Thiện Kiều lại chạm lên hình xăm cánh ưng, đầu tiên chỉ là đầu ngón tay, sau đó là cả lòng bàn tay.
Nơi tiếp xúc như tóe điện, khiến toàn thân Diệp Tiểu Thuyền run lên, chân eo cũng mất lực, gần như không ngồi vững được nữa.
Lúc cả người thoáng nghiêng ngả đi, tay phải hắn bám lấy đầu gối Thiện Kiều theo bản năng.
Thiện Kiều không đẩy hắn ra, cũng không ra lệnh cho hắn buông tay, chỉ cứ vậy nhìn hắn, bàn tay lần từ hình xăm ra nắm cằm hắn.
"Anh..." Hắn gần như thì thào.
"Đôi khi anh nghĩ, nếu năm đó mà không bế em về nhà thì sao." Thiện Kiều nói: "Anh vẫn sẽ nhập ngũ năm 18 tuổi, đến nơi biên cương xa xôi này. Nhưng còn em? Cuộc sống của em sẽ thế nào?"
Diệp Tiểu Thuyền không nghĩ Thiện Kiều lại tự hỏi mình một câu dài như vậy, càng không nghĩ Thiện Kiều sẽ vuốt ve hình xăm của mình lâu đến thế.
"Nếu khi đó anh không cứu em." Hắn chạm mắt với Thiện Kiều, "Thì chắc em đã bỏ mạng từ trước khi lên 18 rồi."
Thiện Kiều lại nhíu mày càng sâu, ngón tay cũng thêm một phần lực.
Diệp Tiểu Thuyền thuận thế ngẩng hắn lên, nhìn Thiện Kiều không chớp mắt.
Tuyết bên ngoài đổ ngày một nhiều, bông tuyết tựa như mưa nặng hạt ngày hè, liên tục tạt vào cửa kính, tiếng vang ầm ầm.
Nhưng Diệp Tiểu Thuyền lại cảm thấy nhịp tim của mình còn vang dội hơn cả.
Rốt cục hắn cũng nhìn thấy chính mình trong con người đen trầm của Thiện Kiều.
Tựa như rất lâu sau, bàn tay Thiện Kiều trên cằm hắn mới thả lỏng, "Không còn sớm đâu, đi ngủ đi."
"Anh." Diệp Tiểu Thuyền nói: "Trả lời em vấn đề này đi."
Ánh mắt Thiện Kiều đã thay đổi.
Nhưng Diệp Tiểu Thuyền vẫn nắm chắc hi vọng với cái nhìn vừa xong, "Thật sự là ưng mãi mãi chỉ thích tự do, chán ghét mọi sự ràng buộc sao?"
Thiện Kiều đứng dậy, ra cửa.
Diệp Tiểu Thuyền không khỏi lớn tiếng: "Anh!"
Thiện Kiều không quay lại, đến khi tay đã chạm lên nắm đấm cửa mới nói: "Không ai là không thích tự do, nhưng đã sống thì sẽ luôn có vướng bận."
Ấm áp trong mắt Diệp Tiểu Thuyền dần biến thành ẩm ướt mơ hồ.
Hai nắm trước chưa chắc hắn đã hiểu được lời này.
Nhưng hiện tại, hắn biết nó mang ý tứ gì.
Không ai là không thích tự do, nhưng đã sống thì sẽ luôn có vướng bận.
Hắn là vướng bận của Thiện Kiều.
Tầng hai khách sạn có một ban công nho nhỏ, Thiện Kiều dựa vào khung cửa ngăn cách hành lang với ban công, vừa hút thuốc vừa ngắm nhìn màn tuyết trắng xóa bên ngoài.
Thị trấn Đại Thạch chưa bao giờ có tuyết rơi lớn đến thế.
Nhưng trong trí nhớ của anh, mùa đông ở Đại Thạch còn lạnh hơn nơi này.
Dính phải hơi lạnh âm ẩm ấy, cả người đã thấy như rơi vào nước đá, hít một hơi là nước đá tràn vào cơ thể, nội tạng cũng cóng đến phát run.
Diệp Tiểu Thuyền bé xíu núp trong một góc khuất, mặc bộ quần áo mong manh gần như vô dụng trong cái lạnh khi ấy, nhìn qua hắn như sắp chết đến nơi.
Chỉ ngẫu nhiên nhớ lại, nhưng cảnh tượng từ bao nhiêu năm về trước lúc nào cũng hiện ra mồn một trước mắt.
Có lẽ ngay từ đêm đông hôm ấy, vận mệnh đã kết thành dây xích, trói hai con người vốn dĩ chẳng liên quan lại với nhau.
Gần hết điếu, Thiện Kiều cúi người dập thuốc xuống mặt đất, đang định đứng dậy đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên hành lang.
Là Diệp Tiểu Thuyền.
"Anh." Diệp Tiểu Thuyền nói: "Bên ngoài này lạnh, anh về phòng đi."
"Ừm." Thiện Kiều đứng dậy, quay lại phòng cùng với Diệp Tiểu Thuyền.
Trong đêm, Diệp Tiểu Thuyền nằm ngửa trên giường, gần như không cựa mình.
Nhưng cũng chẳng hề ngủ.
Tất cả sự kiện xảy ra trong những năm gần đây cứ tán loạn trước mắt hắn như tuyết rơi.
"Anh." Không biết đã mấy giờ, hắn mới khẽ kêu lên một tiếng.
Thiện Kiều quay lưng về phía hắn, không đáp lại.
Hẳn là đã ngủ say.
Một lát sau, hắn hỏi: "Năm ngoái, anh có tới Lâm Thành không?"
"Em đã cảm giác thấy anh." Hắn nói tiếp: "Hồi đầu hạ."
Trong phòng chỉ vang lên mình giọng hắn, cùng tiếng thở đều đều của Thiện Kiều.
Hắn cứ thế ngắm nhìn bóng lưng anh, giây lát sau lại nói: "Anh, ngủ ngon."
Người thức trắng ban đêm thường thiếp đi lúc rạng sáng, hơn 6h Diệp Tiểu Thuyền mới chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại thì tuyết đã ngừng trời đã quang, ánh nắng và phản chiếu của nền tuyết rọi vào qua màn cửa mỏng manh, chiếu sáng cả căn phòng đơn sơ.
Chiếc giường gần cửa sổ đã trống không, chăn mền được gấp gọn thành từng khối, đúng chuẩn tay nghề của nhà binh.
Diệp Tiểu Thuyền có chút thảng thốt, nhưng cũng không quá lâu.
Năm 18 tuổi bám theo Thiện Kiều lên tàu đi Tây Bắc, khi tỉnh lại không thấy đối phương đâu, hắn đã gấp gáp chạy khắp cả toa tìm, đến cuối còn gần như khóc lên.
Nhưng hiện tại hắn biết, Thiện Kiều nhất định sẽ không im ỉm vứt bỏ hắn như thế.
Hắn đang làm vệ sinh cá nhân thì cửa phòng mở ra, Thiện Kiều trở lại với một túi đồ ăn sáng, "Dậy rồi đấy à?"
"Vâng." Diệp Tiểu Thuyền nhanh chóng nhổ bọt súc miệng vài cái rồi chạy ra xem, "Bánh xoắn?"
"Nhà anh Lỗ tự làm đấy." Thiện Kiều nói, "Dậy rồi thì ăn luôn đi, lát nữa xuất phát sớm."
Diệp Tiểu Thuyền cầm bánh xoắn lên, món này là đặc sản Viễn Thành, nhìn giống bánh bao nhưng ngon hơn nhiều, đến Viễn Thành hắn mới được ăn thử lần đầu. Tay nghề nấu ăn của Thiện Kiều rất được, nhưng lại không bao giờ làm bánh xoắn. Hắn muốn ăn thì chỉ có thể sang mấy tiệm của người dân tộc thiểu số đối diện ngõ vào Có Biển, mua mấy bọc lớn về.
"Để chạy về kịp bữa trưa à?" Diệp Tiểu Thuyền nói: "Hẳn là bọn họ không định qua đêm ở Viễn Thành, ăn trưa xong sẽ đi luôn nhỉ."
"Bọn họ" chính là hai chiến sĩ đưa Thiện Kiều về kia.
Thiện Kiều im lặng một lát, mới "Ừ."
Diệp Tiểu Thuyền vừa dọn đồ vừa nói: "Anh, em có thể giúp anh. Giờ em cũng biết nấu mấy món đơn giản rồi."
Thiện Kiều không từ chối, "Được."
Sau một đêm dính phải tình huống khẩn cấp, đường từ Dương Thụ đến Viễn Thành đã thông trở lại. Do đi từ sớm, cả đường gần như vắng tanh. Hai chiếc xe nối đuôi nhau giữa không gian bao la, gần như song song với núi tuyết trắng như mây ở đằng xa.
Thấy Diệp Tiểu Thuyền và Thiện Kiều về cùng nhau, Tiểu Trư cả kinh cứng họng hồi lâu, trong khi A Quý thì không ngây ra như vậy, mà vội vàng xông tới ôm Diệp Tiểu Thuyền.
Hai chiến sĩ hoàn thành nhiệm vụ cũng định rời đi luôn.
Thiện Kiều lại bảo Tiểu Trư mời bọn họ vào nhà, "Ở lại ăn trưa đã."
Một người nói: "Đội trưởng, không cần đâu."
"Mệnh lệnh cuối cùng dành cho các cậu đấy." Thiện Kiều nói: "Ở lại ăn đi."
Hốc mắt hai người lập tức đỏ ửng.
Trong phòng bếp chỉ có Thiện Kiều và Diệp Tiểu Thuyền, Diệp Tiểu Thuyền lo rửa rau nhặt rau, còn phần lớn việc thái thịt nấu nướng cần kĩ thuật đều do Thiện Kiều đảm nhiệm.
Ngoài ra, Diệp Tiểu Thuyền còn làm cả một đĩa trứng trưng cà chua.
"Anh, em còn biết rang hạt dẻ nữa đấy." Diệp Tiểu Thuyền nói, "Nhưng mà ở đây không có dụng cụ."
Thiện Kiều nói: "Để lần sau rồi rang."
Tay cầm đồ bếp của Diệp Tiểu Thuyền khựng lại, nhớ trước kia hắn khăng khăng muốn trả tiền cho Thiện Kiều, anh cũng đã từng nói—Sau này rồi tính.
Sau này, lần sau, đều là từ chỉ tương lai, đều là một dạng hứa hẹn.
Nguyên một bàn ăn la liệt món. Song có lẽ vì quen tác phong giải quyết đồ ăn cấp tốc của lính đặc chủng, bữa cơm tưởng chừng sẽ kéo dài rất lâu ấy đã kết thúc rất nhanh.
Diệp Tiểu Thuyền thức thời tránh đi, nhường lại không gian cho Thiện Kiều và hai chiến sĩ kia.
Bọn họ đứng nói chuyện dưới giàn nho, được một lát, Thiện Kiều đưa hai người ra ngoài cửa, rồi lại tiễn ra đầu ngõ.
Bấy giờ Diệp Tiểu Thuyền mới ra theo, từ xa nhìn bọn họ đứng cạnh xe quân đội, hai người giơ cánh tay phải hành quân lễ, Thiện Kiều cũng đứng thẳng đáp trả tương tự.
Xe quân đội lái đi, Thiện Kiều vẫn đứng ở cửa ngõ.
Diệp Tiểu Thuyền nhận ra năm đó mình đã sai quá sai.
Gã đàn ông đến từ Nam Thành đã chỉ lên cánh ưng trên bầu trời, nói ưng tận hưởng cuộc sống tự do, không bao giờ bị ràng buộc bởi bất kì ai, nói Thiện Kiều cũng là một người như vậy.
Nhưng kì thực Thiện Kiều không thế.
Thiện Kiều có quá nhiều ràng buộc, Ngọc Hà, quân đội, chiến hữu, dân chăn nuôi vùng biên cảnh, Hữu Hải, Tiểu Trư, A Quý...
Và cả hắn.
Trời bắt đầu đổ tuyết lần nữa, Thiện Kiều mới xoay người lại.
Diệp Tiểu Thuyền tiến ra đón, gần tới nơi còn chuyển hẳn thành chạy.
"Anh!"
"Về thôi."
Đang mùa ế du lịch, Có Biển không có khách. Chiều đến, Thiện Kiều không đi nghỉ ngơi, mà cầm hộp dụng cụ đi kiểm tra cửa sổ bị hỏng vì gió tuyết.
Cứ thế bận bịu đến tận tối.
Phòng gác mái mùa đông không thể ở, giường của Diệp Tiểu Thuyền trước kia cũng đã dành lại cho nhân viên tình nguyện đến từ Kazak, nhưng dọn qua một phòng cho khách để Diệp Tiểu Thuyền vào ở thì không thành vấn đề.
Diệp Tiểu Thuyền nhìn về phía Thiện Kiều.
Thiện Kiều cầm chìa khóa xe lên, hỏi: "Em muốn ở lại cùng bọn Tiểu Trư, hay là về với anh?"
A Quý thì mong Diệp Tiểu Thuyền ở lại, hào hứng hô lên: "Tiểu Thuyền, để tôi dọn giường cho cậu!"
Để rồi bị Tiểu Trư đạp cho một cái la oai oái.
Diệp Tiểu Thuyền bật cười thành tiếng, đi đến cửa ghế phụ, "Anh, em về với anh."
Viễn Thành chẳng lớn bao nhiêu, đi từ Có Biển đến chung cư Bách Diệp chỉ mất tầm 10 phút, quá ngắn để Diệp Tiểu Thuyền hay Thiện Kiều nói ra được chuyện gì trọng đại.
Vừa về lại chung cư Bách Diệp sau hai năm, Diệp Tiểu Thuyền đã lập tức đi xem bình nước nóng.
Bình nước nóng trước kia bị hỏng, chính hắn đã trông cho thợ sửa trước khi đi xa.
"Không phải xem, có nước nóng rồi." Thiện Kiều lên tiếng.
Lúc rời khỏi Thải Ba, Diệp Tiểu Thuyền đã định ở lại Có Biển một thời gian ngắn, nên cũng mang theo ít đồ để thay.
Hiện tại, tất cả hành lí này đều đang nằm trong phòng khách nhà Thiện Kiều.
"Anh, anh đi tắm trước đi." Diệp Tiểu Thuyền ngồi xổm trước hành lí, nói: "Em dọn qua đồ cái đã."
Thiện Kiều "ừ" một tiếng, đến khi ra khỏi phòng tắm mới thấy Diệp Tiểu Thuyền chỉ lấy một bộ quần áo ra để thay, còn đâu vẫn cất nguyên ở trong túi đặt cạnh tường, hiển nhiên là đã "dọn" xong.
Thiện Kiều thở dài, nhìn quanh nhà một lượt, đồ dùng trong nhà anh rất ít, chỉ có tủ phòng ngủ mới chưa được đồ.
"Xếp quần áo vào đây đi." Thiện Kiều chỉ chỉ vào một khoảng trống trong tủ.
Diệp Tiểu Thuyền xách theo túi hành lí, trong ngực lại run lên một trận.
Thiện Kiều chỉ chỗ xong ra ngoài, nhà đã mấy tháng không ai ở, cần phải quét dọn qua một chút.
Diệp Tiểu Thuyền vẫn đang xếp từng cái quần cái áo vào tủ.
Kì thực chẳng có bao nhiêu, là do hắn chậm rề rề, đầu óc trống rỗng nên động tác trên tay cứ như quay chậm.
Sau đó, bọn họ cùng nhau dọn nhà, xong xuôi thì ngồi xuống hai đầu sofa, mở TV đang chiếu một trận bóng đá.
Nhưng Diệp Tiểu Thuyền lại chẳng nghe lọt bất cứ lời nào của bình luận viên.
"Anh, có lẽ em sẽ ở lại một thời gian." Diệp Tiểu Thuyền nói, "Hiện tại Thải Ba cũng không buôn bán gì, tháng 1 em lại về, sau đó bận tới Tết."
Thiện Kiều nói: "Ừ."
Diệp Tiểu Thuyền nói: "Về sau em có thể bày hàng của em ở Có Biển không, bán cho khách như đặc sản địa phương ấy?"
Thiện Kiều quay đầu sang nhìn hắn.
Hắn vội giải thích: "Em sẽ không bày không đâu mà."
Thiện Kiều bỗng cười lên thành tiếng.
Diệp Tiểu Thuyền: "Anh?"
"Cứ bày đi." Thiện Kiều nói.
Trận bóng tẻ nhạt vô vị, 90 phút qua đi mà tỉ số vẫn 0-0, cổ động viên cả hai bên đờ ra như mộng du.
Lúc tiếng còi chung cuộc vang lên, Thiện Kiều nói: "Năm ngoái anh đã đến Lâm Thành."
Diệp Tiểu Thuyền khẽ giật minh
"Anh trông thấy em rang hạt dẻ, cũng thấy cả hình xăm trên cổ em." Thiện Kiều nói, "Người mà em cảm giác được, đúng là anh."
-
vtrans by xiandzg
Nơi tiếp xúc như tóe điện, khiến toàn thân Diệp Tiểu Thuyền run lên, chân eo cũng mất lực, gần như không ngồi vững được nữa.
Lúc cả người thoáng nghiêng ngả đi, tay phải hắn bám lấy đầu gối Thiện Kiều theo bản năng.
Thiện Kiều không đẩy hắn ra, cũng không ra lệnh cho hắn buông tay, chỉ cứ vậy nhìn hắn, bàn tay lần từ hình xăm ra nắm cằm hắn.
"Anh..." Hắn gần như thì thào.
"Đôi khi anh nghĩ, nếu năm đó mà không bế em về nhà thì sao." Thiện Kiều nói: "Anh vẫn sẽ nhập ngũ năm 18 tuổi, đến nơi biên cương xa xôi này. Nhưng còn em? Cuộc sống của em sẽ thế nào?"
Diệp Tiểu Thuyền không nghĩ Thiện Kiều lại tự hỏi mình một câu dài như vậy, càng không nghĩ Thiện Kiều sẽ vuốt ve hình xăm của mình lâu đến thế.
"Nếu khi đó anh không cứu em." Hắn chạm mắt với Thiện Kiều, "Thì chắc em đã bỏ mạng từ trước khi lên 18 rồi."
Thiện Kiều lại nhíu mày càng sâu, ngón tay cũng thêm một phần lực.
Diệp Tiểu Thuyền thuận thế ngẩng hắn lên, nhìn Thiện Kiều không chớp mắt.
Tuyết bên ngoài đổ ngày một nhiều, bông tuyết tựa như mưa nặng hạt ngày hè, liên tục tạt vào cửa kính, tiếng vang ầm ầm.
Nhưng Diệp Tiểu Thuyền lại cảm thấy nhịp tim của mình còn vang dội hơn cả.
Rốt cục hắn cũng nhìn thấy chính mình trong con người đen trầm của Thiện Kiều.
Tựa như rất lâu sau, bàn tay Thiện Kiều trên cằm hắn mới thả lỏng, "Không còn sớm đâu, đi ngủ đi."
"Anh." Diệp Tiểu Thuyền nói: "Trả lời em vấn đề này đi."
Ánh mắt Thiện Kiều đã thay đổi.
Nhưng Diệp Tiểu Thuyền vẫn nắm chắc hi vọng với cái nhìn vừa xong, "Thật sự là ưng mãi mãi chỉ thích tự do, chán ghét mọi sự ràng buộc sao?"
Thiện Kiều đứng dậy, ra cửa.
Diệp Tiểu Thuyền không khỏi lớn tiếng: "Anh!"
Thiện Kiều không quay lại, đến khi tay đã chạm lên nắm đấm cửa mới nói: "Không ai là không thích tự do, nhưng đã sống thì sẽ luôn có vướng bận."
Ấm áp trong mắt Diệp Tiểu Thuyền dần biến thành ẩm ướt mơ hồ.
Hai nắm trước chưa chắc hắn đã hiểu được lời này.
Nhưng hiện tại, hắn biết nó mang ý tứ gì.
Không ai là không thích tự do, nhưng đã sống thì sẽ luôn có vướng bận.
Hắn là vướng bận của Thiện Kiều.
Tầng hai khách sạn có một ban công nho nhỏ, Thiện Kiều dựa vào khung cửa ngăn cách hành lang với ban công, vừa hút thuốc vừa ngắm nhìn màn tuyết trắng xóa bên ngoài.
Thị trấn Đại Thạch chưa bao giờ có tuyết rơi lớn đến thế.
Nhưng trong trí nhớ của anh, mùa đông ở Đại Thạch còn lạnh hơn nơi này.
Dính phải hơi lạnh âm ẩm ấy, cả người đã thấy như rơi vào nước đá, hít một hơi là nước đá tràn vào cơ thể, nội tạng cũng cóng đến phát run.
Diệp Tiểu Thuyền bé xíu núp trong một góc khuất, mặc bộ quần áo mong manh gần như vô dụng trong cái lạnh khi ấy, nhìn qua hắn như sắp chết đến nơi.
Chỉ ngẫu nhiên nhớ lại, nhưng cảnh tượng từ bao nhiêu năm về trước lúc nào cũng hiện ra mồn một trước mắt.
Có lẽ ngay từ đêm đông hôm ấy, vận mệnh đã kết thành dây xích, trói hai con người vốn dĩ chẳng liên quan lại với nhau.
Gần hết điếu, Thiện Kiều cúi người dập thuốc xuống mặt đất, đang định đứng dậy đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên hành lang.
Là Diệp Tiểu Thuyền.
"Anh." Diệp Tiểu Thuyền nói: "Bên ngoài này lạnh, anh về phòng đi."
"Ừm." Thiện Kiều đứng dậy, quay lại phòng cùng với Diệp Tiểu Thuyền.
Trong đêm, Diệp Tiểu Thuyền nằm ngửa trên giường, gần như không cựa mình.
Nhưng cũng chẳng hề ngủ.
Tất cả sự kiện xảy ra trong những năm gần đây cứ tán loạn trước mắt hắn như tuyết rơi.
"Anh." Không biết đã mấy giờ, hắn mới khẽ kêu lên một tiếng.
Thiện Kiều quay lưng về phía hắn, không đáp lại.
Hẳn là đã ngủ say.
Một lát sau, hắn hỏi: "Năm ngoái, anh có tới Lâm Thành không?"
"Em đã cảm giác thấy anh." Hắn nói tiếp: "Hồi đầu hạ."
Trong phòng chỉ vang lên mình giọng hắn, cùng tiếng thở đều đều của Thiện Kiều.
Hắn cứ thế ngắm nhìn bóng lưng anh, giây lát sau lại nói: "Anh, ngủ ngon."
Người thức trắng ban đêm thường thiếp đi lúc rạng sáng, hơn 6h Diệp Tiểu Thuyền mới chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại thì tuyết đã ngừng trời đã quang, ánh nắng và phản chiếu của nền tuyết rọi vào qua màn cửa mỏng manh, chiếu sáng cả căn phòng đơn sơ.
Chiếc giường gần cửa sổ đã trống không, chăn mền được gấp gọn thành từng khối, đúng chuẩn tay nghề của nhà binh.
Diệp Tiểu Thuyền có chút thảng thốt, nhưng cũng không quá lâu.
Năm 18 tuổi bám theo Thiện Kiều lên tàu đi Tây Bắc, khi tỉnh lại không thấy đối phương đâu, hắn đã gấp gáp chạy khắp cả toa tìm, đến cuối còn gần như khóc lên.
Nhưng hiện tại hắn biết, Thiện Kiều nhất định sẽ không im ỉm vứt bỏ hắn như thế.
Hắn đang làm vệ sinh cá nhân thì cửa phòng mở ra, Thiện Kiều trở lại với một túi đồ ăn sáng, "Dậy rồi đấy à?"
"Vâng." Diệp Tiểu Thuyền nhanh chóng nhổ bọt súc miệng vài cái rồi chạy ra xem, "Bánh xoắn?"
"Nhà anh Lỗ tự làm đấy." Thiện Kiều nói, "Dậy rồi thì ăn luôn đi, lát nữa xuất phát sớm."
Diệp Tiểu Thuyền cầm bánh xoắn lên, món này là đặc sản Viễn Thành, nhìn giống bánh bao nhưng ngon hơn nhiều, đến Viễn Thành hắn mới được ăn thử lần đầu. Tay nghề nấu ăn của Thiện Kiều rất được, nhưng lại không bao giờ làm bánh xoắn. Hắn muốn ăn thì chỉ có thể sang mấy tiệm của người dân tộc thiểu số đối diện ngõ vào Có Biển, mua mấy bọc lớn về.
"Để chạy về kịp bữa trưa à?" Diệp Tiểu Thuyền nói: "Hẳn là bọn họ không định qua đêm ở Viễn Thành, ăn trưa xong sẽ đi luôn nhỉ."
"Bọn họ" chính là hai chiến sĩ đưa Thiện Kiều về kia.
Thiện Kiều im lặng một lát, mới "Ừ."
Diệp Tiểu Thuyền vừa dọn đồ vừa nói: "Anh, em có thể giúp anh. Giờ em cũng biết nấu mấy món đơn giản rồi."
Thiện Kiều không từ chối, "Được."
Sau một đêm dính phải tình huống khẩn cấp, đường từ Dương Thụ đến Viễn Thành đã thông trở lại. Do đi từ sớm, cả đường gần như vắng tanh. Hai chiếc xe nối đuôi nhau giữa không gian bao la, gần như song song với núi tuyết trắng như mây ở đằng xa.
Thấy Diệp Tiểu Thuyền và Thiện Kiều về cùng nhau, Tiểu Trư cả kinh cứng họng hồi lâu, trong khi A Quý thì không ngây ra như vậy, mà vội vàng xông tới ôm Diệp Tiểu Thuyền.
Hai chiến sĩ hoàn thành nhiệm vụ cũng định rời đi luôn.
Thiện Kiều lại bảo Tiểu Trư mời bọn họ vào nhà, "Ở lại ăn trưa đã."
Một người nói: "Đội trưởng, không cần đâu."
"Mệnh lệnh cuối cùng dành cho các cậu đấy." Thiện Kiều nói: "Ở lại ăn đi."
Hốc mắt hai người lập tức đỏ ửng.
Trong phòng bếp chỉ có Thiện Kiều và Diệp Tiểu Thuyền, Diệp Tiểu Thuyền lo rửa rau nhặt rau, còn phần lớn việc thái thịt nấu nướng cần kĩ thuật đều do Thiện Kiều đảm nhiệm.
Ngoài ra, Diệp Tiểu Thuyền còn làm cả một đĩa trứng trưng cà chua.
"Anh, em còn biết rang hạt dẻ nữa đấy." Diệp Tiểu Thuyền nói, "Nhưng mà ở đây không có dụng cụ."
Thiện Kiều nói: "Để lần sau rồi rang."
Tay cầm đồ bếp của Diệp Tiểu Thuyền khựng lại, nhớ trước kia hắn khăng khăng muốn trả tiền cho Thiện Kiều, anh cũng đã từng nói—Sau này rồi tính.
Sau này, lần sau, đều là từ chỉ tương lai, đều là một dạng hứa hẹn.
Nguyên một bàn ăn la liệt món. Song có lẽ vì quen tác phong giải quyết đồ ăn cấp tốc của lính đặc chủng, bữa cơm tưởng chừng sẽ kéo dài rất lâu ấy đã kết thúc rất nhanh.
Diệp Tiểu Thuyền thức thời tránh đi, nhường lại không gian cho Thiện Kiều và hai chiến sĩ kia.
Bọn họ đứng nói chuyện dưới giàn nho, được một lát, Thiện Kiều đưa hai người ra ngoài cửa, rồi lại tiễn ra đầu ngõ.
Bấy giờ Diệp Tiểu Thuyền mới ra theo, từ xa nhìn bọn họ đứng cạnh xe quân đội, hai người giơ cánh tay phải hành quân lễ, Thiện Kiều cũng đứng thẳng đáp trả tương tự.
Xe quân đội lái đi, Thiện Kiều vẫn đứng ở cửa ngõ.
Diệp Tiểu Thuyền nhận ra năm đó mình đã sai quá sai.
Gã đàn ông đến từ Nam Thành đã chỉ lên cánh ưng trên bầu trời, nói ưng tận hưởng cuộc sống tự do, không bao giờ bị ràng buộc bởi bất kì ai, nói Thiện Kiều cũng là một người như vậy.
Nhưng kì thực Thiện Kiều không thế.
Thiện Kiều có quá nhiều ràng buộc, Ngọc Hà, quân đội, chiến hữu, dân chăn nuôi vùng biên cảnh, Hữu Hải, Tiểu Trư, A Quý...
Và cả hắn.
Trời bắt đầu đổ tuyết lần nữa, Thiện Kiều mới xoay người lại.
Diệp Tiểu Thuyền tiến ra đón, gần tới nơi còn chuyển hẳn thành chạy.
"Anh!"
"Về thôi."
Đang mùa ế du lịch, Có Biển không có khách. Chiều đến, Thiện Kiều không đi nghỉ ngơi, mà cầm hộp dụng cụ đi kiểm tra cửa sổ bị hỏng vì gió tuyết.
Cứ thế bận bịu đến tận tối.
Phòng gác mái mùa đông không thể ở, giường của Diệp Tiểu Thuyền trước kia cũng đã dành lại cho nhân viên tình nguyện đến từ Kazak, nhưng dọn qua một phòng cho khách để Diệp Tiểu Thuyền vào ở thì không thành vấn đề.
Diệp Tiểu Thuyền nhìn về phía Thiện Kiều.
Thiện Kiều cầm chìa khóa xe lên, hỏi: "Em muốn ở lại cùng bọn Tiểu Trư, hay là về với anh?"
A Quý thì mong Diệp Tiểu Thuyền ở lại, hào hứng hô lên: "Tiểu Thuyền, để tôi dọn giường cho cậu!"
Để rồi bị Tiểu Trư đạp cho một cái la oai oái.
Diệp Tiểu Thuyền bật cười thành tiếng, đi đến cửa ghế phụ, "Anh, em về với anh."
Viễn Thành chẳng lớn bao nhiêu, đi từ Có Biển đến chung cư Bách Diệp chỉ mất tầm 10 phút, quá ngắn để Diệp Tiểu Thuyền hay Thiện Kiều nói ra được chuyện gì trọng đại.
Vừa về lại chung cư Bách Diệp sau hai năm, Diệp Tiểu Thuyền đã lập tức đi xem bình nước nóng.
Bình nước nóng trước kia bị hỏng, chính hắn đã trông cho thợ sửa trước khi đi xa.
"Không phải xem, có nước nóng rồi." Thiện Kiều lên tiếng.
Lúc rời khỏi Thải Ba, Diệp Tiểu Thuyền đã định ở lại Có Biển một thời gian ngắn, nên cũng mang theo ít đồ để thay.
Hiện tại, tất cả hành lí này đều đang nằm trong phòng khách nhà Thiện Kiều.
"Anh, anh đi tắm trước đi." Diệp Tiểu Thuyền ngồi xổm trước hành lí, nói: "Em dọn qua đồ cái đã."
Thiện Kiều "ừ" một tiếng, đến khi ra khỏi phòng tắm mới thấy Diệp Tiểu Thuyền chỉ lấy một bộ quần áo ra để thay, còn đâu vẫn cất nguyên ở trong túi đặt cạnh tường, hiển nhiên là đã "dọn" xong.
Thiện Kiều thở dài, nhìn quanh nhà một lượt, đồ dùng trong nhà anh rất ít, chỉ có tủ phòng ngủ mới chưa được đồ.
"Xếp quần áo vào đây đi." Thiện Kiều chỉ chỉ vào một khoảng trống trong tủ.
Diệp Tiểu Thuyền xách theo túi hành lí, trong ngực lại run lên một trận.
Thiện Kiều chỉ chỗ xong ra ngoài, nhà đã mấy tháng không ai ở, cần phải quét dọn qua một chút.
Diệp Tiểu Thuyền vẫn đang xếp từng cái quần cái áo vào tủ.
Kì thực chẳng có bao nhiêu, là do hắn chậm rề rề, đầu óc trống rỗng nên động tác trên tay cứ như quay chậm.
Sau đó, bọn họ cùng nhau dọn nhà, xong xuôi thì ngồi xuống hai đầu sofa, mở TV đang chiếu một trận bóng đá.
Nhưng Diệp Tiểu Thuyền lại chẳng nghe lọt bất cứ lời nào của bình luận viên.
"Anh, có lẽ em sẽ ở lại một thời gian." Diệp Tiểu Thuyền nói, "Hiện tại Thải Ba cũng không buôn bán gì, tháng 1 em lại về, sau đó bận tới Tết."
Thiện Kiều nói: "Ừ."
Diệp Tiểu Thuyền nói: "Về sau em có thể bày hàng của em ở Có Biển không, bán cho khách như đặc sản địa phương ấy?"
Thiện Kiều quay đầu sang nhìn hắn.
Hắn vội giải thích: "Em sẽ không bày không đâu mà."
Thiện Kiều bỗng cười lên thành tiếng.
Diệp Tiểu Thuyền: "Anh?"
"Cứ bày đi." Thiện Kiều nói.
Trận bóng tẻ nhạt vô vị, 90 phút qua đi mà tỉ số vẫn 0-0, cổ động viên cả hai bên đờ ra như mộng du.
Lúc tiếng còi chung cuộc vang lên, Thiện Kiều nói: "Năm ngoái anh đã đến Lâm Thành."
Diệp Tiểu Thuyền khẽ giật minh
"Anh trông thấy em rang hạt dẻ, cũng thấy cả hình xăm trên cổ em." Thiện Kiều nói, "Người mà em cảm giác được, đúng là anh."
-
vtrans by xiandzg
Danh sách chương