“Cái gì?!” Ngụy tiểu thư chấn kinh mở to hai mắt, âm thanh giương cao hơn không ít, ngữ khí đầy vẻ nghi hoặc, nói: “Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu.”
Ngụy tiểu thư nói xong lại nháy mắt hai cái, nghiêng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, biểu tình rất nghiêm túc cùng mê man.
Nghê Diệp Tâm không nhịn cười được, nói: “Ngụy tiểu thư, nháy mắt trong lúc nói chuyện có hai ý nghĩa, thứ nhất là không hiểu vì sao, thứ hai là nói dối. Nghiêng đầu lúc nói chuyện cũng có hai ý nghĩa, thứ nhất là giả vờ đáng yêu, thứ hai là lả lơi đưa tình. Ta nghĩ Ngụy tiểu thư không thể không biết điều này.”
“Ngươi…” Ngụy tiểu thư hiển nhiên đã tức giận, nói: “Ngươi đây là có ý gì? Cố ý nhục nhã ta sao?”
“Tất nhiên không phải.” Nghê Diệp Tâm nói: “Chẳng phải Ngụy tiểu thư đang nhục nhã trí thông minh của mọi người ngay trước đám đông sao? Ngụy tiểu thư đã nói tối hôm qua ngươi chưa từng rời khỏi gian phòng, vậy làm sao ngươi thấy được một nam nhân thân hình cao lớn tiến vào chủ viện? Còn cảm thấy nam nhân có thân hình cao lớn kia là Hạ Hướng Thâm công tử.”
“Chuyện này…” Ngụy tiểu thư sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt khăn lụa dùng sức vò nát, có vẻ như rất nôn nóng bất an.
Nghê Diệp Tâm nói: “Trước khi ngươi nói ra vấn đề này, dùng khăn lụa che kín mũi miệng, mặc dù động tác này là theo bản năng, nhưng nó lại vừa vặn phản ánh nội tâm của ngươi, đây là một động tác cố ý che giấu. Ngươi đang vu hại Hạ Hướng Thâm.”
“Ta! Ta không có!” Âm thanh của Ngụy tiểu thư trở nên bén nhọn, lo lắng nói: “Hạ đại ca giống như ca ca ruột của ta vậy, làm sao ta lại vu hại hắn được! Hạ đại ca, ngươi phải tin tưởng ta.”
Ngụy tiểu thư ánh mắt chớp động, trong mắt có sóng nước dập dờn, gấp đến sắp khóc lên, lo lắng nhìn về phía Hạ Hướng Thâm, nói: “Hạ đại ca, ngươi mau nói gì đi.”
Hạ Hướng Thâm chưa kịp nói chuyện, Mộ Dung Dục trái lại lên tiếng, nói: “Xin hỏi Ngụy tiểu thư, vậy ngươi ám chỉ Hướng Thâm là có ý gì?”
“Ta… Ta…” Ngụy tiểu thư ấp úng không nói ra được.
Nghê Diệp Tâm nói: “Lời này của Ngụy tiểu thư rất rõ ràng, ngươi mới là người có hiềm nghi lớn nhất. Nếu như lúc đó ngươi thật sự đã nhìn thấy một nam nhân thân hình cao lớn đi vào chủ viện, vậy ngươi tuyệt đối không phải vẫn luôn ngốc ở trong phòng, lúc đó chắc chắn đã ở gần chủ viện, ta nghĩ phòng của Ngụy tiểu thư cách chủ viện rất xa nhỉ? Nói đi nói lại, lúc Ngụy công tử chết đi, ngươi có thể đang ở ngay trong hiện trường vụ án.”
“Ta không có…” Ngụy tiểu thư đã tức giận đến đỏ mặt.
Nghê Diệp Tâm không cho nàng cơ hội để giải thích, còn nói: “Nếu như Ngụy tiểu thư phủ nhận lúc đó ngươi không ở trong hiện trường vụ án, vậy tại sao ngươi lại ám chỉ Hạ Hướng Thâm có hiềm nghi? Ngươi có rắp tâm gì?”
“Ta…” Ngụy tiểu thư cắn môi, nàng thật sự không biết nói cái gì, toàn bộ mọi người đều nhìn nàng, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía nàng, khiến Ngụy tiểu thư xấu hổ vô cùng.
Lúc này Lão thái thái mới mở miệng, nói rằng: “Nha đầu! Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra! Ngươi nói rõ cho ta xem!”
Ngụy tiểu thư kiên trì nói: “Có thể là… Có thể là do ta ngủ đến mơ hồ… Ta nhớ nhầm. Thật là ngượng ngùng, Hạ đại ca, ta không cố ý…”
Ngụy tiểu thư đột nhiên đổi giọng, nhưng mọi người ở đây đều không tin nổi, ánh mắt nhìn nàng đều tỏ vẻ nghi vấn.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngụy tiểu thư ấp úng không chịu nói, chi bằng để ta đoán thử. Có lẽ tối hôm qua, Ngụy tiểu thư thật sự không ở trong phòng ngủ, dù sao nha hoàn đều rời đi, không có ai làm chứng cho ngươi. Giả thiết ngươi đã lặng lẽ ra khỏi gian phòng giữa đêm khuya, sau đó đi về chủ viện.”
“Ngươi nói bậy! Ta không có!” Ngụy tiểu thư kích động hô lên, nàng thậm chí còn muốn vồ tới đánh Nghê Diệp Tâm.
Chỉ tiếc thân thể Ngụy tiểu thư đơn bạc nhỏ bé, cho dù võ công Nghê Diệp Tâm còn không bằng một phần mười Mộ Dung Trường Tình, cũng dư sức đối phó nàng.
Ngay lúc Ngụy tiểu thư nhào lên, Mộ Dung Trường Tình hơi khoát tay, liền nghe thấy một tiếng “Tê”, Ngọc Mễ lập tức nhảy ra, mở miệng rộng, lộ ra một chiếc răng nanh, còn phun phun lưỡi.
Ngụy tiểu thư hét một tiếng bén nhọn, sợ đến mức suýt nữa ngồi bệt trên mặt đất, miệng la to “Có rắn! Có rắn!”
Mọi người cũng giật mình, tình hình có chút hỗn loạn, tất cả đều trở nên huyên náo.
Bên trong tiếng huyên náo ồn ào, còn kèm theo tiếng “Uông uông”, nhưng âm thanh quá nhỏ, bị che lấp toàn bộ.
Thật ra lúc Ngụy tiểu thư đang nhào lên, Bạo Mễ Hoa cũng muốn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, cứu chủ nhân của mình, nhưng mà nó quá nhỏ, bị bầy người chèn ép ở dưới chân, kêu to cỡ nào cũng không có ai phát hiện ra nó…
Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, nói: “Ta nói chỉ là giả thiết mà thôi, Ngụy tiểu thư không cần quá kích động, để ta nói hết.”
Ngụy tiểu thư sợ run cầm cập, nàng không dám tiến lên nữa, mặt xám như tro tàn lui vào trong đám người.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngụy tiểu thư đi tới chủ viện lúc giữa đêm, ngươi thật sự nhìn thấy một bóng người, đi vào chủ viện, nhưng người kia không phải là Hạ Hướng Thâm, đúng không? Xem biểu tình và động tác lúc ngươi tự thuật tình hình, ngươi đã che giấu sự thật, nói rằng người kia có thân hình cao lớn, đây là do ngươi bịa ra, nhưng thực ra sự thật so với thứ ngươi bịa ra cũng có liên quan với nhau. Nhưng tính liên quan này tuyệt đối không phải là tính tương tự, mà hoàn toàn ngược lại, bởi vì ngươi muốn nói dối mọi người.”
Ngụy tiểu thư run rẩy đôi môi, vừa nhìn đã biết là muốn biện giải, con ngươi của nàng cũng chuyển động, nhưng cuối cùng vẫn không nói câu nào.
“Cho nên mới nói.” Nghê Diệp Tâm nói: “Người tiến vào chủ viện lúc đêm khuya, thật ra không phải là một nam tử có vóc dáng cao to, mà là một tiểu nữ tử vóc người nhỏ nhắn, đúng không?”
“Ta không biết… Ta không biết…” Ngụy tiểu thư chỉ lặp lại một câu nói này.
Nghê Diệp Tâm nói: “Việc Ngụy công tử chết đi, chỉ sợ Ngụy tiểu thư là người đầu tiên phát hiện ra? Nhưng ngươi không nói ra, thậm chí còn rất mừng rỡ.”
Sau khi Ngụy lão gia mất, vốn là Hạ Hướng Thâm kế thừa gia sản, Hạ Hướng Thâm đã nói không muốn gia sản, muốn để lại tất cả mọi thứ cho Ngụy tiểu thư, người hưởng lợi nhiều nhất trong này là Ngụy tiểu thư. Nhưng mà ai ngờ được, Lão thái thái nhìn không ra, nghĩ Hạ Hướng Thâm không phải người Ngụy gia, tuyệt đối sẽ tham tiền tài Ngụy gia, cho nên mới đem đứa con riêng từ bên ngoài trở về.
Ngụy thiếu gia thừa kế gia sản, đưa Lão thái thái và Ngụy tiểu thư đến thiên viện, đãi ngộ so với nha hoàn còn không bằng. Lão thái thái cùng Ngụy tiểu thư đều vô cùng oán hận Ngụy thiếu gia, nhưng các nàng đều không có biện pháp.
Vừa lúc đó, có người giết chết Ngụy thiếu gia, Ngụy tiểu thư phát hiện, nàng đương nhiên là sướng đến phát điên rồi, bởi vì như vậy, Ngụy thiếu gia cuối cùng cũng không chưởng quản Ngụy gia nữa rồi.
Nhưng mà Ngụy tiểu thư như chim sợ cành cong, nàng lại tiếp tục lo lắng, đó chính là Hạ Hướng Thâm. Nàng nghĩ Ngụy thiếu gia chết rồi, nói không chừng Hạ Hướng Thâm sẽ dùng thân phận nghĩa tử của Ngụy lão gia mà cướp đi gia sản thuộc về mình, nên mới cố ý ám chỉ vu hại Hạ Hướng Thâm.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngụy tiểu thư, trước mặt nhiều người như vậy, chắc ngươi cũng không muốn bao che hung thủ, lại thêm tội danh đồng phạm với hung thủ?”
Ngụy tiểu thư nói: “Ta… Ta… Ta thật sự không biết.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy ngươi biết cái gì, nói một chút xem.”
Ngụy tiểu thư bị Nghê Diệp Tâm dọa sợ rồi, nói: “Hôm qua ta ngủ không được, liền đi dạo một lát… Ta không cố ý đi chủ viện, ta chỉ đi ngang qua mà thôi… Ta thấy một bóng người lén lút đi vào chủ viện, là một tiểu nha hoàn!”
“Nha hoàn?” Nghê Diệp Tâm nói.
“Đúng đúng!” Ngụy tiểu thư nói: “Là một nha hoàn, ta không nói dối. Nhưng trời quá tối, nàng không đốt đèn lồng, ta không nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng nhìn đường viền trên áo, là trang phục của nha hoàn.”
Nàng vừa nói xong, chung quanh lại sôi trào một mảnh, đặc biệt là nhóm tiểu nha hoàn, đều là vẻ mặt kinh ngạc, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Ngụy tiểu thư tự thuật: ngày hôm qua nàng nhìn thấy nghe thấy, nàng nói nàng vốn không để ý, tưởng có nha hoàn nào tay chân không sạch sẽ, muốn đi trộm đồ. Vốn nếu có nha hoàn tay chân không sạch sẽ, Ngụy tiểu thư sẽ rất tức giận, nhưng nàng hận Ngụy thiếu gia, chủ viện chỉ có một mình Ngụy thiếu gia ở, nha hoàn muốn đi trộm đồ của hắn, Ngụy tiểu thư mới không muốn quản, nên nàng chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc nàng sắp đi, chợt nghe thấy âm thanh, tiếng của Ngụy thiếu gia, tông giọng rất cao, nói ba chữ.
Ngụy tiểu thư nói: “Hắn nói…‘Ngươi làm cái…’. Chỉ có ba chữ này, hẳn là chưa nói xong, sau đó không còn tiếng động nữa…”
Âm thanh lúc đó của Ngụy thiếu gia cũng không nhỏ, nhưng bên này hoàn toàn không có ai, ba chữ kia chỉ có Ngụy tiểu thư nghe được. Lúc đó Ngụy tiểu thư cảm thấy kỳ lạ, nàng trốn đi, sau đó lại nhìn thấy một tiểu nha hoàn vóc dáng nhỏ nhắn rời đi, nàng đi vào chủ viện, liền phát hiện Ngụy thiếu gia đã chết.
Ngụy tiểu thư sợ đến suýt chút nữa kêu ra tiếng, nhưng nàng lập tức che miệng lại, bởi vì nàng và Ngụy thiếu gia không hợp, sợ có người lại đây, người khác ngược lại sẽ nghĩ là nàng giết Ngụy thiếu gia, đến lúc đó lại vướng phải một thân phiền toái thì không tốt.
Ngụy tiểu thư sợ đến mất hồn, lảo đảo chạy đi, chạy về phòng mình không dám đi ra nữa. Nàng không ngủ nguyên một đêm, hừng đông ngày hôm sau, mới nghe tin Ngụy thiếu gia đã chết.
Ngụy tiểu thư nói: “Ta thật… Ta thật sự không biết ai là hung thủ… Trời tối như vậy, thấy không rõ lắm, ta cũng không dám tới gần…”
“Không sao,” Nghê Diệp Tâm nói: “Ta biết ai là hung thủ.”
Một câu nói của Nghê Diệp Tâm thành công hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, toàn đám người đều nhìn Nghê Diệp Tâm, phi thường chăm chú.
Nghê Diệp Tâm nói: “Đầu tiên, lúc Ngụy thiếu gia chết, tuy rằng tay chân bị trói lại, nhưng hắn cũng không giãy dụa. Điều này nói lên cái gì? Nói lên rằng lúc đó Ngụy thiếu gia không cảm nhận được nguy hiểm. Nói lên rằng người trói Ngụy thiếu gia là người có quen biết với hắn, thậm chí người giết chết hắn, cũng là người hắn quen biết. Ngụy thiếu gia cảm thấy, hung thủ không thể giết hắn.”
Bộ khoái nói: “Lẽ nào hung thủ chính là nha hoàn Ngụy phủ?”
Nghê Diệp Tâm cười cười, nói: “Bình tĩnh đừng vội, ta còn chưa nói hết. Vết thương trí mạng của Ngụy thiếu gia ở giữa cổ họng, là bị một cây trâm cài tóc giết chết, thật ra có rất nhiều người đã nghe nói tới cây trâm cài tóc này, một cây hồi hồn trâm làm bằng hồng ngọc. Cây trâm cài tóc này vốn do Hạ công tử đưa cho Mộ Dung công tử, phi thường đáng giá, nhưng vào tối hôm qua, trâm gài tóc không cánh mà bay.”
“Ý của Nghê đại nhân là..” Bộ khoái đầu óc mơ hồ, chần chờ nói: “Ý của Nghê đại nhân là, là hồi hồn trâm lại nháo quỷ, cho nên giết người?”
Nghê Diệp Tâm cười một tiếng, nói: “Ai nói cây trâm kia nháo quỷ, từ đó đến giờ đều có người giở trò! Làm một ít trò hề nhàm chán mà thôi.”
Ngụy tiểu thư nói xong lại nháy mắt hai cái, nghiêng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, biểu tình rất nghiêm túc cùng mê man.
Nghê Diệp Tâm không nhịn cười được, nói: “Ngụy tiểu thư, nháy mắt trong lúc nói chuyện có hai ý nghĩa, thứ nhất là không hiểu vì sao, thứ hai là nói dối. Nghiêng đầu lúc nói chuyện cũng có hai ý nghĩa, thứ nhất là giả vờ đáng yêu, thứ hai là lả lơi đưa tình. Ta nghĩ Ngụy tiểu thư không thể không biết điều này.”
“Ngươi…” Ngụy tiểu thư hiển nhiên đã tức giận, nói: “Ngươi đây là có ý gì? Cố ý nhục nhã ta sao?”
“Tất nhiên không phải.” Nghê Diệp Tâm nói: “Chẳng phải Ngụy tiểu thư đang nhục nhã trí thông minh của mọi người ngay trước đám đông sao? Ngụy tiểu thư đã nói tối hôm qua ngươi chưa từng rời khỏi gian phòng, vậy làm sao ngươi thấy được một nam nhân thân hình cao lớn tiến vào chủ viện? Còn cảm thấy nam nhân có thân hình cao lớn kia là Hạ Hướng Thâm công tử.”
“Chuyện này…” Ngụy tiểu thư sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt khăn lụa dùng sức vò nát, có vẻ như rất nôn nóng bất an.
Nghê Diệp Tâm nói: “Trước khi ngươi nói ra vấn đề này, dùng khăn lụa che kín mũi miệng, mặc dù động tác này là theo bản năng, nhưng nó lại vừa vặn phản ánh nội tâm của ngươi, đây là một động tác cố ý che giấu. Ngươi đang vu hại Hạ Hướng Thâm.”
“Ta! Ta không có!” Âm thanh của Ngụy tiểu thư trở nên bén nhọn, lo lắng nói: “Hạ đại ca giống như ca ca ruột của ta vậy, làm sao ta lại vu hại hắn được! Hạ đại ca, ngươi phải tin tưởng ta.”
Ngụy tiểu thư ánh mắt chớp động, trong mắt có sóng nước dập dờn, gấp đến sắp khóc lên, lo lắng nhìn về phía Hạ Hướng Thâm, nói: “Hạ đại ca, ngươi mau nói gì đi.”
Hạ Hướng Thâm chưa kịp nói chuyện, Mộ Dung Dục trái lại lên tiếng, nói: “Xin hỏi Ngụy tiểu thư, vậy ngươi ám chỉ Hướng Thâm là có ý gì?”
“Ta… Ta…” Ngụy tiểu thư ấp úng không nói ra được.
Nghê Diệp Tâm nói: “Lời này của Ngụy tiểu thư rất rõ ràng, ngươi mới là người có hiềm nghi lớn nhất. Nếu như lúc đó ngươi thật sự đã nhìn thấy một nam nhân thân hình cao lớn đi vào chủ viện, vậy ngươi tuyệt đối không phải vẫn luôn ngốc ở trong phòng, lúc đó chắc chắn đã ở gần chủ viện, ta nghĩ phòng của Ngụy tiểu thư cách chủ viện rất xa nhỉ? Nói đi nói lại, lúc Ngụy công tử chết đi, ngươi có thể đang ở ngay trong hiện trường vụ án.”
“Ta không có…” Ngụy tiểu thư đã tức giận đến đỏ mặt.
Nghê Diệp Tâm không cho nàng cơ hội để giải thích, còn nói: “Nếu như Ngụy tiểu thư phủ nhận lúc đó ngươi không ở trong hiện trường vụ án, vậy tại sao ngươi lại ám chỉ Hạ Hướng Thâm có hiềm nghi? Ngươi có rắp tâm gì?”
“Ta…” Ngụy tiểu thư cắn môi, nàng thật sự không biết nói cái gì, toàn bộ mọi người đều nhìn nàng, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía nàng, khiến Ngụy tiểu thư xấu hổ vô cùng.
Lúc này Lão thái thái mới mở miệng, nói rằng: “Nha đầu! Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra! Ngươi nói rõ cho ta xem!”
Ngụy tiểu thư kiên trì nói: “Có thể là… Có thể là do ta ngủ đến mơ hồ… Ta nhớ nhầm. Thật là ngượng ngùng, Hạ đại ca, ta không cố ý…”
Ngụy tiểu thư đột nhiên đổi giọng, nhưng mọi người ở đây đều không tin nổi, ánh mắt nhìn nàng đều tỏ vẻ nghi vấn.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngụy tiểu thư ấp úng không chịu nói, chi bằng để ta đoán thử. Có lẽ tối hôm qua, Ngụy tiểu thư thật sự không ở trong phòng ngủ, dù sao nha hoàn đều rời đi, không có ai làm chứng cho ngươi. Giả thiết ngươi đã lặng lẽ ra khỏi gian phòng giữa đêm khuya, sau đó đi về chủ viện.”
“Ngươi nói bậy! Ta không có!” Ngụy tiểu thư kích động hô lên, nàng thậm chí còn muốn vồ tới đánh Nghê Diệp Tâm.
Chỉ tiếc thân thể Ngụy tiểu thư đơn bạc nhỏ bé, cho dù võ công Nghê Diệp Tâm còn không bằng một phần mười Mộ Dung Trường Tình, cũng dư sức đối phó nàng.
Ngay lúc Ngụy tiểu thư nhào lên, Mộ Dung Trường Tình hơi khoát tay, liền nghe thấy một tiếng “Tê”, Ngọc Mễ lập tức nhảy ra, mở miệng rộng, lộ ra một chiếc răng nanh, còn phun phun lưỡi.
Ngụy tiểu thư hét một tiếng bén nhọn, sợ đến mức suýt nữa ngồi bệt trên mặt đất, miệng la to “Có rắn! Có rắn!”
Mọi người cũng giật mình, tình hình có chút hỗn loạn, tất cả đều trở nên huyên náo.
Bên trong tiếng huyên náo ồn ào, còn kèm theo tiếng “Uông uông”, nhưng âm thanh quá nhỏ, bị che lấp toàn bộ.
Thật ra lúc Ngụy tiểu thư đang nhào lên, Bạo Mễ Hoa cũng muốn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, cứu chủ nhân của mình, nhưng mà nó quá nhỏ, bị bầy người chèn ép ở dưới chân, kêu to cỡ nào cũng không có ai phát hiện ra nó…
Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, nói: “Ta nói chỉ là giả thiết mà thôi, Ngụy tiểu thư không cần quá kích động, để ta nói hết.”
Ngụy tiểu thư sợ run cầm cập, nàng không dám tiến lên nữa, mặt xám như tro tàn lui vào trong đám người.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngụy tiểu thư đi tới chủ viện lúc giữa đêm, ngươi thật sự nhìn thấy một bóng người, đi vào chủ viện, nhưng người kia không phải là Hạ Hướng Thâm, đúng không? Xem biểu tình và động tác lúc ngươi tự thuật tình hình, ngươi đã che giấu sự thật, nói rằng người kia có thân hình cao lớn, đây là do ngươi bịa ra, nhưng thực ra sự thật so với thứ ngươi bịa ra cũng có liên quan với nhau. Nhưng tính liên quan này tuyệt đối không phải là tính tương tự, mà hoàn toàn ngược lại, bởi vì ngươi muốn nói dối mọi người.”
Ngụy tiểu thư run rẩy đôi môi, vừa nhìn đã biết là muốn biện giải, con ngươi của nàng cũng chuyển động, nhưng cuối cùng vẫn không nói câu nào.
“Cho nên mới nói.” Nghê Diệp Tâm nói: “Người tiến vào chủ viện lúc đêm khuya, thật ra không phải là một nam tử có vóc dáng cao to, mà là một tiểu nữ tử vóc người nhỏ nhắn, đúng không?”
“Ta không biết… Ta không biết…” Ngụy tiểu thư chỉ lặp lại một câu nói này.
Nghê Diệp Tâm nói: “Việc Ngụy công tử chết đi, chỉ sợ Ngụy tiểu thư là người đầu tiên phát hiện ra? Nhưng ngươi không nói ra, thậm chí còn rất mừng rỡ.”
Sau khi Ngụy lão gia mất, vốn là Hạ Hướng Thâm kế thừa gia sản, Hạ Hướng Thâm đã nói không muốn gia sản, muốn để lại tất cả mọi thứ cho Ngụy tiểu thư, người hưởng lợi nhiều nhất trong này là Ngụy tiểu thư. Nhưng mà ai ngờ được, Lão thái thái nhìn không ra, nghĩ Hạ Hướng Thâm không phải người Ngụy gia, tuyệt đối sẽ tham tiền tài Ngụy gia, cho nên mới đem đứa con riêng từ bên ngoài trở về.
Ngụy thiếu gia thừa kế gia sản, đưa Lão thái thái và Ngụy tiểu thư đến thiên viện, đãi ngộ so với nha hoàn còn không bằng. Lão thái thái cùng Ngụy tiểu thư đều vô cùng oán hận Ngụy thiếu gia, nhưng các nàng đều không có biện pháp.
Vừa lúc đó, có người giết chết Ngụy thiếu gia, Ngụy tiểu thư phát hiện, nàng đương nhiên là sướng đến phát điên rồi, bởi vì như vậy, Ngụy thiếu gia cuối cùng cũng không chưởng quản Ngụy gia nữa rồi.
Nhưng mà Ngụy tiểu thư như chim sợ cành cong, nàng lại tiếp tục lo lắng, đó chính là Hạ Hướng Thâm. Nàng nghĩ Ngụy thiếu gia chết rồi, nói không chừng Hạ Hướng Thâm sẽ dùng thân phận nghĩa tử của Ngụy lão gia mà cướp đi gia sản thuộc về mình, nên mới cố ý ám chỉ vu hại Hạ Hướng Thâm.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngụy tiểu thư, trước mặt nhiều người như vậy, chắc ngươi cũng không muốn bao che hung thủ, lại thêm tội danh đồng phạm với hung thủ?”
Ngụy tiểu thư nói: “Ta… Ta… Ta thật sự không biết.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy ngươi biết cái gì, nói một chút xem.”
Ngụy tiểu thư bị Nghê Diệp Tâm dọa sợ rồi, nói: “Hôm qua ta ngủ không được, liền đi dạo một lát… Ta không cố ý đi chủ viện, ta chỉ đi ngang qua mà thôi… Ta thấy một bóng người lén lút đi vào chủ viện, là một tiểu nha hoàn!”
“Nha hoàn?” Nghê Diệp Tâm nói.
“Đúng đúng!” Ngụy tiểu thư nói: “Là một nha hoàn, ta không nói dối. Nhưng trời quá tối, nàng không đốt đèn lồng, ta không nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng nhìn đường viền trên áo, là trang phục của nha hoàn.”
Nàng vừa nói xong, chung quanh lại sôi trào một mảnh, đặc biệt là nhóm tiểu nha hoàn, đều là vẻ mặt kinh ngạc, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Ngụy tiểu thư tự thuật: ngày hôm qua nàng nhìn thấy nghe thấy, nàng nói nàng vốn không để ý, tưởng có nha hoàn nào tay chân không sạch sẽ, muốn đi trộm đồ. Vốn nếu có nha hoàn tay chân không sạch sẽ, Ngụy tiểu thư sẽ rất tức giận, nhưng nàng hận Ngụy thiếu gia, chủ viện chỉ có một mình Ngụy thiếu gia ở, nha hoàn muốn đi trộm đồ của hắn, Ngụy tiểu thư mới không muốn quản, nên nàng chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc nàng sắp đi, chợt nghe thấy âm thanh, tiếng của Ngụy thiếu gia, tông giọng rất cao, nói ba chữ.
Ngụy tiểu thư nói: “Hắn nói…‘Ngươi làm cái…’. Chỉ có ba chữ này, hẳn là chưa nói xong, sau đó không còn tiếng động nữa…”
Âm thanh lúc đó của Ngụy thiếu gia cũng không nhỏ, nhưng bên này hoàn toàn không có ai, ba chữ kia chỉ có Ngụy tiểu thư nghe được. Lúc đó Ngụy tiểu thư cảm thấy kỳ lạ, nàng trốn đi, sau đó lại nhìn thấy một tiểu nha hoàn vóc dáng nhỏ nhắn rời đi, nàng đi vào chủ viện, liền phát hiện Ngụy thiếu gia đã chết.
Ngụy tiểu thư sợ đến suýt chút nữa kêu ra tiếng, nhưng nàng lập tức che miệng lại, bởi vì nàng và Ngụy thiếu gia không hợp, sợ có người lại đây, người khác ngược lại sẽ nghĩ là nàng giết Ngụy thiếu gia, đến lúc đó lại vướng phải một thân phiền toái thì không tốt.
Ngụy tiểu thư sợ đến mất hồn, lảo đảo chạy đi, chạy về phòng mình không dám đi ra nữa. Nàng không ngủ nguyên một đêm, hừng đông ngày hôm sau, mới nghe tin Ngụy thiếu gia đã chết.
Ngụy tiểu thư nói: “Ta thật… Ta thật sự không biết ai là hung thủ… Trời tối như vậy, thấy không rõ lắm, ta cũng không dám tới gần…”
“Không sao,” Nghê Diệp Tâm nói: “Ta biết ai là hung thủ.”
Một câu nói của Nghê Diệp Tâm thành công hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, toàn đám người đều nhìn Nghê Diệp Tâm, phi thường chăm chú.
Nghê Diệp Tâm nói: “Đầu tiên, lúc Ngụy thiếu gia chết, tuy rằng tay chân bị trói lại, nhưng hắn cũng không giãy dụa. Điều này nói lên cái gì? Nói lên rằng lúc đó Ngụy thiếu gia không cảm nhận được nguy hiểm. Nói lên rằng người trói Ngụy thiếu gia là người có quen biết với hắn, thậm chí người giết chết hắn, cũng là người hắn quen biết. Ngụy thiếu gia cảm thấy, hung thủ không thể giết hắn.”
Bộ khoái nói: “Lẽ nào hung thủ chính là nha hoàn Ngụy phủ?”
Nghê Diệp Tâm cười cười, nói: “Bình tĩnh đừng vội, ta còn chưa nói hết. Vết thương trí mạng của Ngụy thiếu gia ở giữa cổ họng, là bị một cây trâm cài tóc giết chết, thật ra có rất nhiều người đã nghe nói tới cây trâm cài tóc này, một cây hồi hồn trâm làm bằng hồng ngọc. Cây trâm cài tóc này vốn do Hạ công tử đưa cho Mộ Dung công tử, phi thường đáng giá, nhưng vào tối hôm qua, trâm gài tóc không cánh mà bay.”
“Ý của Nghê đại nhân là..” Bộ khoái đầu óc mơ hồ, chần chờ nói: “Ý của Nghê đại nhân là, là hồi hồn trâm lại nháo quỷ, cho nên giết người?”
Nghê Diệp Tâm cười một tiếng, nói: “Ai nói cây trâm kia nháo quỷ, từ đó đến giờ đều có người giở trò! Làm một ít trò hề nhàm chán mà thôi.”
Danh sách chương