Sự việc dường như được sáng tỏ, Vu Mỹ Ny đúng là có chứng cứ ngoại phạm, thời gian hoàn toàn khớp với những gì Thẩm Lưu Bạch suy đoán, chứng tỏ cô ta thật sự không liên quan đến vụ giết người.
Nhưng có một số điều mà Thẩm Lưu Bạch vẫn không thể hiểu được.
Cô luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng cô biết được sai ở đâu.
Vào ngày thứ năm Tống Thành Mân bị giam giữ, Thẩm Lưu Bạch tình cờ nhìn thấy Vu Mỹ Ny đến cục cảnh sát bổ sung lời khai.
Hôm nay, cô ấy không trang điểm đậm nữa, mặc chiếc đầm hoa nhỏ trang điểm nhẹ nhàng, cả người trông rất có khí chất.
“Cô Vu.”
Ngay khi cô ấy chuẩn bị đi qua, cô đột nhiên ngăn cô ấy lại.
Vu Mỹ Ny quay đầu nghi ngờ nhìn cô.
“Tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Tôi muốn nói chút chuyện với cô.”
Thẩm Lưu Bạch nhìn chung quanh mới thấy đúng là Trung Tâm Pháp Y không có chỗ nào để có thể ngồi nói chuyện nên xấu hổ mỉm cười nhìn đối phương.
Vu Mỹ Ny liếc nhìn đồng hồ trên tay, do dự gật đầu.
“Tôi chỉ có hai mươi phút.”
“Đủ rồi.”
Thẩm Lưu Bạch nhìn đồng hồ trên tay phải của Vu Mỹ Ny, sau đó nhẹ giọng nói.
Hai người tìm một quán cà phê ngồi xuống, Vu Mỹ Ny vội vàng nói.
“Cô cũng là cảnh sát à? Tôi tưởng vụ án này đã kết thúc rồi”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Đúng là kết thúc rồi, nhưng cá nhân tôi vẫn còn một số nghi ngờ.”
“Tôi không hiểu, sao cô Văn lại cố gắng chối bỏ thân phận của mình vậy?”
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Vu Mỹ Ny nhất thời cứng đờ.
Cô nhìn vào mắt Thẩm Lưu Bạch, phát hiện đối phương đang nhìn thẳng vào mình không hề né tránh, sự chắc chắn và kiên định hoàn toàn không che giấu được.
Một lúc sau, Vu Mỹ Ny cúi đầu.
“Xin lỗi, tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Không, cô hiểu rồi.”
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.

“Cho tới hôm nay, tôi chắc chắn người mà tôi gặp ba lần đều là Văn Nguyên Hinh chứ không phải Vu Mỹ Ny nào đó.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, cô bình tĩnh cầm ly cà phê lên, chậm rãi uống một ngụm rồi bình tĩnh đưa một ngón tay ra.
“Lần đầu tiên.”
“Cửa hàng tiện lợi, chắc chắn cô cô ý đến đó.

Chúng tôi đến đó khoảng 11 giờ đêm, lúc đó vẫn còn khách, nên cô cố ý va vào Cận Hải Dương để gây ấn tượng với chúng tôi.

Cô tạo dáng trước xe Cận Hải Dương để chứng minh rằng cô không có mặt ở hiện trường.


“Đêm đó ngươi cố ý dùng tay phải, mà đồng hồ cô cũng theo thói quen đeo vào tay phải, đây không giống với người thuận tay phải, nhưng cũng không phải không có ngoại lệ.”
“Làm bại lộ thân phận của cô là do chiếc đầm ngắn.”
“Người chết Vu Mỹ Ny có vết sẹo ở chân, nhưng cô thì không, bằng chứng là đoạn phim ghi hình khi cô ngã.”
Vừa nói xong, Thẩm Lưu Bạch hơi dừng lại, sau đó giơ ngón tay thứ hai lên.
“Lần thứ hai.”
“Đêm ở thẩm mỹ viện.”
“Cận Hải Dương hỏi cô hai câu, sau đó tôi hỏi lại anh ấy, anh ấy nói cô trả lời sai câu thứ nhất.

Anh ấy có tham dự bữa tiệc tối hôm đó, nhưng anh ấy không khiêu vũ với cô, cô ‘Văn Nguyên Hinh’ hôm đó đi với chồng chưa cưới Tô Bồi Hằng, còn cùng khiêu vũ với anh ta, nên cô không hề có mặt ở đó.”
“Lần thứ ba, là hôm nay, cô Văn không định che giấu thói quen thuận tay trái của mình sao?”
Nói xong, cô chỉ vào tay đối phương đang cầm ly cà phê, nhẹ giọng hỏi.
Vu Mỹ Ny, không, hiện tại cô nên gọi là Văn Nguyên Hinh, trầm mặc nhìn Thẩm Lưu Bạch.
Lúc này, cô không còn vẻ nhát gan hèn nhát như trước, ánh mắt ảm đạm lạnh lùng, gương mặt trang điểm thanh tú không chút biểu cảm, cả người như bị bao trùm bởi tâm trạng u uất.
Thẩm Lưu Bạch không quan tâm, cô nói tiếp.
“Vu Mỹ Ny có vết sẹo ở chân, nhưng vết thương rất lạ, vết thương kéo dài từ trái qua phải.”
“Nếu bản thân Văn Nguyên Hinh thuận tay trái, thì khi cô ấy cầm dao, tay thuận thì thuận tay hơn nên vết thương phải từ phải qua trái.”

“Nếu vết thương này do người khác gây ra.”
Vừa nói, cô vừa chỉ vào vết thương trên đùi của Văn Nguyên Hinh.
“Tống Thành Mân không phải là người thuận tay trái.

Nếu anh ta làm rạch vết thương, thì vết thương nên từ phải sang trái của nạn nhân.

Vết thương từ trái sang phải chỉ có thể là do người thuận tay trái gây ra.”
“Người chết không thể tự cắt ngược mình được, như vậy vết thương là do cô gấy ra.

Cô nói với Vu Mỹ Ny muốn làm người thay thế cô nhất định phải làm ra vết thương như vậy.

Còn thương của cô thì cho dù là vết sẹo ở đâu cũng có thể xóa được ngay lập tức, điều này giải thích vì sao cô không đến bệnh viện vào đêm đó mà đến thẩm mỹ viện.


“Theo giả thiết này, cô đã từng tiếp xúc với Vu Mỹ Ny trước Tống Thành Mân, thậm chí hai người đã hoán đổi thân phận, nhưng Tống Thành Mân lại không biết người thay thế anh tìm được thực sự là bản gốc!”
Hai người nhìn nhau một lúc, Văn Nguyên Hinh đột nhiên cong môi nở nụ cười, vẻ u ám khắp người lập tức biến mất không còn chút tung tích.
“Sao cô lại phát hiện ra? Tôi bị lộ ở đâu?”
Văn Nguyên Hinh lông mày cong cong, biểu tình trên mặt phi thường thoải mái, không có một chút tức giận khi bị lộ ra thân phận.
“Rất nhiều.”
Thẩm Lưu Bạch suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh nói.
“Đầu tiên là thái độ của nhà họ Văn, nếu như gặp người giống hệt con ruột của mình thì cũng nên có chút tò mò, huống chi người đã chết nữa, không phải mấy nhà giàu rất sợ người ta giở thủ đoạn sao, sao lại không có chút phản ứng nào, còn muốn để yên cho qua chuyện.”
“Cô lái xe rất thành thạo, điều khiển xe cũng rất tốt.

Đây không phải là điều mà một cô gái vừa bước vào giới hào môn có thể làm được trong thời gian ngắn.


Tôi có đọc thông tin của Vu Mỹ Ny, cô ấy thậm chí còn không có bằng lái xe, chứ đừng nói đến việc đua xe.”
“Và những gì cô đang mặc bây giờ hoàn toàn khác với trước kia.

Cô có thay đổi lớn như vậy mà nhà họ Văn lại không có phản ứng, chắc là đã biết chút chuyện, hơn nữa bây giờ cô còn chưa bị đuổi ra ngoài, việc này chính là vấn đề.”
“Tảo của Vương Manh Manh là cô mang đến nhà Tống Thành Mân đúng không.”
Cô lạnh lùng nói.
“Để trong góc phòng vệ sinh và trong bồn tắm, cô muốn để lại chứng cứ cho chúng tôi sao?”
“Nhưng tôi có rất nhiều bằng chứng ngoại phạm mà, đúng không?”
Văn Nguyên Hinh cười nói.
“Khi Vu Mỹ Ny bị giết, tôi đang làm việc trong cửa hàng tiện lợi, mọi người nên xem băng ghi hình đi.”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Đó là sự thật, vì vậy tôi không hiểu tại sao cô lại làm điều đó.”
“Sau khi hoán đổi thân phận với Vu Mỹ Ny, cô lại hối hận? Muốn trở về nhà họ Văn sao?”
Cô ấy lắc đầu nói.
“Không.

Nếu thật sự muốn trở về, bây giờ không cần phải làm Vu Mỹ Ny.

Ở cục cảnh sát cô có thể nói ra sự thật, cô là con gái của bà Văn, báo cáo DNA sẽ không thành vấn đề.”
“Vậy nếu cô không muốn trở về, tại sao cô lại để Tống Thành Mân giết Vu Mỹ Ny?”
“Không, không, cô sai rồi.

Tôi không để Tống Thành Mân giết người.”
Văn Nguyên Hinh cười nói.
“Tôi không biết Tống Thành Mân sẽ làm gì.

Tôi đã sử dụng tảo cát dị biến, đó chỉ là một bằng chứng để đề phòng cho bản thân tôi.”
“Em gái cùng cha khác mẹ của tôi muốn gả vào một gia đình giàu có, vừa hay tôi cũng chán ngán cuộc sống của tiểu thư nhà họ Văn, còn ghét dây dưa với nhà họ Tô và Tống Thành Mân, nên chúng tôi liền trao đổi, đây là đôi bên cùng có lợi.”
“Về phần.


Cô ấy đã bị Tống Thành Mân giết chết, tôi chỉ có thể nói, có thể là do cô ấy muốn chơi trội, nghĩ mình có thể biến thành công chúa thật sự trong vòng mấy thiếu gia này.
Nói xong, cô cười trầm mặc, như thể đang nghĩ ra điều gì đó rất thú vị.
Một lúc sau, Văn Nguyên Hinh nhịn cười đứng dậy rời đi.
“Hết thời gian rồi.

Hôm nay rất vui khi được trò chuyện với cô, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm.”
Nói rồi cô ấy đột nhiên tiến đến bên tai Thẩm Lưu Bạch thì thầm điều gì đó, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Văn Nguyên Hinh mỉm cười làm ra hiệu im lặng, sau đó rời quán cà phê.
“Sao rồi? Không có kết quả sao?”
Giọng nam trầm ấm đánh thức Thẩm Lưu Bạch, cô kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Cận Hải Dương đang ngồi đối diện với mình lúc nào không hay.
“Không.

Cô ấy đã thừa nhận danh tính của mình, nhưng cô ấy có chứng cứ ngoại phạm.”
“Nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến cô ấy.”
“Sao có thể trùng hợp như vậy, tảo cát mà cô ấy để lại lại trở thành bằng chứng kết tội Tống Thành Mân, làm sao cô ấy biết Tống Thành Mân sẽ dìm người ta xuống bồn tắm?”
Người đàn ông gật đầu.
“Nhưng chúng ta không có bằng chứng.”
Anh thở dài, bình tĩnh nói.
“Không có cách nào có thể chứng minh Văn Nguyên Hinh có liên quan đến vụ giết người, chỉ có nghi ngờ chủ quan thôi, huống chi cố ấy còn có chứng cứ ngoại phạm.”
“Hơn nữa, trong vụ án này, cô ấy không phải là người duy nhất được hưởng lợi.

Con gái lớn của nhà họ Tô cũng đã trở thành người chiến thắng cuối cùng.

Nước đi này khá sâu đó chứ.”
“Rốt cuộc chúng ta không phải toàn năng.”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
Cô hiểu tất cả những lý do đó, chỉ là cô ấy không muốn chấp nhận cái kết bất lực này.
Đặc biệt là khi cô ấy cười nói điều đó với cô, sự thất vọng đột ngột gần như có thể nhấn chìm cô.
Cô ấy nói:
“Tạm biệt, Sheen, hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện