Khi cánh cửa khách sạn vừa đóng lại, Lee Woo Yeon đã nhào tới như thú đói hôn lấy hôn để Choi In Seop. Hôn đến tận khi cậu hết hơi thở không nổi phải bám vào cánh tay của hắn thì Lee Woo Yeon mới buông cậu ra.
"Ha a...xin lỗi em."
Lee Woo Yeon đẩy Choi In Seop sang bên cạnh rồi nói tiếp: "...Anh lo rằng sẽ như thế này, nên mới định sẽ không gặp em một thời gian đó."
Nếu để Choi In Seop ở bên cạnh mình thì Lee Woo Yeon không có tự tin rằng hắn sẽ không gây áp lực lên cậu. Nếu thấy cậu thì hắn sẽ muốn chạm vào cậu, chạm vào cậu rồi thì sẽ sinh ra dục vọng, hắn muốn chiếm hữu cậu, muốn ôm cậu vào lòng.
Lee Woo Yeon vừa giúp cậu chỉnh trang lại cổ áo lộn xộn vừa nói: "Anh xin lỗi In Seop."
Choi In Seop hỏi ngược lại: "Tại sao? Anh xin lỗi cái gì."
"...In Seop. Nếu tim của em bị áp lực thì... Họ đã dặn là tuyệt đối phải giữ cho nó ổn định."
Sau khi nghe bác sĩ nói như thế xong, Lee Woo Yeon đã hạ xuống quyết tâm phải để cho cậu trở về Mỹ. Hắn muốn trả lại tự do cho Choi In Seop, đẩy cậu ra khỏi những vấn đề ồn ào một thời gian, nhưng hơn hết nó còn là vì hắn hoàn toàn không có chút tự tin nào rằng bản thân sẽ không chạm tới cậu.
"Bởi thế nên anh mới để em về Mỹ đó, đúng là làm cũng bằng không mà."
Lee Woo Yeon vừa cười vừa vuốt ve mái tóc của cậu. Choi In Seop từ từ chớp mắt một lần.
"Không lâu trước đây bác sĩ đã tới nhà em. Là người, đã chăm sóc cho em từ khi em còn bé xíu..."
Lee Woo Yoen vừa nghe Choi In Seop nói vừa thơm nhẹ vào đỉnh đầu của cậu. Hiện tại hắn rất muốn ngay lập tức kéo lấy cơ thể này rồi chôn mình vào trong nó, nhưng hắn lại đang cố gắng phát huy lý trí hết mức có thể để đè nén bản thân xuống.
"...Anh không tò mò em đã hỏi gì sao?"
Khuôn mặt của Choi In Seop đỏ bừng lên.
"Em đã hỏi gì thế."
"Em đã hỏi là làm, làm có được hay không... Vậy nên b, bác sĩ mới nói rằng chỉ cần không quá sức...thì sẽ không s...!"
Lee Woo Yeon vừa cởi quần áo của Choi In Seop vừa mãnh liệt hôn xuống. Choi In Seop cũng cởi đồ ra, cậu cố gắng hết sức để phối hợp sao cho khớp với cử chỉ cơ thể của hắn. Nhìn cánh tay trái di chuyển không như ý muốn, Lee Woo Yeon bực tức khẽ chậc lưỡi một cái.
"Em...sẽ tự cởi."
Choi In Seop lấy hết dũng khí nói ra câu đó, cậu sợ rằng nếu cứ thế này thì cánh tay bị thương của Lee Woo Yeon sẽ lại càng nặng thêm.
"In Seop nói rằng, em sẽ tự cởi sao?"
"Vâng."
"Băng qua cả đại dương để đến được đây đúng là toàn những chuyện tốt."
Choi In Seop thường hay xấu hổ nên không có chuyện cậu sẽ tự mình cởi quần áo ra trước. Lee Woo Yeon một tay tự cởi nút áo sơ mi ra, một bên chăm chú ngắm nhìn Choi In Seop. Cái ánh mắt của hắn chính là kiểu: "Đâu, em cởi ra thử anh xem nào."
Choi In Seop tháo thắt lưng ra rồi kéo khoá quần xuống. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng khoá quần được kéo xuống xoẹt một tiếng vang lên lại đặc biệt lớn. Lee Woo Yeon nuốt khan một ngụm. Choi In Seop kéo quần xuống rồi cởi luôn cả giày ra. Khi cậu cởi cả vớ chân ra rồi đặt nó bên cạnh cái quần, thì tựa như cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của Lee Woo Yeon bả vai cậu vô thức run lên một cái.
"Em cởi luôn phía trên đi."
"........"
"Hay là em muốn cởi quần lót ra trước?"
"...Anh quay đầu đi chỗ khác một chút được không."
Lee Woo Yeon rất muốn hỏi, dù sao thì lát nữa hai người cũng trần truồng liếm mút lẫn nhau thôi cậu còn câu nệ cái gì không biết, nhưng hắn vẫn là nghe theo lời thỉnh cầu của Choi In Seop quay đầu đi.
"Em xong chưa?"
"Vẫn chưa, đợi em chút."
Hắn nghe thấy tiếng Choi In Seop cởi áo. Tiếng quần áo lướt qua da thịt sau đó rơi xuống chân khiến nhịp thở của Lee Woo Yeon dần hỗn loạn.
"Em đã cởi hết chưa nhỉ?"
"Đợi chút...Ơ."
Khoảnh khắc Lee Woo Yeon quay đầu lại, Choi In Seop thân không dính lấy một mảnh vải xấu hổ đứng cúi đầu ở đó.
Lee Woo Yeon như bị mê hoặc nhìn vào cậu chằm chằm, sau đó hắn vươn tay ra.
"Tới đây với anh nào."
Choi In Seop bồn chồn tiến lại gần bên cạnh Lee Woo Yeon. Hắn cứ đứng như thế ôm cậu trong lòng một lúc lâu. Choi In Seop có hơi sợ khi thấy hắn không có hành động gì với cái cơ thể trần truồng này của cậu. Cậu bắt đầu lo lắng rằng không biết chừng vết sẹo phẫu thuật phía trước ngực lẫn sau lưng của cậu khiến Lee Woo Yeon cảm thấy ghét bỏ.
"In Seop."
Lee Woo Yeon dùng thanh âm trầm thấp khẽ gọi tên cậu.
"Dạ."
"Em đã từng nói rằng miễn là cảm xúc tương tự thì cũng được mà đúng chứ."
"...Dạ."
"Thích em, giống như những người bình thường."
"............!"
"Anh thích em, In Seop."
"............."
"Nếu nhìn thấy In Seop thì anh sẽ muốn ôm lấy em, muốn chạm vào em, muốn để em ở bên cạnh anh bằng mọi giá, không thể nhìn thấy em khiến anh như muốn phát điên. Tuy đây đều là những thứ cảm xúc của người bình thường, nhưng đối với anh,...thì nó không chỉ dừng lại ở đó."
Choi In Seop có thể lờ mờ đoán ra được cảm xúc méo mó của Lee Woo Yeon là như thế nào. Đó là kết quả của việc chính Lee Woo Yeon tự thân nhận ra được sau khi vướng vào những chuỗi sự kiện trong vực thẳm đen tối.
"Vậy nên, thật xin lỗi khi nói ra những lời tầm thường này với em."
"...Không sao."
Choi In Seop vừa nói vừa dùng thêm lực ở cánh tay đang ôm lấy Lee Woo Yeon.
"Những lời như thế, em thấy không sao cả,...Vậy nên em mong anh hãy nói rằng anh thích em."
"Anh thích em."
"Thêm, đi. Một lần nữa..."
"Anh thích em. In Seop."
Choi In Seop chôn khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên ngực Lee Woo Yeon. Lee Woo Yeon bắt đầu rải xuống những nụ hôn. Thân thể hai người dần đổ sập lên giường. Lee Woo Yeon vừa xoa nắn giữa hai chân Choi In Seop vừa phun ra hơi thở nóng bỏng.
"Vật nhỏ của In Seop thật xinh đẹp làm sao."
"Ức-"
"Mẹ kiếp. Vật nhỏ dễ thương như thế này em không được để ai khác ngoài anh thấy đâu đó biết chưa. Tuyệt đối không được."
Hơi thở Choi In Seop dần trở nên hỗn loạn vì bàn tay đang xoa nắn giữa hai chân mình. Lee Woo Yeon vừa liên tục hỏi cậu không sao chứ vừa hôn lên gáy cậu.
"Em kh-không sao."
"Anh sẽ làm từ từ thôi."
Lee Woo Yeon nhịn xuống cảm giác nóng tức phía thân dưới, hắn cố gắng hết sức di chuyển cơ thể chậm rãi nhất có thể để không gây áp lực tới cho Choi In Seop. Cậu nằm dưới thân hắn hơi thở dần trở nên rối tung không kiểm soát nổi, kết quả là Choi In Seop phải tóm lấy cánh tay Lee Woo Yeon với khuôn mặt đọng đầy nước mắt.
"Sao em khóc? Anh phải làm chậm hơn nữa hả?"
Choi In Seop lắc đầu.
"Vậy em thích sao thì nói đi, anh sẽ làm theo ý em."
"...Anh, làm chậm quá... Nên là đầu em kỳ lạ lắm."
"............"
"Chậm quá nên...cơ thể em...."
Lee Woo Yeon chửi thề mẹ nó một tiếng rồi nâng Choi In Seop lên. Hắn mở rộng chân của Choi In Seop đẩy dương vật ướt đẫm của mình vào. Choi In Seop nín thở ôm lấy vai Lee Woo Yeon. Một nửa dương vật dần chui trót lọt vào cái lỗ bé nhỏ, Lee Woo Yeon đè nén thở hắt ra một hơi.
"Anh sẽ vào tiếp đấy."
".......! Hức...."
"Vẫn còn một nửa chưa vào. Hít thở nào, như thế...khực!"
Lee Woo Yeon đẩy nốt một lần phần dương vật còn nằm ở ngoài vào trong cậu. Cơ thể của Choi In Seop sướng rơn, cậu phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
"Làm tốt lắm. Bây giờ thì đã vào hết rồi, lát nữa anh sẽ động sau".
Choi In Seop lắc đầu. Cảm giác ngứa ngáy và nóng bức dâng lên từ bụng dưới khiến cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cậu muốn hắn làm bất cứ thứ gì đó cho cậu.
"...Bây giờ, mà động là In Seop sẽ bị thương mất."
"Ah,em... phía dưới nóng..."
Dù hắn không chạm vào vật nhỏ của Choi In Seop nhưng nó vẫn cứng rắn ngẩng đầu lên đầy tự tin. Lee Woo Yeon nghiến răng, hắn nói: "Vậy anh động đây." Sau đó từ từ nâng phần hông lên. Từ miệng Choi In Seop phát ra những thanh âm rên rỉ tê dại.
Lee Woo Yeon nhẹ nhàng lùi về phía sau rồi lại di chuyển eo về phía trước. Lỗ nhỏ bị mở rộng phát ra âm thanh nhóp nhép chùn chụt do ma sát từ từ của dương vật, nó đồng tời cũng hút lấy hút để hắn. Vì kiềm chế dục vọng sục sôi mà trán Lee Woo lấm tấm dính đầy mô hôi.
Cảm giác nóng bỏng cháy ruột cháy gan lúc có lúc không khiến Choi In Seop đang vô cùng vất vả thở hổn hển không ngừng.
"Woo Yeon...em, làm ơn... phía dưới của em, nóng quá, ngứa nữa..."
Lee Woo Yeon liều mạng cắn chặt răng. Hắn dùng sức cắn chặt răng nhịn xuống ham muốn đến mức môi rách ra tứa cả máu.
"In Seop. Nếu vậy thì, em động đi."
"............?"
"Anh, chắc là không được rồi, nên là em tự động, theo ý em thích đi."
Lee Woo Yeon ôm cơ thể cậu lên phía trên, chính mình thì nằm xuống giường. Nhìn thấy cơ thể trần truồng nhìn không sót một thứ gì của mình ngồi ngay ngắn trên đùi Lee Woo Yeon, gương mặt Choi In Seop đỏ hơn ban nãy gấp bội.
"Anh sẽ không động đâu nên là In Seop cứ thoải mái động đi."
Lee Woo Yeon vừa nói vừa buông tay mình ra khỏi cơ thể của Choi In Seop. Cậu bày ra vẻ mặt mếu máo nhìn chằm chằm Lee Woo Yeon.
"Động eo của em đi. Nhẹ nhàng thả lỏng cái lỗ phía sau ra."
"...Ức..."
"Em mà, siết chặt quá, thì sẽ đau đấy, đúng rồi, lên rồi xuống, ha a... Em chỉ cần ở trên đó di chuyển cái mông là được. Động cái mông đang ngậm chặt lấy dương vật của anh,...ha a. Em làm tốt lắm."
Choi In Seop di chuyển cái eo theo những gì Lee Woo Yeon hướng dẫn. Mỗi khi mông chạm tới đùi Lee Woo Yeon là cậu lại cảm nhận được dương vật của hắn căng đầy đâm sâu vào bên trong bụng cậu. Lee Woo Yeon kéo lấy tay cậu, để tay cậu sờ lấy vật nhỏ của chính mình.
"In Seop, em vừa làm vừa tự sờ nó anh xem nào."
Vừa khéo, bộ dạng Choi In Seop vừa tự xoa nắn vật nhỏ cương cứng vừa động eo, dẫn đến bị kích thích cả trước lẫn sau đúng là cảnh đẹp chết người.
"A, ah...hức...."
Nhìn bộ dạng cậu ngất ngây, vừa không ngừng lắc hông vừa di chuyển tay lên xuống khiến Lee Woo Yeon nghiến chặt răng. Cảnh đẹp chết người đặt ngay trước mắt mà bản thân lại không thể động, đây không khác gì một hình thức tra tấn đối với hắn.
"A, a ah! Woo Yeon, a, em.... em, ah, ưm!"
Cái lỗ nhỏ lại co rút nhanh hơn ban nãy một bậc. Lee Woo Yeon không thể nào nhịn thêm được nữa, hắn ôm lấy Choi In Seop rồi nhổm người dậy. Hắn khẽ gầm lên một tiếng như thú dữ bắt đầu nâng eo thúc vào cái lỗ nhỏ giữa hai chân cậu. Choi In Seop đạt đến đỉnh điểm chỉ với một cú thúc, cậu hét lên một tiếng thất thanh như sắp tắt thở tới nơi rồi ngã xuống giường. Lee Woo Yeon ở phía trên thúc mạnh thêm mấy phát nữa, sau đó hắn cũng xuất ra bên trong cậu.
"........!.........!..........!"
Lee Woo Yeon hai mắt mơ màng, hắn thở hắt ra một hơi dần dần lấy lại ý thức trong cơn khoái cảm lên đỉnh. Phát hiện ra Choi In Seop đang thở dốc hổn hển dưới thân, Lee Woo Yeon bối rối hét lên.
"Em có sao không? In Seop, chúng ta đi viện nhé?"
"...Em không sao."
"Xin lỗi em. Vì anh đã.... không thể nhịn tới cuối cùng."
Kết quả lại thành ra thế này rồi. Lee Woo Yeon ôm lấy Choi In Seop ướt đẫm mồ hôi đang không ngừng thở dốc vào lòng rồi xin lỗi cậu
"Anh xin lỗi."
"Anh đừng nói như thế nữa."
Choi In Seop nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể Lee Woo Yeon bằng bàn tay run rẩy. Cậu muốn làm điều này cho hắn. Lúc đó, cái đêm mà Lee Woo Yeon đến tìm cậu, cậu đã muốn ôm lấy hắn và nói cho hắn nghe rằng: "Em, không sao đâu. Bởi vì em, mạnh mẽ hơn Woo Yeon nghĩ nhiều lắm."
"............"
"Không cần phải cảm thấy có lỗi đến thế. Em không sao cả mà. Tất cả đều là lựa chọn của em,... Nếu nói không mệt thì là nói dối nhưng mà em ổn thật đấy."
Choi In Seop nói ra tất thảy những gì mà đêm đó cậu đã rất muốn nói nhưng không thể.
"Trái tim em mạnh mẽ lắm. Nó không yếu đuối đến thế đâu. Phẫu thuật mấy lần đều vượt qua được, cũng là món quà cuối Jenny tặng em... Hơn nữa nó còn chịu đựng được cả, Lee Woo Yeon. Vậy nên em nghĩ rằng sẽ không sao đâu. Và, đừng xin lỗi em nữa."
"Là trái tim được rèn luyện bởi một thằng điên nhỉ."
Giọng điệu của Lee Woo Yeon chan chứa đầy ý cười. Choi In Seop cũng cười theo rồi nói rằng: "Đúng là vậy nhỉ."
Rồi hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau một lúc lâu. Lee Woo Yeon vừa vuốt ve mái tóc của cậu vừa thì thầm nói: "Nếu em buồn ngủ thì ngủ đi."
Có thể nghe thấy tiếng tim đập vang lên giữa hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau. Khoảnh khắc nghe thấy hai tiếng nhịp tim hoà lại làm một, Choi In Seop liền có thể chìm vào giấc ngủ ở trong vòng tay Lee Woo Yeon.
***
Trong ánh sáng lờ mờ, một người đàn ông đang mở một lá thư màu cam ra đọc. Giống như hình ảnh mà cậu luôn vẽ ra trong giấc mơ.
Khi Choi In Seop mở mắt ra, vì muốn xác định xem người đàn ông ngồi bên cạnh cậu là người thật hay chỉ là người trong giấc mơ nên cậu đã vươn tay ra vuốt ve cánh tay người nọ.
"Em dậy rồi à?"
Cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng. Choi In Seop cảm thấy an tâm trước giọng nói đó, cậu nhắm mắt lại rồi nở nụ cười.
"Ngủ thêm chút nữa đi. Vì bây giờ vẫn là ban đêm."
"...Em phải gọi về nhà..."
"Ban nãy anh gọi về rồi. Nói là lâu rồi mới gặp nên sẽ hơi muộn."
Lee Woo Yeon vân vê sợi tóc của cậu bằng đầu ngón tay, dịu dàng nói tiếp: "Anh đọc thư rồi."
"..........."
"Thư In Seop viết cho anh. Trước đây cũng có nhưng mà anh đã không thể đọc được nó nữa rồi, đúng là giận bản thân trong quá khứ thật đấy."
"Dù sao thì nội dung của nó cũng không phải là do em viết."
"Dẫu vậy thì vẫn là do In Seop viết cho anh mà. Thế nên anh mới muốn đọc nó."
Giọng nói trầm thấp phát ra cùng với tiếng thở dài khiến tai Choi In Seop ngứa ngáy. Cậu nhắm mắt lại, trong đống ký ức mơ hồ cậu chợt hỏi về Kate như thể đang nói mớ: "Vậy Kate thì? Nó đau ở đâu sao."
"Nó vẫn khoẻ. Tưới nước ba ngày một lần, đặt ở nơi thoáng gió, đừng có chọc phá nó."
Choi In Seop khẽ mỉm cười khi nghe Lee Woo Yeon nhắc lại những yêu cầu mà cậu đã từng nói.
"Sau khi đọc thư của In Seop, anh muốn tạo ra một cái cớ bằng bất cứ giá nào. Thế nên, anh đã bỏ Kate vào túi rồi mua vé máy bay đi Mỹ luôn."
"............"
Thực vật là một mặt hàng nghiêm cấm nhập cảnh. Cũng có trường hợp nếu lén giấu nó rồi mang vào thì sẽ bị cấm nhập cảnh tuyệt đối. Đứng trước sự liều lĩnh của Lee Woo Yeon, Choi In Seop thực sự không biết nên nói gì cho phải.
"Sao nào? Không ngờ anh lại điên tới mức này đúng không? Thấy hối hận vì đã dính líu tới anh à?"
"...Có đâu."
"Xin lỗi em. Nhưng mà dù em có hối hận...cũng muộn rồi."
Nghe thấy thanh âm của Lee Woo Yeon có điểm ảm đảm, Choi In Seop liền vươn tay ra đặt tay mình lên ngón tay của hắn. Lee Woo Yeon cúi xuống chăm chú nhìn Choi In Seop. Cậu di chuyển ngón tay rồi nhét ngón tay của mình vào giữa các ngón tay của Lee Woo Yeon. Sau đó cậu âm thầm dùng sức siết tay lại.
"Dính líu,...hơn nữa cũng được."
"..........."
"Em muốn mãi mãi dính lấy anh, rồi cứ thế tiếp tục sống."
Nếu Lee Woo Yeon muốn em như thế.
Nghe thấy câu nói phía sau tựa như là lời tự nói thầm của cậu, Lee Woo Yeon liền siết chặt tay. Biết được bàn tay đang dùng sức nắm chặt lấy tay mình kia ẩn chứa ý nghĩa gì, Choi In Seop ghé lại gối đầu lên nó rồi nhắm mắt.
Khoảnh khắc cơn buồn ngủ mơ màng kéo tới, giữa lúc đó, cậu cảm nhận được bàn tay dịu dàng của Lee Woo Yeon. Giọng nói dễ nghe cùng tồn tại ở trong giấc mơ lẫn thực tại đưa cậu chìm vào giấc ngủ sâu.
Anh thích em, cậu có nghe thế nào đi chăng nữa thì cũng có vẻ là lời nói đó.
Hai bàn tay nắm lấy nhau, đang sẻ chia hơi ấm mờ ảo.
Là, một đêm dài.
_END Quyển 4_
"Ha a...xin lỗi em."
Lee Woo Yeon đẩy Choi In Seop sang bên cạnh rồi nói tiếp: "...Anh lo rằng sẽ như thế này, nên mới định sẽ không gặp em một thời gian đó."
Nếu để Choi In Seop ở bên cạnh mình thì Lee Woo Yeon không có tự tin rằng hắn sẽ không gây áp lực lên cậu. Nếu thấy cậu thì hắn sẽ muốn chạm vào cậu, chạm vào cậu rồi thì sẽ sinh ra dục vọng, hắn muốn chiếm hữu cậu, muốn ôm cậu vào lòng.
Lee Woo Yeon vừa giúp cậu chỉnh trang lại cổ áo lộn xộn vừa nói: "Anh xin lỗi In Seop."
Choi In Seop hỏi ngược lại: "Tại sao? Anh xin lỗi cái gì."
"...In Seop. Nếu tim của em bị áp lực thì... Họ đã dặn là tuyệt đối phải giữ cho nó ổn định."
Sau khi nghe bác sĩ nói như thế xong, Lee Woo Yeon đã hạ xuống quyết tâm phải để cho cậu trở về Mỹ. Hắn muốn trả lại tự do cho Choi In Seop, đẩy cậu ra khỏi những vấn đề ồn ào một thời gian, nhưng hơn hết nó còn là vì hắn hoàn toàn không có chút tự tin nào rằng bản thân sẽ không chạm tới cậu.
"Bởi thế nên anh mới để em về Mỹ đó, đúng là làm cũng bằng không mà."
Lee Woo Yeon vừa cười vừa vuốt ve mái tóc của cậu. Choi In Seop từ từ chớp mắt một lần.
"Không lâu trước đây bác sĩ đã tới nhà em. Là người, đã chăm sóc cho em từ khi em còn bé xíu..."
Lee Woo Yoen vừa nghe Choi In Seop nói vừa thơm nhẹ vào đỉnh đầu của cậu. Hiện tại hắn rất muốn ngay lập tức kéo lấy cơ thể này rồi chôn mình vào trong nó, nhưng hắn lại đang cố gắng phát huy lý trí hết mức có thể để đè nén bản thân xuống.
"...Anh không tò mò em đã hỏi gì sao?"
Khuôn mặt của Choi In Seop đỏ bừng lên.
"Em đã hỏi gì thế."
"Em đã hỏi là làm, làm có được hay không... Vậy nên b, bác sĩ mới nói rằng chỉ cần không quá sức...thì sẽ không s...!"
Lee Woo Yeon vừa cởi quần áo của Choi In Seop vừa mãnh liệt hôn xuống. Choi In Seop cũng cởi đồ ra, cậu cố gắng hết sức để phối hợp sao cho khớp với cử chỉ cơ thể của hắn. Nhìn cánh tay trái di chuyển không như ý muốn, Lee Woo Yeon bực tức khẽ chậc lưỡi một cái.
"Em...sẽ tự cởi."
Choi In Seop lấy hết dũng khí nói ra câu đó, cậu sợ rằng nếu cứ thế này thì cánh tay bị thương của Lee Woo Yeon sẽ lại càng nặng thêm.
"In Seop nói rằng, em sẽ tự cởi sao?"
"Vâng."
"Băng qua cả đại dương để đến được đây đúng là toàn những chuyện tốt."
Choi In Seop thường hay xấu hổ nên không có chuyện cậu sẽ tự mình cởi quần áo ra trước. Lee Woo Yeon một tay tự cởi nút áo sơ mi ra, một bên chăm chú ngắm nhìn Choi In Seop. Cái ánh mắt của hắn chính là kiểu: "Đâu, em cởi ra thử anh xem nào."
Choi In Seop tháo thắt lưng ra rồi kéo khoá quần xuống. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng khoá quần được kéo xuống xoẹt một tiếng vang lên lại đặc biệt lớn. Lee Woo Yeon nuốt khan một ngụm. Choi In Seop kéo quần xuống rồi cởi luôn cả giày ra. Khi cậu cởi cả vớ chân ra rồi đặt nó bên cạnh cái quần, thì tựa như cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của Lee Woo Yeon bả vai cậu vô thức run lên một cái.
"Em cởi luôn phía trên đi."
"........"
"Hay là em muốn cởi quần lót ra trước?"
"...Anh quay đầu đi chỗ khác một chút được không."
Lee Woo Yeon rất muốn hỏi, dù sao thì lát nữa hai người cũng trần truồng liếm mút lẫn nhau thôi cậu còn câu nệ cái gì không biết, nhưng hắn vẫn là nghe theo lời thỉnh cầu của Choi In Seop quay đầu đi.
"Em xong chưa?"
"Vẫn chưa, đợi em chút."
Hắn nghe thấy tiếng Choi In Seop cởi áo. Tiếng quần áo lướt qua da thịt sau đó rơi xuống chân khiến nhịp thở của Lee Woo Yeon dần hỗn loạn.
"Em đã cởi hết chưa nhỉ?"
"Đợi chút...Ơ."
Khoảnh khắc Lee Woo Yeon quay đầu lại, Choi In Seop thân không dính lấy một mảnh vải xấu hổ đứng cúi đầu ở đó.
Lee Woo Yeon như bị mê hoặc nhìn vào cậu chằm chằm, sau đó hắn vươn tay ra.
"Tới đây với anh nào."
Choi In Seop bồn chồn tiến lại gần bên cạnh Lee Woo Yeon. Hắn cứ đứng như thế ôm cậu trong lòng một lúc lâu. Choi In Seop có hơi sợ khi thấy hắn không có hành động gì với cái cơ thể trần truồng này của cậu. Cậu bắt đầu lo lắng rằng không biết chừng vết sẹo phẫu thuật phía trước ngực lẫn sau lưng của cậu khiến Lee Woo Yeon cảm thấy ghét bỏ.
"In Seop."
Lee Woo Yeon dùng thanh âm trầm thấp khẽ gọi tên cậu.
"Dạ."
"Em đã từng nói rằng miễn là cảm xúc tương tự thì cũng được mà đúng chứ."
"...Dạ."
"Thích em, giống như những người bình thường."
"............!"
"Anh thích em, In Seop."
"............."
"Nếu nhìn thấy In Seop thì anh sẽ muốn ôm lấy em, muốn chạm vào em, muốn để em ở bên cạnh anh bằng mọi giá, không thể nhìn thấy em khiến anh như muốn phát điên. Tuy đây đều là những thứ cảm xúc của người bình thường, nhưng đối với anh,...thì nó không chỉ dừng lại ở đó."
Choi In Seop có thể lờ mờ đoán ra được cảm xúc méo mó của Lee Woo Yeon là như thế nào. Đó là kết quả của việc chính Lee Woo Yeon tự thân nhận ra được sau khi vướng vào những chuỗi sự kiện trong vực thẳm đen tối.
"Vậy nên, thật xin lỗi khi nói ra những lời tầm thường này với em."
"...Không sao."
Choi In Seop vừa nói vừa dùng thêm lực ở cánh tay đang ôm lấy Lee Woo Yeon.
"Những lời như thế, em thấy không sao cả,...Vậy nên em mong anh hãy nói rằng anh thích em."
"Anh thích em."
"Thêm, đi. Một lần nữa..."
"Anh thích em. In Seop."
Choi In Seop chôn khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên ngực Lee Woo Yeon. Lee Woo Yeon bắt đầu rải xuống những nụ hôn. Thân thể hai người dần đổ sập lên giường. Lee Woo Yeon vừa xoa nắn giữa hai chân Choi In Seop vừa phun ra hơi thở nóng bỏng.
"Vật nhỏ của In Seop thật xinh đẹp làm sao."
"Ức-"
"Mẹ kiếp. Vật nhỏ dễ thương như thế này em không được để ai khác ngoài anh thấy đâu đó biết chưa. Tuyệt đối không được."
Hơi thở Choi In Seop dần trở nên hỗn loạn vì bàn tay đang xoa nắn giữa hai chân mình. Lee Woo Yeon vừa liên tục hỏi cậu không sao chứ vừa hôn lên gáy cậu.
"Em kh-không sao."
"Anh sẽ làm từ từ thôi."
Lee Woo Yeon nhịn xuống cảm giác nóng tức phía thân dưới, hắn cố gắng hết sức di chuyển cơ thể chậm rãi nhất có thể để không gây áp lực tới cho Choi In Seop. Cậu nằm dưới thân hắn hơi thở dần trở nên rối tung không kiểm soát nổi, kết quả là Choi In Seop phải tóm lấy cánh tay Lee Woo Yeon với khuôn mặt đọng đầy nước mắt.
"Sao em khóc? Anh phải làm chậm hơn nữa hả?"
Choi In Seop lắc đầu.
"Vậy em thích sao thì nói đi, anh sẽ làm theo ý em."
"...Anh, làm chậm quá... Nên là đầu em kỳ lạ lắm."
"............"
"Chậm quá nên...cơ thể em...."
Lee Woo Yeon chửi thề mẹ nó một tiếng rồi nâng Choi In Seop lên. Hắn mở rộng chân của Choi In Seop đẩy dương vật ướt đẫm của mình vào. Choi In Seop nín thở ôm lấy vai Lee Woo Yeon. Một nửa dương vật dần chui trót lọt vào cái lỗ bé nhỏ, Lee Woo Yeon đè nén thở hắt ra một hơi.
"Anh sẽ vào tiếp đấy."
".......! Hức...."
"Vẫn còn một nửa chưa vào. Hít thở nào, như thế...khực!"
Lee Woo Yeon đẩy nốt một lần phần dương vật còn nằm ở ngoài vào trong cậu. Cơ thể của Choi In Seop sướng rơn, cậu phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
"Làm tốt lắm. Bây giờ thì đã vào hết rồi, lát nữa anh sẽ động sau".
Choi In Seop lắc đầu. Cảm giác ngứa ngáy và nóng bức dâng lên từ bụng dưới khiến cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cậu muốn hắn làm bất cứ thứ gì đó cho cậu.
"...Bây giờ, mà động là In Seop sẽ bị thương mất."
"Ah,em... phía dưới nóng..."
Dù hắn không chạm vào vật nhỏ của Choi In Seop nhưng nó vẫn cứng rắn ngẩng đầu lên đầy tự tin. Lee Woo Yeon nghiến răng, hắn nói: "Vậy anh động đây." Sau đó từ từ nâng phần hông lên. Từ miệng Choi In Seop phát ra những thanh âm rên rỉ tê dại.
Lee Woo Yeon nhẹ nhàng lùi về phía sau rồi lại di chuyển eo về phía trước. Lỗ nhỏ bị mở rộng phát ra âm thanh nhóp nhép chùn chụt do ma sát từ từ của dương vật, nó đồng tời cũng hút lấy hút để hắn. Vì kiềm chế dục vọng sục sôi mà trán Lee Woo lấm tấm dính đầy mô hôi.
Cảm giác nóng bỏng cháy ruột cháy gan lúc có lúc không khiến Choi In Seop đang vô cùng vất vả thở hổn hển không ngừng.
"Woo Yeon...em, làm ơn... phía dưới của em, nóng quá, ngứa nữa..."
Lee Woo Yeon liều mạng cắn chặt răng. Hắn dùng sức cắn chặt răng nhịn xuống ham muốn đến mức môi rách ra tứa cả máu.
"In Seop. Nếu vậy thì, em động đi."
"............?"
"Anh, chắc là không được rồi, nên là em tự động, theo ý em thích đi."
Lee Woo Yeon ôm cơ thể cậu lên phía trên, chính mình thì nằm xuống giường. Nhìn thấy cơ thể trần truồng nhìn không sót một thứ gì của mình ngồi ngay ngắn trên đùi Lee Woo Yeon, gương mặt Choi In Seop đỏ hơn ban nãy gấp bội.
"Anh sẽ không động đâu nên là In Seop cứ thoải mái động đi."
Lee Woo Yeon vừa nói vừa buông tay mình ra khỏi cơ thể của Choi In Seop. Cậu bày ra vẻ mặt mếu máo nhìn chằm chằm Lee Woo Yeon.
"Động eo của em đi. Nhẹ nhàng thả lỏng cái lỗ phía sau ra."
"...Ức..."
"Em mà, siết chặt quá, thì sẽ đau đấy, đúng rồi, lên rồi xuống, ha a... Em chỉ cần ở trên đó di chuyển cái mông là được. Động cái mông đang ngậm chặt lấy dương vật của anh,...ha a. Em làm tốt lắm."
Choi In Seop di chuyển cái eo theo những gì Lee Woo Yeon hướng dẫn. Mỗi khi mông chạm tới đùi Lee Woo Yeon là cậu lại cảm nhận được dương vật của hắn căng đầy đâm sâu vào bên trong bụng cậu. Lee Woo Yeon kéo lấy tay cậu, để tay cậu sờ lấy vật nhỏ của chính mình.
"In Seop, em vừa làm vừa tự sờ nó anh xem nào."
Vừa khéo, bộ dạng Choi In Seop vừa tự xoa nắn vật nhỏ cương cứng vừa động eo, dẫn đến bị kích thích cả trước lẫn sau đúng là cảnh đẹp chết người.
"A, ah...hức...."
Nhìn bộ dạng cậu ngất ngây, vừa không ngừng lắc hông vừa di chuyển tay lên xuống khiến Lee Woo Yeon nghiến chặt răng. Cảnh đẹp chết người đặt ngay trước mắt mà bản thân lại không thể động, đây không khác gì một hình thức tra tấn đối với hắn.
"A, a ah! Woo Yeon, a, em.... em, ah, ưm!"
Cái lỗ nhỏ lại co rút nhanh hơn ban nãy một bậc. Lee Woo Yeon không thể nào nhịn thêm được nữa, hắn ôm lấy Choi In Seop rồi nhổm người dậy. Hắn khẽ gầm lên một tiếng như thú dữ bắt đầu nâng eo thúc vào cái lỗ nhỏ giữa hai chân cậu. Choi In Seop đạt đến đỉnh điểm chỉ với một cú thúc, cậu hét lên một tiếng thất thanh như sắp tắt thở tới nơi rồi ngã xuống giường. Lee Woo Yeon ở phía trên thúc mạnh thêm mấy phát nữa, sau đó hắn cũng xuất ra bên trong cậu.
"........!.........!..........!"
Lee Woo Yeon hai mắt mơ màng, hắn thở hắt ra một hơi dần dần lấy lại ý thức trong cơn khoái cảm lên đỉnh. Phát hiện ra Choi In Seop đang thở dốc hổn hển dưới thân, Lee Woo Yeon bối rối hét lên.
"Em có sao không? In Seop, chúng ta đi viện nhé?"
"...Em không sao."
"Xin lỗi em. Vì anh đã.... không thể nhịn tới cuối cùng."
Kết quả lại thành ra thế này rồi. Lee Woo Yeon ôm lấy Choi In Seop ướt đẫm mồ hôi đang không ngừng thở dốc vào lòng rồi xin lỗi cậu
"Anh xin lỗi."
"Anh đừng nói như thế nữa."
Choi In Seop nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể Lee Woo Yeon bằng bàn tay run rẩy. Cậu muốn làm điều này cho hắn. Lúc đó, cái đêm mà Lee Woo Yeon đến tìm cậu, cậu đã muốn ôm lấy hắn và nói cho hắn nghe rằng: "Em, không sao đâu. Bởi vì em, mạnh mẽ hơn Woo Yeon nghĩ nhiều lắm."
"............"
"Không cần phải cảm thấy có lỗi đến thế. Em không sao cả mà. Tất cả đều là lựa chọn của em,... Nếu nói không mệt thì là nói dối nhưng mà em ổn thật đấy."
Choi In Seop nói ra tất thảy những gì mà đêm đó cậu đã rất muốn nói nhưng không thể.
"Trái tim em mạnh mẽ lắm. Nó không yếu đuối đến thế đâu. Phẫu thuật mấy lần đều vượt qua được, cũng là món quà cuối Jenny tặng em... Hơn nữa nó còn chịu đựng được cả, Lee Woo Yeon. Vậy nên em nghĩ rằng sẽ không sao đâu. Và, đừng xin lỗi em nữa."
"Là trái tim được rèn luyện bởi một thằng điên nhỉ."
Giọng điệu của Lee Woo Yeon chan chứa đầy ý cười. Choi In Seop cũng cười theo rồi nói rằng: "Đúng là vậy nhỉ."
Rồi hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau một lúc lâu. Lee Woo Yeon vừa vuốt ve mái tóc của cậu vừa thì thầm nói: "Nếu em buồn ngủ thì ngủ đi."
Có thể nghe thấy tiếng tim đập vang lên giữa hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau. Khoảnh khắc nghe thấy hai tiếng nhịp tim hoà lại làm một, Choi In Seop liền có thể chìm vào giấc ngủ ở trong vòng tay Lee Woo Yeon.
***
Trong ánh sáng lờ mờ, một người đàn ông đang mở một lá thư màu cam ra đọc. Giống như hình ảnh mà cậu luôn vẽ ra trong giấc mơ.
Khi Choi In Seop mở mắt ra, vì muốn xác định xem người đàn ông ngồi bên cạnh cậu là người thật hay chỉ là người trong giấc mơ nên cậu đã vươn tay ra vuốt ve cánh tay người nọ.
"Em dậy rồi à?"
Cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng. Choi In Seop cảm thấy an tâm trước giọng nói đó, cậu nhắm mắt lại rồi nở nụ cười.
"Ngủ thêm chút nữa đi. Vì bây giờ vẫn là ban đêm."
"...Em phải gọi về nhà..."
"Ban nãy anh gọi về rồi. Nói là lâu rồi mới gặp nên sẽ hơi muộn."
Lee Woo Yeon vân vê sợi tóc của cậu bằng đầu ngón tay, dịu dàng nói tiếp: "Anh đọc thư rồi."
"..........."
"Thư In Seop viết cho anh. Trước đây cũng có nhưng mà anh đã không thể đọc được nó nữa rồi, đúng là giận bản thân trong quá khứ thật đấy."
"Dù sao thì nội dung của nó cũng không phải là do em viết."
"Dẫu vậy thì vẫn là do In Seop viết cho anh mà. Thế nên anh mới muốn đọc nó."
Giọng nói trầm thấp phát ra cùng với tiếng thở dài khiến tai Choi In Seop ngứa ngáy. Cậu nhắm mắt lại, trong đống ký ức mơ hồ cậu chợt hỏi về Kate như thể đang nói mớ: "Vậy Kate thì? Nó đau ở đâu sao."
"Nó vẫn khoẻ. Tưới nước ba ngày một lần, đặt ở nơi thoáng gió, đừng có chọc phá nó."
Choi In Seop khẽ mỉm cười khi nghe Lee Woo Yeon nhắc lại những yêu cầu mà cậu đã từng nói.
"Sau khi đọc thư của In Seop, anh muốn tạo ra một cái cớ bằng bất cứ giá nào. Thế nên, anh đã bỏ Kate vào túi rồi mua vé máy bay đi Mỹ luôn."
"............"
Thực vật là một mặt hàng nghiêm cấm nhập cảnh. Cũng có trường hợp nếu lén giấu nó rồi mang vào thì sẽ bị cấm nhập cảnh tuyệt đối. Đứng trước sự liều lĩnh của Lee Woo Yeon, Choi In Seop thực sự không biết nên nói gì cho phải.
"Sao nào? Không ngờ anh lại điên tới mức này đúng không? Thấy hối hận vì đã dính líu tới anh à?"
"...Có đâu."
"Xin lỗi em. Nhưng mà dù em có hối hận...cũng muộn rồi."
Nghe thấy thanh âm của Lee Woo Yeon có điểm ảm đảm, Choi In Seop liền vươn tay ra đặt tay mình lên ngón tay của hắn. Lee Woo Yeon cúi xuống chăm chú nhìn Choi In Seop. Cậu di chuyển ngón tay rồi nhét ngón tay của mình vào giữa các ngón tay của Lee Woo Yeon. Sau đó cậu âm thầm dùng sức siết tay lại.
"Dính líu,...hơn nữa cũng được."
"..........."
"Em muốn mãi mãi dính lấy anh, rồi cứ thế tiếp tục sống."
Nếu Lee Woo Yeon muốn em như thế.
Nghe thấy câu nói phía sau tựa như là lời tự nói thầm của cậu, Lee Woo Yeon liền siết chặt tay. Biết được bàn tay đang dùng sức nắm chặt lấy tay mình kia ẩn chứa ý nghĩa gì, Choi In Seop ghé lại gối đầu lên nó rồi nhắm mắt.
Khoảnh khắc cơn buồn ngủ mơ màng kéo tới, giữa lúc đó, cậu cảm nhận được bàn tay dịu dàng của Lee Woo Yeon. Giọng nói dễ nghe cùng tồn tại ở trong giấc mơ lẫn thực tại đưa cậu chìm vào giấc ngủ sâu.
Anh thích em, cậu có nghe thế nào đi chăng nữa thì cũng có vẻ là lời nói đó.
Hai bàn tay nắm lấy nhau, đang sẻ chia hơi ấm mờ ảo.
Là, một đêm dài.
_END Quyển 4_
Danh sách chương