Ngày thứ hai, Lâm Húc mười giờ chạy đến thư viện, Hạ Trạch so với cậu còn sớm hơn.

Ngày thứ ba, Lâm Húc hai giờ rưỡi xế chiều chạy đến thư viện, Hạ Trạch so với cậu vẫn sớm hơn.

Ngày thứ tư, Lâm Húc không đi, buổi sáng cậu có tiết, buổi chiều lại có cuộc thi.

Ngày thứ năm, Lâm Húc 7 giờ40 chạy đến thư viện —— dĩ nhiên so với Hạ Trạch còn sớm hơn!

Cậu buồn bực ngán ngẩm nhìn đồng hồ nửa giờ, cuối cùng thì Hạ Trạch cũng đến rồi.

Rất rõ ràng, Hạ Trạch có chút giật mình người này sao tới sớm như thế, liền thân thiện mà cảm thán: “Sớm như vậy?”

Lâm Húc ở trong lòng thoải mái [Oh, nói chuyện rồi đó], một bên trả lời: “Ừm, sắp tới sẽ đến kỳ thi, còn rất nhiều môn phải ôn tập.”

Hạ Trạch ngồi đối diện Lâm Húc, lấy ra sách của mình: [tớ ngày mai cũng có môn thi, cùng cố gắng lên]

Kỳ thực Hạ Trạch cũng không nói gì đặc biêt, nhưng Lâm Húc quả thực như được hít thuốc lắc, đến giữa trưa cũng không thấy buồn ngủ.

Ăn xong xuôi bữa trưa lại đi tới thư viện đọc sách, lúc này cậu phát hiện chính mình rất có tiềm lực học tập, trước đây suy đoán mấy đề thi bây giờ đọc lại thấy hiểu hơn một nửa.

Giữa trưa, cơn buồn ngủ tựa như mực nước đậm đặc, nhanh chóng lượn lờ khuếch tán, rất nhanh bao quanh toàn bộ thư viện. Mọi người ngáp quả thực giống như thủy triều lên, từng đợt từng đợt liên tiếp mà tới. Đại đa số người ở đây đều định thu dọn đồ đạc về phòng trọ ngủ, đến gần một giờ rưỡi chiều, thư viện tầng năm còn dư lại hơn hai mươi người cùng với đầy rẫy các chồng sách vở chiếm chỗ đặt ở trên bàn.

Mấy ngày trước cứ đến giờ này cậu sẽ trở về ngủ. Nhưng hôm nay do hít phải thuốc kích thích nên Lâm Húc không định ngủ trưa mà dự định một hơi xem xong cuốn sách.

Cậu khi thì cảm thấy thực vất vả, khi thì lại thấy dễ dàng hiểu các định nghĩa trong sách giáo trình, thí dụ cùng bài tập mẫu, cũng không biết qua bao lâu, cậu rốt cục cũng xem xong sách chuyển sang làm phần bài tập để ôn tập thêm.

Thở phào nhẹ nhõm, Lâm Húc đem lưng dựa lên thành ghế, duỗi cái lưng lắc lắc cái eo mệt mỏi. Cậu nhìn sang bên cạnh, Hạ Trạch lúc này đã ngủ, sách của cậu ấy được gấp chỉnh tề đặt một bên, đầu hướng về bên thư viện, đầu gối lên tay đang ngủ thật ngon lành.

Tay phải của cậu gần như yên lặng đặt trên tay trái, trên mu bàn tay hiện lên từng mạch máu nhàn nhạt màu xanh, da dẻ trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài mỹ lệ, móng tay mang theo một màu hồng nhạt, tóc một màu đen thuần xỏa trên cánh tay cùng mặt bàn, ánh mặt trời chiếu sáng ngoài cửa sổ, mang vẻ sáng chiếu lến mái tóc của cậu nhìn qua tựa như lông mèo, thật mềm mại, khiến người ta thật muốn đưa tay vuốt ve….. A, còn có lỗ tai lộ ra sau mái tóc đen, trắng trắng mang theo chút màu hồng hồng, mang đến cho người ta cảm giác vừa chân thật vừa mơ hồ.

Bất tri bất giác, tấm lưng Lâm Húc từ từ rời ghế ngồi, cậu chậm rãi mang sách vở dời đi, đem cánh tay chồng lên mặt bàn, cúi xuống đặt cằm dựa lên cánh tay, tỉ mỉ quan sát người trước mắt.

Ầu, lông mi thi thoảng run rẩy, đang nằm mơ sao? Mơ thấy cái gì được nhỉ? Hô hấp của cậu… cũng thật nhẹ nhàng… như bồ công anh đang cất cánh tung bay ở trên bầu trời, nếu như không chú ý lắng nghe, hoàn toàn sẽ không thể nghe được tiếng đập cánh của nó. Nếu như buổi tối Háo Tử cũng thở như thế thì chắc chắn cậu cũng không bị dằn vặt đến khổ sở.

Đang lúc suy nghĩ của cậu đang bay xa, bàn đột nhiên chấn động mấy lần. Lâm Húc sợ hết hồn, vội vã thu hồi cánh tay gần như đã chạm tới tóc đối phương, nhanh chóng ngồi xuống.

Hạ Trạch cũng ngồi dậy, từ trong túi lấy điện thoại di động ra. Hạ Trạch rõ ràng đang nắm lấy di động nhưng cũng không vội vàng xem. Cậu ấy ngồi dựa vào ghế, dùng tay dụi dụi mắt, tựa hồ còn chưa ngủ đủ. Tóc trên trán vì ngủ mà hình thù kỳ quái, vài sợi bay lên, vài sợi bay ngang, cái trán với gò má cũng bị cậu làm cho hồng hồng… khôi hài nhất chính là ánh mắt của Hạ Trạch, ẩm ướt, khóe mắt ửng hồng, nhìn đặc biệt mê người.

Ít nhất sau một phút đồng hồ Hạ Trạch mới khôi phục bộ dạng bình thường. Cậu dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc trên trán sau đó linh hoạt trượt trượt trên I phone. Cậu có chút lười biếng dùng tay trái chống đỡ gò má của mình, ngón tay vừa trượt trượt trên điện thoại, bên mép nhếch miệng cười, xem ra…. vẫn đúng TM đẹp đẽ!!

Lâm Húc một bên nhìn trộm, một bên bình luận.

Nhưng không biết xảy ra chuyện gì, tâm tình cậu lại chuyển biến phức tạp.

Nhìn đối phương nở nụ cười, cậu rất vui vẻ.

Nhưng lại nghĩ đối phương mỉm cười khi gửi tin nhắn đến cho người khác, tâm của cậu không hiểu vì sao không thể tốt lên. Trong lòng cảm thấy cực kỳ quái, lại nghĩ đến câu nói của cô bé hồi trước. Gì chứ, cái gì mà cô độc chứ, cậu không phải cũng có bạn bè đó sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện