Ngày mùng 3 tháng 7, từ rất sớm Hạ Trạch đã đi tới thư viện. nhưng đến giữa trưa Lâm Húc vẫn không đến.
Ở trên lớp sao? Hay còn có thi cử? Không đúng, cậu rõ ràng nói với mình, buổi chiều ngày mùng 4 tháng 7 mới bắt đầu thi mà.
Hay còn chưa tỉnh ngủ?chắc buổi chiều cậu sẽ tới, cậu còn đặt vài quyển sách ở bên này. Ai ngờ mới giữa trưa, một em gái đến thu dọn sách cho Lâm Húc. Hạ Trạch sửng sốt một chút, hỏi: “đây là?”
Em gái ngoan ngoãn nói: “anh Húc nhờ em đến lấy về.”
Hạ Trạch: “Cậu ấy ngày hôm nay không đến đây để tự học?”
Em gái: “Ừm… Học kỳ này cậu ấy sẽ không tới đây. Dù sao ngày mai sẽ bắt đầu tập trung thi thử cuối kỳ, sớm một chút giao lưu với nhau cũng tốt.
“Như vậy … Cậu ấy hôm nay có chuyện gì không?”
Em gái: “Cũng không có gì, đại khái ở ký túc xá tự học, ha ha.”
Em gái thu xong cùng với mấy nữ sinh khác đi ra ngoài. Hạ Trạch nhìn phía đối diện không còn quyển sách nào, trong lòng đột nhiên trống rỗng. Cái gì..
Cậu ấy không phải trước đây nói ở ký túc xá không yên tĩnh, khó có thể tập trung học sao? Cho dù là gần thi đi nữa, môn cậu cần học cũng đâu có nhiều… thi cử với việc đi thư viện thì ảnh hưởng gì nhau chứ!! Hơn nữa, cậu trước đây không phải đã nói muốn ở thư viện phấn đấu đến thời khắc cuối cùng sao?! Bây giờ chưa nói một tiếng đã không đến nữa!! Không lẽ cậu chán ghét mình?
Không được, nhất định phải hỏi cho rõ ràng!!
Hạ Trạch lập tức lấy điện thoại di động ra, muốn hỏi cậu sao hôm nay không tới.. nhưng hiện tại cậu mới ý thức được cậu căn bản không biết số điện thoại của Lâm Húc. Hết cách, bình thường hai người đều đến thư viện là có thể gặp mặt.. Đệt, sao lúc nãy không tới hỏi nữ sinh kia!! Thật đần muốn chết!!
Có điều….
Mình cũng thật là, giờ thì tất cả đã rõ ràng. Tối hôm qua còn tưởng đối phương yêu thích mình.. vì thế mà bản thân còn mất ngủ vài giờ.
Kết quả ngày hôm nay, đối phương nói cũng không nói một tiếng, liền như thế bỏ chạy?
…
Không.
Hạ Trạch đột nhiên tự giễu mà nở nụ cười.
Kỳ thực mình với cậu cũng đến đây ngồi học rồi ngẫu nhiên trở thành bạn mà thôi.. À, bạn? Sợ ngay cả bạn cũng không phải. Chưa từng cùng cậu ăn cơm, ngày hôm qua mới biết cậu ở ký túc xá nào, lâu như thế, đến điện thoại đối phương cũng không biết.
Mình với cậu ấy chỉ gặp nhau ở thư viện, cùng tự học với nhau, cùng ngồi một vị trí… xưa nay cũng chưa từng nói với đối phương.
Vì lẽ đó, từ nay về sau hai người không hề liên hệ, cũng không có quan hệ gì?
…
Hạ Trạch lắc lắc đầu, tìm kiếm sách trong túi, đột nhiên nhìn thấy một quyển sách mới. Là sách Lâm Húc hôm ấy đưa cho cậu ( hồ sơ tội ác)
Nhẹ nhàng đưa nó đặt ở trên bàn sách, mở ra, chậm rãi, từng tờ từng tờ.
Ngửi mùi thơm của sách.
Tầm nhìn cũng không cách nào khống chế được mà trở nên mơ hồ.
Hạ Trạch đem mình sợ hết hồn.
Mình rốt cuộc làm sao vậy?
Trước đây đều không có phát hiện mình lại là người tiêu cực như thế, sẽ bị ảnh hưởng như thế!!
Cậu nhất định là đột nhiên có việc, cho nên mới không thể đến ngồi học với mình;
Cậu chỉ là quá bận, nên nhất thời mới quên nói với mình một tiếng.
Cậu chỉ là không có chú ý, mình đã quen thuộc cùng ngồi với cậu, không có cậu sẽ không tập trung được tinh thần…..
Cậu chỉ là không biết… Loại chuyện nhỏ này cũng có thể đả kích mình thành như vậy. Ha ha…
Hạ Trạch che con mắt của chính mình, khóe miệng khều lên..
Nhưng sau một khắc, lông mày của cậu gần như nhăn lại, một giọt nước mắt tĩnh lặng từ khe hở trượt xuống, rơi vào tờ giấy màu vàng sẫm, trong nháy mắt nhuộm dần ra.
Ở trên lớp sao? Hay còn có thi cử? Không đúng, cậu rõ ràng nói với mình, buổi chiều ngày mùng 4 tháng 7 mới bắt đầu thi mà.
Hay còn chưa tỉnh ngủ?chắc buổi chiều cậu sẽ tới, cậu còn đặt vài quyển sách ở bên này. Ai ngờ mới giữa trưa, một em gái đến thu dọn sách cho Lâm Húc. Hạ Trạch sửng sốt một chút, hỏi: “đây là?”
Em gái ngoan ngoãn nói: “anh Húc nhờ em đến lấy về.”
Hạ Trạch: “Cậu ấy ngày hôm nay không đến đây để tự học?”
Em gái: “Ừm… Học kỳ này cậu ấy sẽ không tới đây. Dù sao ngày mai sẽ bắt đầu tập trung thi thử cuối kỳ, sớm một chút giao lưu với nhau cũng tốt.
“Như vậy … Cậu ấy hôm nay có chuyện gì không?”
Em gái: “Cũng không có gì, đại khái ở ký túc xá tự học, ha ha.”
Em gái thu xong cùng với mấy nữ sinh khác đi ra ngoài. Hạ Trạch nhìn phía đối diện không còn quyển sách nào, trong lòng đột nhiên trống rỗng. Cái gì..
Cậu ấy không phải trước đây nói ở ký túc xá không yên tĩnh, khó có thể tập trung học sao? Cho dù là gần thi đi nữa, môn cậu cần học cũng đâu có nhiều… thi cử với việc đi thư viện thì ảnh hưởng gì nhau chứ!! Hơn nữa, cậu trước đây không phải đã nói muốn ở thư viện phấn đấu đến thời khắc cuối cùng sao?! Bây giờ chưa nói một tiếng đã không đến nữa!! Không lẽ cậu chán ghét mình?
Không được, nhất định phải hỏi cho rõ ràng!!
Hạ Trạch lập tức lấy điện thoại di động ra, muốn hỏi cậu sao hôm nay không tới.. nhưng hiện tại cậu mới ý thức được cậu căn bản không biết số điện thoại của Lâm Húc. Hết cách, bình thường hai người đều đến thư viện là có thể gặp mặt.. Đệt, sao lúc nãy không tới hỏi nữ sinh kia!! Thật đần muốn chết!!
Có điều….
Mình cũng thật là, giờ thì tất cả đã rõ ràng. Tối hôm qua còn tưởng đối phương yêu thích mình.. vì thế mà bản thân còn mất ngủ vài giờ.
Kết quả ngày hôm nay, đối phương nói cũng không nói một tiếng, liền như thế bỏ chạy?
…
Không.
Hạ Trạch đột nhiên tự giễu mà nở nụ cười.
Kỳ thực mình với cậu cũng đến đây ngồi học rồi ngẫu nhiên trở thành bạn mà thôi.. À, bạn? Sợ ngay cả bạn cũng không phải. Chưa từng cùng cậu ăn cơm, ngày hôm qua mới biết cậu ở ký túc xá nào, lâu như thế, đến điện thoại đối phương cũng không biết.
Mình với cậu ấy chỉ gặp nhau ở thư viện, cùng tự học với nhau, cùng ngồi một vị trí… xưa nay cũng chưa từng nói với đối phương.
Vì lẽ đó, từ nay về sau hai người không hề liên hệ, cũng không có quan hệ gì?
…
Hạ Trạch lắc lắc đầu, tìm kiếm sách trong túi, đột nhiên nhìn thấy một quyển sách mới. Là sách Lâm Húc hôm ấy đưa cho cậu ( hồ sơ tội ác)
Nhẹ nhàng đưa nó đặt ở trên bàn sách, mở ra, chậm rãi, từng tờ từng tờ.
Ngửi mùi thơm của sách.
Tầm nhìn cũng không cách nào khống chế được mà trở nên mơ hồ.
Hạ Trạch đem mình sợ hết hồn.
Mình rốt cuộc làm sao vậy?
Trước đây đều không có phát hiện mình lại là người tiêu cực như thế, sẽ bị ảnh hưởng như thế!!
Cậu nhất định là đột nhiên có việc, cho nên mới không thể đến ngồi học với mình;
Cậu chỉ là quá bận, nên nhất thời mới quên nói với mình một tiếng.
Cậu chỉ là không có chú ý, mình đã quen thuộc cùng ngồi với cậu, không có cậu sẽ không tập trung được tinh thần…..
Cậu chỉ là không biết… Loại chuyện nhỏ này cũng có thể đả kích mình thành như vậy. Ha ha…
Hạ Trạch che con mắt của chính mình, khóe miệng khều lên..
Nhưng sau một khắc, lông mày của cậu gần như nhăn lại, một giọt nước mắt tĩnh lặng từ khe hở trượt xuống, rơi vào tờ giấy màu vàng sẫm, trong nháy mắt nhuộm dần ra.
Danh sách chương