Edit: Ink

Beta: tô

Ôn Nam vốn luôn bình tĩnh, lúc này cũng không giữ được bình tĩnh. Bề ngoài nhìn không ra, nhưng Ôn Nam biết, trong lòng cô đã dậy sóng mãnh liệt.

Không biết vì sao, Ôn Nam bỗng nhớ tới một câu nói của Trương Ái Linh(1) :

(1)Trương Ái Linh là một nhà văn nữ của Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm Sắc, Giới và Tình yêu khuynh thành.Đoạn dưới được trích trong tác phẩm “Yêu”.

Trong ngàn vạn người, gặp được người mà bạn muốn, 

Trong ngàn vạn năm, giữa đồng hoang bất tận của thời gian, 

Không sớm một bước, cũng chẳng trễ một bước, 

Chỉ vừa khéo đuổi kịp, lại chẳng có gì để nói, 

Chỉ khẽ hỏi một câu “Này, cậu cũng ở đây sao?" 

Ôn Nam ép buộc bản thân thu hồi suy nghĩ lộn xộn lại, sao đột nhiên nhớ tới câu nói âu yếm này chứ, thật là kỳ quái.

Bên ngoài ô cửa kính, xe cộ vẫn qua lại như nước:

Bóng lưng của anh, vẫn đẹp mắt như mọi khi.

Hứa Diệc Hành lúc này, đưa lưng về phía Ôn Nam, đọc sách trong tay. Mà vị trí đối diện anh, là nơi Ôn Nam thường ngồi, bây giờ không có một bóng người.

Những ngày cuối tuần đọc sách với anh, cứ như mới ngày hôm qua thôi. Khoảng thời gian không gặp anh, kể cả kỳ thi tuyển sinh đại học, dường như chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh lại, anh vẫn ở đó.

Ôn Nam hoàn toàn choáng váng, cô không biết bản thân rốt cuộc có phải đang mơ hay không, trong giấc mơ, cô lại vô tình gặp được Hứa Diệc Hành…

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tâm trạng vốn đã phức tạp của Ôn Nam lúc này càng phức tạp hơn, nói thế nào nhỉ, giống như có vài phần kích động hơn, lại có vài phần thân thiết hơn.

Ôn Nam cũng khó hiểu, giữa cô và Hứa Diệc Hành, cũng chỉ là ngồi đối diện nhau đọc sách trong vài buổi chiều mà thôi, có nói chuyện với nhau, nhưng chỉ nói được vài câu ít ỏi, hơn nữa còn không liên quan gì với nhau.

Nhưng vào lúc nhìn thấy bóng lưng của anh, trong lòng Ôn Nam dâng trào, một cảm giác thân thiết và quen thuộc không thể giải thích được tràn ngập trong lòng cô.Cảm giác có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy, nhưng rồi lại không biết phải nói gì.

Ôn Nam chậm rãi tiến lại đến gần anh, khi chỉ còn cách anh năm sáu mét, đột nhiên một nữ sinh trông rất đáng yêu từ phía bên kia bước ra, đi thẳng về phía Hứa Diệc Hành.

Nữ sinh đáng yêu dừng lại ở vị trí đối diện với Hứa Diệc Hành, gõ ngón tay trắng nõn lên bàn, gương mặt nở nụ cười, đôi mắt to to nhìn chằm chằm Hứa Diệc Hành, nở nụ cười, "Em có thể ngồi ở đây được không?"

Hứa Diệc Hành ngước nhìn nữ sinh đáng yêu, sau đó lại nhìn vào trang giấy, một âm thanh dễ nghe truyền ra từ cổ họng, "Xin lỗi, chỗ này đã có người ngồi." 

Nữ sinh đáng yêu vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: "Em không tin, em đã để ý từ rất lâu rồi, anh vẫn luôn ngồi đây một mình."

Hứa Diệc Hành không trả lời cô gái, chỉ chăm chú đọc sách.

Nữ sinh đáng yêu đứng đó một lúc, thấy Hứa Diệc Hành hoàn toàn không muốn để ý đến mình nữa liền tức giận bỏ đi.

Ôn Nam nghe hết những đoạn hội thoại vừa rồi, thầm nghĩ: Nếu mình qua đó ngồi, chắc anh ấy cũng sẽ đuổi mình đi thôi...

Ngay khi Ôn Nam còn đang suy nghĩ lung tung, Hứa Diệc Hành đã quay đầu lại, nhìn cô.

Ôn Nam cũng nhìn lại anh, hai người im lặng nhìn nhau mấy giây.

Ôn Nam đầu hàng trước, cười gượng nói: "Hi, học trưởng, thật là trùng hợp."

Hứa Diệc Hành quay lại, tiếp tục cầm cuốn sách trên tay lên.

Ngay khi Ôn Nam còn tưởng rằng mình bị đại thần làm lơ, Hứa Diệc Hành lên tiếng: "Lại đây ngồi đi."

Ôn Nam sững sờ, anh ấy bảo mình ngồi đó sao? Cô nhìn quanh, cũng chỉ có một mình cô, chắc là nói mình nhỉ.

Thấy cô không có phản ứng, Hứa Diệc Hành lại đặt cuốn sách xuống, quay lại nhìn cô nói: “Ôn Nam?”

Lần này Ôn Nam chắc chắn Hứa Diệc Hành bảo cô qua đó ngồi. Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, giọng nói sạch sẽ, thuần khiết của anh, giờ trở nên có từ tính hơn.

Ôn Nam ngượng ngùng đi qua, ngồi đối diện anh.

"Em có gì muốn nói à?" Hứa Diệc Hành lại mở miệng lần nữa.

Ôn Nam nhất thời không biết nên nói gì, thuận miệng nói “Chủ tịch Mao(2) từng nói, nói dối không phải đồng chí tốt.”Nói xong câu này, Ôn Nam hối hận, muốn cắn đứt lưỡi của bản thân, cô đang nói bậy cái gì vậy chứ! Người đối diện không phải Mạnh Hoài, mà là Hứa Diệc Hành, là đại thần đó!"

(2)Mao Trạch Đông, còn được gọi với tên tôn kính là Mao Chủ tịch, là một nhà cách mạng người Trung Quốc, người sáng lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Chủ tịch Đảng Cộng sản Trung Quốc từ khi thành lập năm 1949 cho đến khi ông qua đời năm 1976.

Hứa Diệc Hành sửng sốt, đôi mắt mang theo ý cười nhìn về phía cô “Vậy sao, anh chưa nghe câu đấy của chủ tịch Mao bao giờ” Dừng lại một chút, Hứa Diệc Hành lại hỏi: “Nhưng anh nói dối bao giờ?”

Ôn Nam thì thào: "Anh vừa mới nói với cô gái kia, có người ngồi ở chỗ này ..."Đồng thời cúi đầu thấp xuống, cứ như làm vậy, là có thể giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Hứa Diệc Hành không trả lời, nhìn nữ sinh đang cúi đầu, vành tai cô đang dần chuyển sang màu đỏ, dưới ánh mặt trời càng hiện rõ hơn, cho thấy cô gái lúc này đang căng thẳng.

Đã lâu không gặp, cô vẫn không thay đổi gì, vẫn an tĩnh như vậy, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái. Đôi mắt to ngập nước, khiến người ta khao khát được bảo vệ. Nhưng Hứa Diệc Hành biết, cô không cần bảo vệ, cô rất mạnh mẽ, không ai có thể ngăn cản cô. Trái tim của cô ấy cũng rất mạnh mẽ, một chút cũng không hợp với vẻ ngoài trầm lặng của cô.

Hứa Diệc Hành vẫn nhớ rõ cảnh tượng kia, một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, mỗi lớp học đều được sắp xếp, tiến hành tổng vệ sinh. Lúc anh đi ngang qua dãy lớp nơi Ôn Nam học, anh thường nhìn vào cửa sổ phòng học của Ôn Nam.

Anh sẽ không bao giờ quên cảnh tượng lúc đó. Có ba cửa sổ, mỗi cái cửa sổ đều có một người đang lau. Hai cái cuối cùng được nam sinh lau chùi, mà cửa sổ đầu tiên, có một người đang đứng trên bệ cửa sổ, nhoài gần hơn nửa người ra khỏi cửa sổ, là Ôn Nam.

Cửa sổ trên tầng hai chưa có cửa sổ bảo vệ. Trong lòng Hứa Diệc Hàng có chút không vui: Chẳng lẽ toàn bộ lớp, không tìm được nam sinh nào làm chuyện nguy hiểm như vậy sao? Cô gái nhỏ này, cũng không có ý thức bảo vệ bản thân một chút à? Lúc ấy Ôn Nam mặc một chiếc áo chiffon rộng thùng thình, phía dưới mặc chiếc quần jean bó màu lam nhạt bên dưới, cả người thoạt nhìn trông vừa trẻ trung lại có sức sống. Cô lau cửa sổ rất sạch sẽ, ánh mặt trời sáng chói chiếu vào, lại không chói mắt bằng cô.

Thẳng đến khi thân ảnh kia rời khỏi cửa sổ, Hứa Diệc Hành mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, dời tầm mắt đi.

Thu hồi suy nghĩ của mình, Hứa Diệc Hành nhìn Ôn Nam ở đối diện, so với khi đó, ừ, tóc cô đã dài hơn, cũng có vẻ cao hơn một chút, cô vốn dĩ không mập, bây giờ lại có vẻ gầy đi một ít?  Cả người càng thêm thanh tú, cộng với tâm trạng khẩn trương của Ôn Nam lúc này, giống như một vị tiên tử không dính khói lửa trần gian, rơi xuống trần gian, lo lắng hoảng sợ.

Hứa Diệc Hành ngừng trêu chọc cô, chuyển chủ đề, hỏi một câu: “Chuẩn bị ghi danh vào trường đại học nào?”

Ôn Nam vừa định nói là đại học C, sau đó liền nghĩ lại: Anh ấy có thể nghĩ mình là vì anh ấy mới ghi danh vào đại học C không? Vì thế liền nói bản thân còn chưa suy nghĩ kĩ.

Hứa Diệc Hành cười cười, “Vừa mới có nữ sinh nói với anh, chủ tịch Mao từng nói, đồng chí nói dối không phải đồng chí tốt.”

Ôn Nam mở to hai mắt nhìn về phía anh, bây giờ anh đã trở nên trưởng thành hơn, càng có mị lực hơn, mái tóc tinh khôi xõa trên trán, lông mày rậm kiểu cách, đôi mắt bên dưới càng thêm quyến rũ, giống như một dòng suối trong vắt, khiến Ôn Nam bị cuốn sâu vào đó, quan trọng nhất là, làm sao anh ấy biết mình nói dối chứ! Mà Hứa Diệc Hành cũng bình tĩnh nhìn lại cô, Ôn Nam lại một lần nữa đầu hàng, chẳng lẽ đại thần còn biết thuật đọc tâm? Hứa Diệc Hành lật một trang sách, chậm rãi nói: "Nếu em chưa suy nghĩ kĩ, anh có thể cho em một vài gợi ý."

Ôn Nam một lần nữa nhìn về phía anh, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc,

“Hả?”

“Đến đại học C đi, Ôn Nam.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện