Edit: An
Beta: Gấu Bụng Bự
- ----------
Chu Chỉ Yểu cũng không biết bản thân mình muốn gì. Rõ ràng vẫn luôn tự mình chịu đựng, nhưng cuối cùng cũng không khống chế được bản thân. Bởi vì người biết được đoạn quá khứ này của cô, trừ mẹ cô ra chỉ có Lục Hi Hoà.
Cô tất nhiên sẽ không nhắc tới với mẹ mình, nên chỉ có thể cùng Lục Hi Hoà nói.
"Nhưng mà cậu còn thích anh ấy."
Lục Hi Hoà nói lời này xong, Chu Chỉ Yểu hệt như con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức phản bác: "Ai nói, đã không còn thích lâu rồi."
"Nếu không thích, sao lúc học đại học nhiều người theo đuổi như vậy, ai cô cũng từ chối?"*
*Beta: khúc này lại chí choé nên tui để tôi cô cho gay cấn nha mn:)))
Chu Chỉ Yểu lớn lên xinh đẹp, lúc đi học người theo đuổi không ít, nhưng cô trước sau chỉ có một người. Trừ Tần Kính, cô ấy không quen bạn trai nào khác.
"Người ta theo đuổi thì tôi phải đồng ý sao, người theo đuổi cô cũng không ít, có thấy cô quen ai đâu."
"Chúng ta có thể giống nhau sao?"
Chu Chỉ Yểu nhíu mày xua xua tay: "Thôi, thôi. Tôi không muốn cùng cô nói về chủ đề này nữa, còn không nghĩ xem tôi như bây giờ là ai hại."
Lục Hi Hoà: "Tôi hại tôi hại. Không phải cô cũng nhằm vào tôi nhiều năm như vậy rồi sao?"
Chu Chỉ Yểu nhìn cô trợn mắt: "Nói như thể cô không nhằm vào tôi ấy."
"Đấy còn không phải do cô lắm lúc cũng quá đáng hả?"
"Nói cho cùng vẫn là cô thiếu nợ tôi."
Lần này Lục Hi Hoà không nói lại nữa, bởi vì cô ấy nói đúng, dù không phải là cố ý. Nhưng vốn dĩ cô và cô ấy không tránh khỏi liên quan đến nhau, nói cho cùng vẫn là cô thiếu Chu Chỉ Yểu.
Lúc sau quay lại phòng ngủ lấy điện thoại, Lục Hi Hoà mới thấy tin nhắn Thẩm Quyến gửi tới. Hoá ra trước khi ra ngoài cậu đã gửi WeChat rồi, nhưng sau khi cô dậy không xem điện thoại nên mới không thấy tin nhắn.
Chu Chỉ Yểu không ở lại lâu. Hai người tuỳ ý nói chuyện một lúc rồi về. Sau khi Chu Chỉ Yểu đi, Lục Hi Hoà thấy thời gian không còn sớm bèn chuẩn bị đơn giản một chút rồi tới công ty.
Văn phòng tổng giám đốc.
Kỷ Diễn đang xử lý tài liệu, cùng Giang Tư Niên đầu bên kia nói một câu, đáp một câu.
Vốn dĩ hai ngày trước Giang Tư Niên đã có thể trở về, nhưng trên đường lại có chuyện phát sinh. Trong chốc lát không có biện pháp giải quyết, có lẽ lại phải bận rộn một thời gian. Lâu rồi anh ta không nhìn thấy "con trai" của mình. Biết bình thường Kỷ Diễn bận rộn, nhưng vẫn không nhịn được gọi điện thoại hỏi thăm.
"Nhị ca, con trai của em dạo này sao rồi?" Anh ta cẩn thận hỏi.
"Vẫn thế."
Vẫn thế là thế nào??? "Nó ăn có ngon không?"
"Cũng tạm."
"Nó có ngoan không?"
Kỷ Diễn mặt vô cảm: "Không ngoan."
Giang Tư Niên: "..."
Kiểu này thì không thể nói tiếp nữa rồi.
Nói xong Kỷ Diễn liền cúp điện thoại. Vừa cúp máy thì Tiêu Mính gõ cửa tiến vào.
"Ông chủ, công việc ở Tân Xuyên có chút vấn đề, có khả năng anh phải tự mình đi một chuyến."
Hạng mục đầu tư ở Tân Xuyên là một sự kiện quan trọng năm nay của công ty. Tiếu Mính nói như vậy, Kỷ Diễn nghiêm túc đẩy ghế dựa đứng lên: "Chuyện gì xảy ra?"
"Lời giám đốc hạng mục nói không rõ lắm, nhưng có vẻ rất nghiêm trọng."
"Nói không rõ ràng?" Kỷ Diễn nhíu mày lạnh lùng nói: "Từ khi nào mà công ty cần tới loại người nói không rõ ràng như thế vậy?"
Tiêu Mính lập tức đổ mồ hôi, thầm nghĩ trợ lý đặc biệt cũng là một chức vụ nguy hiểm. Chuyện gì cũng bị đổ lên đầu, đúng là hướng thẳng vào họng súng mà.
"Đặt hai vé máy bay đi Tân Xuyên, tôi muốn xem xem điều gì khiến ông ta không nói rõ nổi?"
"Tôi đi ngay bây giờ."
Một giờ sau, Tiêu Mính đi theo Kỷ Diễn ngồi máy bay đi Tân Xuyên.
Cuộc họp báo làm sáng tỏ do công ty mở, địa điểm đương nhiên cũng ở công ty.
Lục Hi Hoà vừa tới công ty đã gặp phải Trâu Mẫn Dư cùng Lư Lương Kiều, cô lễ phép cùng hai người họ chào hỏi.
"Chào Trâu tổng, chào Lư tổng."
"Hi Hoà, ngày hôm qua cô không sao chứ?" Trâu Mẫn Dư quan tâm hỏi.
"Cảm ơn Trâu tổng quan tâm, tôi không có chuyện gì lớn."
"Có cần đổi cho cô tài xế mới không?" Lư Lương Kiều đột nhiên nói một câu.
"Cái gì cơ?" Lục Hi Hoà không biết chuyện này còn liên quan tới Lâm Lượng.
"Nếu không phải kĩ thuật cậu ta kém, sao cô lại phải đến bệnh viện? Cậu ta không nên chịu trách nhiệm sao?"
Lục Hi Hoà thu lại nụ cười, bình tĩnh trả lời: "Sợ là Lư tổng nghĩ sai rồi. Chuyện này không liên quan đến tài xế của tôi. Ngược lại, nếu không nhờ cậu ấy, có khả năng giờ tôi còn chưa xuất viện được. Hơn nữa lúc đó không phải đã bàn bạc xong rồi sao, trợ lý của tôi do tôi quản, chắc Lương tổng không quên chứ?"
Lư Lương Kiều nhìn cô gái trẻ trước mặt. Anh ta không thích người như vậy, cả người toàn là gai, không ngoan ngoãn chút nào, lại còn khó khống chế. Vì thế không khỏi lạnh giọng: "Tôi có thể hiểu là cô đang trả giá với tôi sao?"
"Lư tổng nói đùa, làm sao tôi dám chứ?"
Trâu Mẫn Dư cũng là một người khôn khéo, bọn họ nói hai ba câu đã thấy không phải lắm. Một người là người cộng tác cùng mình nhiều năm, một người là người nắm giữ cả một nửa công ty, anh ta chỉ có thể đứng giữa làm hoà.
"Lão Lư, chúng ta còn phải đi họp. Còn Hi Hoà, cô nói cũng có lý. Trợ lý của cô cô quản, việc này công ty không nhúng tay vào. Cô qua bên đó giải thích một chút, tránh làm cho các fans lo lắng."
"Trâu tổng, Lư phó tổng, tôi đi trước." Lục Hi Hoà mỉm cười gật đầu với bọn họ.
"Được được, đi thôi."
Lục Hi Hoà vừa xoay người đi một cái, nét mặt tươi cười biến mất không còn một mảnh. Lư Lương Kiều đúng là ngày càng không vừa mắt mình. Mấy năm nay Hà Phỉ ngấm ngầm ngáng chân cô đoán chừng cũng mượn hắn không ít sức. Có nhiều việc nếu không có anh ta ở sau chống lưng, thì Hà Phỉ làm gì có năng lực lớn như thế?
Như việc Mạnh San San lần này, rõ ràng là muốn hạ thấp cô. Nhưng anh ta là ông chủ, trên màn ảnh cô được vạn người yêu thích, nhưng trong công ty cũng chỉ là nhân viên, cho nên cô đều nhịn. Nếu anh ta muốn động tới người của cô, cũng phải xem cô có vui hay không đã. Cô cái gì cũng tốt, chính là thích bao che khuyết điểm cho người của mình.
Sau khi mấy người bọn họ rời đi, có hai người đi tới đại sảnh, một nam một nữ, chính là Lâm Lượng và Doanh Doanh.
Hốc mắt Lâm Lượng vẫn còn đỏ, trên mặt ngập tràn cảm động. Vừa rồi bọn họ nói chuyện anh ta đều nghe thấy hết: "Bỗng nhiên tôi cảm thấy chị Hi đối với tôi rất tốt, làm sao bây giờ?"
"Này, anh đừng có khóc, một thanh niên cao lớn vậy, không thấy mất mặt hả?" Vẻ mặt Doanh Doanh hoảng sợ.
Thực ta Lâm Lượng còn lớn hơn Lục Hi Hoà hai tuổi, nhưng vẫn quen thói theo Doanh Doanh cùng gọi chị Hi. Mặc dù bình thường Lục Hi Hoà không đứng đắn lắm, nhưng trong công việc lại cực kì nghiêm túc, nhiều lúc còn khoan dung với bọn họ.
"Tôi cảm động quá." Doanh Doanh vỗ vỗ vai anh ta: "Biết cảm động là tốt. Về sau nhất định phải nỗ lực làm việc, đối tốt với chị Hi, vĩnh viễn đứng về phía chị Hi."
"Điều này không phải đương nhiên sao? Tôi sinh ra là người của chị Hi, chết cũng làm quỷ của chị Hi."
Doanh Doanh trừng mắt nhìn: "Đủ rồi đấy, đi nhanh thôi, không chị Nguyệt lại tìm chúng ta."
"Được." Lâm Lượng thoáng một cái lại bình thường.
Hôm nay họp báo sẽ có rất nhiều phóng viên, Thái Nguyệt đưa cho cô một tờ giấy. Trên giấy đều là những câu hỏi phóng viên có thể hỏi tới. Tuy là họp báo làm sáng tỏ, cũng không thể đảm bảo những phóng viên đó đều xoay quanh vấn đề này, nên trước tiên bọn họ phải chuẩn bị sẵn sàng.
Thái Nguyệt: "Nếu hỏi đến vấn đề nào mà không có cách trả lời, chị sẽ giúp em xử lý tốt."
"Được ạ."
Lục Hi Hoà nhìn lướt qua một lượt, nhớ được đại khái. Mười phút trước cuộc họp báo, cô nhận được cuộc gọi của Kỷ Diễn.
"Alo, sao anh lại gọi điện thoại cho em vậy?"*
*Beta: thấy chị có vẻ u mê nên t để chị xưng em, anh vẫn xưng tôi nhá:))))
Kỷ Diễn nghe được giọng nói vui vẻ của Lục Hi Hoà, niềm vui cũng lây đến anh. Sự bất mãn đối với hạng mục đầu tư vừa rồi cũng tản đi không ít.
"Là muốn nói với em một tiếng, hai ngày này tôi không trở về."
"Hả? Ý anh là sao?"
"Tôi đang ở Tân Xuyên, hạng mục đầu tư bên Tân Xuyên có vấn về, tôi phải ở lại đó hai ngày."
"À, như vậy sao?" Giọng nói Lục Hi Hoà trùng xuống, có chút mất mát.
Kỷ Diễn nhấp khoé môi, anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô lúc này: "Qua mấy ngày là về rồi, còn có Bão Bão hai ngày này phải phiền em một chút."
"Được. Sau khi xong việc bên này em sẽ đi đón nó."
"Được."
Doanh Doanh nhẹ nhàng gõ cửa: "Chị Hi, chúng ta nên ra ngoài rồi."
Lục Hi Hoà xoay người lại đưa tay ra dấu OK với Doanh Doanh.
"Hi Hoà đâu?" Thái Nguyệt đi tới, nhìn thấy Doanh Doanh đứng ở cửa liền hỏi.
"Còn đang ở trong gọi điện thoại ạ."
"Sao lại vẫn còn gọi điện vậy?" Thái Nguyệt cau mày, lúc nào rồi còn có tâm tư gọi điện thoại. Cô duỗi tay chuẩn bị đẩy cửa lại nghe được tiếng Lục Hi Hoà.
"Em sẽ nhớ anh đấy, anh thì sao?" *
*Beta: chị mình không cần mặt nữa rồi:))))
Beta: Gấu Bụng Bự
- ----------
Chu Chỉ Yểu cũng không biết bản thân mình muốn gì. Rõ ràng vẫn luôn tự mình chịu đựng, nhưng cuối cùng cũng không khống chế được bản thân. Bởi vì người biết được đoạn quá khứ này của cô, trừ mẹ cô ra chỉ có Lục Hi Hoà.
Cô tất nhiên sẽ không nhắc tới với mẹ mình, nên chỉ có thể cùng Lục Hi Hoà nói.
"Nhưng mà cậu còn thích anh ấy."
Lục Hi Hoà nói lời này xong, Chu Chỉ Yểu hệt như con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức phản bác: "Ai nói, đã không còn thích lâu rồi."
"Nếu không thích, sao lúc học đại học nhiều người theo đuổi như vậy, ai cô cũng từ chối?"*
*Beta: khúc này lại chí choé nên tui để tôi cô cho gay cấn nha mn:)))
Chu Chỉ Yểu lớn lên xinh đẹp, lúc đi học người theo đuổi không ít, nhưng cô trước sau chỉ có một người. Trừ Tần Kính, cô ấy không quen bạn trai nào khác.
"Người ta theo đuổi thì tôi phải đồng ý sao, người theo đuổi cô cũng không ít, có thấy cô quen ai đâu."
"Chúng ta có thể giống nhau sao?"
Chu Chỉ Yểu nhíu mày xua xua tay: "Thôi, thôi. Tôi không muốn cùng cô nói về chủ đề này nữa, còn không nghĩ xem tôi như bây giờ là ai hại."
Lục Hi Hoà: "Tôi hại tôi hại. Không phải cô cũng nhằm vào tôi nhiều năm như vậy rồi sao?"
Chu Chỉ Yểu nhìn cô trợn mắt: "Nói như thể cô không nhằm vào tôi ấy."
"Đấy còn không phải do cô lắm lúc cũng quá đáng hả?"
"Nói cho cùng vẫn là cô thiếu nợ tôi."
Lần này Lục Hi Hoà không nói lại nữa, bởi vì cô ấy nói đúng, dù không phải là cố ý. Nhưng vốn dĩ cô và cô ấy không tránh khỏi liên quan đến nhau, nói cho cùng vẫn là cô thiếu Chu Chỉ Yểu.
Lúc sau quay lại phòng ngủ lấy điện thoại, Lục Hi Hoà mới thấy tin nhắn Thẩm Quyến gửi tới. Hoá ra trước khi ra ngoài cậu đã gửi WeChat rồi, nhưng sau khi cô dậy không xem điện thoại nên mới không thấy tin nhắn.
Chu Chỉ Yểu không ở lại lâu. Hai người tuỳ ý nói chuyện một lúc rồi về. Sau khi Chu Chỉ Yểu đi, Lục Hi Hoà thấy thời gian không còn sớm bèn chuẩn bị đơn giản một chút rồi tới công ty.
Văn phòng tổng giám đốc.
Kỷ Diễn đang xử lý tài liệu, cùng Giang Tư Niên đầu bên kia nói một câu, đáp một câu.
Vốn dĩ hai ngày trước Giang Tư Niên đã có thể trở về, nhưng trên đường lại có chuyện phát sinh. Trong chốc lát không có biện pháp giải quyết, có lẽ lại phải bận rộn một thời gian. Lâu rồi anh ta không nhìn thấy "con trai" của mình. Biết bình thường Kỷ Diễn bận rộn, nhưng vẫn không nhịn được gọi điện thoại hỏi thăm.
"Nhị ca, con trai của em dạo này sao rồi?" Anh ta cẩn thận hỏi.
"Vẫn thế."
Vẫn thế là thế nào??? "Nó ăn có ngon không?"
"Cũng tạm."
"Nó có ngoan không?"
Kỷ Diễn mặt vô cảm: "Không ngoan."
Giang Tư Niên: "..."
Kiểu này thì không thể nói tiếp nữa rồi.
Nói xong Kỷ Diễn liền cúp điện thoại. Vừa cúp máy thì Tiêu Mính gõ cửa tiến vào.
"Ông chủ, công việc ở Tân Xuyên có chút vấn đề, có khả năng anh phải tự mình đi một chuyến."
Hạng mục đầu tư ở Tân Xuyên là một sự kiện quan trọng năm nay của công ty. Tiếu Mính nói như vậy, Kỷ Diễn nghiêm túc đẩy ghế dựa đứng lên: "Chuyện gì xảy ra?"
"Lời giám đốc hạng mục nói không rõ lắm, nhưng có vẻ rất nghiêm trọng."
"Nói không rõ ràng?" Kỷ Diễn nhíu mày lạnh lùng nói: "Từ khi nào mà công ty cần tới loại người nói không rõ ràng như thế vậy?"
Tiêu Mính lập tức đổ mồ hôi, thầm nghĩ trợ lý đặc biệt cũng là một chức vụ nguy hiểm. Chuyện gì cũng bị đổ lên đầu, đúng là hướng thẳng vào họng súng mà.
"Đặt hai vé máy bay đi Tân Xuyên, tôi muốn xem xem điều gì khiến ông ta không nói rõ nổi?"
"Tôi đi ngay bây giờ."
Một giờ sau, Tiêu Mính đi theo Kỷ Diễn ngồi máy bay đi Tân Xuyên.
Cuộc họp báo làm sáng tỏ do công ty mở, địa điểm đương nhiên cũng ở công ty.
Lục Hi Hoà vừa tới công ty đã gặp phải Trâu Mẫn Dư cùng Lư Lương Kiều, cô lễ phép cùng hai người họ chào hỏi.
"Chào Trâu tổng, chào Lư tổng."
"Hi Hoà, ngày hôm qua cô không sao chứ?" Trâu Mẫn Dư quan tâm hỏi.
"Cảm ơn Trâu tổng quan tâm, tôi không có chuyện gì lớn."
"Có cần đổi cho cô tài xế mới không?" Lư Lương Kiều đột nhiên nói một câu.
"Cái gì cơ?" Lục Hi Hoà không biết chuyện này còn liên quan tới Lâm Lượng.
"Nếu không phải kĩ thuật cậu ta kém, sao cô lại phải đến bệnh viện? Cậu ta không nên chịu trách nhiệm sao?"
Lục Hi Hoà thu lại nụ cười, bình tĩnh trả lời: "Sợ là Lư tổng nghĩ sai rồi. Chuyện này không liên quan đến tài xế của tôi. Ngược lại, nếu không nhờ cậu ấy, có khả năng giờ tôi còn chưa xuất viện được. Hơn nữa lúc đó không phải đã bàn bạc xong rồi sao, trợ lý của tôi do tôi quản, chắc Lương tổng không quên chứ?"
Lư Lương Kiều nhìn cô gái trẻ trước mặt. Anh ta không thích người như vậy, cả người toàn là gai, không ngoan ngoãn chút nào, lại còn khó khống chế. Vì thế không khỏi lạnh giọng: "Tôi có thể hiểu là cô đang trả giá với tôi sao?"
"Lư tổng nói đùa, làm sao tôi dám chứ?"
Trâu Mẫn Dư cũng là một người khôn khéo, bọn họ nói hai ba câu đã thấy không phải lắm. Một người là người cộng tác cùng mình nhiều năm, một người là người nắm giữ cả một nửa công ty, anh ta chỉ có thể đứng giữa làm hoà.
"Lão Lư, chúng ta còn phải đi họp. Còn Hi Hoà, cô nói cũng có lý. Trợ lý của cô cô quản, việc này công ty không nhúng tay vào. Cô qua bên đó giải thích một chút, tránh làm cho các fans lo lắng."
"Trâu tổng, Lư phó tổng, tôi đi trước." Lục Hi Hoà mỉm cười gật đầu với bọn họ.
"Được được, đi thôi."
Lục Hi Hoà vừa xoay người đi một cái, nét mặt tươi cười biến mất không còn một mảnh. Lư Lương Kiều đúng là ngày càng không vừa mắt mình. Mấy năm nay Hà Phỉ ngấm ngầm ngáng chân cô đoán chừng cũng mượn hắn không ít sức. Có nhiều việc nếu không có anh ta ở sau chống lưng, thì Hà Phỉ làm gì có năng lực lớn như thế?
Như việc Mạnh San San lần này, rõ ràng là muốn hạ thấp cô. Nhưng anh ta là ông chủ, trên màn ảnh cô được vạn người yêu thích, nhưng trong công ty cũng chỉ là nhân viên, cho nên cô đều nhịn. Nếu anh ta muốn động tới người của cô, cũng phải xem cô có vui hay không đã. Cô cái gì cũng tốt, chính là thích bao che khuyết điểm cho người của mình.
Sau khi mấy người bọn họ rời đi, có hai người đi tới đại sảnh, một nam một nữ, chính là Lâm Lượng và Doanh Doanh.
Hốc mắt Lâm Lượng vẫn còn đỏ, trên mặt ngập tràn cảm động. Vừa rồi bọn họ nói chuyện anh ta đều nghe thấy hết: "Bỗng nhiên tôi cảm thấy chị Hi đối với tôi rất tốt, làm sao bây giờ?"
"Này, anh đừng có khóc, một thanh niên cao lớn vậy, không thấy mất mặt hả?" Vẻ mặt Doanh Doanh hoảng sợ.
Thực ta Lâm Lượng còn lớn hơn Lục Hi Hoà hai tuổi, nhưng vẫn quen thói theo Doanh Doanh cùng gọi chị Hi. Mặc dù bình thường Lục Hi Hoà không đứng đắn lắm, nhưng trong công việc lại cực kì nghiêm túc, nhiều lúc còn khoan dung với bọn họ.
"Tôi cảm động quá." Doanh Doanh vỗ vỗ vai anh ta: "Biết cảm động là tốt. Về sau nhất định phải nỗ lực làm việc, đối tốt với chị Hi, vĩnh viễn đứng về phía chị Hi."
"Điều này không phải đương nhiên sao? Tôi sinh ra là người của chị Hi, chết cũng làm quỷ của chị Hi."
Doanh Doanh trừng mắt nhìn: "Đủ rồi đấy, đi nhanh thôi, không chị Nguyệt lại tìm chúng ta."
"Được." Lâm Lượng thoáng một cái lại bình thường.
Hôm nay họp báo sẽ có rất nhiều phóng viên, Thái Nguyệt đưa cho cô một tờ giấy. Trên giấy đều là những câu hỏi phóng viên có thể hỏi tới. Tuy là họp báo làm sáng tỏ, cũng không thể đảm bảo những phóng viên đó đều xoay quanh vấn đề này, nên trước tiên bọn họ phải chuẩn bị sẵn sàng.
Thái Nguyệt: "Nếu hỏi đến vấn đề nào mà không có cách trả lời, chị sẽ giúp em xử lý tốt."
"Được ạ."
Lục Hi Hoà nhìn lướt qua một lượt, nhớ được đại khái. Mười phút trước cuộc họp báo, cô nhận được cuộc gọi của Kỷ Diễn.
"Alo, sao anh lại gọi điện thoại cho em vậy?"*
*Beta: thấy chị có vẻ u mê nên t để chị xưng em, anh vẫn xưng tôi nhá:))))
Kỷ Diễn nghe được giọng nói vui vẻ của Lục Hi Hoà, niềm vui cũng lây đến anh. Sự bất mãn đối với hạng mục đầu tư vừa rồi cũng tản đi không ít.
"Là muốn nói với em một tiếng, hai ngày này tôi không trở về."
"Hả? Ý anh là sao?"
"Tôi đang ở Tân Xuyên, hạng mục đầu tư bên Tân Xuyên có vấn về, tôi phải ở lại đó hai ngày."
"À, như vậy sao?" Giọng nói Lục Hi Hoà trùng xuống, có chút mất mát.
Kỷ Diễn nhấp khoé môi, anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô lúc này: "Qua mấy ngày là về rồi, còn có Bão Bão hai ngày này phải phiền em một chút."
"Được. Sau khi xong việc bên này em sẽ đi đón nó."
"Được."
Doanh Doanh nhẹ nhàng gõ cửa: "Chị Hi, chúng ta nên ra ngoài rồi."
Lục Hi Hoà xoay người lại đưa tay ra dấu OK với Doanh Doanh.
"Hi Hoà đâu?" Thái Nguyệt đi tới, nhìn thấy Doanh Doanh đứng ở cửa liền hỏi.
"Còn đang ở trong gọi điện thoại ạ."
"Sao lại vẫn còn gọi điện vậy?" Thái Nguyệt cau mày, lúc nào rồi còn có tâm tư gọi điện thoại. Cô duỗi tay chuẩn bị đẩy cửa lại nghe được tiếng Lục Hi Hoà.
"Em sẽ nhớ anh đấy, anh thì sao?" *
*Beta: chị mình không cần mặt nữa rồi:))))
Danh sách chương