Editor: Kiều Tiếu
Miêu Vũ đã phát ngốc một lúc lâu, hơn nửa ngày sau, nhịn không được lại nhìn về phía chiếc áo khoác màu đen được treo trên tủ.
Đó là quần áo của bọn cướp.
Nhưng cô không nỡ ném đi, sau khi giặt sạch thì treo lên đó.
Trong đầu Miêu Vũ nhớ lại cảnh tượng người kia khoác áo khoác lên người cô, ôm cô ra ngoài, thế là chiếc áo kia nhìn qua ấm áp hơn không ít.
Cứ nghĩ như vậy, cô nắm thật chặt điện thoại.
Miêu Vũ đột ngột đăng weibo, còn là đề tài kiểu này, nên nhiệt độ lại lần nữa tăng cao.
Nề hà, 'anh hùng' của cô hoàn toàn không có thói quen xem weibo, dù cho mọi người trên mạng nhiệt liệt nghị luận thế nào, 'anh hùng' cái gì cũng không biết.
'Anh hùng' hiện giờ cũng đang rất khó khăn.
Ban đêm buông xuống, Nam Tinh đang bôi thuốc cho Quyền Tự, thuốc còn chưa bôi xong thì nhận được cuộc gọi từ Nam Tình.
Nam Tình hỏi.
"Đang ở đâu?"
"Bên ngoài."
Bên đối diện bỗng nhiên khựng một chút,
"Nam Tinh, em đừng nói với chị là, em với tên đàn ông kia đã pha trộn một ngày một đêm."
Nam Tinh lắc đầu.
"Không có."
Hôm nay cô còn đi ra ngoài cứu người.
Quyền Tự ngồi trên sô pha, áo bệnh nhân bị kéo lỏng, mí mắt hắn giật giật.
Cũng không biết Nam Tình có tin tưởng hay không, qua hồi lâu, đầu bên kia điện thoại mới mở miệng.
"Nếu không có ở cùng thì buổi tối hôm nay về nhà đi. Ngày mai đến công ty làm trợ lý."
Vừa nghe xong, vành tai của Nam Tinh đã bị người nào đó cắn một cái.
Phảng phất như nhắc nhở cô, còn có một người ở bên cạnh.
Nam Tinh liếc hắn một cái, dừng một chút.
"Ngài mai em sẽ đến thẳng công ty."
Vừa nói hết câu, Nam Tình bên kia đột nhiên an tĩnh lại.
Ý tứ của Nam Tinh chính là, ngày hôm nay sẽ không về nhà.
Mà cô không về nhà thì còn có thể làm gì? Còn không phải là ở chung với tên đàn ông không biết từ chỗ nào chui ra đó sao? Phải biết rằng, cô em gái này của cô mới mười tám tuổi, hiện giờ những tên đàn ông ngoài xã hội giỏi nhất là lừa bịp những thiếu nữ vô tri.
Đặc biệt là loại hình ngây thơ ngốc nghếch lại lắm tiền như Nam Tinh.
Nam Tình hít sâu một hơi,
"Nam Tinh, chị ở nhà đợi em, bây giờ trở về ngay, nửa giờ sau mà không thấy em, chị sẽ đến tận nơi đón em đấy."
Nói xong, tút tút, cuộc gọi kết thúc.
Nam Tinh bôi hết chỗ thuốc còn dư lên chỗ dị ứng trên người hắn, sau khi làm xong, cô đứng lên.
"Em đi về trước."
Quyền Tự nâng mắt lên nhìn cô, con ngươi màu xám nhạt sâu kín.
"Em cũng không thể vẫn luôn ở chỗ ở của anh được."
Cho nên sớm hay muộn cũng phải trở về.
Lúc này, tựa hồ Quyền Tự mới nhớ tới, cho dù có yêu đương cũng không thể suốt ngày đè người lên giường hết ôm lại hôn.
Cứ nghĩ như vậy, Quyền Tự có phần khó chịu.
Trong lúc trầm mặc, Bạch Vũ đi đến.
Hắn thấp giọng nói:
"Thiếu gia, chủ tịch tới."
Nói xong, một người đàn ông mặc tây trang ngồi trên xe lăn được một người vệ sĩ đẩy vào.
Người đàn ông này có khuôn mặt lạnh nhạt, giữa mày toát ra khí thế bễ nghễ của thượng vị giả.
Trong tay người đàn ông cầm một chuỗi tràng hạt, vừa vào phòng, lực chú ý đã rơi xuống người Nam Tinh.
Quyền Tự ôm chặt Nam Tinh vào trong lòng ngực, ngẩng đầu nhìn về phía Quyền Nhung, chậm rãi nói.
"Anh."
Hắn gọi một tiếng.
Rất nhanh Nam Tinh đã biết người đến là ai.
Quyền Nhung.
Anh trai Quyền Tự.
Mọi người vẫn truyền tai nhau, chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn tài chính Quyền thị, sát phạt quyết đoán, lắm mưu nhiều kế, là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Ánh mắt của Quyền Nhung đảo qua hai người, tràng hạt trong tay đong đưa một lát.
Tuy rằng trước đó hắn đã biết A Tự thực để ý cô gái tên Nam Tinh này.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy bộ dáng như người bình thường của Quyền Tự, có thể thản nhiên ôm cô gái đó vào trong lòng ngực, nội tâm của hắn vẫn có chút kinh ngạc.
Hắn thân là anh trai, chứng kiến A Tự lúc 5 tuổi được cứu ra từ tổ chức phi pháp mà tàn nhẫn kia, lúc đó hắn có bộ dáng nửa người nửa quỷ, thậm chí người trưởng thành mới nhìn qua cũng phải sợ hãi.
Dáng vẻ không thể nào chịu được bất kỳ ai đến gần, phải tốn sức lực rất lớn mới có thể đè nén sự ghê tởm trong lòng để đứng chung một phòng với người khác.
Kẻ làm anh trai như hắn, qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thể nói chuyện trong khoảng cách gần.
Ánh mắt của Quyền Nhung lại lần nữa đảo qua trên người Nam Tinh, rốt cuộc mở miệng.
"Cuối cùng cũng được gặp, Nam Tinh."
Nghe đến đây, Nam Tinh liền nhận thấy cánh tay đang ôm hông cô thoáng dùng sức.
Động tác của Quyền Tự, bị Quyền Nhung xem hết vào trong mắt.
Trong giọng nói lạnh băng của Quyền Nhung mang theo vẻ trào phúng.
"Mấy ngày hôm trước còn hộc máu hôn mê được nâng về nhà, không qua mấy ngày lại dị ứng vào bệnh viện, Tế Thành này, không giống một nơi có thể dưỡng bệnh, ngược lại giống như khắc em đấy."
Đầu Quyền Tự gác lên vai Nam Tinh, giọng nói khàn khàn.
"Chỉ vì việc này?"
Quyền Nhung không nói chuyện, chỉ xoa xoa mấy hạt châu trên tay.
Nam Tinh đứng lên.
Ý tứ trong lời nói của Quyền Nhung rất rõ ràng, là có chuyện muốn đơn độc nói với Quyền Tự.
Cô cũng nên đi rồi.
"Em đi trước, chị gái em đang đợi em."
Quyền Tự cầm cổ tay cô, hiển nhiên không muốn thả người về.
Giằng co hơn nửa ngày, cuối cùng Nam Tinh mới được bước ra khỏi cửa.
Nam Tinh vừa đi, Quyền Tự ngả người vào sô pha, một chút cảm xúc trên mặt đều biến mất hầu như không còn, con ngươi màu xám nhạt nâng lên, sâu kín nhìn chằm chằm anh trai mình.
Thực rõ ràng, đối với việc anh trai đến thăm, không hoan nghênh chút nào.
Quyền Nhung làm như không thấy được biểu tình của hắn.
"Cô gái kia là người của Nam gia, chuyện đấu thầu làng du lịch, anh sẽ an bài hai người nữa tới giúp em."
Quyền Tự chậm rãi hỏi,
"Sợ em thiên vị Nam gia?"
Quyền Nhung hỏi lại,
"Nam Tinh mở miệng, em sẽ không giúp?"
Quyền Tự rũ mắt xuống.
Đầu gỗ nhà hắn, không có khả năng mở miệng nhờ hắn chuyện này.
Nếu thật muốn cầu xin hắn hỗ trợ, vậy khen ngược.
Dưới bóng đêm, sắc mặt của Quyền Tự tái nhợt, nhìn qua có vẻ không giống bình thường.
Quyền Nhung mở miệng.
"Tống Cảnh Hiên đâu rồi? Nghe nói đã tìm được một hacker lợi hại, phá giải được văn kiện kia."
Lúc chân Quyền Nhung còn chưa bị thương đã từng ở trong bộ đội hai năm, trước khi hắn xuất ngũ còn thời thời khắc khắc truy đuổi tổ chức Ám Gen. Việc này có quan hệ mật thiết với em trai hắn.
Sau khi xuất ngũ, tập đoàn tài chính Quyền thị vẫn luôn đập tiền vào trong đó, những sự việc liên quan đến tổ chức này, hắn cũng chú ý từng chút một.
Quyền Tự nghe xong, khẽ nhíu mày.
Hình như, từ giữa trưa tới giờ vẫn luôn không gặp được hắn.
Thời gian dài như vậy chắc hẳn phải xem xong văn kiện kia rồi chứ.
Tống Cảnh Hiên tên kia là kẻ không thể che giấu được chuyện gì, đến tận giờ này mà vẫn chưa nói một tiếng.
Xem ra trong tập văn kiện kia, thật sự ẩn giấu không ít thông tin.
Khách sạn Cảnh Thành, phòng vip tầng mười bày.
Trong đó thường xuyên vang lên những động tĩnh kỳ quái.
"Nôn!"
"Giờ mới là video thứ hai, còn nhiều video như vậy, không được, không được, nhìn không nổi, nôn!"
Từng tiếng ác hàn vang lên từ căn phòng này.
Hai binh lính có đeo quân hàm trung úy mặc quần áo ngụy trang, sôi nổi chạy vào WC, tranh bổn cầu nôn khan.
Sắc mặt Tống Cảnh Hiên thâm trầm.
Văn kiện King phá giải, tổng cộng có 138 video.
Bình quân mỗi video có độ dài 3 tiếng.
Văn kiện thiết kế phức tạp thế nhưng lại bảo tồn được ký lục từ mười mấy năm trước, tổ chức Ám Gen lấy người sống làm thí nghiệm.
Trong chỗ video đó, có gần 70 video quay lại một cậu bạn nhỏ.
Ký lục tỉ mỉ hành trình của cậu bạn nhỏ từ khi bắt đầu là năm 3 tuổi, cho đến tận năm 5 tuổi.
Cũng là đứa trẻ duy nhất sống sót.