Edit: Hắc Huyết Nguyệt & Trường Ca

Beta: Vu Vu & Trường Ca

Nghê Diệp Tâm cau mày, nhìn chằm chằm đám tro tàn trên đất, lại nhìn tay của chính mình, nói: “Vừa nãy, trước khi tờ giấy bị đốt cháy, ta thấy mặt trên có một dòng chữ, chắc là mấy chữ này.”

“Có ý gì?” Mộ Dung Trường Tình đứng lên, nói: “Chỗ cũ là nơi nào?”

“Ta không biết.” Nghê Diệp Tâm nói.

Phong thư này thật sự rất tà hồ (mơ hồ quỷ quái), có người biết Nghê Diệp Tâm ở Hạ phủ,  lại còn cố ý gửi một phong thư đến, trong thư lại nhắc tới chỗ cũ, mà Nghê Diệp Tâm căn bản không biết chỗ cũ là nơi nào. Quỷ quái nhất chính là, trên tờ giấy còn có một loại thuốc bột nào đó, chỉ lấy phong thư ra một lát liền bốc cháy, có nghĩa là người viết thư không muốn tờ giấy này tồn tại.

Nghê Diệp Tâm càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, nói: “Thật kỳ lạ.”

Mộ Dung Dục nói: “Cũng may mọi người không có ai bị thương, trong thư cũng không có độc.”

Mới sáng sớm đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người có chút uể oải, trở về phòng nghỉ ngơi.

Nghê Diệp Tâm mới vừa bị lửa làm cho mặt xám mày tro, muốn trở về phòng rửa mặt, hắn đi thẳng về sân, dáng vẻ vô cùng rối rắm, vẫn còn suy tư về lá thư đó.

Mộ Dung Trường Tình hỏi: “Ngươi có kẻ thù?”

“Có lẽ có.” Nghê Diệp Tâm nói, chính hắn cũng không biết, bởi vì thân thể này vốn không phải của hắn, chủ nhân của nó có kẻ thù hay không Nghê Diệp Tâm cũng không biết được.

Mộ Dung Trường Tình nói: “Lá thư đó đã bị hủy, không lưu lại thứ gì.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói: “Nhưng ít nhất ta thấy được chữ trên tờ giấy.”

“Giờ Tý? Chỗ cũ?” Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.

Nghê Diệp Tâm nói: “Ngoại trừ mấy chữ này, còn có cái khác.”

“Chữ khác?” Mộ Dung Trường Tình hỏi: “Còn có chữ gì?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Không phải là chữ. Ngươi biết không, có một ngành học gọi là phân tích chữ viết, tuy rằng có lúc không quá chính xác, nhưng vẫn hữu dụng.”

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên không hiểu những thứ này.

Nghê Diệp Tâm nói: “Tờ giấy kia không lớn, chữ viết bên trên khá nhỏ, kiểu chữ này rất có năng lực quan sát, hơn nữa chuyên về kiềm chế bản thân. Nét chữ tương đối giống nhau, đại biểu đó là một người có chủ kiến, có quyết đoán, nhưng người như thế thường cố chấp, hơn nữa cũng rất mẫn cảm.”

“Mấy thứ này có ích gì?” Mộ Dung Trường Tình nói.

Nghê Diệp Tâm hít sâu một hơi rồi thở dài, nói: “Nghe qua… dường như không có tác dụng gì, vậy nên vẫn không biết người viết thư là ai.”

Mộ Dung Trường Tình liếc hắn một cái, nói: ” Giờ Tý ngươi muốn đi đâu?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Ta cũng không biết mình phải đi đâu nữa.”

Mộ Dung Trường Tình nói: “Ta chỉ nhắc nhở ngươi, cẩn thận một chút mới tốt.”

Nghê Diệp Tâm lập tức nói: “Nhưng Mộ Dung đại hiệp, ta còn sợ hãi nha, chi bằng tối nay chúng ta ngủ chung một phòng đi? Có ngươi bảo vệ ta, ta sẽ không sợ.”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói: “Không chỉ trong một gian phòng, chỉ cần có người bước vào nhà này, ta sẽ khiến hắn chỉ có vào mà không có ra.”

Nghê Diệp Tâm: “…” Mộ Dung đại hiệp hoàn toàn không có tế bào lãng mạn.

Nghê Diệp Tâm suy tư, đành phải trở về phòng rửa mặt, rửa sạch than tro trên đầu.

Vừa rồi quan sai đã tìm đến, nói thi thể Trương bộ khoái còn trong nha môn, nếu bọn họ muốn xem thì có thể đến bất cứ lúc nào, Nghê Diệp Tâm thay quần áo rửa mặt xong, chuẩn bị đến nha môn xem thử.

Nha môn cũng không xa, đi không tốn nhiều thời gian. Nghê Diệp Tâm không có nhiều kinh nghiệm khám nghiệm tử thi, nhìn thi thể vài lần, nhìn sơ qua thì là vết thương do dao chém, không có gì đặc biệt, trước khi chết có tranh đấu, tay phải cầm kiếm bị rách lòng bàn tay.

Bởi vì thời gian tử vong đã rất lâu nên thi thể bị hư hại tương đối lớn, phơi thây ở vùng hoang dã, dù không bị thú hoang gặm cắn, nhưng đàn kiến phá hoại thi thể cũng rất lợi hại, tình huống của hắn không thuận lợi cho việc điều tra, đặc biệt là vào thời cổ đại, không có phương pháp kiểm tra tiên tiến.

Quan sai nói với Nghê Diệp Tâm, vật đáng tiền trên người Trương bộ khoái đều bị mất, bị cướp hết sạch. Dân chúng ở gần hiện trường vụ án cũng nói, thổ phỉ ở nơi kia có rất nhiều, đều vô cùng hung ác, bình thường không có ai dám tới gần nơi đó, toàn là những khách bộ hành đi ngang qua.

Nghê Diệp Tâm đi một vòng trong nha môn, không có thu hoạch gì, thấy sắc trời không còn sớm, đành phải đi về Hạ phủ.

Nghê Diệp Tâm đi tới cửa Hạ phủ, liền thấy một cô nương giống như tiểu thư hầu môn (tiểu thư nhà giàu) đi ra từ cửa phủ, có gã sai vặt cùng nha hoàn đưa nàng ra ngoài.

Cô nương kia rất xinh đẹp, nhưng lá gan có chút nhỏ, chạm mặt với Nghê Diệp Tâm, vội vàng rời đi.

Nghê Diệp Tâm hiếu kỳ nhìn qua, đột nhiên có cô nương chạy đến Hạ phủ, hơn nữa không mang theo nha hoàn và tùy tùng, một mình đi đến, không biết là làm  gì, có chút kỳ quái.

Nghê Diệp Tâm kéo một gã sai vặt, hỏi: “Cô nương mới đi là người nào?”

Gã sai vặt nói: “Là muội muội của thiếu gia.”

Muội muội? Nghê Diệp Tâm cẩn thận suy xét, phỏng chừng là thiên kim tiểu thư của Ngụy gia, Hạ Hướng Thâm có vẻ như không có em gái ruột.

Kia gã sai vặt còn nói: “Là lễ mừng thọ của Lão thái thái, tiểu thư tự mình đến thỉnh thiếu gia trở về.”

Ngụy gia lão thái thái trăm phương ngàn kế, mang con riêng của Ngụy lão gia ở bên ngoài trở về quý phủ, là do sợ Hạ Hướng Thâm sẽ chiếm đoạt gia sản của Ngụy gia.

Nhưng tình huống hoàn toàn không giống như lão thái thái tưởng tượng, người mà nàng đem về chính là một con sói đói, nàng trái lại đuổi Hạ Hướng Thâm ra ngoài, cuối cùng vẫn bị Ngụy thiếu gia chọc cho tức giận, bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi.

Hai ngày đầu vừa mới trở về, Ngụy thiếu gia giả vờ ngoan ngoãn lừa được rất nhiều người, đợi Hạ Hướng Thâm đi rồi, Ngụy thiếu gia đại quyền độc tài, sao còn đặt Lão thái thái vào trong mắt. Hắn lập tức thay đổi toàn bộ hạ nhân trong Ngụy gia, đuổi Lão thái thái tới thiên phòng*, căn bản không đem nàng để ở trong mắt.

* Thiên phòng (偏房): Là thuật ngữ tiếng Hán, bính âm là piān fáng, ý chỉ nhà dành cho vợ bé, tiểu thiếp thời xưa. 

Lão thái thái tức muốn chết, bị bệnh lâu ngày, sau khi khỏi bệnh, Ngụy gia dĩ nhiên đã bị Ngụy thiếu gia chà đạp không còn sót lại thứ gì.

Ngụy gia cơ hồ bị đào đến trống rỗng, còn thiếu một khoản nợ lớn*, hắn lại không thể đòi tiền từ chỗ Hạ Hướng Thâm, dĩ nhiên sẽ đoạt hết đồ trang sức của Lão thái thái cùng tiểu thư, sai người đem đi bán, nhưng bán xong cũng không được bao nhiêu tiền, hoàn toàn không đủ để trả nợ.

* Trong convert lẫn bản tiếng Trung đều ghi là “屁 / 股”, dịch ra là “thí / cổ” hay “cái mông”, mình cũng chả biết chỉnh sửa sao nữa…

Hôm nay là ngày mừng thọ của Ngụy gia Lão thái thái, Ngụy thiếu gia dự định tổ chức một buổi tiệc mừng thọ, dĩ nhiên không phải là để tẫn hiếu, mà dựa trên danh nghĩa tiệc mừng thọ lấy được ít tiền, để khách khứa tặng quà mừng thọ, đem đi trả nợ.

Lão thái thái muốn thừa dịp tiệc mừng thọ này, đem Hạ Hướng Thâm đã bị đuổi ra khỏi nhà tìm trở về, rồi đuổi Ngụy thiếu gia ra khỏi nhà.

Hạ Hướng Thâm vốn không muốn đi, Lão thái thái đã phái người đến ba bốn lần, Hạ Hướng Thâm đều không đáp ứng, nhưng bâu giờ Ngụy tiểu thư lại đích thân đến đây, khóc đến hoa lê đái vũ, năn nỉ Hạ Hướng Thâm trở lại cứu bọn họ, nói là Lão thái thái biết sai rồi, nể tình năm đó lão gia đã giúp đỡ, trở về xem một chút.

Nghê Diệp Tâm nghe xong, nhún vai một cái rồi trở về sân, Hạ Hướng Thâm này cũng thật xui xẻo, gặp phải một đám người khó chơi như vậy.

Nghê Diệp Tâm vừa trở về sân, liền thấy Mộ Dung Trường Tình đứng ở cửa.

Nghê Diệp Tâm nói: “Mộ Dung đại hiệp, làm sao vậy?”

Mộ Dung Trường Tình nói: “Tối nay ta muốn đi Ngụy phủ một chuyến, ngươi đi cùng ta.”

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nhíu mày, nhưng Mộ Dung Trường Tình không cần nhiều lời, Nghê Diệp Tâm đã tưởng tượng ra khoảng bảy tám phần.

Hạ Hướng Thâm tuyệt đối là một người trọng tình nghĩa, Ngụy tiểu thư tự mình đến cầu, hắn tất nhiên sẽ đi, vậy Mộ Dung Dục khẳng định cũng sẽ đi cùng, nên Mộ Dung Trường Tình muốn đi cũng không có gì kỳ lạ. Mà mình vừa nhận được một tờ giấy kỳ quái, một người ngốc trong phủ nhất định là không an toàn.

Nghê Diệp Tâm nói: “Mộ Dung đại hiệp, đã có người nói qua, ngươi có chút đệ khống? Ta thật ghen tị.”

“Tê —— “

Ngọc Mễ bỗng nhiên xông tới, dọa Nghê Diệp Tâm nhảy dựng lên, sau khi xông tới liền bò lên trên bả vai của Mộ Dung Trường Tình, còn dùng đầu cọ cọ trên cổ Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm thấy vậy, tự nghĩ mình không nên đi ăn dấm chua của Mộ Dung Dục, trước tiên hắn cần phải đi ăn dấm chua của một con rắn, tại sao Ngọc Mễ có thể thân cận với mỹ nhân như vậy chứ, đến khi nào mình mới có thể cọ lên cổ mỹ nhân đây a?

Hạ Hướng Thâm tạm chuẩn bị một phần quà mừng thọ, gần đến tối liền đi Ngụy gia.

Kết quả Mộ Dung Trường Tình cũng ra tay hào phóng chuẩn bị một phần quà mừng thọ, Mộ Dung Dục không muốn để hắn đi, sợ Mộ Dung giáo chủ đem tiệc mừng thọ biến thành đám tang, nhưng Mộ Dung Trường Tình tự có biện pháp, tự mình giả thành thân phận của một người thương nhân, nghênh ngang mà đi.

Ngụy gia đang lúc thiếu tiền, gã sai vặt đứng ngoài cửa nhìn thấy quà mừng thọ, cung kính mời Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm đi vào.

Trong tiệc mừng thọ loại người gì cũng có, thượng vàng hạ cám, lại có rất nhiều lưu manh côn đồ, nghe nói là bằng hữu trước kia của Ngụy thiếu gia.

Tối hôm đó, Ngụy thiếu gia cùng hồ bằng cẩu hữu của hắn uống đến giờ Tý mới chịu ngừng, toàn bộ Ngụy gia bị hắn làm cho chướng khí mù mịt.

Ngay giờ Tý, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đang ở trong một gian phòng, bởi vì bọn họ mới trở về từ tiệc mừng thọ.

Nghê Diệp Tâm nói: “Giờ Tý qua rồi.”

“Ừm.” Mộ Dung Trường Tình lạnh nhạt nói: “Ngươi ngủ ở giường nhỏ bên ngoài.”

Phòng khách rất lớn, giường nhỏ bên ngoài là chỗ cho gã sai vặt trực đêm, giường rất nhỏ, nhìn có chút đáng thương. Nhưng Nghê Diệp Tâm nhảy dựng lên, lập tức đáp ứng, sợ Mộ Dung Trường Tình đổi ý, giống như mình nhặt được tiện nghi lớn.

Nghê Diệp Tâm lập tức ôm Bạo Mễ Hoa chạy tới giường nhỏ bên ngoài rồi chuẩn bị đi ngủ, có thể ngủ cùng một gian phòng với mỹ nhân, đây đã là tiến bộ vượt bậc, Nghê đại nhân vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Trong phòng yên tĩnh lại, thế nhưng bên ngoài vẫn rất ồn ào náo nhiệt, trong phủ có rất nhiều người bất tam bất tứ*, hơn nửa đêm còn ngồi uống rượu, tán gẫu với nhau rất ồn ào. Nghê Diệp Tâm cũng đã mệt mỏi, nhưng bị làm ồn lại không ngủ được.

* Bất tam bất tứ (不三不四): không đứng đắn, không ra gì, cũng chỉ hành vi không phù hợp, bất chính. Xuất phát từ 《 Thủy hử toàn tập 》

Mãi đến lúc chân trời mơ hồ toả sáng, Nghê Diệp Tâm mới ngơ ngơ ngác ngác ngủ thiếp đi.

Hắn còn chưa ngủ được lâu, bỗng nhiên có người đạp hắn một cước, Nghê Diệp Tâm nhất thời tỉnh ngủ, mở mắt liền thấy mặt lạnh Mộ Dung Trường Tình.

“Làm sao vậy?” Nghê Diệp Tâm dụi mắt hỏi.

“Có người chết.” Mộ Dung Trường Tình nói xong liền lắc mình ra khỏi gian phòng.

“Cái gì? Chết người?” Nghê Diệp Tâm vừa nghe xong suýt chút nữa là bùng nổ, nói: “Ai chết?”

“Con người ngu ngốc kia.” Mộ Dung Trường Tình nói.

Nghê Diệp Tâm còn muốn hỏi lại, nhưng Mộ Dung Trường Tình đi quá nhanh, đã biến mất vô tung, Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nhảy xuống giường, nói: “Ngụy thiếu gia chết rồi? Tối hôm qua không phải còn rất tốt?”

Nghê Diệp Tâm đuổi theo Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài, sân ngoài phòng khách gần như không có người, toàn bộ mọi người cũng nghe thấy tin có người chết, đi nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

“Uông uông!” Bạo Mễ Hoa hiển nhiên cũng mới vừa tỉnh ngủ, nhanh chóng ngoe nguẩy chân nhỏ đuổi theo Nghê Diệp Tâm đi ra ngoài.

Nghê Diệp Tâm mới vừa ra cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng gió từ sau đầu gào thét tới đây, hắn lập tức cúi đầu hạ thấp người xuống, chỉ cảm thấy có thứ gì sát qua hai má của mình rồi bay đi, trên mặt có chút đau rát.

“Uông uông!”

Nghê Diệp Tâm ngửi thấy được mùi tanh của máu, sau đó là một luồng hương hoa thanh nhã. Trong lòng hắn lập tức hồi hộp, nhanh chóng bịt lại miệng mũi, nhưng đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể cật lực la lên với Bạo Mễ Hoa đang chạy đến, sau một khắc liền mất đi ý thức.

Bạo Mễ Hoa từ trong nhà chạy ra, nhưng chân nó quá ngắn, không có lực sát thương gì lớn, người đến vừa kéo Nghê Diệp Tâm đã ngất đi, sau đó vung tay lên, liền đem Bạo Mễ Hoa đánh bay ra ngoài.

Bạo Mễ Hoa đụng phải cửa phòng, nằm trên mặt đất nửa ngày mới bò lên, nhưng lúc này trong sân đã an tĩnh, không có người nào.

Bạo Mễ Hoa kêu “Uông uông” chạy hai vòng trong sân, không thấy một bóng người, nó lập tức chạy ra ngoài, một đường chạy về phía trước, phía trước có rất nhiều người, nhưng những người kia đều chăm chú vào án mạng, căn bản không có người chú ý tới một chú chó con đang thét lên ầm ĩ.

Bạo Mễ Hoa gấp gáp xông vào đoàn người, sau đó bỗng nhiên quay đầu chạy như điên, lập tức nhào ra ngoài.

Ngọc Mễ đang quấn trên cánh tay của Mộ Dung Trường Tình, bỗng nhiên bị cái gì đó cắn vào đuôi, Ngọc Mễ hiển nhiên bị dọa sợ hết hồn, đầu nhỏ dựng thẳng lên.

Bạo Mễ Hoa nhìn thấy Ngọc Mễ, hoàn toàn không sợ hãi như ngày xưa, vồ tới rồi ngậm đuôi của Ngọc Mễ, lôi kéo nó, tóm lấy nó từ trên cánh tay của Mộ Dung Trường Tình.

Lúc này đến phiên Ngọc Mễ phát hoảng, bị ngậm đuôi còn lắc lư liên tục, sợ đến ngây người.

Bạo Mễ Hoa lôi kéo Ngọc Mễ, sau đó quay đầu bỏ chạy, nhanh chóng chạy về một hướng khác.

“Ngọc Mễ?” Mộ Dung Trường Tình nhanh chóng đuổi theo.

Bạo Mễ Hoa chạy về sân trong phòng khách (sân trong của tiểu viện dành cho khách), lúc này mới buông Ngọc Mễ ra, vứt trên mặt đất, sau đó liên tục kêu “Uông uông”.

“Nghê Diệp Tâm?”

Mộ Dung Trường Tình đi vào trong sân, lập tức nghe được một luồng hương hoa rất nhạt. Hắn cảnh giác ngừng thở, mùi hương mặc dù nhạt, thế nhưng dược hiệu rất mãnh liệt, nhưng đối với Mộ Dung Trường Tình đã sớm bách độc bất xâm, hoàn toàn không có hiệu quả gì.

Mộ Dung Trường Tình hô một tiếng Nghê Diệp Tâm, nhưng không có ai trả lời hắn.

………

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình chỉ mất ý thức trong chốc lát, rất nhanh đã tỉnh lại.

Nhưng hắn không thể nhìn thấy thứ gì, đôi mắt bị che lại, tay chân cũng bị trói, không nhìn thấy cũng không thể động, giống như là…

Miếng thịt bò nằm trên thớt.

Nghê Diệp Tâm bất đắc dĩ thở dài, hắn chỉ có thể nghĩ tới cụm từ này.

“Tỉnh rồi?” Âm thanh của một nam nhân, vậy mà rất dễ nghe, ôn nhu hòa nhã, cư nhiên còn có chút quen tai.

Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi là ai? Cướp tiền hay là cướp sắc?”

“Nghê đại nhân rất bình tĩnh.” Nam nhân không trả lời hắn, chỉ cười nói: “Dường như không hề sợ hãi, không lo lắng chút nào, còn có tâm tình đi đùa giỡn.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi đoán sai rồi, lúc ta sợ hãi lại rất thích đùa giỡn, đây là một hành động tự vệ của ta.”

“Ha ha.” Nam nhân cười lạnh một tiếng, sau đó là tiếng bước chân “Cộc cộc”, nam nhân chậm rãi đi tới.

Nghê Diệp Tâm cảm giác được một đồ vật lạnh lẽo đặt ngay trên cổ của mình.

Nam nhân nói: “Nghê đại nhân, ngươi có biết đây là cái gì không? A đúng rồi, ta quên mất ngươi không thể nhìn thấy, nghe nói một đồ vật không thể nhìn thấy sẽ khiến cho con người càng thêm sợ hãi.”

“Ngươi nói sai rồi.” Nghê Diệp Tâm nói: “Đôi mắt quả thật là nguồn chủ yếu tiếp thu thông tin, có khoảng tám phần mười thông tin đều được nhìn thấy qua đôi mắt. Thế nhưng, ánh mắt lại là thứ không đáng tin, dễ bị lừa gạt nhất. Cho nên nhắm mắt lại, không bị quấy rầy, trái lại không còn sợ hãi nữa, không phải sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện