Ta năm đó sau khi nộp đơn từ chức với bệnh viện đã từng ở nhà hết mấy tháng, dự định nghỉ ngơi lâu một chút. Vốn dĩ là nghĩ như vậy, nhưng ta còn phải góp nhà, góp xe, nếu như không đi làm thì chỉ có thể miệng ăn núi lở.

Sau đó ta tìm được một công việc ở phòng khám bệnh trung tây mới mở ở gần nhà ta, ông chủ phòng khám này cũng xem như khá trâu, một phòng khám nhỏ tư nhân mà cũng có thể làm như bệnh viện nhỏ, bác sĩ các khoa cũng thêm mười mấy người. ta vẫn là làm nghề cũ của ta, bác sĩ khoa nhi, cũng xem như là tiền nhiều việc ít ở gần nhà.

Qua mấy năm, có lẽ là bởi vì chỉ số ô nhiễm không khí xã hội bây giờ quá lớn, đồ ăn biến đổi gien quá nhiều, khách khứa phòng khám bọn ta quả thật là càng lúc càng thịnh vượng. hậu đài của ông chủ phòng khám nơi ta làm này có vẻ như cực kỳ chắc, mới mấy năm thôi, mà phòng khám này từ hai lầu đến giờ thành vô số lầu, súng hơi giờ thành pháo đại.

Nha khoa mở rộng, từ lúc bắt đầu tẩy răng, trồng răng đến bây giờ bọc rằn, tẩy trắng răng tia la-de, nhãn khoa mở rộng, bây giờ có thể trị cận thị bằng tia la-de, phụ khoa mở rộng, bây giờ làm cái gì phá thai không đau (nhìn thấy quảng cáo này bên trên viết học sinh giảm 50%, ta cảm thấy thế giới này vẫn thật đủ sụp đổ rồi).

Bác sĩ phụ khoa lúc ăn cơm còn nói với ta, nếu vợ ta mang thai đến chỗ cô ta phá thai sẽ chiết khấu 50% cho ta, cái mông, ta đã bốn năm không có đụng qua vợ ta, còn phá thai gì chứ. Có điều thịnh tình bọn họ ta quả thật khó từ, được thôi, đợi Tiết Đồng mấy lúc mang thai rồi nói.

Dù sao bây giờ bệnh viện tư nhân này khoa nào cũng mở rộng hết rồi, chỉ có khoa nhi không có thay đổi. vốn dĩ ở đây có mười mấy bác sĩ, nhi khoa chỉ có mình ta thì thôi đi, bây giờ trong bệnh viện này cũng có hơn trăm bác sĩ, nhưng nhi khoa vẫn chỉ có mình ta, ta kiến nghị mấy lần, nhưng vẫn là kiến nghị vô hiệu. sau này vừa may kháng nghị của nhà người bệnh nói bác sĩ nhi khoa lúc nghỉ ngơi thì chỉ có thể tìm bác sĩ đa khoa, như vậy không tốt, cho nên cuối cùng mới lại tăng thêm một bác sĩ nữ đến. tuy rằng đối phương là nữ bác sĩ hơn bốn mươi tuổi, nhưng dù sao cũng là nữ, ta đây mới trải qua cuộc sống nam nữ phối hợp không mệt.

Vợ ta từ năm đó bắt đầu cùng ta sống riêng vẫn luôn ở căn phòng mà công ty cô ấy phân, con trai chúng ta thay nhau chăm sóc, có điều do thời gian nghỉ ngơi của ta nhiều hơn, từ nhỏ con trai ở thời gian ở bên cạnh ta khá nhiều. trước khi thằng nhóc chưa sinh ra ta chính là bác sĩ nhi khoa, lúc đó ta luôn cảm thấy con nít là sinh vật phiền phức nhất trên thế giới, bởi vì bạn thường thường không biết chúng nó khóc cái gì.

Có điều từ khi ta có con trai, ta đột nhiên cảm thấy lúc đi làm thấy mấy đứa nhóc con khóc nước mũi chảy ròng, lúc tiêm tay chân động đậy cũng trở nên đáng yêu, thế là ta cảm thấy mình hơi nghiệm trẻ em rồi.

Trường học con trai cách gần chỗ ta, cho nên lúc cậu nhóc tan học đều sẽ chạy đến chỗ ta ăn cơm. Nếu như ta trực ban, vậy mỗi ngày buổi trưa đều sẽ ở nhà làm cơm canh đợi cậu nhóc qua ăn, nếu như ta trực ban thì cậu nhóc trực tiếp chạy đến phòng khám, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn cơm, sau khi ăn xong cậu nhóc sẽ về nhà ta ngủ trưa. Buổi tối tan học thì cậu nhóc lại đến chỗ ta, ta đưa cậu nhóc trở về hoặc ở lại chỗ ta. Thỉnh thoảng buổi tối nếu ta phải trực ban, cũng có Tiết Đồng đưa cậu nhóc về nhà. Một đến hai đi, con trai ta cũng biết ta có một người “bạn” cảnh sát tên Tiết Đồng.

Aizz…được thôi, thật ta mấy năm nay thằng nít ranh này thật ra đã biết quan hệ của ta với Tiết Đồng rồi, cho nên có lúc nó sẽ kêu Tiết Đồng là “mẹ kế”, có điều sau khi bị Tiết Đồng đánh vào mông mấy lần cậu nhóc cũng không dám ở trước mặt gọi Tiết Đồng như vậy. xem ra đứa nhỏ này vẫn là nên tìm người yêu dày vò nhiều mới được.

Con trai ta tên Tô Nam, năm nay 7 tuổi, học năm đầu tiểu học. tính như vậy thì, ta năm nay cũng đã là lão già 32 tuổi rồi, có điều cũng tốt, trên thế giới có hai loại nghề mãi mãi không sợ già, một là chính khách, hai là bác sĩ. Không tin? Ví dụ: chủ tịch 32 tuổi? wow, trẻ như vậy? bác sĩ chuyên gia 32 tuổi, trẻ như vậy, giả hả? (nếu như làm hai nghề này mà là nữ, vậy càng trẻ khỏi sợ).

Tiết Đồng và ta cùng tuổi nhưng lớn hơn ta hai tháng, cho nên cậu ta cũng xem như là già rồi, nhưng khí thế vẫn luôn rất phi phàm, thần kinh phản xạ cực cao càng thêm dũng mãnh khỏi nói. Mỗi lần chúng ta bất luận làm hăng say thế nào, trong đội gọi một cú điện thoại qua là cậu ta liền lập tức nhảy xuống giường chạy.

Có câu nói gọi là gì nhỉ, nam nhân ba mươi mốt tuổi như cành hoa. Nếu như nói Tiết Đồng cũng là một đóa hoa, ta cảm thấy cậu ta nhất định là hoa hướng dương, bởi vì cậu ta hầu như mấy ngày không làm một cái thì như hoa cúc héo chạy đến chỗ ta qua đêm. Nhưng chỉ là qua đêm, bình thường cậu ta có thời gian rãnh cũng sẽ xách đến một đống thức ăn chạy đến chỗ ta để ta nấu cho cậu ta ăn. Hoàn toàn đem căn nhà hai phòng một phòng ngủ của ta và vợ ta năm đó mua xem như nhà mình.

Đối với một cảnh sát lưu manh như Tiết Đồng, ta cảm thấy xã hội này vẫn thật hết chữa được rồi. chả trách ta thường thường nhìn thấy khẩu hiệu trên đường: “có biến, khó tìm cảnh sát.” Hóa ra cảnh sát toàn chạy đến nhà người khác ăn Bá Vương với làm Bá Vương hết rồi.

Hôm nay vừa lúc ta nghỉ ngơi, vốn dĩ muốn ngủ nướng, nhưng mới 7 giờ Tiết Đồng liền mua đồ ăn sáng chạy qua, trên bàn chất một đống (thật ra ta chưa từng đưa chìa khóa cho cậu, nhưng cậu ta luôn có cách có thể mở được cửa nhà ta). Ta đang định lúc ăn thì con trai ta cũng qua tới, cậu ta nói sáng nay cậu nhóc đến rồi, trời lạnh, muốn đến chỗ ta trốn lạnh.

Xe dáng vẻ là tiểu tử này nhìn thấy Tiết Đồng mua đồ ăn sáng về, muốn chia một chút đây mà.

Tuy rằng đồ ăn sáng mua nhiều, có điều nhìn hình thể Tiết Đồng là biết, tên gia hỏa này đơn thuần là một tên ăn hàng. Cái gì mà bánh bao, cháo quẩy cậu ta đều ăn, còn có cách ăn như gió cuốn mây tan. Có điều còn may, cậu ta mỗi lần mang đồ ăn sáng cho ta phân lượng cũng đầy đủ, cho nên ta cũng chia chút cho Tô Nam thì cũng đủ ăn.

Sau khi ăn sáng xong Tô Nam lấy mấy tờ giấy bài thi trong balô ra đưa ta ký tên, không cần nhìn cũng biết, tên nhóc này khẳng định lại thi trượt, không dám để mẹ nó ký tên.

Ta nhận bài thi nhìn một chút, 46 điểm, được lắm, tiểu tử con có bản lĩnh, lại đổi mới lùi, ta nhớ con lần trước kiểm tra còn được 57 điểm mà. Mới một năm đã lùi điểm đến mức này, thật là quá bản lĩnh rồi. lại như vậy trôi qua mấy năm con có thể đổi mới cấp bậc thi tiểu học rồi, bị knock out.

Ta tìm Tiết Đồng lấy bút, vừa ký tên ta vừa nói với cậu nhóc: “Tiểu tử, con sao lại ngốc như vậy, con thật sự là con trai ta sao? Nhớ năm đó ông nội con rồi ta đều là học sinh ưu tú, lúc đại học còn lấy được học bổng nữa.”

Tô Nam nhận lại bài thi, lè lưỡi nói: “Học sinh ưu tú mỗi năm, lừa quỷ đi đi, nếu như con đã trâu X như vậy, còn cần làm một bác sĩ nhi khoa nhỏ trong phòng khám nhỏ làm gì?”

Chết nè tiểu quỷ, na hồ bất khai đề na hồ, năm đó bị người ta đập xe đánh người cuối cùng còn bắt ta viết bản kiểm điểm, ta tức giận liền không thèm liên can gì đến bệnh viện như chợ đó rồi, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi. tuy rằng ta bây giờ đi làm ở nơi cũng không kém, nhưng ta lúc trước đi làm ở bệnh viện nhà nước, là sự nghiệp, mà bây giờ ta đi làm ở bệnh viện tư nhân, thì là xí nghiệp thôi.

Đợi Tô Nam sau khi sắp xếp xong bài thi, cậu nhóc lại lấy ra mấy tờ đơn từ trong balô ra, hóa ra là tối thứ sáu tuần sau phải họp phụ huynh, ngày đó vừa đúng lúc ta trực ca đêm, phải kiếm người đổi ca mới được.

Không cần nghi ngờ tại sao giấy họp phụ huynh thằng nhóc luôn đưa ta, thứ nhất là vì vợ ta vẫn luôn là một người cuồng công việc, cô ấy sau khi cùng ta sống riêng mỗi ngày đều nỗ lực phấn đấu ở đơn vị, hoàn toàn trở thành một nữ cường nhân, căn bản không có thời gian họp phụ huynh gì đó. Thứ hai là bởi vì nhà bọn ta vừa may là nhà mẹ nghiêm cha hiền, nếu ta đi họp phụ huynh nhiều nhất chỉ là mắng vài câu con trai ta học hành không tốt, sau đó ta trở về đem tên nhóc Tô Nam cũng mắng vài câu mà thôi, nếu là mẹ nó đi, trở về khẳng định là đánh nó.

“Ba, còn cái này.” Nhóc con nhìn chữ ký trên tờ thông báo họp phụ huynh, cậu nhóc lại lấy ra một tờ khác đưa ta.

“Còn muốn ký phải không, lấy ra hết một lượt đi.” Ta lấy tờ đơn trong tay thằng nhóc, tính ký tên lên, nhưng vừa nhìn đến tờ đơn ta lại không muốn ký.

Có lầm không vậy, trường học bây giờ có chuyện gì vậy chứ, con nít mới học năm nhất đã có nhiều hoạt động từ thiện như vậy.

Nước XX xảy ra lũ lụt, quyên! (tuy rằng nước XX ta cũng không biết nó nằm ở cái châu nào), tỉnh XX xảy ra hạn hán, quyên (lúc đó bọn nó trồng cây loạn xạ sao không nghĩ đến vấn đề này, bỏ đi, móc tiền, suy cho cùng ta yêu nước), thành phố XX xảy ra lở đất, quyên (cây trên núi gần đó toàn chặt hết rồi, có thể không lở đất sao? Ta yêu đồng bào, ta quyên), bạn nhỏ ở khu phố nào đó bị bệnh máu trắng, quyên (được rồi, nhi đồng là đóa hoa Tổ quốc, móc ra), công nhân quét dọn trường mẫu giáo mất, quyên đi, mẹ của giáo viên nào đó của trường mẫu giáo qua đời, quyên hay không (mẹ thầy liên quan mẹ gì đến ta chứ)

Danh mục quyên góp lần này thiệt cmn căng, chỉ thấy bên trên in vô cùng công thức hóa: bản kiến nghị quyên góp, phụ huynh học sinh XX, bởi vì gần đây có chuyện XXX, cho nên trường học tổ chức vì XXX quyên góp XX tệ.

X, ta X nó XXXX cái, mịa nó, thầy giáo nào đó ở trường học gần đó nhặt được mấy con chó nhỏ, tính để ở trường học nuối, định là cho học sinh quan sát động vật. có điều bây giờ trời lạnh, cho nên trường học muốn sửa lại chuồng cho mấy con chó nhỏ đáng thương, mua sữa cho chó, mua đồ ăn cho chó, mua quần áo cho chó.

Nhìn đề xuất mỗi học sinh quyên 50 tệ sau khi xem đơn đề nghị, ta vô cùng khẳng định là, mấy con chó nhỏ này nhất định là con riêng của hiệu trường trường Tô Nam.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện