Editor: Mứt Chanh

Ba chữ tình một đêm quá mạnh mẽ, Hứa Du đang mơ màng sắp ngủ đột nhiên tỉnh táo, vọt tới đằng trước dựa vào ghế hỏi: “Tạ Lâu cậu tình một đêm với ai?”

Con Land Rover đen chạy đến làn khẩn cấp rồi dừng lại.

Hứa Du thiếu chút nữa bị đụng vào đầu.

Cậu ta che trán lại, thật lâu sau mới phát hiện bầu không khí không đúng lắm.

Tạ Lâu mím môi thành một đường thẳng, lấy điện thoại nhìn thoáng qua rồi ném tới hộc đựng đồ, nói với Tô Hà: “Anh có thể giải thích, về nhà giải thích với em.”

Không thể ở chỗ này mất mặt được, huống chi còn ở trên đường cao tốc nữa.

Làn đường khẩn cấp không thể dừng lại quá lâu.

Tô Hà cũng mím môi, cô nắm lấy đai an toàn không trả lời.

Tạ Lâu giơ tay lên chạm vào gương mặt Tô Hà.

Tô Hà không chút do dự hất bay một tiếng bốp.

Hứa Du cảm thấy đau, cậu rụt người về phía sau cùng cậu bạn kia liếc nhau, hận không thể làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình.

Chết tiệt.

Tạ Lâu cũng có thời điểm ăn nói khép nép như vậy à.

*

“Lái xe.” Tô Hà nhìn xe chạy như bay bên cạnh, nói với giọng bình tĩnh.

Tạ Lâu liếc nhìn mu bàn tay đỏ ửng của mình, ậm ừ rồi im lặng khởi động xe, vừa quay đầu lại thì tình cờ nhìn thấy chiếc Cayenne đang phóng nhanh phía sau, lúc này người lái xe là bạn trai của Long Cầm, người ngồi ghế phụ  là Long Cầm. Trần Diệu ngốc nghếch kia ngồi ở ghế sau, đôi mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo.

Sắc mặt âm u mà khởi động xe.

Ba chiếc xe, một trước một sau đi về Hải Thị.

Thời gian xuất phát không tính là quá sớm, cơm trưa xong mới xuất phát nên đến Hải Thị thì ánh chiều tà rơi xuống đất không khác lắm.

Tô Hà tại một đoạn đường này suy nghĩ cẩn thận về tính chân thật của chuyện tình một đêm kia, mặc kệ Tạ Lâu có cùng Lưu Na phát sinh quan hệ hay không nhưng có thể khẳng định ngày đó ở Bắc Kinh Tạ Lâu nói dối.

Anh một khi nói dối thì cho dù có phát sinh quan hệ cũng có thể rải thành không phát sinh.

Vấn đề nằm ở chỗ hoảng sợ này.

Vốn dĩ kế hoạch tới Hải Thị rồi thuận tiện cùng nhau đi ăn cơm nhưng xuống đường cao tốc, Tạ Lâu lại giẫm ga một phát, vượt qua hai chiếc xe kia.

Hứa Du khiếp sợ nhìn qua, cậu nhanh chóng nhỏ giọng nhắc nhở: “Tạ Lâu, còn có tớ cùng tiểu Diệp, hai bọn tớ….”

Cậu đuổi hai bọn tớ xuống xe à.

Chết tiệt.

Land Rover lại lần nữa ngừng lại, dừng trên làn đường dành cho xe buýt. Tạ Lâu chạm vào tay lái, “Lăn xuống xe.”

“Được rồi, lăn đây.” Hứa Du cùng tiểu Diệp té ngã lộn nhào xuống xe, trước khi Hứa Du đóng cửa thì nói với Tạ Lâu: “Ngày mai lại mang hành lý tớ trở về nhé.”

Tạ Lâu không trả lời, ánh đèn rực rỡ được bật lên, những ánh sáng chói lọi chiếu qua mặt anh.

Giữa mày lại có một tia hoảng loạn.

Hứa Du líu lưỡi, đóng cửa lại.

Land Rover đen lại lần nữa khởi động, rời khỏi làn đường dành cho xe buýt.

*

Hứa Du đút tay vào túi quần, nhìn chugn quanh một lát, nửa ngày sau cậu mới nở nụ cười, “Thôi, Tạ Lâu về nhà thì cậu ta quỳ bàn phím hay là quỳ sầu riêng nhỉ?”

Tiểu Diệp bất đắc dĩ: “Tạ Lâu là người sẽ làm loại chuyện này sao? Về nhà dỗ dành là được.”

Hứa Du lắc đầu: “Không, xem cái dạng này khó dỗ lắm, còn có cậu không phát hiện lần đi du lịch này, Tạ Lâu thật con mẹ nó một điếu thuốc cũng chưa hút à?”

“Ừ ha, hình như là vậy.”

Đa số đều là cắn kẹo que, ngay cả lúc Hứa Du bên cạnh anh hút cũng có thể nhịn xuống.

Hứa Du tấm tắc hai tiếng, “Tô Hà này lợi hại.”

Tiểu Diệp ừ một tiếng, “Nhưng Tạ Lâu thật sự có cùng người ta tình một đêm không?”

“Dùng đầu óc của cậu ngẫm lại xem, lúc trước cậu ta cùng Tiêu Sầm ở bên nhau đã hơn một năm, cậu ta cũng chưa chạm vào Tiêu Sầm, lúc này có thể chạm vào người phụ nữ khác à?”

Tiểu Diệp gật đầu, có đạo lý.

Vẫn còn một chút ánh chiều tà trước đó, từ từ ánh đèn cũng nổi lên. Sắc trời bất tri bất giác tối sầm lại. Land Rover màu đen rất yên tĩnh, Tạ Lâu xoa khóe môi, ngẫu nhiên nhìn qua Tô Hà một cái.

Tô Hà vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, nhìn cực kỳ nghiêm túc cùng vẻ mặt bình tĩnh.

Xe tiến vào Khu vực mới Hoa Đông.

Tạ Lâu mở cốp xe, lấy hành lý của hai người xuống rồi đẩy tới thang máy.

Tô Hà vươn tay muốn lấy vali của mình thì bị Tạ Lâu tránh thoát, anh nói: “Để anh.”

Tô Hà rút tay lại.

Vào thang máy, lên lầu, vào cửa.

Hai vali bị đẩy đến một bên, Tạ Lâu kéo tay Tô Hà đang đi về phía toilet lại: “Trước hết nghe anh nói đã.”

Tô Hà cúi đầu nhìn tay anh, “Em muốn đi toilet trước.”

Tạ Lâu à một tiếng mới buông tay. Tô Hà đẩy cửa đi vào, qua một lát, bên trong truyền đến tiếng nước chảy. Tô Hà đi ra, Tạ Lâu ôm cánh tay dựa vào lưng ghế sô pha, vươn chân dài ngăn đường đi Tô Hà lại, “Anh không tình một đêm với người khác.”

Tô Hà rất muốn một chân dẫm lên chân anh, cô cầm khăn giấy chà lau tay, “Nhưng anh nói dối.”

“Anh thông đồng với bọn họ cùng lừa gạt em, lời nói của Nguyên Công mới là thật sự, anh với chị Lưu vốn không có nói chuyện công việc, các người đang nói về tình một đêm.”

Vẻ mặt Tạ Lâu cứng đờ.

Vì vậy bị lời nói của Tô Hà giết trong một nhát dao.

Tô Hà ném khăn giấy, ngẩng đầu nhìn Tạ Lâu, “Cho nên, nếu anh nói dối, như vậy có phải ý nghĩa tình một đêm này đã phát sinh qua hay không?”

Tạ Lâu: “……”

Con mẹ nó!

Anh kéo lấy Tô Hà, kéo cô vào vòng tay anh, mạnh mẽ áp chế. Anh nhéo cằm cô lên: “Cục cưng, em nghe rõ đây, anh chỉ muốn cùng một mình em lên giường, ai anh cũng không muốn, hiện tại, anh thừa nhận anh nói dối, nhưng em phải nghe anh nói đã, hoặc là nghe một chút Lưu Na nói như thế nào.”

Cằm Tô Hà bị niết đến có chút phát đau, cô giơ tay bắt lấy lỗ tai Tạ Lâu kéo nó xuống, “Vậy anh nói đi.”

Tạ Lâu không thể không cúi cổ xuống để tùy cô túm lấy. Anh lấy điện thoại ra, tìm được số Lưu Na rồi gọi qua.

Sau khi vang lên vài tiếng, giọng Lưu Na hiếm khi có một tia run rẩy: “Tổng giám đốc Tạ, tôi thật sự xin lỗi cậu.”

Tạ Lâu cười lạnh một tiếng.

Một tiếng cười lạnh này dường như tiếng từ địa ngục truyền lên. Lưu Na khóc hỏi: “Tô… Không đúng… bà chủ ở bên cạnh sao?”

Tô Hà mím môi không hé lời.

Tạ Lâu lạnh lùng thốt lên: “Cô nói xem.”

Lưu Na nói hết một hồi rồi nói về những tâm tư nhỏ nhoi của mình trong đêm hôm đó, chị gái đáng thương 30 tuổi ở trên thương trường sấm rền gió cuốn lúc này lại run như cầy sấy. Thành thật mà nói, công ty Lạp Vực trước mắt là tiềm năng tốt nhất. Tạ Lâu người này đủ tàn nhẫn, lá gan cũng lớn, tuy rằng mới mở không bao lâu nhưng hạng mục một chút cũng không ít, không ít người đâm đầu tiến vào, hơn nữa còn có Tập đoàn Thiên Sứ chống lưng cho công ty đầu tư Lạp Vực.

Ngoài ra còn có nhiều mỹ nam mỹ nữ, ở chỗ này đi làm đều cảm giác mình trẻ tuổi ra, đôi mắt đều thoải mái lên nhiều.

Cho nên, một chút cô ta cũng không muốn rời đi.

Vì thế chỉ có thể thành thành thật thật mà giải thích.

Dù sao cũng phải nói đến.

Là chị gái như cô ta nổi lên tâm tư muốn ăn thịt thiên nga, cuối cùng bị Tạ Lâu đả kích một câu đến nỗi sắc mặt trắng bệch, thành thành thật thật quay về làm kế toán Lưu, cũng không dám nổi lên tâm tư gì nữa.

*

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Lâu giật cổ áo, anh cúi người có chút vất vả, nhỏ giọng nói: “Cái này rõ ràng chưa hả?”

Tô Hà đối với lời nói của Lưu Na đã tin chín phần, cô vẫn tương đối kính trọng  Lưu Na, hiện tại vấn đề chỉ ở chỗ Tạ Lâu nói dối.

Tô Hà buông lỗ tai anh ra, muốn thoát khỏi cái ôm của anh.

Tạ Lâu kéo lại, tới gần cô hơn: “Nói một câu.”

Tô Hà mím môi, một hồi lâu mới nói: “Anh nói dối chính là không đúng, bây giờ anh hoảng sợ một lần, về sau có phải sẽ rải thêm càng nhiều hoảng sợ hay không? Tạ Lâu….”

Em không có cảm giác an toàn.

Về sau anh có thể thay lòng đổi da hay không thì em không biết, nhưng nếu anh muốn cờ đỏ ở nhà để cờ bay phấp phới bên ngoài, em sẽ bị anh lừa gạt mất.

Hiện tại cô không có gia thế bối cảnh chống đỡ, quá mức nhỏ bé.

Đây là lý do tại sao cô luôn không muốn chủ động đến gần Tạ Lâu ngay từ đầu, tại sao cô lại che giấu một ít như vậy…

Trong lòng cô không ngừng lặp lại những lời này.

Nhưng cô không có nói ra.

Tạ Lâu nhìn cô thật sâu, sau đó mới nói: “Lần này nói dối chỉ là bởi vì hai chúng ta mới làm lành, anh không muốn chuyện mẹ đẻ chuyện con, nhưng anh không có ác ý, ngược lại anh càng sợ mất em hơn.”

“Chuyện này em cảm thấy không qua được phải không?” Tạ Lâu siết chặt vòng tay và ôm cô thật chặt. Những ngón tay mảnh khảnh của anh dán vào lưng cô, nếu nhìn kỹ, có thể thấy đầu ngón tay anh đang hơi run.

Tô Hà: “Hiện tại nhất thời không qua được.”

Tạ Lâu: “Vậy em muốn làm sao bây giờ?”

Tay Tô Hà chống ở ngực anh, đẩy anh ra chút, “Em có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ kêu anh quỳ bàn phím?”

Tạ Lâu ngẩn người: “…….”

Một hồi lâu, giọng anh khàn khàn, có chút không dám tin tưởng: “Như vậy có thể…. Có thể qua sao?”

Tô Hà chớp chớp mắt.

Cô chỉ là thuận miệng nói thôi.

Anh là người kiêu ngạo như vậy, chỗ nào…. Sẽ làm chuyện này? Tạ Lâu buông cô ra, một bên cởi nút áo một bên vào phòng làm việc. Tô Hà  đứng ngây tại chỗ, ngay sau đó thấy anh thoạt nhìn có chút đáng thương mang theo bàn phím máy tính màu đen. Anh mặc áo sơmi màu đen, quần tây rất là vừa người tôn lên đôi chân anh vừa dài lại vừa thẳng mà đi vào phòng khách, Tạ Lâu đặt bàn phím trên mặt đất.

Đứng ở chỗ đó, không cử động.

Tô Hà đột nhiên có chút chờ mong, còn có chút thú vị.

Những ngón tay trắng nõn của cô nhéo lấy lưng ghế sô pha, dựa gần chút mới nói: “Anh… Phải quỳ nha? Tổng giám đốc Tạ …”

Tạ Lâu: “……”

Chết tiệt.

Anh híp mắt: “Em cố ý?”

Cố ý kêu tổng giám đốc.

Khóe môi Tô Hà không nhịn được cong lên, mang theo một bên má lúm đồng tiền nhỏ, mi mắt cong cong, lại cười ngọt ngào như vậy.

Trái tim của Tạ Lâu bị nụ cười của cô đánh gục mà đập thình thịch, anh yêu nụ cười của cô đến chết đi sống lại, nhìn thấy bàn phím đen lần nữa mà anh cũng không cảm thấy khó chịu.

Anh xắn tay áo lên, trầm giọng hỏi: “Anh có thể rít môt điếu thuốc trước được không?”

Tô Hà vốn định nói không được nhưng ngẫm lại thì ngày hôm qua cho tới hôm nay anh thật sự một điếu cũng chưa hút qua. Lời cô nói có thể dùng được sao? Con gái đều có lòng hư vinh, cộng thêm Tạ Lâu đã từng từ chối cô, anh vẫn luôn cao cao tại thượng, thậm chí cô không có yêu cầu xa vời là sau khi theo đuổi được anh thì thế nào.

Ở chuyện tình cảm, ngay từ đầu cô yêu trước cho nên càng yếu thế trước.

Tự nhiên sẽ không khẩn cầu giống người khác có thể quản được Tạ Lâu như vậy. Cô không bị anh quản đã là may phước rồi.

Nhưng giờ này khắc này, Tô Hà lại như thấy được hy vọng, cô ồ một tiếng: “Được, anh hút một điếu thuốc đi.”

Tạ Lâu nhướng mày: “Cảm ơn em.”

Sau đó anh cúi người từ trong ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc châm lửa, cúi đầu cắn.

Ước chừng vài giây sau, anh ngước mắt nhìn Tô Hà: “Quỳ, chuyện này có thể qua đi sao?”

Buổi tối nên lên giường thì lên giường, không cần náo loạn, được không?

Vốn dĩ chuyện này là chuyện lớn, dù sao nói dối rất khủng bố, lúc này Tô Hà thế nhưng bị anh ảnh hưởng mà cảm thấy giống như cũng không có gì… lớn… lớn cả… Cùng lắm thì.

Cô như một con muỗi, với một giọng nói mỏng manh từ cổ họng: “Ừ.”

Tạ Lâu vừa nghe thấy thì nghiêng người ngậm thuốc lá, quỳ thẳng lên.

Sau khi quỳ xuống, Tạ Lâu một bên xắn tay áo lên, một bên nhìn cô: “Vừa lòng không em?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện