Editor: Kiều Tiếu
Bên phía Nam Tinh truyền ra động tĩnh, tức khắc những người trong lớp nhất trí nhìn về phía cô.
Những cô gái còn đang thảo luận về idol đột nhiên an tĩnh.
Ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm bản chữ ký rơi xuống đất.
Lúc đó, điện thoại của Nam Tinh vang lên tiếng tích tích tích.
Wechat của Nam Vũ hiện lên.
“Thấy món đồ em để lại cho chị không? Nếu không có bạn tốt thì đem những thứ đó phát tán đi.”
Nam Tinh cúi đầu đọc xong tin nhắn, nhặt những tấm hình dưới đất lên, tiện tay để lên mặt bàn.
Sau đó nhắn lại, “Ừ”.
Nguyên chủ mới đến học ở Nhất Trung Tề Thành không lâu, tính cách hướng nội yếu đuối, hơn nữa thường xuyên bị Lâm Kiều Kiều và Chu Ny bắt nạt nên trong trường không có lấy một người bạn tốt.
Những nữ sinh bên cạnh bắt đầu túm tụm ríu ríu thảo luận, tầm mắt quét qua quét lại chỗ ngồi của Nam Tinh.
“A, mấy tấm đó là hình Nam Vũ đúng không? Trên đó là chữ ký của Nam Vũ tiểu ca ca?”
“Giả chăng? Cô ta lấy đâu ra nhiều bản chữ ký thế?”
“Không, là thật, tớ từng thấy chữ ký của Khoai Sọ rồi.”
Rốt cuộc có người nhịn không được, thò qua hỏi:
“Nam Tinh, sao cậu có được mấy bản chữ ký này thế?”
Nam Tinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, “Có người tặng.”
“Tặng? Đây, đây là chữ ký của Nam Vũ tiểu ca ca à?”
Nam Tinh chớp chớp mắt:
“Tiểu ca ca? Tuổi của hắn nhỏ hơn cậu mà?”
Ngữ khí của Nam Tinh nghiêm túc, không giống đang nói đùa, làm cho người nọ thoáng chốc ngại ngùng.
Nam Tinh thấy nữ sinh kia có vẻ xấu hổ, mở miệng, “Muốn?”
Đôi mắt cô gái trừng lớn, ánh mắt hi vọng: “Được chứ?”
Nam Tinh gật gật đầu, “Được.”
Nói, liền lấy một tấm hình đưa qua.
Có người thứ nhất ắt sẽ có người thứ hai, thứ ba.
Thực mau, tám bức ảnh đều phân phát hết.
Bởi vì bản chữ ký này mà lớp học rối loạn.
Các bạn học nam bĩu môi, khinh thường nhìn lại.
Cái người tên Khoai Sọ đó có đẹp trai thế không? Một bản chữ ký thôi có gì hiếm lạ chứ, cho ít tiền là có thể mua được rồi.
Bạn học nữ ngồi cùng bàn với Nam Tinh, vốn dĩ đang cúi đầu học tập, nhận thấy tiếng ồn bên cạnh càng lúc càng lớn, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua.
Vừa lật sách vừa mở miệng, “Chữ ký rất dễ làm giả, đừng để bị lừa.”
Nam Tinh nghiêng đầu nhìn bạn cùng bàn, “Cô cũng thích?”
Đáy mắt bạn cùng bàn lộ ra vẻ khinh thường, nhẹ nhàng cười, “Bản chữ ký thật mới có giá trị lưu niệm.”
Nói xong, ánh mắt lại nhìn vào sách giáo khoa, châm chọc nói:
“Có bản lĩnh làm giả mấy thứ này, chi bằng nghĩ cách để nâng cao thành tích bản thân đi, đường ngang ngõ tắt vô dụng.”
Mí mắt Nam Tinh khẽ nhíu, ngón tay cầm lấy bút bi trên bàn, nhẹ nhàng ấn hai cái.
“Cậu là niên cấp đệ nhất (người đứng đầu khóa học)?”
Bạn cùng bàn sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Nam Tinh:
“Cái gì?”
Nam Tinh nhìn bài thi 85 điểm của cô ta.
“Điểm này còn kém điểm của niên cấp đệ nhất khá xa. Có thời gian thì nên tự chú ý bản thân thì hơn.”
Lời này của cô nghiêm túc lại thật lòng.
Dứt lời, khuôn mặt của bạn cùng bàn lập tức đỏ lên, “Cậu!”
Bộ dáng thẹn quá hóa giận cộng với lòng tự trọng bị đả kích, hai mắt đỏ bừng.
Cũng may lúc này, chuông đi học vang lên, cô giáo dạy ngữ văn đi vào.
Trong lớp dần an tĩnh lại, bạn cùng bàn không nói gì nữa, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Nam Tinh.
Một bên khác, hậu trường sân khấu.
Nam Vũ vừa biểu diễn xong đi xuống sân khấu, do nguyên nhân tạo hình nên khuôn mặt thanh lãnh còn mang theo vẻ lạnh lùng.
Nhận lấy điện thoại từ tay trợ lý, nhanh chóng lướt xem tin nhắn…
Đằng sau, các fan điên cuồng hô to tên hắn, hận không thể hét bay nóc nhà.
Các thành viên còn lại của nam đoàn cũng đi xuống sân khấu, ôm lấy bả vai Nam Vũ.
“Nhìn gì mà chăm chú thế?”
Nam Vũ nhếch miệng, “Chị gái tôi hơi ngốc, hình như bị bạn cùng trường bắt nạt.”
Thành viên đó thò lại gần, nhìn thoáng qua.
“Cậu muốn hỗ trợ? Nhưng cậu không đi học a, cho dù giúp một lần, cậu cũng không thể khiến người ta dừng bắt nạt chị ấy? Không chừng còn bị bắt nạt thảm hơn.”
Nam Vũ gật đầu.
Hắn đang suy xét tới vấn đề này, “Cho nên tôi để lại mấy tấm ảnh có chữ ký cho chị ấy.”
“Để làm gì?”
“Hối lộ bạn học.”
Thành viên kia chép chép miệng, “Cái chiêu không biết xấu hổ đó, cậu cũng nghĩ ra?”
Nam Vũ nhún vai, “Dùng được là được.”
Nhìn tin nhắn Nam Tinh nhắn lại.
Hẳn là hữu dụng.
Nghĩ như vậy, Nam Vũ duỗi tay cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai bên cạnh đội lên đầu.
Rời đi cùng trợ lý và các đoàn đội thành viên, chạy tới sân khấu tiếp theo.
Nam Tinh ngồi trong lớp nghe hết chương trình học của buổi sáng.
Sách trong tay lật liên tục.
Vừa đến giờ tan học, xung quanh cô trở nên rất náo nhiệt.
“A, Nam Tinh, cậu lấy đâu ra bản chữ ký này đấy?”
“A, Nam Tinh, cậu còn có không? Chỉ có mấy tấm này thôi sao?”
“Tớ nhờ người đem bản chữ ký này ra tiệm giám định rồi, nó là thật! Thật là chữ ký của Khoai Sọ!”
“A a a a a a, trời ạ, đây là may mắn từ đâu tới a, bản chữ ký từ trên trời rớt xuống! Nam Tinh thật quá tốt rồi!”
Đương nhiên, mấy người được cầm bản chữ ký thật trong tay rất vui vẻ.
Còn mấy người không được thì tỏ vẻ hoài nghi, không tin lắm.
“80% là bắt chước.”
“Đúng vậy. Khoai Sọ rất ít khi ký tên. Làm sao Nam Tinh lấy được nhiều bản chữ ký như thế?”
“Mấy trò này chỉ lừa được mấy người không biết gì.”
“Còn dám nói theo đuổi thần tượng, chữ ký của idol mình thế nào còn không biết?”
“Hơn nữa, Nam Tinh chẳng phải mới từ viện phúc lời chuyển ra sao? Cô ta lấy đâu ra nhiều bản chữ ký thế? Không lẽ do Khoai Sọ đi viện phúc lợi làm công ích đưa cho?”
Lời trong lời ngoài, âm thầm trào phúng.
Cũng may ầm ĩ không lâu, chuông vào học vang lên, lúc này mới gián đoạn những lời khắc khẩu.
Tiết này là tiết Toán.
Thầy giáo dạy Toán là một người đầu hói, đeo một chiếc kính mắt, trên mặt để một chòm râu nhỏ.
Mới bước vào lớp, thầy dậy Toán cầm một bài thi đi tới trước mặt Nam Tinh.
Giọng nói của thầy ý vị thâm trường.
“Bài tập sáng hôm nay, do trò làm?”
Nam Tinh nhìn lướt qua tên, “Dạ.”
Trong lớp một mảnh yên tĩnh, ánh mắt nhất trí nhìn về phía Nam Tinh.
Giây tiếp theo,thầy giáo đột nhiên lấy ra một tập giấy.
Đề thi giống nhau như đúc, âm thanh có chút hung dữ.
“Làm lại một lần cho thầy xem xem.”
Bạn cùng bàn cười ra tiếng, phảng phất thầy giáo đang ở trước mặt các bạn học khác khiến cho Nam Tinh bị bẽ mặt, giúp cô ta thoải mái hơn nhiều.
Nam Tinh cầm lấy bút, bắt đầu làm.
Làm cực nhanh.
Chẳng mất bao lâu đã điền xong.
Thầy giáo cầm lấy bài thi, nhìn câu hỏi cuối cùng, híp híp mắt.
“Câu hỏi cuối cùng này, để cả nửa trang giấy cho trò viết cách làm, thế mà trò chỉ điền đáp án? Trò cho rằng trò đang chơi trò điền số à??”
Nói dứt câu, những tiếng cười cợt từ các bạn trong lớp bắt đầu vang lên.
Nam Tinh lắc đầu:
“Đáp án không điền lung tung, là đáp án đúng.”
Thầy toán học trước hết là đọc kỹ lại đề, sau đó nhìn chằm chằm Nam Tinh.
“Nhanh thế đã giải ra? Tính nhẩm?”
Thầy giáo nhìn Nam Tinh từ trên xuống dưới.
Chẳng lẽ, để sót một tiểu thiên tài?
Nhưng như thế này có phải là thiên tài quá rồi không? Nếu còn sống Einstein cũng chưa chắc giải ra trong thời gian ngắn như vậy.
Người nào đó chậm rì rì nói, “Đáp án đã học thuộc.”
Sắc mặt của thầy giáo cứng đờ.