Từ lúc tôi mới ra đời, ba mẹ tôi đều chết hết, chết ở ngọn núi chuyên chôn cất người ch.ết, người trong thôn đều nói tôi là Thiên sát cô tinh (*).
(*) Thiên sát cô tinh là một thuật ngữ trong phong thủy, nghĩa là số mệnh của một người đã định sẵn sẽ gây ra tai hoạ cho những người xung quanh.
Chỉ có duy nhất một người trong thôn, một kẻ không con không cái, làm nghề tổ chức tang lễ chịu nhận nuôi tôi. Tôi gọi người đó là bà.
Bà thường xoa đầu tôi rồi thở dài một hơi.
Bà bảo rằng kiếm tiền trên xác người ch.ết, bản thân người trang điểm cho người ch.ết sẽ bị âm khí quấn quanh thân, mặc định phải sống lẻ loi, cô độc một mình.
Mà tôi trùng hợp là kẻ khắc cha khắc mẹ – “Thiên sát cô tinh” trong lời đồn.
Hai chúng tôi ở chung sẽ chẳng có kẻ nào khắc ch.ết kẻ nào được cả.
Từ nhỏ, tôi đã được học cách trang điểm cho người ch.ết, bà nói rằng tuy trở thành thợ trang điểm cho xác ch.ết sẽ bị người người ghét bỏ, nhưng ít nhất cũng có ngón nghề để nuôi sống mình, về sau kể cả khi bà m.ất, tôi vẫn có thể sống tốt.
Khi tôi còn bé, bà làm cho tôi một gương mặt gỗ để tập luyện.
Đối với việc này, bà rất nghiêm khắc, không cho phép tôi được lười biếng chút nào. Tôi vừa kính trọng lại vừa sợ hãi bà.
Lên Đại học, tôi rời khỏi thôn Phục Sinh, không ngờ rằng lần từ biệt ấy cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bà.
Dịp nghỉ đông khi về nhà, tôi chỉ thấy di thư cùng một gò đất nho nhỏ nơi mai táng bà.
Bà muốn cả đời tôi phải làm nghề trang điểm cho xác ch.ế.t, sau đó phải truyền thừa, nếu không dù có là quỷ cũng không tha cho tôi.
Bà để lại một ngôi nhà nhỏ gồm ba căn phòng cùng với một cái đầu gỗ giống như đầu người cho tôi.
Bây giờ.
Tôi đứng ở trước ngôi nhà đất với ba căn phòng quen thuộc.
Căn nhà không giống như trong tưởng tượng của tôi, bụi rơi đầy đất, mạng nhện giăng kín mà ngược lại, ngay cả cái đầu gỗ dùng để luyện tập sạch cũng kin kít không một vết bụi.
Chẳng lẽ… bà chưa ch.ết? Vậy sao bà lại ở thẩm mỹ viện “Đẹp tựa thiên tiên” thành phố A?
Cả đời bà đều gắn liền với thôn Phục Sinh, chưa từng đi ra ngoài.
Đang suy nghĩ, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía xa.
(*) Thiên sát cô tinh là một thuật ngữ trong phong thủy, nghĩa là số mệnh của một người đã định sẵn sẽ gây ra tai hoạ cho những người xung quanh.
Chỉ có duy nhất một người trong thôn, một kẻ không con không cái, làm nghề tổ chức tang lễ chịu nhận nuôi tôi. Tôi gọi người đó là bà.
Bà thường xoa đầu tôi rồi thở dài một hơi.
Bà bảo rằng kiếm tiền trên xác người ch.ết, bản thân người trang điểm cho người ch.ết sẽ bị âm khí quấn quanh thân, mặc định phải sống lẻ loi, cô độc một mình.
Mà tôi trùng hợp là kẻ khắc cha khắc mẹ – “Thiên sát cô tinh” trong lời đồn.
Hai chúng tôi ở chung sẽ chẳng có kẻ nào khắc ch.ết kẻ nào được cả.
Từ nhỏ, tôi đã được học cách trang điểm cho người ch.ết, bà nói rằng tuy trở thành thợ trang điểm cho xác ch.ết sẽ bị người người ghét bỏ, nhưng ít nhất cũng có ngón nghề để nuôi sống mình, về sau kể cả khi bà m.ất, tôi vẫn có thể sống tốt.
Khi tôi còn bé, bà làm cho tôi một gương mặt gỗ để tập luyện.
Đối với việc này, bà rất nghiêm khắc, không cho phép tôi được lười biếng chút nào. Tôi vừa kính trọng lại vừa sợ hãi bà.
Lên Đại học, tôi rời khỏi thôn Phục Sinh, không ngờ rằng lần từ biệt ấy cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bà.
Dịp nghỉ đông khi về nhà, tôi chỉ thấy di thư cùng một gò đất nho nhỏ nơi mai táng bà.
Bà muốn cả đời tôi phải làm nghề trang điểm cho xác ch.ế.t, sau đó phải truyền thừa, nếu không dù có là quỷ cũng không tha cho tôi.
Bà để lại một ngôi nhà nhỏ gồm ba căn phòng cùng với một cái đầu gỗ giống như đầu người cho tôi.
Bây giờ.
Tôi đứng ở trước ngôi nhà đất với ba căn phòng quen thuộc.
Căn nhà không giống như trong tưởng tượng của tôi, bụi rơi đầy đất, mạng nhện giăng kín mà ngược lại, ngay cả cái đầu gỗ dùng để luyện tập sạch cũng kin kít không một vết bụi.
Chẳng lẽ… bà chưa ch.ết? Vậy sao bà lại ở thẩm mỹ viện “Đẹp tựa thiên tiên” thành phố A?
Cả đời bà đều gắn liền với thôn Phục Sinh, chưa từng đi ra ngoài.
Đang suy nghĩ, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía xa.
Danh sách chương