Lúc Tiểu Tiểu tỉnh lại, đã ở trong phòng mình trên Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo rồi. Diệp Ly cùng phòng đang đứng canh giữ trước giường nàng, thấy nàng tỉnh lại, lập tức hưng phấn nói: “Ngươi tỉnh!”

Tiểu Tiểu ngồi dậy, vạch tay áo ra xem miệng vết thương. Miệng vết thương được băng bó kỹ lưỡng, cũng không hề đau. Nàng vươn tay xem mạch đập của bản thân, tuy đập có hơi nhanh, nhưng cũng coi như là khá ổn.

“Đừng ngọ ngoậy nữa. Đại phu đã xem qua rồi, ngươi trúng độc nhưng đã giải được rồi, sốt cũng đã dừng. Ân, giờ chỉ cần ngoan ngoãn điều dưỡng thôi!” Diệp Ly cười kéo tay nàng, nói, “Lần này nếu không nhờ ngươi, chỉ sợ ta cũng chết rồi. Cám ơn ngươi a.”

Tiểu Tiểu cười cười, nói: “Không phải a, tính đi tính lại, vẫn là ta liên lụy sư tỷ…”

“Không nói chuyện này nữa.” Diệp Ly cười nói, “Đúng rồi, rất nhiều tỷ muội muốn gặp ngươi, nói xin lỗi ngươi, ta đi gọi các nàng a. Ngươi chờ một chút!”

Tiểu Tiểu nhìn nàng chạy vội ra ngoài, bất đắc dĩ tự nói: “Sư tỷ… Ngươi lấy giúp ta chén nước lại đây rồi hãy đi a…”

Nàng ai oán dựa vào gối đâu, cầm lấy chăn, ngửa đầu thở dài.

Lúc này, có người nhẹ nhàng đi qua cửa, bước vào.

Tiểu Tiểu ngước mắt, liền nhìn thấy Ôn Túc.

“Sư thúc…”

Ôn Túc khẽ gật đầu, lập tức đi tới bên cạnh bàn, rót một chén nước.

Tiểu Tiểu nhìn hành động của hắn, có chút không hiểu.

Ôn Túc bưng nước, đi đến bên giường, đưa cho nàng, “Uống nước.”

Tiểu Tiểu khó tin nhìn chén nước kia, lại nhìn sang Ôn Túc, do dự hồi lâu mới vươn tay tiếp nhận. Dùng hai tay nâng, vừa uống vừa nhìn biểu cảm của Ôn Túc.

“Sao vậy?” Ôn Túc chuyển cái ghế đến trước giường, ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tiểu Tiểu, mở miệng hỏi.

“…” Tiểu Tiểu lắc đầu, vẫn uống nước như cũ, không nói chuyện.

Ôn Túc thoáng trầm mặc, nói: “Liêm gia lui binh…”

Tiểu Tiểu nghe thấy câu đó, bàn tay nâng cái cốc khẽ run lên.

Sơ đồ bày trận bị trộm đi, vì bảo tồn thành quả chiến đấu, không nên tái chiến. Lui binh, chỉnh trang quân đội, một lần nữa bày trận, mới là việc nên làm.

Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu có chút vui mừng. Nhưng giây lát sau, nàng lại nhớ đến ánh mắt Liêm Chiêu, cho tới bây giờ, vẫn như cũ đâm vào lòng nàng, ẩn ẩn đau nhức.

“Đông Hải đã triệu hồi đà chủ của bảy mươi hai đảo, điều phối rất nhiều chiến thuyền…” Ôn Túc bình tĩnh nói, “Lần sau tái chiến, có lẽ có thể chuyển bại thành thắng…”

Tiểu Tiểu lẳng lặng nghe.

Ôn Túc dừng lại một chút, “Ngày mai, ngươi theo các sư tỷ sư muội đi về phía sau đảo tạm lánh, sau khi tất cả kết thúc, ta tới đón ngươi.”

Tiểu Tiểu buông cái cốc, gật gật đầu. Lại nghĩ đến điều gì, mở miệng nói: “Sư thúc, cám ơn ngươi…” Nàng ngẩng đầu, nở nụ cười, “Ta thật vô dụng, trộm sơ đồ bày trận được rồi mà còn để rơi vào trong nước, còn liên lụy sư thúc…”

Ôn Túc mở miệng, “Ngày thường bảo ngươi chăm chỉ học tập võ nghệ, tu luyện kỹ năng bơi, ngươi chỉ biết nhàn hạ. Lần này ăn quả đắng, nên giáo huấn?”

“Ách…” Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, nói, “Sư thúc giáo huấn rất đúng. Lần sau nhất định ta sẽ chăm chỉ khổ luyện, quyết chí tự cường, làm một đệ tử Đông Hải có kỹ năng bơi giỏi, võ công tốt, không phụ sự kỳ vọng của sư thúc đối với ta!”

Ôn Túc nghiêng đầu, khóe miệng hơi nhướng lên, cười nhạt nhẽo. Nhưng ý cười này, lại vô cùng ấm áp.

Tiểu Tiểu nhìn thấy, cũng mỉm cười.

Ôn Túc vươn tay, lấy từ trong lòng ra một túi nhỏ bằng vải thô, đưa cho Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu có chút không hiểu nhận lấy. Túi nhỏ khá nặng, giống như là thả vật rắn gì đó vào trong.

Ôn Túc đứng dậy, nói: “Ngươi nghỉ ngơi một chút, sau đó thì đi đến đại đường nhé. Đảo chủ và mấy vị đà chủ muốn gặp mặt ngươi.”

Hắn nói xong, nâng chân rời đi.

Tiểu Tiểu nhìn hắn đi xa, lòng tràn ngập tò mò mở túi nhỏ kia ra, sau đó, sửng sốt.

Đó là một gói to những viên đường hình cầu màu sắc rực rỡ, lúc đặt vào trong lòng bàn tay, từng hạt từng hạt ánh lên ánh sáng ôn nhuận, đáng yêu mê người.

Tiểu Tiểu lúc này mới nhớ tới, trên hòn đảo vắng kia, nàng từng mang theo tâm tình nửa đùa nửa thật, nói với Ôn Túc, nàng muốn ăn đường. Mà những lời thuận miệng nói này của nàng, lại bị người ta giữ lại trong lòng…

Nàng cầm lấy một viên đường màu hồng phấn, bỏ vào miệng, vị ngọt nhẹ hòa với hương hoa sen, không hề ngấy chút nào. Nàng cười, lại cầm lấy viên đường màu xanh, vị chua chua, dâng lên trong miệng.

Nàng tham lam, mỗi màu đều cầm một viên, bỏ vào trong miệng. Hương vị tùy không giống nhau, nhưng cái loại ngọt này lại cùng nhau tụ tập ở một chỗ, nhập vào huyết mạch, khuếch tán khắp tứ chi.

Không biết vì sao, tại một khắc kia, nàng lại nhớ đến túi mơ muối kia. Ngoại trừ vị chua, chính là vị đắng, bỏ đi vị đắng, còn có cả vị chát. Cái loại hương vị này, , căn bản không thể so được với những viên đường này…

“Rõ ràng hợp nhau đến vậy mà…” Tiểu Tiểu ngậm đường, tự nói.

Lúc nàng đang tràn đầy cảm kích ăn đường, một đoàn sư tỷ “Phần phật” hùng dũng tiến vào, tụ lại ở bên giường nàng, hỏi han ân cần. Cũng có người than thở khóc lóc, nói là lúc trước hiểu nhầm, coi nàng là phản đồ, oan uổng nàng, cầu xin nàng tha thứ.

Miệng Tiểu Tiểu đầy đường, nói không ra lời, chỉ có thể không ngừng gật đầu. Mấy sư tỷ này bình thường đối xử với nàng lãnh đạm nghiêm khắc, một khi đã nhiệt tình thì, thật đúng là làm người ta tiêu thụ không nổi.

Mà những thứ này, chỉ là bắt đầu.

Hàn huyên với các sư tỷ xong, Tiểu Tiểu liền bị Diệp Ly lôi dậy mặc quần áo, chải đầu, sau đó, bị dẫn tới đại đường.

Trong đại đường, tụ tập đủ các đà chủ của bảy mươi hai đảo lớn nhỏ, còn triệu tập cả đệ tử đến nữa. Mà lúc Tiểu Tiểu vừa vào cửa, tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Tiểu Tiểu chú ý thấy, hai bên sườn đại đường, bày đầy các bình rượu.

Tiểu Tiểu đang nghi hoặc, đã thấy Ôn Túc đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Tiểu Tiểu. Trong tay, bưng một chén rượu.

“Tiểu Tiểu, lần này ngươi đi trộm sơ đồ bày trận, khiến cho Liêm gia phải lui binh, là ân nhân của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo chúng ta. Chén rượu này, ta thay Đông Hải kính ngươi.” Ôn Túc đem chén rượu dâng lên trước mặt Tiểu Tiểu, cười nói.

Tiểu Tiểu nhìn chén rượu kia, lại nhìn mọi người xung quanh, do dự nhận lấy, dè dặt cẩn trọng uống hết.

Rượu không quá mạnh, hương cam nhàn nhạt, theo cổ họng chảy vào trong bụng.

Nàng vừa uống xong, chợt nghe thấy, trong đại đường, thanh âm trầm trò khen ngợi vang lên.

Một vị đà chủ bưng một chén rượu lớn, cười tiến lên, nói: “Nha đầu, lúc trước là ta hiểu nhầm ngươi, suýt chút nữa giết nhầm người tốt. Tại đây, ta bồi cho ngươi một công đạo, đến, bát rượu này ta xin uống cạn.”

Tiểu Tiểu nhìn hắn ngửa mặt lên trời uống rượu, trong lòng sợ hãi. Sau đó, sẽ không phải là bảo nàng cũng uống một chén chứ? Tiểu Tiểu vừa nghĩ đến đây, đã thấy vị đà chủ kia rót một chén rượu, đưa cho Tiểu Tiểu, nói: “Đến, nha đầu, uống một chén này, chuyện trước kia đều xóa bỏ hết.”

Tiểu Tiểu quá sợ hãi nhìn bát rượu kia. Mà lúc này, mấy đảo chủ khác cũng đi về hướng này, trong tay mỗi người đều cầm một chén rượu lớn, ánh mắt mỗi người đều tràn ngập tán dương.

Sao không có người nào lo lắng đến thương tích trên người nàng vậy? Cho dù không phải là rượu mạnh, nhưng uống nhiều như vậy, nhất định sẽ chết a!

Nàng đáng thương hề hề nhìn Ôn Tĩnh. Ôn Tĩnh mang theo ý cười, cũng không can thiệp. Vì thế, nàng đành phải quay đầu, tìm kiếm hi vọng duy nhất trong đám người.

“Nàng có thương tích trong người, không nên uống rượu, mong các vị đà chủ thông cảm.”

Thanh âm có chút băng lãnh, như nàng chờ đợi vang lên. Vẻ mặt Tiểu Tiểu tràn đầy cảm kích, nhìn Ôn Túc đi lên giải vây cho nàng.

Nhóm đà chủ suy nghĩ nửa khắc, liền nhìn Ôn Túc, nói: “Đã như vậy, người làm sư phụ như ngươi, liền uống thay nàng đi.”

Tiểu Tiểu vừa nghe, liền mang theo đồng tình nhìn Ôn Túc.

Ôn Túc cũng không trả lời, chỉ ngước mắt. Ánh mắt lạnh thấu xương, hàn khí bức người. Trong chớp mắt đó, tất cả đà chủ đều bưng bát, cười gượng vài tiếng, tản ra bốn phía.

Ánh mắt Tiểu Tiểu thoáng chốc biến thành sùng kính.

Ôn Tĩnh thấy thế, cười mở miệng, nói: “Hôm nay không chỉ là chúc mừng công lao của Tiểu Tiểu, mà còn là khao quân. Liêm gia lui binh, đây là thời cơ tốt để Đông hải ta phản kích. Chư vị đà chủ, trận chiến ngày mai, cần phải đồng lòng hợp sức, phát dương uy danh Đông Hải ta.” Hắn vươn tay, cầm lấy một chén rượu, nói, “Đến, ta kính các vị đà chủ.”

Các đà chủ đều uống một hơi cạn sạch, hào khí bức người. Trong lúc nhất thời, trong đại đường, tình cảm quần chhngs trào dâng.

Tiểu Tiểu không khỏi có chút cô đơn. Nếu mà Liêm gia thật sự bại trận, thì nên làm thế nào… Nàng thầm nghĩ một lát, liền lắc đầu, quên đi thôi… Từ nay về sau, tất cả những chuyện liên quan đến người kia đều không dính dáng gì đến nàng nữa…

………..

~~~~~~~~~~~~ Tiếp sau đây ta muốn vạch trần một bí mật kinh thiên động địa phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~

Vì trên người Tiểu Tiểu mang thương tích, nên rất nhanh đã rời khỏi đại đường. Diệp Ly cũng xin đi theo, đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi, cùng nhau rời đi.

“Oa, Tiểu Tiểu, vậy là ngươi thành ân nhân của cả Đông Hải rồi. Thật sự quá lợi hại a! Sơ đồ bày trận của Liêm gia mà ngươi cũng trộm được…” Diệp Ly đi bên cạnh Tiểu Tiểu, cảm thán nói, “Đúng rồi, ta đã muốn hỏi từ lâu, làm thế nào ngươi có được tấm mai cốt 鞢 của Liêm gia a? Thứ đó là vật gia truyền mà. Hay là, đấy cũng là do ngươi trộm?”

Tiểu Tiểu ngây ngốc, nói: “Không phải…”

“Không phải trộm, vậy sao lại có được? Còn nữa, vì sao trên thư chiêu hàng của Liêm gia, lại muốn Đông Hải giao ngươi ra vậy?” Diệp Ly nổi lên nghi hoặc, hỏi.

Tiểu Tiểu thở dài, suy nghĩ một lát, chậm rãi bắt đầu nói: “Thật ra… Ta từng là nàng dâu chưa qua cửa của Liêm gia…”

Nghe thấy câu đó, Diệp Ly giật mình tại chỗ, há to miệng, vẻ mặt không hề tin tưởng.

Tiểu Tiểu nở nụ cười, “Không giống sao?”

“Hoàn toàn không giống!” Diệp Ly trảm đinh triệt tiết nói.

Tiểu Tiểu gật gật đầu, “Ta cũng thấy vậy.”

Diệp Ly đi thêm vài bước, kéo tay Tiểu Tiểu, “Mau nói cho ta biết a, rốt cục là đã xảy ra những chuyện gì a!”

Tiểu Tiểu nhìn nàng, nghĩ rằng, nếu đã quyết định chặt đứt, vậy cũng không nên kiêng kị mấy chuyện này nữa. Vì thế, nàng bình thản mở miệng, bắt đầu kể lại, những sai sót ngẫu nhiên trong Anh Hùng Bảo, Sự việc kinh tâm động phách ở Tê Vũ sơn trang, còn cả, Thần Tiễn Liêm gia bình dị gần gũi…

Diệp Ly nghe xong mà sửng sốt, hoàn toàn không phản ứng lại.

Tiểu Tiểu nói xong, mang theo ý cười, nói: “May mà ta không gả vào đó, bằng không, hậu quả nhất định không chịu nổi a…”

Diệp Ly nghĩ nghĩ, nghiêm cẩn nói, “Ngươi ngốc à! Đương nhiên là phải gả vào rồi a! Thiền Tiễn Liêm gia đó a, về sau nhất định ăn mặc không lo a!”

“Sao lại có thể như vậy chứ… Lại nói,” Tiểu Tiểu cúi mắt, có chút cảm khái, “Hắn cũng không phải vì thích ta mà cưới ta, sau này, nhất định sẽ hối hận, đến lúc đó, càng phiền toái a…”

Diệp Ly nghe xong, vươn tay, gõ lên đầu Tiểu Tiểu một cái, “Ngươi ngốc à! Rõ ràng là hắn thích ngươi a!”

“A?” Tiểu Tiểu ôm đầu, sợ hãi nhìn Diệp Ly.

Diệp Ly dựng ngón tay lên, nói: “Kính trọng ngươi, bảo hộ ngươi, thương xót ngươi, tiền cho ngươi dùng, họa thay ngươi chịu, không so đo bối cảnh, nhân nhượng ngươi, tha thứ ngươi… Như thế mà còn không gọi là thích, vậy thì cái gì mới gọi là thích a?” Diệp Ly buông tay, trừng mắt nhìn Tiểu Tiểu, “Lại nói, lần này ngươi đi trộm sơ đồ bày trận, không phải vẫn bình an trở ra hay sao? Thần Tiễn Liêm gia là thiện xạ đó a! Ngươi cho rằng đó chỉ là tùy tiện nói thôi sao? Hắn muốn bắn chân ngươi, nhất định không bắn tới tay ngươi a! Đây không phải chứng minh rõ ràng hay sao, hắn thích ngươi, thích đến mức không đành lòng đả thương ngươi, nếu ngươi thật sự xin lỗi hắn, hắn liền nguyện ý tiếp tục bảo hộ ngươi. Oa… Thiên lý còn tồn tại hay không vậy! Hiện tại ta đã bắt đẩu cảm thấy đồng tình với Liêm gia công tử…”

Tiểu Tiểu nghe mà choáng váng, “Nhưng mà… Nhưng mà hắn nói…”

“ ‘Nhưng mà’ cái đầu ngươi a!’ Diệp Ly lại cốc đầu Tiểu Tiểu một cái, “Thích hay không thích không phải dùng lỗ tai để nghe, mà là dùng ánh mắt để nhìn a! Chậc, nếu có nam nhân nào có thể đối xử tốt với ta như vậy, ta thay hắn giết người phóng hỏa cũng được a! Khổ thân ngươi còn muốn đi trộm sơ đồ bày trận! Ngươi là đồ không có lương tâm!”

Tiểu Tiểu có chút nóng nảy, “Ngươi căn bản cái gì cũng không biết a! Ta với hắn không có khả năng ở cùng nhau! Sư phụ ta chính là người đã xông vào Liêm gia, làm bị thương người nhà hắn, là kẻ thù của hắn a!”

“Đả thương người khác là sư phụ của ngươi, không phải ngươi! Người hắn muốn kết hôn là ngươi, không phải sư phụ ngươi! Có cái gì nghiêm trọng đâu a!” Diệp Ly chống hai tay vào hông, hô.

“Ta…” tiểu Tiểu hết chỗ nói rồi.

Diệp Ly đang định nói thêm vài câu, đột nhiên, nghĩ ra cái gì, “Khoan đã… Tiểu Tiểu, vừa rồi ngươi nói, sư phụ ngươi xông vào Liêm gia, đả thương người ta.”

Tiểu Tiểu có chút mờ mịt.

“Sư phụ ngươi… Chẳng lẽ là ‘Quỷ Sư’ Hàn Khanh?” Diệp Ly đè thấp thanh âm, hỏi.

Tiểu Tiểu không biết có nên trả lời hay không. “Khúc phường” tin tưc dị thường linh thông, nếu Hạ Lan Kỳ Phong đã tra được thân phận của sư phụ nàng, vậy thì đệ tử trong phường cũng không thể không biết…

Diệp Ly cũng không truy vấn thêm, trái lại tự nói: “Nói như vậy, ta liền hiểu được. Chả trách những người đó muốn Đông Hải giao ngươi ra, hóa ra, là vì, ‘Cửu Hoàng thần khí’… Thần Tiêu phái về triều, hoàng đế lập tức trọng dụng, còn để Liêm gia đi theo phụ tá. Tiêu diệt giặc cỏ Đông Hải chỉ là lấy cớ, mục đích của bọn họ, là kiện ‘Cửu Hoàng thần khí’ ở trên Đông Hải này!”

Tiểu Tiểu ngẩn người, “Đông Hải cũng có ‘Cửu Hoàng thần khí’?”

“Có a…” Diệp Ly nói, “Ta ở Đông Hải ẩn núp nhiều năm như vậy, cũng là vì muốn truy tra nơi thần khí này thất lạc. Xem ra, lần này triều đình đối với mấy thần khí này nhất định phải…”

Tiểu Tiểu nghe đến đó, mới cảm thấy chuyện mình gặp phải không phải là nhỏ. Chả trách ngay cả Ngụy Khải, Thạch Mật cũng đều đến…

Diệp Ly cau mày, suy nghĩ một hồi, vẻ mặt đột nhiên trở nên sợ hãi, “Tiểu Tiểu… Ôn Túc là huynh đệ của phụ thân ngươi, hay là… của sư phụ ngươi?”

Tiểu Tiểu trả lời: “Sư phụ ta…”

Diệp Ly đột nhiên kéo nàng, nói: “Ngươi nguy rồi! Mau theo ta đi!”

Tiểu Tiểu không hiểu lắm, “Sư tỷ, sao vậy?”

Diệp Ly nói: “Ngươi bị lừa rồi! ‘Quỷ Sư’ căn bản không có huynh đệ! Ngươi cũng đã từng nghe ta nói rồi, Ôn Túc là cô nhi, lúc mười tuổi được đảo chủ thu dưỡng, nhưng đó là chuyện của mười bảy năm trước a!”

“Mười bảy năm trước…”

“Không sai! Mười bảy năm trước. Mười bảy năm trước, Quỷ Sư nổi bật về sức mạnh lẫn phong thái, như mặt trời ban trưa. Đệ đệ ruột thịt làm sao lại có thể lưu lại đến Đông Hải?… Vài nay năm, Đông Hải luôn dùng hết sức lực đi tìm kiếm các kiện ‘Cửu Hoàng thần khí’ khác. Nhất định là ngươi bị lừa đến nơi này rồi!” Diệp Ly nói vội nói vàng.

“Không có khả năng…” Tiểu Tiểu lắc đầu, “Không có khả năng, bộ dạng sư thúc và sư phụ rất giống nhau a, ngay cả thói quen cử chỉ đều…”

Tiểu Tiểu còn chưa nói xong, liền tự ngừng lại. Không sai… Trên thế giới, làm sao có thể có hai người giống nhau như vậy…

“Cho dù giống, cũng không nhất định phải là huynh đệ a!” Diệp Ly nói, “Ai, dù sao chuyện này nhất định có điểm kỳ quái. Ngươi nhanh chóng theo ta rời khỏi nơi này, chậm một chút là không kịp nữa rồi!” Nàng nói xong, liền kéo Tiểu Tiểu đi.

Tiểu Tiểu lại bình tĩnh đứng, chết cũng không cất bước, “Sẽ không…” Nàng mở miệng, thanh âm khẽ run, “Sư thúc hắn đối ta tốt lắm a, còn đã cứu ta…”

“Sao ngươi ngu như vậy a! Ta biết Ôn Túc lâu hơn ngươi. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng đối xử với ai tốt như vậy!” Diệp Ly gấp đến độ giậm chân, “Ngươi đang bị lừa đó!”

Trong đầu Tiểu Tiểu đột nhiên hiện lên rất nhiền cảnh tượng. Trong địa cung của Tê Vũ sơn trang, Ôn Túc từng dùng thái độ vô tình lạnh lùng nói muốn buông tay không cứu tính mạng của môn hạ đệ tử, chỉ vì muốn có “Tam Thi Thần Châm”… Mà lúc đến Đông Hải, Lâm Chấp cũng từng nói, thái độ của Ôn Túc đối với nàng so với kẻ khác, khác quá xa… Chẳng lẽ…

“Tiểu Tiểu, Liêm gia lui binh, ta nắm chắc có thể chạy khỏi Đông Hải. Ngươi mau cùng ta đi thôi!” Diệp Ly lôi kéo hai tay nàng, nói.

“Sư tỷ…” tâm Tiểu Tiểu loạn như ma, bất lực mờ mịt, khiến nàng không biết nên làm như thế nào cho phải, nếu sư thúc không phải là sư thúc, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Diệp Ly thấy thế, đang muốn khuyên thêm, đột nhiên, một loại sát khí quỷ dị, khiến nàng dâng lên cảnh giác.

Tiểu Tiểu cũng phát hiện khác thường, nhìn khắp bốn phía.

Chỉ thấy, một đám đệ tử Đông Hải chậm rãi đến gần, trên tay người nào cũng cầm binh khí.

Tiểu Tiểu đang cảm thấy mờ mịt, Diệp Ly đột nhiên kinh hô một trận, “Quỷ a a a a a!”

Tiểu Tiểu cả kinh, nhìn kỹ, vẻ mặt của đám đệ tử này chết lặng, thân thể thương tàn, rõ ràng không phải là người sống! Mà trong đó có vài người, nàng còn biết, không lâu trước đó, bọn họ đều bị đặt ở linh đường a!

“Hành Thi a! ! !” Tiểu Tiểu cũng la hoảng lên.

Diệp Ly nghe vậy, “A! Không phải chứ! ! !”

Lúc này, Hành Thi tới gần, hung ác tấn công lên.

Tiểu Tiểu và Diệp Ly thét chói tai né tránh.

Trên người Tiểu Tiểu không có binh khí, lại còn có thương tích, tuyệt đối không có khả năng thắng được đám Hành Thi này. Chuyện tới nước này, chỉ chờ người tới cứu mạng !

Đang trong lúc hai người hoảng sợ thét chói tai, một đạo thân ảnh đột nhiên gia nhập chiến cuộc, ánh đao chợt lóe, đầu hai cỗ Hành Thi liền bị bổ xuống.

Người tới, đúng là Ôn Túc.

Ôn Túc đánh văng mấy cỗ Hành Thi, nhanh chóng kéo Tiểu Tiểu, “Đi theo ta.”

Một khắc kia, Tiểu Tiểu theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng mà, trong lòng lại do dự.

Ôn Túc kéo Tiểu Tiểu, mở một con đường, đi thêm vài bước, liền đến trước một gian phòng.

Hắn đẩy cửa ra, để Tiểu Tiểu đi vào, nói: “Đợi ở bên trong, đừng đi ra!”

Tiểu Tiểu nhìn hắn đóng cửa lại, nghe thấy bên ngoài vô cùng xôn xao, ánh lửa nổi lên bốn phía, tiếng chém giết vang khắp nơi.

Không sai, hắn chỉ cứu nàng… Giống như Lâm Chấp và Diệp Ly nói vậy, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng đối đãi tốt hơn với bất kỳ kẻ nào, ngoại trừ nàng…

Tiểu Tiểu nhìn thân ảnh mơ hồ ngoài cửa, không tự giác lui lại mấy bước. Mà sau đó, đụng phải cái bàn.

Nàng cả kinh, xoay người. Mới vừa rồi một mảnh hỗn loạn, nàng hiện tại mới phát hiện, gian phòng này, hẳn là phòng của đệ tử Đông hải. Bài trí bố cục, trong phòng các đệ tử đều gần như giống nhau, nhưng gian phòng này lại chỉ có một cái giường, hiển nhiên là đệ tử địa vị khá cao. Trong phòng đốt long tiên hương, thấm vào ruột gan…

Tiểu Tiểu có chút mờ mịt nhìn bài trí trong phòng, sau đó, chú ý đến một trang giấy trên bàn.

Nàng sửng sốt thật lâu, mới đem tờ giấy kia lấy lên. Mặt trên viết chữ, khí khái thanh tú, đoan chính quyên lệ, nhưng lại mang theo khí chất bay bổng tiêu sái. Đặc biệt là nét mác kia, thoáng hếch lên, giống như là muốn sôi nổi nhảy lên. Chữ này, nàng vô cùng quen thuộc, hồi nhỏ, có người đã nắm tay nàng, từng nét từng nét dạy nàng viết chữ. Nàng từng nhìn chữ cái dưới ngòi bút xinh đẹp đó, hâm mộ không thôi.

Nàng run run, không còn tâm trí nhìn nội dung trên trang giấy, mà chỉ vội vàng tìm kiếm lạc khoản. Hai chữ kia, giờ này khắc này, đúng là nhìn thấy ghê người —— Ôn Túc…

Ôn Túc… Hai người này không biết có bao nhiều điểm tương tự, nhưng không có khả năng đến cả chữ viết cũng giống nhau như đúc…

Tất cả mọi điều về Ôn Túc, giờ phút này nghĩ lại, khiến nàng cảm thấy trái tim băng giá, cảm thấy sợ hãi, cảm thấy vô vọng. Ngữ khí nói chuyện, thần thái, cách bước đi, tư thế uống trà, bộ dạng đánh đàn, hương vị trên người…. Tất cả những thứ này, nhìn kiểu gì cũng thấy chỉ như một hồi âm mưu, một bố cục được chuẩn bị tốt.

Sao nàng có thể quên mất chứ. Lần đầu tiên gặp hắn, nàng gọi hắn là sư phụ, ánh mắt hắn lãnh đạm, không chút để ý đến. Vậy mà ngày thứ hai đã đến tìm nàng, nói với nàng hắn là sư thúc.

Nàng rốt cục cũng hiểu, cho dù bằng cách nào hắn cũng phải ép nàng rời khỏi Liêm Chiêu, không phải là vì hạnh phúc của nàng. Mà là vì, nếu nàng gả vào Thần Tiễn Liêm gia, kế hoạch của hắn sẽ hoàn toàn thất bại.

Nàng rốt cục cũng hiểu, lúc nàng bị mọi người oan uổng nói là phản đồ, hắn không tiếc tất cả bảo hộ nàng, không phải là vì hắn tin tưởng nàng. Mà là vì, hắn không thể để nàng chết…

Tất cả trong đó, đều là âm mưu…

Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, cố gắng khiến bản thân không suy nghĩ tiếp nữa. Sư phụ nói rồi, không nên nhìn nguyên nhân, chỉ cần xem kết quả. Bất kể lý do của hắn là gì, dù sao hắn đã từng cứu mình rất nhiều lần, chỉ là mạo nhận làm sư thúc, lừa nàng mà thôi, đến bây giờ nàng cũng chưa từng bị tổn thất cái gì… Đúng… Còn không có…

Nhưng mà, một cái ý niệm đột nhiên xẹt qua trong đầu nàng, khiến nàng không cách nào giữ lại lý trí.

Hắn mạo nhân là sư thúc của nàng trên thế giới này, người duy nhất có thể vạch trần hắn, chỉ có Quỷ Sư. Hắn có thể yên tâm như thế, lớn mật lừa gạt nàng, lý do chỉ có một: Ngay từ đầu hắn đã biết, Quỷ Sư đã chết…

Mà trên đời này, người biết chuyện này, chỉ có khả năng là… Hung thủ…

Tiểu Tiểu mở to mắt, trong lòng đột nhiên không biết là bi thương hay là giận giữ, là thương tâm hay là oán hận.

Lúc này, phòng cửa bị đẩy ra , Ôn Túc đi vào, vừa muốn mở miệng. Đã thấy Tiểu Tiểu mạnh mẽ xoay người, hoảng sợ nhìn hắn, một thân đề phòng.

“Tiểu Tiểu…” Hắn có chút không hiểu.

Tờ giấy trong tay đã bị Tiểu Tiểu vò nát không ra hình dáng. Nàng nhìn người hắn đầy vết máu, dùng thanh âm run run, mang theo tức giận hời hợt, hỏi: “Ngươi… Rốt cục là ai…”

Trong nháy mắt đó, hắn rốt cục cũng hiểu ra. Thế giới của hắn, chỉ trong chốc lát, yên tĩnh hoàn toàn…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện