Editor: Leo Sing

“Ân đại ca, vị Vương đại nương kia vẫn còn mở sạp bên bờ hồ mưu sinh nữa không?”

“À, bà ấy đã sớm qua đời rồi. Tay nghề thêu thùa của con dâu bà ấy rất giỏi, được một tú nương nhà quan lớn nhìn trúng, mời nàng ấy đến dạy tiểu thư trong phủ. Mỗi tháng được lĩnh một số lượng bạc cố định, cuộc sống an ổn hơn.”

“Chẳng trách sau này đệ tìm khắp nơi cũng không thấy sạp hàng đó nữa. Túi hà bao của họ được thêu thật sự rất tinh, đệ còn tính mua một để dựa theo mà bắt chước thêu thử.”

“Đệ muốn à, ta cũng có một cái.” Ân Nhược Dương vừa nghe nói là nàng muốn, liền không kịp nghĩ ngợi đã lấy hà bao trong lòng ra, vừa đưa trước mắt nàng đột nhiên nhớ lại vội rút tay về, thế nhưng vẫn bị Liễu Xuân Nùng thấy được.

Một cái hà bao màu xanh phỉ thúy, bên trên thêu một con vịt dùng chỉ vàng óng ánh, bức tranh thêu cực kỳ sống động tựa như con vịt bên trong đang muốn nhảy ra ngoài. Chỗ thắt của hà bao có một sợi dây tua cũng màu xanh phỉ thúy, trông như cây Bồ Quỳ trong vườn.

Liễu Xuân Nùng đỏ ửng hai gò má: “Cái này...... không phải là hà bao ngày đó đệ đưa cho huynh sao? Sao huynh lại giữ nó?”

Gương mặt Ân Nhược Dương cũng đỏ bừng, “Ta không phải tự tiện cầm lấy đi mà mua lại từ Vương đại nương.”

Sóng mắt Liễu Xuân Nùng khẽ lưu động, giọng như nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Vậy tại sao huynh...... lại muốn mua nó?”

Ân Nhược Dương im lặng. Tại sao lại muốn mua nó? Tất nhiên là có duyên cớ, nhưng là duyên cớ này, không thể nói được.

Nhớ rõ ngày ấy hắn đến Trác phủ, Trác Dật Phi kích động nói cho hắn biết: “Cô và biểu muội của ta đã đến rồi.”

“Phải không? Nhắc tới lâu như vậy, cuối cùng đến, các nàng dọc theo đường đi được.”

“Trên đường đi cô bị nhiễm chút phong hàn nên ngã bệnh. Biểu muội thì ổn hơn, chẳng qua do đường xá xa xôi cho nên trông có vẻ hao gầy nhu nhược. Hai người cần phải điều dưỡng một thời gian là ổn.”

Ân Nhược Dương cười hỏi: “Dung mạo, tính tình của biểu muội đó như thế nào? Ta sớm nghe nói Trác bá phụ muốn hai người kết hôn để hai nhà thân càng thêm thân.”

“Xuân Nùng quả thật dịu dàng tú lệ. Hôm nào đó ta sẽ để huynh gặp muội ấy.”

Xuân Nùng?! Nội tâm Ân Nhược Dương chợt nảy nhịp, giống như dây đàn bị đứt......

Hắn im lặng, Liễu Xuân Nùng cũng im lặng. Một lúc sau lại đột nhiên nói: “Kỳ thật khi đệ tới Dương Châu, cũng không biết ý tứ của mẫu thân và cậu mợ.”

Bỗng nghe một câu không rõ đầu đuôi, Ân Nhược Dương lại hiểu rõ hàm ý của nó. Đấy nghĩa là nàng cũng không biết chuyện kết hôn để hai nhà thân càng thêm thân này. Nhưng đó cũng là theo quy củ thường tình đối với hôn sự của con gái, trưởng bối hai nhà chắc là chưa nói rõ cho nàng biết.

Ân Nhược Dương đầu tiên cảm thấy vui vẻ, sau đó lại ưu sầu như cũ. Việc đã đến nước này, còn có có thể nói cái gì.

“Thế à? Nhưng Trác bá phụ từng nói rằng cháu gái ngoại của mình công dung ngôn hạnh, không thứ nào không tốt, nên ông sớm muốn để Dật Phi kết thân rồi. Dật Phi huynh lại là một người quân tử, có thể trông cậy.”

Cười lớn nói một hơi, từng câu từng chữ như kim châm đâm vào trong trái tim hắn.

Liễu Xuân Nùng nhìn hắn thật lâu, cúi đầu xuống, không nói lời nào.

***

Nửa tháng đã qua, lầu Yên Vũ vẫn ầm ỹ như trước. Không những Dương Châu, ngay cả ở Kim Lăng cũng có người thấy hiếu kỳ với chuyện này mà đến đây. Dù vậy cây đàn kia dù trải qua hơn vạn bàn tay vẫn yên lặng không vang tiếng.

Trác Dật Phi sau sự kiện ôm cầm rời khỏi phủ đêm khuya chưa về, lại xuất hiện tình huống “trượt chân rơi xuống hồ”, Trác lão gia và phu nhân nhất thời cản trở hành tung của hắn ngay. Vào đêm sau họ cương quyết cũng không đồng ý cho hắn đi một mình rời khỏi phủ. Hắn không thể đến Sấu Tây Hồ vào ban đêm, đành phải dời gót đến nhà thủy tạ bên sông ở hậu hoa viện để giải sầu.

Một quyển sách, một cây cầm, một bầu rượu, một ngọn đèn dầu.

Hắn ở trong nhà thủy tạ lấy cầm thư làm bạn, bầu rượu nhạt trợ hứng, tình hình yên lặng tĩnh tâm như thế làm phu thê Trác thị cực an tâm.

Thế nhưng không có ai biết, trong, đêm khuya thanh vắng, đứng bên cửa sổ trong nhà thủy tạ không phải chỉ có một mình Trác Dật Phi.

Trăng lên đỉnh đầu, vằng vặc sáng ngời.

Ánh trăng xuyên thấu qua cánh cửa sổ đang mở ra, rọi lên cây đàn cầm đặt trước cửa sổ. Sương nhẹ như phấn bạc rơi xuống, cây đàn cầm tỏa ánh sáng dịu nhẹ quanh thân. Ban đầu là hào quang nhàn nhạt, thế nhưng không chỉ dừng ở đó. Dần dần nó sáng chói lọi hơn, lóe mờ mắt xung quanh. Đang lúc hoa mắt vì hào quang, thân cầm chợt lóe ánh sắc bảy màu. Đột nhiên cây đàn cầm biến mất đi, thay vào đó là một thiếu nư dung nhan tuyệt trần đứng bên cưa sổ. Nàng nở nụ cười ngọt ngào, đầy quyến rũ.

“Lục Đồng, sao hôm nay trông nàng biến hóa nhanh hơn khi xưa vậy?”

“Bởi vì tu vi của ta ngày càng tiến bộ hơn, cho nên thời gian biến đổi hình dạng cũng theo đó mà nhanh hon hơn.”

Nàng cười khanh khách ngồi trước mặt Trác Dật Phi, vươn cổ tay trắng ngần đặt gần bên mũi mình, khẽ ngửi.”Thơm quá, chàng dùng nước hương nào để lau thân cầm thế?”

Mỗi ngày khi đêm cầm đến lầu Yên Vũ, để cho ngàn cánh tay đến thử gảy đàn. Khi vừa về tới nhà, Trác Dật Phi liền liên tục lấy khăn gấm đã nhúng qua nước hương mà chà lau khắp thân đàn một phen.

“Ở hai cây Bưởi phía trước, trên cây đã nở rộ nhiều đóa hoa trắng nhỏ, mùi hương nồng nàn dịu dàng. Ta lại bảo người khẽ rung làm rơi một ít cánh hoa, ngâm vào trong nước rồi dùng nó để lau thân cầm. Mùi hương thanh nhã chứ?”

“Phải, thật sự là thơm quá.”

Lục Đồng giơ cổ tay lên trước mũi ngửi đi ngửi lại, trông thật ngây thơ dễ thương. Trác Dật Phi nhìn thấy cảm giác trái tim rung động, tâm thức bỗng có một khao khát muốn đến ngửi hương thơm ấy.

“Dao Cơ, ngươi có ngửi thấy không?”

Trong nhà thủy tạ vốn chỉ có hai người bọn họ, giờ bỗng có một giọng nói thứ ba khẽ khàng lên tiếng: “Hương thơm của hoa Bưởi vô cùng thanh nhã. Tựa như mùi hoa Sơn Chi vậy. Ngày trước ta cũng từng thích mang túi hương có chứa hoa Bưởi. Hơn nữa còn đưa cho Tần Tình một cái.”

Nhắc tới Tần Tình, Lục Đồng lập tức sốt sắng lên:”Làm sao đây Dao Cơ, đã tìm hơn nửa tháng rồi vẫn không có thấy được Tần Tình. Ta nghĩ có lẽ hắn hẳn là không ở vùng Giang Nam này.”

“Không, hắn thật sự ở vùng Giang Nam này. Trước kia có một lão quỷ khá ấn tượng với hắn nói rằng Phán quan ngày đó kiểm tra cuộc đời kiếp trước của hắn, thì biết được hắn và một cô gái Giang Nam có tình kiếp thế nhưng bị hãm hại. Nên ngài cho hắn bảy kiếp sống tại Giang Nam. Để cho hắn sinh ra ở Giang Nam, lớn lên ở Giang Nam, yêu hận tình thù đều xảy ra ở Giang Nam. Một hồn phách chuyển kiếp bảy lần đều ở cùng một nơi là điều cực kỳ hiếm thấy. Cho nên lão quỷ vẫn nhớ hắn.”

“Một khi đã như vậy, ta sẽ nâng cao tiền thưởng lên, cố gắng phát tán tin tức cho nhiều người biết tới. Tranh thủ kiếm thêm nhiều người đến thử cầm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện