Giao chiến nửa ngày, trên bảy mươi hai đảo của Đông Hải đã thành một mảnh hỗn loạn.

Sau khi Đông Hải bại trận lui về, đảo chủ và mấy vị phân đà chủ liền cùng nhau thương nghị việc phá trận. Một lần thương nghị này, đến tận trời tối cũng chưa đưa ra được kết quả.

Tiểu Tiểu là đệ tử nhập môn giữa chừng trễ nhất, nên không đến lượt nàng ra trận, cũng chỉ có thể ở lại chăm sóc người bị thương mà thôi. Mà hơn một nửa người bị thương đều là trúng độc, không kịp chờ cứu chữa đã đi đời nhà ma. Trong đại đường, tiếng gào thét, thanh âm khóc than không dứt bên tai, vô cùng thê thảm.

Đến tận giờ sửu, cuối cùng Tiểu Tiểu cũng được nghỉ ngơi, cùng với vài nữ đệ tử trông coi đồng môn bị thương.

“Quá ngoan độc a…” Trong đám nữ đệ tử, có người khóc nói, “Không ngờ Thần Tiễn Liêm gia lại có thể sử dụng độc, thật sự quá ti bỉ…”

Diệp Ly thở dài, nói: “Liêm gia vốn là tướng sĩ triều đình, hành quân đánh giặc làm sao có thể quan tâm đến quy củ giang hồ, dùng độc chỉ là một chút khách sáo mà thôi…”

“Chó săn triều đình, quả nhiên vô sỉ đến cực điểm!” Trong đám đệ tử, có người phẫn nộ nói.

“Chúng ta và Nam Hải tranh đấu nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng bại trận, vậy mà hôm nay lại thua dưới tay triều đình!” Trong đám đệ tử, có người nói.

“Nói bậy! Chúng ta không hề bại! Đảo chủ và vài vị đà chủ đã đi thương nghị đối sách, nói không chừng, ngày mai sẽ có phương pháp phá trận!”

Lời này vừa nói ra, đám nữ đệ tử ào ào đồng ý.

Diệp Ly vẫn thở dài như cũ, nâng cằm nói: “Đừng có ngốc như vậy… Liêm gia công tử bày trận thuyền này, chính là cửu cung kỳ trận bậc thứ nhất, thay đổi thất thường, sao có thể phá dễ dàng như vậy chứ…”

“Diệp sư tỷ… Sao chí khí của ngươi lại kém như vậy, diệt uy phong của bản thân?” Có người bất mãn.

Diệp Ly lập tức ngừng lại, nói: “Đương nhiên, chỉ bẳng võ công của đảo chủ, triều đình có tính là gì!”

Mọi người vừa nghe, lập tức đồng ý theo.

Tiểu Tiểu ngồi một bên, nghe các nàng nói chuyện. Cửu cung kỳ trận? Chưa từng nghe nói a! Nhân sĩ giang hồ, sao mà biết mất cái đạo lý bày trận trong binh pháp này? Xem ra, lần này Đông Hải nhất định bại a…

“Hừ, dù sao, cho dù triều đình có làm thế nào, chúng ta cũng sẽ không đầu hàng!”

Mọi người ào ào giơ tay biểu hiện quyết tâm.

Đột nhiên, có người mở miệng nói: “Tuy nhiên, đệ tử Đông Hải chúng ta cũng có người không có cốt khí…”

Thanh âm đàm luyện đột nhiên ịm lặng.

Tiểu Tiểu nhận thấy phút yên tĩnh khác thường này, ngẩng đầu. Lại thấy mọi người đều quay đầu nhìn mình.

“Ách…” Tiểu Tiểu thanh thanh cổ họng, “Ta cũng sẽ không đầu hàng.”

Mọi người khinh thường quay đầu, không thèm để ý đến nàng.

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục trầm mặc.

Trong lúc đó, mấy nữ đệ tử vẫn tiếp tục mắng triều đình ti bỉ vô sỉ, Liêm gia tâm ngoan thủ lạt, linh tinh như trước.

Tiểu Tiểu quay đầu, nhìn người bị thương. Chinh chiến nửa ngày, Đông Hải tổng cộng tổn thất mất hơn một trăm đệ tử và cùng với đó là vô số người bị thương. Mà đáng sợ nhất, không phải là cửu cung kỳ trận trên biển kia, mà là, trên mũi tên của Liêm gia bôi mãnh độc “Kiến Huyết Phong Hầu”. Cho dù không bị thương chỗ yếu hại, nhưng chỉ cầm xước xát da thịt, độc tính liền xâm nhập vào huyết mạch. Không cần tới một canh giờ, đã có thể đẩy người ta vào chỗ chết. Trên giang hồ, dùng độc, là thủ đoạn hạ lưu, chỉ có tà ma ngoại đạo mới sử dụng kỹ xảo này.

Nhưng Tiểu Tiểu lại nhớ rất rõ, khi nghe sư phụ nói về loại mãnh độc này, sư phụ từng cười nói: Hành quân đánh giặc, bôi tuyệt độc trên tên không phải là điều đáng ngạc nhiên, cũng không tính là ti bỉ.

Tiểu Tiểu lúc đó chỉ cảm thấy trái tim băng giá, không dám gật bừa.

Sư phụ nói: Giang hồ chém giết, đặt cược là tính mạnh gia đình mình. Mà hai quốc gia giao chiến, cược chính là tính mạng của thiên hạ…Chỉ được thắng, không thể bại. Đây mới là đạo lý trong binh gia.

Đó là lần đầu tiên Tiểu Tiểu nhìn thấy nhuệ khí trong ánh mắt sư phụ, lãnh liệt như băng, khiến cho người nhìn thấy sợ.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt sư phụ lại khôi phục lại vẻ ấm áp ngày thường. Hắn cười, nói: Cho nên, không đánh giặc, là tốt nhất…

Tiểu Tiểu không khỏi cảm thấy phiền muộn. Giờ này, ngày này, đối với Liêm Chiêu mà nói, trận chiến với Đông Hải này, hắn nhất định phải thắng. Cho nên, hắn có thể không từ thủ đoạn. Nàng nhớ tới lúc trước, khi nàng vừa mới quen biết hắn, cho dù là địch nhân, hắn cũng không thể hạ sát chiêu. Miệng lúc nào cũng nói, là: Giao cho quan phủ tra xét. Khi đó, nàng chỉ cảm thấy cái cách làm này của hắn thực cổ hủ và buồn cười. Làm việc không quả quyết, dong dài dây dưa hay là lòng dạ đàn bà đều là con dao hai lưỡi: Vương pháp có thể làm được, là chức trách của quan phủ. Mà nếu vương pháp không thể, hoàng lệnh đã ra, trên chiến trường, tuyệt đối không thể nhân từ.

Nàng không nên quên, người nam tử ôm mèo con, ôn nhu mỉm cười kia, thứ trên người, cuối cùng vẫn là huyết mạch chiến tướng…

“Thần Tiễn Liêm gia, thiện xạ. Giết địch không bắt, không có ngoại lệ…” Tiểu Tiểu nhẹ giọng mở miệng, nhớ kỹ những lời này

Vì thế, chung quanh đột nhiên yên lặng lại. Ánh mắt mọi người lại dồn hết lên người Tiểu Tiểu.

Toàn thân Tiểu Tiểu cứng đờ. Không phải chứ? Nói nhỏ như vậy mà cũng nghe được??? “Tả Tiểu Tiểu! Ngươi nói cái gì?!” Một vị nữ đệ tử đứng lên, cả giận nói.

Tiểu Tiểu lập tức đứng dậy, “Ta… Ta đi lấy nước!”

Nàng đi như chạy trốn khỏi đại đường, vừa nhẹ nhàng thở ra đã nghe thấy tiếng người gọi mình.

“Tả Tiểu Tiểu.” Diệp Ly chạy đuổi kịp, “Chờ ta, ta đi cùng ngươi.”

Đột nhiên Tiểu Tiểu cảm thấy có chút ấm áp, từ sau khi nàng vạch trần Diệp Ly, không biết vì sao, ngược lại quan hệ là thân hơn một chút. Nàng cười gật đầu, chờ nàng đi tới.

Lúc này, Diệp Ly lấy ba túi nước bằng da từ trong long ra, nói: “Giúp ta lấy nước nha.”

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ. Nàng nhận mấy cái túi nước, “Nhiều vậy sao?”

Diệp Ly thở dài, bước đi, nhìn lên bầu trời, “Để dành dùng trên đường, ta còn sợ ít đó! Qua một ngày nữa là đến mồng một, đến lúc đó thủy triều lên cao nhất, chúng ta có thể dùng thuyền đi về phía nam.”

“Vậy còn quân triều đình bao vây thì sao?”

“Nghe nói, phía nam có thể tránh được.”

Tiểu Tiểu có chút không hiểu. Nếu vòng vây không kín như vậy, tại sao Đông Hải không làm như thế chứ? Nàng nghi hoặc một lát, liền suy nghĩ cẩn thận. Phía nam… Đó là lãnh địa của Nam Hải a. Kẻ thù gặp mặt, không đánh nhau mới là lạ… Tuy nhiên…

“Diệp sư tỷ, nếu gặp phải đệ tử của Nam Hải thì làm sao bây giờ?” Tiểu Tiểu hỏi.

Diệp Ly nở nụ cười một tiếng, “Học ngươi thôi, cầu xin tha thứ! Dù sao, ta cũng không phải đệ tử của Đông Hải, sợ cái gì!”

Tiểu Tiểu cũng cười, “Diệp sư tỷ, ngươi tới Đông Hải bao lâu rồi?”

Diệp Ly nghĩ nghĩ, nói: “Ta đến lúc bảy tuổi.”

Tiểu Tiểu khiếp sợ, “Bảy tuổi?!”

Diệp Ly gật đầu, “Cái chỗ Đông Hải quỷ quái này, bị nghi ngờ nhất định sẽ chết. Bảy tuổi ta nhập môn, đến bây giờ cũng coi như tiền bối. Vậy mà một số lúc,vẫn không thể thả lỏng đề phòng được. Chậc…”

Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nói: “Sư tỷ, ngươi có từng nghĩ sẽ ở mãi Đông Hải này hay không?”

Diệp Ly nhàn nhã bước đi, nói: “Lúc ta vừa được đưa tới đây, phường chủ liền nói với ta, nếu cảm thấy Đông Hải tốt, sau này không cần về khúc phường cũng được. Hoàn toàn tự nguyện, tuyệt đối không được miễn cưỡng.” Nàng dừng lại một chút, “Tuy nhiên á! Nhìn đi nhìn lại, vẫn là khúc phường tốt hơn… Có biết vì sao triều đình muốn thảo phạt Đông Hải hay không?”

Tiểu Tiểu mở miệng nói, “Đông Hải nhập lại thành một phái, nhiễu loạn phòng vệ trên biển…”

“Ha, chút chuyện nhỏ đấy, làm sao đến lượt Liêm gia động thủ.” Diệp Ly dừng bước, “Vận chuyển muối tư, rèn binh khí, vây hải vực, nhập cư trái phép, trộm cướp, có cái gì chưa từng làm đâu? Năm đó Đông Hài quy về dưới trướng Thần Tiêu phái, coi như thu liễm một chút, hiện giờ á… Ai, không nói nữa.”

Tiểu Tiểu nghe xong, đột nhiên có chút phiền muộn.

“Sư tỷ, có vẻ cái gì ngươi cũng biết nhỉ.” Nàng mở miệng khen ngợi nói.

“Tất nhiên!” Diệp Ly cười, “Không phải ta nói khoác chứ, trên Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo này, một ngàn bảy trăm sáu mươi ba đệ tử nhập môn, không có một người nào ta không biết. Năm trăm đệ tử vốn sống trên đảo, gia đình mỗi một người, ta đều rõ ràng! Hắc hắc!”

“Kinh nha…” Tiểu Tiểu kinh thán.

Diệp Ly đắc ý nói: “Khúc phường chính là dựa vào cái này để kiếm cơm đó! Ngươi không biết chứ, có rất nhiều môn hạ đệ tử, vì muốn biết người trong lòng thích ăn gì, đưa năm mươi văn tiền ra đây, con mắt cũng chả nháy một cái! Hắc, ngươi muốn biết cái gì, ta tặng cho ngươi một chút!”

Tiểu Tiểu nở nụ cười, “Sư tỷ, vậy ngươi biết thân thế ta không?”

“Ngươi?” Mặt Diệp Ly lộ vẻ khó xử, “Ngươi mới đến đây không bao lâu a… Tuy nhiên, ta vẫn biết, ngươi là chất nữ của Ôn Túc sư bá. A… Ta nhỡ rõ, Ôn Túc sư bá là cô nhi, sau đó được đảo chủ thu dưỡng, cho làm môn hạ, đáng nhẽ không có huynh đệ tỷ muội mới đúng a, từ đâu chui ra chất nữ như ngươi chứ. Chẳng lẽ, tin tức của ta nhầm lẫn?” Diệp Ly bắt đầu suy tư.

Nghe đến mấy câu này, Tiểu Tiểu cũng có chút nghi hoặc. Cô nhi?… Cũng khó trách, sư phụ và sư thúc thất lạc nhiều năm, lại gia nhập môn phái từ nhỏ, bị người ta coi như cô nhi cũng không phải kỳ quái.

“Chậc, vốn là mỗi tháng ta đều dùng bồ câu đưa tin trao lại tin tức cho khúc phường. Hiện tại lại thành ra, đến tin tức của mình ta cũng không chắc chắn…” Diệp Ly oán giận, “Thật đáng giận a!”

Tiểu Tiểu cười, không nói gì.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, không lâu sau liền đi đến bên cạnh nguồn nước. Đây là suối nước ngọt duy nhất trên Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, nước uống của toàn bộ người dân trên đảo, đều do nơi này cung cấp.

Tiểu Tiểu cầm túi nước, vừa định ngồi xuống, đã thấy có vài đệ tử Đông Hải, cũng ở đó lấy nước.

“Mấy vị sư huynh, các ngươi cũng đến lấy nước à…” Tiểu Tiểu mở miệng, chào hỏi.

Biểu tình của mấy nam tử này có chút kinh ngạc, thấy Tiểu Tiểu gật đầu, cái gì cũng không nói.

Đột nhiên, Diệp Ly kéo Tiểu Tiểu lên, liên tục lùi lại mấy bước, cao giọng hô: “Có gian tế!”

Tiểu Tiểu kinh hãi. Chỉ thấy, vài tên nam tử kia ào ào lấy vũ khí ra, đi về phía hai người.

Diệp Ly lôi Tiểu Tiểu, quay đầu bỏ chạy.

Tiếng la của Diệp Ly dẫn vài đệ tử khác tới, nhưng đệ tử Đông Hải chém giết suốt một ngày đã quá mỏi mệt, làm sao có thể chống đỡ lại được. Không quá mấy chiêu, liền lộ ra vẻ bại trận.

Mà lúc này, Diệp Ly đã lôi Tiểu Tiểu chạy đến mộc góc yên lặng, an ổn trốn tránh.

Tiểu Tiểu thở phì phò, nhỏ giọng nói: “Sư tỷ, làm sao ngươi biết bọn họ là gian tế?”

Diệp Ly vỗ vỗ ngực, thuận miệng thở ra, nói: “Ta đã nói rồi, đệ tử trên Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo này, không có ai ta không biết…”

Tiểu Tiểu cảm thấy may mắn. Đột nhiên nghĩ ra cái gì. Trận chiến sáng nay, Đông Hải bại lui, có người xen lẫn vào quân Đông Hải… Mà những người này, lại đứng ở bên nguồn nước duy nhất của đảo…

Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu sợ hãi mở miệng, “Sư tỷ, có phải bọn họ muốn hạ độc hay không?”

Diệp Ly cả kinh, nhìn Tiểu Tiểu, “Không độc ác như vậy chứ…”

Tiểu Tiểu nhíu mày. Nước suối này chảy đi khắp đảo, nói không chừng, đã có người trúng độc. Cho dù là Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, nhưng còn có dân chúng mà. Liêm Chiêu… Vì muốn thắng, hắn có thể dùng thủ đoạn ngoan độc như vậy sao?

Tiểu Tiểu cúi đầu suy nghĩ, Ôn Túc có nói, trên thư chiêu hàng sáng nay, có viết, muốn Đông Hải giao nàng ra, nếu như hạ độc ở trong nước, vậy nàng cũng nhất định sẽ chết… Cho nên, mặc dù là hạ độc, đây cũng không phải là “Kiến huyết phong hầu”, chỉ sợ đây là độc dược làm suy yếu, muốn ép Đông Hải phải đầu hàng.

Tiểu Tiểu vừa nghĩ xong, liền cảm thấy bản thân thật không biết tự lượng sức. Chuyện tới nước này, thân nàng còn khó bảo toàn, chẳng lẽ còn muốn cứu người nữa?… Nếu là người xấu, thì chỉ nên lo cho thân mình, thấy chết không cứu mới đúng. Huống hồ, Đông Hải và nàng, thật sự không có quan hệ gì… Nhưng mà…

Nàng không nhịn được nhớ đến đệ tử trọng thương trong đại đường; mặc dù họ đối xử không tốt với nàng, nhưng cũng chưa từng khi dễ nàng… Còn có, sư thúc…

Nàng đang do dự, lại nghe thấy Diệp Ly căm giận này: “Thật không ngờ, Thần Tiễn Liêm gia cũng dùng tới thủ pháp âm độc như vậy, ngay cả dân chúng bình thường cũng không tha cho! Tên Liêm Chiêu kia nhất định là người quái dị tâm đen mặt đen, ti bỉ hạ lưu, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết…”

“Không phải!” Tiểu Tiểu hét lên.

Diệp Ly cả kinh, “Ta đâu có nói sai!”

“Ta nói không phải!” Tiểu Tiểu đứng phắt dậy, hô.

Nàng đứng lên cũng không quan trọng, quan trọng hơn là, vốn đang trốn tốt, lại bị nàng làm bại lộ.

Tiểu Tiểu vừa nhấc mắt, liền thấy mình đang bị bao vây, trong tay đối phương đều là đao nhỏ, vô cùng lạnh lẽo.

Người hạ độc trong nước suối, sẽ để ý đến lời cầu xin tha thứ của nàng hay sao? Đương nhiên là không!

Thấy mấy người đó sắp tấn công mình, Tiểu Tiểu chợt nghĩ ra một thứ, la lớn: “Làm càn! Các ngươi có biết ta là ai!”

Những người này bị nàng rống như vậy, tuy là nửa tin nửa ngờ, nhưng vân dừng dao lại.

Tiểu Tiểu chậm chạp thong thả bước ra ngoài, không hề sợ hãi nhìn những người đó.

Dao chưa hề hạ xuống nửa phân, tất cả mọi người nhìn nàng, sát khí không hề tan biến.

Tiểu Tiểu cười cười, cất cao giọng nói: “Ta chính là người mà chủ tử các ngươi muốn tìm.”

Nghe thấy câu này, tư thế của những người đó hơi hơi thay đổi.

“Không tin?” Tiểu Tiểu vươn tay, lấy một thứ ra khỏi lòng, ném cho một người trong số đó.

Người nọ nhìn thứ mình đốn được, sắc mặt liền biến đổi. Đó là một chiếc nhẫn cốt, hoa văn dương điêu phá mây. “Lúc trước đắc tội, mong cô nương tha thứ.”

Tiểu Tiểu gật gật đầu, đi đến trước mặt người nọ, cầm lại nhẫn cốt. Chiếc nhẫn cốt này, giờ phút này nằm trong tay Tiểu Tiểu, có ý nghĩa kinh người.

“Các ngươi phụng mệnh hạ độc vào nước suối?” Tiểu Tiểu hỏi.

“Dạ.”

“Mệnh lệnh của ai?” Tiểu Tiểu lại hỏi.

Người nọ thoáng do dự, nói: “Là Liêm công tử.”

Lòng Tiểu Tiểu trầm xuống, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, “Kiến huyết phong hầu, hắn muốn giết ta?”

“Cô nương hiểu nhầm rồi, thứ hạ vào nước chỉ là một loại độc dược bình thường. Ít nhất cũng phải mất ba ngày mới mất mạng. Công tử ra hạ sách này, chỉ là muốn bức Đông Hải đầu hàng thôi.” Người nọ trả lời.

“Giải dược đâu?” Tiểu Tiểu nói.

Người nọ nhìn đồng bạn bên cạnh, nói: “Thuộc hạ cũng không có giải dược.” Người nọ cúi đầu, “Nếu đã tìm thấy cô nương, mong cô nương theo chúng ta quay về.”

Tiểu Tiểu liếc hắn một cái, trong lòng suy nghĩ, bằng tính cách của Liêm Chiêu, tất nhiên sẽ không đem chuyện của nàng ra nói khắp nơi. Mà người kết minh với Liêm gia của Thần Tiêu phái, chỉ sợ chính là Ngụy Khải. Bằng cá tính giảo hoạt của Ngụy Khải, làm sao có thể đem thân phận thật sự của nàng nói cho mọi người? Nàng nghĩ đến đây, thản nhiên nói: “Ta đang ở Đông Hải, chính là vì có chuyện trọng yếu hơn nhiệm vụ. Hiện tại, còn chưa thể theo các ngươi trở về. Hiện thời, hành tung của các ngươi đã bại lộ, vẫn nên mau rời khỏi nơi này đi…”

Nàng còn chưa nói xong, đã thấy bốn phía đèn đuốc sáng trưng.

“Muốn chạy! Không dễ dàng như vậy!”

Tiểu Tiểu kinh hãi, đã thấy một đám đệ tử Đông Hải ùa lên. Đi đầu, chính là mấy vị đà chủ của Đông Hải.

“Bắt hết!”

Đà chủ ra lệnh một tiếng, Tiểu Tiểu liền khóc không ra nước mắt.

Xui xẻo… Hai chữ này viết như thế nào, cuối cùng nàng cũng đã biết…

……..

Lúc Tiểu Tiểu bị áp giải đến đại đường, thật sự nghẹn không nói được gì. Cho nên a, không nên làm mấy chuyện tốt! Nếu biết trước đã không suy nghĩ nhiều rồi, ngoan ngoãn trốn tránh, thấy chết không cứu. Hiện tại thì hay rồi, xuất đầu lộ diện, ngược lại lại biến thành phản đồ… Tuy nhiên, nói lại thì, làm phản đồ cũng coi như là làm chuyện xấu đi… Ai…

“Đảo chủ! Ta đã sớm hoài nghi nha đầu kia! Nàng quả nhiên là gian tế! Chém nàng, quăng xuống biển cho cá ăn!” Một vị đà chủ lòng đầy căm phẫn, xông lên một bước, cao giọng nói với Ôn Tĩnh.

Ôn Tĩnh cau mày, nhìn Tiểu Tiểu.

“Tiểu Tiểu, ngươi nói xem?” Ôn Tĩnh mở miệng, hỏi.

Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, còn có thể nói gì đây?

“Còn có cái gì để nói chứ! Các huynh đệ đều nghe thấy hết!”

Lời này vừa nói ra, đám đệ tử liền ào ào hưởng ứng.

“Đảo chủ, nàng thông đồng với ngoại nhân, hạ độc vào nước suối, không thể tha cho nàng!”

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ cúi đầu, nhìn mũi chân. Chẳng lẽ, mạng của Tả Tiểu Tiểu nàng sẽ kết thúc như thế?

“Diệp Ly! Ngươi nói đi, ngươi là đồng lõa của nàng có phải hay không?!” Đà chủ đột nhiên làm khó dễ, chỉ hướng về Diệp Ly đứng một bên.

Diệp Ly vốn đang vô cùng mờ mịt, đột nhiên bị hỏi như vậy, không khỏi cả kinh, “Ta… Nàng…”

Tiểu tiểu nghe xong, mở miệng, “Không phải, Diệp Ly sư tỷ không có quan hệ gì với ta…”

Diệp Ly nghe thấy câu này, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Tiểu Tiểu nhìn về phía đà chủ kia, nhớ tới câu “Nghiêm hình tra tấn” kia, nàng bất đắc dĩ, nói: “… Thật ra, là tự ta…”

“Đảo chủ minh giám, nàng không phải gian tế.”

Lời nàng còn chưa dứt, chợt nghe thấy có người mở miệng, nói như vậy.

Tiểu Tiểu ngẩng đầu, đã thấy Ôn Túc đứng bên cạnh nàng, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như cũ.

“Đảo chủ minh giám, nàng không phải gian tế.” Ôn Túc mở miệng, nói.

“Ôn Túc, ngươi bao che khuyết điểm cũng nên có điểm dừng chứ! Chuyện tự mình rời bến lần trước, đã lọt lưới một lần! Hiện giờ, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn muốn bảo vệ cho nàng?!” Vị đà chủ kia vốn nóng tính, kể từ lúc đó, càng cảm thấy giận không thể áp chế.

“Ta nói nàng không phải.” Ôn Túc quay đầu, nhìn vị đà chủ kia, lạnh lùng nói.

“Nàng không phải? Ngươi hỏi các vị huynh đệ một chút xem, lời nàng đã nói, chúng ta đều nghe thấy! Chẳng lẽ, các huynh đệ đều nghe lầm!”

Ôn Túc cũng không để ý đến hắn, không hề đáp lại.

“Ôn Túc, ngươi tự nhận mình là đệ tử chân truyền của đảo chủ, xưa nay đều không coi mấy đà chủ chúng ta vào mắt. Hiện thời, ngươi che chở cho gian tế này, không quan tâm đến sống chết của huynh đệ! Hôm nay ta thật muốn nhìn, ngươi có bao nhiêu năng lực, có thể bảo hộ được cho nàng!” Đà chủ dứt lời, liền rút binh khí.

Trong đại đường, một mảnh ồn ào.

“Chư vị đà chủ, an tâm một chút, chớ nóng.” Ôn Tĩnh mở miệng, thanh âm không nhanh không chậm, “Việc này có nhiều điểm kỳ quái, không thể kết luận bừa.”

“Đảo chủ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bao che cho gian tế?!”

“Đảo chủ, ngài cho các huynh đệ chúng ta một lời giải thích đí!”

Ôn Túc nâng tay, ý bảo mọi người yên lặng. Hắn đứng lên, đi đến trước mặt Ôn Túc và Tiểu Tiểu, nói: “Tiểu Tiểu, ngươi nói đi.”

Tiểu Tiểu theo bản năng liếc mắt nhìn Ôn Túc một cái.

Biểu tình của Ôn túc vô cùng lãnh liệt, nhưng trong ánh mắt nhìn nàng, lại ẩn chứa lo lắng.

Tiểu Tiểu thoáng do dự, mở miệng nói: “Ta không phải…”

Trong đại đường lập tức ồn ào lên.

Ôn Tĩnh nở nụ cười, “Được, bổn tọa sẽ tin ngươi một lần nữa.”

“Đảo chủ!”

Đệ tử ào ào bất mãn.

“Các vị không cần sốt ruột. Trước hết cứ áp giải Tả Tiểu Tiểu vào trong lao. Đợi thẩm vấn xong đám gian tế kia, rồi mới quyết định.” Ôn Tĩnh nói xong, liếc mắt nhìn Ôn Túc một cái.

Ôn Túc hành lễ, mở miệng nói: “Tạ đảo chủ.”

Hắn nói xong, kéo Tiểu Tiểu ra khỏi đại đường.

Tiểu Tiểu ngơ ngác bị lôi đi. Đột nhiên, nàng có một ý nghĩ kỳ quái. Cho dù hắn dẫn nàng tới địa lao, nàng cũng nguyện ý đi theo.

Ôn Túc đi được một đoạn đường thì dừng chân lại. Hắn quay đầu, nhìn Tiểu Tiểu, nói: “Không cho phép nhận tội lung tung.”

Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, cười hỏi: “Làm sao sư thúc biết là ta nhận tội lung tung?”

Ôn Túc cũng không trả lời nàng, chỉ cau mày, tiếp tục nói: “Ta sẽ tin ngươi. Ngươi nói không phải, ta sẽ tin là không phải… Không cho phép lại oan uổng bản thân, đã biết chưa?”

Trong lòng Tiểu Tiểu, trong khoảnh khắc đó ngổn ngang trăm mối. Sư phụ từng nói, cái chuyện tự oan uổng này, thật ra không có gì đáng lo. Nếu như trên đời này, không có ai tin ngươi, giải thích nhiều, không bằng chết thống khoái. Chỉ là…. Nếu như có người tin ngươi, chẳng sợ chỉ có một người, cũng phải vì hắn mà giữ lại trong sạch cho bản thân.

Tiểu Tiểu không hiểu, hỏi: Mặc dù một người tin, một ngàn một vạn người khác không tin, vậy có ích lợi gì?

Sư phụ cười cười, trả lời, kẻ sĩ chết vì tri kỷ.

Nàng không phải kẻ sĩ, cũng không có khí phách hào hùng như vậy. Nàng cho rằng, cái loại luận điệu cổ quái này, nàng vĩnh viễn cũng không hiểu nổi. Nhưng hôm nay, nàng đã hiểu…

Ôn Túc thấy nàng không trả lời, giận giữ nói: “Rốt cục có hiểu hay không?”

Tiểu Tiểu nở nụ cười, “Ân. Đã hiểu…” Nàng vô cùng nghiêm túc mở miệng, nói: “Ta không phải gian tế, nước suối bị hạ độc, ta chỉ muốn lấy giải dược…”

Ôn Túc ngây ngẩn cả người, hắn nhìn nàng, nói không ra lời.

“Cám ơn ngươi, sư thúc. Lần sau ta sẽ không oan uổng bản thân…” Tiểu Tiểu cười, nói.

Trong ánh mắt Ôn Túc, đột nhiên hiện lên thương tiếc sâu đậm. Hắn miễn cưỡng cười, đáp: “Ân.”

“Muốn trả lại trong sạch cho bản thân, thật ra rất dễ dàng.”

Phía sau hai người, có người mở miệng.

Ôn Túc xoay người, cung kính nói: “Đảo chủ!”

Người tới, đúng là Ôn Tĩnh.

Tiểu Tiểu không hiểu nhìn hắn.

Ôn Tĩnh đi đến bên người Tiểu Tiểu, vỗ vỗ bờ vai nàng, “Bổn tọa biết ngươi trong sạch, nhưng hiện tại, phải làm cho mấy vị đà chủ tin tưởng nữa mới được.” Hắn cười ôn hòa, nói, “Tiểu Tiểu a, ngươi có nguyện ý lấy công chuộc tội hay không?”

Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi, gật đầu.

Ôn Tĩnh nhìn Ôn Túc, không nhanh không chậm nói: “Tiểu Tiểu, ngươi có biết, hiện tại thứ Đông Hải cần nhất là cái gì không?”

“Giải dược.” Tiểu Tiểu trả lời.

“Không sai.” Ôn Tĩnh gật đầu, “Còn có…”

“Còn có?” Tiểu Tiểu không hiểu.

“Trận đồ bày thuyền của Liêm gia…” Ôn Tĩnh trả lời.

Tiểu Tiểu sửng sốt, không biết trả lời như thế nào.

“Chỉ cần ngươi giả vờ quy hàng, lấy được hai thứ này đem đến, liền có thể xóa sạch hiềm nghi. Ngươi có bằng lòng hay không?” Ôn Tĩnh nói.

Tiểu Tiểu trầm mặc, cúi đầu.

Hồi lâu, nàng ngước mắt, nhìn Ôn Tĩnh, nặng nề thong thả gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện