Tiểu Tiểu bị Nhạc Hoài Giang lôi kéo, tâm không cam tình không nguyện đi theo. Còn chưa tới đại sảnh, đã nghe thấy tiếng người kinh hô.

Nhạc Hoài Giang nhíu mày bước nhanh chen vào đám người. Trên đất, có hai cỗ thi thể, nhìn quần áo, là đệ tử trong Anh Hùng Bảo.

Nhạc Hoài Giang lập tức tiến lên, ngồi xuống. Hắn nhìn thi thể trên đất, thở dài, “Thủ pháp quá ngoan độc…”

Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn vết thương trên người hai người kia, không khỏi kinh ngạc.

Xem ra là vết thương do bị cắt. Miệng vết thương nhỏ như sợi tóc, không thấy máu chảy ra. Nhưng dưới da lại có vết máu xanh tím, dần dần chuyển thành màu đen. Nàng từng nghe sư phụ nói, Miệng vết thương kiểu này, chỉ có binh khí của Thích thị mới có khả năng tạo thành.

Lúc này, Tịch phu nhân, Phương đường chủ xếp thành một hàng đi đến. Nhìn thấy thi thể, Tịch phu nhân hơi nghiêng đầu. Sắc mặt nàng tái nhợt, hiển nhiên là bị thi thể dọa, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

Phương đường chủ tiến lên, xem xét thi thể một chút. Nhíu mày mở miệng, “Phu nhân, bọn họ chết do Thích thị danh binh.”

“Thích thị danh binh…” Tịch phu nhân cả kinh nói.

Quả nhiên… Tiểu Tiểu nhíu mày. Chẳng lẽ, là Ngân Kiêu? Nhưng mà, miệng vết thương tạo bởi Tôi Tuyết Ngân Mang đáng ra không phải như thế mới đúng. Xem ra, là do đao kiếm rồi. Đao kiếm Thích thị trong Anh Hùng Bảo, chỉ có hai cái mà thôi. Một là đoản kiếm “Phỉ” trong tay Thạch Nhạc Nhi, cái còn lại chính là cương đao “Mẫn yên” trong tay Ngụy nhị công tử Mạc Doãn. Nhưng mà, hai người kia, có khả năng sao? “Đây không phải chuyện nhỏ, phu nhân, xin người lập tức truyền thư triệu (gọi) Tam Anh hồi Bảo.” Phương đường chủ nói.

Vẻ mặt Tịch phu nhân biến đổi.

Tam Anh? Tiểu Tiểu cũng đã từng nghe sư phụ nói, chung quanh Anh Hùng Bảo có thiết lập ba Anh Ti (ba tổ chức mũi nhọn), mỗi ti có một trưởng lão, liền gọi là Tam Anh. Ngày thường, Tam Anh phụ trách thủ vệ an toàn cho Anh Hùng Bảo. Mà nếu có chuyện lớn xảy ra, bảo chủ Anh Hùng Bảo sẽ truyền lệnh triệu Tam Anh về để cùng thương nghị.

Trong sổ sách của sư phụ, lần Tam Anh tụ hội gần nhất, cũng là chuyện của mười mấy năm về trước. Không đoán được, Kỳ Hóa hội lần này lại có thể nháo đến mức phải triệu tập Tam Anh.

Tịch phu nhân vẫn có chút do dự như cũ. Phương đường chủ mở miệng nói, “Phu nhân, Cửu Hoàng thần khí vang danh thiên hạ, hiện giờ lại xuất hiện trong Anh Hùng Bảo. Việc hôm nay, nhất định là điềm báo trước. Thuộc hạ lo rằng, cơ nghiệp Anh Hùng Bảo…”

“Không cần ngươi nói.” Tịch phu nhân mở miệng, “Truyền thư triệu Tam Anh.”

“Dạ.” Phương đường chủ sau khi hành lễ, vội vàng lui xuống.

Tịch phu nhân nhìn quanh bốn phía, quay đầu hỏi, “Công tử đâu?”

Triệu Nhan tiến lên một bước, nhỏ giọng nói, “Nô tỳ không tìm thấy công tử…”

Sắc mặt Tịch phu nhân khẽ biến. Nàng giận dữ xoay người, rời đi.

Tiểu Tiểu nhìn nàng rời đi, biểu cảm có chút mờ mịt.

Nhạc Hoài Giang đứng lên, đi đến bên cạnh nàng, mở miệng nói, “Tiểu Tiểu, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái?”

Tiểu Tiểu cười cười, “Ách… Có chút…”

Nhạc Hoài Giang đánh giá nàng một vòng, nói, “Lần đầu tiên nhìn thấy thi thể?”

Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên Tiểu Tiểu nhìn thấy thi thể. Nhớ hồi nhỏ, cùng sư phụ đi trên giang hồ, buổi tối không có chỗ ở, ngủ lại trong nghĩa trang cũng là chuyện thường ngày. Sư phụ nói, người chết không đáng sợ, đáng sợ, chính là trong lòng có quỷ. Dần dà, nàng cũng thành thói quen.

Nhưng hiện tại Nhạc Hoài Giang hỏi, nàng cũng chỉ đành gật đầu.

“Vậy ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước đi. Ta còn phải tới chỗ Nhạc Nhi chút đã.” Nhạc Hoài Giang nói.

Tiểu Tiểu gật đầu như trước, xoay người trở về phòng.

Nàng vừa đi, vừa cúi đầu suy nghĩ. Vừa rồi, có hắc y nhân bay qua, sau đó, Ngân Kiêu đuổi theo. Tiếp theo, trong Anh Hùng Bảo có đệ tử tử vong. Việc này, rốt cục có quan hệ gì với nhau? Mà hung khí là Thích thị danh binh, lại càng không thể tưởng tượng được. Nếu hung thủ không phải là Thạch Nhạc Nhi hay Mạc Doãn, vậy nhất định là, trong Anh Hùng Bảo này, còn có Thích thị danh binh thứ ba?

Ai… Xem ra, Anh Hùng Bảo chắc chắn không tránh được một hồi phân tranh rồi. Hôm nay nàng không rời đi được, chỉ sợ về sau…

“Tả cô nương.” Thanh âm của Liêm Chiêu đột nhiên vang lên, dọa nàng nhảy dựng.

Tiểu Tiểu ngẩng đầu, liền thấy Liêm Chiêu đứng ở trước cửa phòng nàng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Liêm Chiêu đi vài bước tới bên người Tiểu Tiểu, thân thiết nói, “Tả cô nương, cô không ở trong phòng, ta còn lo rằng…”

(Anh chưa cưới con gái nhà người ta mà đã suốt ngày đứng canh thế ak!)

“Ách… Liêm đại hiệp lo lắng rồi. Ta không sao.” Tiểu Tiểu lui lại mấy bước, nói.

Liêm Chiêu nhìn nàng, mở miệng nói, “Tả cô nương, đồ đạc trên người cô…”

Tiểu Tiểu lúc này mới nhớ tới, nàng mang toàn bộ gia sản của mình trên người. Cái bộ dạng này tuyệt đối là quỷ dị a. Nhưng vừa rồi tại sao Nhạc Hoài Giang lại không nghi ngờ nhỉ? Được rồi, Tiểu Giang hắn đơn thuần… Chỉ là, hiện tại nàng phải bịa ra cái chuyện gì đây?

Đột nhiên, Tiểu Tiểu chợt nảy ra một ý. Liêm Chiêu công tử đang đứng trước mặt nàng này, coi vẻ thật sự hạ quyết tâm muốn kết hôn với nàng . Mặc dù có chút xin lỗi hắn, nhưng mà, hiện giờ dưới tình huống như vậy, lợi dụng một chút, cũng không xem như lừa gạt tình cảm chứ nhỉ? Không sai không sai, bọn họ chỉ là bèo nước gặp gỡ, lấy đâu ra tình cảm. Hơn nữa, vốn nàng đã hạ quyết tâm muốn làm người xấu, lương gia công tử có quyền có thế, ân, không lừa hắn thì lừa ai?

Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu cúi thấp đầu, mở miệng nói, “Liêm… Liêm đại hiệp, ta đang muốn đi tìm ngươi.”

Liêm Chiêu có chút không hiểu, “Tìm ta?”

“Ân…” Tiểu Tiểu nỗ lực tìm từ, “Tiểu Tiểu suy nghĩ thật lâu, Liêm đại hiệp đã nguyện ý nói như vậy, Tiểu Tiểu nguyện ý nhận. Nhưng mà, hôn nhân đại sự, luôn cần cha mẹ gật đầu. Tiểu Tiểu là cô nhi, nhưng Liêm đại hiệp ngài lại là người xuất thân danh môn… Cho nên, ít nhất muốn gặp một lần… Ách…”

Liêm Chiêu nghe xong, hơi hơi đỏ mặt, “Tả cô nương, chuyện này cô nương không cần lo lắng. Gia phụ gia mẫu đều là người thấu tình đạt lý (hiểu lý lẽ)… Tuy nhiên, cô nương nói cũng có lý. Hôn nhân đại sự, nên do cha mẹ định đoạt.”

Tiểu Tiểu ngẩng đầu, “Vậy, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi gặp cha mẹ ngươi đi!”

Liêm Chiêu ngẩn người, “Bây giờ?”

Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, cười gượng vài tiếng, “Ngày mai thì sao…”

Liêm Chiêu sảng khoái gật gật đầu, “Được. Vậy sáng mai, chúng ta sẽ rời khỏi Anh Hùng Bảo.”

Nghe thấy câu này, Tiểu Tiểu liền thấy cảm động không thôi. Quả nhiên, sớm biết như thế, nàng cũng không cần bỏ phí công sức lớn như vậy. Chỉ cần có Liêm Chiêu bên người, Thạch Nhạc Nhi cũng được, Ngân Kiêu cũng được, rốt cuộc cũng chẳng có người nào có thể ngăn cản nàng. Về phần cha mẹ Liêm Chiêu á… Thần Tiễn Liêm gia có cái thân phận gì, là mệnh quan triều đình nha, nàng chỉ là một bé gái mồ côi đi trên giang hồ, đồng ý cưới nàng qua cửa mới là lạ. Đến lúc đó, không cần chính nàng cự tuyệt, cha mẹ Liêm Chiêu nhất định sẽ không đáp ứng. Hắc hắc, một mũi tên hạ hai con chim a.

Nhìn nàng cười vui vẻ, Liêm Chiêu cũng cười. “Tả cô nương, vậy cô nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai ta sẽ tới tìm cô.”

“A? Nga! Cám ơn ngươi, Liêm đại hiệp!” Tiểu Tiểu đáp.

Liêm Chiêu lắc lắc đầu, “Gọi ta là Liêm Chiêu được rồi.”

Tiểu Tiểu chớp chớp mắt,nhìn hắn, “Liêm… Liêm Chiêu…”

Liêm Chiêu cười, mở miệng nói, “Vậy ta gọi cô nương là Tiểu Tiểu?”

“Được.” Tiểu Tiểu gật đầu.

“Ta đi trước, Tiểu Tiểu.” Liêm Chiêu cười ôn nhu, xoay người rời đi.

Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái. Muốn làm người xấu như thế nào cũng được, chỉ là, lợi dụng người khác, cuối cùng vẫn thấy không thoải mái.

“Ta làm như vậy, cũng không xem như là hại hắn nhỉ…” Nàng thấp giọng tự nói.

Nàng thở dài, đẩy cửa vào nhà, ngay sau đó lại bị một người túm lấy, che kín miệng.

“Ngô ngô ngô…” Tiểu Tiểu kinh ngạc không thôi.

“Đừng lên tiếng.”

Thanh âm rất quen thuộc, Tiểu Tiểu nghe thấy liền biết là Ngân Kiêu. Nàng lập tức liều mạng gật đầu.

Ngân Kiêu buông tay, thả nàng ra.

Tiểu Tiểu thấp giọng khóc nói, “Ngân đại gia, ngươi đừng giết ta a…”

“Ai muốn giết ngươi…” Ngân Kiêu liếc mắt trừng nàng, ngồi xuống bên cạnh bàn.

Tiểu Tiểu ngước mắt nhìn hắn. Sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp gấp gáp, không giống bình thường.

“Ngân, Ngân đại gia… Ngài, ngài bị thương?” Tiểu Tiểu sợ hãi hỏi.

Ngân Kiêu khinh thường liếc nàng một cái, “Yên tâm, cho dù ta có bị thương, muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay.”

“Vừa rồi ngài đã nói là không giết ta…” Tiểu Tiểu rưng rưng.

“Ta là giang dương đại đạo (đại khái cướp giật trộm cắp gì gì đó), ngươi nói chuyện chữ tín với ta? Chết cười…” Ngân Kiêu trào phúng nói. Hắn nói được một nửa, hơi thở bắt đầu không ổn định. Hắn không thể không ngừng lại, vận công điều tức.

Nội thương a… Tiểu Tiểu hiểu rõ. Từ nhỏ nàng đã không tu luyện nội lực, cũng không giúp được cái gì. Hơn nữa, sư phụ từng nói, nội lực trong thiên hạ phân thành Đạo tông và Thích tông. Nội lực Thích tông đều là phật môn chính tông, chỉ có đệ tử bế quan mới tu luyện được. Bởi vậy, người trong thiên hạ phần lớn đều tu luyện nội lực theo Đạo tông. Mà trong Đạo tông lại chia thành bốn trường phái là thái dương, thái âm, thiếu dương và thiếu âm. Hễ là người tu luyện nội lực, nếu là nội tức bị hao tổn, sẽ dựa theo tâm pháp trường phái đối địch mà tiến hành điều tức. Nếu không biết đối phương tu luyện nội lực theo trường phái nào, nhất định không thể tùy ý truyền công lực, bằng không chỉ trăm hại mà không một lợi.

(Ặc! Ta chả hiểu mấy cái tông tông này lắm! >.

Vì thế, Tiểu Tiểu liền ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhìn hắn vận công.

Một nén hương sau, Ngân Kiêu mở mắt, mở miệng nói, “Tại sao không đi tìm người bắt ta?”

“A?” Tiểu Tiểu ngẩn người, “Ngân đại gia, ta đâu có lá gan đó a…”

“Gan ngươi lớn hay nhỏ, ta cũng không biết đâu…” Hắn nhìn Tiểu Tiểu, “Làm thế nào ngươi giải được huyệt đạo?”

Tiểu Tiểu cứng đờ, “A? Có người đi ngang qua giải giúp ta!”

Ngân Kiêu không hỏi nhiều, chỉ cười.

Tiểu Tiểu bị hắn cười đến mức cảm thấy trái tim có chút lạnh lẽo. Nàng nghĩ nghĩ, sợ hãi nói, “Ngân… Ngân đại gia, có muốn ta đưa ngài về phòng không?”

Ngân Kiêu trừng nàng, “Có thể trở về phòng, ta còn trốn ở nơi này của ngươi làm cái gì? !”

“Nha…”

“Vừa rồi, thân phận của ta đã bị đám hắc y nhân đó nhận ra, tạm thời không thể lộ diện.” Ngân Kiêu nhíu mày.

“A? Bọn họ lợi hại như vậy sao?” Tiểu Tiểu kinh ngạc hỏi.

“Hừ. Bọn chúng cũng chỉ là đánh thương ta được một chưởng. Ta liền tặng lại Tôi Tuyết Ngân Mang cho hai người bọn chúng, không quá ba ngày, nhất định sẽ biết hung thủ là ai.” Ngân Kiêu rót một chén trà, uống một ngụm, “Còn nữa, có một người bị thương trên vai trái, chỉ cần cẩn thận điều tra, không khó sa lưới.”

Tiểu Tiểu nghe xong nửa ngày, lại cảm thấy có chút kỳ quái. Theo lý thuyết, Ngân Kiêu này là đạo tặc vào nhà cướp của, không ăn trộm cái gì thì thôi . Tại sao lúc này lại còn nhiệt tâm hỗ trợ truy tìm hung thủ như vậy? Kỳ quái a kỳ quái…

Ngân Kiêu phát hiện vẻ mặt hồ nghi của nàng, cũng đoán được vài phần, mở miệng nói, “Ta cũng chỉ là muốn trừ bỏ ít người muốn tranh cướp Cửu Hoàng thần khí với ta thôi, kỳ quái cái gì.”

“Tiểu nhân hiểu rồi! Ngân đại gia ngài suy nghĩ sâu xa, tâm tư kín đáo, văn võ song toàn! Tiểu nhân bội phục bội phục!” Tiểu Tiểu lập tức cười làm lành nói.

Ngân Kiêu khinh miệt hừ một tiếng, “Được rồi được rồi. Vỗ mông ngựa lâu như vậy, ngươi không phiền à? Ta không giết ngươi là được.”

“Đa tạ ân tình không giết của Ngân đại gia…” Tiểu Tiểu rưng rưng cảm kích nói.

Ngân Kiêu thở dài, tiếp tục uống trà. Hắn lườm liếc Tiểu Tiểu, ánh mắt dừng lại ở cây đàn tam huyền trên lưng nàng. Hắn buông chén trà, nhíu mày suy nghĩ.

“Cứ cảm thấy, cái đàn tam huyền này của ngươi nhìn thật quen mắt… Từng nhìn thấy ở nơi nào rồi…” Hắn chậm rãi mở miệng, nói.

Tiểu Tiểu nở nụ cười, “Ngân đại gia, ngài cất nhắc ta quá. Đi hát rong trên giang hồ, đàn tam huyền nào chả giống nhau.”

Ngân Kiêu cúi đầu, “Phải không…”

Tiểu Tiểu vẫn cười như cũ. Đàn tam huyền. Trên đời, làm sao có thể có hai cây đàn tam huyền giống nhau như đúc chứ…

Không… Hiện tại, đàn tam huyền không phải là vấn đề. Vấn đề là, tình huống này, ngày mai nàng có thể rời đi được sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện