Hứa Diệc Hành vừa nhận được tin nhắn của Ôn Nam, Vương Tử Kỳ liền đẩy cửa đi vào, trong miệng ngâm nga cười nhỏ, gương mặt trẻ con tràn ngập xuân phong đắc ý.

Vương Tử Kỳ nhìn Hứa Diệc Hành, lập tức nói: “Ca, hôm nay em làm được một việc lớn!”

Hứa Diệc Hành bỗng nhiên có một loại dự cảm bất thường, cố nén nội tâm dao động, bình tĩnh hỏi: “Cậu đã làm gì?”

Vương Tử Kỳ dào dạt đắc ý nhìn Hứa Diệc Hành liếc mắt một cái, làm bộ làm tịch dùng tay đùa nghịch kiểu tóc, lúc này mới mở miệng: “Nói a, hôm nay em dậy thật sớm, khi đó mới tờ mờ sáng, bỗng nhiên cảm giác có chút đói, nhưng trong ký túc xá không có đồ ăn, vì thế em liền”

“Nói trọng điểm!” Hứa Diệc Hành không lưu tình chút nào cắt lời anh.

Vương Tử Kỳ bĩu môi, “Đừng có gấp nha! Tóm lại chính là em đi siêu thị mua một ít bánh mì cùng bữa sáng, lúc đi từ siêu thị ra, đi ngang qua ký túc xá nữ, vừa lúc đụng bốn nữ sinh từ bên trong đi ra, đi vội vội vàng vàng, một nữ sinh  tương đối nhỏ xinh còn nói ‘ ai nha sắp  muộn rồi, đi nhanh lên đi nhanh lên ’, em nhìn kỹ, một trong số đó họ là chị dâu tương lai của em! phỏng đoán bọn họ khẳng định chưa kịp ăn sáng, vì thế em liền theo đuôi bọn họ một quãng đường, theo tới cửa lớp của bọn họ, sau đó đem hết đồ ăn em mua cho Ôn Nam, thế nào, có đệ đệ như em có phải tuyệt vời hay không?!”

Vương Tử Kỳ còn đắm chìm trong vinh quang trong của chính mình, lại nói thêm một câu, “Đúng rồi, em lấy danh nghĩa của anh đưa bánh mì cho Ôn Nam, không cần quá cảm kích. Bữa sáng cho chị dâu tương lai, em đến bây giờ còn chưa có ăn sáng đâu, ca, anh muốn mời em ăn cơm không!”

Hứa Diệc Hành nhịn cảm giác xúc động muốn bóp chết hắn, xoay người sang chỗ khác không hề để ý đến.

Đây là một tiết lịch sử cổ đại, Ôn Nam mắt nhìn về phía giáo sư trên bục giảng, giáo sư đang giảng chuyện xưa thời kỳ tam quốc Gia Cát Lượng. Nhắc tới thê tử của Gia Cát Lượng Hoàng Nguyệt Anh, tương truyền Hoàng Nguyệt Anh là da vàng tóc đen, tướng mạo thường thường, cũng không thể xứng đôi cùng Khổng Minh, nhưng cơ trí thông minh, cùng Khổng Minh có chung sở thích, hai người sau khi kết hôn rất hòa thuận, mà Gia Cát Lượng cả đời cũng chỉ cưới một mình Hoàng Nguyệt Anh. Sau đó, Gia Cát Lượng theo Lưu Bị nam chinh bắc chiến, Hoàng Nguyệt Anh ở nhà tưởng niệm chồng đồng thời, cũng dạy dỗ con cái của mình và Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng sau khi chết không lâu, Hoàng Nguyệt Anh cũng bệnh mà chết. Hai người thành công tạo nên một đoạn giai thoại. Về diện mạo của Hoàng Nguyệt Anh, ở dân gian còn nói khác, Hoàng Nguyệt Anh cũng không xấu, ngược lại diện mạo rất là xinh đẹp, chỉ là trước khi kết hôn muốn thử Gia Cát Lượng, mới đồn ra ngoài rằng mình rất xấu. Thật thật giả giả, hậu nhân không biết được.

Ôn Nam rất thích giáo sư dạy lịch sử này, tiết học của ông ấy rất thú vị, sẽ thường xuyên kể một ít truyền thuyết dân gian. Đúng lúc này, điện thoại Ôn Nam luôn cầm trên tay rung lên , là tin nhắn Wechat của Hứa Diệc Hành.

Ôn Nam lúc trước nhắn tin cho Hứa Diệc Hành là:

“Anh có em trai à?”

Nhưng Hứa Diệc Hành cũng không có trả lời vấn đề này, chỉ là đơn giản nhắn một câu:

“Đang trong lớp?”

“ừm, lớp lịch sử.” ngón tay Ôn Nam linh hoạt gõ những lời này, sau đó bấm nút gửi.

Ước chừng qua vài giây, Hứa Diệc Hành nhắn lại, “Nghiêm túc nghe giảng bài.”

Ôn Nam bĩu môi, cô có nghiêm túc nghe giảng bài a. Đồng thời nội tâm cũng có chút mất mát, Đây là loại câu trả lời gì, tốt xấu gì cũng phải giải thích một chút về soái ca mặt trẻ con kia chứ.

Lúc này, di động lại rung lên một chút, làm như biết được tâm tư của cô, Hứa Diệc Hành lại nhắn một tin WeChat:

“Em nghe giảng cho tốt, chờ buổi tối anh lại liên hệ em.”

Cảm xúc của Ôn Nam được an ủi, ngô… Này còn kém không nhiều lắm. Ôn Nam vừa lòng buông di động, tiếp tục nghe giáo sư giảng bài.

Bất tri bất giác, chương trình học một ngày liền kết thúc.

Từ lúc chuông tan học của tiết tự học buổi tối vang lên, đến lúc Ôn Nam trở lại ký túc xá, di động của Ôn Nam rung lên tổng cộng ba lần.

Lần đầu di động rung lên, là tin nhắn của ba Ôn:

“Ba ngày nữa sẽ là Ngày Sức khỏe Thế giới. Mong rằng mọi người có thể quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe, quảng bá và phổ biến kiến

thức về sức khỏe. Ôn tôi chúc mọi người luôn thành công trong công việc. Mọi việc đều suôn sẻ..”

Ôn Nam: “……….”

Di động lần thứ hai rung lên, đó là một biểu tượng cảm xúc do Mạnh Hoài gửi.

Một gói biểu tượng cảm xúc gồm lột xác và nuôi dưỡng

Ôn Nam: “……….”

Di động lần thứ ba rung lên, là tin tức của chính phủ gửi đến.

“Xin chào, người dùng thân mến. Hiện tại, số dư cước cuộc gọi của bạn là 15,80 nhân dân tệ. Đăng nhập vào phòng kinh doanh điện thoại di động, miễn phí lưu lượng cuộc gọi và được hưởng chiết khấu.”

Ôn Nam: “……….”

Tam tỷ muội thấy Ôn Nam nhìn chằm chằm vào di động, cũng rất là buồn bực. Trư Ni chớp đôi mắt, đáng khinh hỏi: “Ôn Nam, di động bên trong có phim cấm hả, sao cậu lại nhìn chằm chằm vào?”

Ôn Nam đã không có sức lực tranh luận với Trư Ni, thở dài một tiếng, nằm ở trên giường, ánh mắt thất thần.

Cô cũng không biết chính mình vì sao lại làm vậy, nhìn thấy có tin nhắn đến liền sẽ rất khẩn trương, phát hiện không phải tin nhắn của Hứa Diệc Hành, nội tâm lại sẽ thực mất mát.

Mình, thích Hứa Diệc Hành sao? Ôn Nam bực bội dùng chăn che đầu lại, mười phút sau, đột nhiên đứng dậy, đi rửa mặt.

Phàn Tiểu Đậu trong miệng ngậm một cây kẹo que, mồm miệng không rõ mà đối với Trư Ni nói: “Ôn Nam hôm nay có điểm không đúng.”

Trần Khả Tân cũng tán đồng gật đầu, Trư Ni vô tâm vô phổi vẫy vẫy tay, nói: “Không có việc gì, mỗi nữ sinh đều có mấy ngày như vậy, lát nữa sẽ ổn thôi~”

Đúng lúc này, di động của Ôn Nam đặt ở trên giường bỗng nhiên rung lên.

Trư Ni gân cổ lên nói vào phòng vệ sinh: “Ôn Nam, có điện……”

Trư Ni còn chưa nói xong câu nói kia, đã nhìn thấy Ôn Nam từ nhà vệ sinh vọt ra, trên mặt có tàn lưu một chút bọt.

Ôn Nam cầm lấy di động nhìn ba giây, sau đó đi ra hướng ban công.

Tam tỷ muội nhìn bóng dáng Ôn Nam biến mất, Phàn Tiểu Đậu thương tâm nói: “Xong rồi, Ôn Nam không yêu tớ, cậu ấy đã học được cách trả lời điện thoại sau lưng chúng mình.”

Trư Ni cũng ngốc ngốc nói: “Tiểu nam nam có phải trộm tụi mình nói chuyện tình yêu hay không, sáng nay không phải còn một soái ca mặt trẻ con đưa đồ ăn sáng tới…”

Trần Khả Tân cùng Phàn Tiểu Đậu nghe xong, đều một bộ dáng bừng tỉnh, thì ra là thế.

Ôn Nam đi đến ban công, ban đêm gió rất mát, thổi tan nội tâm khô nóng của cô. Nhìn trên màn hình nhảy lên ba cái chữ to, Ôn Nam thở ra nhấn nút trả lời.

Âm thanh từ tính của Hứa Diệc Hành qua di động truyền tới, “Ôn Nam?”

Ôn Nam nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

“Em gặp em trai của anh?”

Ôn Nam lại lần nữa ừ một tiếng, trong lòng trộm tưởng: Nguyên lai, cái soái ca mặt trẻ con kia, thật là em trai của đại thần a.

Hứa Diệc Hành nghe thanh âm an tĩnh của cô gái đối diện, nhìn phía bầu trời đêm xanh thẫm, thanh âm cũng bất tri bất giác ôn nhu chút, “Cậu ấy dọa đến em?”

Ôn Nam nhớ tới soái ca mặt trẻ con kia, bộ dáng hướng mình nói “chị dâu”, nhẹ nhàng mở miệng: “Không có, anh ấy rất thú vị. Chỉ là, anh ấy giống như hiểu lầm cái gì.”

Nghe thanh âm mát lạnh của cô gái, cùng với ngữ điệu có chút không biết làm sao, Hứa Diệc Hành bật cười, “Ân? Nói như thế nào?”

Ôn Nam có chút ngượng ngùng mở miệng: “Anh ấy gọi em là…… Ân…… chị dâu, có phải vì ảnh chụp trên diễn đàn hay không, hiểu lầm hai chúng ta có quan hệ a.”

Nói xong câu đó, nội tâm của Ôn Nam, lại có chút xao động. Ước chừng qua ba giây, thanh âm của Hứa Diệc Hành mới truyền tới, mà ba giây này, Ôn Nam cảm giác như là đã qua một thế kỷ.

Hứa Diệc Hành nói, “Ân, xác thật là kêu hơi sớm.”

Trời ạ, ai có thể tới cho cô những lời này của đại thần là có ý  gì, cái gì kêu hơi sớm?!

Đương nhiên, Ôn Nam chỉ dám ở trong lòng yên lặng rối rắm, tuyệt đối không dám hướng Hứa Diệc Hành hỏi rõ ràng. Hai người đối diện không nói gì.

Hứa Diệc Hành lại lần nữa mở miệng: “Chưa ngủ sao?”

Ôn Nam lập tức trở lại: “Bây giờ đi ngủ.”

“Vậy, ngủ ngon, Ôn Nam.”

“Ngủ ngon.” Nói xong hai chữ cuối cùng, Ôn Nam liền tắt điện thoại. Cả người như đang nằm mơ, cảm giác thân thể đang trôi bồng bềnh……

Lúc Ôn Nam nằm lên giường, tam tỷ muội chung quy không chịu được sự tò mò, giống như sói đói nhào hướng Ôn Nam.

Bốn nữ sinh chen chúc trên giường, Trần Khả Tân hỏi: “Nói đi, có phải soái ca mặt trẻ con?”

Ôn Nam: “?”

Trư Ni hung tợn trừng mắt Ôn Nam, nói: “Chính người là sáng nay tới đưa bánh mì cho cậu, là bạn trai bí mật đúng không? Mau thành thật khai ra, bằng không cậu cũng đừng hòng nhìn thấy mặt trời của ngày mai!”

Ôn Nam lúc đó mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng Ôn Nam không biết giải thích như nào, buổi tối hôm nay, hành động của mình xác thật có điểm khác thường, hẳn là không giải thích rõ được, vì thế làm một tư thế Như Lai phật tổ, chậm rì rì mà nói: “Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục.”

Kết quả là, đêm đó tam tỷ muội đối Ôn Nam tiến hành hơn một giờ giáo dục tư tưởng, mới bằng lòng cho cô đi ngủ.

Ngày hôm sau, Ôn Nam tỉnh lại đã là tám giờ. Vừa định khẳng định lại bị muộn rồi, nhìn về phía tam tỷ muội còn ngủ say, mới đột nhiên phản ứng lại, bắt đầu từ hôm nay là nghỉ tết Thanh Minh a.

Phỏng chừng là mấy ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, Ôn Nam thế lại đem kì nghỉ quan trọng như vậy, quên không còn một mảnh.

Cô của Ôn Nam dạy học ở đại học C, lại ở cùng khu với Ôn Nam, ngày hôm qua trùng hợp có một số việc muốn xử lý không có về nhà, vì thế hôm nay vừa lúc có thể mang theo Ôn Nam cùng nhau trở về, Ôn Nam đương nhiên đi nhờ xe cô. Đi nhờ xe thuận tiện hơn rất nhiều..

Ôn Nam muốn dọn đồ ít thôi, rốt cuộc cũng chỉ là ba ngày nghỉ, cho nên Ôn Nam chỉ xách theo một cái ba lô nhỏ. Nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền đi tìm cô.

Cô của Ôn Nam là Ôn Nhã, hiện tại mới 30 tuổi,là một cái cô gái hay cười, một đôi mắt cười rộ lên, cong cong giống trăng non, thực động lòng người. Hơn nữa cô nhỏ cũng rất hài hước, rất giống ba Ôn. Ôn Nam từ nhỏ liền thích dính Ôn Nhã, cùng Ôn Nhã tâm sự nhiều bí mật.

Ôn nhã nhìn thấy cháu gái, lộ ra một nụ cười xán lạn, đối Ôn Nam nói: “ chú của con ngu ngốc, đến đại học C liền lạc đường, còn đòi muốn tới đón cô,  cho nên cô bảo chờ chúng ta ngoài cổng trường, bây giờ chỉ có thể đi bộ ra.”

Ôn Nam bị nụ cười của cô nhỏ nhiễm tới, cũng nở nụ cười theo.

Ở trong ấn tượng của cô, chú nhỏ với cô nhỏ rất là sủng ái, là một người cao lớn soái khí, chỉ số thông minh cũng rất cao, khả năng khôn khéo, giống như một đứa trẻ đối với cô nhỏ.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, nắng vừa phải, gió thoảng qua.

Ôn Nam cùng ôn nhã một đường đi cười cười,  nói về những điều thú vị trong cuộc sống.

Khi đi đến cổng trường, Ôn Nam nhìn đến hai bóng người, bóng dáng soái khí không gì sánh được…

Mà thân ảnh soái khi kia, đúng là Hứa Diệc Hành cùng đệ đệ của anh Vương Tử Kỳ.

--------------------

Hello mọi người, từ giờ lịch đăng truyện sẽ là tối chủ nhật hằng tuần nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện