Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình cùng cún con nhà mình đều bị Mộ Dung Trường Tình làm nhục ngay trước mặt mọi người.
Nghê Diệp Tâm đành phải chịu đựng, nói: “Đại hiệp, mau kêu Ngọc Mễ đi ra.”
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay ra, Ngọc Mễ liền bò trở về, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Vụ án của Ngụy thiếu gia đã kết thúc, bọn bộ khoái mang Văn Hỉ đi, những người còn lại mệt bở hơi tai, cũng giải tán hết, nhà ai người nấy về.
Lão thái thái còn có ý muốn Hạ Hướng Thâm lưu lại, nhưng đã bị hắn cự tuyệt, hắn đã quyết định mang Mộ Dung Dục rời khỏi nơi này.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đứng ở một góc, Mộ Dung Trường Tình nghe thấy rõ ràng mọi chuyện bên đó, không nhịn được cười lạnh một tiếng, Lão thái thái hiển nhiên không muốn để Hạ Hướng Thâm rời đi, chỉ là giả vờ nói vài lời khách sáo mà thôi, đoán chừng là muốn giữ lại chút thể diện.
Nghê Diệp Tâm nói: “Quên đi quên đi, chúng ta đi thôi.”
Vụ án ở Ngụy gia đã kết thúc, chuyện ma quái của hồi hồn trâm cũng đã kết thúc, nhưng còn có một việc chưa kết thúc, đó chính là vụ án của Trương bộ khoái.
Nghê Diệp Tâm định đến nha môn một chuyến, sau đó mới lên đường.
Chỉ là Nghê Diệp Tâm không nghĩ tới, sau khi hắn đến nha môn, bộ khoái liền nói cho hắn biết, vụ án của Trương bộ khoái đã kết án, tìm được hung thủ, quả thật là một thổ phỉ, lúc người kia giết chết Trương bộ khoái, thực ra có người đi đường nhìn thấy, nhưng người nọ bị dọa sợ mất mật, không dám nói ra. Qua nhiều ngày như vậy, người nọ rốt cục cũng đến báo án, chắc là lương tâm bất an, do dự thật lâu.
Nhưng còn có một chuyện kỳ quái, ngỗ tác phát hiện ra, thi thể của Trương bộ khoái không chỉ bị sâu kiến gặm gần hết, hơn nữa còn có người lột đi da mặt của hắn.
Thổ phỉ bị bắt về, hắn một mực chắc chắn rằng mình chỉ giết Trương bộ khoái, cũng không lột đi da mặt của hắn, hắn cũng không biết gì về việc hủy thi thể.
Lúc tìm thấy thi thể của Trương bộ khoái, người đã chết hơn nửa tháng, thi thể phơi thây nơi hoang dã, nhìn không ra hình thù gì, bị gặm đến mức không nhìn ra được bộ dạng ban đầu, chỉ dựa vào quần áo cùng vết tích đặc thù trên người mà phân biệt, quả thật là Trương bộ khoái không thể nghi ngờ, nhưng bọn họ đều không nghĩ tới, kỳ thực da mặt của Trương bộ khoái đã bị lột đi.
Người đã lột da mặt của Trương bộ khoái, tuyệt đối có quan hệ với người giả trang hắn.
Nghê Diệp Tâm suy nghĩ một chút liền cảm thấy không rét mà run, nhưng mà bọn họ không có manh mối, rạng sáng ngày hôm sau, Nghê Diệp Tâm liền kéo theo Mộ Dung Trường Tình, cùng nhau mau chóng lên đường.
Nghê Diệp Tâm ôm Bạo Mễ Hoa trong ngực, nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi cứ thế mà đi thôi sao?”
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói: “Không thì làm sao?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi không chào hỏi Hạ đại hiệp với Mộ Dung công tử sao?”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Không cần thiết.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Cho dù ngươi không đi, vậy cũng có thể để ta đi mà, tại sao lại không cho ta đi.”
Mộ Dung Trường Tình lạnh lẽo nói: “Bởi vì ngươi nhất định phải đi cùng với ta.”
Nghê Diệp Tâm nghe xong liền mở lớn đôi mắt, sau đó ngồi một bên cười lén lút, còn ôm Bạo Mễ Hoa mà hôn hai cái.
Bạo Mễ Hoa mê man nhìn chủ nhân đang sung sướng đến phát điên, hoàn toàn không biết vì sao chủ nhân lại cao hứng.
Mộ Dung Trường Tình nói xong lời kia, cẩn thận nghĩ lại, liền nhìn thấy biểu tình chiếm được tiện nghi kia của Nghê Diệp Tâm, nhất thời có chút hối hận, cảm thấy lời nói kia có nghĩa khác, rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.
Mộ Dung Trường Tình vốn muốn mở miệng giải thích, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, liền ngậm miệng, mím môi không nói gì. Bởi vì hắn biết, công phu miệng pháo* của Nghê đại nhân trên thiên hạ không có đối thủ, mình càng nhiều lời thì càng sai nhiều.
* Miệng pháo (嘴炮): Từ ngữ mạng, chỉ người thường hay nói những thứ mà mình không làm được, cũng chỉ việc nói chuyện như nổ pháo, khoe khoang, trêu chọc người khác. Tóm lại là chỉ người ăn nói nhanh nhẹn, biết công kích người khác bằng lời nói, khiến cho người ta không thể phản bác lại.
Nghê Diệp Tâm một mình không ngừng cười tủm tỉm, khiến sau lưng Mộ Dung Trường Tình phát lạnh, rốt cuộc hắn vẫn chịu không nổi, nói: “Tuy rằng đã tìm được hung thủ vụ án của Trương bộ khoái, nhưng vẫn chưa kết thúc, sao ngươi lại rời đi như vậy?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Thời gian không còn kịp, chúng ta đã dừng lại rất nhiều ngày, còn chưa điều tra vụ án do Thánh Thượng giao, không thể trì hoãn nữa. Huống chi…”
“Huống chi cái gì?” Mộ Dung Trường Tình hỏi.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy người giả trang Trương bộ khoái, rất có thể là người bắt cóc ta.”
“Tại sao?” Mộ Dung Trường Tình cau mày.
Nghê Diệp Tâm nói: “Làm sao hắn biết ta là hàng giả? Khẳng định là đã tiếp xúc với ta. Nhưng từ khi ta biến thành hàng giả rồi đến nơi này, người từng tiếp xúc có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải trong phủ Khai Phong có nội gián, vậy người này rất có thể là Trương bộ khoái giả.”
Trương bộ khoái giả phải đi tra án? Ngày ấy Nghê Diệp Tâm phân tích vụ án cho Trương bộ khoái hơn nửa ngày, quả thật đã tiếp xúc với nhau.
Nghê Diệp Tâm nói: “Nếu như Trương bộ khoái giả kia chính là người bắt cóc ta, vậy hắn tuyệt đối sẽ xuất hiện thêm lần nữa.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Nếu hắn xuất hiện thêm lần nữa, chỉ sợ đầu của ngươi liền khó giữ được.”
Nghê Diệp Tâm cười hì hì, nói: “Ta rất yên tâm, không phải có ngươi đi cùng với ta sao?”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Mộ Dung đại hiệp bỗng nhiên không muốn nói chuyện với Nghê Diệp Tâm.
Bởi vì hai người trì hoãn mấy ngày, cho nên kế tiếp lộ liền phải nhanh đi, quả thực chính là không ăn không nghỉ gấp rút lên đường, Nghê Diệp Tâm cảm thấy mông của mình đã sắp nát rồi, cũng may vào lúc hắn sắp không chịu nổi nữa, bọn họ liền đến nơi.
Là một địa phương thoạt nhìn cũng rất khá, khắp nơi đều lộ vẻ phồn hoa.
Trì Long cùng Triệu Duẫn đã ở chỗ này chờ bọn họ được vài ngày, trước khi Nghê Diệp Tâm đuổi tới, bọn họ đã bắt đầu điều tra án mạng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Nghe nói chung quanh đây, đột nhiên xảy ra vài vụ án, hơn nữa hẳn là do một hung thủ gây ra, bởi vì hung thủ có để lại một vật kỳ quái.
Người chết không rất đa dạng, có thương nhân, còn có quan viên đã về hưu, dường như không có liên hệ nào có thể nói.
Nghê Diệp Tâm hội hợp với Trì Long bọn họ, được an bài ở những nơi trong nha môn.
Quan sai cùng bộ khoái cũng đã kiềm lư kĩ cùng*, thấy Nghê Diệp Tâm đến, giống như là thấy được cứu tinh.
* Kiềm lư kĩ cùng (黔驴技穷): Đã dùng hết khả năng hữu hạn của mình. (Do nó hơi dài nên mình giữ nguyên luôn…)
Nhưng Nghê đại nhân bởi vì phải gấp rút lên đường, có chút mặt mày xám xịt, hơn nữa sắc mặt không tốt, quan trọng nhất là mông hắn đang đau, đơn giản là đau mông, ngồi cũng không được.
Mộ Dung Trường Tình vô cùng xem thường đối với việc hắn chỉ đi đường có vài ngày thôi mà bộ dáng lại như người sắp chết.
Nghê Diệp Tâm ở trong phòng ngủ một giấc, lúc tỉnh lại trời đã ngả vàng, mặt trời sắp xuống núi.
Bạo Mễ Hoa ngủ ở cuối giường, chắc là mệt muốn chết luôn rồi, cũng không chịu tỉnh lại, cuộn thành một nắm nhỏ, đáng yêu vô cùng.
Nghê Diệp Tâm bò lên từ trên giường, cảm thấy tinh thần đã hồi phục, mở cửa hít sâu một hơi, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nghê Diệp Tâm còn chưa kịp cất bước, cửa phòng sát vách mở ra, Mộ Dung Trường Tình đi ra, nói: “Đi đâu?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Đi tìm Trì Long cùng Triệu Duẫn a, muốn bắt đầu tra án, Mộ Dung đại hiệp đi cùng luôn.”
“Tất nhiên, ta sẽ đi theo ngươi.” Mộ Dung Trường Tình nói.
“Vô cùng hoan nghênh.” Nghê Diệp Tâm nói, “Nhưng mà, ngươi có thể nói ta biết không, hình xăm sau lưng ta rốt cuộc có ý nghĩa gì? Hơn nữa ở chỗ đó, ta nhìn không được rõ, lúc trước ta cầm gương nhìn thật lâu, quá nhỏ, mắt của ta không tốt đến vậy.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Người tò mò đều chết rất nhanh.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Cái đó thì chưa chắc.”
Mộ Dung Trường Tình còn nói: “Không liên quan tới ngươi, tốt nhất ngươi không nên biết.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Hình xăm ở trên người ta, ngươi lại nói không có liên quan gì tới ta, Mộ Dung đại hiệp, ngươi không cảm thấy ngươi rất lập dị sao?”
“Câm miệng.” Mộ Dung Trường Tình nói.
“Nghê đại nhân! Mộ Dung đại hiệp!”
Là âm thanh thô lỗ của Trì Long.
Mộ Dung Trường Tình huyệt thái dương nhảy lên một cái, hắn đột nhiên cảm thấy, dưới sự hướng dẫn của Nghê Diệp Tâm, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có rất nhiều người gọi hắn là Mộ Dung đại hiệp.
Mộ Dung Trường Tình thật không biết đây là khen hay là sỉ nhục.
Trì Long chạy tới nói: “Nghê đại nhân, ngài đến rồi.”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói: “Đi, chúng ta đi trao đổi một chút về vụ án.”
Trì Long nói: “Được, Nghê đại nhân đi bên này, chúng ta đi xem một đồ vật.”
Trì Long dẫn bọn họ tới gian phòng của Triệu Duẫn, sau đó Triệu Duẫn liền lấy ra một tờ giấy, đặt trên bàn, nói: “Mấy án mạng thoạt nhìn không có quan hệ gì, không tìm được chỗ tương đồng, nhưng có một chỗ, người có liên quan tới án mạng đều từng thấy đồ án này, bọn họ nói có thể là do hung thủ lưu lại, đây là bản dập (1).”
“Đồ đằng?” Nghê Diệp Tâm nhìn đồ án trên giấy, nói: “Thoạt nhìn có chút kỳ quái.”
Mộ Dung Trường Tình vừa nhìn đồ án này, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Trì Long lẫm lẫm liệt liệt nói: “Chúng ta thấy đồ đằng này, cũng không phải là đồ án bình thường, Triệu Duẫn nói thật ra đồ đằng này thuộc về Ma giáo.”
“A?” Nghê Diệp Tâm có chút sững sờ.
Trì Long cùng Triệu Duẫn còn không biết Mộ Dung Trường Tình chính là Giáo chủ Ma giáo.
Nghê Diệp Tâm lặng lẽ nhìn xem biểu tình của Mộ Dung Trường Tình, mặt hắn quả nhiên rất tối tăm, có vẻ như đồ đằng này không thoát khỏi quan hệ với Ma giáo.
Nghê Diệp Tâm nghĩ đến việc Mộ Dung Trường Tình ngàn dặm xa xôi đến nơi này, chắc đã sớm biết vụ án ở đây có liên quan tới Ma giáo, hơn nữa việc rất trọng đại, cho nên mới chạy tới.
Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, nói: “Đồ đằng này, quanh co, có chút giống như Thiết Khúc văn (2), lại có chút giống như Hồi Tự văn (3), cuối cùng thì nó là cái gì?”
Trì Long còn chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Trường Tình đã nói rằng: “Là Xà Văn đồ đằng.”
Nghê Diệp Tâm nghĩ tới Ngọc Mễ đầu tiên, xà.
Mộ Dung Trường Tình chỉ vào đồ đằng, ngón tay vẽ lên phía trên, nói: “Đây là một con rắn, đầu rắn ở đây, đuôi rắn ở đây.”
“Thì ra là Xà Văn đồ đằng.” Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên tỉnh ngộ, mới nhìn chính là một đống đường nét uốn lượn, thì ra là vẽ con rắn.
“Không chỉ là như vậy.” Triệu Duẫn nói: “Đây không chỉ là Xà Văn đồ đằng.”
“Vậy còn có thể là cái gì?” Nghê Diệp Tâm nói.
Triệu Duẫn nói: “Xà không có sừng, cũng không móng vuốt. Nhưng con rắn trên đồ đằng lại rất đặc biệt.”
“Ý của ngươi là nó có móng vuốt cũng có sừng?” Nghê Diệp Tâm cảm thấy đồ đằng này thật quá trừu tượng, rất khó nhìn, nói: “Có sừng và móng vuốt, đây chẳng phải là long?”
Nghê Diệp Tâm vừa nói như thế, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Thảo nào chỉ là vài địa phương nhỏ xuất hiện án mạng, đột nhiên hoàng thượng lại sai người phủ Khai Phong đến nơi này điều tra, thì ra là bởi vì Xà Văn đồ đằng giống với Long Văn đồ đằng này.
Cổ nhân rất mê tín, long đại biểu cho cửu ngũ chí tôn, đột nhiên lại có người liên tục gây án, còn không ngừng lưu lại nhìn như như long đồ đằng Xà Văn đồ đằng, e rằng đã chạm đến uy nghiêm của lão Thiên gia.
Nghê Diệp Tâm còn đang trầm tư nhìn chằm chằm đồ đằng, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên đứng lên, nói: “Đi theo ta.”
Hết chương 30.
—————————————————
Giải thích:
* Ngỗ tác: Người khám nghiệm thi thể, pháp y.
(1) Bản dập: (Đại khái là) chỉ những hoa văn, chữ viết được khắc lên đá, sao chép lại lên giấy… Có giá trị về mặt lịch sử (thường dùng để diễn tả lại một hiện tượng/ sự kiện lịch sử đã diễn ra trong khoảng thời nhất định).
(2) Thiết Khúc văn · Ba văn · Giao Long văn sau giai đoạn giữa của Tây Chu (tức là gần đến Tây Chu hậu kỳ), dần dần trừu tượng hóa, hình thành một loại hoa văn mới mang tính chủ đạo: Thiết Khúc văn. Danh xưng này xuất phát từ 《 Lữ Thị Xuân Thu 》: “Chu Vương có thiết khúc, hình dáng thon dài, uốn lượn lên xuống, lấy cực chi bại.” (《 Ly Tục Lãm 》). Đặc điểm cơ bản của Thiết Khúc văn là hình chữ S khúc khuỷu, phù hợp với đặc điểm “Uốn lượn lên xuống” trong câu nói trên. Hình minh họa:
Nghê Diệp Tâm đành phải chịu đựng, nói: “Đại hiệp, mau kêu Ngọc Mễ đi ra.”
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay ra, Ngọc Mễ liền bò trở về, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Vụ án của Ngụy thiếu gia đã kết thúc, bọn bộ khoái mang Văn Hỉ đi, những người còn lại mệt bở hơi tai, cũng giải tán hết, nhà ai người nấy về.
Lão thái thái còn có ý muốn Hạ Hướng Thâm lưu lại, nhưng đã bị hắn cự tuyệt, hắn đã quyết định mang Mộ Dung Dục rời khỏi nơi này.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đứng ở một góc, Mộ Dung Trường Tình nghe thấy rõ ràng mọi chuyện bên đó, không nhịn được cười lạnh một tiếng, Lão thái thái hiển nhiên không muốn để Hạ Hướng Thâm rời đi, chỉ là giả vờ nói vài lời khách sáo mà thôi, đoán chừng là muốn giữ lại chút thể diện.
Nghê Diệp Tâm nói: “Quên đi quên đi, chúng ta đi thôi.”
Vụ án ở Ngụy gia đã kết thúc, chuyện ma quái của hồi hồn trâm cũng đã kết thúc, nhưng còn có một việc chưa kết thúc, đó chính là vụ án của Trương bộ khoái.
Nghê Diệp Tâm định đến nha môn một chuyến, sau đó mới lên đường.
Chỉ là Nghê Diệp Tâm không nghĩ tới, sau khi hắn đến nha môn, bộ khoái liền nói cho hắn biết, vụ án của Trương bộ khoái đã kết án, tìm được hung thủ, quả thật là một thổ phỉ, lúc người kia giết chết Trương bộ khoái, thực ra có người đi đường nhìn thấy, nhưng người nọ bị dọa sợ mất mật, không dám nói ra. Qua nhiều ngày như vậy, người nọ rốt cục cũng đến báo án, chắc là lương tâm bất an, do dự thật lâu.
Nhưng còn có một chuyện kỳ quái, ngỗ tác phát hiện ra, thi thể của Trương bộ khoái không chỉ bị sâu kiến gặm gần hết, hơn nữa còn có người lột đi da mặt của hắn.
Thổ phỉ bị bắt về, hắn một mực chắc chắn rằng mình chỉ giết Trương bộ khoái, cũng không lột đi da mặt của hắn, hắn cũng không biết gì về việc hủy thi thể.
Lúc tìm thấy thi thể của Trương bộ khoái, người đã chết hơn nửa tháng, thi thể phơi thây nơi hoang dã, nhìn không ra hình thù gì, bị gặm đến mức không nhìn ra được bộ dạng ban đầu, chỉ dựa vào quần áo cùng vết tích đặc thù trên người mà phân biệt, quả thật là Trương bộ khoái không thể nghi ngờ, nhưng bọn họ đều không nghĩ tới, kỳ thực da mặt của Trương bộ khoái đã bị lột đi.
Người đã lột da mặt của Trương bộ khoái, tuyệt đối có quan hệ với người giả trang hắn.
Nghê Diệp Tâm suy nghĩ một chút liền cảm thấy không rét mà run, nhưng mà bọn họ không có manh mối, rạng sáng ngày hôm sau, Nghê Diệp Tâm liền kéo theo Mộ Dung Trường Tình, cùng nhau mau chóng lên đường.
Nghê Diệp Tâm ôm Bạo Mễ Hoa trong ngực, nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi cứ thế mà đi thôi sao?”
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói: “Không thì làm sao?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi không chào hỏi Hạ đại hiệp với Mộ Dung công tử sao?”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Không cần thiết.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Cho dù ngươi không đi, vậy cũng có thể để ta đi mà, tại sao lại không cho ta đi.”
Mộ Dung Trường Tình lạnh lẽo nói: “Bởi vì ngươi nhất định phải đi cùng với ta.”
Nghê Diệp Tâm nghe xong liền mở lớn đôi mắt, sau đó ngồi một bên cười lén lút, còn ôm Bạo Mễ Hoa mà hôn hai cái.
Bạo Mễ Hoa mê man nhìn chủ nhân đang sung sướng đến phát điên, hoàn toàn không biết vì sao chủ nhân lại cao hứng.
Mộ Dung Trường Tình nói xong lời kia, cẩn thận nghĩ lại, liền nhìn thấy biểu tình chiếm được tiện nghi kia của Nghê Diệp Tâm, nhất thời có chút hối hận, cảm thấy lời nói kia có nghĩa khác, rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.
Mộ Dung Trường Tình vốn muốn mở miệng giải thích, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, liền ngậm miệng, mím môi không nói gì. Bởi vì hắn biết, công phu miệng pháo* của Nghê đại nhân trên thiên hạ không có đối thủ, mình càng nhiều lời thì càng sai nhiều.
* Miệng pháo (嘴炮): Từ ngữ mạng, chỉ người thường hay nói những thứ mà mình không làm được, cũng chỉ việc nói chuyện như nổ pháo, khoe khoang, trêu chọc người khác. Tóm lại là chỉ người ăn nói nhanh nhẹn, biết công kích người khác bằng lời nói, khiến cho người ta không thể phản bác lại.
Nghê Diệp Tâm một mình không ngừng cười tủm tỉm, khiến sau lưng Mộ Dung Trường Tình phát lạnh, rốt cuộc hắn vẫn chịu không nổi, nói: “Tuy rằng đã tìm được hung thủ vụ án của Trương bộ khoái, nhưng vẫn chưa kết thúc, sao ngươi lại rời đi như vậy?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Thời gian không còn kịp, chúng ta đã dừng lại rất nhiều ngày, còn chưa điều tra vụ án do Thánh Thượng giao, không thể trì hoãn nữa. Huống chi…”
“Huống chi cái gì?” Mộ Dung Trường Tình hỏi.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy người giả trang Trương bộ khoái, rất có thể là người bắt cóc ta.”
“Tại sao?” Mộ Dung Trường Tình cau mày.
Nghê Diệp Tâm nói: “Làm sao hắn biết ta là hàng giả? Khẳng định là đã tiếp xúc với ta. Nhưng từ khi ta biến thành hàng giả rồi đến nơi này, người từng tiếp xúc có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải trong phủ Khai Phong có nội gián, vậy người này rất có thể là Trương bộ khoái giả.”
Trương bộ khoái giả phải đi tra án? Ngày ấy Nghê Diệp Tâm phân tích vụ án cho Trương bộ khoái hơn nửa ngày, quả thật đã tiếp xúc với nhau.
Nghê Diệp Tâm nói: “Nếu như Trương bộ khoái giả kia chính là người bắt cóc ta, vậy hắn tuyệt đối sẽ xuất hiện thêm lần nữa.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Nếu hắn xuất hiện thêm lần nữa, chỉ sợ đầu của ngươi liền khó giữ được.”
Nghê Diệp Tâm cười hì hì, nói: “Ta rất yên tâm, không phải có ngươi đi cùng với ta sao?”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Mộ Dung đại hiệp bỗng nhiên không muốn nói chuyện với Nghê Diệp Tâm.
Bởi vì hai người trì hoãn mấy ngày, cho nên kế tiếp lộ liền phải nhanh đi, quả thực chính là không ăn không nghỉ gấp rút lên đường, Nghê Diệp Tâm cảm thấy mông của mình đã sắp nát rồi, cũng may vào lúc hắn sắp không chịu nổi nữa, bọn họ liền đến nơi.
Là một địa phương thoạt nhìn cũng rất khá, khắp nơi đều lộ vẻ phồn hoa.
Trì Long cùng Triệu Duẫn đã ở chỗ này chờ bọn họ được vài ngày, trước khi Nghê Diệp Tâm đuổi tới, bọn họ đã bắt đầu điều tra án mạng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Nghe nói chung quanh đây, đột nhiên xảy ra vài vụ án, hơn nữa hẳn là do một hung thủ gây ra, bởi vì hung thủ có để lại một vật kỳ quái.
Người chết không rất đa dạng, có thương nhân, còn có quan viên đã về hưu, dường như không có liên hệ nào có thể nói.
Nghê Diệp Tâm hội hợp với Trì Long bọn họ, được an bài ở những nơi trong nha môn.
Quan sai cùng bộ khoái cũng đã kiềm lư kĩ cùng*, thấy Nghê Diệp Tâm đến, giống như là thấy được cứu tinh.
* Kiềm lư kĩ cùng (黔驴技穷): Đã dùng hết khả năng hữu hạn của mình. (Do nó hơi dài nên mình giữ nguyên luôn…)
Nhưng Nghê đại nhân bởi vì phải gấp rút lên đường, có chút mặt mày xám xịt, hơn nữa sắc mặt không tốt, quan trọng nhất là mông hắn đang đau, đơn giản là đau mông, ngồi cũng không được.
Mộ Dung Trường Tình vô cùng xem thường đối với việc hắn chỉ đi đường có vài ngày thôi mà bộ dáng lại như người sắp chết.
Nghê Diệp Tâm ở trong phòng ngủ một giấc, lúc tỉnh lại trời đã ngả vàng, mặt trời sắp xuống núi.
Bạo Mễ Hoa ngủ ở cuối giường, chắc là mệt muốn chết luôn rồi, cũng không chịu tỉnh lại, cuộn thành một nắm nhỏ, đáng yêu vô cùng.
Nghê Diệp Tâm bò lên từ trên giường, cảm thấy tinh thần đã hồi phục, mở cửa hít sâu một hơi, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nghê Diệp Tâm còn chưa kịp cất bước, cửa phòng sát vách mở ra, Mộ Dung Trường Tình đi ra, nói: “Đi đâu?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Đi tìm Trì Long cùng Triệu Duẫn a, muốn bắt đầu tra án, Mộ Dung đại hiệp đi cùng luôn.”
“Tất nhiên, ta sẽ đi theo ngươi.” Mộ Dung Trường Tình nói.
“Vô cùng hoan nghênh.” Nghê Diệp Tâm nói, “Nhưng mà, ngươi có thể nói ta biết không, hình xăm sau lưng ta rốt cuộc có ý nghĩa gì? Hơn nữa ở chỗ đó, ta nhìn không được rõ, lúc trước ta cầm gương nhìn thật lâu, quá nhỏ, mắt của ta không tốt đến vậy.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Người tò mò đều chết rất nhanh.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Cái đó thì chưa chắc.”
Mộ Dung Trường Tình còn nói: “Không liên quan tới ngươi, tốt nhất ngươi không nên biết.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Hình xăm ở trên người ta, ngươi lại nói không có liên quan gì tới ta, Mộ Dung đại hiệp, ngươi không cảm thấy ngươi rất lập dị sao?”
“Câm miệng.” Mộ Dung Trường Tình nói.
“Nghê đại nhân! Mộ Dung đại hiệp!”
Là âm thanh thô lỗ của Trì Long.
Mộ Dung Trường Tình huyệt thái dương nhảy lên một cái, hắn đột nhiên cảm thấy, dưới sự hướng dẫn của Nghê Diệp Tâm, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có rất nhiều người gọi hắn là Mộ Dung đại hiệp.
Mộ Dung Trường Tình thật không biết đây là khen hay là sỉ nhục.
Trì Long chạy tới nói: “Nghê đại nhân, ngài đến rồi.”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói: “Đi, chúng ta đi trao đổi một chút về vụ án.”
Trì Long nói: “Được, Nghê đại nhân đi bên này, chúng ta đi xem một đồ vật.”
Trì Long dẫn bọn họ tới gian phòng của Triệu Duẫn, sau đó Triệu Duẫn liền lấy ra một tờ giấy, đặt trên bàn, nói: “Mấy án mạng thoạt nhìn không có quan hệ gì, không tìm được chỗ tương đồng, nhưng có một chỗ, người có liên quan tới án mạng đều từng thấy đồ án này, bọn họ nói có thể là do hung thủ lưu lại, đây là bản dập (1).”
“Đồ đằng?” Nghê Diệp Tâm nhìn đồ án trên giấy, nói: “Thoạt nhìn có chút kỳ quái.”
Mộ Dung Trường Tình vừa nhìn đồ án này, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Trì Long lẫm lẫm liệt liệt nói: “Chúng ta thấy đồ đằng này, cũng không phải là đồ án bình thường, Triệu Duẫn nói thật ra đồ đằng này thuộc về Ma giáo.”
“A?” Nghê Diệp Tâm có chút sững sờ.
Trì Long cùng Triệu Duẫn còn không biết Mộ Dung Trường Tình chính là Giáo chủ Ma giáo.
Nghê Diệp Tâm lặng lẽ nhìn xem biểu tình của Mộ Dung Trường Tình, mặt hắn quả nhiên rất tối tăm, có vẻ như đồ đằng này không thoát khỏi quan hệ với Ma giáo.
Nghê Diệp Tâm nghĩ đến việc Mộ Dung Trường Tình ngàn dặm xa xôi đến nơi này, chắc đã sớm biết vụ án ở đây có liên quan tới Ma giáo, hơn nữa việc rất trọng đại, cho nên mới chạy tới.
Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, nói: “Đồ đằng này, quanh co, có chút giống như Thiết Khúc văn (2), lại có chút giống như Hồi Tự văn (3), cuối cùng thì nó là cái gì?”
Trì Long còn chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Trường Tình đã nói rằng: “Là Xà Văn đồ đằng.”
Nghê Diệp Tâm nghĩ tới Ngọc Mễ đầu tiên, xà.
Mộ Dung Trường Tình chỉ vào đồ đằng, ngón tay vẽ lên phía trên, nói: “Đây là một con rắn, đầu rắn ở đây, đuôi rắn ở đây.”
“Thì ra là Xà Văn đồ đằng.” Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên tỉnh ngộ, mới nhìn chính là một đống đường nét uốn lượn, thì ra là vẽ con rắn.
“Không chỉ là như vậy.” Triệu Duẫn nói: “Đây không chỉ là Xà Văn đồ đằng.”
“Vậy còn có thể là cái gì?” Nghê Diệp Tâm nói.
Triệu Duẫn nói: “Xà không có sừng, cũng không móng vuốt. Nhưng con rắn trên đồ đằng lại rất đặc biệt.”
“Ý của ngươi là nó có móng vuốt cũng có sừng?” Nghê Diệp Tâm cảm thấy đồ đằng này thật quá trừu tượng, rất khó nhìn, nói: “Có sừng và móng vuốt, đây chẳng phải là long?”
Nghê Diệp Tâm vừa nói như thế, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Thảo nào chỉ là vài địa phương nhỏ xuất hiện án mạng, đột nhiên hoàng thượng lại sai người phủ Khai Phong đến nơi này điều tra, thì ra là bởi vì Xà Văn đồ đằng giống với Long Văn đồ đằng này.
Cổ nhân rất mê tín, long đại biểu cho cửu ngũ chí tôn, đột nhiên lại có người liên tục gây án, còn không ngừng lưu lại nhìn như như long đồ đằng Xà Văn đồ đằng, e rằng đã chạm đến uy nghiêm của lão Thiên gia.
Nghê Diệp Tâm còn đang trầm tư nhìn chằm chằm đồ đằng, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên đứng lên, nói: “Đi theo ta.”
Hết chương 30.
—————————————————
Giải thích:
* Ngỗ tác: Người khám nghiệm thi thể, pháp y.
(1) Bản dập: (Đại khái là) chỉ những hoa văn, chữ viết được khắc lên đá, sao chép lại lên giấy… Có giá trị về mặt lịch sử (thường dùng để diễn tả lại một hiện tượng/ sự kiện lịch sử đã diễn ra trong khoảng thời nhất định).
(2) Thiết Khúc văn · Ba văn · Giao Long văn sau giai đoạn giữa của Tây Chu (tức là gần đến Tây Chu hậu kỳ), dần dần trừu tượng hóa, hình thành một loại hoa văn mới mang tính chủ đạo: Thiết Khúc văn. Danh xưng này xuất phát từ 《 Lữ Thị Xuân Thu 》: “Chu Vương có thiết khúc, hình dáng thon dài, uốn lượn lên xuống, lấy cực chi bại.” (《 Ly Tục Lãm 》). Đặc điểm cơ bản của Thiết Khúc văn là hình chữ S khúc khuỷu, phù hợp với đặc điểm “Uốn lượn lên xuống” trong câu nói trên. Hình minh họa:
Danh sách chương