Editor: Mứt Chanh

Mùa tốt nghiệp này có hơi rối loạn, Tô Hà nôn mửa không kiểm soát được, Tạ Lâu lái xe ngay cả giấy chứng nhận cũng chưa lấy đã đưa cô đến bệnh viện.

Cố Tình biết tin tức xong cũng chạy theo tới đây.

Vừa lúc là bác sĩ Hà có cổ phần bệnh viện, anh ấy nói qua điện thoại: “Đừng nóng vội, lên lầu 3 tìm chủ nhiệm họ Triệu khoa phụ sản.”

Vì thế nhóm người leo lên lầu 3, đi đến chỗ chủ nhiệm khoa sản. Một đám người hùng mạnh, nhìn thấy đều là tuổi trẻ tài cao. Chủ nhiệm Triệu thấy tới nhiều người như vậy thì sửng sốt, kêu trợ lý chủ nhiệm đuổi người ra bớt, chỉ để lại Tô Hà và Tạ Lâu thôi. Chủ nhiệm Triệu ngồi ở trước máy tính, nói: “Muốn nhanh sao, nơi này của tôi có que thử thai, từ từ rồi tôi sẽ đi lấy máu, nhưng đến buổi chiều mới có thể lấy kết quả.”

Tô Hà không ngửi được những hương vị hỗn tạp kia nên sắc mặt mới tốt một chút. Nhưng trên người Tạ Lâu vẫn cứ có mùi hương thoang thoảng nên cô bịt mũi lại và cố gắng không ngửi thấy nó.

Tạ Lâu trả lời: “Nhanh lên trước rồi lại rút máu.”

Chủ nhiệm Triệu gật đầu: “Tôi cũng có ý này.”

Nói xong ông kéo ngăn kéo đưa cho Tô Hà một cái hộp nhỏ, bên trong là một que thử thai, sau đó lại chậm rãi mà gõ ra một danh sách: “Trước rút máu đi, làm xong rồi đi WC. Cháu lấy ra phần giữa rồi đặt que thử thai vào đó, trên đó có hướng dẫn, dùng như thế nào thì tự mình xem.”

Tô Hà nhận lấy và nói một tiếng cảm ơn.

Tạ Lâu dắt tay Tô Hà đi ra, người bên ngoài đều vây quanh. Cố Tình có hơi lo lắng lại có hơi vui sướng. Nhưng Tạ Lâu lại quái lạ nên anh ôm bả vai của Tô Hà.

Tạ Lâu dẫn Tô Hà đi rút máu, sau đó Tô Hà uống miếng nước mới đi vệ sinh.

Cô vào nhà vệ sinh xong nhưng không đi ra ngoài mà ở bồn rửa tay bên cạnh đứng một hồi, mới bỏ que thử thai vào cái ly.

Cố Tình với Ôn Mạn đều vào được, hai người một trái một phải đi cùng Tô Hà.

Lúc que thử thai đổi màu, Tô Hà đột nhiên tủi thân: “Em mới năm hai thôi.”

Tuy rằng cũng học xong năm hai, kế tiếp chính là năm ba nhưng còn có một năm phải ở trong trường học đấy, năm tư mới được tốt nghiệp.

Cố Tình ôm Tô Hà: “Cũng… cũng không còn cách nào, nhiều nhất.. Nhiều nhất lùi lại tốt nghiệp ha? Xoay người lại trừng trị con trai của tên kia.”

Tô Hà ấm ức mà ừ một tiếng.

Ôn Mạn vỗ về Tô Hà, an ủi không nói nên lời.

Rất nhanh, hai vạch đỏ đã xuất hiện ở que thử thai.

Quá tốt.

Xác định Tô Hà có cục cưng nhỏ rồi.

Cố Tình lén nhìn một cái rồi nghĩ thầm: Thành bà nội rồi hả ta? Wow, thật là không chân thật mà.

*

Tạ Lâu nhìn hai vạch kia xong thì khóe môi nhếch lên, một nụ cười ẩn nhẫn ở trong mắt thoáng hiện lên. Tô Hà liếc mắt một cái đã thấy được anh đắc ý, đột nhiên nhéo lỗ tai anh. Tạ Lâu đút tay trong túi, theo phản xạ định cúi đầu xưng thần với cô.

“Ừm? Vợ yêu?”

Mấy người Trì Dĩnh líu lưỡi.

Ôn Mạn cười rộ lên: “Cậu Tạ lợi hại ghê.”

Cứ thế tùy vợ nhéo lỗ tai, trước kia chỉ xem qua những người đàn ông trung niên tai to mặt lớn trong TV bị bà xã nắm lỗ tai từ trong phòng kéo dài ra tới cửa, cái loại này thật sự quá cay mắt.

Hiện tại nhìn thấy chàng trai đẹp ngời ngời như cậu Tạ bị cô vợ quyến rũ nhéo lỗ tai, thật là cảnh đẹp hoa cả mắt.

Muôn vàn cưng chiều đập vào mắt.

Trì Dĩnh hâm mộ cực kỳ: “Tô Hà lúc trước hẹn hò với cậu Tạ thật sự không sai.”

Trần Lâm cười: “Đúng vậy, chúng ta còn lo lắng vì em ấy, hiện tại mới thấy vốn dĩ là không cần.”

Tô Hà nắm lỗ tai Tạ Lâu và hỏi: “Có phải anh cảm thấy rất đắc ý hay không?”

Tạ Lâu rũ mắt, cổ áo sơmi hơi mở ra, vẫn treo lên một nụ cười: “Không có.”

Tô Hà cười lạnh một tiếng: “Mười tháng phải cấm dục nhé.”

Tạ Lâu: “……”

Oh shit, ai nói?

Mấy người Trần Diệu cũng đi theo, Trần Diệu nhìn thấy Tạ Lâu bị nhéo lỗ tai thì theo bản năng giơ tay lên sờ sờ lỗ tai của mình.

Chu Thành líu lưỡi: “Tô Hà hoang dã vậy à?”

Trần Diệu cười một tiếng, rất đắc ý mà nói: “Đúng vậy, tớ cho cậu xem cái video nè.”

Nói xong cậu lấy điện thoại ra, click mở video Tạ Lâu đụng vào xe Tô Hà bị Tô Hà túm cổ quăng lên xe Land Rover.

Sau khi vài người xem xong, Hứa Du: “Cảm giác Tô Hà kéo thật giỏi.”

Chu Thành: “Tớ… Tớ cảm thấy có cảm giác hơi sợ….”

Trần Diệu: “Tớ mẹ nó thích như vậy.”

Hứa Du: “Tạ Lâu có lẽ ở chỗ của vợ thì ngay cả quần lót cũng mất đi.”

Chậc chậc.

Nghĩ đến trước kia Tạ Lâu bất khả chiến bại.

Thật là phong thuỷ luân chuyển.

*

Que thử thai đúng 90%, Sau khi nhận được kết quả xét nghiệm máu, Tô Hà đã mang thai được 4 tuần. Sau đó, các xét nghiệm khác được thực hiện để chứng minh tình trạng thể chất của Tô Hà vẫn ổn. Nhóm người rời khỏi bệnh viện, Tạ Lâu dẫn Tô Hà trực tiếp về nhà chính. Trước mắt ở Khu vực mới Hoa Đông không có dì bảo mẫu ở đó nên không chăm sóc được Tô Hà, nhưng mời một người cũng không yên tâm cho lắm.

Hơn nữa biểu hiện của Cố Tình lại là “nếu con không mang con dâu về nhà thì mẹ sẽ la lối khóc lóc nằm trên mặt đất không đứng dậy cho con xem” nên Tạ Lâu chỉ có thể dẫn Tô Hà về.

Dù sao bây giờ Tô Hà càng thêm được cưng chiều.

Cũng may lúc này là cuối tháng 6, ngoại trừ Tạ Lâu tốt nghiệp thì chương trình học của nhóm Tô Hà đã sớm kết thúc.

Tô Hà đã sớm thu dọn hành lý ở ký túc xá vào tối hôm qua, Tạ Lâu để Hứa Du qua đó hỗ trợ đưa về.

Tô Hà ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai.

Còn chuyện đính hôn vốn dĩ đã lên kế hoạch đành phải thiết lập lại, đều mang thai cả rồi còn đính cái gì hôn nữa. Buổi tối, Tạ Tuấn trở về, người một nhà ngồi vây quanh Tô Hà.

Cố Tình lật tờ lịch: “Mẹ thấy hai đứa đi lãnh chứng trước, sau đó làm tiệc rượu kết hôn.”

“Anh nói đi?” Bà nhìn về phía Tạ Tuấn.

Tạ Tuấn gật đầu: “Anh tán đồng.”

Tạ Lâu ôm eo Tô Hà, giấu không được ý cười: “Con cũng tán đồng.”

“Con dâu con xem thế nào?” Cố Tình đưa lịch ngày cho Tô Hà, Tô Hà nhận lấy giở ra xem, cô không hiểu ngày tháng lắm nhưng cô biết hiện tại nếu mang thai thì có một số việc phải thỏa hiệp, dù sao đều là vì cục cưng mà.

Tô Hà lật một hồi mới đưa qua cho Cố Tình, cô choàng tay với Cố Tình: “Dì ơi, hết thảy đều do dì làm chủ.”

Ánh mắt Cố Tình sáng lên: “Được á, mẹ rất vinh hạnh.”

Tô Hà cười cười.

“A, đúng rồi.” Dường như Cố Tình đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vươn tay khều chiếc túi nhỏ lại đây, từ bên trong lấy ra một cái túi gấm màu đỏ, lấy ra một tờ giấy, mở ra trải lên trên bàn: “Mấy ngày hôm trước em cho người tính bát tự của con trai với con dâu.”

Tạ Tuấn có hơi hứng thú, lú đầu nhìn thoáng qua.

“Thê nô, kế thừa cơ nghiệp của cha.”

Tạ Tuấn: “……”

Ồ.

Tạ Lâu nhìn thoáng qua: “……”

Ha hả.

Đại sư gì đây

Cố Tình phấn khích hỏi: “Có phải rất chuẩn hay không?”

Cha con họ Tạ chỉ câm như hến.

Tô Hà à một tiếng: “Giống như… Đúng vậy á?”

Cố Tình vui vẻ: “Chính là rất chuẩn đó! Con trai giống như ba nó! Cho dù lúc trước nuôi hơi lệch một chút nhưng hiện tại vẫn trở lại.”

Cố Diệc Cư vừa lúc vào cửa, anh nhướng mày: “Trách em lệch?”

*

Cố Tình làm việc rất nhanh, bà đã chọn được ngày tốt. Lúc Tô Hà mang thai được bốn tháng, vừa lúc có vài ngày thích hợp với bát tự của bọn họ, có thể kết hôn. Lúc ấy bụng Tô Hà không lớn lắm, có thể mặc áo cưới, có thể sử dụng đồ trang điểm dành cho thai phụ. Cô nôn nghén cũng sẽ có thuyên giảm, đúng là thích hợp.

Sau khi chọn được thời gian kết hôn thì Cố Tình bên này lại bận rộn.

Vừa lúc nghỉ hè, Tô Hà ở nhà dưỡng thai, còn có thể có người thương lượng.

Tạ Lâu trở về công ty, triệu Lưu Na vào văn phòng. Anh tựa người vào ghế rồi chắp hai tay lại, cao cao tại thượng ra lệnh: “Vợ tôi mang thai, xin phép cô nghỉ phép.”

Lưu Na còn hơi sợ hãi, sáng sớm kêu cô ấy vào văn phòng làm gì chứ. Vừa nghe xong, Lưu Na phản ứng đầu tiên: “Chúc mừng Tổng giám đốc Tạ nhé.”

Tạ Lâu xoa khóe môi, đuôi lông mày mang theo mấy phần ý cười, lại khiến anh thoạt nhìn không sắc bén như vậy, hơi nhu hòa. Lưu Na nhìn sang, xem thế là đủ rồi.

Lần đầu tiên cô ấy thấy vẻ mặt này của Tổng giám đốc Tạ. Nếu ngày thường Tổng giám đốc Tạ đều có vẻ mặt này thì chỉ sợ toàn đồng nghiệp nữ trong công ty đều sẽ yêu anh.

Tạ Lâu nói: “Cô vẫn thiếu người thì đi tuyển người đi.”

Lưu Na thở dài: “Được, nhưng tôi muốn để lại vị trí này cho bà chủ.”

Tạ Lâu nhướng mày, híp mắt: ” Cô cho rằng cả đời em ấy làm trợ lý cho cô hả?”

Lưu Na: “……”

Đệch.

Có hơi đắc ý vênh váo.

Cô cười mỉa: “Không dám không dám, chờ đến lúc cậu kết hôn thì toàn công ty đều đã biết cả.”

Tạ Lâu ừ hử một tiếng: “Đi ra ngoài đi.”

“Được.” Nói xong, Lưu Na bước ra, cũng cẩn thận đóng cửa văn phòng lại. Cô nắm lấy cánh tay của trợ lý Lý rồi thầm thì: “Những video cậu lưu giữ rất nhanh có thể công bố ra ngoài rồi.”

Trợ lý Lý đỡ mắt kính xuống: “Tổng giám đốc Tạ quỳ bàn phím? Còn có Tổng giám đốc Tạ bị nhéo lỗ tai, còn có Tổng giám đốc Tạ bị túm cổ áo quăng ở trên xe đó hả?”

Lưu Na ừ ừ gật đầu, lộ ra hai cái sừng màu đỏ cùng vẻ mặt tà ác.

Trợ lý Lý cảm thán: “Tôi mong ngày này đã lâu….”

*

Thật ra Tô Hà nôn nghén không tính là quá nghiêm trọng nhưng lại không có bất luận quy luật gì, thỉnh thoảng muốn ói là ói. Người một nhà đều ở gần cô, tận lực không ăn những món nặng mùi. Cố Tình không đi làm, mỗi ngày đều nhìn Tô Hà, có khi nhà thiết kế hoặc giám đốc tuyên truyền còn phải ôm tài liệu chạy tới nhà chính tìm Cố Tình xem tài liệu.

Dì Trần mỗi ngày bận trước bận sau, làm cả đống đồ ăn ngon cho Tô Hà.

Tạ Tuấn bắt đầu xem xét nôi em bé cùng quần áo trẻ con.

Tạ Lâu cơ bản không xã giao, sáng đi chiều về, đúng giờ về nhà với vợ yêu. Ở giữa tháng 7, Tô Hà cảm giác hơi tốt một chút nên muốn đi thăm Vương Huệ. Tạ Lâu lái xe đưa cô đi. Vương Huệ không nghĩ tới lần này Tạ Lâu sẽ đến nên vẻ mặt rất khẩn trương, vươn tay muốn nắm lấy Tô Hà nhưng Tạ Lâu ôm eo Tô Hà, giọng điệu hơi lạnh: “Dì đừng đụng em ấy, em ấy đang mang thai.”

Vương Huệ sửng sốt, một giây sau vội nhìn về phía bụng Tô Hà.

Tô Hà nắm tay Vương Huệ ngồi ở mép giường: “Dạ, hơn năm tuần rồi mẹ.”

Vương Huệ chần chờ: “Vậy chuẩn bị kết hôn hả?”

Tô Hà gật đầu: “Dạ, đã chọn xong ngày tốt, con nói với mẹ một chút, mẹ nhìn xem….”

“Các con…Các con quyết định là tốt rồi.” Vương Huệ xua tay, không dám nhúng tay vào nữa. Bây giờ bà đang nghĩ về cuộc sống thanh nhàn, chuyện của con gái có thể quản thì bà quản, không thì không dám quản.

Tô Hà cũng không miễn cưỡng. Trạng thái bây giờ của Vương Huệ đúng là kiểu cô thích, không gây sự mà sinh hoạt thật tốt.

“Lãnh chứng xong thì con mang tới cho mẹ xem, hôn lễ của con mẹ cũng phải tham dự đó nha.” Tô Hà nắm tay Vương Huệ, vành mắt Vương Huệ đỏ hoe: “Ừm, khẳng định rồi.”

Mẹ con nhìn nhau rồi mỉm cười.

Nếu cho thêm thời gian, băng bó cho vết sẹo, hàn gắn tình cảm thì có lẽ không thể không quay lại mối quan hệ mẹ con tốt đẹp như xưa, trong lòng cả hai người đều có những mong đợi mơ hồ.

Tô Hà đi vệ sinh.

Vương Huệ nhìn Tạ Lâu đang chơi máy tính bảng thì nhẹ giọng: “Tạ Lâu, dì xin lỗi.”

Ngón tay mảnh khảnh của Tạ Lâu ngừng lại, hai giây sau, anh ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Vương Huệ: “Dì không cần xin lỗi, tất cả con chỉ làm vì Tô Hà, dì cũng chịu tội rồi.”

Vương Huệ ừ ừ hai tiếng.

Chuyện này coi như đi qua.

*

Ngày 1 tháng 9, mùa khai giảng.

Tạ Lâu cùng Tô Hà lựa chọn ngày này đi lãnh chứng, Cố Tình Tạ Tuấn, Ôn Mạn Trì Dĩnh Trần Lâm đều đi theo để làm chứng. Trần Diệu rất không muốn tới nhưng bị Hứa Du đè bả vai cứng rắn kéo đến. Trần Diệu ở cửa Cục Dân Chính khóc lóc: “Tạ Lâu thằng chó này, ông đây không muốn thấy cậu kết hôn.”

“Không muốn thấy Tô Hà lãnh chứng, không muốn thấy cô ấy lấy cậu.”

Chu Thành nhỏ giọng: “Trần Diệu, cậu nên thành thật chút đi, thật vất vả mới bảo vệ chức vị phó tổng.”

Tạ Lâu vốn dĩ muốn sung quân Trần Diệu tới chi nhanh công ty ở Thành phố Y.

Trần Diệu lập tức nghiến răng nghiến lợi mà ngậm miệng: “…….”

Thủ tục lãnh chứng rất đơn giản, đơn giản giống như ai cũng có thể tới kết hôn, chỉ khi lấy được cuốn sổ có ghi tên của Tô Hà Tạ Lâu và những tấm ảnh phông nền đỏ của hai người cạnh nhau thì Tô Hà mới có một chút cảm giác. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Lâu, Tạ Lâu nắm chặt cuốn sổ cúi đầu hôn cô.

“Cuối cùng em cũng trở thành vợ anh, danh chính ngôn thuận, nhận được sự chấp thuận của pháp luật.”

“Về sau em không thể không cần anh nữa.”

Tô Hà cười một tiếng: “Em còn có thể rời nhà trốn đi.”

Tạ Lâu: “…….”

Đệch.

Cố Tình ở một bên dùng camera quay phim, trong lúc quay bà còn dựng ngón cái với Tô Hà, còn lén nói: “Trước đây mẹ cũng uy hiếp ba chồng con như thế.”

Tạ Lâu: “….. Mẹ im lặng đi.”

Cố Tình: “Ồ.”

Lãnh chứng xong, Tạ Lâu ôm Tô Hà đi xuống bậc thang của Cục Dân Chính, đột nhiên hôn thú trong tay Tạ Lâu rớt xuống đất. Tạ Lâu ngạc nhiên, gọi: “Cậu Trần, giúp tớ nhặt hôn thú một chút.”

Trần Diệu đi ở phía sau với vẻ mặt đau khổ.

Giọng Tạ Lâu lạnh đi vài phần: “Nhặt hay không?”

Trần Diệu: “Đệch mợ, nhặt, mẹ nó.”

Cậu cúi xuống nhặt cuốn sổ đỏ lên.

Muốn khóc quá.

Cố Tình nhắm camera ngay Trần Diệu, cười nói: “Diệu Diệu ơi, Tạ Lâu kết hôn con làm rể phụ đi?”

Trần Diệu: “Dạ cũng được….”

Tạ Lâu: “Ồ.”

Rể phụ? Ngay cả anh em cũng đừng làm.

*

Một đám người rời khỏi Cục Dân Chính, Tạ Lâu ở Ngọc Lâu mở phòng bao mời bọn họ ăn cơm, cũng cho Tô Hà một tô mì trường thọ. Tô Hà nhìn khuôn mặt trước mặt cô thì trong lòng nóng bừng bừng, mắt đỏ hoe vì cô nhớ tới bà ngoại. Tạ Lâu nhích qua, hôn lên khóe mắt cô: “Còn nhớ rõ chúng ta mười ngón tay đan chặt vào nhau ở Ngọc Lâu không?”

Đó là lúc anh động lòng.

Tô Hà lau khóe mắt, gật đầu: “Ừm, anh còn hất em ra.”

Tạ Lâu: “…. Có thể không đề cập tới cái này hay không? Hửm?”

Ăn cơm xong, Tô Hà cũng hơi mệt mỏi. Tạ Lâu chở Tô Hà về nhà, Tô Hà lười nhác mà dựa vào đầu giường, mệt lả người nhưng không có ý định đi ngủ.

Tạ Lâu cởi bỏ cà vạt treo ở trên giá áo, đầu ngón tay mở cổ áo sơ mi ra rồi đi đến mép giường ngồi xuống. Anh cúi người từ trong ngăn kéo lấy ra một túi hồ sơ đưa cho Tô Hà: “Tài sản của em.”

Tô Hà hơi không rõ nguyên do nên cô nhận lấy, mở túi hồ sơ ra, bên trong có ba tấm thẻ ngân hàng, còn có một chứng nhận bất động sản màu đỏ.

Giấy chứng nhận bất động sản màu đỏ là ở Hải Thị, thế nhưng căn nhà kia lại là ở Chung Cư Phủ Hà.

Tạ Lâu giở sổ đỏ ra: “Nếu anh giao cho em trước khi kết hôn thỉ tính là tài sản trước hôn nhân.”

Chung cư Phủ Hà kia giá trị hơn một ngàn vạn á.

Tô Hà: “……”

Tạ Lâu không chút để ý: “Còn Khu vực mới Hoa Đông chúng ta hiện giờ đang ở thì anh định ta bán đi, đổi một căn hai tầng năm phòng ngủ ở sau nhà anh.”

Tô Hà: “Hoa Đông kia không thể ở đó sao?”

Tạ Lâu cười xùy: “Về sau có cục cưng, một phòng sao ở được đây?”

Tô Hà câm nín.

Tạ Lâu: “Mua xong thì sau này là tài sản chung của vợ chồng, mặt khác, ba tấm thẻ này, một cái là tiền bán hai căn hộ ở thành phố Y, một cái là miếng đất kia bị trưng thu, đại khái là một trăm triệu, anh đã chuyển tiền vào thẻ em. Thẻ cuối cùng là thẻ của anh, thẻ phụ ở chỗ anh.”

Tô Hà mở to hai mắt: “Một trăm triệu?”

“Anh nói cái gì? Một trăm triệu?”

Đời này cũng chưa nghĩ đến kiếm nhiều tiền như vậy.

Tạ Lâu cười trêu chọc, nhéo gương mặt phiếm hồng của cô: “Em có chút tiền đồ này, anh mua mảnh đất nát kia hơn một ngàn vạn, trong lòng cũng hiểu rõ. Nhưng em chọn cũng tốt đấy, còn hai căn kia thì không có vận khí tốt thế kia….”

Tô Hà cả một đêm đều ngủ không được.

Này là một trăm triệu đấy.

Một trăm triệu.

Cô gần đây kiếm lời bảy tám vạn từ cổ phiếu đều cảm thấy rất nhiều….

Ngày hôm sau, Cố Tình đã biết.

Cố Tình lần đầu tiên ngẩn người: “Con dâu biến thành kẻ siêu cấp có tiền?”

“Mẹ…. Con dâu…. Mẹ mát xa cho con nha?”

Tô Hà: “……”

Dì ơi dì đừng như vậy…

*

Tô Hà trong hai tháng đầu đều nôn rất nhiều, ăn uống giống như thời tiết, một lát muốn ăn cái này một lát lại muốn ăn cái kia, nhưng Cố Tình đều không cho ăn.

Tình trạng này thuyên giảm trong ba tháng. Và bốn tháng, Tô Hà khôi phục lại cảm giác thẻm ăn giống như trước.

Đồng thời, hôn lễ cũng được cử hành vào tháng này.

Địa điểm tổ chức đám cưới được đặt trên du thuyền tư nhân của Cố Diệc Cư, có thể chứa hơn 3000 người, hơn nữa du thuyền đặc biệt lớn, đặc biệt từ một cảng khác ở lại đây.

Trú ở giữa cảng Hải Thị một tuần, riêng thứ hai tuần này đã tốn khoảng 10 vạn tiền thuê.

Các loại thiết bị cơ bản đều là tốt nhất.

Nó cũng gây ra một chấn động nho nhỏ, chủ yếu là do du thuyền này. Địa điểm thành hôn không đáng chú ý, từ nhà cũ Tô Hà ở nội thành cũ Hoa Đông xuất giá, nơi này tắc xe không nói còn không thể dừng xe.

Hơn hai mươi chiếc xe đón dâu đi vào con đường nội thành cũ Hoa Đông kia đã gây ra ùn tắc.

Hứa Du trong bộ vest giày da lái xe, lau mồ hôi trên trán dò xét nói với Tạ Lâu: “Cậu chủ Tạ, nơi này còn một đoạn đường, tự cậu qua đó nhé?”

Tạ Lâu ờ một tiếng, dẫn theo cậu rể phụ Chu Thành xuống xe. Anh mặc bộ vest đen, bên trong cũng là áo sơ mi đen, không có đeo cà vạt, thoạt nhìn hơi cuồng ngạo không kềm chế được. Anh lau khóe môi, nhìn lối vào của tiểu khu.

Chu Thành nhắc nhở: “Tạ Lâu, đừng lỡ giờ lành, có phải cậu đang căng thẳng hay không?”

Tạ Lâu nghiêng đầu, “Tớ con mẹ nó rất căng thẳng sao?”

“Rất căng thẳng, ngay cả hoa cậu cũng quên cầm theo kìa.”

Tạ Lâu vớ lấy bó hoa, đôi chân dài sải bước lên cầu thang.

Nhóm anh em còn lại đuổi kịp, trong đó một người là em họ của Tạ Lâu, cậu ấy cùng Trần Diệu là bạn tốt, cậu ấy hơi tò mò hỏi: “Anh Trần Diệu đâu? Anh của em kết hôn, sao anh ấy không làm rể phụ?”

Trong đó có một người anh em cũng lạ mặt, hắn đáp lời: “Không biết.”

Chu Thành trả lời: “Anh cậu thấy cậu ta phiền, cho nên…..”

Ngay cả anh em cũng không làm chứ đừng nói chi là rể phụ.

Một đám con trai hùng hổ lên lầu đi tới trước cửa nhà Tô Hà. Ngón tay mảnh khảnh của Tạ Lâu kéo cổ áo, đưa tay gõ cửa cùng giọng nói trầm thấp: “Tới đón cô dâu.”

Một lát sau bên trong truyền ra một tờ giấy: “Đưa một trăm bao lì xì vào.”

Tạ Lâu nhướng mày nhìn qua Chu Thành. Chu Thành cực kỳ có mắt nhìn, cúi người đưa một đống bao lì xì đi vào, may mắn là nhà cũ, còn có khe hở.

Sau khi đưa xong, Chu Thành cũng gõ cửa: “Đã đưa, có thể mở cửa chưa?”

Bên trong truyền ra giọng Ôn Mạn: “Chúng tôi phái một người ra ngoài đám phán cùng các người.”

Chu Thành: “Đệch? Còn đàm phán?”

Tạ Lâu tiến lên một bước, đạp cánh cửa mới nói: “Được, ra đây.”

Một lúc sau, cánh cửa được mở ra, một chàng trai cao ráo mặc váy hở vai bước ra.

Trần Diệu kéo xuống chiếc khăn lụa trên cánh tay, dựa vào trên cửa khiêu khích Tạ Lâu: ” Tớ không làm được phù rể thì không được thành phù dâu sao?”

Anh em phía sau đều kinh ngạc…..

Tạ Lâu: “……”

Con mẹ nó?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện