Mạnh Hoài có Lý Hiểu Bạch chăm sóc, Ôn Nam ở trong điện thoại vội vàng giải thích vài câu, liền ngồi máy bay đến mỹ.
Điện thoại của Hứa Diệc Hành vẫn không gọi được, điện thoại của Ôn Nam thì hết pin.
Tình huống thật sự thực không xong.
Cho đến khi máy bay đáp xuống Chicago, Ôn Nam mới như tỉnh mộng, cô đã tới chỗ Hứa Diệc Hành.
Trừ trường đại học của Hứa Diệc Hành, còn lại cô chẳng biết gì cả.
Chicago lúc này là 7 giờ tôi.
Ôn Nam mặc một cái áo lông vũ màu đen, nhưng vẫn không ngăn được lạnh.
Ngành Văn học không yêu cầu môn tiếng anh, tuy tiếng anh của Ôn Nam là cấp 6, nhưng kĩ năng nghe nói của cô lại rối tinh rối mù.
Dùng tiếng anh cơ bản giao tiếp vài câu với người nước ngoài, qua trăm ngàn cay đắng, mới tới được một tòa chung cư.
Là một học sinh Mỹ nhiệt tình dẫn cô đến đây, hình như tất cả sinh viên trao đổi đều ở đây.
Nhưng mà, Hứa Diệc Hành ở phòng nào thì cô không biết.
Chỉ có thể ngốc ngốc canh giữ ở một bên, nhìn người ra ra vào vào, nói không chừng, liền sẽ thấy Hứa Diệc Hành.
Cô suy nghĩ rất nhiều, nếu nhìn đến Hứa Diệc Hành, phải nói cái gì, chất vấn anh tại sao lại như vậy? Cầu khẩn anh đừng vứt bỏ mình, hay là, chúc anh hạnh phúc...
Chicago ở phía đông hồ Michigan, bởi vì chịu ảnh hưởng của hồ Michigan, mùa đông ở Chicago nhiều gió, nhiệt độ không khí cũng rất thấp.
Ôn Nam nghĩ đến chuyện Hứa Diệc Hành, ở trong gió lạnh cũng không hề hay biết.
Sắc trời càng ngày càng tối, người tới, đều sẽ nhịn không được tò mò mà nhin cô gái người Hoa.
Thậm chín còn có vaid thanh niên da đen lục lưỡng, hướng vêd phía cô huýt sáo.
Ôn Nam lấy di động trong túi, di đông do không có điện đã tự tắt.
Làm sao bây giờ, thật muốn khóc. Hứa Diệc Hành, anh ở đâu? Trước mặt xuất hiện một đôi giày chơi bóng màu trắng.
Ôn Nam ngẩng đầu, là một nam sinh cao lớn người Mỹ.
Không cấm tự giễu cười cười: Nghĩ cái gì vây? Đây không phải phim truyền hình, nam chính sao có thể kịp thời đến cứu nữ chính, hơn nữa, có lẽ Hứa Diệc Hành đã có nữ chính mới.
"Can l help you?"
"No,thanks." Ôn Nam tái nhợt nhìn hắn cười một chút, cho dù thế nào, ở trên quốc gia xa lạ, có người nguyện ý trợ giúp cô, cũng làm cô cảm thấy ấm áp, trực giác của cô cho rằng đây là người tốt.
Sau lại, cô mới biết được, đây thật sự là "Người tốt".
Mike nhún vai, nhớ tới chính mình còn có việc gấp, cũng không dừng lại nhiều.
Đi vào phòng thí nghiệm, Mike thấy Hứa Diệc Hành vẫn còn ngồi đó viết báo cáo.
"hi, tôi vừa mới thấy được một cái very beautiful Chinese girl."
Hứa Diệc Hành như cũ vùi đầu ở trước bàn, cứ như không nghe người này nói.
"Oh my god, xin lỗi, đừng giận, chỉ là đùa thôi."
Hứa Diệc Hành như cũ không có phản ứng.
Mike từ bỏ nói chuyện với, chuẩn bị đi làm việc của mình.
Mười phút sau, Hứa Diệc Hành khép hồ sơ lại, đưa cho Mike. "Phần của tôi đã xong, còn lại giao cho cậu."
Mike không thể tin được trừng lớn hai mắt, phải biết rằng, đây là công việc của ba ngày làm việc, vậy mà anh lại làm xong trong một ngày? "Where are you going?"
"Tôi muốn đi tìm cô ấy." Hứa Diệc Hành thu thập sách của mình, xoay người, chỉ để lại một bóng dáng thanh đạm.
Cả ngày nay sắc mặt Hứa Diệc Hành rất tệ.
Giáo viên giao rất nhiều việc, một tuần trước anh ngày đêm làm việc, để tiết kiệm thời gian về nước, cùng người nhà, cùng Ôn Nam ăn tết.
Bạn học cũng biết nguyên nhân, cho nên hôm qua lôi kéo anh đi tụ tập một bữa , coi như tiễn anh.
Hứa Diệc Hành không có cách nào cự tuyệt, liền đồng ý.
Không nghĩ tới, lúc anh không để ý, mike thế mà trộm điện thoại của anh, nhắn tin cho Ôn Nam, sau đó tắt điện thoại.
Anh vẫn luôn không chú ý. Cho đến hôm nay, thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Ôn Nam, mới ý thức được sự tình nghiêm trọng, anh gọi lại, nhưng không gọi được.
Anh sốt ruột, trên thế gian này, thứ duy nhất anh không dám đánh cược, là Ôn Nam.
Không tưởng tượng nỗi, cô gái nhỏ kia nhận được tin tức kia sẽ như thế nào.
Vốn là tính từ phòng nghiên cứu sẽ trực tiếp tới sân bay, nhưng bỗng nhiên nhớ ra chứng minh thư để quên ở chung cư, rất lo lắng, nhúng lại không thể không đi lấy.
Lúc hắn đi đến trước của chung cư, thấy Ôn Nam lạnh đến hốc mắt cũng đỏ lên, anh vô cùng may mắn, thật tốt khi quay lại, anh vô cùng áy náy, chính mình lại làm cô tổn thương.
Chưa bao giờ bắt gặp Ôn Nam ở bộ dáng này, nước mắt rưng rưng, chóp mũi lạnh đến đỏ ửng.
Cuống quít gỡ khăn quàng cổ xuống, vây quanh ở trên cổ Ôn Nam, lại nắm chặt đôi tay cô, thay cô cọ xát sinh nhiệt.
Ôn Nam nhìn hành động của Hứa Diệc Hành, đôi mắt càng chua xót, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Bao nhiêu lời muốn nói, những nghi vấn trong lòng, nghi hoặc, tất cả đều hóa thành một câu: "Hứa Diệc Hành, anh không thể không cần em."
Hứa Diệc Hành một bên thầm mắng chính mình hỗn đản, một bên đưa cô vào chung cư.
Chung cư đầy đủ máy sưởi, Hứa Diệc Hành nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Ôn Nam, " xin lỗi, xin lỗi em."
Không nghĩ tới chỉ có hai câu xin lỗi, mà làm Ôn Nam càng điên cuồng rơi nước mắt.
Thì ra cô gái của anh có thể khóc, và cũng có thể làm tan nát trái tim anh.
Ôn Nam suy nghĩ rất đơn giản. Nam sinh nói xin lỗi nữ sinh, nghĩa là muốn chia tay. Vì thế nước mắt lại rơi xuống.
Hứa Diệc Hành rất đau lòng.
Nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, hôn nước mắt cô, cuối cùng hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô. Dần dần, cô gái trong lòng ngực cũng dần dần nín khóc, chỉ còn lại những âm thanh nức nở nho nhỏ.
Chợt, Hứa Diệc Hành cảm giác có chút buồn cười, nhìn người trong lòng ngực, "Đừng khóc?"
Sau đó ôm chặt lấy cô. "Ôn Nam, anh không có không cần em."
-------
ủa:)) dậy là xong á hả..