Edit & beta: Trường Ca
Nghê Diệp Tâm nhất thời cảm thấy sau lưng tê dại, lông tóc toàn thân đều dựng thẳng, trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, chỉ thấy mình đã không còn sống lâu được nữa.
Mộ Dung Trường Tình đã ngẩn người ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào vết bẩn trên ống tay áo trắng như tuyết. Y vẫn luôn không thích ăn thịt kho tàu, nhìn qua thấy đầy dầu mỡ, đặc biệt dính người, nhưng Nghê Diệp Tâm lại thích món đó nhất.
Lúc này miếng thịt kho tàu dính người kia đã để lại một dấu ấn trên ống tay áo của Mộ Dung đại hiệp, dấu ấn màu đỏ nâu hình như đang chậm rãi lan ra trên y phục, càng lúc càng lớn… Càng lúc càng lớn…
Nghê Diệp Tâm nuốt nước miếng cái ực, lập tức nhảy dựng lên, chạy trốn ra xa, nói: “Xin lỗi Đại hiệp, ta không cố ý, tay ta quá ngu ngốc!”
“Rắc —— “
Một tiếng vang giòn, đôi đũa trong tay Mộ Dung Trường Tình bị bẻ gãy. Y nào còn tâm trí lo đến việc đập chết Nghê Diệp Tâm, vội vàng lấy ra khăn gấm, lau khô vết bẩn trên ống tay áo.
Nhưng rất đáng tiếc, dấu ấn đầy dầu kia không phải chỉ cần lau bằng nước là khô hết được. Một mảnh đầy dầu, lại ẩm ướt, Mộ Dung Trường Tình cảm thấy từ trước đến giờ mình chưa hề nhếch nhác chật vật như thế này.
“Ngươi tới đây cho ta!” Mộ Dung Trường Tình hung tợn gằn ra mấy chữ từ trong kẽ răng.
Nghê Diệp Tâm rụt cổ lại, lúc này đánh chết cũng không chịu lại gần y, nói: “Đại hiệp tha mạng, ta đến tiệm bên cạnh mua bù cho ngươi một bộ y phục được không? Trắng, tuyệt đối là màu trắng! So với bộ này còn trắng hơn!”
Mọi người đều nói không thể sờ mông lão hổ, Mộ Dung đại hiệp thật ra cũng giống vậy, tuyệt đối không thể làm bẩn chút xíu nào.
Nghê Diệp Tâm ngay lập tức chạy đến tiệm bên cạnh mua y phục, nhưng ở loại địa phương nhỏ này, căn bản không có y phục nào chất lượng tương đối tốt, chỉ có thể tạm chấp nhận mua một bộ y phục trắng toát rồi nhanh chóng chạy về.
Nhưng thời điểm hắn chạy đến mới phát hiện, Mộ Dung đại hiệp không thấy đâu…
Nghê Diệp Tâm suy nghĩ một hồi, nhanh chóng đi về phía Phùng gia, Mộ Dung đại hiệp thích sạch sẽ như vậy, tuyệt đối sẽ không mặc quần áo dính dầu tiếp tục tản bộ bên ngoài, chắc là về Phùng phủ thay y phục.
Nghê Diệp Tâm liền nhanh chóng chạy về Phùng gia, vừa vào cửa lại rất khéo, gặp phải Phùng tam thúc đang lén lút, không biết vị Phùng tam thúc kia rốt cuộc đang làm gì, nhất kinh nhất sạ, thần thần bí bí, thấy Nghê Diệp Tâm liền bị dọa cho hoảng sợ, quay đầu lại chạy mất tiêu.
Nghê Diệp Tâm nhìn bóng lưng hắn, kỳ quái nhíu mày, nhưng lúc này Mộ Dung đại hiệp vẫn quan trọng hơn, hắn nhanh chóng chạy đi về hướng phòng khách.
Nghê Diệp Tâm vừa về viện, liền thấy Bạo Mễ Hoa cùng Ngọc Mễ hai đứa đang xếp hàng, ngồi xổm trước cửa phòng Mộ Dung Trường Tình, cửa phòng Mộ Dung Trường Tình đóng chặt.
Nghê Diệp Tâm nghiêng tai lắng nghe, dường như trong phòng có động tĩnh. Hắn thở phào nhẹ nhõm, đi tới ôm Bạo Mễ Hoa, ngồi trên bậc thang trước cửa.
“Uông ——” Bạo Mễ Hoa kêu một tiếng.
“Xuỵt ——” Nghê Diệp Tâm lấy ngón tay đè lên môi, nhỏ giọng nói: “Bạo Mễ Hoa ngoan, đừng kêu to, cẩn thận Mộ Dung đại hiệp đem ngươi làm thành cầy tơ bảy món.”
Bạo Mễ Hoa nghiêng đầu, vẻ mặt mê man, đôi mắt nhỏ tròn tròn ươn ướt nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.
Ngọc Mễ cũng bò đến bên chân Nghê Diệp Tâm, uốn éo vặn vẹo, không biết đang làm gì.
Nghê Diệp Tâm một tay ôm Bạo Mễ Hoa, một tay nâng cằm, nhỏ giọng nói: “Đại hiệp chắc là ở trong phòng thay quần áo nhỉ, không biết lúc đại hiệp thay quần áo sẽ có bộ dáng gì, tới bây giờ ta còn chưa từng thấy qua.”
Nghê Diệp Tâm không nhịn được não bổ một phen, eo Mộ Dung Trường Tình hắn đã sờ qua, tuy cách quần áo, nhưng cũng cứng rắn săn chắc, nói không chừng là có cơ bụng tám múi.
Nghê Diệp Tâm cười hắc hắc sờ bụng mình, cũng có cơ bụng, nhưng không săn chắc như Mộ Dung đại hiệp.
Bạo Mễ Hoa không biết chủ nhân đang làm gì, duỗi ra móng vuốt nhỏ, cũng vỗ lên bụng Nghê Diệp Tâm, rồi kêu một tiếng “Uông”.
Nghê Diệp Tâm bị móng vuốt nhỏ của Bạo Mễ Hoa đâm đến ngứa ngáy, nói: “Bạo Mễ Hoa, sờ sờ thử xem, chủ nhân ngươi có phải rất cường tráng không.”
“A —— “
Nghê Diệp Tâm nghe thấy một tiếng cười lạnh, nhất thời dựng tóc gáy, ôm Bạo Mễ Hoa nhảy cẫng lên, suýt chút nữa đạp trúng Ngọc Mễ nằm bên người.
Mộ Dung Trường Tình đã thay một thân y phục trắng như tuyết, mở cửa đi ra, toàn bộ quá trình đều vô thanh vô tức*. (*Im lặng không tiếng động)
Nghê Diệp Tâm bày ra vẻ mặt lấy lòng, cười nói: “Đại hiệp, ta thật có lỗi. Chúng ta mau đi tra án đi, ngươi nhìn sắc trời, nếu không đi nữa sẽ đến giờ ăn cơm tối.”
Nói đến ăn cơm, sắc mặt Mộ Dung Trường Tình lại đen.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng kêu “Phi phi phi” mấy lần, nói: “Đại hiệp, Xà Văn đồ đằng quan trọng hơn, chúng ta đi thôi. Đại hiệp mời đi bên này.”
Mộ Dung Trường Tình không nói gì, chậm rãi đi ra ngoài. Nghê Diệp Tâm cảm thấy lúc Mộ Dung đại hiệp đi ngang qua mình, nhiệt độ bên người lại thấp xuống vài độ…
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng thả Bạo Mễ Hoa xuống, muốn đuổi theo Mộ Dung Trường Tình.
Bạo Mễ Hoa kêu hai tiếng “Uông uông”, rồi nhào tới ôm quần Nghê Diệp Tâm, bám lấy không tha, hình như là muốn đi cùng Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm thấy vậy, nói: “Bạo Mễ Hoa, ngươi muốn đi cùng sao? Nhỏ như vậy đã muốn làm một cảnh khuyển xuất sắc a.” (Cảnh khuyển: Chó nghiệp vụ)
“Uông uông!” Bạo Mễ Hoa lại kêu.
Nghê Diệp Tâm cười hôn lên lỗ tai nhỏ của Bạo Mễ Hoa, nói: “Vậy để ta dẫn ngươi đi cùng, a… Ngọc Mễ, ngươi đi xuống cho ta, cách xa ta một chút…”
Hắn vừa nói xong, Ngọc Mễ nhảy “Vèo” lên cuốn lấy chân trái Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy trên chân trái bắt đầu nổi da gà, hắn sợ đến tối sầm mặt.
Tuy rằng gần đây Nghê Diệp Tâm không còn sợ Ngọc Mễ như vậy nữa, nhưng vẫn không thể tiếp thu cảm giác da rắn trơn tuột lạnh lẽo của Ngọc Mễ trườn bò trên người mình.
Nghê Diệp Tâm muốn cầu cứu Mộ Dung Trường Tình, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy biểu tình vui sướng khi người gặp họa của Mộ Dung Trường Tình.
Dường như Ngọc Mễ chủ nhân làm chỗ dựa, càng trắng trợn không kiêng dè, lập tức bò thuận theo chân Nghê Diệp Tâm, thế nhưng lại bò vào trong y phục của Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm giật bắn lên, sợ đến mặt mũi trắng bệch, lập tức chạy đến bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, kêu to: “Mộ Dung đại hiệp cứu mạng, con rắn của ngươi phi lễ ta.”
(Phi lễ: xâm phạm thân thể:v)
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Mộ Dung Trường Tình vươn tay kéo đuôi Ngọc Mễ, Ngọc Mễ lập tức bò ra, quấn trên tay Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình lạnh nhạt nói: “Đi, còn trì hoãn thời gian nữa ta liền kêu Ngọc Mễ ăn ngươi.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, thái độ hài lòng, nhắm mắt theo đuôi* đi sau Mộ Dung Trường Tình.
*Nguyên văn “Diệc bộ diệc xu” [亦步亦趋] = Nhắm mắt theo đuôi, rập khuôn bước theo kẻ khác – “Trang Tử, Điền Tử Phương”: ‘Phu tử bộ diệc bộ, phu tử xu diệc xu’. Có nghĩa là: thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác. (Từ điển Lạc Việt)
Thời điểm bọn họ ra khỏi Phùng gia, lại thấy Phùng tam thúc, vẫn lén lén lút lút, không biết đang làm gì, dáng vẻ mỗi lần đều như đang tìm đồ, không biết hắn đang tìm cái gì.
Hình như Phùng tam thúc rất sợ bọn Nghê Diệp Tâm, từ xa nhìn thấy bọn họ liền quay đầu bỏ chạy.
Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói: “Người này tuyệt đối có vấn đề.”
Nghê Diệp Tâm cũng đứng lại quay đầu nhìn.
Lúc hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có một lão giả tóc hoa râm đi tới, y phục cũng không sang trọng, trước đây bọn họ đều chưa từng gặp người này.
Dường như lão giả kia nghe thấy lời của họ, vội vàng tiến lên, thái độ cung kính nói: “Xem hai vị cử chỉ bất phàm, chắc chắn là đại nhân đến từ phủ Khai Phong đúng không? Mong hai vị thứ lỗi, thần trí Tam lão gia có chút không bình thường, gần đây bệnh tình mới chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn cứ điên điên khùng khùng như vậy.”
Nghê Diệp Tâm hơi kinh ngạc, nói: “Xin hỏi ngài là?”
Lão giả nhanh chóng nói: “Ta là Phùng gia lão quản gia, mấy ngày trước ra ngoài đặt mua ít thứ, lúc này mới về.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu.
Lão quản gia có vẻ rất bận, mới nói hai câu, liền vội vàng rời đi.
Lúc này bọn Nghê Diệp Tâm mới đi nha môn, lúc đến nha môn, Trì Long cùng Triệu Duẫn còn đang xem thây khô, Phùng Thiên cũng ở cạnh.
Phùng Thiên chỉ đứng một bên, tựa như đang ngẩn người, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân.
Trì Long thấy Nghê Diệp Tâm lại như thấy cứu tinh, nói: “Nghê đại nhân, ngài đã tới. Ngài xem, đây là tế phẩm thây khô.”
Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, giả vờ giả vịt nhìn một hồi, chứ thật ra tối hôm qua hắn đã nhìn qua rồi.
Ngỗ tác ở ngay bên cạnh, đang khám nghiệm thây khô, nhưng mà nói thật, ngỗ tác đã sớm kiểm tra thây khô, cái gì cũng không thấy.
Nghê Diệp Tâm nhìn qua thây khô, rồi quay đầu nhìn Phùng Thiên, hỏi: “Phùng công tử, ngoại trừ ngọc bội trên người thây khô, ngươi còn nhận ra được cái gì không?”
Phùng Thiên lắc đầu, nói: “Không có.”
Trì Long không nhịn được nói: “Nghê đại nhân, chẳng nhìn ra thứ gì từ thây khô này hết a, chỉ có cái kỳ quái dọa người. Ngươi nói hung thủ giết người rốt cuộc có ý gì? Để làm ra một cổ thây khô như thế, hẳn là phải bỏ ra không ít công sức?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ít nhất phải bốn mươi, năm mươi ngày, nếu để lâu hơn thì không được.”
“Thời gian dài như vậy?” Triệu Duẫn cau mày nói: “Vậy xem ra bất kể ai là hung thủ, đều đã âm mưu tính toán từ rất lâu.”
Trì Long gật đầu, hỏi: “Phùng công tử, Nhị đệ của ngươi có có kẻ thù nào hay không? Hiển nhiên là có thâm cừu đại hận, mới có thể làm ra việc như vậy a.”
Phùng Thiên lắc đầu, nói: “Ta không biết, ở nhà thì không thể có, ta trên căn bản không ra khỏi cửa, chuyện bên ngoài của hắn ta cũng không hỏi nhiều.”
“Ồ.” Trì Long gật đầu.
Xem ra thây khô không có vấn đề gì, Phùng Thiên lại không thể cung cấp manh mối cho bọn họ, mọi người ở trong nha môn đến lúc sắc trời tối đen, mới chuẩn bị rời khỏi, trở về Phùng gia.
Phùng Thiên đã sớm đi rồi, chỉ còn lại bốn người bọn Nghê Diệp Tâm.
Bốn người đi về, trong ngực Nghê Diệp Tâm còn ôm Bạo Mễ Hoa, giơ tay sờ đầu nhỏ của Bạo Mễ Hoa.
Triệu Duẫn nói: “Nghê đại nhân, ta cảm thấy vị Phùng Thiên công tử kia thật sự rất kỳ quái. Lúc ở Phùng gia, thái độ của hắn rõ ràng rất tốt, hỏi cái gì cũng nói hết với chúng ta. Nhưng vừa nãy lúc ở nha môn xem thây khô, hắn rõ ràng rất chống đối với vấn đề của chúng ta, đều qua loa trả lời cho xong.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Vậy điều này nói lên cái gì?”
Trì Long gãi gãi đầu, nói: “Phùng Thiên có vấn đề.”
“Uông uông! Uông uông! Uông —— “
Lúc gần đến cửa Phùng gia, Bạo Mễ Hoa đột nhiên kêu lớn lên, lập tức nhảy xuống từ trong lồng ngực của Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm cũng sợ nó ngã xuống đất bể đầu.
Nghê Diệp Tâm mau chóng đuổi theo, nói: “Bạo Mễ Hoa, chờ chút, đừng chạy lung tung.”
“Uông uông!”
Bạo Mễ Hoa vẫn đang kêu to, đứng trước cửa lớn Phùng gia, dùng sức gào lên không ngừng.
“Có mùi tanh của máu.” Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cau mày nói.
Nghê Diệp Tâm còn đang sững sờ, Mộ Dung Trường Tình đã một cước đạp ra đại môn Phùng gia.
Bên trong có gia đinh cùng gã sai vặt đang quét tước vệ sinh, bị dọa sợ hết hồn, nói: “Mấy vị đại nhân? Đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Trường Tình lười giải thích, Nghê Diệp Tâm lại không kịp giải thích.
Bạo Mễ Hoa là cái đầu tiên xông ra ngoài, nhanh chóng chạy vào trong, Nghê Diệp Tâm lập tức đuổi theo. Bọn họ vẫn luôn chạy vào trong, rất nhanh liền thấy Bạo Mễ Hoa vọt vào trong một tiểu viện.
Cửa viện không đóng, nhưng tiểu viện này có hơi hẻo lánh. Vừa vào đã thấy một nữ nhân ngã trên mặt đất cách cửa viện không xa.
Là vị Đại phu nhân mà bọn họ đã gặp qua.
Mộ Dung Trường Tình vươn tay dò xét hơi thở của Đại phu nhân, nói: “Còn chưa chết.”
“Trì Long, Triệu Duẫn.” Nghê Diệp Tâm chỉ vào Đại phu nhân ngã trên mặt đất, rồi mau chóng đuổi theo Bạo Mễ Hoa cùng Mộ Dung Trường Tình tiếp tục chạy vào bên trong.
Sau khi vào tiểu viện, Nghê Diệp Tâm cũng ngửi thấy mùi máu tanh, còn có một cỗ mùi vị kỳ quái. Thứ mùi này rất khó miêu tả, mà trước đây không lâu bọn hắn đã ngửi qua, mùi không sai biệt lắm so với cổ thây khô kia.
Bạo Mễ Hoa chạy tới trước cửa một căn phòng, cửa phòng đang mở, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình chạy tới, nhất thời cả hai đều sững sờ…
Nghê Diệp Tâm nhất thời cảm thấy sau lưng tê dại, lông tóc toàn thân đều dựng thẳng, trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, chỉ thấy mình đã không còn sống lâu được nữa.
Mộ Dung Trường Tình đã ngẩn người ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào vết bẩn trên ống tay áo trắng như tuyết. Y vẫn luôn không thích ăn thịt kho tàu, nhìn qua thấy đầy dầu mỡ, đặc biệt dính người, nhưng Nghê Diệp Tâm lại thích món đó nhất.
Lúc này miếng thịt kho tàu dính người kia đã để lại một dấu ấn trên ống tay áo của Mộ Dung đại hiệp, dấu ấn màu đỏ nâu hình như đang chậm rãi lan ra trên y phục, càng lúc càng lớn… Càng lúc càng lớn…
Nghê Diệp Tâm nuốt nước miếng cái ực, lập tức nhảy dựng lên, chạy trốn ra xa, nói: “Xin lỗi Đại hiệp, ta không cố ý, tay ta quá ngu ngốc!”
“Rắc —— “
Một tiếng vang giòn, đôi đũa trong tay Mộ Dung Trường Tình bị bẻ gãy. Y nào còn tâm trí lo đến việc đập chết Nghê Diệp Tâm, vội vàng lấy ra khăn gấm, lau khô vết bẩn trên ống tay áo.
Nhưng rất đáng tiếc, dấu ấn đầy dầu kia không phải chỉ cần lau bằng nước là khô hết được. Một mảnh đầy dầu, lại ẩm ướt, Mộ Dung Trường Tình cảm thấy từ trước đến giờ mình chưa hề nhếch nhác chật vật như thế này.
“Ngươi tới đây cho ta!” Mộ Dung Trường Tình hung tợn gằn ra mấy chữ từ trong kẽ răng.
Nghê Diệp Tâm rụt cổ lại, lúc này đánh chết cũng không chịu lại gần y, nói: “Đại hiệp tha mạng, ta đến tiệm bên cạnh mua bù cho ngươi một bộ y phục được không? Trắng, tuyệt đối là màu trắng! So với bộ này còn trắng hơn!”
Mọi người đều nói không thể sờ mông lão hổ, Mộ Dung đại hiệp thật ra cũng giống vậy, tuyệt đối không thể làm bẩn chút xíu nào.
Nghê Diệp Tâm ngay lập tức chạy đến tiệm bên cạnh mua y phục, nhưng ở loại địa phương nhỏ này, căn bản không có y phục nào chất lượng tương đối tốt, chỉ có thể tạm chấp nhận mua một bộ y phục trắng toát rồi nhanh chóng chạy về.
Nhưng thời điểm hắn chạy đến mới phát hiện, Mộ Dung đại hiệp không thấy đâu…
Nghê Diệp Tâm suy nghĩ một hồi, nhanh chóng đi về phía Phùng gia, Mộ Dung đại hiệp thích sạch sẽ như vậy, tuyệt đối sẽ không mặc quần áo dính dầu tiếp tục tản bộ bên ngoài, chắc là về Phùng phủ thay y phục.
Nghê Diệp Tâm liền nhanh chóng chạy về Phùng gia, vừa vào cửa lại rất khéo, gặp phải Phùng tam thúc đang lén lút, không biết vị Phùng tam thúc kia rốt cuộc đang làm gì, nhất kinh nhất sạ, thần thần bí bí, thấy Nghê Diệp Tâm liền bị dọa cho hoảng sợ, quay đầu lại chạy mất tiêu.
Nghê Diệp Tâm nhìn bóng lưng hắn, kỳ quái nhíu mày, nhưng lúc này Mộ Dung đại hiệp vẫn quan trọng hơn, hắn nhanh chóng chạy đi về hướng phòng khách.
Nghê Diệp Tâm vừa về viện, liền thấy Bạo Mễ Hoa cùng Ngọc Mễ hai đứa đang xếp hàng, ngồi xổm trước cửa phòng Mộ Dung Trường Tình, cửa phòng Mộ Dung Trường Tình đóng chặt.
Nghê Diệp Tâm nghiêng tai lắng nghe, dường như trong phòng có động tĩnh. Hắn thở phào nhẹ nhõm, đi tới ôm Bạo Mễ Hoa, ngồi trên bậc thang trước cửa.
“Uông ——” Bạo Mễ Hoa kêu một tiếng.
“Xuỵt ——” Nghê Diệp Tâm lấy ngón tay đè lên môi, nhỏ giọng nói: “Bạo Mễ Hoa ngoan, đừng kêu to, cẩn thận Mộ Dung đại hiệp đem ngươi làm thành cầy tơ bảy món.”
Bạo Mễ Hoa nghiêng đầu, vẻ mặt mê man, đôi mắt nhỏ tròn tròn ươn ướt nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.
Ngọc Mễ cũng bò đến bên chân Nghê Diệp Tâm, uốn éo vặn vẹo, không biết đang làm gì.
Nghê Diệp Tâm một tay ôm Bạo Mễ Hoa, một tay nâng cằm, nhỏ giọng nói: “Đại hiệp chắc là ở trong phòng thay quần áo nhỉ, không biết lúc đại hiệp thay quần áo sẽ có bộ dáng gì, tới bây giờ ta còn chưa từng thấy qua.”
Nghê Diệp Tâm không nhịn được não bổ một phen, eo Mộ Dung Trường Tình hắn đã sờ qua, tuy cách quần áo, nhưng cũng cứng rắn săn chắc, nói không chừng là có cơ bụng tám múi.
Nghê Diệp Tâm cười hắc hắc sờ bụng mình, cũng có cơ bụng, nhưng không săn chắc như Mộ Dung đại hiệp.
Bạo Mễ Hoa không biết chủ nhân đang làm gì, duỗi ra móng vuốt nhỏ, cũng vỗ lên bụng Nghê Diệp Tâm, rồi kêu một tiếng “Uông”.
Nghê Diệp Tâm bị móng vuốt nhỏ của Bạo Mễ Hoa đâm đến ngứa ngáy, nói: “Bạo Mễ Hoa, sờ sờ thử xem, chủ nhân ngươi có phải rất cường tráng không.”
“A —— “
Nghê Diệp Tâm nghe thấy một tiếng cười lạnh, nhất thời dựng tóc gáy, ôm Bạo Mễ Hoa nhảy cẫng lên, suýt chút nữa đạp trúng Ngọc Mễ nằm bên người.
Mộ Dung Trường Tình đã thay một thân y phục trắng như tuyết, mở cửa đi ra, toàn bộ quá trình đều vô thanh vô tức*. (*Im lặng không tiếng động)
Nghê Diệp Tâm bày ra vẻ mặt lấy lòng, cười nói: “Đại hiệp, ta thật có lỗi. Chúng ta mau đi tra án đi, ngươi nhìn sắc trời, nếu không đi nữa sẽ đến giờ ăn cơm tối.”
Nói đến ăn cơm, sắc mặt Mộ Dung Trường Tình lại đen.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng kêu “Phi phi phi” mấy lần, nói: “Đại hiệp, Xà Văn đồ đằng quan trọng hơn, chúng ta đi thôi. Đại hiệp mời đi bên này.”
Mộ Dung Trường Tình không nói gì, chậm rãi đi ra ngoài. Nghê Diệp Tâm cảm thấy lúc Mộ Dung đại hiệp đi ngang qua mình, nhiệt độ bên người lại thấp xuống vài độ…
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng thả Bạo Mễ Hoa xuống, muốn đuổi theo Mộ Dung Trường Tình.
Bạo Mễ Hoa kêu hai tiếng “Uông uông”, rồi nhào tới ôm quần Nghê Diệp Tâm, bám lấy không tha, hình như là muốn đi cùng Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm thấy vậy, nói: “Bạo Mễ Hoa, ngươi muốn đi cùng sao? Nhỏ như vậy đã muốn làm một cảnh khuyển xuất sắc a.” (Cảnh khuyển: Chó nghiệp vụ)
“Uông uông!” Bạo Mễ Hoa lại kêu.
Nghê Diệp Tâm cười hôn lên lỗ tai nhỏ của Bạo Mễ Hoa, nói: “Vậy để ta dẫn ngươi đi cùng, a… Ngọc Mễ, ngươi đi xuống cho ta, cách xa ta một chút…”
Hắn vừa nói xong, Ngọc Mễ nhảy “Vèo” lên cuốn lấy chân trái Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy trên chân trái bắt đầu nổi da gà, hắn sợ đến tối sầm mặt.
Tuy rằng gần đây Nghê Diệp Tâm không còn sợ Ngọc Mễ như vậy nữa, nhưng vẫn không thể tiếp thu cảm giác da rắn trơn tuột lạnh lẽo của Ngọc Mễ trườn bò trên người mình.
Nghê Diệp Tâm muốn cầu cứu Mộ Dung Trường Tình, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy biểu tình vui sướng khi người gặp họa của Mộ Dung Trường Tình.
Dường như Ngọc Mễ chủ nhân làm chỗ dựa, càng trắng trợn không kiêng dè, lập tức bò thuận theo chân Nghê Diệp Tâm, thế nhưng lại bò vào trong y phục của Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm giật bắn lên, sợ đến mặt mũi trắng bệch, lập tức chạy đến bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, kêu to: “Mộ Dung đại hiệp cứu mạng, con rắn của ngươi phi lễ ta.”
(Phi lễ: xâm phạm thân thể:v)
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Mộ Dung Trường Tình vươn tay kéo đuôi Ngọc Mễ, Ngọc Mễ lập tức bò ra, quấn trên tay Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình lạnh nhạt nói: “Đi, còn trì hoãn thời gian nữa ta liền kêu Ngọc Mễ ăn ngươi.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, thái độ hài lòng, nhắm mắt theo đuôi* đi sau Mộ Dung Trường Tình.
*Nguyên văn “Diệc bộ diệc xu” [亦步亦趋] = Nhắm mắt theo đuôi, rập khuôn bước theo kẻ khác – “Trang Tử, Điền Tử Phương”: ‘Phu tử bộ diệc bộ, phu tử xu diệc xu’. Có nghĩa là: thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác. (Từ điển Lạc Việt)
Thời điểm bọn họ ra khỏi Phùng gia, lại thấy Phùng tam thúc, vẫn lén lén lút lút, không biết đang làm gì, dáng vẻ mỗi lần đều như đang tìm đồ, không biết hắn đang tìm cái gì.
Hình như Phùng tam thúc rất sợ bọn Nghê Diệp Tâm, từ xa nhìn thấy bọn họ liền quay đầu bỏ chạy.
Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói: “Người này tuyệt đối có vấn đề.”
Nghê Diệp Tâm cũng đứng lại quay đầu nhìn.
Lúc hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có một lão giả tóc hoa râm đi tới, y phục cũng không sang trọng, trước đây bọn họ đều chưa từng gặp người này.
Dường như lão giả kia nghe thấy lời của họ, vội vàng tiến lên, thái độ cung kính nói: “Xem hai vị cử chỉ bất phàm, chắc chắn là đại nhân đến từ phủ Khai Phong đúng không? Mong hai vị thứ lỗi, thần trí Tam lão gia có chút không bình thường, gần đây bệnh tình mới chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn cứ điên điên khùng khùng như vậy.”
Nghê Diệp Tâm hơi kinh ngạc, nói: “Xin hỏi ngài là?”
Lão giả nhanh chóng nói: “Ta là Phùng gia lão quản gia, mấy ngày trước ra ngoài đặt mua ít thứ, lúc này mới về.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu.
Lão quản gia có vẻ rất bận, mới nói hai câu, liền vội vàng rời đi.
Lúc này bọn Nghê Diệp Tâm mới đi nha môn, lúc đến nha môn, Trì Long cùng Triệu Duẫn còn đang xem thây khô, Phùng Thiên cũng ở cạnh.
Phùng Thiên chỉ đứng một bên, tựa như đang ngẩn người, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân.
Trì Long thấy Nghê Diệp Tâm lại như thấy cứu tinh, nói: “Nghê đại nhân, ngài đã tới. Ngài xem, đây là tế phẩm thây khô.”
Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, giả vờ giả vịt nhìn một hồi, chứ thật ra tối hôm qua hắn đã nhìn qua rồi.
Ngỗ tác ở ngay bên cạnh, đang khám nghiệm thây khô, nhưng mà nói thật, ngỗ tác đã sớm kiểm tra thây khô, cái gì cũng không thấy.
Nghê Diệp Tâm nhìn qua thây khô, rồi quay đầu nhìn Phùng Thiên, hỏi: “Phùng công tử, ngoại trừ ngọc bội trên người thây khô, ngươi còn nhận ra được cái gì không?”
Phùng Thiên lắc đầu, nói: “Không có.”
Trì Long không nhịn được nói: “Nghê đại nhân, chẳng nhìn ra thứ gì từ thây khô này hết a, chỉ có cái kỳ quái dọa người. Ngươi nói hung thủ giết người rốt cuộc có ý gì? Để làm ra một cổ thây khô như thế, hẳn là phải bỏ ra không ít công sức?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ít nhất phải bốn mươi, năm mươi ngày, nếu để lâu hơn thì không được.”
“Thời gian dài như vậy?” Triệu Duẫn cau mày nói: “Vậy xem ra bất kể ai là hung thủ, đều đã âm mưu tính toán từ rất lâu.”
Trì Long gật đầu, hỏi: “Phùng công tử, Nhị đệ của ngươi có có kẻ thù nào hay không? Hiển nhiên là có thâm cừu đại hận, mới có thể làm ra việc như vậy a.”
Phùng Thiên lắc đầu, nói: “Ta không biết, ở nhà thì không thể có, ta trên căn bản không ra khỏi cửa, chuyện bên ngoài của hắn ta cũng không hỏi nhiều.”
“Ồ.” Trì Long gật đầu.
Xem ra thây khô không có vấn đề gì, Phùng Thiên lại không thể cung cấp manh mối cho bọn họ, mọi người ở trong nha môn đến lúc sắc trời tối đen, mới chuẩn bị rời khỏi, trở về Phùng gia.
Phùng Thiên đã sớm đi rồi, chỉ còn lại bốn người bọn Nghê Diệp Tâm.
Bốn người đi về, trong ngực Nghê Diệp Tâm còn ôm Bạo Mễ Hoa, giơ tay sờ đầu nhỏ của Bạo Mễ Hoa.
Triệu Duẫn nói: “Nghê đại nhân, ta cảm thấy vị Phùng Thiên công tử kia thật sự rất kỳ quái. Lúc ở Phùng gia, thái độ của hắn rõ ràng rất tốt, hỏi cái gì cũng nói hết với chúng ta. Nhưng vừa nãy lúc ở nha môn xem thây khô, hắn rõ ràng rất chống đối với vấn đề của chúng ta, đều qua loa trả lời cho xong.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Vậy điều này nói lên cái gì?”
Trì Long gãi gãi đầu, nói: “Phùng Thiên có vấn đề.”
“Uông uông! Uông uông! Uông —— “
Lúc gần đến cửa Phùng gia, Bạo Mễ Hoa đột nhiên kêu lớn lên, lập tức nhảy xuống từ trong lồng ngực của Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm cũng sợ nó ngã xuống đất bể đầu.
Nghê Diệp Tâm mau chóng đuổi theo, nói: “Bạo Mễ Hoa, chờ chút, đừng chạy lung tung.”
“Uông uông!”
Bạo Mễ Hoa vẫn đang kêu to, đứng trước cửa lớn Phùng gia, dùng sức gào lên không ngừng.
“Có mùi tanh của máu.” Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cau mày nói.
Nghê Diệp Tâm còn đang sững sờ, Mộ Dung Trường Tình đã một cước đạp ra đại môn Phùng gia.
Bên trong có gia đinh cùng gã sai vặt đang quét tước vệ sinh, bị dọa sợ hết hồn, nói: “Mấy vị đại nhân? Đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Trường Tình lười giải thích, Nghê Diệp Tâm lại không kịp giải thích.
Bạo Mễ Hoa là cái đầu tiên xông ra ngoài, nhanh chóng chạy vào trong, Nghê Diệp Tâm lập tức đuổi theo. Bọn họ vẫn luôn chạy vào trong, rất nhanh liền thấy Bạo Mễ Hoa vọt vào trong một tiểu viện.
Cửa viện không đóng, nhưng tiểu viện này có hơi hẻo lánh. Vừa vào đã thấy một nữ nhân ngã trên mặt đất cách cửa viện không xa.
Là vị Đại phu nhân mà bọn họ đã gặp qua.
Mộ Dung Trường Tình vươn tay dò xét hơi thở của Đại phu nhân, nói: “Còn chưa chết.”
“Trì Long, Triệu Duẫn.” Nghê Diệp Tâm chỉ vào Đại phu nhân ngã trên mặt đất, rồi mau chóng đuổi theo Bạo Mễ Hoa cùng Mộ Dung Trường Tình tiếp tục chạy vào bên trong.
Sau khi vào tiểu viện, Nghê Diệp Tâm cũng ngửi thấy mùi máu tanh, còn có một cỗ mùi vị kỳ quái. Thứ mùi này rất khó miêu tả, mà trước đây không lâu bọn hắn đã ngửi qua, mùi không sai biệt lắm so với cổ thây khô kia.
Bạo Mễ Hoa chạy tới trước cửa một căn phòng, cửa phòng đang mở, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình chạy tới, nhất thời cả hai đều sững sờ…
Danh sách chương