Nghê Diệp Tâm vừa nghe xong, lập tức mở cửa đi ra, nói: “Người tìm được rồi. Đi, chúng ta đi qua đó.”

Nghê Diệp Tâm được Trì Long dẫn đường, rất nhanh liền gặp được người gọi là Hoa công tử, bọn họ vừa đặt chân tới, Mộ Dung Trường Tình cũng ung dung đi vào, xem ra cái giọng oanh oanh của Trì Long đã làm Mộ Dung đại hiệp thức giấc.

Vị Hoa công tử kia thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, bộ dạng khúm núm, nhìn thấy bọn họ liền bị doạ muốn chết, cả người run rẩy không ngừng. Bên trong đôi mắt hắn tất cả đều là tơ máu, đang chuyển động không ngừng, hình như đã hơn một ngày không ngủ ngon, hơn nữa vẫn luôn ở trong trạng thái lo lắng cao độ.

Nghê Diệp Tâm quan sát hắn vài lần, Hoa công tử kia cũng đang quan sát Nghê Diệp Tâm, thoạt nhìn vẻ mặt gian giảo.

Nghê Diệp Tâm khẽ mỉm cười, nói: “Ngươi có biết đem ngươi tới nha môn để làm gì không?”

Hoa công tử kia run run một chút, suýt chút nữa quỳ xuống, nói: “Đại nhân, vị đại nhân này! Ta không hề làm gì cả, không biết, không biết các vị lão quan gia tới tìm ta làm cái gì a, ta đây sắp oan uổng chết rồi.”

Nghê Diệp Tâm còn chưa nói, Mộ Dung Trường Tình bên cạnh hắn đã không nhịn được, cười lạnh một tiếng, thân thủ “Ba” một cái liền vỗ vào bả vai của vị Hoa công tử này, nói: “Ngươi tốt nhất nên thành thật khai báo, bằng không…”

Y còn chưa dứt lời, Hoa công tử đã chảy mồ hôi lạnh “Ào ào”. Hoa công tử há to miệng, trừng mắt, thoạt nhìn giống như là muốn hét lên, nhưng trong cổ họng một chút âm thanh cũng không phát ra được, hắn đổ mồ hôi lạnh, cảm giác vai sẽ bị lực mạnh mẽ kéo xuống, nhưng mà một chữ cũng không hét lên được.

Chờ đến lúc Mộ Dung Trường Tình buông tay, Hoa công tử lúc này mới quát to một tiếng “A”, sau đó quỳ xuống cái “phịch”.

Nghê Diệp Tâm cười híp mắt nhìn Hoa công tử, nói: “Họ tên ngươi là gì, không phải họ Hoa, ngươi họ gì?”

Hoa công tử run lập cập, nói: “Vị… Vị lão quan gia này, ta họ Chu.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Thì ra không phải Hoa công tử, thì ra là Chu công tử.”

Nhưng Hoa công tử cũng chỉ yểm trợ cho chính mình mà thôi, hắn giống Hoa cô nương, đều là một người không tồn tại.

Xét thấy lực uy hiếp của Mộ Dung Trường Tình thật sự quá lớn, làm Chu công tử run lập cập, Nghê Diệp Tâm hỏi một câu hắn trả lời một câu, hoàn toàn không dám nói dối.

Nghê Diệp Tâm nói: “Cô nương đồng hành cùng ngươi, ngươi còn nhớ không? Các ngươi cùng đi đến cửa Dương gia dọa dẫm, sẽ không quên được đâu nhỉ.”

Nói đến điều này, Hoa công tử kia nhất thời khẩn trương, giống như đang bị người ta bóp lấy cổ, nói: “Nhớ… Nhớ… Nàng, nàng nàng chết rồi!”

“Ngươi biết nàng đã chết?” Nghê Diệp Tâm nhíu mày.

Chu công tử lập tức gật đầu, nói: “Ta biết ta biết a!”

Chu công tử thoạt nhìn rất sợ sệt, nói với bọn hắn mình chỉ là thư sinh thi rớt, không kiếm tiền sẽ không thể sống nổi, cho nên chỉ có thể du thủ du thực* khắp nơi. Hắn gặp Dương gia đại nữ tế mấy lần ở thanh lâu, chính là vị Chu công tử kia,  nhưng khi đó Chu công tử vẫn chưa ở rể.

* Chỉ người sống nay đây mai đó, sống lông bông, không ổn định.

Vị Chu công tử kia lúc đó còn có rất nhiều tiền, vung tiền như rác, ở trong thanh lâu bao vị Hoa cô nương giả mạo kia một thời gian. Chu công tử cũng biết Hoa cô nương, có qua đêm ở trong phòng nàng, cho nên có nghe nói qua một ít sự tình của Chu công tử.

Sau đó một quãng thời gian, Chu gia hiu quạnh (ít con cháu), thế nhưng Chu công tử còn thăng chức rất nhanh so với trước đây, hắn đến ở rể trong một nhà rất có tiền, làm đại nữ tế.

Khi đó Chu công tử đặc biệt hâm mộ hắn, sau đó đột nhiên nghĩ đến một ý nghĩ, chính là dọa dẫm Chu công tử. Vì vậy hắn lại tìm cô nương trong thanh lâu kia, để nàng cùng mình đi dọa dẫm Chu công tử.

Cô nương kia cũng ham hư vinh, liền dứt khoát trốn ra, sau đó tự tạo cho chính mình một thân phận khác, làm như là muội muội của Chu công tử, hai người cùng đi đến đây, tự xưng là thê tử trước đây của Chu công tử, còn đã mang thai, tìm đến Chu công tử.

Chu công tử cũng rất dẻo miệng, kể chuyện tại một trà lâu, sau đó Hoa cô nương giả mạo mỗi ngày đều đến Dương gia làm ầm ĩ.

Chu công tử nghe nói thê tử trước đây của mình tìm tới, giật mình, hắn căn bản không có thê tử trước, cho nên mười phần lo lắng muốn dụ người rời đi.

Chu công tử nói tới chỗ này, biểu tình phong phú hơn nhiều, lộ vẻ tiểu nhân đắc chí, nói: “Ha ha các ngươi đoán thử xem? Chu công tử đi ra nhìn, nhìn đến nàng cả mặt đều biến sắc, mà trong mắt Dương đại tiểu thư, rõ ràng chính là bộ dáng chột dạ!”

Chu công tử trước đây ăn chơi đàng điếm, không ít lần lưu luyến nơi phong nguyệt, thế nhưng sau khi hắn ở rể, căn bản không dám đi thanh lâu nữa, mà bây giờ một cô nương ở thanh lâu đột nhiên tìm tới cửa, Chu công tử thực sự không nghĩ tới điều này.

Chu công tử nói: “Chu công tử kia, hắn sợ chúng ta nói lung tung, cho nên lén lút nhét cho Hoa cô nương một nén bạc, hôm sau nàng liền trở lại khóc sướt mướt.”

Nghê Diệp Tâm nghe đến đó, không nhịn cười được một tiếng, nói: “Cho nên các ngươi cảm thấy có thể mò được nước luộc*, cứ tiếp tục mỗi ngày đều đến cửa khóc lóc, tiếp tục dọa dẫm vị Chu công tử kia?”

* Đại khái là nhận được tiền lời / đồ hối lộ / ưu đãi một cách bất chính.

“Phải…” Chu công tử gật gật đầu, bỗng nhiên biến sắc, nói: “Nhưng có một ngày, lúc nàng trở lại, ta thấy trên mặt nàng đỏ chót, bị người ta tát một cái thật mạnh. Dấu tay kia khá là nhỏ, vừa nhìn liền biết là bị nữ nhân đánh, nhất định là Dương đại tiểu thư đánh nàng. Nàng nói với ta, Dương đại tiểu thư biết các nàng đang lừa gạt, cho nên không thể tiếp tục dọa dẫm.”

Nghê Diệp Tâm lập tức nghĩ đến nha hoàn Dương đại tiểu thư nói, đoán chừng là Dương đại tiểu thư sai người đi nghe ngóng chuyện của các nàng, phát hiện các nàng vốn đến để đe dọa.

Chu công tử nói tiếp: “Ta vừa nghe xong, lúc ấy có chút sợ hãi, Dương gia không chỉ có tiền, trước kia còn làm quan, cấp bậc cũng không nhỏ. Ta liền khuyên nàng, chúng ta cũng có chút bạc, không bằng rời khỏi thôi. Thế nhưng…”

Thế nhưng vị Hoa cô nương kia đột nhiên có được nhiều tiền, nên bắt đầu  nổi lên lòng tham không đáy. Nàng không cam lòng cứ rời đi như vậy, liền thuyết phục Chu công tử tiếp tục ở đây chờ đợi.

Chu công tử nói: “Nàng nói với ta, nếu như chúng ta đột nhiên rời đi, người khác sẽ hoài nghi chúng ta, không chừng sẽ bắt chúng ta đưa tới quan phủ. Ta nghĩ cũng đúng, sau đó liền tiếp tục ở lại nơi này.”

“Sau đó thì sao? Hoa cô nương chết như thế nào?”Nghê Diệp Tâm truy hỏi.

Chu công tử nói: “Sau đó a, có một ngày, ta đột nhiên nghe nói Dương gia đại nữ tế Chu công tử, đột nhiên biến mất! Bị thổ phỉ bắt cóc!”

Chu công tử không hổ là thư sinh kể chuyện, biểu tình trên mặt phong phú, âm thanh âm dương ngừng ngắt, giống như đang kể chuyện thật vậy. Nghê Diệp Tâm lén lút nhìn biểu tình của Mộ Dung Trường Tình dang đứng bên cạnh, Mộ Dung Trường Tình quả nhiên đã nổi giận, tựa hồ rất thiếu kiên nhẫn đối với hành vi nước đục thả câu của hắn thừa.

Nghê Diệp Tâm giục nói: “Nhanh lên, đừng có kì kèo mè nheo nữa.”

Chu công tử kia lúc này mới nói: “Các ngươi đều bị Chu công tử kia lừa! Ta nói hắn căn bản không phải người tốt, Dương đại tiểu thư cũng là số khổ, làm sao có thể coi trọng hắn? Ta còn cứng cỏi hơn hắn nhiều! Chu công tử căn bản không phải bị bắt cóc mà đang thiết kế một cái bẫy, giả vờ bị bắt cóc để chạy trốn!”

“Làm sao ngươi biết?”Nghê Diệp Tâm hỏi.

Chu công tử nói: “Ngay sau hôm Chu công tử bị bắt cóc, Hoa cô nương cầm rất nhiều ngân phiếu đến, nói là Chu công tử cho bọn họ, để bọn họ mau chóng rời đi, không muốn dây dưa nữa. Ta vừa nhìn, hay lắm, thật nhiều ngân phiếu a. Nàng nói với ta, là Chu công tử cho bọn họ. Các ngươi cũng biết, Chu công tử kia là người ở rể, lại có một nương tử lợi hại, có thể lấy ra nhiều ngân phiếu như vậy, trước đây hắn đều chỉ cho một nén bạc nhỏ mà thôi. Ta đoán hắn a, là cầm một lượng lớn bạc của Dương gia rồi trốn đi! Nhất định là không chịu được tức phụ lợi hại kia.”

Hoa cô nương cùng Chu công tử lấy được thật nhiều ngân phiếu, rất vui vẻ, chuẩn bị giải tán, bọn họ chuẩn bị lên đường, lại không nghĩ tới đang ở giữa chặng đường, Hoa cô nương đột nhiên chết đi.

Nghê Diệp Tâm nói: “Chờ đã, chúng ta tìm được thi thể Hoa cô nương, trên người mang rất nhiều châu báu đồ trang sức của Dương gia, cũng đều là Chu công tử cho các ngươi?”

“Cái này không phải.” Chu công tử lại bày ra bộ dáng thần thần bí bí, nói: “Đó chính là do Dương đại tiểu thư, tự mình cho Hoa cô nương!”

“Cái gì?” Nghê Diệp Tâm hơi kinh ngạc, nói: “Dương đại tiểu thư cho?”

Chu công tử gật đầu, sợ bọn họ không tin, nói: “Chuyện này ta cũng cảm thấy đặc biệt kỳ quái, nhưng ta tận mắt thấy, không thể không tin a.”

Vào lúc bọn họ đã nhận được ngân phiếu chuẩn bị rời đi, đột nhiên có người tìm tới cửa, dĩ nhiên là Dương đại tiểu thư, lúc đó bọn họ đều bị dọa, hoang mang lo sợ. Nhưng Dương đại tiểu thư đến một mình, hơn nữa thần thần bí bí,  tựa như sợ người khác nhìn thấy.

Dương đại tiểu thư cho Hoa cô nương một bao đồ vật, để nàng mau chóng rời đi, muốn đi đâu liền đi đến đó, nói là bao đồ đó đủ cho nàng sống nửa đời sau.

Chu công tử nói: “Các ngươi đoán thế nào? Ta mở ra xem a, dĩ nhiên là một bao trang sức đáng giá! Chói lóa đến mức ta không mở mắt ra nổi. Lúc đó chúng ta cũng không hiểu, tại sao Dương đại tiểu thư bỗng nhiên lại cho chúng ta tiền, thế nhưng đồ trang sức kia quá đáng giá, chúng ta đương nhiên sẽ không vứt đi, liền mang theo rời khỏi.”

Bọn họ mới vừa lên đường, đi một ngày, sau đó liền qua đêm trong một khách điếm, Chu công tử nói Hoa cô nương kia chắc là do lấy được rất nhiều tiền, cho nên rất vui vẻ, liền không an phận, thấy nam nhân liền dụ dỗ, khiến hắn suýt chút nữa tức chết. Sau đó Chu công tử nhìn thấy một nam nhân tiến vào gian phòng của Hoa cô nương, hai người cười nói vui vẻ. Buổi tối hôm ấy Chu công tử gần như thức trắng nguyên đêm, đặc biệt tức giận, kết quả sáng ngày hôm sau, Chu công tử rời giường đi kêu Hoa cô nương lên đường, nhưng lại không nhìn thấy Hoa cô nương, gian phòng đã trống rỗng từ lâu.

Chu công tử nói: “Lúc đó ta đã biết, nàng chết rồi! Trong phòng không có ai, nhưng trên đất có vết máu, chưa được lau sạch!”

Nghê Diệp Tâm nói: “Vết máu?”

Chu công tử nói: “Thiên chân vạn xác, lúc đó trong lòng ta rất hồi hộp, ta cảm thấy không ổn, nhanh chóng đi ra cửa xem thử, cách đó không xa, phát hiện nàng… Thi thể của nàng.”

Chu công tử là người đầu tiên nhìn thấy thi thể của Hoa cô nương, nhưng hắn không dám báo quan mà lại bỏ chạy, cũng không dám đụng vào thi thể của Hoa cô nương.

Chu công tử nói: “Ta nói cho các ngươi biết, người giết nàng nhất định là người đi vào phòng nàng hôm ấy. Bộ dáng của người kia, ta còn nhớ rõ đây! Hơn nữa a, ta đoán, là Dương đại tiểu thư sai người tới giết nàng!”

“Làm sao ngươi biết?”Nghê Diệp Tâm nói.

Chu công tử nói: “Ta đoán! Nhưng, nhưng mà! Các ngươi nghĩ thử đi, tại sao Dương đại tiểu thư khi không lại cho nàng nhiều dồ trang sức như vậy? Hơn nữa ta đoán, thực ra Dương đại thiểu thư kia cũng có nhân tình ở bên ngoài, còn bị chúng ta bắt gặp, cho nên mới muốn giết người diệt khẩu.”

“Cũng có nhân tình?” Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói: “Bị các ngươi bắt gặp?”

Chu công tử gật đầu, nói: “Đúng! Vào sáng sớm ngày thứ ba sau khi Chu công tử ra ngoài làm ăn, lúc trời còn chưa sáng, ta thấy Dương đại tiểu thư ngồi xe ngựa đi ra khỏi thành, không biết đi làm gì, thần thần bí bí. Các ngươi nghĩ thử đi, nàng thừa dịp phu quân đi vắng liền ra ngoài, tuyệt đối có vấn đề!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện