Hạ Trạch cả người run lên, cái quần lót màu xám đậm trong tay suýt rơi xuống đất!! cậu dùng tốc đổ mà cả đời này cậu cho là nhanh nhất kéo quần lót lên mới liếc mắt với Lâm Húc cười khan nói: “cậu giặt xong đồ?” ai mà biết vốn không nên quay đầu lại nhìn a. Lâm Húc mặc một áo sơ mi quần soóc, dựa vào tủ, hai tay khoanh trước ngực mà nghiêng đầu nhìn mình: “ừm, nhìn cậu tắm đến hài lòng như thế, còn hát nữa mà” ha ha

Cái gì?????? Hạ Trạch cảm giác mình muốn điên rồi!! vừa rồi mình thật có ngâm nga ca hát…. nhưng lúc ấy còn đang tắm……

Lâm Húc tắm rửa đến cùng có bao nhiêu thần tốc hả….. không dúng!! đây không phải trọng điểm!! trọng điểm là… cậu vẫn luôn ở đây nhìn mình tắm rửa?? Hạ Trạch tìm ra quần soóc, khom lưng mặc vào, dùng giọng bình tĩnh nhất mà nói: “Cậu tới cửa chờ tớ được chứ?”

“Không được. Ngược lại cậu lập tức mặc quần áo rồi cùng đi.”

“Ha ha… Cũng vậy cả thôi.” Ha ha

Hạ Trạch nỗ lực đem sự chú ý từ Lâm Húc dời đi. Cậu đã tìm được phương pháp.. chính là cùng Lâm Húc nói chuyện phiếm: “lại nói cậu có thích ăn đồ ăn nướng ngoài phố không?”

Lâm Húc: “Đông bắc một nhà.”

Hạ Trạch ngữ khí mang theo một chút kích động: “Nè tớ cũng thích ăn ở đó! Lần trước được mấy người bạn của tớ dẫn đi ăn, tớ thích ngồi ở trong ấy mà ăn xúc xích theo kiểu Quảng Đông!!

Lâm Húc: “Tớ cũng yêu thích.”

Hạ Trạch: “sau khi nướng xong, bỏ ít xúc xích lên, thêm vài giọt dầu, quả thực thơm chết người rồi!! đúng rồi, cánh gà cũng không tệ nha, thịt đặc biệt thơm, cũng không biết bà chủ cho thêm hương liệu gì mà vừa ngọt vừa cay!! (chảy nước miếng!!)

Lâm Húc: “Ừm.”

Hạ Trạch: “Vào lúc này a, ăn xong sẽ sang bên quán trà sữa đối diện mua một cốc dưa hấu ướp lạnh hoặc là nước ép hoa quả……..”

Có thể ban đầu Hạ Trạch tìm chuyện mà nói là vì giảm bớt căng thẳng. Nhưng càng nói, cơn đói cũng bắt đầu tiến nhập vào khu ẩm thực đặc sắc thế giới, dần dần cậu cũng không quá để ý đến tầm mắt nóng rực ở sau lưng.

Cậu không biết, Lâm Húc căn bản không có nghe cậu đang nói cái gì.

Kỳ thực, từ khi sang đây xem Hạ Trạch tắm rửa đến khi thay quần ao, ý thức của cậu gần như tan rã, hoặc là nói, hay rơi vào trạng thái chăm chú dị thường..

Vào giờ phút này, cậu ngưng mắt mà tỉ mỉ quan sát phía sau lưng Hạ Trạch. Như nghệ thuật gia đang chăm chú nhìn vào tác phẩm điêu khắc của chính mình. Để ý màu da, đường nét góc cạnh, mỗi một biến hóa tế nhị trên cơ thể, quan sát đến từng chất lỏng trong suốt từ mái tóc đen nhánh của cậu, rơi xuống gáy rồi theo đường cột sống mà trượt đi, xuống mãi tận eo.. trong nháy mắt, cậu thoáng tiếc nuối vì vẻ trắng trẻo mỹ lệ đã bị áo sơ mi che khuất..

Trong lúc vô tình, Lâm Húc đã thả canh tay trước ngực xuống, chậm rãi mà hướng về phía Hạ Trạch đi đến. Vị dầu gội đầu thơm mát xông vào mũi, đó là mùi vị thuộc về riêng Hạ Trạch. Sau gáy của cậu.. cũng thật trắng nõn..

A, ở chỗ cột sống có nốt ruồi sao? Cậu nhìn cái nốt ruồi sau gáy của Hạ Trạch… nho nhỏ, nhàn nhạt, nếu không cẩn thận nhìn kỹ sẽ khó mà phát hiện.. thật đáng yêu..

Hạ Trạch hoàn toàn không biết giờ khắc này Lâm Húc đã đứng sau lưng của cậu, cậu một bên gài cúc áo, một bên thao thao bất tuyệt nói về nồi lẩu ở nội thành ngon ra sao, hương vị thế nào… Nhưng ngay sau đó, miệng nhất thời không còn âm thanh. Bởi vì có một ngón tay đang ma sát sau gáy của cậu… Hạ Trạch có chút thẹn thùng rụt cổ một cái: “làm sao vậy? Thật ngứa……”

Ngón tay sau gáy rời đi, Hạ Trạch thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó, không hề được báo trước, một vật phi thường nhu hòa, phi thường ấm áp rơi trên gáy của cậu…… nhất thời Hạ Trạch mở to mắt, cái cổ quả thực như bị thiêu đốt!!!

Mu bàn tay tập tức bị người bắt lấy, một giây sau, cả người cậu đã bị Lâm Húc xoay người lại, tàn nhẫn mà ấn người vào tủ quần ao!! tủ làm bằng inox thật sự rất đau..nhưng Hạ Trạch đã quên hết đau đớn. Cũng quên nói chuyện.

giờ khắc này, Lâm Húc thật sự rất đáng sợ. Cậu nhíu chặt mày, con mắt bình thường ôn nhu bây giờ đã có chút đỏ sậm, đôi môi thật mỏng khẽ nhếch, hơi thở trầm thấp thở dốc nặng nề vang lên… Hạ Trạch chưa bao giờ gặp cậu như thế, cho dù là trên thao trường chạy sau cậu, đá xong trận bóng cậu cũng không từng như vậy!

Thống khổ.

Đúng.

Loại vẻ mặt này, thống khổ là xảy ra chuyện gì?

Quả thực như bị lây bệnh, Hạ Trạch cũng cảm thấy lồng ngực của mình khó chịu liên tục.

Có cái gì ở trong lòng nóng lên, nóng lên… Nóng đến sắp đốt cháy, phá tan tất cả lý trí!

Hạ Trạch vô thức hỏi: “Cậu làm sao vậy —— “

Cậu còn chưa nói hết, chỉ thấy Lâm Húc cấp tốc buông tay ra, dời đi tầm mắt.

“Xin lỗi.”

Nói xong, cậu cúi người cầm lấy túi quần áo, nhanh chân đi ra ngoài.

Hạ Trạch sửng sốt gần nửa phút, mới phản ứng được đã xảy ra chuyện gì. Như một người dội một chậu nước lạnh, trong nháy mắt mà từ đỉnh cao té xuống thung lũng..

Mọi kế hoạch hoàn hảo trước đó đều quên, một mình cậu trở lại ký túc xá, thậm chí ngay cả cơm đều đã quên ăn.

Cậu đã từng hoài nghi Lâm Húc yêu thích mình.

Nhưng lần đó, vừa hoài nghi thôi nhưng Lâm Húc đã không đến thư viện.

Mà lần này, không phải lại lặp lại chuyện như lúc trước hay sao??

Lần này, kỳ thực, càng thêm nghiêm trọng đi!!

Hạ Trạch lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm sô điện thoại Lâm Húc.

đô…

Đô…

Đô…

Đô…

Ít nhất gọi qua năm lần, cũng chưa từng có người nghe điện thoại.

Hạ Trạch nắm chặt điện thoại di động, xương ngón tay trắng bệch. Kháo.

Lẽ nào, Lâm Húc tên ngốc kia định cái gì cũng không nói mà biến mất? Được rồi, lần trước biến mất năm ngày, lúc này dự định biến mất một kỳ nghỉ, hay là vĩnh viễn?!

Lần thứ tám, điện thoại rốt cục đã thông suốt. ở đầu dây bên kia truyền tới âm thanh huyên náo,lâu sau mới nghe được một giọng nam rất lạnh nhạt: “Alo”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện