Phía sau những nữ tử này, một đội cung thủ giục ngựa đi đến, theo lệ mở đường. Mà sau, chỉ thấy Ngân Kiêu, Giang Thành đi trước, Lí Ti, Lạc Nguyên Thanh theo sau, Quỷ Cữu lại đi sau nữa, dẫn theo một đoàn mười sáu người nâng một đại kiệu bằng lụa mỏng. Đi hai bên kiệu, là Ôn Túc và Liêm Chiêu. Ba Kích Thiên, Hạ Lan Kỳ Phong dẫn theo một đội nhân mã lớn, đi ở cuối cùng. Một đám người, cứ như vậy, chậm rãi đi tới.
Không cần phải nói, trên đại kiệu mười sáu người khiêng kia, đúng là cái người sai sót ngẫu nhiên, mạc danh kỳ diệu, bị đẩy lên làm minh chủ, “Đàn tam huyền nữ hiệp” Tả Tiểu Tiểu.
Đại kiệu này, được làm từ gỗ đàn hương, đủ để năm người nằm lên. Kiệu dùng thủy tinh để làm sàn, trên đó đặt một chiếc bàn thấp khắc hoa, trên bàn bày trí rượu ngon, dưa hấu và trái cây, bếp đồng gỗ đàn hương. Cũng có đệm mềm thêu hoa, để người dùng dựa vào. Tiểu Tiểu mặc một thân trang phục bằng tơ tằm màu xanh ngọc, nghiêng người nằm trên kiệu. Chỉ thấy tóc nàng cắm trâm lưu ly, tai đeo bông tai thủy tinh. Chuỗi ngọc mã não, bạch ngọc khắc làm cúc áo. Trong lòng nhẹ ôm một chiếc đàn tam huyền, ngón tay khẽ vuốt, huyền âm vang lên. Trong cái vẻ phù hoa kia, lộ ra một loại ý vị thâm trầm.
Nhìn thấy tình cảnh này, cho dù là Ngụy Khải, hay Ôn Tĩnh cũng đều bị kinh ngạc mất một lát. Những người khác thì càng choáng váng hơn.
Mà Tiểu Tiểu đang ở trên kiệu lại chỉ cảm thấy cứng ngắc xấu hổ. Ông trời a. Quá khứ tương lai, đâu có minh chủ nào xuất hiện phô trương như nàng chứ? Nàng nhìn lại một thân trang phục xa hoa trên người, lại càng không nói được gì. Này, đâu thấy tác phong giang hồ gì chứ, rõ ràng là phô bày giàu sang mà. Cái này gọi là gì nhỉ? Cái này gọi là phô trương thanh thế, hù dọa người ta không biết mệt!
Nàng nhìn thế cục trước mặt, trong lòng có chút không yên. Từ Thần Nông thế gia, ngựa không dừng vó, chạy mất nửa tháng, mới đuổi tới phụ cận của Thái Bình thành. Mà, một đường đi đến này, các loại tin tức không ngừng hỗn loạn truyền tới. Nào là Ngụy Khải đi tới Thái Bình thành đưa sính lễ, nào là, Triệu Nhan lợi dụng Mạc Doãn làm tan rã Thích thị, nào là Ngụy Khải liên hợp với Ôn Tĩnh tấn công Nhạc Lam Kiếm phái…
Những việc này, cái nào cũng rất quan trọng. Nhưng cố tình lại do đường xá xa xôi, ngoài tầm tay với, cuối cùng hôm nay mới trong lúc nguy cấp đuổi tới kịp!
“Cuồng đồ lớn mật, nhìn thấy đại giá của minh chủ, còn không hành lễ?” Quỷ Cữu tiến lên mấy bước, hô lên như thế.
Còn chưa chờ được đám người Ngụy Khải phản ứng lại, lá gan của Tiểu Tiểu liền to lên, kiên trì, dùng giọng nói tràn ngập uy nghiêm mà lại vô cùng ôn nhu, mở miệng nói: “Quỷ Cữu, không được vô lễ.”
“Dạ.” Quỷ Cữu nghe lệnh, thối lui đến trước kiệu.
Tiểu Tiểu thanh thanh cổ họng, nói: “Ngụy công tử, biệt lai vô dạng.”
Trong lòng Ngụy Khải không rõ ngọn nguồn sự việc, cũng không dám vội vàng hành động, chỉ đành nói tiếp: “Hóa ra Tả cô nương thực sự đã ngồi lên chức vị minh chủ, thật đáng mừng.”
Tiểu Tiểu mỉm cười, nói: “Tiểu Tiểu vô đức vô năng, may nhờ đồng đạo võ lâm nâng đỡ. Tuy nhiên, nếu ta đã là minh chủ, nhất định sẽ giúp mọi người chủ trì công đạo. Ngụy công tử, ngươi thiết đặt cạm bẫy, giả trang đệ tử Nhạc Lam Kiếm phái, ám toán Thái Bình thành. Loại chuyện vi phạm đạo nghĩa giang hồ này, Tả Tiểu Tiểu ta tuyệt đối không thể ngồi yên không để ý đến.”
Ngụy Khải cười lạnh: “Hừ, Tả cô nương, ngươi cấu kết với tà giáo, bụng dạ khó lường. Ta thân là bảo chủ Anh Hùng Bảo, mới không thể ngồi yên nhìn ngươi làm việc ác!” Hắn nói xong, chỉ thấy một đại đội nhân mã anh dũng tiến đến, đúng là nhân mã của Anh Hùng Bảo và các môn phái lớn nhỏ đã quy phục trên giang hồ.
“U mê không tỉnh.” Tiểu Tiểu dùng khí thế mười phần, nói, “Hôm nay, ta sẽ cùng ngươi tính toán hết ân oán từ trước đến nay!” Nàng thản nhiên vung tay lên, nói, “Động thủ!”
Mọi người trong liên minh đã sớm kích động vô cùng, chỉ chờ một câu hạ lệnh này của nàng. Trong lúc nhất thời, song phương bắt đầu hỗn chiến, tình hình kịch liệt, rung chuyển lòng người.
Tiểu Tiểu vụng trộm lau sạch mồ hôi lạnh, thở ra. Việc nàng nên làm, đã làm xong rồi. Còn lại, đã là chuyện nàng không có năng lực làm nữa rồi. Nàng nhìn chiến cuộc trước mắt, nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng, cầm lấy một miếng dưa hấu trên chiếc bàn thấp, ăn vào.
…….
Nói đến mọi người trong liên minh, lúc trước đã được Thần Tiêu phái “Chiếu cố”, cho nên trong lòng có một cỗ oán khí đè nén đã lâu. Hiện thời, rốt cục cũng tìm được cừu nhân, không nói đến công lý đạo nghĩa, chỉ nhìn phần tư oán kia, đã có thể kích thích ý chí chiến đấu lên rất cao rồi. Mọi người đánh đến hưng trí bừng bừng, vô cùng kinh khủng.
Mà trong lúc đó, tuyệt không có tâm tư như vậy, chỉ có mình Ôn Túc.
Ôn Tĩnh cầm đao đứng đó, nhìn hắn, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, “Trúng phải mười thành công lực Minh Lôi chưởng dùng, còn có thể sống trên đời, mạng của ngươi cũng thật cứng a.”
Ôn Túc trầm mặc, cũng không nói gì.
“Đồ nghiệp chướng như ngươi, lại vẫn dám thống lĩnh Đông Hải, hơn nữa còn muốn đối địch với ta.” Ôn Tĩnh chê cười xong, song đao trong tay không chút lưu tình, đánh về phía Ôn Túc.
Ôn Túc né tránh đi, cũng không đón đỡ.
Nguyên nhân thứ nhất, tất nhiên là bởi vì binh khí trong tay Ôn Tĩnh chính là “Trục Dương”, một trong chín kiện Cửu Hoàng thần khí, binh khí bình thường nếu dám chặn lại, chỉ còn nước bị chém gãy. Nguyên nhân thứ hai, chính là có chút lòng dạ đàn bà. Cũng là vì từ nhỏ đã được giáo huấn là phải “Trung thành”, mà hiện thời, tâm hắn liền trở nên mềm xuống. Tình thân đã từng có hiện thời đều biến thành xiềng xích.
Ôn Tĩnh lại không hề có suy nghĩ như vậy. Kế hoạch bị phá hỏng hết lần này đến lần khác, khiến căm hận trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt. Chiêu thức trên tay hắn càng thêm sắc bén, không chừa lại chút lối thoát nào.
Ôn Túc lại vẫn chỉ lo né tránh như cũ. Ôn Tĩnh thấy thế vung đao chém xuống, nhắm vào bả vai của hắn. Ôn Túc nghiêng người tránh đi. Lúc này, Ôn Tĩnh thu đao, tụ lực xuất chưởng.
Ôn Túc không thể né tránh, chỉ đành xuất chưởng, đón đỡ một chưởng kia của hắn.
Song chưởng va chạm, Ôn Tĩnh không khỏi kinh ngạc. Nội lực của Ôn Túc, không hề giống lúc trước, có thể nói là đột nhiên tăng mạnh. Nhưng cũng ngay trong lúc đó Ôn Tĩnh liền hiểu được vì sao.
“Huyền Nguyệt Tâm Kinh…” Ôn Tĩnh nhíu mày, nói, “Ngươi thế nhưng lại chiếm được nửa còn lại của Huyền Nguyệt Tâm Kinh!”
Lúc này, Lạc Nguyên Thanh ở một bên tiến lên, nói: “Ôn Tĩnh, Đông Hải và Nam Hải đã kết minh, vận số của ngươi đã cạn, còn không buông khí giới đầu hàng?!”
Ôn Tĩnh nghe vậy, ánh mắt nhìn Ôn Túc càng thêm lạnh lẽo. Hắn không nói hai lời, ngược lại ra tay, tấn công về phía Lạc Nguyên Thanh.
Lạc Nguyên Thanh cũng rất nghiêm túc, lập tức ra tay đón đánh. Mặc dù nàng và Ôn Túc đã trao đổi hai nửa quyển sách Huyền Nguyệt Tâm Kinh, nhưng thời gian tu luyện ngắn ngủi, chỉ bằng công lực hiện tại, muốn đánh thắng Ôn Tĩnh có chút miễn cưỡng. Thêm nữa, thứ trong tay Ôn Tĩnh chính là thần binh lợi khí, càng khiến Lạc Nguyên Thanh có chút không chịu nổi.
Không lâu sau, Lạc Nguyên Thanh liền rơi vào hoàn cảnh xấu. Trong lòng nàng quýnh lên, chiêu thức xuất ra không khỏi có chút sơ hở.
Ôn Tĩnh tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đao phong trong tay chợt lóe hồng quang, đâm thẳng về trái tim nàng.
Lạc Nguyên Thanh không hề có binh khí chống đỡ, chỉ đành đưa tay ra ngăn cản.
Trong lúc chỉ mành treo chuông này, Ôn Túc đã dùng một tay kéo nàng ra, dùng tay đánh mạnh lên cổ tay nắm đao của Ôn Tĩnh.
Ôn Tĩnh thu đao, lui lại mấy bước. Lại một lần nữa tụ lực, tấn công lên.
Lúc này Ôn Túc mới rút đao, vùng lên đón đánh.
Lạc Nguyên Thanh đứng vững thân mình, nhìn thấy một màn như vậy, chỉ cảm thấy phiền muộn, không khỏi thở dài nhè nhẹ.
Trong lòng Ôn Túc đã bắt đầu trở nên thoải mái, chiêu thức trong lúc đó cũng không còn nặng nề nữa. Tất cả ân nghĩa, từ lúc hắn trúng phải một chiêu Minh Lôi chưởng dùng cả mười thành công lực kia, đã đoạn tuyệt sạch sẽ rồi. Chấp nhất mấy chuyện cũ trước đây, chính là lo sợ không đâu. Trên đời này, chỉ có thứ còn nắm được trong tay mới là thứ đáng giá để quý trọng. Hiện tại, hắn không thể chết, quyết không nói chuyện tình thầy trò với Ôn Tĩnh nữa.
Trong lúc ra chiêu đó, Ôn Tĩnh cũng cảm thấy Ôn Túc có biến hóa như vậy. Hắn đã từng có ý đào tạo Ôn Túc trở thành người thừa kế duy nhất, ngoại trừ Minh Lôi chưởng, tất cả những tuyệt học hắn đều dốc túi truyền thụ. Mà tuyệt kĩ dùng song đao này, Ôn Túc lại còn có thiên phú, bản thân quyết không phải đối thủ. Hiện thời tương xứng, chỉ là nhờ dựa vào “Trục Dương” trong tay.
Ôn Túc tất nhiên biết không thể đánh trực diện với “Trục Dương”, Ôn Tĩnh ra sát chiêu, hắn quyết không cứng rắn đỡ lại, mà chỉ tận lực né tránh. Lúc ra chiêu, cũng quyết không giao phong với “Trục Dương”, mà chỉ chuyên chú công kích vào cổ tay Ôn Tĩnh.
Ôn Tĩnh thấy thế, tay trái thu đao, ngược lại dùng chưởng đánh lại.
Ôn Túc cũng thu đao trên tay trái, xuất chưởng.
Song chưởng tương tác, hai người vẫn tiếp tục giằng co. Nhưng mà, giằng co kia cũng không quá lâu, luận nội lực, Ôn Tĩnh vẫn luôn chiếm thế thượng phong.
Ôn Túc chỉ cảm thấy chân khí không ổn, sức lực bắt đầu tan rã. Trên mặt Ôn Tĩnh dần hiện lên ý cười, thanh đao trong tay phải rục rịch.
Mắt thấy mũi đao đỏ sậm nhọn hoắt của “Trục Dương” tiến đến gần, Ôn Túc không thể trốn tránh, bất đắc dĩ nâng đao đón nhận.
Song đao va chạm, thanh đao trong tay Ôn Túc nháy mắt bị chém gãy. Ý cười của Ôn Tĩnh càng tăng, đao thế không dừng lại chút nào, đâm thẳng về phía Ôn Túc.
Lạc Nguyên Thanh đứng một bên quá sợ hãi, đang định tiến lên. Đã thấy một thân ảnh màu hồng nhoáng lên một cái, đi tới sau lưng Ôn Túc.
Ôn Túc kinh hãi khi thấy có người vòng ra sau lưng, còn chưa kịp phản ứng, lại cảm thấy từ trên lưng truyền đến một dòng nội lực. Dòng nội lực kia không phải đánh vào hắn, ngược lại tiến vào trong thân hắn, thông với chưởng lực trên tay, khiến nó bùng nổ ra.
Đang cùng Ôn Túc đối chưởng, Ôn Tĩnh nào có thể dự đoán được biến hóa như vậy. Chưởng lực đột nhiên tăng mạnh khiến hắn bị đánh văng ra. Hắn liên tục lui lại mấy bước, ho nhẹ một tiếng.
Ôn Túc quay đầu, chỉ thấy Lí Ti đứng ở phía sau mình, trên mặt tươi cười kiều mị, vẻ mặt lại càng thoải mái.
“A, không cần cảm tạ.” Lí Ti cười, giảo hoạt nói.
Đang cùng người giao thủ, Ngân Kiêu nhìn thấy tình cảnh này, bứt ra, thoát khỏi cuộc chiến, cười nói: “Bà mối, ngươi đây là mượn đao giết người, rất ti bỉ đó!”
Lí Ti che miệng cười nói: “Nô gia khi nào thì nói bản thân mình là chính nhân quan tử?” Trong mắt nàng hiện lên một tia âm hận (âm hiểm + oán hận), nói, “Huống hồ… Hắn có thể mượn đao giết người, vu oan giá họa, vì sao ta lại không thể. Đây cũng chỉ là lấy đạo của ta trị đạo của người thôi.”
Ngân Kiêu vỗ tay, “Hay! Ăn nói quá hay!”
Lí Ti lại nhìn thoáng qua Ôn Túc, nói:
“Vốn ta cũng không muốn buông tha cho ngươi, tuy nhiên, ngươi cũng coi như đã chết một lần, ta liền cho ngươi chút tiện nghi. Những chuyện đã qua, xóa bỏ. Nhưng mà, ngày sau ngươi còn làm chuyện ác nữa, nhân duyên ta nối nhất quyết không thiếu phần ngươi.” Nàng quay người lại, “Nội tức của Ôn Tĩnh đã bị đả thương, hiện thời đã không còn sức đánh lại, ngươi xem rồi làm đi.”
Nàng nói xong, quay người lại, gia nhập cuộc chiến khác.
Ngân Kiêu lắc đầu, cũng thu liễm tinh thần, chuyên chú với cuộc chiến của mình.
Ôn Túc đã có vài phần mờ mịt, hắn nhìn Ôn Tĩnh, bàn tay nắm đao dần nới lỏng.
Ôn Tĩnh biết bản thân đã mất đi phần thắng, hắn nhíu mày, lui lại phía sau vài bước, nói: “Đi!”
Ninja ở một bên hỗn chiến nghe tiếng, ném đạn khói ra.
Khói này cũng không hề bình thường, Bỉ Tử vừa thấy, liền kinh hô: “Trong khói có độc, mọi người lùi lại!”
Trong lúc nhất thời, mọi người ào ào lui xuống, tụ lại bên cạnh kiệu của Tiểu Tiểu.
Đợi sương khói tan hết, Ngụy Khải, Ôn Tĩnh đã biến mất không còn bóng dáng.
Nhưng đại đội nhân mã lại không kịp đào tẩu, nhìn đến thế cục này, ào ào đầu hàng. Nhưng trong đó, vẫn có người không cam lòng, bí quá hóa liều, tấn công về phía Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu đang ngồi trên kiệu ăn dưa hấu, nhìn thấy có người xông tới, nàng mở to hai mắt nhìn, nhất thời không kịp phản ứng.
Quỷ Cữu và Bỉ Tử luôn luôn phụng dưỡng bên cạnh kiệu, nhìn thấy phiên biến háo này, lập tức chạy lên đón đánh.
Nhưng mấy người này đều dùng tư thế liều mạng, mặc dù võ công yếu kém, khí thế lại không hề yếu. Một người tuy đã bị thương, xông ra được, đánh thẳng về phía cỗ kiệu.
Kiệu phu không phải người trong giang hồ, nhìn thấy tư thế đằng đằng sát khí như thế, trận tuyến liền rối loạn. Cỗ kiệu lay động, thân hình Tiểu Tiểu nghiêng một cái, vỏ dưa hấu trong tay văng ra ngoài, ngay ngắn dừng lại dưới chân người nọ.
Dẫm phải đi, Tiểu Tiểu liền kinh ngạc nhìn người nọ bất ngờ không kịp đề phòng, dẫm lên miếng vỏ, trượt chân ngã xuống trên đất. Lưỡi đao trong tay văng ra, bay về phía kiệu.
Tiểu Tiểu quá sợ hãi, cuống quít vươn tay, tiếp được thanh đao kia vào trong tay.
Đợi đến khi mọi người bình ổn được chiến sự, khi nhìn về phía Tiểu Tiểu, chỉ thấy gã đệ tử của Anh Hùng Bảo kia quỳ cả hai tay hai chân xuống trước kiệu. Trên tay Tiểu Tiểu cầm một thanh đao sắc bén, đặt ngang trước ngực, thần sắc trang nghiêm.
Tên đệ tử kia đứng dậy, vẫn muốn đánh tiếp, nhưng lại bị Quỷ Cữu và Bỉ Tử chế phục.
Quỷ Cữu và Bỉ Tử xoay người, nhìn Tiểu Tiểu, cùng kêu lên nói: “Minh chủ thần võ!”
Tiểu Tiểu nhìn miếng dưa hấu trên đất kia, lén lút đưa bàn tay dính đầy nước dưa hấu kia ra phía sau, chùi chùi. Nàng lại nhìn mấy tên bị chế phục kia, thanh thanh cổ họng, nói: “Ngụy Khải và Ôn Tĩnh không biết nhân nghĩa, chư vị tội gì phải trợ Trụ vi ngược*? Ta thân là minh chủ, chỉ hy vọng giang hồ thái bình, công đạo trường tồn. Nếu chư vị có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta cam đoam không đả thương các vị mảy may.”
(* trợ Trụ vi ngược: Nối giáo cho giặc, giúp người xấu làm việc ác)
Những người đó hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng, buông binh khí xuống, bái phục dưới chân kiệu.
Tiểu Tiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc ngước mắt lên, chỉ thấy biểu cảm phức tạp của Liêm Chiêu và Ôn Túc, Ngân Kiêu và Lí Ti thì nhịn cười đứng bên, những người khác không biết đều là vẻ mặt sùng bái, ngưỡng mộ nhìn nàng.
Tiểu Tiểu đang xấu hổ, Thạch Nhạc Nhi lại bước nhanh chạy tới, nói: “Tiểu Tiểu tỷ tỷ, Ngụy Khải đã đoạt được ‘Võ Linh Bá Đao’ và ‘Lam Kiếm’ rồi. Nếu hắn lấy đủ chín kiện thần khí thì nguy rồi!”
Tiểu Tiểu nghe vậy, lập tức phản ứng lại, gào to một tiếng: “Truy!”
……..
Mọi người đuổi theo mãi, lại vẫn không tìm thấy nơi ẩn nấp của Ngụy Khải và Ôn Tĩnh. Sau một hồi thương nghị, liền chạy tới phân đà phụ cận của Anh Hùng Bảo, tìm manh mối.
Công phá phân đà, không hề khiến mọi người tiêu hao chút khí lực nào. Chỉ vì phân đà này đã sớm vườn không nhà trống. Mọi người tìm kiếm một hồi, chỉ tìm được môn nhân Thích thị bị nhốt trong địa lao, còn có Hi Viễn và đám người Triệu Nhan.
Mù quáng tìm kiếm chính là uổng phí khí lực, mọi người liền ở lại phân đà này nghỉ ngơi, bàn bạc kỹ hơn.
Tiểu Tiểu thân là minh chủ, lại hoàn toàn không có cơ hội nghỉ ngơi. Chỉ là những chuyện cần nàng xử lí đều không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là cứ có gió thổi cỏ lay, tin tức lớn nhỏ gì, mọi người đều sẽ đến thông báo một tiếng. Thông báo đến thông báo đi như vậy, đến tận lúc trời tối, nàng mới miễn cưỡng có thể nghỉ ngơi một chút.
Toàn thân nàng vô lực bước về phía phòng mình, phía sau, Quỷ Cữu và Bỉ Tử nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận phụng dưỡng.
Đã qua tháng tám, vừa vào đêm, gió lạnh mang theo hơi nước, khiến người ta cảm thấy hơi hơi lạnh lẽo. Nàng đi trên hành lang, nhìn ánh trăng mờ ảo, tiện đà, thấy được Liêm Chiêu.
Chỉ thấy Liêm Chiêu và Giang Thành đứng ở bên ngoài hành lang trong viện, luận bàn võ nghệ. Hai người không dùng binh khí của bản thân, mà dùng trường kiếm luyện tập.
Dưới ánh trăng thanh bạch, Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn Liêm Chiêu luyện kiếm, quên mất hành động.
Trường kiếm giản dị không hề hoa mỹ, kỹ thuật điều khiển cũng không hề hoa mỹ, vô cùng giản dị. Sự quen thuộc dâng lên trong lòng, khiến nàng không khỏi mỉm cười. Còn nhớ rõ, phía trên Đông Hải, bên ngoài cửa thành, trong Thần Nông thế gia, hắn mặc một thân hắc y, mang theo trường kiếm, vì nàng mà đến.
Không vi phạm đến lập trường của bản thân, lựa chọn cái phương pháp này để đứng bên người nàng. Bảo hộ, che chở như vậy, cũng đủ để nàng có được một con đường sống. Một người nam nhân, nếu có thể vì nữ nhân mình yêu quý, buông bỏ lập trường, hy sinh tất cả, không thể nghi ngờ chính là vì có tình cảm vô cùng sâu đậm, cảm động trời đất. Nhưng mà, không buông bỏ, không hy sinh, cố gắng dùng phương thức ôn hòa nhất, tìm kiếm một cơ hội để có thể ở bên nhau, làm sao không phải là chân tình chứ.
Mà cũng bởi vì như vậy, mỗi một ngày trong tương lai sau này, nàng cũng không cần phải tự trách mình, cũng sẽ không cảm thấy thua thiệt. Có thể thản nhiên đứng trước mặt hắn, yên tâm thoải mái nhận lấy phần tình cảm này.
Từ nhỏ nàng đã đi theo sư phụ, trong lúc đó mưa dầm thấm đất, liền hiểu được, trên thế gian này, mọi việc không thể cưỡng cầu. Cho nên, bất tri bất giác, chỉ cần gặp phải một chút phiền toái, nàng liền tự động tránh né, lập tức buông bỏ. Tính tình như vậy, không thể nói rõ là xấu hay tốt. Nhưng mà, hiện tại, nàng lại biết, mặc dù muốn ở cùng hắn tuyệt không dễ dàng, nàng cũng sẽ không buông tay. Bởi vì, đáng giá.
Nàng nghĩ nghĩ, cười đến sung sướng.
Phía sau nàng, Quỷ Cữu và Bỉ Tử thấy thế, trên mặt hiện lên lo lắng.
“Minh chủ, người không sao chứ?” Bỉ Tử tiến lên, thân thiết dò hỏi.
Tiểu Tiểu đột nhiên hoàn hồn, “A? Không có việc gì không có việc gì…”
Khi nàng lại ngước mắt nhìn vào trong viện lần nữa, Liêm Chiêu và Giang Thành đã ngừng luyện tập. Nhận thấy nàng đến, Giang Thành mỉm cười, sau khi nói mấy câu liền tự động cáo từ.
Liêm Chiêu cầm trường kiếm đưa ra sau lưng, xoay người nhìn nàng.
Tiểu Tiểu thấy thế, ý bảo Bỉ Tử và Quỷ Cữu rời đi, tự mình đi qua. Nàng đứng lại trước mặt Liêm Chiêu, cười nói: “Đã trễ thế này, còn chưa nghỉ ngơi a?”
Liêm Chiêu nhìn nàng, cũng cười, “Minh chủ sự vụ bận rộn, không phải cũng chưa nghỉ ngơi sao?”
Nghe câu đó, Tiểu Tiểu chớp chớp mắt. Không biết vì sao, nàng lại nghe thấy những lời này có chút dư âm quỷ dị. Nàng hiểu ra, ai oán nói: “Ai? Cũng không phải do ta tự nguyện a, không biết vì sao, khi ta bị đưa lên làm minh chủ, lại không hề có người nào phản đối nha?”
“Minh chủ nhân đức trải rộng, thần võ anh minh, ai dám phản đối?” Liêm Chiêu trả lời.
“Liêm thiếu hiệp, nghe khẩu khí của ngươi, giống như không thật sự vừa lòng với việc ta làm minh chủ nha.” Tiểu Tiểu xắn tay áo lên, nói, “Được, bổn minh chủ sẽ để cho ngươi mở mang tầm mắt, khiến ngươi tâm phục khẩu phục!”
Nàng nói xong, nhanh chóng ra tay, túm lấy bả vai Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu kinh ngạc, nghiêng người tránh đi.
Tiểu Tiểu không ngừng cố gắng, tiện đà cuốn lấy cánh tay hắn.
Tay phải Liêm Chiêu cầm kiếm, nên chỉ dùng tay trái để ứng phó. Hắn ngăn chặn chiêu thức của Tiểu Tiểu, lật tay, chuyển thành túm lấy cổ tay nàng.
Tiểu Tiểu cười đắc ý, bộ “Không thể không luyện” này của nàng cũng không phải chỉ để nhìn không. Cổ tay nàng trượt một cái, thoải mái thoát ra, tiện đà đưa hai tay lên, cuốn lấy tay trái hắn.
Tay trái Liêm Chiêu bị khóa, lại nhíu mày cười nói: “Minh chủ, ta còn có chân đấy.”
Tiểu Tiểu hoảng hốt, chỉ thấy hắn giơ chân lên đá về phía giữa lưng nàng. Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, xoay thân mình, tránh đi. Tiện đà cũng nhấc chân, ngăn lại thế công của hắn.
Liêm Chiêu cười, chân hơi nâng lên, khom người xuống. Lực đạo của Tiểu Tiểu vốn không bằng hắn, đột nhiên biến hóa như vậy, khiến chân trụ của nàng nghiêng ngả, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Nàng lập tức buông tay, thối lui thân mình.
Liêm Chiêu vỗ vỗ bụi đất trên người, trong tươi cười mang theo chút khiêu khích.
Tiểu Tiểu thấy thế, nhướng mày, nàng chà xát hai tay, vẻ mặt ác liệt. Im lặng một lát, nàng nhảy người lên, nhằm về phía Liêm Chiêu.
Thần sắc Liêm Chiêu rất thản nhiên, vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ nàng tấn công.
Mắt thấy đã đến trước mặt hắn, Tiểu Tiểu đang cân nhắc nên ra chiêu nào trước. Cũng không ngờ, chân lại đạp phải vạt váy, thân hình bất ổn một cái, trực tiếp ngã về phía trước.
Theo lý thuyết, Liêm Chiêu đứng ở phía trước, nhất định sẽ đón được nàng. Nhưng Liêm Chiêu lại cố tình nghiêng người một cái, tránh ra.
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, giây tiếp theo, liền cứng rắn ngã lên trên đất.
Nhìn thấy nàng ngã sấp xuống, Liêm Chiêu cũng sửng sốt. Hắn tiến lên, ngồi xổm xuống đất, vươn tay đỡ nàng lên.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, vẻ mặt ai oán nhìn hắn.
Liêm Chiêu làm mặt xin lỗi, nói: “Thực xin lỗi… Ta nghĩ là nàng cố ý lộ sơ hở…”
“Ta…” Tiểu Tiểu ngồi ở dưới đất, càng thêm ai oán, “Ta cố ý lộ sơ hở?”
Liêm Chiêu nhìn biểu cảm của nàng, cuối cùng không nhịn được bật cười, “… Lấy khinh công của nàng, không thể dễ dàng ngã sấp xuống như vậy a…”
“Ai quy định có khinh công thì không thể ngã sấp xuống a?” Tiểu Tiểu xoa đầu gối, bất mãn nói.
Liêm Chiêu nhịn cười, vươn tay giúp nàng xoa xoa đầu gối, “Ngã có đau không?”
Tiểu Tiểu nghe vậy, nghiêm túc nói: “Đau, tuyệt đối đau.”
Liêm Chiêu bất đắc dĩ nhìn nàng, nói: “Liêm Chiêu biết sai, xin minh chủ cứ trừng phạt.”
“Tốt.” Tiểu Tiểu vươn hai tay, “Trước tiên đưa ta về phòng đã.”
Liêm Chiêu hơi hơi xấu hổ, hắn nhìn ánh mắt lóe sáng của Tiểu Tiểu, suy tư một lát, lại nhìn khắp nơi, sau khi xác định không có người, mới buông trường kiếm trong tay ra, đột nhiên, có người vọt lại, mở đầu chính là một câu: “Đây là lúc nào rồi mà các ngươi còn ở đây chơi đùa a!”
Tiểu Tiểu và Liêm Chiêu đều sửng sốt, ngước mắt, chỉ thấy Thạch Nhạc Nhi buồn bực dậm chân, ngón tay chỉ thẳng vào hai người bọn họ. Hai người nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thạch Nhạc Nhi.
Thạch Nhạc Nhi nhăn mày chặt chẽ, nói: “Ngụy Khải và Ôn Tĩnh không biết trốn đi nơi nào! Tiểu Tiểu tỷ tỷ, ngươi là minh chủ, tại sao còn không phái người truy đuổi a!”
Tiểu Tiểu sợ hãi trả lời, “Ách, bởi vì ta không biết bọn họ trốn ở đâu…”
“Không biết thì tìm a! Sao các người ai ai cũng nhàn nhã như vậy a! Chậc, ta vốn tưởng rằng Ngụy Khải chỉ muốn Anh Hùng Bảo và Thái Bình thành thôi, không ngờ, dã tâm của hắn to lớn như thế… Bọn họ đã thu thập được tám kiện thần khí, vạn nhất đúng như lời thiên hạ đồn, bọn họ đoạt được thiên hạ, thì nên làm cái gì bây giờ a!” Ngữ khí của Thạch Nhạc Nhi vô cùng vội vàng.
Tiểu Tiểu không biết trả lời như thế nào, trong lòng đổ mồ hôi lạnh. Nhớ tới Thạch Nhạc Nhi từ xưa tới nay đều giả vờ đáng yêu, không ngờ, hôm nay lại bộc lộ bộ mặt hung ác, xem ra, thật là nóng nảy.
Liêm Chiêu lại cười, nói: “Nếu thu thập đủ chín kiện Cửu Hoàng thần khí liền có thể thống nhất thiên hạ, làm sao gia phụ phải dẫn thiên quân vạn mã đi chinh chiến sa trường?” Hắn nhặt trường kiếm lên, nhàn nhã nói, “Cửu Hoàng chung quy cũng chỉ là lời đồn đại, không cần tưởng thật.”
Thạch Nhạc Nhi nhíu mày, “Liêm ca ca, thà rằng tin là có, còn hơn không tin.”
Liêm Chiêu đáp: “Nhạc Nhi, chuyện giang hồ, ta không hiểu lắm. Nhưng tranh chấp triều đình, ta có biết một chút. Quá khứ hay tương lai, muốn có được thiên hạ, cho dù trong tay nắm thiên quân vạn mã, vẫn cần danh chính ngôn thuận lên ngôi. Lưu Hán Lí Đường, nếu không tự xưng thiên mệnh quy về, sao có thể xưng đế?” Hắn chậm rãi nói xong, “Ta không ngại nói thẳng, đương kim thánh thượng, cũng không đem ‘Cửu Hoàng’ để vào mắt. Cái thánh thượng lo lắng, chính là có người dùng uy danh của ‘Cửu Hoàng’, yêu ngôn hoặc chúng*, nhiễu loạn triều cương.”
(* Yêu ngôn hoặc chúng: Dùng lời nói không đúng mê hoặc người khác)
“Huynh đang nói Thần Tiêu phái?” Tiểu Tiểu hiểu rõ.
Liêm Chiêu gật đầu, “Loạn thần tặc tử, không đủ để gây sợ hãi. Chỉ sợ Thần Tiêu phái lập ra một cái ‘Chân mệnh thiên tử’, đến lúc đó, thật sự sẽ là thiên hạ đại loạn. Tuy nhiên, mặc dù bọn họ có được ‘Cửu Hoàng’, cũng cần thời gian để ủng lập* (Ủng hộ + tạo lập)tân chủ. Trong khoảng thời gian đó, cũng đủ để chúng ta tìm được bọn họ.”
Thạch Nhạc Nhi nghe xong, suy nghĩ một lát, nói: “Vậy, nếu ‘Cửu Hoàng’ thật sự là thần khí, có thể phát huy được thiên lực kinh người, vậy thì thế nào?”
Liêm Chiêu cười nói: “Từ xưa, Thái Bình thành đã có được ‘Võ Linh Bá Đao’, đã từng một lần nhìn thấy thần lực phát ra từ nó?” Hắn cầm lấy vỏ kiếm ở bên cạnh, đút kiếm vào, bình tĩnh nói, “Chỉ có ở trên tay Thạch lão thành chủ, ‘Võ Linh Bá Đao” mới có khả năng xưng bá thiên hạ. Cũng như vậy, “Thiên Sương Lãm Nguyệt” phải ở trong tay Liêm gia ta, mới có thể phát huy hết uy lực của nó. Những người khác cho dù có được, cũng chỉ là có được một kiện danh binh. Cái gì mà thiên lực kinh người, căn bản chính là lời nói vô căn cứ.” Hắn nói xong, nhìn sang Tiểu Tiểu, nói tiếp, “Mặc dù có được thần lực khinh thiên, chỉ sợ tạm thời Thần Tiêu phái cũng chưa nắm bắt được trọng điểm. Bằng không, vì sao ba lần bốn lượt muốn tìm Tiểu Tiểu gây phiền toái?”
Tiểu Tiểu nghe xong những lời này liền nở nụ cười. Cho tới nay, “Cửu Hoàng thần khí” người người mơ ước, ở trong miệng hắn bỗng chốc trở nên bình thường như vậy. Hóa ra, hắn luôn luôn đứng ở bên ngoài quan sát, tất cả phần thắng, vẫn nắm trong tay như cũ, chưa từng biến hóa. Tất cả mọi người đều cho rằng nàng biết được bí mật về Cửu Hoàng thần khí, nhưng hiện thời xem ra, người biết được bí mật này, rõ ràng là hắn mới đúng.
Nghĩ như vậy, Tiểu Tiểu liền cảm thấy bản thân có chút…
“Liêm ca ca, huynh nói những lời này hình như đang cười chúng ta ngốc nha.” Thạch Nhạc Nhi nói.
Liêm Chiêu lắc đầu, “Quyết không có ý này.”
Thạch Nhạc Nhi nhíu mày, nói: “Vậy nếu huynh đã sớm biết vì sao không nói ra a, làm cho người ta lo lắng không công lâu như vậy.”
“Hôm nay ta cũng mới nhìn thấy muội a.”
“Vậy lúc huynh vừa thấy ta nên nói ngay a.”
Tiểu Tiểu thấy Thạch Nhạc Nhi nhất quyết không buông tha, liền xen mồm vào, thay đổi để tài, nói: “Ai, Nhạc Nhi, Văn Hi công tử đâu?”
Thạch Nhạc Nhi nghe thấy cái tên này, mày càng nhăn lại, “Tỷ tìm Ngụy Dĩnh hả, hắn đang ở cùng nhị ca hắn đó.”
Tiểu Tiểu nhờ thế mới nhớ lại, môn nhân Thích thị lúc trước cũng bị Ngụy Khải ám toán, giam giữ bên trong địa lao của phân đà này. Mà Mạc Doãn lại bị thương nặng, hiện tại, đang nhờ gia nhân của Thần Nông thế gia chẩn trị.
“A, đúng rồi, nếu có võ lâm minh chủ tương trợ, hắn muốn trở về Anh Hùng Bảo không phải quá đơn giản sao.” Thạch Nhạc Nhi nghĩ đến cái gì, kéo lấy Tiểu Tiểu, “Tỷ tỷ, không bằng, tỷ đi theo ta thương lượng thật tốt chuyện này đi!”
Tiểu Tiểu còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị kéo đi.
Liêm Chiêu thấy thế, nghĩ muốn ngăn lại, nhưng lại thật sự không có cớ để ngăn cản. Cuối cùng, chỉ còn bất đắc dĩ.
…….
Tác giả có chuyện muốn nói: Đang đang làm ~~~ Lần trước có nói đến những chuyện ác mà nhân vật chính Tả Tiểu Tiểu của chúng ta làm trong cuốn thứ nhất, như vậy, trong cuốn thứ hai, nàng đã làm những chuyện xấu gì? Mời xem!
1, Trong ngày hàn thực, định trộm vài thứ trên thuyền.
Tội danh: Trộm cướp.
Hậu quả: Gặp được phản đồ Đông Hải muốn giết người cướp thuyền… Không giải quyết được gì…
2, Lẻn vào Tê Vũ sơn trang, đem Linh Vũ do Ngân Kiêu tặng cắm lên trên tấm biển trong sơn trang.
Tội danh: Vu oan giá họa.
Hậu quả: Đương sự tỏ vẻ có thể tự giải quyết.
3, Lẻn vào địa cung trong Tê Vũ sơn trang, giẫm chết trường sinh cổ.
Tội danh: Cố ý hủy hoại tài vật.
Hậu quả: Đương sự là kẻ khả nghi thiếp lập cơ quan phi pháp, lừa bán phụ nữ nhi đồng, cố ý giết người, thật sự không giải quyết được gì. Nên tất cả hợp lại, mọi người đều tỏ vẻ: Giẫm quá hay.
Tội danh trong quyển hai đã sửa sang xong ~~~ Nga nha ~~~ Trên thực tế, trong chuyện này, càng về sau, chuyện xấu mà nữ chủ làm ra càng ít a… Quẫn ~~~
(Mọi người: Vốn nên như vậy! ! !) Khụ khụ, tóm lại, liền là như thế ~~~ Meo ~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
PS: Trong chương trên, có một độc giả đại nhân đã chỉ ra, tại sao tất cả mọi người đều không phát hiện ra âm ưu của Ngụy Khải, dễ dàng trúng chiêu như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì muốn để nhân vật chính xông ra mà để chỉ số thông mình của những người phối hợp diễn còn lại đều rớt xuống sao?
Thật ra, ta rất nghiêm túc… Cái kia, tuy rằng có chút gượng ép nhưng ta vẫn muốn thanh minh một chút.
Đầu tiên, chúng ra thoát khỏi thân phận của tác giả và độc giả, đứng ở trong hoàn cảnh đó để nhìn nhận.
Từ khi truyện bắt đầu đến giờ, những người đã từng tiếp xúc thân cận với Ngụy Khải, chỉ có: Tả Tiểu Tiểu, Liêm Chiêu, Mạc Doãn, Triệu Nhan, Hi Viễn, Thẩm Trầm, Lăng Du, Ngụy Dĩnh, Ngân Kiêu, Thạch Mật. (Nhạc Hoài Khê cũng từng có vài lần có duyên tiếp xúc, chỉ biết một hai, nên không thể xếp vào. PS: Thạch Nhạc Nhi ấn tượng xấu với Ngụy Khải cũng vì vậy mà có. Trước đây không hề tồn tại) Mà sau khi tiếp xúc thân mật với hắn, không hề trúng chiêu của hắn, chỉ có: Tả Tiểu Tiểu (Quẫn, giỏi giang quá mức, nữ chủ vạn năng…) nói cách khác, trong truyện này, có thể diện kiến thủ đoạn ngoan độc của Ngụy Khải chỉ có tám người này (Thẩm Trầm và Lăng Du đã chết). Những người khác đều chỉ nghe thấy. Tiêu cục Hành Phong, Nam Hải Bắc Thần Cung trên cơ bản cũng có thể nói là không hề biết đến cái người tên Ngụy Khải này.
Mà trong đó, phải chắc chắn chỉ ra một điều đó là, hiểu biết của Ngụy Dĩnh với Ngụy Khải tuyệt đối không đủ sâu. Trên cơ bản, hắn có thể đem hành vi của Ngụy Khải coi thành “Báo thù”. Nhưng mà, thật hiển nhiên, báo thù chỉ là tiết mục hứng thú còn lại của Ngụy Khải. Tìm kiếm Cửu Hoàng thần khí mới là mục đích chính của hắn.
Như vậy, trong truyện này, người biết được mục đích của Ngụy Khải chính là Cửu Hoàng thần khí, chỉ có: Tả Tiểu Tiểu, Liêm Chiêu, Hi Viễn, Triệu Nhan (Người này ở trong Tê Vũ sơn trang hiểu ra việc này, vẫn là nhờ Tiểu Tiểu nói ra. Quẫn. Như vậy không hề tự biết, chỉ nhờ nhớ lại), Thạch Mật, Hạ Lan Kỳ Phong (Người này tin tức linh thông, sau nhiều lần điều tra biết được). Trọng điểm chính là, Thạch Nhạc Nhi căn bản không biết mục đích của Ngụy Khải chính là Cửu Hoàng thần khí. Từ đầu đến cuối, nàng đều cho rằng, Ngụy Khải chỉ muốn chiếm lấy Anh Hùng Bảo, thôn tính Thái Bình thành, sau đó có được địa vị nhất định trên giang hồ. Bằng không, tuyệt đối không có khả năng mang Cửu Hoàng thần khí đưa cho Nhạc Lam Kiếm phái… Bằng không liền thật ngu ngốc.
Không cần phải nói, trên đại kiệu mười sáu người khiêng kia, đúng là cái người sai sót ngẫu nhiên, mạc danh kỳ diệu, bị đẩy lên làm minh chủ, “Đàn tam huyền nữ hiệp” Tả Tiểu Tiểu.
Đại kiệu này, được làm từ gỗ đàn hương, đủ để năm người nằm lên. Kiệu dùng thủy tinh để làm sàn, trên đó đặt một chiếc bàn thấp khắc hoa, trên bàn bày trí rượu ngon, dưa hấu và trái cây, bếp đồng gỗ đàn hương. Cũng có đệm mềm thêu hoa, để người dùng dựa vào. Tiểu Tiểu mặc một thân trang phục bằng tơ tằm màu xanh ngọc, nghiêng người nằm trên kiệu. Chỉ thấy tóc nàng cắm trâm lưu ly, tai đeo bông tai thủy tinh. Chuỗi ngọc mã não, bạch ngọc khắc làm cúc áo. Trong lòng nhẹ ôm một chiếc đàn tam huyền, ngón tay khẽ vuốt, huyền âm vang lên. Trong cái vẻ phù hoa kia, lộ ra một loại ý vị thâm trầm.
Nhìn thấy tình cảnh này, cho dù là Ngụy Khải, hay Ôn Tĩnh cũng đều bị kinh ngạc mất một lát. Những người khác thì càng choáng váng hơn.
Mà Tiểu Tiểu đang ở trên kiệu lại chỉ cảm thấy cứng ngắc xấu hổ. Ông trời a. Quá khứ tương lai, đâu có minh chủ nào xuất hiện phô trương như nàng chứ? Nàng nhìn lại một thân trang phục xa hoa trên người, lại càng không nói được gì. Này, đâu thấy tác phong giang hồ gì chứ, rõ ràng là phô bày giàu sang mà. Cái này gọi là gì nhỉ? Cái này gọi là phô trương thanh thế, hù dọa người ta không biết mệt!
Nàng nhìn thế cục trước mặt, trong lòng có chút không yên. Từ Thần Nông thế gia, ngựa không dừng vó, chạy mất nửa tháng, mới đuổi tới phụ cận của Thái Bình thành. Mà, một đường đi đến này, các loại tin tức không ngừng hỗn loạn truyền tới. Nào là Ngụy Khải đi tới Thái Bình thành đưa sính lễ, nào là, Triệu Nhan lợi dụng Mạc Doãn làm tan rã Thích thị, nào là Ngụy Khải liên hợp với Ôn Tĩnh tấn công Nhạc Lam Kiếm phái…
Những việc này, cái nào cũng rất quan trọng. Nhưng cố tình lại do đường xá xa xôi, ngoài tầm tay với, cuối cùng hôm nay mới trong lúc nguy cấp đuổi tới kịp!
“Cuồng đồ lớn mật, nhìn thấy đại giá của minh chủ, còn không hành lễ?” Quỷ Cữu tiến lên mấy bước, hô lên như thế.
Còn chưa chờ được đám người Ngụy Khải phản ứng lại, lá gan của Tiểu Tiểu liền to lên, kiên trì, dùng giọng nói tràn ngập uy nghiêm mà lại vô cùng ôn nhu, mở miệng nói: “Quỷ Cữu, không được vô lễ.”
“Dạ.” Quỷ Cữu nghe lệnh, thối lui đến trước kiệu.
Tiểu Tiểu thanh thanh cổ họng, nói: “Ngụy công tử, biệt lai vô dạng.”
Trong lòng Ngụy Khải không rõ ngọn nguồn sự việc, cũng không dám vội vàng hành động, chỉ đành nói tiếp: “Hóa ra Tả cô nương thực sự đã ngồi lên chức vị minh chủ, thật đáng mừng.”
Tiểu Tiểu mỉm cười, nói: “Tiểu Tiểu vô đức vô năng, may nhờ đồng đạo võ lâm nâng đỡ. Tuy nhiên, nếu ta đã là minh chủ, nhất định sẽ giúp mọi người chủ trì công đạo. Ngụy công tử, ngươi thiết đặt cạm bẫy, giả trang đệ tử Nhạc Lam Kiếm phái, ám toán Thái Bình thành. Loại chuyện vi phạm đạo nghĩa giang hồ này, Tả Tiểu Tiểu ta tuyệt đối không thể ngồi yên không để ý đến.”
Ngụy Khải cười lạnh: “Hừ, Tả cô nương, ngươi cấu kết với tà giáo, bụng dạ khó lường. Ta thân là bảo chủ Anh Hùng Bảo, mới không thể ngồi yên nhìn ngươi làm việc ác!” Hắn nói xong, chỉ thấy một đại đội nhân mã anh dũng tiến đến, đúng là nhân mã của Anh Hùng Bảo và các môn phái lớn nhỏ đã quy phục trên giang hồ.
“U mê không tỉnh.” Tiểu Tiểu dùng khí thế mười phần, nói, “Hôm nay, ta sẽ cùng ngươi tính toán hết ân oán từ trước đến nay!” Nàng thản nhiên vung tay lên, nói, “Động thủ!”
Mọi người trong liên minh đã sớm kích động vô cùng, chỉ chờ một câu hạ lệnh này của nàng. Trong lúc nhất thời, song phương bắt đầu hỗn chiến, tình hình kịch liệt, rung chuyển lòng người.
Tiểu Tiểu vụng trộm lau sạch mồ hôi lạnh, thở ra. Việc nàng nên làm, đã làm xong rồi. Còn lại, đã là chuyện nàng không có năng lực làm nữa rồi. Nàng nhìn chiến cuộc trước mắt, nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng, cầm lấy một miếng dưa hấu trên chiếc bàn thấp, ăn vào.
…….
Nói đến mọi người trong liên minh, lúc trước đã được Thần Tiêu phái “Chiếu cố”, cho nên trong lòng có một cỗ oán khí đè nén đã lâu. Hiện thời, rốt cục cũng tìm được cừu nhân, không nói đến công lý đạo nghĩa, chỉ nhìn phần tư oán kia, đã có thể kích thích ý chí chiến đấu lên rất cao rồi. Mọi người đánh đến hưng trí bừng bừng, vô cùng kinh khủng.
Mà trong lúc đó, tuyệt không có tâm tư như vậy, chỉ có mình Ôn Túc.
Ôn Tĩnh cầm đao đứng đó, nhìn hắn, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, “Trúng phải mười thành công lực Minh Lôi chưởng dùng, còn có thể sống trên đời, mạng của ngươi cũng thật cứng a.”
Ôn Túc trầm mặc, cũng không nói gì.
“Đồ nghiệp chướng như ngươi, lại vẫn dám thống lĩnh Đông Hải, hơn nữa còn muốn đối địch với ta.” Ôn Tĩnh chê cười xong, song đao trong tay không chút lưu tình, đánh về phía Ôn Túc.
Ôn Túc né tránh đi, cũng không đón đỡ.
Nguyên nhân thứ nhất, tất nhiên là bởi vì binh khí trong tay Ôn Tĩnh chính là “Trục Dương”, một trong chín kiện Cửu Hoàng thần khí, binh khí bình thường nếu dám chặn lại, chỉ còn nước bị chém gãy. Nguyên nhân thứ hai, chính là có chút lòng dạ đàn bà. Cũng là vì từ nhỏ đã được giáo huấn là phải “Trung thành”, mà hiện thời, tâm hắn liền trở nên mềm xuống. Tình thân đã từng có hiện thời đều biến thành xiềng xích.
Ôn Tĩnh lại không hề có suy nghĩ như vậy. Kế hoạch bị phá hỏng hết lần này đến lần khác, khiến căm hận trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt. Chiêu thức trên tay hắn càng thêm sắc bén, không chừa lại chút lối thoát nào.
Ôn Túc lại vẫn chỉ lo né tránh như cũ. Ôn Tĩnh thấy thế vung đao chém xuống, nhắm vào bả vai của hắn. Ôn Túc nghiêng người tránh đi. Lúc này, Ôn Tĩnh thu đao, tụ lực xuất chưởng.
Ôn Túc không thể né tránh, chỉ đành xuất chưởng, đón đỡ một chưởng kia của hắn.
Song chưởng va chạm, Ôn Tĩnh không khỏi kinh ngạc. Nội lực của Ôn Túc, không hề giống lúc trước, có thể nói là đột nhiên tăng mạnh. Nhưng cũng ngay trong lúc đó Ôn Tĩnh liền hiểu được vì sao.
“Huyền Nguyệt Tâm Kinh…” Ôn Tĩnh nhíu mày, nói, “Ngươi thế nhưng lại chiếm được nửa còn lại của Huyền Nguyệt Tâm Kinh!”
Lúc này, Lạc Nguyên Thanh ở một bên tiến lên, nói: “Ôn Tĩnh, Đông Hải và Nam Hải đã kết minh, vận số của ngươi đã cạn, còn không buông khí giới đầu hàng?!”
Ôn Tĩnh nghe vậy, ánh mắt nhìn Ôn Túc càng thêm lạnh lẽo. Hắn không nói hai lời, ngược lại ra tay, tấn công về phía Lạc Nguyên Thanh.
Lạc Nguyên Thanh cũng rất nghiêm túc, lập tức ra tay đón đánh. Mặc dù nàng và Ôn Túc đã trao đổi hai nửa quyển sách Huyền Nguyệt Tâm Kinh, nhưng thời gian tu luyện ngắn ngủi, chỉ bằng công lực hiện tại, muốn đánh thắng Ôn Tĩnh có chút miễn cưỡng. Thêm nữa, thứ trong tay Ôn Tĩnh chính là thần binh lợi khí, càng khiến Lạc Nguyên Thanh có chút không chịu nổi.
Không lâu sau, Lạc Nguyên Thanh liền rơi vào hoàn cảnh xấu. Trong lòng nàng quýnh lên, chiêu thức xuất ra không khỏi có chút sơ hở.
Ôn Tĩnh tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đao phong trong tay chợt lóe hồng quang, đâm thẳng về trái tim nàng.
Lạc Nguyên Thanh không hề có binh khí chống đỡ, chỉ đành đưa tay ra ngăn cản.
Trong lúc chỉ mành treo chuông này, Ôn Túc đã dùng một tay kéo nàng ra, dùng tay đánh mạnh lên cổ tay nắm đao của Ôn Tĩnh.
Ôn Tĩnh thu đao, lui lại mấy bước. Lại một lần nữa tụ lực, tấn công lên.
Lúc này Ôn Túc mới rút đao, vùng lên đón đánh.
Lạc Nguyên Thanh đứng vững thân mình, nhìn thấy một màn như vậy, chỉ cảm thấy phiền muộn, không khỏi thở dài nhè nhẹ.
Trong lòng Ôn Túc đã bắt đầu trở nên thoải mái, chiêu thức trong lúc đó cũng không còn nặng nề nữa. Tất cả ân nghĩa, từ lúc hắn trúng phải một chiêu Minh Lôi chưởng dùng cả mười thành công lực kia, đã đoạn tuyệt sạch sẽ rồi. Chấp nhất mấy chuyện cũ trước đây, chính là lo sợ không đâu. Trên đời này, chỉ có thứ còn nắm được trong tay mới là thứ đáng giá để quý trọng. Hiện tại, hắn không thể chết, quyết không nói chuyện tình thầy trò với Ôn Tĩnh nữa.
Trong lúc ra chiêu đó, Ôn Tĩnh cũng cảm thấy Ôn Túc có biến hóa như vậy. Hắn đã từng có ý đào tạo Ôn Túc trở thành người thừa kế duy nhất, ngoại trừ Minh Lôi chưởng, tất cả những tuyệt học hắn đều dốc túi truyền thụ. Mà tuyệt kĩ dùng song đao này, Ôn Túc lại còn có thiên phú, bản thân quyết không phải đối thủ. Hiện thời tương xứng, chỉ là nhờ dựa vào “Trục Dương” trong tay.
Ôn Túc tất nhiên biết không thể đánh trực diện với “Trục Dương”, Ôn Tĩnh ra sát chiêu, hắn quyết không cứng rắn đỡ lại, mà chỉ tận lực né tránh. Lúc ra chiêu, cũng quyết không giao phong với “Trục Dương”, mà chỉ chuyên chú công kích vào cổ tay Ôn Tĩnh.
Ôn Tĩnh thấy thế, tay trái thu đao, ngược lại dùng chưởng đánh lại.
Ôn Túc cũng thu đao trên tay trái, xuất chưởng.
Song chưởng tương tác, hai người vẫn tiếp tục giằng co. Nhưng mà, giằng co kia cũng không quá lâu, luận nội lực, Ôn Tĩnh vẫn luôn chiếm thế thượng phong.
Ôn Túc chỉ cảm thấy chân khí không ổn, sức lực bắt đầu tan rã. Trên mặt Ôn Tĩnh dần hiện lên ý cười, thanh đao trong tay phải rục rịch.
Mắt thấy mũi đao đỏ sậm nhọn hoắt của “Trục Dương” tiến đến gần, Ôn Túc không thể trốn tránh, bất đắc dĩ nâng đao đón nhận.
Song đao va chạm, thanh đao trong tay Ôn Túc nháy mắt bị chém gãy. Ý cười của Ôn Tĩnh càng tăng, đao thế không dừng lại chút nào, đâm thẳng về phía Ôn Túc.
Lạc Nguyên Thanh đứng một bên quá sợ hãi, đang định tiến lên. Đã thấy một thân ảnh màu hồng nhoáng lên một cái, đi tới sau lưng Ôn Túc.
Ôn Túc kinh hãi khi thấy có người vòng ra sau lưng, còn chưa kịp phản ứng, lại cảm thấy từ trên lưng truyền đến một dòng nội lực. Dòng nội lực kia không phải đánh vào hắn, ngược lại tiến vào trong thân hắn, thông với chưởng lực trên tay, khiến nó bùng nổ ra.
Đang cùng Ôn Túc đối chưởng, Ôn Tĩnh nào có thể dự đoán được biến hóa như vậy. Chưởng lực đột nhiên tăng mạnh khiến hắn bị đánh văng ra. Hắn liên tục lui lại mấy bước, ho nhẹ một tiếng.
Ôn Túc quay đầu, chỉ thấy Lí Ti đứng ở phía sau mình, trên mặt tươi cười kiều mị, vẻ mặt lại càng thoải mái.
“A, không cần cảm tạ.” Lí Ti cười, giảo hoạt nói.
Đang cùng người giao thủ, Ngân Kiêu nhìn thấy tình cảnh này, bứt ra, thoát khỏi cuộc chiến, cười nói: “Bà mối, ngươi đây là mượn đao giết người, rất ti bỉ đó!”
Lí Ti che miệng cười nói: “Nô gia khi nào thì nói bản thân mình là chính nhân quan tử?” Trong mắt nàng hiện lên một tia âm hận (âm hiểm + oán hận), nói, “Huống hồ… Hắn có thể mượn đao giết người, vu oan giá họa, vì sao ta lại không thể. Đây cũng chỉ là lấy đạo của ta trị đạo của người thôi.”
Ngân Kiêu vỗ tay, “Hay! Ăn nói quá hay!”
Lí Ti lại nhìn thoáng qua Ôn Túc, nói:
“Vốn ta cũng không muốn buông tha cho ngươi, tuy nhiên, ngươi cũng coi như đã chết một lần, ta liền cho ngươi chút tiện nghi. Những chuyện đã qua, xóa bỏ. Nhưng mà, ngày sau ngươi còn làm chuyện ác nữa, nhân duyên ta nối nhất quyết không thiếu phần ngươi.” Nàng quay người lại, “Nội tức của Ôn Tĩnh đã bị đả thương, hiện thời đã không còn sức đánh lại, ngươi xem rồi làm đi.”
Nàng nói xong, quay người lại, gia nhập cuộc chiến khác.
Ngân Kiêu lắc đầu, cũng thu liễm tinh thần, chuyên chú với cuộc chiến của mình.
Ôn Túc đã có vài phần mờ mịt, hắn nhìn Ôn Tĩnh, bàn tay nắm đao dần nới lỏng.
Ôn Tĩnh biết bản thân đã mất đi phần thắng, hắn nhíu mày, lui lại phía sau vài bước, nói: “Đi!”
Ninja ở một bên hỗn chiến nghe tiếng, ném đạn khói ra.
Khói này cũng không hề bình thường, Bỉ Tử vừa thấy, liền kinh hô: “Trong khói có độc, mọi người lùi lại!”
Trong lúc nhất thời, mọi người ào ào lui xuống, tụ lại bên cạnh kiệu của Tiểu Tiểu.
Đợi sương khói tan hết, Ngụy Khải, Ôn Tĩnh đã biến mất không còn bóng dáng.
Nhưng đại đội nhân mã lại không kịp đào tẩu, nhìn đến thế cục này, ào ào đầu hàng. Nhưng trong đó, vẫn có người không cam lòng, bí quá hóa liều, tấn công về phía Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu đang ngồi trên kiệu ăn dưa hấu, nhìn thấy có người xông tới, nàng mở to hai mắt nhìn, nhất thời không kịp phản ứng.
Quỷ Cữu và Bỉ Tử luôn luôn phụng dưỡng bên cạnh kiệu, nhìn thấy phiên biến háo này, lập tức chạy lên đón đánh.
Nhưng mấy người này đều dùng tư thế liều mạng, mặc dù võ công yếu kém, khí thế lại không hề yếu. Một người tuy đã bị thương, xông ra được, đánh thẳng về phía cỗ kiệu.
Kiệu phu không phải người trong giang hồ, nhìn thấy tư thế đằng đằng sát khí như thế, trận tuyến liền rối loạn. Cỗ kiệu lay động, thân hình Tiểu Tiểu nghiêng một cái, vỏ dưa hấu trong tay văng ra ngoài, ngay ngắn dừng lại dưới chân người nọ.
Dẫm phải đi, Tiểu Tiểu liền kinh ngạc nhìn người nọ bất ngờ không kịp đề phòng, dẫm lên miếng vỏ, trượt chân ngã xuống trên đất. Lưỡi đao trong tay văng ra, bay về phía kiệu.
Tiểu Tiểu quá sợ hãi, cuống quít vươn tay, tiếp được thanh đao kia vào trong tay.
Đợi đến khi mọi người bình ổn được chiến sự, khi nhìn về phía Tiểu Tiểu, chỉ thấy gã đệ tử của Anh Hùng Bảo kia quỳ cả hai tay hai chân xuống trước kiệu. Trên tay Tiểu Tiểu cầm một thanh đao sắc bén, đặt ngang trước ngực, thần sắc trang nghiêm.
Tên đệ tử kia đứng dậy, vẫn muốn đánh tiếp, nhưng lại bị Quỷ Cữu và Bỉ Tử chế phục.
Quỷ Cữu và Bỉ Tử xoay người, nhìn Tiểu Tiểu, cùng kêu lên nói: “Minh chủ thần võ!”
Tiểu Tiểu nhìn miếng dưa hấu trên đất kia, lén lút đưa bàn tay dính đầy nước dưa hấu kia ra phía sau, chùi chùi. Nàng lại nhìn mấy tên bị chế phục kia, thanh thanh cổ họng, nói: “Ngụy Khải và Ôn Tĩnh không biết nhân nghĩa, chư vị tội gì phải trợ Trụ vi ngược*? Ta thân là minh chủ, chỉ hy vọng giang hồ thái bình, công đạo trường tồn. Nếu chư vị có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta cam đoam không đả thương các vị mảy may.”
(* trợ Trụ vi ngược: Nối giáo cho giặc, giúp người xấu làm việc ác)
Những người đó hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng, buông binh khí xuống, bái phục dưới chân kiệu.
Tiểu Tiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc ngước mắt lên, chỉ thấy biểu cảm phức tạp của Liêm Chiêu và Ôn Túc, Ngân Kiêu và Lí Ti thì nhịn cười đứng bên, những người khác không biết đều là vẻ mặt sùng bái, ngưỡng mộ nhìn nàng.
Tiểu Tiểu đang xấu hổ, Thạch Nhạc Nhi lại bước nhanh chạy tới, nói: “Tiểu Tiểu tỷ tỷ, Ngụy Khải đã đoạt được ‘Võ Linh Bá Đao’ và ‘Lam Kiếm’ rồi. Nếu hắn lấy đủ chín kiện thần khí thì nguy rồi!”
Tiểu Tiểu nghe vậy, lập tức phản ứng lại, gào to một tiếng: “Truy!”
……..
Mọi người đuổi theo mãi, lại vẫn không tìm thấy nơi ẩn nấp của Ngụy Khải và Ôn Tĩnh. Sau một hồi thương nghị, liền chạy tới phân đà phụ cận của Anh Hùng Bảo, tìm manh mối.
Công phá phân đà, không hề khiến mọi người tiêu hao chút khí lực nào. Chỉ vì phân đà này đã sớm vườn không nhà trống. Mọi người tìm kiếm một hồi, chỉ tìm được môn nhân Thích thị bị nhốt trong địa lao, còn có Hi Viễn và đám người Triệu Nhan.
Mù quáng tìm kiếm chính là uổng phí khí lực, mọi người liền ở lại phân đà này nghỉ ngơi, bàn bạc kỹ hơn.
Tiểu Tiểu thân là minh chủ, lại hoàn toàn không có cơ hội nghỉ ngơi. Chỉ là những chuyện cần nàng xử lí đều không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là cứ có gió thổi cỏ lay, tin tức lớn nhỏ gì, mọi người đều sẽ đến thông báo một tiếng. Thông báo đến thông báo đi như vậy, đến tận lúc trời tối, nàng mới miễn cưỡng có thể nghỉ ngơi một chút.
Toàn thân nàng vô lực bước về phía phòng mình, phía sau, Quỷ Cữu và Bỉ Tử nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận phụng dưỡng.
Đã qua tháng tám, vừa vào đêm, gió lạnh mang theo hơi nước, khiến người ta cảm thấy hơi hơi lạnh lẽo. Nàng đi trên hành lang, nhìn ánh trăng mờ ảo, tiện đà, thấy được Liêm Chiêu.
Chỉ thấy Liêm Chiêu và Giang Thành đứng ở bên ngoài hành lang trong viện, luận bàn võ nghệ. Hai người không dùng binh khí của bản thân, mà dùng trường kiếm luyện tập.
Dưới ánh trăng thanh bạch, Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn Liêm Chiêu luyện kiếm, quên mất hành động.
Trường kiếm giản dị không hề hoa mỹ, kỹ thuật điều khiển cũng không hề hoa mỹ, vô cùng giản dị. Sự quen thuộc dâng lên trong lòng, khiến nàng không khỏi mỉm cười. Còn nhớ rõ, phía trên Đông Hải, bên ngoài cửa thành, trong Thần Nông thế gia, hắn mặc một thân hắc y, mang theo trường kiếm, vì nàng mà đến.
Không vi phạm đến lập trường của bản thân, lựa chọn cái phương pháp này để đứng bên người nàng. Bảo hộ, che chở như vậy, cũng đủ để nàng có được một con đường sống. Một người nam nhân, nếu có thể vì nữ nhân mình yêu quý, buông bỏ lập trường, hy sinh tất cả, không thể nghi ngờ chính là vì có tình cảm vô cùng sâu đậm, cảm động trời đất. Nhưng mà, không buông bỏ, không hy sinh, cố gắng dùng phương thức ôn hòa nhất, tìm kiếm một cơ hội để có thể ở bên nhau, làm sao không phải là chân tình chứ.
Mà cũng bởi vì như vậy, mỗi một ngày trong tương lai sau này, nàng cũng không cần phải tự trách mình, cũng sẽ không cảm thấy thua thiệt. Có thể thản nhiên đứng trước mặt hắn, yên tâm thoải mái nhận lấy phần tình cảm này.
Từ nhỏ nàng đã đi theo sư phụ, trong lúc đó mưa dầm thấm đất, liền hiểu được, trên thế gian này, mọi việc không thể cưỡng cầu. Cho nên, bất tri bất giác, chỉ cần gặp phải một chút phiền toái, nàng liền tự động tránh né, lập tức buông bỏ. Tính tình như vậy, không thể nói rõ là xấu hay tốt. Nhưng mà, hiện tại, nàng lại biết, mặc dù muốn ở cùng hắn tuyệt không dễ dàng, nàng cũng sẽ không buông tay. Bởi vì, đáng giá.
Nàng nghĩ nghĩ, cười đến sung sướng.
Phía sau nàng, Quỷ Cữu và Bỉ Tử thấy thế, trên mặt hiện lên lo lắng.
“Minh chủ, người không sao chứ?” Bỉ Tử tiến lên, thân thiết dò hỏi.
Tiểu Tiểu đột nhiên hoàn hồn, “A? Không có việc gì không có việc gì…”
Khi nàng lại ngước mắt nhìn vào trong viện lần nữa, Liêm Chiêu và Giang Thành đã ngừng luyện tập. Nhận thấy nàng đến, Giang Thành mỉm cười, sau khi nói mấy câu liền tự động cáo từ.
Liêm Chiêu cầm trường kiếm đưa ra sau lưng, xoay người nhìn nàng.
Tiểu Tiểu thấy thế, ý bảo Bỉ Tử và Quỷ Cữu rời đi, tự mình đi qua. Nàng đứng lại trước mặt Liêm Chiêu, cười nói: “Đã trễ thế này, còn chưa nghỉ ngơi a?”
Liêm Chiêu nhìn nàng, cũng cười, “Minh chủ sự vụ bận rộn, không phải cũng chưa nghỉ ngơi sao?”
Nghe câu đó, Tiểu Tiểu chớp chớp mắt. Không biết vì sao, nàng lại nghe thấy những lời này có chút dư âm quỷ dị. Nàng hiểu ra, ai oán nói: “Ai? Cũng không phải do ta tự nguyện a, không biết vì sao, khi ta bị đưa lên làm minh chủ, lại không hề có người nào phản đối nha?”
“Minh chủ nhân đức trải rộng, thần võ anh minh, ai dám phản đối?” Liêm Chiêu trả lời.
“Liêm thiếu hiệp, nghe khẩu khí của ngươi, giống như không thật sự vừa lòng với việc ta làm minh chủ nha.” Tiểu Tiểu xắn tay áo lên, nói, “Được, bổn minh chủ sẽ để cho ngươi mở mang tầm mắt, khiến ngươi tâm phục khẩu phục!”
Nàng nói xong, nhanh chóng ra tay, túm lấy bả vai Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu kinh ngạc, nghiêng người tránh đi.
Tiểu Tiểu không ngừng cố gắng, tiện đà cuốn lấy cánh tay hắn.
Tay phải Liêm Chiêu cầm kiếm, nên chỉ dùng tay trái để ứng phó. Hắn ngăn chặn chiêu thức của Tiểu Tiểu, lật tay, chuyển thành túm lấy cổ tay nàng.
Tiểu Tiểu cười đắc ý, bộ “Không thể không luyện” này của nàng cũng không phải chỉ để nhìn không. Cổ tay nàng trượt một cái, thoải mái thoát ra, tiện đà đưa hai tay lên, cuốn lấy tay trái hắn.
Tay trái Liêm Chiêu bị khóa, lại nhíu mày cười nói: “Minh chủ, ta còn có chân đấy.”
Tiểu Tiểu hoảng hốt, chỉ thấy hắn giơ chân lên đá về phía giữa lưng nàng. Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, xoay thân mình, tránh đi. Tiện đà cũng nhấc chân, ngăn lại thế công của hắn.
Liêm Chiêu cười, chân hơi nâng lên, khom người xuống. Lực đạo của Tiểu Tiểu vốn không bằng hắn, đột nhiên biến hóa như vậy, khiến chân trụ của nàng nghiêng ngả, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Nàng lập tức buông tay, thối lui thân mình.
Liêm Chiêu vỗ vỗ bụi đất trên người, trong tươi cười mang theo chút khiêu khích.
Tiểu Tiểu thấy thế, nhướng mày, nàng chà xát hai tay, vẻ mặt ác liệt. Im lặng một lát, nàng nhảy người lên, nhằm về phía Liêm Chiêu.
Thần sắc Liêm Chiêu rất thản nhiên, vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ nàng tấn công.
Mắt thấy đã đến trước mặt hắn, Tiểu Tiểu đang cân nhắc nên ra chiêu nào trước. Cũng không ngờ, chân lại đạp phải vạt váy, thân hình bất ổn một cái, trực tiếp ngã về phía trước.
Theo lý thuyết, Liêm Chiêu đứng ở phía trước, nhất định sẽ đón được nàng. Nhưng Liêm Chiêu lại cố tình nghiêng người một cái, tránh ra.
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, giây tiếp theo, liền cứng rắn ngã lên trên đất.
Nhìn thấy nàng ngã sấp xuống, Liêm Chiêu cũng sửng sốt. Hắn tiến lên, ngồi xổm xuống đất, vươn tay đỡ nàng lên.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, vẻ mặt ai oán nhìn hắn.
Liêm Chiêu làm mặt xin lỗi, nói: “Thực xin lỗi… Ta nghĩ là nàng cố ý lộ sơ hở…”
“Ta…” Tiểu Tiểu ngồi ở dưới đất, càng thêm ai oán, “Ta cố ý lộ sơ hở?”
Liêm Chiêu nhìn biểu cảm của nàng, cuối cùng không nhịn được bật cười, “… Lấy khinh công của nàng, không thể dễ dàng ngã sấp xuống như vậy a…”
“Ai quy định có khinh công thì không thể ngã sấp xuống a?” Tiểu Tiểu xoa đầu gối, bất mãn nói.
Liêm Chiêu nhịn cười, vươn tay giúp nàng xoa xoa đầu gối, “Ngã có đau không?”
Tiểu Tiểu nghe vậy, nghiêm túc nói: “Đau, tuyệt đối đau.”
Liêm Chiêu bất đắc dĩ nhìn nàng, nói: “Liêm Chiêu biết sai, xin minh chủ cứ trừng phạt.”
“Tốt.” Tiểu Tiểu vươn hai tay, “Trước tiên đưa ta về phòng đã.”
Liêm Chiêu hơi hơi xấu hổ, hắn nhìn ánh mắt lóe sáng của Tiểu Tiểu, suy tư một lát, lại nhìn khắp nơi, sau khi xác định không có người, mới buông trường kiếm trong tay ra, đột nhiên, có người vọt lại, mở đầu chính là một câu: “Đây là lúc nào rồi mà các ngươi còn ở đây chơi đùa a!”
Tiểu Tiểu và Liêm Chiêu đều sửng sốt, ngước mắt, chỉ thấy Thạch Nhạc Nhi buồn bực dậm chân, ngón tay chỉ thẳng vào hai người bọn họ. Hai người nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thạch Nhạc Nhi.
Thạch Nhạc Nhi nhăn mày chặt chẽ, nói: “Ngụy Khải và Ôn Tĩnh không biết trốn đi nơi nào! Tiểu Tiểu tỷ tỷ, ngươi là minh chủ, tại sao còn không phái người truy đuổi a!”
Tiểu Tiểu sợ hãi trả lời, “Ách, bởi vì ta không biết bọn họ trốn ở đâu…”
“Không biết thì tìm a! Sao các người ai ai cũng nhàn nhã như vậy a! Chậc, ta vốn tưởng rằng Ngụy Khải chỉ muốn Anh Hùng Bảo và Thái Bình thành thôi, không ngờ, dã tâm của hắn to lớn như thế… Bọn họ đã thu thập được tám kiện thần khí, vạn nhất đúng như lời thiên hạ đồn, bọn họ đoạt được thiên hạ, thì nên làm cái gì bây giờ a!” Ngữ khí của Thạch Nhạc Nhi vô cùng vội vàng.
Tiểu Tiểu không biết trả lời như thế nào, trong lòng đổ mồ hôi lạnh. Nhớ tới Thạch Nhạc Nhi từ xưa tới nay đều giả vờ đáng yêu, không ngờ, hôm nay lại bộc lộ bộ mặt hung ác, xem ra, thật là nóng nảy.
Liêm Chiêu lại cười, nói: “Nếu thu thập đủ chín kiện Cửu Hoàng thần khí liền có thể thống nhất thiên hạ, làm sao gia phụ phải dẫn thiên quân vạn mã đi chinh chiến sa trường?” Hắn nhặt trường kiếm lên, nhàn nhã nói, “Cửu Hoàng chung quy cũng chỉ là lời đồn đại, không cần tưởng thật.”
Thạch Nhạc Nhi nhíu mày, “Liêm ca ca, thà rằng tin là có, còn hơn không tin.”
Liêm Chiêu đáp: “Nhạc Nhi, chuyện giang hồ, ta không hiểu lắm. Nhưng tranh chấp triều đình, ta có biết một chút. Quá khứ hay tương lai, muốn có được thiên hạ, cho dù trong tay nắm thiên quân vạn mã, vẫn cần danh chính ngôn thuận lên ngôi. Lưu Hán Lí Đường, nếu không tự xưng thiên mệnh quy về, sao có thể xưng đế?” Hắn chậm rãi nói xong, “Ta không ngại nói thẳng, đương kim thánh thượng, cũng không đem ‘Cửu Hoàng’ để vào mắt. Cái thánh thượng lo lắng, chính là có người dùng uy danh của ‘Cửu Hoàng’, yêu ngôn hoặc chúng*, nhiễu loạn triều cương.”
(* Yêu ngôn hoặc chúng: Dùng lời nói không đúng mê hoặc người khác)
“Huynh đang nói Thần Tiêu phái?” Tiểu Tiểu hiểu rõ.
Liêm Chiêu gật đầu, “Loạn thần tặc tử, không đủ để gây sợ hãi. Chỉ sợ Thần Tiêu phái lập ra một cái ‘Chân mệnh thiên tử’, đến lúc đó, thật sự sẽ là thiên hạ đại loạn. Tuy nhiên, mặc dù bọn họ có được ‘Cửu Hoàng’, cũng cần thời gian để ủng lập* (Ủng hộ + tạo lập)tân chủ. Trong khoảng thời gian đó, cũng đủ để chúng ta tìm được bọn họ.”
Thạch Nhạc Nhi nghe xong, suy nghĩ một lát, nói: “Vậy, nếu ‘Cửu Hoàng’ thật sự là thần khí, có thể phát huy được thiên lực kinh người, vậy thì thế nào?”
Liêm Chiêu cười nói: “Từ xưa, Thái Bình thành đã có được ‘Võ Linh Bá Đao’, đã từng một lần nhìn thấy thần lực phát ra từ nó?” Hắn cầm lấy vỏ kiếm ở bên cạnh, đút kiếm vào, bình tĩnh nói, “Chỉ có ở trên tay Thạch lão thành chủ, ‘Võ Linh Bá Đao” mới có khả năng xưng bá thiên hạ. Cũng như vậy, “Thiên Sương Lãm Nguyệt” phải ở trong tay Liêm gia ta, mới có thể phát huy hết uy lực của nó. Những người khác cho dù có được, cũng chỉ là có được một kiện danh binh. Cái gì mà thiên lực kinh người, căn bản chính là lời nói vô căn cứ.” Hắn nói xong, nhìn sang Tiểu Tiểu, nói tiếp, “Mặc dù có được thần lực khinh thiên, chỉ sợ tạm thời Thần Tiêu phái cũng chưa nắm bắt được trọng điểm. Bằng không, vì sao ba lần bốn lượt muốn tìm Tiểu Tiểu gây phiền toái?”
Tiểu Tiểu nghe xong những lời này liền nở nụ cười. Cho tới nay, “Cửu Hoàng thần khí” người người mơ ước, ở trong miệng hắn bỗng chốc trở nên bình thường như vậy. Hóa ra, hắn luôn luôn đứng ở bên ngoài quan sát, tất cả phần thắng, vẫn nắm trong tay như cũ, chưa từng biến hóa. Tất cả mọi người đều cho rằng nàng biết được bí mật về Cửu Hoàng thần khí, nhưng hiện thời xem ra, người biết được bí mật này, rõ ràng là hắn mới đúng.
Nghĩ như vậy, Tiểu Tiểu liền cảm thấy bản thân có chút…
“Liêm ca ca, huynh nói những lời này hình như đang cười chúng ta ngốc nha.” Thạch Nhạc Nhi nói.
Liêm Chiêu lắc đầu, “Quyết không có ý này.”
Thạch Nhạc Nhi nhíu mày, nói: “Vậy nếu huynh đã sớm biết vì sao không nói ra a, làm cho người ta lo lắng không công lâu như vậy.”
“Hôm nay ta cũng mới nhìn thấy muội a.”
“Vậy lúc huynh vừa thấy ta nên nói ngay a.”
Tiểu Tiểu thấy Thạch Nhạc Nhi nhất quyết không buông tha, liền xen mồm vào, thay đổi để tài, nói: “Ai, Nhạc Nhi, Văn Hi công tử đâu?”
Thạch Nhạc Nhi nghe thấy cái tên này, mày càng nhăn lại, “Tỷ tìm Ngụy Dĩnh hả, hắn đang ở cùng nhị ca hắn đó.”
Tiểu Tiểu nhờ thế mới nhớ lại, môn nhân Thích thị lúc trước cũng bị Ngụy Khải ám toán, giam giữ bên trong địa lao của phân đà này. Mà Mạc Doãn lại bị thương nặng, hiện tại, đang nhờ gia nhân của Thần Nông thế gia chẩn trị.
“A, đúng rồi, nếu có võ lâm minh chủ tương trợ, hắn muốn trở về Anh Hùng Bảo không phải quá đơn giản sao.” Thạch Nhạc Nhi nghĩ đến cái gì, kéo lấy Tiểu Tiểu, “Tỷ tỷ, không bằng, tỷ đi theo ta thương lượng thật tốt chuyện này đi!”
Tiểu Tiểu còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị kéo đi.
Liêm Chiêu thấy thế, nghĩ muốn ngăn lại, nhưng lại thật sự không có cớ để ngăn cản. Cuối cùng, chỉ còn bất đắc dĩ.
…….
Tác giả có chuyện muốn nói: Đang đang làm ~~~ Lần trước có nói đến những chuyện ác mà nhân vật chính Tả Tiểu Tiểu của chúng ta làm trong cuốn thứ nhất, như vậy, trong cuốn thứ hai, nàng đã làm những chuyện xấu gì? Mời xem!
1, Trong ngày hàn thực, định trộm vài thứ trên thuyền.
Tội danh: Trộm cướp.
Hậu quả: Gặp được phản đồ Đông Hải muốn giết người cướp thuyền… Không giải quyết được gì…
2, Lẻn vào Tê Vũ sơn trang, đem Linh Vũ do Ngân Kiêu tặng cắm lên trên tấm biển trong sơn trang.
Tội danh: Vu oan giá họa.
Hậu quả: Đương sự tỏ vẻ có thể tự giải quyết.
3, Lẻn vào địa cung trong Tê Vũ sơn trang, giẫm chết trường sinh cổ.
Tội danh: Cố ý hủy hoại tài vật.
Hậu quả: Đương sự là kẻ khả nghi thiếp lập cơ quan phi pháp, lừa bán phụ nữ nhi đồng, cố ý giết người, thật sự không giải quyết được gì. Nên tất cả hợp lại, mọi người đều tỏ vẻ: Giẫm quá hay.
Tội danh trong quyển hai đã sửa sang xong ~~~ Nga nha ~~~ Trên thực tế, trong chuyện này, càng về sau, chuyện xấu mà nữ chủ làm ra càng ít a… Quẫn ~~~
(Mọi người: Vốn nên như vậy! ! !) Khụ khụ, tóm lại, liền là như thế ~~~ Meo ~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
PS: Trong chương trên, có một độc giả đại nhân đã chỉ ra, tại sao tất cả mọi người đều không phát hiện ra âm ưu của Ngụy Khải, dễ dàng trúng chiêu như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì muốn để nhân vật chính xông ra mà để chỉ số thông mình của những người phối hợp diễn còn lại đều rớt xuống sao?
Thật ra, ta rất nghiêm túc… Cái kia, tuy rằng có chút gượng ép nhưng ta vẫn muốn thanh minh một chút.
Đầu tiên, chúng ra thoát khỏi thân phận của tác giả và độc giả, đứng ở trong hoàn cảnh đó để nhìn nhận.
Từ khi truyện bắt đầu đến giờ, những người đã từng tiếp xúc thân cận với Ngụy Khải, chỉ có: Tả Tiểu Tiểu, Liêm Chiêu, Mạc Doãn, Triệu Nhan, Hi Viễn, Thẩm Trầm, Lăng Du, Ngụy Dĩnh, Ngân Kiêu, Thạch Mật. (Nhạc Hoài Khê cũng từng có vài lần có duyên tiếp xúc, chỉ biết một hai, nên không thể xếp vào. PS: Thạch Nhạc Nhi ấn tượng xấu với Ngụy Khải cũng vì vậy mà có. Trước đây không hề tồn tại) Mà sau khi tiếp xúc thân mật với hắn, không hề trúng chiêu của hắn, chỉ có: Tả Tiểu Tiểu (Quẫn, giỏi giang quá mức, nữ chủ vạn năng…) nói cách khác, trong truyện này, có thể diện kiến thủ đoạn ngoan độc của Ngụy Khải chỉ có tám người này (Thẩm Trầm và Lăng Du đã chết). Những người khác đều chỉ nghe thấy. Tiêu cục Hành Phong, Nam Hải Bắc Thần Cung trên cơ bản cũng có thể nói là không hề biết đến cái người tên Ngụy Khải này.
Mà trong đó, phải chắc chắn chỉ ra một điều đó là, hiểu biết của Ngụy Dĩnh với Ngụy Khải tuyệt đối không đủ sâu. Trên cơ bản, hắn có thể đem hành vi của Ngụy Khải coi thành “Báo thù”. Nhưng mà, thật hiển nhiên, báo thù chỉ là tiết mục hứng thú còn lại của Ngụy Khải. Tìm kiếm Cửu Hoàng thần khí mới là mục đích chính của hắn.
Như vậy, trong truyện này, người biết được mục đích của Ngụy Khải chính là Cửu Hoàng thần khí, chỉ có: Tả Tiểu Tiểu, Liêm Chiêu, Hi Viễn, Triệu Nhan (Người này ở trong Tê Vũ sơn trang hiểu ra việc này, vẫn là nhờ Tiểu Tiểu nói ra. Quẫn. Như vậy không hề tự biết, chỉ nhờ nhớ lại), Thạch Mật, Hạ Lan Kỳ Phong (Người này tin tức linh thông, sau nhiều lần điều tra biết được). Trọng điểm chính là, Thạch Nhạc Nhi căn bản không biết mục đích của Ngụy Khải chính là Cửu Hoàng thần khí. Từ đầu đến cuối, nàng đều cho rằng, Ngụy Khải chỉ muốn chiếm lấy Anh Hùng Bảo, thôn tính Thái Bình thành, sau đó có được địa vị nhất định trên giang hồ. Bằng không, tuyệt đối không có khả năng mang Cửu Hoàng thần khí đưa cho Nhạc Lam Kiếm phái… Bằng không liền thật ngu ngốc.
Danh sách chương