Mộ Dung Trường Tình không lên tiếng, Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Không cần biết thi thể này rốt cuộc là ai, hung thủ trăm phương ngàn kế đem hắn làm thành thây khô, việc này phải tốn không ít thời gian, hao tổn không ít công sức như vậy, tuyệt đối có mục đích riêng. Còn về chuyện tế phẩm, ta thấy cũng không giống.”

“Sao lại không giống?” Mộ Dung Trường Tình hỏi.

Nghê Diệp Tâm nhìn y một cái, nói: “Nếu như ngươi vô cùng thờ phụng thuỷ thần, sẽ lấy một tế phẩm giống như bị người gặm lung tung dâng lên cho thuỷ thần sao?”

Mộ Dung Trường Tình: “…”

“Tuy rằng từ rất lâu trước đây đã có cổ nhân nghiên cứu cách chống phân hủy thi thể để trường sinh bất lão, một vài đại nhân vật có địa vị cũng sai người dùng biện pháp chống phân hủy thi thể để bảo tồn thi thể của họ, lấy hết nội tạng, thoát làm nước này nọ đều có. Nhưng ngươi quan sát thi thể này kỹ một chút.” Nghê Diệp Tâm nói, chỉ vào bụng thi thể.

Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, bụng thi thể bị thủng một lỗ rất lớn, nội tạng bên trong đều bị lấy ra hết, người đâm ra lỗ thủng này thật sự rất trắng trợn không kiêng nể gì.

Nghê Diệp Tâm nói: “Nếu có kính ý với một người, ngươi có trắng trợn đâm thi thể hắn thành như vậy hay không?”

Mộ Dung Trường Tình nói: “Chẳng lẽ nói, cái gì mà tế phẩm thuỷ thần, bất quá chỉ là ngụy trang mà thôi.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Ta nghĩ là như vậy, hơn nữa hung thủ đã đạt được mục đích. Ngươi xem hoàng phù dán trên cửa lúc nãy, mọi người có bao nhiêu sợ hãi, thì hung thủ kia thành công bấy nhiêu. Dĩ nhiên, khiến người sợ hãi chỉ là một trong những mục đích của hắn, ta cảm thấy mục đích quan trọng nhất, không phải là cái này.”

“Là cái gì?” Mộ Dung Trường Tình hỏi.

Nghê Diệp Tâm nói: “Rõ ràng, có hai mục đích. Một là quấy rối chúng ta phán đoán thời gian tử vong thực sự của thi thể, hai là quấy rối chúng ta phán đoán thân phận thật sự thi thể này.”

Mộ Dung Trường Tình nói: “Ngươi có ý gì? Lẽ nào hắn không phải Phùng Cố?”

Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói: “Ta không nói như vậy, ta chỉ hoài nghi thôi. Ngươi xem Phùng Thiên lớn lên dễ nhìn như vậy, không phải nói Phùng Cố với Phùng Thiên thực sự giống nhau như đúc hay sao? Hiện tại thi thể biến thành bộ dáng này, chậc chậc, ta không thể xác định, là việc rất bình thường, kêu ta tin tưởng người này là Phùng Cố chỉ vì một khối ngọc bội trên thi thể, việc đó thật quá hoang đường.”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói: “Cái gì mà lớn lên rất dễ nhìn, bất quá chỉ là một túi da rách nát mà thôi, sau khi chết sớm muộn gì cũng sẽ biến thành dáng vẻ này.”

Nghê Diệp Tâm nghe y nói xong, vỗ ngực nói: “Nghe Mộ Dung đại hiệp nói như vậy, ta liền an tâm.”

“Cái gì?” Mộ Dung Trường Tình không rõ nhìn hắn.

Mộ Dung Trường Tình vừa nãy rõ ràng đang chế nhạo Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm nói: “Tuy rằng ta lớn lên cũng coi như là ngọc thụ lâm phong tiêu sái bất kham, nhưng so sánh với Mộ Dung đại hiệp ngươi vẫn khác nhau một trời một vực, ta vẫn sợ Mộ Dung đại hiệp ngươi yêu cầu quá cao, ta sẽ không đạt tới tiêu chuẩn. Nhưng mà bây giờ xem ra, ta hẳn là không thành vấn đề nhỉ?”

Mộ Dung Trường Tình: “…”

Mộ Dung Trường Tình thật sự không thèm chỉnh Nghê Diệp Tâm nữa, nhìn thi thể, nói: “Nếu như hắn không phải Phùng Cố, vậy hắn là ai? Chẳng lẽ là Phùng Thiên? Đại thiếu gia hiện tại của Phùng phủ kia mới là Phùng Cố?”

Mộ Dung Trường Tình vừa nói xong, Nghê Diệp Tâm lập tức bật cười, nói: “Mộ Dung đại hiệp rất não động*, nhưng cái này cũng có khả năng. Nhưng mà, nếu đúng là như vậy, ta chỉ có thể nói, hung thủ cũng thật là nghĩ không ra.”

* Não động: là nói “Trên đầu có một lỗ thủng rất lớn, dùng sức tưởng tượng lẫn lực YY để nhồi đầy.” Dùng để hình dung người có sức tưởng tượng phong phú đến mức không thể tưởng tượng nổi:v.

“Tại sao lại nói như vậy?” Mộ Dung Trường Tình hỏi.

Nghê Diệp Tâm nói: “Tuy rằng ta không hiểu rõ Phùng gia cho lắm, nhưng thời điểm chúng ta vừa tới Phùng gia ngày hôm nay, không phải đã gặp được Phùng gia Đại phu nhân sao? Người đó là trưởng bối của Phùng Cố và Phùng Thiên. Không khó để nhìn ra, vị Đại phu nhân kia rất khinh thường Phùng Thiên, dường như rất để tâm tới gia sản Phùng gia. Phùng gia có không ít người, vẫn như hổ rình mồi với tài sản Phùng gia, tuyệt đối không phải số ít, nhiều con mắt như vậy nhìn chăm chú Phùng Thiên cùng Phùng Cố, mỗi ngày đều chờ bọn hắn xuất hiện sai lầm nhỏ nhoi, sau đó bỏ đá xuống giếng. Nếu ở trong tình cảnh như thế, bất kể là Phùng Thiên cùng Phùng Cố giống nhau đến mức nào, nếu bọn họ muốn giả trang đối phương, đều là chuyện vô cùng nguy hiểm, hơn nữa không thể nghi ngờ là một quyết định ngu xuẩn.”

Mộ Dung Trường Tình nhìn hắn, nói: “Không phải tất cả mọi người đều giống ngươi, nghĩ chu toàn đến mức đó.”

Nghê Diệp Tâm nghe vậy, lập tức nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi đang khen ta sao?”

Mộ Dung Trường Tình dứt khoát không thèm nhìn hắn, nói: “Rốt cuộc Xà Văn đồ đằng đang ở đâu? Tại sao lại không thấy?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Ta nghĩ Phùng Thiên hẳn sẽ không lừa chúng ta, Xà Văn đồ đằng có khắc trên hòm gỗ lớn này, nhưng chúng ta vẫn không thấy. Vậy chỉ có một kết quả.”

Mộ Dung Trường Tình nhăn lại lông mày.

Nghê Diệp Tâm nói: “Nhất định là ở phía dưới thi thể, nói không chừng là khắc ở sau lưng thi thể, dưới đáy hòm.”

Mộ Dung Trường Tình mặt đen sì, thi thể này có mùi lạ, vừa thối vừa khó ngửi, y nhìn một cái thôi đã đã là bố thí rồi, tuyệt đối sẽ không động vào thi thể. Mộ Dung Trường Tình mặc toàn thân áo trắng, không muốn nhiễm phải vật bẩn gì.

Nghê Diệp Tâm vừa thấy biểu tình của Mộ Dung Trường Tình, liền biết y sẽ không động thủ.

Nghê Diệp Tâm đành phải thở dài, không nói hai lời, bắt đầu cởi đai lưng của mình.

Mộ Dung Trường Tình sợ hết hồn, nói: “Ngươi đang làm gì?”

Nghê Diệp Tâm tay chân lanh lẹ, cởi hết đai lưng của mình ra, đưa cho Mộ Dung Trường Tình, nói: “Cầm giùm ta a, ta cởi áo khoác ra, dùng để lót tay dịch chuyển thi thể, ngươi cũng không thể kêu ta dùng tay không mà túm thi thể chớ, dùng y phục để lót tay còn đỡ hơn chút.”

Mộ Dung Trường Tình cau mày, nhận lấy thắt lưng Nghê Diệp Tâm đưa tới, sau đó lui lại hai bước, ôm cánh tay nhìn Nghê Diệp Tâm tiếp tục cởi đồ.

Nghê Diệp Tâm cởi quần áo xong, bọc lấy hai tay, một lớp lại một lớp, còn bọc dầy hơn một chút, lúc này mới xoay người đi dịch chuyển thi thể.

Tuy rằng hòm gỗ rất lớn, nhưng lại không đủ chỗ cho thây khô lật người, nếu bọn họ muốn nhìn phía sau lưng thây khô, nhất định phải để thây khô ngồi dậy, đem thây khô ra khỏi hòm mới được.

Nghê Diệp Tâm làm có chút vất vả, hắn cũng biết đại khái về công tác pháp y, nhưng còn chưa tự mình làm qua công tác pháp y bao giờ.

Thây khô đã được phơi khô, Nghê Diệp Tâm sợ mình dùng sức quá mạnh, sẽ làm thây khô vỡ tan ra mất, hơi gian nan dịch chuyển thi thể, cũng may toàn bộ nội tạng của thi thể đều được lấy đi, hơn nữa cũng thoát nước rồi, căn bản không có trọng lượng.

Nghê Diệp Tâm đứng cạnh hòm suy nghĩ cả nửa ngày, luống cuống tay chân, Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay đứng một bên nhìn, thúc giục nói: “Ngươi muốn đứng đây đến hừng đông luôn sao? Mau mang hắn ra đi.”

“Được rồi.” Nghê Diệp Tâm đã chảy mồ hôi đầy đầu.

Trong khi nói chuyện, Nghê Diệp Tâm đã thành công lấy đem thi thể ra, nhưng Mộ Dung Trường Tình đứng xem hai mắt mí mắt đã giật mạnh, huyệt thái dương cũng bắt đầu nhảy lên.

Nghê Diệp Tâm thế nhưng lại dùng hai tay ôm lấy phần đầu gối của thây khô kia, ôm nó lên, trong miệng còn nói: “Mộ Dung đại hiệp, tránh ra một chút, ta đã nói với ngươi, đây là ôm công chúa, lần trước có phải ngươi đã ôm ta về như thế này hay không?”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Mộ Dung Trường Tình thực sự không thể nhịn được nữa, quên hết mọi thứ.

Nghê Diệp Tâm cười một tiếng, ôm thây khô theo kiểu ôm công chúa, cẩn thận đem hắn để sang một bên.

Lần trước Nghê Diệp Tâm ngủ quên, tuy rằng Mộ Dung Trường Tình không thừa nhận, nhưng quả thật đã ôm Nghê Diệp Tâm về theo kiểu ôm công chúa, nhưng vì ngại mặt mũi, Mộ Dung Trường Tình vẫn không chịu thừa nhận.

Mà hiện tại…

Mộ Dung đại hiệp đánh chết cũng không thừa nhận! Nghê Diệp Tâm xử lý thây khô xong, ném quần áo sang một bên, rồi đi tới nói: “Mộ Dung đại hiệp, đồ đằng kia quả nhiên nằm ở dưới đáy hòm.”

Nghê Diệp Tâm vừa đi tới bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, Mộ Dung Trường Tình lập tức lui vài bước, nói: “Đứng yên đừng nhúc nhích!”

Nghê Diệp Tâm vô tội nói: “Ta có dùng y phục để lót tay mà.”

Mộ Dung Trường Tình liếc hắn một cái, nói: “Vậy cũng đừng nhúc nhích.”

Nghê Diệp Tâm: “…”

Mộ Dung Trường Tình đi tới trước hòm gỗ lớn, cúi đầu nhìn vào bên trong, dưới đáy hòm quả nhiên có một đồ đằng được khắc lên. Nhưng nói thật, hình như đồ đằng này được khắc lên rất vội vàng, khắc sâu cạn không đồng đều, hơn nữa kĩ thuật khắc cũng không quá tốt.

Nghê Diệp Tâm thừa dịp Mộ Dung Trường Tình nhìn chăm chú, nhanh chóng chạy tới bên cạnh y, cũng cúi đầu nhìn vào bên trong, nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi nhìn kỹ, đồ đằng này không giống Xà Văn đồ đằng trên tường viện Dương gia kia.”

“Ta có mắt.” Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.

Thoạt nhìn hai đồ đằng này rất giống nhau, nhưng cẩn thận quan sát, giữa hai cái vẫn rất khác nhau. Hai đồ đằng về cơ bản vẫn giống, nhưng Xà Văn đồ đằng của nơi này là Xà Văn chân chính, rắn không có sừng cũng không có móng vuốt.

Ngoại trừ sừng rắn cùng móng vuốt, những thứ khác đều giống nhau như đúc.

Nghê Diệp Tâm nói: “Hai đồ đằng này tuyệt đối có quan hệ với nhau, nhưng tại sao có lúc vẽ sừng với móng vuốt cho rắn, có lúc lại không vẽ?”

Một khi rắn có sừng và móng vuốt, nó sẽ hoàn toàn thay đổi, không còn là rắn nữa, mà phải gọi là rồng. Vẽ cùng không vẽ, khác nhau rất lớn, thật là bất thường.

Mộ Dung Trường Tình lắc đầu, nói: “Không biết.”

Bên ngoài yên tĩnh, bóng đêm càng trầm.

Hai người Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình nhìn thi thể xong, nhưng đối với một bộ thây khô đã được xử lý chống phân hủy, Nghê Diệp Tâm thực sự cũng bó tay toàn tập, manh mối có thể tìm được trên người thi thể cũng chẳng có bao nhiêu.

Ngoại trừ thi thể, bọn họ quả thật đã thấy được Xà Văn đồ đằng, nhưng cũng không hiểu ra sao, trái lại càng nhiều bí ẩn hơn.

Bởi vì Mộ Dung Trường Tình bị khiết phích, bọn họ không ở một đêm với thây khô, rất nhanh liền rời đi.

Trên đường trở về, toàn bộ hành trình Nghê Diệp Tâm vẫn luôn đi phía sau cách Mộ Dung Trường Tình hơn năm bước. Không phải hắn không muốn đi song song với Mộ Dung Trường Tình, mà hắn căn bản không đuổi kịp, Mộ Dung Trường Tình ghét bỏ hắn ôm thây khô theo kiểu ôm công chúa, nên muốn đi cách một khoảng cách với hắn.

Nghê Diệp Tâm có chút ai oán nhìn bóng lưng Mộ Dung Trường Tình bị khiết phích nghiêm trọng, mắt thấy sắp đến Phùng gia, chạy nhanh một mạch, cản đường Mộ Dung Trường Tình, hắn chạy đến mức thở hổn hển, nói: “Mộ Dung đại hiệp, ta có một vấn đề rất nghiêm trọng muốn hỏi ngươi.”

“Cái gì?” Mộ Dung Trường Tình còn tưởng là có liên quan với vụ án, nói.

Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi bị khiết phích nghiêm trọng như thế, vậy ngươi có thể tiếp thu nụ hôn kiểu Pháp không?”

“Cái gì?” Mộ Dung Trường Tình nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt đều là khó hiểu.

Nghê Diệp Tâm nhịn không được cười một tiếng, thản nhiên nói: “A, nụ hôn kiểu Pháp a, chính là lưỡi hôn nha.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện