Edit & beta: Trường Ca
Nghê Diệp Tâm mới nói nửa câu, đã cảm thấy mình nói thật vô nghĩa, còn không bằng không nói. Sắc mặt Mộ Dung đại hiệp đen sì, chắc là nhớ tới chuyện Nghê Diệp Tâm làm bẩn y phục của y.
Nghê Diệp Tâm chột dạ đảo mắt nhìn khắp nơi, lại thấy trong góc phòng, một bộ y phục màu trắng bị vứt trong góc, vừa nhìn đã biết đó là bộ y phục bẩn Mộ Dung Trường Tình thay ra lúc trưa.
Nghê Diệp Tâm lập tức nhảy dựng, nhào tới nhặt lên bộ y phục kia, quả nhiên trên ống tay áo có dấu ấn do miếng thịt kho tàu để lại.
Nghê Diệp Tâm nói: “Đại hiệp, vậy đi, ta đi giúp ngươi giặt y phục thật sạch!”
“Không cần.” Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói: “Vứt đi là được.”
Biểu tình Nghê Diệp Tâm đau lòng đến bóp cổ tay, nói: “Không được a không được a đại hiệp, y phục tốt như vậy, chỉ hơi dơ mà thôi, ta sẽ giúp ngươi giặt sạch sẽ, vứt đi thì quá đáng tiếc.”
Nghê Diệp Tâm nói xong liền gấp kỹ y phục, sau đó ôm vào lòng như muốn mang đi giặt.
Mộ Dung Trường Tình thấy vậy, chẳng hiểu sao mí mắt lại giựt giựt một hồi.
Mộ Dung Trường Tình đứng lên, nói: “Đi ăn cơm.”
Sau đó không đợi Nghê Diệp Tâm phản ứng lại, đã đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Nghê Diệp Tâm mau chóng đuổi theo, vừa ra cửa đã thấy Trì Long và Triệu Duẫn, hai người bưng cơm nước đã trở lại, chắc là mang đến cho bọn họ.
Nghê Diệp Tâm còn muốn ăn cơm cùng Mộ Dung Trường Tình, nhưng Mộ Dung Trường Tình đã cầm một phần cơm tối, trở về phòng, đóng cửa cái “Oành”.
Nghê Diệp Tâm: “…”
Nghê Diệp Tâm ai oán nhìn Trì Long bên cạnh.
Trì Long nhất thời bối rối, nói: “Nghê đại nhân… Là ngài kêu chúng ta bưng thức ăn về.”
Nghê Diệp Tâm uể oải nói: “Phải không?”
“Kẹt kẹt —— “
Cửa phòng Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên lại mở ra, Nghê Diệp Tâm vừa nãy còn giống như con gà trống thua trận, lúc này đột nhiên đánh máu gà, lập tức liền vực dậy ý chí chiến đấu.
Nhưng Nghê Diệp Tâm còn chưa kịp chạy tới, đã thấy một thứ tròn vo bị Mộ Dung Trường Tình ném ra.
Nghê Diệp Tâm vội bước lên một bước, ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn…
Bạo Mễ Hoa…
“Uông —— “
Bạo Mễ Hoa kêu một tiếng, kèm theo tiếng gọi của nó, Mộ Dung đại hiệp cũng đóng lại cửa phòng.
Nghê Diệp Tâm ôm Bạo Mễ Hoa, oan ức nói: “Bé con đáng thương, ngươi cũng bị ném đi, ta tưởng có thể mượn danh nghĩa của ngươi một lần nữa cơ.”
“Uông —— “
Bạo Mễ Hoa dùng đầu cọ cọ hai má của Nghê Diệp Tâm, nhảy ra khỏi lồng ngực của Nghê Diệp Tâm, bắt đầu chảy nước miếng với bữa cơm tối.
Nghê Diệp Tâm không về phòng ăn cơm, dứt khoát đặt phần cơm tối trên bàn đá trong sân, ôm Bạo Mễ Hoa, chia cho Bạo Mễ Hoa một ít, gian nan dùng tay trái ăn hết bữa tối.
Ăn xong bữa tối, Nghê Diệp Tâm thả Bạo Mễ Hoa xuống đất, rồi ôm lấy bộ y phục bẩn của Mộ Dung Trường Tình, nhìn trái nhìn phải, lộ ra biểu tình say mê, thừa dịp không có người để y phục lên trước mũi dùng sức ngửi một hồi.
“Nghê đại nhân…?”
Nghê Diệp Tâm đột nhiên nghe thấy ai đó gọi mình, sợ hết hồn, lập tức quay đầu lại, liền thấy Trì Long đứng cách đó không xa, bộ dáng trợn mắt ngoác mồm.
Trì Long kinh ngạc nói: “Nghê đại nhân ngài bị gì vậy? Có bị trúng tà không vậy?”
Nói là cẩn thận thừa dịp không người mà… Nghê Diệp Tâm giơ tay lau mặt một cái, cầm y phục của Mộ Dung Trường Tình quơ quơ, nói: “Ta vừa ăn cơm xong, đang lau miệng!”
Trì Long vẻ mặt ngây thơ, gật gật đầu.
Nghê Diệp Tâm nói: “Sao ngươi lại ra đây? Tối khuya rồi, đi ngủ.”
Trì Long nhìn sắc trời, tuy bầu trời tối đen, nhưng canh giờ vẫn còn sớm, ai sẽ lên giường ngủ sớm như vậy.
Trì Long gãi sau gáy, nói: “Ta giúp Triệu Duẫn lấy thùng nước, hắn muốn đi tắm.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Khí trời thế này lại đi tắm nước lạnh?” Nghe thôi đã thấy lạnh.
Trì Long cười cười, nhanh chóng giúp Triệu Duẫn lấy mấy thùng nước, xách về phòng.
Nghê Diệp Tâm cũng đứng lên, xoa tay chuẩn bị lấy một thùng nước, vậy là có thể giặt thật sạch y phục của Mộ Dung đại hiệp.
Chỉ có điều bây giờ tay phải của Nghê đại nhân bị bó thành bánh chưng, một tay lại không dễ lấy nước, không tiện cho lắm.
Nghê Diệp Tâm cũng không tiện nhờ người khác giúp đỡ, tên ngốc Trì Long chắc chắn sẽ hỏi hết đông tới tây, nên Nghê Diệp Tâm quyết định tự mình làm.
Bạo Mễ Hoa ăn no rồi liền đi lòng vòng bên người Nghê Diệp Tâm, nhìn Nghê Diệp Tâm múc nước.
Nghê Diệp Tâm chỉ có một tay, thực sự rất bất tiện, xách thùng nước còn được, nhưng mà kéo thùng nước ra khỏi miệng giếng lại rất khó khăn. Chỉ cần hắn buông lỏng tay chút thôi, thùng nước còn chưa được xách ra đã “Phù phù” một tiếng rơi xuống, nhưng nếu hắn không buông lỏng tay, tay phải lại không dùng được, chẳng lẽ phải dùng răng kéo thùng nước lên? Mộ Dung đại hiệp đang ăn cơm, bỗng nghe thấy âm thanh “Phù phù, phù phù, phù phù” vang lên bên ngoài, lúc đầu Mộ Dung Trường Tình còn bị dọa nhảy dựng, nhưng sau khi nghe hai ba tiếng thì bình tĩnh lại.
Lúc này Triệu Duẫn và Trì Long đã chạy ra khỏi phòng, chắc Triệu Duẫn mới tắm xong, tóc còn ẩm ướt đã đi ra.
Trì Long ngạc nhiên nói: “Nghê đại nhân, ngươi đang làm gì a? Chúng ta còn tưởng ngươi nhảy giếng rồi!”
Nghê Diệp Tâm: “…”
Kỳ thực Mộ Dung Trường Tình ngồi trong phòng nghe thấy tiếng “Phù phù” thật lớn, cũng sợ hết hồn, nhưng nếu có người nhảy giếng thì không thể “Phù phù phù phù” liên tiếp được.
Nghê Diệp Tâm ướt hết cả người, Bạo Mễ Hoa bên cạnh càng đáng thương hơn, lông cụp hết, hiển nhiên là bị nước bắn ra từ thùng nước giội ướt.
Nghê Diệp Tâm khoa tay múa chân chỉ vào vai của mình, nói: “Ngươi thấy ta vai rộng như vậy, miệng giếng lại lớn như vậy, làm sao có thể nhảy xuống.”
Triệu Duẫn không nói gì, nhìn thoáng qua y phục trắng để bên cạnh, rồi yên lặng đi tới một bên giếng nước, múc hai thùng nước cho Nghê Diệp Tâm.
Triệu Duẫn mặt không cảm xúc, ngữ khí thản nhiên nói: “Đủ chưa, Nghê đại nhân.”
Nghê Diệp Tâm: “… Đủ rồi.”
Triệu Duẫn đặt thùng nước xuống đất, rồi vẫy tay với Trì Long, Trì Long liền thí điên thí điên đuổi theo, hai người cùng nhau về phòng.
Nghê Diệp Tâm nhìn hai thùng nước trên đất, cười ngây ngô một tiếng, vẻ mặt bỗng nhiên chấn kinh, quay đầu nhìn Triệu Duẫn và Trì Long, nhưng hai người kia đã đi về phòng.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, lúc nãy không phải Triệu Duẫn đang tắm sao? Tại sao Trì Long và Triệu Duẫn lại đi ra từ một gian phòng? Chẳng lẽ đang tắm chung? Hơn nữa hai người kia lại vào cùng một gian phòng?
Nghê Diệp Tâm nhất thời cảm thấy mình thật là bi ai, rốt cuộc đến bao giờ mình mới thấy được Mộ Dung đại hiệp lõa thể (không mặc gì) đây?
Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng…
Nghê Diệp Tâm có nước, bắt đầu ngồi xổm giặt y phục cho Mộ Dung Trường Tình, vì y phục trên người mình cũng bị ướt, hắn trực tiếp cởi y phục của mình ra, để giặt chung một thể.
Bạo Mễ Hoa ngồi xổm bên cạnh, có vẻ vô cùng đáng thương.
Nghê Diệp Tâm nói: “Nước này rất lạnh, lát nữa ta chuẩn bị cho ngươi chút nước ấm, rồi tắm rửa cho ngươi, được không?”
“Uông ——” Bạo Mễ Hoa đáp ứng một tiếng, rồi ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nhìn Nghê Diệp Tâm giặt quần áo.
Nghê Diệp Tâm giặt quần áo, vừa lẩm bẩm vừa ca hát, nghĩ chất liệu y phục của Mộ Dung đại hiệp quả thật không tồi, trắng như tuyết, còn thật mềm mịn, tựa như Mộ Dung đại hiệp vậy. Mộ Dung đại hiệp lớn lên cũng rất trắng, làn da thoạt nhìn siêu cấp trơn truột, tuy bàn tay rất cứng, cũng có không ít vết chai, nhưng khi sờ xúc cảm vẫn rất tốt.
Nghê Diệp Tâm một bên giặt đồ một bên não bổ, nghĩ Mộ Dung đại hiệp cái gì đều tốt, không chỉ có khuôn mặt đẹp, vóc người cũng rất tuyệt, nhưng chỉ có một thứ không như ý muốn, là vóc dáng quá cao, còn cao hơn mình một chút.
Công còn thấp hơn thụ, điều này khiến cho lòng tự trọng của Nghê Diệp Tâm không thể tiếp thu. Cho tới nay mục tiêu của hắn là thượng Mộ Dung đại hiệp, xưa nay chưa hề muốn nằm dưới.
Nhưng cái này cũng là chuyện bất đắc dĩ, Nghê Diệp Tâm định đi cửa hàng xem thử, trong đó có ai chuyên môn làm giày độn hay không…
Tâm tình của Nghê Diệp Tâm rất tốt, bài hát trong miệng không biết đã chạy đến phương nào. Mộ Dung Trường Tình đang ăn cơm trong phòng suýt chút nữa bị nghẹn chết, cảm thấy như ma âm nhiễu tai, cơm ăn xong đều đi xuống sống lưng. (ý bảo không nuốt nổi cơm)
Mộ Dung Trường Tình không nhịn được nữa, rốt cục mở cửa đi ra, liền thấy dưới ánh trăng, Nghê Diệp Tâm để trần cánh tay ngồi xổm trên đất, đang giặt bộ y phục kia của mình…
Mộ Dung đại hiệp đột nhiên cảm thấy, cảnh tượng này hơi quỷ dị, không hiểu sao lại thấy rất lúng túng.
Nghê Diệp Tâm tai thính, nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu, thấy Mộ Dung Trường Tình, vội đứng lên, cầm y phục trắng ẩm ướt còn nhỏ nước, như đang hiến vật quý đưa cho Mộ Dung Trường Tình xem, nói: “Đại hiệp đại hiệp, ngươi xem, đã sạch sẽ rồi, trắng tinh, giống như mông của đại hiệp, phi, ta nói sai, ta nói bậy… Ta muốn nói là, giống như bộ y phục mới mà đại hiệp đang mặc vậy!”
Vừa nãy lúc Nghê Diệp Tâm giặt quần áo đang phát huy lối suy nghĩ không lối về của mình, từ y phục trắng tinh của Mộ Dung đại hiệp liên tưởng tới bàn tay trắng nõn của Mộ Dung đại hiệp, từ bàn tay trắng nõn của Mộ Dung đại hiệp não bổ đến lồng ngực rắn chắc trắng mịn của Mộ Dung đại hiệp, từ lồng ngực rắn chắc trắng mịn của Mộ Dung đại hiệp, não bổ đến…
Trước khi Nghê Diệp Tâm mở miệng, trong đầu đang nghĩ, nói không chừng cánh mông tròn tròn kia của Mộ Dung đại hiệp cũng rất trắng…
Vì vậy Nghê Diệp Tâm nghĩ gì trong đầu, ngoài miệng liền nói ra cái đó.
Sắc mặt của Mộ Dung Trường Tình lập tức thay đổi, vừa rồi khuôn mặt còn không cảm xúc, bây giờ là một dáng vẻ muốn giết người bất cứ lúc nào.
Nghê Diệp Tâm rụt lại cổ, lùi về sau một bước, nói: “Đại hiệp, ngươi đừng tới đây.”
Mộ Dung Trường Tình tiến lên một bước, cười lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ mới biết sợ? Ta không xé nát cái miệng này của ngươi là không thể!”
Nghê Diệp Tâm thấy y đến gần, lập tức lùi lại năm sáu bước, lấy bộ y phục ẩm ướt kia của Mộ Dung Trường Tình chắn trước ngực mình, bộ dạng như cô dâu nhỏ, hô to: “Đại hiệp, ta không mặc quần áo, ngươi áp sát ta như vậy là không tốt, người khác sẽ hiểu lầm!”
Nghê Diệp Tâm mới nói nửa câu, đã cảm thấy mình nói thật vô nghĩa, còn không bằng không nói. Sắc mặt Mộ Dung đại hiệp đen sì, chắc là nhớ tới chuyện Nghê Diệp Tâm làm bẩn y phục của y.
Nghê Diệp Tâm chột dạ đảo mắt nhìn khắp nơi, lại thấy trong góc phòng, một bộ y phục màu trắng bị vứt trong góc, vừa nhìn đã biết đó là bộ y phục bẩn Mộ Dung Trường Tình thay ra lúc trưa.
Nghê Diệp Tâm lập tức nhảy dựng, nhào tới nhặt lên bộ y phục kia, quả nhiên trên ống tay áo có dấu ấn do miếng thịt kho tàu để lại.
Nghê Diệp Tâm nói: “Đại hiệp, vậy đi, ta đi giúp ngươi giặt y phục thật sạch!”
“Không cần.” Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói: “Vứt đi là được.”
Biểu tình Nghê Diệp Tâm đau lòng đến bóp cổ tay, nói: “Không được a không được a đại hiệp, y phục tốt như vậy, chỉ hơi dơ mà thôi, ta sẽ giúp ngươi giặt sạch sẽ, vứt đi thì quá đáng tiếc.”
Nghê Diệp Tâm nói xong liền gấp kỹ y phục, sau đó ôm vào lòng như muốn mang đi giặt.
Mộ Dung Trường Tình thấy vậy, chẳng hiểu sao mí mắt lại giựt giựt một hồi.
Mộ Dung Trường Tình đứng lên, nói: “Đi ăn cơm.”
Sau đó không đợi Nghê Diệp Tâm phản ứng lại, đã đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Nghê Diệp Tâm mau chóng đuổi theo, vừa ra cửa đã thấy Trì Long và Triệu Duẫn, hai người bưng cơm nước đã trở lại, chắc là mang đến cho bọn họ.
Nghê Diệp Tâm còn muốn ăn cơm cùng Mộ Dung Trường Tình, nhưng Mộ Dung Trường Tình đã cầm một phần cơm tối, trở về phòng, đóng cửa cái “Oành”.
Nghê Diệp Tâm: “…”
Nghê Diệp Tâm ai oán nhìn Trì Long bên cạnh.
Trì Long nhất thời bối rối, nói: “Nghê đại nhân… Là ngài kêu chúng ta bưng thức ăn về.”
Nghê Diệp Tâm uể oải nói: “Phải không?”
“Kẹt kẹt —— “
Cửa phòng Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên lại mở ra, Nghê Diệp Tâm vừa nãy còn giống như con gà trống thua trận, lúc này đột nhiên đánh máu gà, lập tức liền vực dậy ý chí chiến đấu.
Nhưng Nghê Diệp Tâm còn chưa kịp chạy tới, đã thấy một thứ tròn vo bị Mộ Dung Trường Tình ném ra.
Nghê Diệp Tâm vội bước lên một bước, ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn…
Bạo Mễ Hoa…
“Uông —— “
Bạo Mễ Hoa kêu một tiếng, kèm theo tiếng gọi của nó, Mộ Dung đại hiệp cũng đóng lại cửa phòng.
Nghê Diệp Tâm ôm Bạo Mễ Hoa, oan ức nói: “Bé con đáng thương, ngươi cũng bị ném đi, ta tưởng có thể mượn danh nghĩa của ngươi một lần nữa cơ.”
“Uông —— “
Bạo Mễ Hoa dùng đầu cọ cọ hai má của Nghê Diệp Tâm, nhảy ra khỏi lồng ngực của Nghê Diệp Tâm, bắt đầu chảy nước miếng với bữa cơm tối.
Nghê Diệp Tâm không về phòng ăn cơm, dứt khoát đặt phần cơm tối trên bàn đá trong sân, ôm Bạo Mễ Hoa, chia cho Bạo Mễ Hoa một ít, gian nan dùng tay trái ăn hết bữa tối.
Ăn xong bữa tối, Nghê Diệp Tâm thả Bạo Mễ Hoa xuống đất, rồi ôm lấy bộ y phục bẩn của Mộ Dung Trường Tình, nhìn trái nhìn phải, lộ ra biểu tình say mê, thừa dịp không có người để y phục lên trước mũi dùng sức ngửi một hồi.
“Nghê đại nhân…?”
Nghê Diệp Tâm đột nhiên nghe thấy ai đó gọi mình, sợ hết hồn, lập tức quay đầu lại, liền thấy Trì Long đứng cách đó không xa, bộ dáng trợn mắt ngoác mồm.
Trì Long kinh ngạc nói: “Nghê đại nhân ngài bị gì vậy? Có bị trúng tà không vậy?”
Nói là cẩn thận thừa dịp không người mà… Nghê Diệp Tâm giơ tay lau mặt một cái, cầm y phục của Mộ Dung Trường Tình quơ quơ, nói: “Ta vừa ăn cơm xong, đang lau miệng!”
Trì Long vẻ mặt ngây thơ, gật gật đầu.
Nghê Diệp Tâm nói: “Sao ngươi lại ra đây? Tối khuya rồi, đi ngủ.”
Trì Long nhìn sắc trời, tuy bầu trời tối đen, nhưng canh giờ vẫn còn sớm, ai sẽ lên giường ngủ sớm như vậy.
Trì Long gãi sau gáy, nói: “Ta giúp Triệu Duẫn lấy thùng nước, hắn muốn đi tắm.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Khí trời thế này lại đi tắm nước lạnh?” Nghe thôi đã thấy lạnh.
Trì Long cười cười, nhanh chóng giúp Triệu Duẫn lấy mấy thùng nước, xách về phòng.
Nghê Diệp Tâm cũng đứng lên, xoa tay chuẩn bị lấy một thùng nước, vậy là có thể giặt thật sạch y phục của Mộ Dung đại hiệp.
Chỉ có điều bây giờ tay phải của Nghê đại nhân bị bó thành bánh chưng, một tay lại không dễ lấy nước, không tiện cho lắm.
Nghê Diệp Tâm cũng không tiện nhờ người khác giúp đỡ, tên ngốc Trì Long chắc chắn sẽ hỏi hết đông tới tây, nên Nghê Diệp Tâm quyết định tự mình làm.
Bạo Mễ Hoa ăn no rồi liền đi lòng vòng bên người Nghê Diệp Tâm, nhìn Nghê Diệp Tâm múc nước.
Nghê Diệp Tâm chỉ có một tay, thực sự rất bất tiện, xách thùng nước còn được, nhưng mà kéo thùng nước ra khỏi miệng giếng lại rất khó khăn. Chỉ cần hắn buông lỏng tay chút thôi, thùng nước còn chưa được xách ra đã “Phù phù” một tiếng rơi xuống, nhưng nếu hắn không buông lỏng tay, tay phải lại không dùng được, chẳng lẽ phải dùng răng kéo thùng nước lên? Mộ Dung đại hiệp đang ăn cơm, bỗng nghe thấy âm thanh “Phù phù, phù phù, phù phù” vang lên bên ngoài, lúc đầu Mộ Dung Trường Tình còn bị dọa nhảy dựng, nhưng sau khi nghe hai ba tiếng thì bình tĩnh lại.
Lúc này Triệu Duẫn và Trì Long đã chạy ra khỏi phòng, chắc Triệu Duẫn mới tắm xong, tóc còn ẩm ướt đã đi ra.
Trì Long ngạc nhiên nói: “Nghê đại nhân, ngươi đang làm gì a? Chúng ta còn tưởng ngươi nhảy giếng rồi!”
Nghê Diệp Tâm: “…”
Kỳ thực Mộ Dung Trường Tình ngồi trong phòng nghe thấy tiếng “Phù phù” thật lớn, cũng sợ hết hồn, nhưng nếu có người nhảy giếng thì không thể “Phù phù phù phù” liên tiếp được.
Nghê Diệp Tâm ướt hết cả người, Bạo Mễ Hoa bên cạnh càng đáng thương hơn, lông cụp hết, hiển nhiên là bị nước bắn ra từ thùng nước giội ướt.
Nghê Diệp Tâm khoa tay múa chân chỉ vào vai của mình, nói: “Ngươi thấy ta vai rộng như vậy, miệng giếng lại lớn như vậy, làm sao có thể nhảy xuống.”
Triệu Duẫn không nói gì, nhìn thoáng qua y phục trắng để bên cạnh, rồi yên lặng đi tới một bên giếng nước, múc hai thùng nước cho Nghê Diệp Tâm.
Triệu Duẫn mặt không cảm xúc, ngữ khí thản nhiên nói: “Đủ chưa, Nghê đại nhân.”
Nghê Diệp Tâm: “… Đủ rồi.”
Triệu Duẫn đặt thùng nước xuống đất, rồi vẫy tay với Trì Long, Trì Long liền thí điên thí điên đuổi theo, hai người cùng nhau về phòng.
Nghê Diệp Tâm nhìn hai thùng nước trên đất, cười ngây ngô một tiếng, vẻ mặt bỗng nhiên chấn kinh, quay đầu nhìn Triệu Duẫn và Trì Long, nhưng hai người kia đã đi về phòng.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, lúc nãy không phải Triệu Duẫn đang tắm sao? Tại sao Trì Long và Triệu Duẫn lại đi ra từ một gian phòng? Chẳng lẽ đang tắm chung? Hơn nữa hai người kia lại vào cùng một gian phòng?
Nghê Diệp Tâm nhất thời cảm thấy mình thật là bi ai, rốt cuộc đến bao giờ mình mới thấy được Mộ Dung đại hiệp lõa thể (không mặc gì) đây?
Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng…
Nghê Diệp Tâm có nước, bắt đầu ngồi xổm giặt y phục cho Mộ Dung Trường Tình, vì y phục trên người mình cũng bị ướt, hắn trực tiếp cởi y phục của mình ra, để giặt chung một thể.
Bạo Mễ Hoa ngồi xổm bên cạnh, có vẻ vô cùng đáng thương.
Nghê Diệp Tâm nói: “Nước này rất lạnh, lát nữa ta chuẩn bị cho ngươi chút nước ấm, rồi tắm rửa cho ngươi, được không?”
“Uông ——” Bạo Mễ Hoa đáp ứng một tiếng, rồi ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nhìn Nghê Diệp Tâm giặt quần áo.
Nghê Diệp Tâm giặt quần áo, vừa lẩm bẩm vừa ca hát, nghĩ chất liệu y phục của Mộ Dung đại hiệp quả thật không tồi, trắng như tuyết, còn thật mềm mịn, tựa như Mộ Dung đại hiệp vậy. Mộ Dung đại hiệp lớn lên cũng rất trắng, làn da thoạt nhìn siêu cấp trơn truột, tuy bàn tay rất cứng, cũng có không ít vết chai, nhưng khi sờ xúc cảm vẫn rất tốt.
Nghê Diệp Tâm một bên giặt đồ một bên não bổ, nghĩ Mộ Dung đại hiệp cái gì đều tốt, không chỉ có khuôn mặt đẹp, vóc người cũng rất tuyệt, nhưng chỉ có một thứ không như ý muốn, là vóc dáng quá cao, còn cao hơn mình một chút.
Công còn thấp hơn thụ, điều này khiến cho lòng tự trọng của Nghê Diệp Tâm không thể tiếp thu. Cho tới nay mục tiêu của hắn là thượng Mộ Dung đại hiệp, xưa nay chưa hề muốn nằm dưới.
Nhưng cái này cũng là chuyện bất đắc dĩ, Nghê Diệp Tâm định đi cửa hàng xem thử, trong đó có ai chuyên môn làm giày độn hay không…
Tâm tình của Nghê Diệp Tâm rất tốt, bài hát trong miệng không biết đã chạy đến phương nào. Mộ Dung Trường Tình đang ăn cơm trong phòng suýt chút nữa bị nghẹn chết, cảm thấy như ma âm nhiễu tai, cơm ăn xong đều đi xuống sống lưng. (ý bảo không nuốt nổi cơm)
Mộ Dung Trường Tình không nhịn được nữa, rốt cục mở cửa đi ra, liền thấy dưới ánh trăng, Nghê Diệp Tâm để trần cánh tay ngồi xổm trên đất, đang giặt bộ y phục kia của mình…
Mộ Dung đại hiệp đột nhiên cảm thấy, cảnh tượng này hơi quỷ dị, không hiểu sao lại thấy rất lúng túng.
Nghê Diệp Tâm tai thính, nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu, thấy Mộ Dung Trường Tình, vội đứng lên, cầm y phục trắng ẩm ướt còn nhỏ nước, như đang hiến vật quý đưa cho Mộ Dung Trường Tình xem, nói: “Đại hiệp đại hiệp, ngươi xem, đã sạch sẽ rồi, trắng tinh, giống như mông của đại hiệp, phi, ta nói sai, ta nói bậy… Ta muốn nói là, giống như bộ y phục mới mà đại hiệp đang mặc vậy!”
Vừa nãy lúc Nghê Diệp Tâm giặt quần áo đang phát huy lối suy nghĩ không lối về của mình, từ y phục trắng tinh của Mộ Dung đại hiệp liên tưởng tới bàn tay trắng nõn của Mộ Dung đại hiệp, từ bàn tay trắng nõn của Mộ Dung đại hiệp não bổ đến lồng ngực rắn chắc trắng mịn của Mộ Dung đại hiệp, từ lồng ngực rắn chắc trắng mịn của Mộ Dung đại hiệp, não bổ đến…
Trước khi Nghê Diệp Tâm mở miệng, trong đầu đang nghĩ, nói không chừng cánh mông tròn tròn kia của Mộ Dung đại hiệp cũng rất trắng…
Vì vậy Nghê Diệp Tâm nghĩ gì trong đầu, ngoài miệng liền nói ra cái đó.
Sắc mặt của Mộ Dung Trường Tình lập tức thay đổi, vừa rồi khuôn mặt còn không cảm xúc, bây giờ là một dáng vẻ muốn giết người bất cứ lúc nào.
Nghê Diệp Tâm rụt lại cổ, lùi về sau một bước, nói: “Đại hiệp, ngươi đừng tới đây.”
Mộ Dung Trường Tình tiến lên một bước, cười lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ mới biết sợ? Ta không xé nát cái miệng này của ngươi là không thể!”
Nghê Diệp Tâm thấy y đến gần, lập tức lùi lại năm sáu bước, lấy bộ y phục ẩm ướt kia của Mộ Dung Trường Tình chắn trước ngực mình, bộ dạng như cô dâu nhỏ, hô to: “Đại hiệp, ta không mặc quần áo, ngươi áp sát ta như vậy là không tốt, người khác sẽ hiểu lầm!”
Danh sách chương