn hay sao? Vừa nãy hắn có nói dối hay không?”

Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, nói: “Không biết, ta không nhìn ra. Lúc sư đệ của ngươi nói chuyện, thân thể không có động tác gì đặc biệt, mí mắt cũng là nhắm lại, không nhìn thấy đôi mắt. Xem ra Mộ Dung công tử giống như một người có tính cách ôn hòa vô hại, nhưng nội tâm rất cẩn thận, là một người vô cùng biết kiềm chế ẩn nhẫn.”

Mộ Dung Trường Tình không chờ hắn nói xong, đánh gãy lời hắn: “Ta hỏi ngươi về Hạ Hướng Thâm.”

“A nha…” Nghê Diệp Tâm nói: “Hạ công tử không nói dối, nhưng đã che giấu một số điều. Ngôn ngữ cơ thể của hắn nói cho ta biết, hắn quả thật rất lo lắng cho Mộ Dung Dục, tức giận lẫn phẫn nộ, nhưng đồng thời có che giấu một vài chuyện.”

Tác giả có lời muốn nói: Đã phát tiền lì xì, đát (*  ̄)( ̄▽ ̄*)ゞ[ hôn nhẹ ]

Cảm ơn các vị tiểu thiên sứ địa lôi đã theo dõi ủng hộ ~

P/S: Liên quan tới dấu “/” trong truyện là dấu ngăn cách giữa những từ ghép, Tấn Giang có rất nhiều từ ghép kỳ quái, ví dụ như người nào / da, nỗ / tiễn, tám / chín loại hình, nhiều đếm không xuể, không cẩn thận liền cả bài đều là “Khẩu khẩu”, đọc không hiểu. Tác giả ngu ngốc không nhớ được hàng ngàn, hàng vạn hài hòa từ, cũng không có thời gian để ngăn cách giữa từng từ từng từ một, cho nên chỉ có thể dùng ứng dụng để xử lý những từ ghép của Tấn Giang trong truyện này một chút, rồi sao chép dán vào. Bởi vì cái này nên có người cho là ta quá phận, gian lận số chữ, ta cũng không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt… Vẫy tay bye bye, thật tức giận.

Lời editor: Đoạn lời của tác giả này mình chỉ sửa sơ qua cho mọi người dễ hiểu thôi chứ nói thật tác giả viết gì mình cũng chả hiểu lắm >< Về dấu gạch “/” chỉ có trong bản raw (tiếng Trung) và convert thôi, khi chỉnh sửa sang thuần Việt mình sẽ lược bỏ hết những dấu đó. 

————————————————————–

Giải thích:

(1) Ngày Đầu Thất 头七 đại biểu cho việc tổ tiên đã chính thức “Khai tang”, mà “Khai tang” tức là tổ tiên đã nhận được hương khói bái tế của hậu nhân. Đồng thời, cũng đại biểu cho việc tổ tiên biết mình đã tử vong. 

“Thất” tức là cứ bảy ngày tổ tiên sẽ được kinh độ sanh tử một lần.

Vì vậy cổ ngữ viết: “Sinh nhân tố sinh nhật, tử nhân vọng tố thất”(người sinh ra thì chờ đến sinh nhật, người chết đi thì chờ đến ngày đầu thất).

“Đầu thất”: giữ lại người mất sau bảy ngày đầu, như: tổ tiên mất vào ngày 1 tháng 1, ngày 7 tháng 1 sẽ là “Đầu thất” của tổ tiên.

Bình thường “Đầu thất”, “Tam thất”, “Ngũ thất”, “Vĩ thất”, người thành thị sẽ ăn chay niệm Phật, siêu độ cho tổ tiên, hoặc bày đồ cúng ở trong nhà, nhang đèn bái tế (tục xưng ‘tố thất’). Thời xưa, sau khi cúng bái hành lễ, người nhà thành thị sẽ đãi bạn bè thân thích những món ăn chay, trang hoàng nhà cửa bằng màu trắng (tục xưng ‘thực thất’). Mà ‘tố thất’ cũng giống như ‘bái Diêm Vương’.

Mà “Nhị Thất”, “Tứ Thất”, “Lục Thất” xưng là Ám Thất, Ám Thất là ngày mời người thân của người nữ đã lấy chồng, bái lạy thân nữ, cung kính dâng hương giản lược, đốt vàng bạc, tiền Âm phủ để bái tế.

“Đêm hồi hồn” (Hồi hồn dạ):  Xưng là “Hồi Sát” (người mê tín cho rằng người chết sau vài ngày, linh hồn của họ sẽ về nhà một lần, gọi là hồi sát), ngày diễn ra đêm hồi hồn, xuyên qua thời gian, xuyên qua phương vị, dừng lại thời gian. Mà “Đêm hồi hồn” căn cứ theo sinh nhật của tổ tiên, bát tự tử vong lấy nghi thức phối hợp với thông thắng của đạo gia mà ra.

Thật ra “Đêm hồi hồn” diễn ra liên tiếp trong hai buổi tối…

Đêm thứ nhất là “Tư quy”, tức là tổ tiên tự mình quay về nhà thăm người thân.

Đêm thứ hai là “Chính quy”, “Chính quy” mới là ngày có “Đêm hồi hồn” thật sự, tức là đêm đó sẽ có “Ngưu Đầu Mã Diện/ Đầu trâu mặt ngựa” (hung thần) và “Hắc Bạch Vô Thường” (sát thần) mang người chết về nhà, hưởng đồ cúng rồi rời đi.

Vào “Đêm hồi hồn”, người còn sống trong nhà phải đặt cây kéo hoặc những đồ vật sắc bén ở đầu giường rồi mới đi ngủ. Đến sáng sớm ngày thứ hai, phải vứt cây kéo hoặc đồ vật sắc nhọn ấy ra phòng khách rồi mới đi ra khỏi phòng ngủ, mục đích là tránh cho hung thần và sát thần ở lại trong phòng, việc này gọi là “Xuất sát”. 

P/S: Phần trên mình gọi “Tổ tiên” thay vì “Người chết”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện