Từ khi sư phụ qua đời đến nay, đây là lần đầu tiên Tiểu Tiểu mơ thấy người.

Trong mộng, nàng lẳng lặng đi theo sư phụ trên con đường núi nở đầy hoa đào. Sư phụ nói xong cái gì đó, chỉ là, nàng không nghe rõ được câu nào.

Hoa đào đầy trời, dưới ánh trăng tản ra ánh sáng mông lung, đẹp đến mức khiến cho người ta không thở nổi. Nàng đứng dưới tán hoa đào, cánh hoa lả tả bay xuống, rơi trên đầu vai.

Giờ phút này, sư phụ đột nhiên rơi xuống lòng đất, nàng thất kinh muốn giữ chặt người lại, trên mặt đất đột nhiên lại xuất hiện rất nhiều rất nhiều cổ trùng. Nhưng nàng vẫn bất chấp hoảng sợ, cuồng loạn lấy tay đẩy đám trùng này ra, liều mạng muốn đào ra một thứ gì đó.

Bên người nàng, có một người nhìn không rõ mặt mũi đang đứng, càng không ngừng nói: “Phục sinh người chết, là vi phạm thiên đạo…”

Nàng mặc kệ, tiếp tục cố gắng đào ra. Cuối cùng, rốt cục nàng cũng lấy được, nhưng thứ xuất hiện từ trong bùn đất, lại là Ôn Túc…

Nàng liền vì thế mà tỉnh lại…

Nàng mở to mắt, liền nhìn thấy một bàn tay chắn ngang trước mắt nàng. Tinh tế, tròn trịa, mềm mại, trắng nõn, hiển nhiên là tay của nữ tử.

“Nha, ngươi tỉnh.” Thanh âm nói chuyện rất ôn nhu, giống như đã từng quen biết.

Tiểu Tiểu nghiêng đầu, nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc nói: “Thẩm tiểu thư?”

Ngồi ở đầu giường giúp nàng lau mồ hôi, đúng là Thẩm Diên.

Vẻ mặt Thẩm Diên thân thiết, nói: “Nghe ngươi nói mấy lời vô nghĩa kìa, miệng vết thương còn đau không?”

Bây giờ Tiểu Tiểu mới nhớ tới đủ loại chuyện xảy ra lúc trước. Nàng bị “Tam Thi Thần Châm” đánh trúng, sau đó, Liêm Chiêu xuất hiện, ngăn chặn lại tất cả, sau đó…

Nàng ôm chăn, chậm rãi ngồi dậy. Sau đó liền phát hiện, quần áo trên người đã bị cởi hết, trên tay và chân còn có vài điểm đỏ, không thể nói rõ là đau, chỉ là có chút run run thôi.

Thẩm Diên thấy nàng mờ mịt, liền cười nói: “Châm đã được lấy ra hết rồi. Ta giúp ngươi thay quần áo nhé.” Nàng nói xong, đứng dậy, cầm lấy quần áo ở bên cạnh.

Tư duy của Tiểu Tiểu có chút không theo kịp. Nàng nhìn quanh bốn phía. Đây là một gian phòng bày biện khá mộc mạc. Vài vệt ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên đầu giường nàng.

“Thẩm tiểu thư, sao ngươi lại ở chỗ này?” Cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên người Thẩm Diên.

Thẩm Diên cười, nói: “Ta vốn là đi theo phường chủ của Khúc phường tới “Túy Khách Cư” tìm các ngươi. Không ngờ muộn mất một bước, lại vừa vặn gặp được Liêm đại ca, cho nên cùng đi đến đây.”

Tiểu Tiểu gật gật đầu, vẫn không hiểu gì mấy như cũ. Nàng sờ sờ trán, nhắm hai mắt lại.

Thẩm Diên ôm quần áo đi đến bên giường, nói: “Tả cô nương, ngươi mặc quần áo trước đã. Ta đi báo cho Liêm đại ca.” Nàng nói xong, mỉm cười rời đi.

Tiểu Tiểu nhìn theo nàng xuất môn, đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Thẩm tiểu thư… Những người khác đâu?”

Nàng hô lên, nhưng lại không truyền được tới tai Thẩm Diên.

Nguy rồi! Vậy mà lại bị giấc mộng kia dọa cho choáng váng! Hiện tại không phải lúc để an tâm a! Ngân Kiêu đâu? Lí Ti đâu? Còn cả Lạc Nguyên Thanh, Ba Kích Thiên… Hiện tại đang ở nơi nào a? Ôn Túc… Trên người hắn còn mang thương tích, nếu có gì xảy ra…

Nàng nghĩ đến đây, cố nhấc tay chân tê mỏi, nhanh chóng mặc quần áo, vội vàng xuống giường.

“Tả cô nương, thần châm ảnh hưởng đến sự vận hành khí huyết. Ngươi nên nằm xuống giường nghỉ ngơi, không nên đứng dậy.”

Lúc nghe thấy thanh âm kia, Tiểu Tiểu quá sợ hãi, gần như kêu lên.

Thạch Mật đứng ở cửa phòng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng như nó vốn có. Phía sau nàng, vẫn là Bỉ Tử cầm đèn đi theo, tư thế mười phần.

“Tông… Tông chủ…” Tiểu Tiểu cứng ngắc nhìn nàng, không biết có nên chui vào trong chăn nằm cho tốt không nữa.

Thạch Mật chậm rãi đi đến bên giường, vươn tay, giúp nàng xem mạch, nói: “Nếu ngươi có nội lực, có thể tự mình điều tức. Hiện tại, huyết mạch không thông, khôi phục hơi chậm. Bổn tọa kê cho ngươi mấy thang thuốc, ngươi uống xong, sẽ nhanh khỏe hơn.”

Tiểu Tiểu hoảng sợ gật đầu, chỉ cảm thấy quỷ dị. Theo lý mà nói, lúc trước nàng còn dùng lời nói kích thích Thạch Mật, phá “Viên Thần Giác Thiên” của nàng. Hiện tại, Thạch Mật lại quan tâm đến thương thế của nàng như vậy… Chẳng lẽ, là vì có liên quan đến Liêm Chiêu? Nhưng mà, Thạch Mật là người dễ dàng thương lượng như thế hay sao? Nàng đang suy nghĩ, lại thấy Thạch Mật nói: “Kinh mạch của lệnh sư thúc*, bổn tọa đã nối xong rồi…”

(* Lệnh sư thúc: Cách xưng hô tôn trọng trong giao tiếp)

Tiểu Tiểu vốn đang suy tư, liền bị câu này làm cho ngây ngẩn cả người.

“Chỉ là, trên người hắn còn trúng kỳ độc ‘Thất Sát’. Muốn trị khỏi ‘Thất Sát’, cần thêm một chút thời gian nữa. Thân thể hắn suy yếu, vừa rồi lại phải nối mạch, càng thêm hao phí thể lực, sợ là khó mà chống đỡ nổi. Theo bổn tọa thấy, cần có người giúp hắn vận công điều tức, nhưng phải hợp với quy tắc truyền nội công mới được.” Thạch Mật vẫn không cho là đúng, tiếp tục nói, “Nội lực của Đông Hải và Nam Hải đều theo dòng Thái Âm, chính là lựa chọn tốt nhất. Nếu như ngươi thật sự muốn cứu hắn, vậy thì đi tìm Nam Hải xin tương trợ đi.”

Tiểu Tiểu nghe mà choáng váng. Tình huống gì đây? Thạch Mật không chỉ không trả thù nàng, còn cứu Ôn Túc?! Tại sao?!

Lúc này, Thạch Mật nhợt nhạt nở nụ cười, nói: “Ngươi đã có tâm không tiếc cái gì để cứu hắn, vậy thì phải làm thêm mấy chuyện đó chắc cũng không có gì khó chứ?”

Tiểu Tiểu đột nhiên hiểu ra một điều. Lúc trước nàng dùng lời nói kích thích Thạch Mật, chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Thạch Mật hoàn toàn không hề phát hiện ra đó là kích thích?! Vì khiến cho Thạch Mật “Tư”, nàng đã nói ra rất nhiều chuyện về Ôn Túc, tuy rằng những lời đó cũng không hoàn toàn là giả… Chẳng lẽ, Thạch Mật đã vì thế mà cảm động lây, cho nên… Cho nên… Cho nên cho rằng nàng và mình là người cùng cảnh ngộ có thể thấu hiểu lẫn nhau???

(*Tư: nghĩ, suy nghĩ, nhớ, hoài niệm, tưởng niệm, mạch suy nghĩ)

Tiểu Tiểu hoàn toàn cứng ngắc, nói không nên lời.

Ý cười của Thạch Mật còn vương trong ánh mắt. “Hắn đang ở ngay trong sương phòng cách vách.” Nàng nói xong, xoay người rời đi.

Tiểu Tiểu đứng trên giường, một lát sau, rưng rưng cảm thán. Chuyện xấu… Dưới tình huống nào đó, phải làm cho đương sự không hiểu sai về nó mới là chuyện xấu a…

Ngay tại giây phút đó, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng chậm chạp vang lên.

Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Liêm Chiêu đứng ở trước cửa, lông mày và lông mi cụp xuống, mở miệng nói: “Ngươi vẫn luôn không khóa cửa a…”

Câu nói kia, lại khiến Tiểu Tiểu thất thần. Khóa cửa… Chuyện này, rốt cục đã lầ lần thứ bao nhiêu hắn nhắc nhở nàng rồi?

Liêm Chiêu đi vào, mở miệng hỏi: “Mới vừa rồi ta nhìn thấy Thạch Mật, nàng đi tìm ngươi?”

Tiểu Tiểu gật đầu.

“Nàng… Không làm gì ngươi chứ?”

Tiểu Tiểu lắc đầu.

Liêm Chiêu giống như là nhẹ nhàng thở ra, nhưng tại một khắc đó, lại không nghĩ ra lời muốn nói. Hắn trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng, nói: “Chuyện của Thần Nông thế gia, là tranh đấu giang hồ, triều đình không tiện nhúng tay. Ba Kích Thiên và đám người Ngân Kiêu hiện tại đang bị giam trong địa lao của Thần Nông, tạm thời không bị nguy hiểm đến tính mạng…”

Tiểu Tiểu biết đây là chuyện không thể tránh được. Với lập trường của Liêm Chiêu, làm như vậy là đúng rồi.

“Hiện tại, ngươi…” Liêm Chiêu nhìn nàng, cẩn thận hỏi, “Còn nguyện ý quy thuận triều đình không?”

Tiểu Tiểu không biết nên trả lời như thế nào. Quy thuận triều đình, tất nhiên là có thể đảm bảo an toàn cho bản thân. Nhưng còn đám người Ngân Kiêu và Ba Kích Thiên thì sao? Hiện tại, làm như vậy, không phải là phản bội bọn họ sao? Dưới tình hình này, dùng sự quy thuận của bản thân để đổi lấy bình an cho bọn họ, cũng tuyệt đối không thể được a…

“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Đột nhiên, Liêm Chiêu nói như vậy.

Tiểu Tiểu ngước mắt, đã thấy hắn cười, trong ánh mắt có ôn như thắm thiết.

“Liêm Chiêu…” Nàng vội vàng đứng dậy, muốn nói gì đó, nhưng mà, rốt cục lại chẳng nói lên lời.

Liêm Chiêu cười, nói: “Ta quá nóng vội rồi, thật xin lỗi. Ngươi đói bụng chưa, ta đi bảo phòng bếp làm chút thức ăn, lát nữa sẽ đưa tới. Ta cáo từ trước, chuyện quy thuận… Sau này nói sau.”

Trong lòng Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy bị đè nén, cái loại khó chịu này khiến nàng không biết phải làm sao. Nàng đột nhiên không biết nên làm thế nào mới đúng.

Nhìn thấy Liêm Chiêu sắp đi ra khỏi cửa, nàng cưỡng chế áy náy và bất đắc dĩ, mở miệng nói: “Liêm Chiêu, ta… Sư thúc của ta…”

Liêm Chiêu không quay đầu, chỉ bình tĩnh nói: “Nhẫn cốt, còn cả hành lý của ngươi, ta đặt trên bàn…”

Hắn nói xong, đi ra ngoài.

Tiểu Tiểu quay đầu, nhìn mặt bàn. Trên bàn, đặt một cây đàn tam huyền, quyển sách và hành lý. Còn có cả chiếc nhẫn cốt khắc gia huy Liêm gia kia, đã được lấy ra, đoan đoan chính chính nằm ở một bên.

Tiểu Tiểu đi qua, cầm lấy chiếc nhẫn cốt kia, đột nhiên trong lúc đó, lại có một loại xúc động đến muốn khóc. Chiếc nhẫn cốt này, hắn đã từng dùng tư thái trịnh trọng như thế nào giao phó cho nàng, còn cười nói với nàng: Đây là tín vật của Liêm gia, giang hồ ta không dám nói, nhưng nếu là người trong quan phủ nhìn thấy cái nhẫn này, sẽ không làm khó dễ ngươi.

Có được chiếc nhẫn cốt này, mặc dù nàng muốn vào địa lao của Thần Nông thế gia gặp người, chỉ sợ cũng sẽ không vướng quá nhiều chướng ngại.

Nàng đem chiếc nhẫn cốt kia bỏ vào trong tay, ôm trước ngực, chỉ cảm thấy trong lòng có một tia đau đớn. Bọn họ đã càng chạy càng xa… Có lẽ, đã không còn có thể quay lại vị trí ban đầu. Nhưng mà, hắn cứ giữ lập trường ôn nhu khó hiểu như vậy, càng khiến nàng khó mà buông tay. Có phải nàng vẫn có thể duy trì mộng đẹp hồn nhiên của mình, tiếp tục chờ mong điều gì đó không?

Tiểu Tiểu nhắm hai mắt lại, hít thật sâu một hơi. Hiện tại, nàng chỉ có thể làm chuyện mà mình có thể làm!

Nàng bình ổn tâm tình, cầm lấy chiếc nhẫn cốt kia, hạ quyết tâm.

………

Lúc Liêm Chiêu đi ra khỏi cửa, ý cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, hai tay nắm chặt, trên mặt còn vương chút thống khổ và bất đắc dĩ.

Hắn đi được một đoạn, liền dừng chân lại, trong đầu, không thể khống chế nhớ đến vẻ do dự của nàng. Quy thuận triều đình… Làm sao nàng có thể làm được đây. Không phải ngay từ đầu hắn đã hiểu được đạo lý này rồi hay sao? Chuyện tới nước này rồi, rốt cục hắn còn hi vọng xa vời cái gì nữa đây?

“Liêm đại ca?”

Nghe thấy có người gọi, hắn vậy mà lại phát hoảng. Lúc nhìn thấy người nói chuyện, vất vả lắm hắn mới bật ra được ý cười.

“Thẩm tiểu thư.”

Thẩm Diện cũng bị phản ứng của hắn dọa, nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục sự ôn nhu có lễ vốn có, “Liêm đại ca, ra nhanh như vậy sao?”

“Ân.” Liêm Chiêu cười, trả lời.

Thẩm Diên phát hiện ra chút gì đó, nói: “Liêm đại ca, có chút chuyện, ngươi nên nói rõ ràng với Tả cô nương, có lẽ sẽ tốt hơn đó.’

Liêm Chiêu trầm mặc một lát, nói: “Không cần.”

“Vì sao lại nói ‘Không cần’?” Thẩm Diên nhíu mày, “Không phải ngươi vì nàng mới tới nơi này sao? Chuyện của Thần Nông thế gia, cũng không phải ngươi muốn thấy a. Ngươi cái gì cũng không nói, chẳng phải sẽ trở thành người xấu hay sao?”

Liêm Chiêu cúi mắt, không trả lời.

Tranh chấp giang hồ, vốn không phân rõ trắng đen đúng sai. Nhưng ngày đó, trong Tê Vũ sơn trang, hắn từng gặp mấy vị trưởng lão của Thần Nông. Những người y giả đó thật khiến cho người ta nể phục. Mà Thạch Mật, lại khiến hắn cảm thấy có chút bóng dáng của Lăng Du. Nếu không phải do hoàng mệnh, hắn tuyệt đối không đồng ý cùng mấy người này thông đồng làm bậy, càng không thể đứng nhìn Thần Nông thế gia bị đảo nhiên như thế. Chỉ là, ý nghĩ này, đều chỉ là “Nếu không phải” mà thôi…

“Liêm đại ca…” Thẩm Diên thấy hắn trầm mặc, gọi một tiếng.

Liêm Chiêu ngước mắt, cười cười, “Không nói mấy chuyện này nữa. Thẩm tiểu thư, ta luôn quên không nói với ngươi. Lúc trước, sau khi từ biệt ở Tê Vũ sơn trang, ta đã phái người đưa Thẩm lão phu nhân ra ngoài, hiện đang an trí ở biệt quán của Liêm gia. Nếu Thẩm tiểu thư muốn gặp, lúc nào cũng có thể tới. Chuyện trong địa cung lúc trước, ta cũng biết một hai điều. Đợi chuyện này xong xuôi, ta sẽ báo cáo lên thánh thượng, trả lại trong sạch cho Tê Vũ sơn trang.

Thẩm Diên nghe thấy thế, hai mắt sáng lên, vẻ mặt cảm động.

“Đa tạ Liêm đại ca.” Nàng phúc thân hành lễ, cảm kích nói.

“Thẩm tiểu thư không cần đa lễ. Chuyện lúc trước, Liêm Chiêu cũng có chút trách nhiệm.” Liêm Chiêu nói, “Đây là nên làm.”

Thẩm Diên nói, “Thật ra, lúc ta nhìn thấy Liêm đại ca ở “Túy Khách Cư”, thật sự có chút sợ hãi. Thoạt nhìn, ngươi đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác. Tuy nhiên, trên đường đến đây, ta cũng hiểu ra rất nhiều chuyện.” Nàng nghiêm túc nói, “Ngươi không thay đổi. Chỉ là ta không biết rõ về con người ngươi thôi. Đạo lý này, nhất định Tả cô nương cũng hiểu được.”

Liêm Chiêu ngẩn người, “Ta…”

“Tả cô nương cũng giống vậy a.” Thẩm Diên cười nói, “Thật ra, nếu có thể hiểu rõ từng lời của nhau, có thể nhận ra được, tất cả đều chưa từng thay đổi.”

Liêm Chiêu bật cười, nói: “Thẩm tiểu thư mới là người không hề thay đổi a.”

Thẩm Diên bất giác đỏ mặt, “Ta?”

“Ân.” Liêm Chiêu cười nói, “Cám ơn.”

Thẩm Diên cúi thấp đầu, nói: “Thẩm Diên cũng không làm chuyện gì đáng để cảm tạ a.”

“Những câu đó là đủ rồi.” Liêm Chiêu nói, “Nghe được những lời này, ta cũng thoáng yên tâm.”

Thẩm Diên nhìn hắn, không hiểu vì sao, cảm thấy có chút thương cảm. Nhưng nàng cũng biết, không nên tiếp tục nói về đề tài này nữa. Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Đúng rồi, Liêm đại ca, ta có một chuyện muốn nhờ.”

Liêm Chiêu gật đầu, “Ngươi nói đi.”

Thẩm Diên cẩn thận tìm từ, nói: “Ngày xưa, lúc ta bị tù đày, là Ngân Kiêu và Lí Ti đã ra tay cứu giúp… Ta biết hai người bọn họ là tội phạm quan trọng của triều đình, nhưng mà, ít nhất cũng muốn gặp mặt một lần…”

Liêm Chiêu không đợi nàng nói xong, liền cười đáp lại: “Thẩm tiểu thư, cho dù là tử tù, cũng có thể đi thăm mà. Mấy chuyện như vậy, không cần hỏi qua Liêm Chiêu.”

“Đa tạ.” Thẩm Diên cười trả lời.

Liêm Chiêu gật đầu, “Ta còn có việc. Thẩm tiểu thư xin cứ tự nhiên.”

Hắn nói xong, liền rời đi.

Thẩm Diên đứng tại chỗ, khe khẽ thở dài một hơi, một lúc sau, mới xoay người rời đi.

…….

Lúc Thẩm Diên đi vào địa lao, quả nhiên không có người nào cản trở. Nàng dè dặt cẩn trọng đi theo binh lính đến một gian ngục thất nhốt đám người Ngân Kiêu. Chỉ thấy Ngân Kiêu và Lí Ti, Lạc Nguyên Thanh, còn cả Ba Kích Thiên đều bị nhốt ở trong mấy gian ngục thất liền nhau. Bộ dạng tuy có chút chật vật, nhưng nhìn qua cũng không có thương tích gì mấy.

“A, ta còn tưởng là ai chứ. Đây không phải là Thẩm gia đại tiểu thư sao?” Lí Ti nhìn thấy nàng, cười mở miệng.

Nghe thấy câu đó, Ngân Kiêu kinh hãi, ngước mắt nhìn về phía ngoài ngục.

Thẩm Diên tiến lên, khẩn trương nói: “Mọi người không sao chứ?”

“Ngoại trừ nội lực bị phong tỏa, còn lại thì không có chuyện gì.” Lí Ti đứng dậy, nói, “Xem ra, Thẩm tiểu thư rất khỏe mạnh nha. Quả nhiên công tử con quan với tiểu thư thế gia, thật dễ ở chung nha.’

Mặt Thẩm Diên lập tức đỏ lên, “Ngươi nói bậy bạ gì đó. Ta và Liêm đại ca chỉ là bằng hữu thôi.”

“Nha, Liêm đại ca, cách gọi thật thân thiết nha.” Lí Ti tiếp tục chế nhạo.

“Bà mối, im miệng!” Ngân Kiêu đột nhiên hô lên một câu. Hắn đứng dậy, đi đến trước song sắt, nhìn Thẩn Diên đang đứng bên ngoài, nói, “Ngươi tới chỗ này làm cái gì?”

Thẩm Diên nhìn thấy hắn, ôn nhu có lễ liền biến mất một nửa, “Ta chỉ đến thăm các ngươi thôi, không được sao?”

“Đây không phải chỗ ngươi nên đến.” Ngân Kiêu tức giận nói.

“Ta muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, không cần ngươi quan tâm.” Thẩm Diên không cam lòng yếu thế, nói trả một câu.

Ngân Kiêu khoanh hai tay trước ngực, nói: “Ta cũng không muốn quan tâm. Chỉ là sợ nơi này dơ bẩn, ô uế hài của tiểu thư thôi.”

“Đa tạ quan tâm.” Thẩm Diên trả lời, “Thẩm Diên cũng không phải cái đại tiểu thư gì, chỉ là một đệ tử trong ‘Khúc phường’ mà thôi.”

Câu này vừa nói ra khỏi miệng, Ngân Kiêu liền nói không ra lời. Lí Ti lại bật cười, nói: “Lan Lăng nhất túy ba trăm năm.”

Thẩm Diên cười cười, nói tiếp: “Thư cộng thanh mộng tại nhân gian.”

Nghe thấy câu trả lời, Ngân Kiêu sửng sốt một lát, lập tức liền quay đầu, không mở miệng nữa.

Thẩm Diên thấy hắn trầm mặc, có chút bất đắc dĩ, “Thẩm Diên tuy chỉ là một nữ lưu, cũng hiểu được có ân tất báo, thiếu nợ người khác.”

Ngân Kiêu không phản bác, vẫn trầm mặc.

“Lại nói tiếp, Thẩm tiểu thư có thể đi vào địa lao, thật sự khiến ta bội phục.” Lí Ti cười nói.

“Ta chỉ xin Liêm…” Thẩm Diên dừng một chút, “Liêm công tử mà thôi.”

“Tên chó săn triều đình kia lại hảo tâm như vậy sao?” Ngân Kiêu mở miêng, ngữ khí không vui.

“Liêm công tử không phải là chó săn gì đó. Hắn chính trực thuần lương, là nam nhi đỉnh thiên lập địa!” Thẩm Diên bất mãn nói.

“Trợ Trụ vi ngược*, còn không phải chó săn?! Nếu hắn thật sự chính trực thuần lương, tại sao lại coi như không thấy chuyện Thạch Mật đảo điên Thần Nông thế gia, đả thương người khác, sát hại người vô tội?!” Ngân Kiêu tức giận nói.

(*: Trợ Trụ vi ngược: Nối giáo cho giặc, giúp người xấu làm chuyện ác)

“Làm sao ngươi biết đó là điều hắn muốn?! Hắn là bị buộc phải làm, là bất đắc dĩ không thể không hợp tác với những người đó! Hiện tại, các ngươi bình an vô sự, chẳng lẽ không phải nhờ hắn che chở hay sao?!” Thẩm Diên cũng nổi giận, nói.

“Hắn bụng dạ khó lường, chẳng lẽ ngươi muốn ta cảm ơn hắn!”

“Ít nhất cũng không cho phép cho ngươi nói về hắn như vậy!”

“Ngươi… Ngươi che chở cho hắn như vậy, còn nói là không có tâm với hắn?!”

“Cho dù ta có tâm với hắn, cũng là chuyện không liên quan đến ngươi!”

Thẩm Diên nói xong câu đó, không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.

Lí Ti che miệng cười, nói: “A, cường đạo, ngươi đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo nha. Lúc trước, không phải còn oán giận ta đưa Thẩm tiểu thư đi, không cho ngươi gặp mặt một lần sao? Lúc này, sao lại khi dễ người ta như thế?”

“Bà mối, ngươi đừng lắm miệng!” Ngân Kiêu xoay người, lập tức đi đến một bên ngồi xuống, không thèm để ý đến mọi người nữa.

Thẩm Diên cũng nghiêng đầu, không nói chuyện nữa.

Đang lúc Lí Ti muốn nói gì đó để giảm bớt không khí căng thẳng. Đột nhiên, một đám binh lính đi tới, mở cửa lao Lạc Nguyên Thanh ra.

Đi đầu, là gia tướng của Liêm gia. Hắn mở miệng, nói: “Lạc cô nương, mời đi ra.”

Lạc Nguyên Thanh không hiểu nhìn bọn họ, đứng lên.

“Tả cô nương có dặn dò, mang ngươi tới gặp nàng.” Gia tướng kia nói thêm một câu.

“Tả cô nương?” Không chỉ Lạc Nguyên Thanh, tất cả mọi người đều cảm thấy nghi hoặc.

Gia tướng gật đầu, nói: “Mời đi ra thôi. Chậm trễ mệnh lệnh, thuộc hạ cũng có khó xử.”

Lạc Nguyên Thanh nhìn mọi người, sau đó lập tức đi ra ngoài.

Đoàn người này vừa đi khỏi, Ngân Kiêu và Lí Ti liền hai mặt nhìn nhau.

“Các ngươi không cần lo lắng. Tả cô nương tốt lắm. Nàng tìm Lạc cô nương, chắc chắn có quyết định của nàng.” Thẩm Diên mở miệng, nói.

Lí Ti nghĩ nghĩ, nói: “Nói cũng đúng. Tả cô nương cũng không phải hạng người hời hợt… Thẩm tiểu thư, vậy chuyện sau này, phiền toái ngươi rồi.”

Thẩm Diên gật đầu, “Phường chủ cũng đã đi tới nơi này, ít ngày nữa sẽ đến nơi. Chư vị có thể yên tâm.” Nàng nhìn thoáng qua Ngân Kiêu, nói, “Ta không tiện ở lâu, đi ra ngoài trước vậy.”

“Uy…”

Thẩm Diên còn chưa đi được mấy bước, đã bị Ngân Kiêu gọi lại. Nàng nhíu mày, xoay người, nói: “Còn có điều gì chỉ giáo?”

Ngân Kiêu do dự nửa ngày, mới nói: “Ngươi đừng thân cận với tên tiểu tử họ Liêm kia nữa. Nói thế nào hắn cũng là người trong lòng nha đầu Tiểu Tiểu kia…”

“Ngươi yên tâm. Chuyện chia rẽ uyên ương nhà người ta, Thẩm Diên sẽ không làm!” Thẩm Diên có chút tức giận, trả lời.

“Ngươi cũng là…” Ngân Kiêu không hề sinh khí, nói thêm một câu, “Nếu ngươi thích hắn, ta cũng không có biện pháp nào…”

Thẩm Diên ngây ngẩn cả người, đợi đến lúc lấy lại được tinh thần, gò má đã cháy rực đỏ ửng. Nàng cố gắng ổn định nhịp tim của bản thân, lầu bầu nói: “Chuyện này thì liên quan gì tới ta a…”

Nàng nói xong, quay đầu, chậm rãi đi thẳng ra khỏi địa lao.

Lí Ti nhìn Ngân Kiêu, nở nụ cười. “Nha, cường đạo a, ngươi đang ghen sao?”

Ngân Kiêu không trả lời. Một lúc sau mới nói: “Uy, bà mối, rốt cục ngươi đưa đại tiểu thư kia đến ‘Khúc phường’ làm cái gì?”

Lí Ti thản nhiên trả lời, “Ha ha, bí mật.. Tuy nhiên, vị tiểu thư này, đã không còn là cái vị yếu đuối lúc trước nữa rồi nha.”

Ngân Kiêu nói: “Rất nguy hiểm đó. Nàng không hề có chút võ công nào…”

“Người đừng quá coi thường nữ nhân.” Lí Ti ngồi xuống đất, cười nói, “Mỏi mắt mong chờ đi.”

Ngân Kiêu chỉ đành trầm mặc, mang theo vài phần tâm tình phức tạp, nhìn ra phía ngoài cửa lao…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện