Màn đêm như nước, vườn trường vắng tanh, đèn hai bên đường mờ mờ ảo ảo, càng làm không gian thêm tĩnh mịch.

Bầu không khí thực tốt, Ôn Nam và Hứa Diệc Hành đi song song với nhau, mặc dù không giao tiếp, cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ. Ôn Nam nhìn về phía các ô cửa sổ sáng đèn của tòa nhà cao trung, nhịn không được nhẹ nhàng mà mở miệng than vãn: “Học sinh cấp ba bây giờ thật vất vả, tết Thanh Minh cũng không nghỉ.”

Khóe miệng Hứa Diệc Hành khẽ cong:”Vất vả thật, nhưng sau này nhớ lại, là một khoảng thời gian trân quý trong cuộc đời.”

Ôn Nam nghe âm thanh làm say lòng người của Hứa Diệc Hành, lại nhớ tới vừa nãy anh nói mấy lời đạo lý với Chu Hoành :”Sư huynh, anh thường xuyên xem 《 kinh Phật 》 sao?”

“Không thường xem, chỉ nhớ mỗi đoạn kia. Ái dục mạc cực với sắc, sắc chi vì dục, này đại vô ngoại, lại có một rồi, nếu sử nhị cùng, phổ thiên người, vô năng vì đạo giả rồi.” Hứa Diệc Hành đọc lại một lần, sau đó cúi đầu bật cười lại lần nữa vân đạm phong khinh mở miệng “ Đôi khi anh dùng mấy lời này để trấn tĩnh chính mình”

Những lời này mang hàm lượng tin tức rất lớn, chẳng lẽ Hứa Diệc Hành từng thích một người nhưng không theo đuổi được sao? Suy nghĩ này ở trong lòng Ôn Nam dần dần lớn.

Cuối cùng là nhịn không được, Ôn Nam hỏi : “Sư huynh thích ai sao?”

Hứa Diệc Hành ừ một tiếng. Trong ánh sáng lờ mờ, góc nghiêng của anh hiện lên càng thêm tuấn tú, môi hơi mở, mũi cao thẳng, còn có đôi mắt sâu thẳm như nước.

Ôn Nam nén nỗi chua xót trong lòng, giả vờ bình tĩnh: “Cô ấy trông như thế nào?”

Hứa Diệc Hành dừng chân, xoay người về phía cô, con ngươi xinh đẹp thẳng tắp nhìn vào cô “Em thật sự không biết sao?”

Trái tim Ôn Nam như đánh lỡ một nhịp, không nhịn được mà nhìn chằm chằm đôi mắt của anh.

Hứa Diệc Hành nhìn cô gái có chút ngây người trước mặt, ý cười trong mắt càng sâu “ Em phản ứng thật chậm, hiện tại còn ngây ngốc nhìn anh."

Ôn Nam còn không có phản ứng, nhưng trong ánh mắt có một tia vui sướng, không thể tin tưởng mở miệng: “Anh, người anh thích, là em?”

Hứa Diệc Hành chuẩn xác tìm bàn tay có chút hơi lạnh của Ôn Nam, nhẹ nhàng cầm lấy, sau đó chậm rãi lôi kéo cô tiếp tục đi về phía trước. “Ôn Nam, anh là lần đầu tiên nắm tay con gái, anh ngầm đồng ý cho đệ đệ kêu em là chị dâu, anh không thích nhìn thấy nam sinh theo đuổi em, anh cố gắng tìm cơ hội để tiếp xúc với em, em nói xem, có phải anh thích em hay không?”

Ôn Nam hiện tại đã hoàn toàn chấn kinh rồi, cứ ngây ngốc để Hứa Diệc Hành nắm đi. Tay anh cũng có chút hơi lạnh, nhưng Ôn Nam lại cảm thấy thật ấm áp.

Ôn Nam không phải loại người hay ngượng ngùng xoắn xít, nếu Hứa Diệc Hành nói rõ ràng như vậy, mà mình đối với anh ấy cũng thực thích, vì thế đè nén bong bóng màu hồng trong lòng xuống, lại lần nữa hỏi: “sư huynh vừa rồi là thổ lộ với em sao?’”

Hứa Diệc Hành sửng sốt một chút, “Không phải.”

Ôn Nam có chút thất bại, rõ ràng vừa nãy còn thâm tình như vậy, rõ ràng còn nắm tay mình, đây là như thế nào, chẳng lẽ là mình quá nóng vội? Cảm giác vừa mừng vừa vui thật không dễ chịu.

Hứa Diệc Hành nhìn về phía khuôn mặt nhỏ của Ôn Nam có chút buồn bực, buồn cười mở miệng: “Ôn Nam, hôm nay là tết Thanh Minh.”

“Sao?” Ôn Nam hiển nhiên không hiểu ý của đại thần.

“Anh không muốn ngày kỷ niệm sau này của chúng ta vào ngày tết Thanh Minh,” Hứa Diệc Hành ngừng một chút, “Rất không may mắn, nhưng nếu em nóng vội muốn nói như vậy, anh cũng sẽ không để ý”

Ôn Nam 囧, ngẩng đầu nhìn ánh mắt hài hước của Hứa Diệc Hành, mặt thoáng chút trở nên đỏ bừng, “ Em không vội, đi nhanh đi.” Nói xong liền rút tay khỏi tay Hứa Diệc Hành, bước chân vội vàng đi về phía trước.

Hứa Diệc Hành nhìn bóng dáng cô gái phía trước, không khỏi bật cười, cô gái của anh có vẻ ngại ngùng.

Buổi tối sau khi Ôn Nam về nhà, cô lại mất ngủ lần nữa. Vì thế lấy điện thoại ra lướt Web, thấy được một video của một Blogger ẩm thực, lại là làm món thịt kho chua ngọt Ôn Nam thích nhất.

Ôn Nam xem ra tâm tình rất tốt, trực tiếp đem video chia sẽ vào  vòng bạn bè, còn thêm một icon “ thèm ăn”. Cũng không để ý lúc này đã 12h khuya, tiếp tục xem video ẩm thực khác. 

Lúc này di động vang lên, là tin nhắn của Hứa Diệc Hành:

“Đói bụng?”

Ôn Nam không nghĩ tới anh vẫn chưa ngủ, không lẽ là mất ngủ giống mình sao? “Không đói bụng, chỉ là thích đồ ăn kia thôi.”

“Sao còn chưa ngủ?” 

Ôn Nam nhìn tin nhắn của đại thần, trong lòng phun trào : sẽ không nói là vì anh mà mất ngủ đâu. Vì thế nghiêm túc nói dối:

“Xem thức ăn có chút kích động, ngủ không được ╯ε╰.”

Hứa Diệc Hành vừa mới tắm xong, đang lau tóc, nhìn tin nhắn của Ôn Nam, phía sau còn có icon đáng yêu, tâm tình cũng vui lên.

Ba giây sau Ôn Nam nhận được tin nhắn của Hứa Diệc Hành:

“Hôm nào anh dẫn em đi ăn, giờ thì ngoan ngoãn đi ngủ.”

Ôn Nam nhìn tin nhắn mê người của Hứa Diệc Hành, trong lòng giống như được rót mật, gửi một tin chúc ngủ ngon cho đại thần, sau đó liền bỏ điện thoại xuống, một lát sau thần kỳ mà chìm vào giấc ngủ.

Thanh Minh ba ngày ngắn ngủn rất mau liền đi qua. Trong khoảng thời gian này, Ôn Nam cũng không gặp lại Hứa Diệc Hành.

A, Ôn Nam thở dài, lại phải bắt đầu đời sống đại học chỉ có đi học, ăn cơm, ngủ,...

Điểm khác biệt duy nhất là Hứa Diệc Hành có dặn dò cô qua Wechat : Ăn cơm đúng giờ, đến lớp nghe giảng bài, ngủ đúng giờ, còn có, không được lại gần con trai,....

Ôn Nam bất đắc dĩ, hai người còn chưa chính thức xác nhận danh phận mà, Hứa Diệc Hành cũng đã bắt đầu lên chức bảo mẫu rồi. Chẳng lẽ trong lòng Hứa Diệc Hành, cô chính là đứa nhỏ không biết chăm sóc bản thân sao. Ôn Nam ngồi suy nghĩ ở trên giường trong kí túc xá.

Trần Khả Tân nhảy nhót đi tới: “Ôn Nam, cậu đang nghĩ gì vậy, vẻ mặt vui vẻ như vậy.”

Có sao?! Ôn Nam buông điện thoại, điều chỉnh biểu cảm gương mặt một chút, “Có thể là mùa xuân đến rồi, tớ sắp nảy mầm.”

Trư Ni khinh thường nhìn qua: “Ôn Nam, cậu nhìn bản thân hiện tại đi, sao còn nảy mầm được nữa, rõ ràng đã là một đóa hoa nở rộ kiều diễm xinh tươi! Cô bé mau tới đây, để đại gia ôm một cái~”

Ôn Nam ghét bỏ nói một câu: “Không cần.”

“A!!!!!” Ngồi ở cái bàn trước Phàn Tiểu Đậu bỗng nhiên hét to một câu, Ôn Nam cảm giác thanh âm lớn cỡ này có thể gϊếŧ chết được ký sinh trùng trong bụng.

Ba người nhìn về phía Phàn Tiểu Đậu, Phàn Tiểu Đậu làm một bộ mặt tang thương khóc lóc, “Tớ nhớ ra một việc rất quan trọng, hình như tớ hai tháng rồi chưa có bà dì.”

Mọi người:……

Trư Ni nghiêm trang hỏi: “Có thai?”

Phàn Tiểu Đậu tỏ vẻ không quan tâm đến cô.

Ôn Nam muốn an ủi Phàn Tiểu Đậu một chút, vì thế nói: “Đừng lo lắng, tớ có một người bạn thời cao trung, nửa năm cũng chưa tới bà dì, nửa năm sau lại có.”

Nói xong câu này, biểu cảm của Phàn Tiểu Đậu càng vặn vẹo.

Trư Ni cùng Trần Khả Tân: Ôn Nam thật là đang an ủi sao…

Ôn Nam: Tớ chỉ muốn nói với cô ấy, còn có người so với tình huống của cậu ấy còn nghiêm trọng hơn, làm cậu ấy yên tâm a…

Bà dì của Phàn Tiểu Đậu luôn đến rất đúng giờ, thật là đáng sợ, không ngừng hỏi : “Sau này tớ không thể có con sao, tớ không muốn a ~”

Mọi người lại lần nữa cạn lời.

Tiếng nhạc 《 tạp nông 》vang lên, đây là tiếng chuông điện thoại của Ôn Nam.

Ôn Nam nghe điện thoại, là Hứa Diệc Hành lâu rồi chưa gặp.

“Ôn Nam, ngày mai anh phải đi Thanh Đảo có chút việc.”

Ôn Nam biết Hứa Diệc Hành được viện hải dương chọn vào và đang thực tập, cho nên cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ừm, thuận buồm xuôi gió.”

Hứa Diệc Hành tạm ngừng một chút “Ba ngày sau anh sẽ về, anh vừa xin giáo viên nghỉ phép.”

Mặt Ôn Nam có chút hồng, anh ấy đang báo lịch trình cho mình sao, thật ngượng quá  ~

Vừa định mở miệng, âm thanh của Hứa Diệc Hành lại vàng lên: “Chờ anh trở về.”

Ôn Nam hoàn toàn bị âm thanh của đại thần mê hoặc, ngoan ngoãn nói lại một câu “Được”, sau đó nói vài câu rồi tắt điện thoại.

Tam tỷ muội cũng không chú ý tới Ôn Nam, Phàn Tiểu Đậu ở bên này còn đang sầu lo về vấn đề “sinh con” sau này, Trư Ni cùng Trần Khả Tân liền ở một bên khuyên cô.

Cuối cùng, Phàn Tiểu Đậu đột nhiên đứng lên, trong ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, Trư Ni cùng Trần Khả Tân cho rằng Phàn Tiểu Đậu rốt cuộc cũng bỏ qua vấn đề bà dì, vừa định thở phào nhẹ nhõm, Phàn Tiểu Đậu mở miệng, “Tớ quyết định! Thứ bảy này tớ sẽ đến bệnh viện nhân dân khám!”

Trư Ni cùng Trần Khả Tân:…….

Ôn Nam nhìn Phàn Tiểu Đậu nói: “Tớ đi cùng cậu.”

Ánh mắt cảm kích của Phàn Tiểu Đậu lập tức truyền tới, Ôn Nam nhàn nhạt nói: “Tớ chỉ tình cờ muốn đến trung tâm mua sắm cạnh cạnh bệnh viện nhân dân mua chút đồ.”

Phàn Tiểu Đậu: “Ôn Nam không yêu tớ, hừ!”

Ôn Nam cũng không có nói dối, cô thật sự muốn đi trung tâm mua sắm mua chút đồ, sinh nhật Ly Quý Tiểu Chanh còn có một tuần, Ôn Nam muốn đi chọn quà cho cô bé, bằng không cái cô bé đó sẽ lại dỗi. Nhưng việc này cũng không vội, Ôn Nam chủ yếu là đi cùng Phàn Tiểu Đậu đến bệnh viện, để Phàn Tiểu Đậu một mình đi ra ngoài Ôn Nam có chút không yên tâm, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao.

Chỉ là, Ôn Nam lúc ấy không nghĩ tới, thật sự sẽ có sự cố phát sinh.

---------

Vừa rồi thi học kì bận quá nên không thể edit kịp cho mng đọc được, sorry mng rất nhiều🙇🏿

♀️

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện