Nhìn thấy dấu vết màu đỏ, trong đầu Thích Thần bất ngờ lóe lên hình ảnh cô gái đang bị siết chặt trong vòng tay anh lúc ấy.

    Anh hít vào một hơi, hai mắt lóe lên, không lập tức lên tiếng.

    Quan Tuệ liền hiểu ra, nở nụ cười mang theo ý xin lỗi: "Dì không có ý khác, cũng sẽ không xen vào chuyện tình cảm của cháu. Nếu không muốn nói thì cứ coi như vừa rồi chuyện gì dì cũng chưa có nói qua."

    Nói xong, Quan Tuệ  chuẩn bị mang theo một nụ cười và biểu cảm dịu dàng mà bước qua.

    "Dì."

    Thích Thần lại bỗng dưng mở miệng.

    Quan Tuệ dừng bước chân, quay đầu nhìn Thích Thần đầy mong đợi - cô và Thẩm Phương Như giống như chị em ruột thịt, Thích Thần đã ở bên cạnh cô từ khi còn nhỏ, vì vậy cô đương nhiên hy vọng đối phương có thể đối với mình như một người mẹ ruột.


    Chỉ là Thích Thần chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, chỉ giữ nguyên tư thế trước đó là dựa vào tường.

    Chiếc đèn cẩm thạch kiểu cổ điển ở cuối hành lang tỏa ra ánh sáng hơi vàng, đem góc cạnh trên sườn khuôn mặt thâm thúy của chàng trai nửa sáng nửa tối. Đôi môi mỏng của anh  mím lại thành một đường thẳng, đôi lông mày cũng hơi nhăn lại.

    Quan Tuệ thở dài trong lòng.

    ... Đứa nhỏ Thích Thần này không thể tìm ra lỗi nào về ngoại hình, thành tích hay tính cách. Thằng bé sẽ là một đứa trẻ hoàn hảo nếu không mắc phải căn bệnh như vậy. Chỉ tiếc là……

    Lời nói của Thích Thần cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

    "Dì ạ, cháu thực sự là có rất thích ..." Anh dừng một chút rồi nói tiếp, "Cháu rất thích một người."

    "À ... Đây là chuyện tốt mà ..." Quan Tuệ bị sự thẳng thắn bất ngờ của anh làm cho sửng sốt, "Là ở trong trường học—"


    “Nhưng cái này chỉ là một sự tình cờ thôi.” Thích Thần vươn tay chạm vào vết đỏ dưới xương quai xanh, “Cháu biết chừng mực, cũng biết phép tắc, cháu sẽ không làm chuyện không thích hợp vào thời điểm không thích hợp… Cháu không muốn dì hiểu lầm cháu."

    Sau khi nghiêm túc giải thích, Thích Thần hướng tới chỗ Quan Tuệ, nhẹ khom người, "Vậy cháu xin phép về phòng trước. Chúc dì có một giấc mơ đẹp."

    Sau khi nói xong, Thích Thần mở cửa bên cạnh, trở lại phòng ngủ chính.

    Quan Tuệ ở tại chỗ lắc đầu với biểu tình kỳ quái, sau đó nhanh chóng đi lên lầu ba.

    Trong phòng ngủ cho khách trên tầng ba, Thời Hằng, người đang đọc báo trước khi đi ngủ suýt chút nữa đã bị người vợ đang kích động ném ra khỏi giường——

    "Anh biết không – Thích Thần thế mà lại nguyện ý nói lời thật lòng với em, Nhị Hằng, anh có nghĩ rằng thằng bé đã coi em như một người mẹ không!"


    “Thích Thần đã về?” Thời Hằng bất đắc dĩ nhìn Quan Tuệ, “Không phải đã đồng ý sẽ không  gọi cái tên này nữa sao?     “Em vui quá đi!” Quan Tuệ nhào lên giường, “Nhị Hằng Nhị Hằng Nhị Hằng Nhị Hằng — anh nghĩ vài năm nữa Thích Thần có bằng lòng gọi em là mẹ không?”

    Ở Thời gia đứng hàng lão nhị nên danh xưng “Nhị Hằng” đã gắn liền với Thời Hằng kể từ khi hai người đang trong tình yêu cuồng nhiệt. Đã nhiều năm trôi qua, cho đến khi Thời Dược đã lớn rất nhiều, mà hai người họ cũng không còn quá trẻ nên họ mới thỏa thuận không xưng hô như vậy nữa.”

    Bây giờ điều này đột nhiên quay trở lại, nhìn thấy bộ dạng phấn khích của Quan Tuệ cũng không phải thời điểm có thể thông được đạo lý, Thời Hằng bất đắc dĩ để cô hét lên.
    Nhưng điều này không làm anh chậm trễ dội gáo nước lạnh vào bà xã của mình—

    "Thích Thần thậm chí còn không gọi Thẩm Phương Như là 'mẹ', em còn trông cậy thằng bé gọi em như thế sao? ... Hơn nữa anh cảm thấy, ngay cả khi Dược Dược còn là một đứa trẻ gọi em tiếng ‘mẹ’ lần đầu tiên, em cũng chẳng hạnh phúc đến mức này? "

    "Anh còn thay Dược Dược ghen tị với em sao."

    "Dù sao con bé cũng là con ruột của em? Sao nào, lúc này so với Thích Thần, con bé không còn là một tiểu bảo bối nữa, mà là áo bông có chấy?"

    “Em không có nói như vậy.” Quan Tuệ bĩu môi, “Nhưng Thích Thần cũng là con trai em – nó là người em đã chứng kiến từ bé đến khi trưởng thành.”

    "Ừ ... tần suất em đến trường trị liệu trong mười năm qua có lẽ cao hơn Thẩm Phương Như vài lần."
    "..."

    Cô ấy không thể nói thêm bất cứ điều gì với người đàn ông này, Quan Tuệ tức giận nhấc chân và đá vào eo của Thời Hằng—

    "Thích Thần từ nhỏ đã rất đáng thương, còn chưa từng sống cùng cha mẹ ruột. Thẩm Phương Như lại phó thác cho em chăm sóc thằng bé thì có sao? ... Này, sao em lại cảm thấy anh có thành kiến lớn với Phương Như như vậy?"

    Thời Hằng lật tờ báo trong tay, ánh mắt không rời đi, nhẹ giọng nói: “Anh thực sự không đồng tình với hành vi bỏ rơi chồng con của cô ấy."

    Nhắc đến chuyện này, Quan Tuệ cũng trầm mặc.

    Sau nửa phút, cô nhàn nhạt thở dài: "Mỗi người đều có nguyện vọng của riêng mình...... Anh không hiểu tính cách của Phương Như, cô ấy không phải là một người phụ nữ thích hợp làm người phụ nữ của gia đình, ngay từ đầu, cô ấy có lẽ không nên cùng Thích Kiều ở bên nhau… Như vậy chắc sẽ không phải sống mệt mỏi như thế.”
    "Tính cách không phải là lý do để trốn tránh trách nhiệm."

    Quan Tuệ là người bao che khuyết điểm, chưa kể tuy tính cách của cô và Thẩm Phương Như bất đồng nhưng lại là bạn thân của cô từ nhỏ, nghe Thời Hằng nói vậy, cô khẽ cau mày, "Chi phí điều trị trong nhiều năm của Thích Thần quả là một khoản tiền kinh thiên động địa, không phải là cô ấy phụ trách sao? Nếu không phải năm ấy cô ấy ra nước ngoài làm việc chăm chỉ, anh nghĩ nhà họ Thẩm có sẵn sàng chi trả cho Thích Thần không? "

    Thời Hằng lơ đãng nhìn thấy lông mày của Quan Tuệ sắp dựng đứng, liền nhanh chóng nuốt lại những gì mình định nói.

    Anh cười dịu dàng: "Bà xã, anh sai rồi. Lời em nói đều là chân lý. Anh tin tưởng và tuân theo vô điều kiện."

    Quan Tuệ bị lời nói của Thời Hằng làm cho bật cười, “Dỗ em như dỗ con nít vậy sao!” Nói xong, cô xuống giường đi tắm rửa.
    Thời Hằng cầm lại tờ báo, đối diện với những dòng tít đen nghiêm túc trên đầu tạp chí kinh tế, lại không khỏi lắc đầu mỉm cười.

    "Nhưng không phải em vẫn còn là một đứa trẻ sao...so với tâm lý của Dược Dược cũng kẻ tám lạng người nửa cân."

    Sau hai giây, Thời Hằng đóng tờ báo lại, khẽ cau mày: “Cô ấy vừa mới nói Thích Thần nói cái gì thật lòng nhỉ?” Nghĩ nghĩ, Thời Hằng lắc đầu, “Quên đi, không cần quan tâm.”

    Nửa đêm, Thời Dược bị cơn đau răng làm cho tỉnh giấc, cô nghĩ rằng đây có lẽ là khoảng thời gian tuyệt vọng nhất trong cuộc đời mình.

    Cô đã thử tất cả các phương pháp mà  mình tìm thấy trên Internet, nhưng không có biện pháp nào có hiệu quả, cơn đau ngày càng trở nên đau đớn hơn sau một thời gian dài.

    Khi đã đau đến mức lăn lộn trên giường, cô khó nhịn được ý muốn gọi điện cho Quan Tuệ. Nhưng khi nhìn thấy thời gian trên điện thoại đã là hai giờ sáng, Thời Dược đành phải cố chịu đựng.
    Đến khi không thể chịu đựng được nữa, cô xách con búp bê lại rồi vùi đầu vào khóc.

    ——Tại sao cô không nhớ lâu hơn cơn đau răng như muốn mạng này chứ?

    Không ăn bánh ngọt Tây Âu sẽ không ch.ết người - nhưng cơn đau răng thực sự khiến cô muốn ch.ết ...

    Sau khi cơn đau gần như khiến bản thân bất tỉnh, Thời Dược rốt cuộc không kìm được mà siết chặt tay, dùng sức đập xuống giường, cách âm trong biệt thự rất tốt nên cô không phải lo lắng sẽ đánh thức người khác.

     Không biết là đau quá hay do lực đập quá mạnh, nhưng dù sao thì Thời Dược cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa.

    Vì vậy, khi ánh sáng chói mắt trong phòng ngủ của khách đột nhiên bật sáng, Thời Dược, người đang khóc thành một con mèo nhỏ liền ngây ngốc.

    Cô dùng tay chắn ánh sáng nhìn về phía cửa, tầm mắt bị nước mắt và ánh sáng làm mờ đi, cô chỉ có thể mơ hồ phân biệt được bóng dáng của Thích Thần.
    Thích Thần đứng ở cửa sửng sốt vài giây. Mặt anh sa sầm, anh sải bước đến quỳ một chân lên mép giường và bế cô lên——

    “Làm sao vậy? Nói chuyện!” Giọng nói trầm thấp đè nén cảm xúc cáu kỉnh.

    Thời Dược bị đau đến mức bật khóc, vươn tay túm lấy cổ áo Thích Thần, nắm chặt như cọng rơm cứu mạng: "Anh trai ... răng em ... đau răng ... đau quá ..."

    Lông mày Thích Thần gần như nhíu lại, nước mắt không kìm được của cô gái khiến trái tim anh đau nhói, lý trí chưa từng hoảng sợ khi đối mặt với cái gì giờ phút này dường như biến mất, anh không tự chủ được liền ôm lấy cô gái, tay nắm chặt thành quyền.

    "Dược Dược ngoan, để tôi ra hiệu thuốc mua cho em một ít thuốc giảm đau."

    Sau khi nói xong, Thích Thần đã chuẩn bị đứng dậy.

    Chỉ là trước khi đầu gối của anh rời giường, cô gái đã từ trên giường ngồi dậy duỗi tay ra ôm eo mình—
    "Anh trai, anh đừng đi ... Anh có thể ở lại với em được không ... Em đau lắm, em không muốn ở một mình ..."

    Cơ thể Thích Thần cứng đờ. Anh cụp mắt xuống, "Nếu không mua thuốc sẽ đau hơn đó?"

    "Em mặc kệ ... Em bị đau đến ch.ết mà anh cũng mặc kệ em..."

    Cô càng khóc càng đau, càng đau càng khóc nhiều hơn, khi nỗi đau biến mất thì cô lại bắt đầu chơi xấu.

    Thích Thần không có biện pháp , anh thực sự không yên tâm về việc để Thời Dược ở trong trạng thái này ở một mình.

    Thế là anh phải lùi lại, "Vậy thì tôi sẽ ở đây với em, em muốn làm gì?"

    Thời Dược vừa khóc vừa ậm ừ nói: “Em buồn ngủ, muốn ngủ ... nhưng đau quá không sao ngủ được ..."

    Thích Thần thở dài, nhỏ giọng dỗ dành: "Được, vậy tôi ở đây dỗ em ngủ, được không?"

    "... Đèn, đèn sáng quá..."
    “Được rồi, để tôi tắt.” Thích Thần vươn tay về phía đầu giường, tắt đèn trong phòng ngủ dành cho khách.

    Bóng tối bao trùm.

    Ngay khi buông tay ra, anh cảm thấy vòng tay gầy guộc của cô gái ôm eo anh chặt hơn. Cùng lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt vùi vào trong ngực anh.

    Nước mắt ướt đẫm lập tức thấm ướt quần áo trước mặt.

    "Còn đau, anh nói dối..."

    Thích Thần bất lực: "Tôi nói dối em cái gì?"

    "Anh vừa nói dối em ... Anh trai, em đau quá..."

    "..."

    Không nói đạo lý được với người bệnh, Thích Thần vươn tay xoa xoa mái tóc dài buông xõa của cô, sau đó anh hơi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đầu cô.

    "Là lỗi của tôi, tôi không nên nói dối em... Để bù đắp cho em, tôi sẽ kể cho em nghe một câu chuyện, được không?"

    Cô gái trong vòng tay anh khóc nức nở.
    "……Được."

    Trong bóng tối yên tĩnh, Thích Thần dang tay ra và ôm chặt cô gái vào lòng hơn.

    "Trước kia có một nữ sinh sau khi tốt nghiệp đại học liền đến nước ngoài học tiến sĩ, thuê trọ ngay cạnh viện dưỡng lão. Ở công viên viện dưỡng lão, cô ấy gặp một nam sinh mặc áo bệnh viện .. . Nam sinh tính tình hiền lành, có thể thổi sáo hay, viết chữ đẹp, vẽ chân dung cô ấy rất đẹp ... Nữ sinh đã rất nhanh liền thích nam sinh ấy.”

    "Sau, về sau thì sao..."

    Chiếc răng vẫn còn đau, nhưng sự chú ý của Thời Dược đã bị câu chuyện của Thích Thần lấy đi.

    “Sau này?” Thích Thần nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Về sau, mọi người đều phản đối bọn họ ở cùng nhau… Dù là nữ sinh hay nam sinh, cha mẹ đều không muốn hai người kết hôn… Nhưng nữ sinh thật sự quá thích nam sinh ấy, nhưng cô thậm chí không biết căn bệnh nam sinh đang mắc phải là gì ... Vì người đó, cô cắt đứt mối quan hệ và liên lạc với gia đình, làm bố cô tức giận đến nỗi phải nhập viện… Sau đó cô vẫn không chút do dự cùng nam sinh lưu lại nước ngoài.”
    Trong lòng Thời Dược hơi trùng xuống: "Vậy thì ... bọn họ đã kết hôn rồi sao?"

    Thích Thần im lặng trong hai giây.

    "Ừ ... họ đã kết hôn và có một đứa con."

    Thời Dược hạ thấp giọng xuống một chút, có chút buồn ngủ, nhưng cô vẫn kiên quyết nhẹ giọng hỏi: "Về sau bọn họ có sống hạnh phúc không..."

    "Em hy vọng bọn họ hạnh phúc sao?"

    "Đương nhiên……"

    “Ừ.” Đôi mắt Thích Thần tối sầm lại, “Bọn họ… rất hạnh phúc.” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện