Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Việc quay phim “Bí mật” kết thúc vào cuối tháng ba, hôn lễ của Phong Kính và Giang Nhiễm cũng chuẩn bị đâu vào đấy.
Lúc trước khi Phong Kính viết lá thư cầu hôn cho Giang Nhiễm thì cũng đã có kế hoạch muốn tạo ra một buổi cầu hôn lãng mạn, chẳng qua sau đó lá thư kia bị Giang Nhiễm trực tiếp nhìn thấy, tất cả những tưởng tượng anh nghĩ ra cũng rối loạn mất. Nhưng Phong Kính cảm thấy đó không được tính là ý nghĩa thật sự của việc cầu hôn, con gái là loài sinh vật xúc động trước các loại nghi thức, thời khắc quan trọng như cầu hôn, đối với các cô ấy mà nói là một bước không thể thiếu.
Vì thế khi nhận được nhẫn kết hôn, Phong Kính cũng không đưa cho Giang Nhiễm mà định bù đắp cho cô bằng một màn cầu hôn lãng mạn.
Anh suy nghĩ rất lâu, trưng cầu ý kiến khắp nơi, cuối cùng cũng lập ra được một kế hoạch tạm coi là khá vừa lòng.
Để kết hôn nên lịch trình riêng của anh trống không, anh ở nhà ngây người hai ngày rồi đi tìm Giang Nhiễm, nói muốn dẫn cô ra nước ngoài đi lặn xuống biển.
“Đi lặn?” Giang Nhiễm có phần bất ngờ, là một trạch nữ lâu năm, vận động lớn nhất ngày thường của cô chính là dắt chó đi dạo trong tiểu khu.
“Ừ, anh thấy trong vòng bạn bè có người đăng ảnh, cảm thấy rất đẹp, chúng ta cũng đi đi.” Vì để lời nói của mình thêm thuyết phục, anh còn đặc biệt mở vòng bạn bè cho Giang Nhiễm xem.
“Ôi, bầy cá đẹp thật đấy!” Giang Nhiễm vừa nhìn thoáng qua đã bị bầy cá màu sắc sặc sỡ dưới đáy biển mê hoặc, “Còn nữa, lặn xuống nước còn có thể mặc như vậy hả? Em vẫn nghĩ phải mặc kín mít đấy.”
Phong Kính chớp chớp mắt với cô: “Em mà mặc như vậy chắc chắn còn gợi cảm hơn cô ta.”
Giang Nhiễm: “…”
Cô không thèm mặc như vậy đâu.
Sau đó cô nói: “Thế nên anh cảm thấy cô ấy rất gợi cảm?”
Phong Kính: “…”
Từ khi nào Nhiễm Nhiễm nhà anh lại nguy hiểm như vậy? “Em muốn đi không? Đúng lúc dạo này anh không có công việc, có thể ra ngoài đi chơi cùng em.”
Giang Nhiễm cũng muốn đi, dù sao cô và Phong Kính chưa từng ra ngoài chơi: “Nhưng hôn lễ thì sao bây giờ? Còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, lúc này mà chúng ta đi chơi thì không hay lắm đâu. Hơn nữa đi lặn có phải thi giấy chứng nhận không? Bầy cá đẹp như thế, lặn với ống thở chắc là không nhìn thấy đâu.”
Phong Kính đáp: “Anh đã hỏi bạn rồi, đảo mà bọn họ đi, lặn với ống thở cũng có thể nhìn được bầy cá và san hô phong phú, nếu em muốn lặn sâu thì thi giấy chứng nhận cũng không mất mấy ngày. Nhiều lắm đi một tuần là chúng ta có thể về rồi.”
Giang Nhiễm tính toán thời gian, cảm thấy đi một tuần cũng không ảnh hưởng nhiều lắm nên gật đầu: “Được ạ.”
Phong Kính lén lút thở phào, xoa đầu cô: “Ok, những thứ như visa hay vé máy bay cứ giao cho anh, nhanh thôi.”
“Vâng.”
Quả thật Phong Kính đã nhanh chóng xử lý tất cả thủ tục rồi đưa Giang Nhiễm ra đảo.
Bây giờ là đầu tháng tư, là mùa vạn vật sống lại, trên đảo nóng hơn thành phố A nhiều, phong cảnh cũng khác hẳn. Phong Kính không dẫn Giang Nhiễm đi lặn ngay lập tức mà đi chơi trên đảo trước.
Giang Nhiễm rất thích phong cảnh ở đây, đồ ăn cũng khá phong phú, khuyết điểm duy nhất chính là gió biển lớn, thổi lâu rất dễ đau đầu. Mặt khác điều khiến cô để ý chính là hai ngày nay Phong Kính cứ thần thần bí bí, như đang có chuyện gì đó giấu cô.
Cô từng nói bóng nói gió hỏi anh, Phong Kính chỉ bảo do cô suy nghĩ nhiều thôi.
Thật không? Giang Nhiễm vẫn rất tin tưởng vào trực giác của mình.
Cô đã gửi một tin nhắn cho Nghiêm Hoan Hoan.
[Giang Nhiễm]: Sao tớ cảm giác Phong Kính có chuyện giấu giếm tớ nhỉ?
[Nghiêm Hoan Hoan]: (mỉm cười).
[Giang Nhiễm]: Hơn nữa, anh ấy đột nhiên đề nghị dẫn tớ ra đảo chơi, tớ cũng thấy lạ.
[Nghiêm Hoan Hoan]: Biết cậu và ảnh đế Phong ra biển chơi rồi, tiếp tục đi (mỉm cười).
[Giang Nhiễm]: …
[Giang Nhiễm]: Hoan Hoan, cậu thay đổi rồi (mỉm cười).
[Nghiêm Hoan Hoan]: Đúng vậy, sau khi không theo đuổi ngôi sao nữa, tớ cũng cảm thấy mình thông minh xinh đẹp hơn trước kia (mỉm cười).
[Giang Nhiễm]: ….
Tình chị em hoa nhựa đúng là danh bất hư truyền.
Cô thoát khỏi khung chat với Nghiêm Hoan Hoan, định học hỏi kinh nghiệm từ Triệu Kha. Tin nhắn còn chưa gõ xong thì Phong Kính ra ngoài mua đồ ăn đêm đã về. Giang Nhiễm nhìn đồ ăn anh cầm trên tay, buông di động xuống hỏi anh: “Sao anh đi lâu thế?”
Phong Kính trả lời: “Lúc đi xuống thì thấy mấy con mèo lang thang, rất đáng yêu nên chơi với chúng nó một lúc.”
Giang Nhiễm nghi ngờ nhìn anh, Phong Kính khụ một tiếng, mở đồ ăn đêm mình mang về ra: “Anh mua nhiều lắm, đều là đồ em thích ăn đấy.”
Mùi thơm của đồ ăn nhanh chóng lan tỏa ra bốn phía, khiến Giang Nhiễm quên luôn hành động khả nghi của Phong Kính. Anh chờ lúc cô ăn vui vẻ rồi mới mở miệng: “Đúng rồi, ngày mai chúng ta đi lặn nhé, anh đã hẹn xong rồi.”
“Được thôi, có cần chuẩn bị gì không?”
“Yên tâm, anh chuẩn bị hết rồi.”
Giang Nhiễm gật đầu rồi tiếp tục ăn, đi chơi với Phong Kính, gần như cô không cần lo lắng gì, chỉ cần mang theo cái miệng phụ trách ăn là được.
Ngày hôm sau, Phong Kính dẫn Giang Nhiễm đến chỗ lặn. Phong Kính đã chuẩn bị xong những dụng cụ cần dùng khi lặn, hai người theo huấn luyện viên học một số kỹ xảo và động tác tay rồi đeo dụng cụ trên lưng chuẩn bị xuống nước.
Nắm tay Phong Kính lặn xuống nước, nhìn nước biển từ từ chìm quá eo mình, trong lòng Giang Nhiễm vẫn hơi sợ. Cô siết chặt Phong Kính, nhìn anh nói: “Ôi, em hơi căng thẳng.”
Phong Kính mỉm cười nhìn cô: “Đừng sợ, anh và em cùng xuống, còn cả huấn luyện viên nữa mà.”
“Vâng.” Vừa rồi huấn luyện viên cũng đã nói rất nhiều phương pháp vượt qua tâm lý sợ hãi, Giang Nhiễm nhớ lại rồi cố điều chỉnh trạng thái của mình.
Huấn luyện viên thấy bọn họ đã chuẩn bị xong liền để bọn họ đeo mặt kính và chân vịt, chuẩn bị lặn.
Đến chỗ lặn, theo sự hướng dẫn của huấn luyện viên, Giang Nhiễm và Phong Kính dần dần chìm trong nước. Nước biển dâng từ từ không quá ngực, sau đó là đỉnh đầu, nước biển như xông đến đây từ bốn phương tám hướng. Phong Kính vẫn nắm tay cô để cô không căng thẳng và chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Giang Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, nghĩ mình chỉ cần giơ tay là chạm được tới chỗ anh thì sợ hãi cũng tiêu tan từng chút một.
Theo độ sâu dần dần lặn xuống, bầy cá và san hô cũng xuất hiện trước mặt. Nước biển ở đây trong veo, Giang Nhiễm nhìn bầy cá bơi lội xung quanh mình, cảm giác mới lạ và hưng phấn đã hoàn toàn thay thế sự sợ hãi khi mới xuống nước.
Cô vươn tay, nhìn chú cá nhỏ bơi trên tay mình, kích động nhìn về phía Phong Kính. Phong Kính mỉm cười với cô, cùng cô từ từ bơi về phía trước.
Giang Nhiễm đã hoàn toàn bị thế giới dưới đáy biển thu hút, cô chụp rất nhiều ảnh. Phong Kính kéo cô, chỉ vào một rặng san hô phía trước cho cô xem. Giang Nhiễm nghi hoặc nhìn anh một cái, lại nhìn rặng san hô kia, không rõ Phong Kính muốn cô nhìn cái gì.
Phong Kính lại chỉ, sau đó tự mình bơi qua, từ sau rặng san hồ lấy một thứ gì đó tới.
Anh chậm rãi xoay người trong nước, nhìn về phía Giang Nhiễm, nâng thứ trong tay lên.
Là một chiếc nhẫn.
Giang Nhiễm sững sờ, phản ứng đầu tiên của cô là có người lặn xuống làm rơi nhẫn ở chỗ này, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ, đây là nhẫn kim cương mà, vừa nhìn cũng biết rất đắt tiền, nếu làm rơi ở đây khi lặn sẽ phải xuống lấy luôn chứ.
Cô bơi đến nhìn thử, sau đó hoàn toàn ngẩn ngơ. Chiếc nhẫn này không phải bị người ta làm rơi, vì nó giống hệt bản thiết kế Phong Kính cho cô xem lúc trước.
Cô cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu dồn dập, bối rối nhìn về phía Phong Kính. Anh đã nhận được nhẫn kết hôn rồi à? Nhận lúc nào vậy?
Phong Kính bơi tới bên cạnh cô, nâng tay trái cô lên, thật cẩn thận đeo nhẫn lên ngón áp út của cô.
Cảnh tượng này đã được huấn luyện viên cầm máy ảnh dưới nước chụp lại.
Chầm chậm ngoi lên khỏi mặt nước, Giang Nhiễm vẫn còn cảm thấy đầu óc mình hơi hỗn loạn. Cô theo Phong Kính lên bờ, lại cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình, chắc chắn cảnh tượng vừa rồi không phải ảo giác của mình.
“Anh…. đã sớm có kế hoạch từ trước à?” Cô nhìn về phía Phong Kính.
Phong Kính mỉm cười, kéo cô vào bờ biển. Anh không nói gì, tim Giang Nhiễm vẫn còn đập thình thịch không ngừng: “Anh hẹn em đi lặn là vì nó à?”
“Sao vậy, lãng mạn không em?” Phong Kính cười hỏi cô.
Giang Nhiễm rời mắt đi, không nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh nữa: “Không tồi.”
“Kia là gì vậy?”
Không biết từ khi nào trên bờ biển có rất nhiều hoa, Phong Kính ôm một bó trong lòng, quỳ gối xuống bãi cát đưa cho Giang Nhiễm. Du khách bên bờ bắt đầu ồn ào, Giang Nhiễm vội nhận hoa rồi kéo anh lên.
“Chúc mừng hai người!” Huấn luyện viên đưa máy ảnh cho Phong Kính, dùng tiếng Anh nói với bọn họ câu chúc mừng.
Giang Nhiễm ngượng ngùng không chịu được, trong ánh mắt tò mò của mọi người, cô theo Phong Kính về khách sạn.
“Anh đáng ghét thật đấy, làm nhiều việc như vậy cũng không nói trước tiếng nào với em.” Giang Nhiễm thả mình trên giường, lấy mu bàn tay che gương mặt nóng rực của mình.
Mấy ngày sau sao dám ra ngoài đây, cứ có cảm giác toàn bộ du khách trên đảo đều biết bọn họ rồi.
Phong Kính lấy thẻ nhớ trong máy ảnh ra cắm vào máy tính, trêu ghẹo cô: “Nói với em thì còn gì ngạc nhiên nữa, anh đã lên kế hoạch cho hôm nay từ rất lâu rồi.”
Giang Nhiễm nhìn anh: “Ồ, khó trách em cảm thấy biểu hiện hai ngày nay của anh rất kỳ lạ, quả nhiên là làm chuyện xấu sau lưng em.”
Phong Kính chỉ cười không nói gì, Giang Nhiễm lại hỏi: “Anh nhận được nhẫn lúc nào thế? Lúc chúng ta chưa lên đảo hả?”
“Ừ, vừa nhận được nhẫn anh liền suy nghĩ xem nên tặng cho em như thế nào.”
“… Cứ đưa thẳng là được mà.”
“Như vậy sao được chứ, cuộc sống vẫn cần chút nghi thức.”
Giang Nhiễm nghĩ đến cảnh tượng anh đeo nhẫn lên ngón áp út của mình ở dưới đáy biển thì tim lại đập nhanh hơn: “Anh giấu nhẫn ở sau rặng san hồ hả? Đồ quý như vậy mà anh không sợ làm rơi sao?”
“Sao có thể, anh chỉ giả vờ bơi ra phía sau rặng san hô thôi, anh vẫn giấu nhẫn trong tay mà.”
Giang Nhiễm: “…”
Kịch bản còn nhiều lắm.
“Nhẫn ngâm trong nước biển sẽ không sao chứ?” Đây là nhẫn kết hôn kim cương của cô đấy.
“Thời gian ngắn như vậy, không sao đâu.” Phong Kính đã lấy hết dữ liệu ra, ôm máy tính ngồi bên cạnh Giang Nhiễm, “Đến xem ảnh chụp vừa rồi này em.”
“Vâng.”
Phong Kính bắt đầu mở từng cái ảnh một ra, thời gian bọn họ ở dưới nước không lâu nhưng chụp được kha khá ảnh.
“Bức ảnh này chụp không tệ, đẹp quá, cái này nữa, đều rất đẹp!” Giang Nhiễm xem từng cái, cuối cùng dừng lại ở bức ảnh cuối cùng.
Trong ảnh, Phong Kính đang cúi đầu đeo nhẫn vào tay Giang Nhiễm, vây quanh hai người là nước biển xanh thẳm và bầy cá nhiều màu sắc.
Beta: Mạc Y Phi
Việc quay phim “Bí mật” kết thúc vào cuối tháng ba, hôn lễ của Phong Kính và Giang Nhiễm cũng chuẩn bị đâu vào đấy.
Lúc trước khi Phong Kính viết lá thư cầu hôn cho Giang Nhiễm thì cũng đã có kế hoạch muốn tạo ra một buổi cầu hôn lãng mạn, chẳng qua sau đó lá thư kia bị Giang Nhiễm trực tiếp nhìn thấy, tất cả những tưởng tượng anh nghĩ ra cũng rối loạn mất. Nhưng Phong Kính cảm thấy đó không được tính là ý nghĩa thật sự của việc cầu hôn, con gái là loài sinh vật xúc động trước các loại nghi thức, thời khắc quan trọng như cầu hôn, đối với các cô ấy mà nói là một bước không thể thiếu.
Vì thế khi nhận được nhẫn kết hôn, Phong Kính cũng không đưa cho Giang Nhiễm mà định bù đắp cho cô bằng một màn cầu hôn lãng mạn.
Anh suy nghĩ rất lâu, trưng cầu ý kiến khắp nơi, cuối cùng cũng lập ra được một kế hoạch tạm coi là khá vừa lòng.
Để kết hôn nên lịch trình riêng của anh trống không, anh ở nhà ngây người hai ngày rồi đi tìm Giang Nhiễm, nói muốn dẫn cô ra nước ngoài đi lặn xuống biển.
“Đi lặn?” Giang Nhiễm có phần bất ngờ, là một trạch nữ lâu năm, vận động lớn nhất ngày thường của cô chính là dắt chó đi dạo trong tiểu khu.
“Ừ, anh thấy trong vòng bạn bè có người đăng ảnh, cảm thấy rất đẹp, chúng ta cũng đi đi.” Vì để lời nói của mình thêm thuyết phục, anh còn đặc biệt mở vòng bạn bè cho Giang Nhiễm xem.
“Ôi, bầy cá đẹp thật đấy!” Giang Nhiễm vừa nhìn thoáng qua đã bị bầy cá màu sắc sặc sỡ dưới đáy biển mê hoặc, “Còn nữa, lặn xuống nước còn có thể mặc như vậy hả? Em vẫn nghĩ phải mặc kín mít đấy.”
Phong Kính chớp chớp mắt với cô: “Em mà mặc như vậy chắc chắn còn gợi cảm hơn cô ta.”
Giang Nhiễm: “…”
Cô không thèm mặc như vậy đâu.
Sau đó cô nói: “Thế nên anh cảm thấy cô ấy rất gợi cảm?”
Phong Kính: “…”
Từ khi nào Nhiễm Nhiễm nhà anh lại nguy hiểm như vậy? “Em muốn đi không? Đúng lúc dạo này anh không có công việc, có thể ra ngoài đi chơi cùng em.”
Giang Nhiễm cũng muốn đi, dù sao cô và Phong Kính chưa từng ra ngoài chơi: “Nhưng hôn lễ thì sao bây giờ? Còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, lúc này mà chúng ta đi chơi thì không hay lắm đâu. Hơn nữa đi lặn có phải thi giấy chứng nhận không? Bầy cá đẹp như thế, lặn với ống thở chắc là không nhìn thấy đâu.”
Phong Kính đáp: “Anh đã hỏi bạn rồi, đảo mà bọn họ đi, lặn với ống thở cũng có thể nhìn được bầy cá và san hô phong phú, nếu em muốn lặn sâu thì thi giấy chứng nhận cũng không mất mấy ngày. Nhiều lắm đi một tuần là chúng ta có thể về rồi.”
Giang Nhiễm tính toán thời gian, cảm thấy đi một tuần cũng không ảnh hưởng nhiều lắm nên gật đầu: “Được ạ.”
Phong Kính lén lút thở phào, xoa đầu cô: “Ok, những thứ như visa hay vé máy bay cứ giao cho anh, nhanh thôi.”
“Vâng.”
Quả thật Phong Kính đã nhanh chóng xử lý tất cả thủ tục rồi đưa Giang Nhiễm ra đảo.
Bây giờ là đầu tháng tư, là mùa vạn vật sống lại, trên đảo nóng hơn thành phố A nhiều, phong cảnh cũng khác hẳn. Phong Kính không dẫn Giang Nhiễm đi lặn ngay lập tức mà đi chơi trên đảo trước.
Giang Nhiễm rất thích phong cảnh ở đây, đồ ăn cũng khá phong phú, khuyết điểm duy nhất chính là gió biển lớn, thổi lâu rất dễ đau đầu. Mặt khác điều khiến cô để ý chính là hai ngày nay Phong Kính cứ thần thần bí bí, như đang có chuyện gì đó giấu cô.
Cô từng nói bóng nói gió hỏi anh, Phong Kính chỉ bảo do cô suy nghĩ nhiều thôi.
Thật không? Giang Nhiễm vẫn rất tin tưởng vào trực giác của mình.
Cô đã gửi một tin nhắn cho Nghiêm Hoan Hoan.
[Giang Nhiễm]: Sao tớ cảm giác Phong Kính có chuyện giấu giếm tớ nhỉ?
[Nghiêm Hoan Hoan]: (mỉm cười).
[Giang Nhiễm]: Hơn nữa, anh ấy đột nhiên đề nghị dẫn tớ ra đảo chơi, tớ cũng thấy lạ.
[Nghiêm Hoan Hoan]: Biết cậu và ảnh đế Phong ra biển chơi rồi, tiếp tục đi (mỉm cười).
[Giang Nhiễm]: …
[Giang Nhiễm]: Hoan Hoan, cậu thay đổi rồi (mỉm cười).
[Nghiêm Hoan Hoan]: Đúng vậy, sau khi không theo đuổi ngôi sao nữa, tớ cũng cảm thấy mình thông minh xinh đẹp hơn trước kia (mỉm cười).
[Giang Nhiễm]: ….
Tình chị em hoa nhựa đúng là danh bất hư truyền.
Cô thoát khỏi khung chat với Nghiêm Hoan Hoan, định học hỏi kinh nghiệm từ Triệu Kha. Tin nhắn còn chưa gõ xong thì Phong Kính ra ngoài mua đồ ăn đêm đã về. Giang Nhiễm nhìn đồ ăn anh cầm trên tay, buông di động xuống hỏi anh: “Sao anh đi lâu thế?”
Phong Kính trả lời: “Lúc đi xuống thì thấy mấy con mèo lang thang, rất đáng yêu nên chơi với chúng nó một lúc.”
Giang Nhiễm nghi ngờ nhìn anh, Phong Kính khụ một tiếng, mở đồ ăn đêm mình mang về ra: “Anh mua nhiều lắm, đều là đồ em thích ăn đấy.”
Mùi thơm của đồ ăn nhanh chóng lan tỏa ra bốn phía, khiến Giang Nhiễm quên luôn hành động khả nghi của Phong Kính. Anh chờ lúc cô ăn vui vẻ rồi mới mở miệng: “Đúng rồi, ngày mai chúng ta đi lặn nhé, anh đã hẹn xong rồi.”
“Được thôi, có cần chuẩn bị gì không?”
“Yên tâm, anh chuẩn bị hết rồi.”
Giang Nhiễm gật đầu rồi tiếp tục ăn, đi chơi với Phong Kính, gần như cô không cần lo lắng gì, chỉ cần mang theo cái miệng phụ trách ăn là được.
Ngày hôm sau, Phong Kính dẫn Giang Nhiễm đến chỗ lặn. Phong Kính đã chuẩn bị xong những dụng cụ cần dùng khi lặn, hai người theo huấn luyện viên học một số kỹ xảo và động tác tay rồi đeo dụng cụ trên lưng chuẩn bị xuống nước.
Nắm tay Phong Kính lặn xuống nước, nhìn nước biển từ từ chìm quá eo mình, trong lòng Giang Nhiễm vẫn hơi sợ. Cô siết chặt Phong Kính, nhìn anh nói: “Ôi, em hơi căng thẳng.”
Phong Kính mỉm cười nhìn cô: “Đừng sợ, anh và em cùng xuống, còn cả huấn luyện viên nữa mà.”
“Vâng.” Vừa rồi huấn luyện viên cũng đã nói rất nhiều phương pháp vượt qua tâm lý sợ hãi, Giang Nhiễm nhớ lại rồi cố điều chỉnh trạng thái của mình.
Huấn luyện viên thấy bọn họ đã chuẩn bị xong liền để bọn họ đeo mặt kính và chân vịt, chuẩn bị lặn.
Đến chỗ lặn, theo sự hướng dẫn của huấn luyện viên, Giang Nhiễm và Phong Kính dần dần chìm trong nước. Nước biển dâng từ từ không quá ngực, sau đó là đỉnh đầu, nước biển như xông đến đây từ bốn phương tám hướng. Phong Kính vẫn nắm tay cô để cô không căng thẳng và chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Giang Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, nghĩ mình chỉ cần giơ tay là chạm được tới chỗ anh thì sợ hãi cũng tiêu tan từng chút một.
Theo độ sâu dần dần lặn xuống, bầy cá và san hô cũng xuất hiện trước mặt. Nước biển ở đây trong veo, Giang Nhiễm nhìn bầy cá bơi lội xung quanh mình, cảm giác mới lạ và hưng phấn đã hoàn toàn thay thế sự sợ hãi khi mới xuống nước.
Cô vươn tay, nhìn chú cá nhỏ bơi trên tay mình, kích động nhìn về phía Phong Kính. Phong Kính mỉm cười với cô, cùng cô từ từ bơi về phía trước.
Giang Nhiễm đã hoàn toàn bị thế giới dưới đáy biển thu hút, cô chụp rất nhiều ảnh. Phong Kính kéo cô, chỉ vào một rặng san hô phía trước cho cô xem. Giang Nhiễm nghi hoặc nhìn anh một cái, lại nhìn rặng san hô kia, không rõ Phong Kính muốn cô nhìn cái gì.
Phong Kính lại chỉ, sau đó tự mình bơi qua, từ sau rặng san hồ lấy một thứ gì đó tới.
Anh chậm rãi xoay người trong nước, nhìn về phía Giang Nhiễm, nâng thứ trong tay lên.
Là một chiếc nhẫn.
Giang Nhiễm sững sờ, phản ứng đầu tiên của cô là có người lặn xuống làm rơi nhẫn ở chỗ này, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ, đây là nhẫn kim cương mà, vừa nhìn cũng biết rất đắt tiền, nếu làm rơi ở đây khi lặn sẽ phải xuống lấy luôn chứ.
Cô bơi đến nhìn thử, sau đó hoàn toàn ngẩn ngơ. Chiếc nhẫn này không phải bị người ta làm rơi, vì nó giống hệt bản thiết kế Phong Kính cho cô xem lúc trước.
Cô cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu dồn dập, bối rối nhìn về phía Phong Kính. Anh đã nhận được nhẫn kết hôn rồi à? Nhận lúc nào vậy?
Phong Kính bơi tới bên cạnh cô, nâng tay trái cô lên, thật cẩn thận đeo nhẫn lên ngón áp út của cô.
Cảnh tượng này đã được huấn luyện viên cầm máy ảnh dưới nước chụp lại.
Chầm chậm ngoi lên khỏi mặt nước, Giang Nhiễm vẫn còn cảm thấy đầu óc mình hơi hỗn loạn. Cô theo Phong Kính lên bờ, lại cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình, chắc chắn cảnh tượng vừa rồi không phải ảo giác của mình.
“Anh…. đã sớm có kế hoạch từ trước à?” Cô nhìn về phía Phong Kính.
Phong Kính mỉm cười, kéo cô vào bờ biển. Anh không nói gì, tim Giang Nhiễm vẫn còn đập thình thịch không ngừng: “Anh hẹn em đi lặn là vì nó à?”
“Sao vậy, lãng mạn không em?” Phong Kính cười hỏi cô.
Giang Nhiễm rời mắt đi, không nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh nữa: “Không tồi.”
“Kia là gì vậy?”
Không biết từ khi nào trên bờ biển có rất nhiều hoa, Phong Kính ôm một bó trong lòng, quỳ gối xuống bãi cát đưa cho Giang Nhiễm. Du khách bên bờ bắt đầu ồn ào, Giang Nhiễm vội nhận hoa rồi kéo anh lên.
“Chúc mừng hai người!” Huấn luyện viên đưa máy ảnh cho Phong Kính, dùng tiếng Anh nói với bọn họ câu chúc mừng.
Giang Nhiễm ngượng ngùng không chịu được, trong ánh mắt tò mò của mọi người, cô theo Phong Kính về khách sạn.
“Anh đáng ghét thật đấy, làm nhiều việc như vậy cũng không nói trước tiếng nào với em.” Giang Nhiễm thả mình trên giường, lấy mu bàn tay che gương mặt nóng rực của mình.
Mấy ngày sau sao dám ra ngoài đây, cứ có cảm giác toàn bộ du khách trên đảo đều biết bọn họ rồi.
Phong Kính lấy thẻ nhớ trong máy ảnh ra cắm vào máy tính, trêu ghẹo cô: “Nói với em thì còn gì ngạc nhiên nữa, anh đã lên kế hoạch cho hôm nay từ rất lâu rồi.”
Giang Nhiễm nhìn anh: “Ồ, khó trách em cảm thấy biểu hiện hai ngày nay của anh rất kỳ lạ, quả nhiên là làm chuyện xấu sau lưng em.”
Phong Kính chỉ cười không nói gì, Giang Nhiễm lại hỏi: “Anh nhận được nhẫn lúc nào thế? Lúc chúng ta chưa lên đảo hả?”
“Ừ, vừa nhận được nhẫn anh liền suy nghĩ xem nên tặng cho em như thế nào.”
“… Cứ đưa thẳng là được mà.”
“Như vậy sao được chứ, cuộc sống vẫn cần chút nghi thức.”
Giang Nhiễm nghĩ đến cảnh tượng anh đeo nhẫn lên ngón áp út của mình ở dưới đáy biển thì tim lại đập nhanh hơn: “Anh giấu nhẫn ở sau rặng san hồ hả? Đồ quý như vậy mà anh không sợ làm rơi sao?”
“Sao có thể, anh chỉ giả vờ bơi ra phía sau rặng san hô thôi, anh vẫn giấu nhẫn trong tay mà.”
Giang Nhiễm: “…”
Kịch bản còn nhiều lắm.
“Nhẫn ngâm trong nước biển sẽ không sao chứ?” Đây là nhẫn kết hôn kim cương của cô đấy.
“Thời gian ngắn như vậy, không sao đâu.” Phong Kính đã lấy hết dữ liệu ra, ôm máy tính ngồi bên cạnh Giang Nhiễm, “Đến xem ảnh chụp vừa rồi này em.”
“Vâng.”
Phong Kính bắt đầu mở từng cái ảnh một ra, thời gian bọn họ ở dưới nước không lâu nhưng chụp được kha khá ảnh.
“Bức ảnh này chụp không tệ, đẹp quá, cái này nữa, đều rất đẹp!” Giang Nhiễm xem từng cái, cuối cùng dừng lại ở bức ảnh cuối cùng.
Trong ảnh, Phong Kính đang cúi đầu đeo nhẫn vào tay Giang Nhiễm, vây quanh hai người là nước biển xanh thẳm và bầy cá nhiều màu sắc.
Danh sách chương