Edit: Gấu bụng bự

Beta: Doãn Kiệt

———————————

Đây là lần thứ ba Kỷ Diễn nhìn tóc Tiếu Minh ••••••.

Tiếu Minh dường như cũng chú ý tới ông chủ nhà mình đang nhìn, ông chủ đã nhìn kiểu tóc của anh ba lần, có phải cũng cảm thấy kiểu tóc của hắn hôm nay vô cùng đẹp trai đúng không? Vậy nếu tối nay đến bắt chuyện với nữ thần một chút chắc sẽ lưu lại được ấn tượng tốt nhỉ? "Ông chủ •••••••" Tiếu Minh vừa nói vừa bước về phía Kỷ Diễn.

Thấy anh ta tới, Kỷ Diễn giơ ly rượu lên mặt tỉnh bơ lui về sau hai bước: "Đứng ở đó nói, đừng đến gần quá."

Tiếu Minh, "Dạ?"

Tại sao vậy nhỉ?

Tuy rằng bình thường ông chủ cũng lạnh lùng với anh ta, nhưng cũng chưa bao giờ lạnh đến mức này, hôm nay ông chủ sao thế nhỉ?

Tiếu Minh suy nghĩ hồi lâu, vẫn nghĩ không ra nguyên nhân là gì, cuối cùng anh ta chỉ có thể lặng lẽ tự quy kết rằng, nhất định là tối hôm nay mình quá đẹp trai, ông chủ sợ bị mình chiếm hết nổi bật nên mới không cho mình tới gần.

"Nhị ca."

Kỷ Diễn nghe tiếng của Đường Dự Lâm, anh xoay người lại, quả nhiên thấy Đường Dự Lâm đang đi tới, còn có cả Giang Tư Niên đi cùng.

"Nhị ca, sao anh lại ngồi đây uống một mình thế?" Giang Tư Niên cà lơ phất phơ hỏi anh.

Không đợi Kỷ Diễn trả lời, Giang Tư Niên đã khoa trương gào lên: "Má nó, anh, tên đầu chổi* kia là ai thế? Quá ghê tởm!"

*Tóc dựng dựng lên í các anh em, như này thì phải nè, anh mẫu mặt đẹp nên cân tóc luôn nhoá, còn Tiếu Minh thì....

Kỷ Diễn nhấp một ngụm rượu đỏ, không cần nhìn cũng biết tên đầu chổi Giang Tư Niên nói là ai, cả bữa tiệc chỉ có một quả đầu như cây chổi, anh nhàn nhạt quét mắt liếc Tiếu Minh đứng cách đó không xa: "Không biết."

Đường Dự Lâm nhìn chằm chằm tên đầu chổi kia, càng nhìn càng thấy quen, hình như anh đã từng gặp qua ở đâu đó.

•••••••

"Nhị ca, sao trông giống đặc trợ Tiêu nhà anh vậy?" Đường Dự Lâm suy tư nói.

Đường Dự Lâm vừa nói vậy, Giang Tư Niên cũng cảm thấy người kia rất giống đặc trợ Tiêu.

Kỷ Diễn lãnh đạm nói: "Nhìn lầm rồi."

*

Lục Hi Hòa là hoa đán mới của Tinh Thượng, độ tương tác rất cao, rất được công ty coi trọng, cho nên vừa đóng máy về nước công ty liền mời cô tham dự bữa tiệc từ thiện đêm nay.

Bữa tiệc từ thiện được tổ chức ở khách sạn Trừng Quang lớn nhất Ninh Hạ, khách được mời đều là nhân vật lớn trong các doanh nghiệp.

Vì gần đây Lục Hi Hòa thật sự là nóng bỏng tay, nên không ít đạo diễn sản xuất đều chủ động nâng ly cùng cô, mà Lục Hi Hòa từ đầu tới cuối vẫn duy trì tư thế mỉm cười, bọn họ phần lớn đều trò chuyện về lịch trình gần đây của cô, ngỏ ý muốn cùng cô hợp tác làm tác phẩm mới, chẳng qua lịch trình của cô đều là do công ty sắp xếp hộ. Nếu như không có gì bản thân đặc biệt thích, cô cũng sẽ không chủ động yêu cầu công ty, cho nên cô cũng chỉ đơn giản theo chân bọn họ hàn huyên vài câu, không giải thích gì nhiều.

Đang trò chuyện, một đạo diễn nói: "Đó không phải là Chỉ Yểu sao?"

Chu tiểu thư?

Lục Hi Hòa xoay người liền thấy một người phụ nữ mặc lễ phục màu xanh đậm mỉm cười về phía bọn họ, người phụ nữ này không phải Chu Chỉ Yểu thì là ai?

Quan hệ giữa cô và Chu Chỉ Yểu không thể nói là đơn giản, thời học cấp ba quan hệ của hai người không tốt, kết quả khi thi đại học lại đậu cùng trường, không chỉ vậy, hai người còn là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng, còn chưa tốt nghiệp lại đồng thời ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Thượng. Lúc hai người ra mắt là ở hai vị trí khác nhau, thế nhưng các cô lại thành chị em tốt nổi danh trong giới giải trí Trung Quốc.

Chị em tốt giới giải trí Trung Quốc?

Tốt cái rắm ý!

Đối thủ một mất một còn tại Trung Quốc nghe còn có lý, nếu không phải công ty quyết tâm quảng bá các cô thành hình tượng chị em tốt, các cô đã sớm người trước người sau đấu ba trăm sáu mươi hiệp.

Lúc Chu Chỉ Yểu đến gần, trên khuôn mặt lạnh lùng và kiêu ngạo nở nụ cười vô cùng thân thiết duyên dáng: "Hi Hoà, sao cậu lại ở đây, nãy giờ tớ tìm cậu khắp nơi."

Hì hì em gái cô, tôi còn chưa ha ha đâu!

Một giây tiếp theo, nụ cười trên mặt Lục Hi Hòa toát ra rẻ ôn nhu và vô hại:  "Ai nha, không phải tớ vẫn luôn ở chỗ này à, sao cậu không thấy, đúng rồi, hãng kính sát tròng tớ đang làm đại diện có vẻ rất tốt, hôm nào tớ đưa cho cậu xem thử một chút."

Chu Chỉ Yểu nét mặt cười hì hì, trong lòng lại thầm chửi mẫu thân mi,  yên lặng đem tổ tông mười tám đời nhà Lục Hi Hòa lên thăm hỏi. Tiểu tiện nhân này rõ ràng đang châm chọc cô mắt mù, cô ta nghĩ cô nghe không hiểu?

"Chu tiểu thư và Lục tiểu thư quả là chị em tốt, đúng là khiến cho người ta phải ước ao." Một đạo diễn vừa cười vừa nói.

Lục Hi Hòa cùng Chu Chỉ Yểu nhìn nhau, mỉm cười.

Khá lắm mẹ cưng! (Khá bảnh ê...)

Mấy người nói chuyện một hồi Thái Nguyệt liền tiến tới, Lục Hi Hòa nói một tiếng ngại quá với mấy người này rồi đi về phía Thái Nguyệt.

Thái Nguyệt nhìn các đạo diễn đang nói chuyện cùng Chu Chỉ Yểu, hỏi: "Hai người lại cãi nhau hả?"

Cô biết rõ ràng mối quan hệ đích thực giữa Lục Hi Hòa và Chu Chỉ Yểu, hai người này đều là tiểu tổ tông, mặt ngoài chị tốt em tốt mọi người cùng tốt, còn bên trong chỉ hận không thể bóp chết đối phương từ trong nôi.

"Không." Không cãi nhau nha, chỉ đá xoáy xíu xíu thôi.

"Vậy là tốt rồi." Chị thực sự mỗi ngày đều lo lắng hình tượng của Lục Hi Hòa bị sụp đổ, đến ngủ cũng rầu.

Hai người đang nói chuyện thì một giọng nói từ phía sau truyền tới.

"Lục tiểu thư."

Lục Hi Hòa treo nụ cười như tiên nữ xoay người lại, sau đó khi nhìn thấy người đàn ông vừa gọi tên cô, nụ cười tiên nữ của Lục Hi Hòa tan vỡ trong nháy mắt.

Xin lỗi, là lỗi của cô, cô thật sự đã kiềm chế, cô đã không hét to câu: "Yêu quái từ đâu tới" rất phù hợp với người đàn ông này, lẽ nào bây giờ bắt đầu thịnh hành tóc như cây chổi à, thân là con cưng của giới thời trang, sao cô không biết chút nào về làn gió mới này nhỉ?

Tiếu Minh cũng thật không ngờ nữ thần vừa thấy mình liền nở nụ cười, còn cười đẹp mắt đến như vậy, hiện tại rốt cuộc anh ta cũng hiểu rõ tại sao giới giải trí phong Lục Hi Hòa là nữ thần của nụ cười, bởi vì lúc cô cười lên thật con mẹ nó có sức cuốn hút, hắn nghĩ làm fan của Lục Hi Hòa thật sự là lựa chọn chính xác nhất đời này của hắn!

Lúc Thái Nguyệt nhìn thấy hắn cũng hơi kinh ngạc, tuy rằng cô không quá quen thuộc với người này, nhưng cũng đã gặp qua vài lần, anh ta là đặc trợ của Kỷ Diễn - Tiếu Minh, ngày thường anh ta cũng không như thế này, là một chàng trai rất bình thường, hôm nay bị cái gì kích thích vậy?

"Lục tiểu thư, cô cười lên thật là đẹp quá." Tiếu Minh nhất định không biết rằng mình lúc này sân si cỡ nào, còn rất hợp với kiểu tóc của anh ta nữa, quả thực là đẹp trai cuồng bá xuyên tạc cả bầu trời!

"Lục tiểu thư, kỳ thực tôi là fan của cô, fan trung thành." Tiếu Minh lại bổ sung.

Lục Hi Hòa mỉm cười một lát mới khôi phục lại tâm tình, cô kiềm chế không để mình nhìn tới kiểu tóc của anh ta nữa, tuy rằng kiểu tóc có hơi xấu, nhưng Lục Hi Hòa nhìn ra anh ta cũng không phải loại người lòng mang ý xấu gì, hơn nữa người có thể đi vào đây đều phải có thư mời, người bình thường vào không được, cho nên cô rất yên tâm.

"Cảm ơn." Cô lễ phép trả lời.

"À Lục tiểu thư, hôm nay được nhìn thấy cô tôi rất vui vẻ, tôi là Tiếu Minh."

Tiếu Minh?

Lục Hi Hòa suy nghĩ một chút, đối với cái tên này không có ấn tượng gì, nhưng vẫn lễ phép cười gật đầu.

Cái nhìn đầu tiên Tiếu Minh chỉ nhìn thấy duy nhất nữ thần nhà mình, tiện thể mới nhìn tới Thái Nguyệt đứng một bên, anh ta biết Thái Nguyệt là người đại diện của Lục Hi Hòa. Vì vậy cũng lễ phép ân cần chào hỏi Thái Nguyệt.

"Chị Thái."

Lúc Tiếu Minh đi, Lục Hi Hòa vừa nghĩ tới quả đầu giống cây chổi của anh ta liền không nhịn được bật cười.

"Đúng rồi, chị Nguyệt, chị quen Tiếu Minh hả?"

"Cũng không tính là quen biết, gặp qua vài lần."

"À."

"Em đừng để ý tạo hình của cậu ta hôm nay, ngày thường cậu ta rất bình thường, hơn nữa còn là trợ lý đặc biệt của Kỷ tổng."

"Kỷ tổng?"

"Chính là Kỷ Diễn." Đang nói Thái Nguyệt liền nhìn thấy mấy người đàn ông đang nói chuyện cách đó không xa, cô dùng cánh tay húych Lục Hi Hòa một cái: "Người đàn ông mặc tây trang màu đen kia chính là Kỷ tổng."

Lục Hi Hòa nhìn theo hướng Thái Nguyệt chỉ, cô chú ý tới người đàn ông kia đang cầm ly rượu đỏ trên tay, khớp xương rõ ràng, cực kỳ có vẻ cảnh đẹp ý vui, người đàn ông có một đôi tay như thế nhất định cũng sẽ có một làn da đẹp. Vì vậy cô men theo tay anh hướng lên trên nhìn.

Chờ một chút ••••••••

Người đàn ông này sao trông quen thế???

Mấy từ khóa then chốt thật nhanh hiện lên trong đầu cô.

Ba tháng trước, trên máy tay, tay mỹ nhân, ăn đậu hũ ••••••••

"Em nên biểu hiện tốt một chút, lưu lại ấn tượng tốt với Kỷ tồng."

"Chị Nguyệt, hình như •••••• "

Không kịp nữa rồi •••••••

*

Lục Hi Hòa bây giờ đang rất túng quẫn đứng trong phòng vệ sinh, cô nhìn đi nhìn lại tay của mình. Ngón tay như nhánh cây thông, trắng nõn tinh tế, một đôi tay quá xinh đẹp, nhưng mà là một đôi tay rất thèm tay, cả ngày mặc kệ chính sự, chỉ biết ăn đậu hũ của người ta, loại tay này thì có ích lợi gì, phải đánh chết!!

Tay phải cô vỗ nhẹ lên tay trái, "Em nói xem, sao em lại thèm như vậy? Thèm đến vậy cơ hả!"

Dù sao đậu hũ ăn cũng đã ăn, nên đắc tội cũng đắc tội, làm rùa đen rụt cổ không phải tác phong của Lục Hi Hòa cô, duỗi cổ là một đao, rụt cổ cũng là một đao, còn không bằng đau đớn nhanh một chút, hai mươi năm sau ai còn là anh hùng đâu cơ chứ?

Nghĩ như vậy, trong lòng cô buông lỏng không ít. Cô vỗ nhẹ gò má của mình, lúc này mới bước ra từ nhà vệ sinh.

Thế nhưng ——

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, biểu tình thấy chết không sờn của cô trong nháy mắt đóng băng. Bởi vì cô vừa đi ra ngoài liền rất không trùng hợp thấy đối diện là Kỷ Diễn đang đi tới.

Mẹ nó, đây là vận cứt chó gì đây!

Lục Hi Hòa yên lặng đưa tay khều tóc đang vén sau tai che khuất nửa khuôn mặt.

Không nhận ra mình, không nhận ra mình •••••••

Ngay lúc cô chỉ muốn tàng hình để nhường đường cho Kỷ Diễn, Kỷ Diễn đã dừng lại trước mặt cô.

Wh a t???

Làm gì vậy? Lẽ nào anh ta nhận ra cô??

Hai người đều không nói gì, cũng chỉ một mực đứng trước mặt đối phương, bầu không khí rất xấu hổ.

Xấu hổ đến độ Lục Hi Hòa phải chủ động đập tan bầu không khí yên tĩnh này, cô bỗng đặc biệt tự nhiên đưa tay vén tóc che khuất hai gò má ra sau tai một lần nữa, mỉm cười thanh thuần: "Ha ha, Kỷ tổng, anh cũng đi vệ sinh hả, cùng nhau ••••• không không không ••••• gì nhỉ, thật khéo."

Kỷ Diễn không nói gì, chỉ bình thản mà nhìn cô.

Lục Hi Hòa bị đôi mắt thâm thúy của anh nhìn có chút không thoải mái, bây giờ cô chột dạ muốn chết, nhắc tới cũng kỳ, cô chưa bao giờ bết bát thành như vậy ở trước mặt ai cả, cô luôn luôn duy trì khí tràng hai mét tám*, duy chỉ có ở trước mặt người đàn ông  này là không còn chút khí thế gì đáng nói.

*Khí tràng hai mét tám: Mô tả khí tràng độc đoán và mạnh mẽ, khí thế áp đảo người khác. (baidu) -> có thể bạn không cao, nhưng thằng khác vỡn phải ngước nhìn (chính là ý này)

Làm gì hả! Làm gì hả! Nhìn bản tiên nữ làm cái gì?

Lục Hi Hòa chửi thầm, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, một bàn tay bao trùm che khuất ánh mắt của cô, mắt cô cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ từ bàn tay anh, Lục Hi Hòa đầu óc luôn minh mẫn vào giờ khắc này bỗng tắt sóng.

Anh đang làm gì vậy? Chẳng lẽ anh nhận ra cô rồi sao?

Cô theo bản năng co rúc về phía sau.

"Đừng nhúc nhích."

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, Lục Hi Hòa trong nháy mắt giống như bị Bạch Triển Đường thi triển Quỳ Hoa điểm huyệt thủ *, bước chân dính chặt trên mặt đất.

*Một kiểu điểm huyệt, Bạch Triển Đường là một nhân vật trong truyện tiên hiệp, ai cần thêm thông tin hỏi bác Gút Gồ sẽ rõ

"Hi Hoà."

Nhưng vào lúc này, âm thanh của Thái Nguyệt truyền tới, trong cái đầu đang rối tung của Lục Hi Hòa như có một tia sáng xuất hiện, khiến cho cô như vửa tỉnh mộng, cô chợt hơi duỗi tay kéo bàn tay của anh ra.

"Kỷ tổng, người đại diện đang gọi tôi, không làm phiền nữa." Nói xong, Lục Hi Hòa không chút do dự xoay người đi về phía Thái Nguyệt.

Kỷ Diễn nhìn bóng lưng gầy gò của cô, trong con ngươi nổi lên tâm tình phức tạp, ánh mắt dần đen kịt lại.

"Hi Hoà, xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô mới vừa đi đến cạnh Thái Nguyệt, Thái Nguyệt liền mở miệng hỏi, nếu như chị không mù, chị nhất định không thể nhìn lầm, đứng ở trước mặt cô vừa rồi là Kỷ Diễn, giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Kỷ thị, nhưng mà hành động vừa rồi của bọn họ •••••• vì sao có hơi•••••••

Lục Hi Hòa không lập tức trả lời chị ấy, mà là nắm chặt cổ tay của chị ấy đi về phía trước, cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy có một trận gió lạnh gai gai sau lưng, lúc quay về đại sảnh, cảm giác kia đã tiêu tan không ít, lúc này cô mới đem hết chuyện lúc trước đều kể cho Thái Nguyệt.

Thái Nguyệt chỉ cảm thấy như là sét đánh giữa trời quang, tiểu tổ tông này bình thường làm bậy thì không nói, nhưng chị thực sự không nghĩ tới cô lại dám càn quấy đến mức này.

"Tiểu tổ tông, tiểu tổ tông của tôi ơi." Thái Nguyệt tức đến đấm ngực giận chân.

Lục Hi Hòa thấy bộ dạng biểu tình này của Thái Nguyệt, chỉ biết yên lặng mím môi không nói lời nào, cô nào đâu biết rằng người mình đùa giỡn lại là giám đốc của Kỷ thị, hơn nữa còn đùa giỡn hai lần, lần thứ hai coi như không tính, dù sao khi đó cô uống say, còn có thể thông cảm được, nhưng lần đầu tiên thì •••••••
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện