“Cô nói Đồ Giai Giai đã 14 tuổi?”
Cận Hải Dương cau mày hỏi.

Kha Tĩnh gật đầu.

“Tôi nhớ rõ khi tôi kết hôn với chồng tôi, đã từng xem qua hồ sơ nhận nuôi Đồ Giai Giai, khi đó con bé đã hơn 4 tuổi, bây giờ qua 10 năm, hồ sơ ở trong tay chồng tôi, mọi người có thể tìm xem thử.


“Vì sao trong giấy khai sinh lại ghi là 12 tuổi?”
Nghe anh hỏi vậy, Kha Tĩnh nhắm mắt, sau đó lại đột nhiên mở, gương mặt tái nhợt tràn đầy vẻ khó nói khó nói khuất nhục.

“Vấn đề này, tôi nhất định phải trả lời sao?”
“Đương nhiên.


Người đàn ông lạnh lùng đáp, ánh mắt sắc bén như đao mang theo một tia ý ẩn ý.

Anh vẫn luôn quan sát phản ứng của Kha Tĩnh, khi không có Đồ Hạo Nhiên, anh tin tưởng có thể nắm bắt được cảm xúc chân thật của người phụ nữ này.

Quả nhiên, suy nghĩ của anh đã đúng.

Vừa mới trong nháy mắt kia, gương mặt Kha Tĩnh vốn đang thanh tú lịch sự bỗng chốc trở nên biến dạng.

Tuy rằng đã nhanh chóng khôi phục nhưng anh biết rằng mình đã chọc đến vấn đề mấu chốt.

Anh thấy cô ta đan những ngón tay vào nhau, dáng ngồi cũng không còn tao nhã và điềm tĩnh như trước.


Mọi cử động cơ thể của cô ấy đều cho thấy cô ấy đang ở trong trạng thái lo lắng và căng thẳng, tất nhiên cô ấy không thể né tránh được nữa!
Nhìn thấy sự cố chấp khác thường của anh, lời cầu xin của Kha Tĩnh không có kết quả, vì vậy cô chỉ có thể cười khổ, nhẹ giọng nói với chút do dự.

“Chồng của tôi…Chính là muốn có một thiên tài nhi đồng mà thôi.


“Trước khi nhận nuôi Đồ Giai Giai, anh ấy đã cho con bé làm kiểm tra chỉ số thông minh, lúc đó anh ấy thấy đứa bé này rất thông minh.


“Nhưng ai ngờ sau khi lớn lên, với tư chất của con bé…Vốn không thể đạt được yêu cầu của anh ấy.

Chúng tôi vẫn luôn không có con, nên đã cố ý sửa nhỏ tuổi…”
Thấy cô ta nói chắc chắn như vậy, trong lòng Cận Hải Dương không khỏi có chút nghi ngờ.

Kha Tĩnh không thích Đồ Giai Giai, nhưng là lại đem theo nhật ký của bé bên mình, việc này vốn đã rất lạ rồi.

Anh không cần xem cũng biết, trong nhất ký này 100% nội dung trong cuốn nhật ký này là Đồ Giai Giai thích “ba” như thế nào.

Việc này là sự thật, khi Đồ Giai Giai còn sống, anh gặp bé vài lần, đều là những lúc bé đi tìm “ba”.

Mấu chốt của vấn đề là tuổi thật của Đồ Giai Giai.

Đồ Hạo Nhiên và Kha Tĩnh đều ở nói Đồ Giai Giai đã hơn 14 tuổi, Kha Tĩnh nếu có thể lấy ra sổ nhật ký thì chính là đã có chuẩn bị trước khi đến, còn hồ sơ nhận nuôi Đồ Giai Giai chỉ sợ cũng ở trong tay Đồ Hạo Nhiên.

Chẳng trách hắn liên tục nói muốn tìm Kha Tĩnh, chẳng trách Kha Tĩnh không có chút nào phản kháng nào, thì ra là muốn đợi giây phút này!
Cận Hải Dương nhíu mày, không thể không thừa nhận lúc này anh đã tính sai, Đồ Hạo Nhiên quả thật là đối thủ khó nhằn, không thể đề phòng được.

Anh đảo mắt, ra hiệu cho Cao Đại Thượng, còn mình thfi ngồi yên lặng bấm điện thoại.

Kha Tĩnh ngẩng đầu nhìn người đàn ông một cái, thấy anh không có phản ứng gì, trong lòng không không khỏi có chút bồn chồn.

Tuy rằng người cảnh sát trước mặt không nói gì, nhưng trong lòng cô có một dự cảm xấu.

Càng yên tĩnh càng thấy bất an, đầu óc trở nên rối bời.

Lát sau, tiếng gõ cửa phòng thẩm vấn vang lên, vẻ mặt vô cảm của Thẩm Lưu Bạch ở trước cửa, cô không tiến vào, vươn tay tới Cận Hải Dương.

“Chuyện gì đây?”
“Báo cáo.


“Báo cáo gì?”
Người đàn ông nhíu mày, gương mặt vốn bình tĩnh ban nãy bỗng trở nên u ám.

Thẩm Lưu Bạch không cử động.

Cô đứng trước cửa, vươn cánh tay mảnh khảnh về phía anh, trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc nào.

“Báo cáo nghiệm thi sao? Cái này trong máy tính của em có biết bao nhiêu cái, dùng cái này để tìm anh sao?”

Người đàn ông cười lạnh, đôi chân dài gác lên trên ghế, giọng nói châm chọc.

“Đưa cho thầy Đồ à? Còn phải đích thân giáo sư Thẩm đến lấy nữa sao?”
“Không có ai đi được.


Thẩm Lưu Bạch lạnh lùng nói, tay vươn ra không hề thu lại.

Thái độ kiên quyết của cô càng làm Cận Hải Dương thêm bực mình.

Anh đứng lên, đi đến trước mặt Thẩm Lưu Bạch, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu lạnh lùng nhìn cô.

“Gấp đi gặp hắn như vậy à? Một chút cũng không chờ được sao?”
“Anh đừng cố tình gây sự…”
“Anh cố tình gây sự?”
Nghe cô nói như vậy, Cận Hải Dương cười mỉa mai, cau mày nói.

“Đừng cho là anh không biết cách đây mấy ngày hắn đã đến tìm em.


“Hắn chưa từng dạy em, bây giờ lại muốn quấn lấy em làm cái gì?”
“Thẩm Lưu Bạch em làm rõ ràng đi, bạn trai hiện tại của em là anh, em cách xa ông già kia ra một chút, em có biết cái gì gọi là tránh để bị nghi ngờ không?”
Thẩm Lưu Bạch hít một hơi thật sâu, gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia tức giận.

“Cận Hải Dương, đây là công việc, mong anh phối hợp với Trung Tâm Pháp Y.


“Còn nữa chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, tôi cũng không thể cấm thầy ấy tìm đến, anh nói tôi phải làm sao đây?”
“Làm sao đây?”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng.

“Đừng nói với anh là em không nhìn ra tâm tư của hắn!”
“Thẩm Lưu Bạch em thông minh như vậy, nếu em còn không thẳng thắng nói rõ, vậy chứng tỏ em đang giả ngốc để tự lừa dối bản thân mình thôi!”
“Trước đây, hai người từng có gì hay không anh cũng không quan tâm nhưng bây giờ không phải em nên rõ ràng mọi thứ hết sao?”
“Cận Hải Dương anh không muốn bị người khác chê cười đâu, còn nữa, ông già kia có gì tốt chứ? Có thể so sánh với anh sao? Thật không biết em đang nghĩ gì nữa?”

Nhìn thấy người trong phòng thẩm vấn đều nhìn về phía mình, mặt Thẩm Lưu Bạch đỏ bừng.

Cô hít sâu một hơi, dường như muốn cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó lạnh mặt nói.

“Miệng mọc trên mặt anh, anh muốn nói thế nào tôi không quản được.

Nhưng anh phải đưa báo cáo cho tôi, tuyệt đối không được chậm trễ công việc, bây giờ, lập tức.


Nghe cô nói như vậy, Cận Hải Dương duỗi tay cầm lấy mấy tờ giấy mỏng, ném tới trước mặt Thẩm Lưu Bạch, cười lạnh nói.

“Lấy danh Trung Tâm Pháp Y áp chế anh sao?”
“Được rồi, xem như em lợi hại!”
“Nhưng mà Thẩm Lưu Bạch, anh nói với em, anh cho em năm phút, em làm thủ tục xong liền đi cho anh.


“Lát nữa anh qua kiểm tra, nếu vẫn thấy hắn dây dưa với em, em biết tính khí của anh rồi đó!”
Giấy tờ báo cáo bay đầy đất, ở đây không ai dám lên tiếng, ai cũng muốn tìm một kẽ hở để tự giấu mình đi, giả vờ như mình không tồn tại.

Thẩm Lưu Bạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Cận Hải Dương một cái, cúi người nhặt lên từng trang báo cáo, sau đó đi đến một bên bàn sửa sang lại.

Toàn bộ quá trình, cô không liếc nhìn người đàn ông một cái, dường như người đó không hề tồn tại.

Nhìn thấy thái độ kháng cự thụ động của cô, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của người đàn ông càng thêm khó chịu.

“Lời nói của anh em có nghe hay không?”
“Năm phút! Chỉ có năm phút! Năm phút nữa anh không thấy em, để anh bắt gặp em và ông thầy già kia nói chuyện nhảm nhí về cái hạng mục ước mơ gì đó thì đừng trách anh vô lễ đó!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện