Lục Chu thành công lấy được giấy chấp thuận từ Phùng Tư Lệnh, tuy rằng không thể thiếu được một trận phê bình, bởi Phùng Tư Lệnh vốn định phái người đi cùng Thẩm Diệc Hoan.
Nhưng tính tình của Lục Chu ông cũng biết, thật sự ương bướng, lại nói cấp dưới ông ai cũng vừa kính lại vừa sợ anh, ai dám nhận nhiệm vụ như vậy? Buổi chiều, bọn họ tới một cái trấn nhỏ nằm cạnh quốc lộ.
Thẩm Diệc Hoan từ bỏ việc quay chụp ở những nhà hàng quá nổi tiếng, đã có không ít tư liệu và video về chúng, cô hỏi thêm rất nhiều người mới chọn ra được một vài chỗ mục tiêu.
Không nổi tiếng, du khách cũng ít, lúc gọi cơm không cần xếp hàng, nhưng chất lượng coi như là tốt, người rất nhiều.
Thẩm Diệc Hoan tới đây không mang theo quần áo dày, đành mặc áo bông của Lục Chu, tay áo rất dài, có thể rụt cả cánh tay vào trong, cổ áo dựng thẳng lên, chỉ cần kéo khóa lên cao là đã che được một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cùng cái trán trơn bóng.
Ngoài cửa tiệm có mấy chiếc xe đang đỗ, thời tiết khô ráo, cát bụi nhiều, xe nào cũng bẩn.
"Ra khỏi quân doanh đừng chạy loạn, theo sát anh." Lục Chu nói.
Thẩm Diệc Hoan không để bụng: "Nào có nhiều người xấu như vậy."
"Anh không xác định được mình có phải là mục tiêu của bọn chúng không, nếu đi với anh, e là bọn chúng sẽ xuống tay chỗ em."
Động tác Thẩm Diệc Hoan hơi ngừng lại, gật gật đầu: "Em biết rồi."
Lục Chu đã ở đây nhiều năm nên quen thuộc, anh dứt khoát gọi món, đều là đặc sản Tân Cương.
Thẩm Diệc Hoan ngồi trên ghế, chiếc ghế không có lưng tựa, bàn cũng làm từ gỗ, màu nâu, không phải gỗ đỏ sang quý, phía trên còn có vài chỗ lõm xuống.
Lục Chu gọi cơm xong trở về, xách ấm trà trên bàn rót ra hai ly.
Anh lại rút mấy tờ giấy ăn chùi qua cái bàn, chùi xong, khăn giấy màu trắng trở nên đen sì.
Tiệm này không có người phục vụ, mặt tiền cũng không lớn, nhìn qua rất cũ nát.
Đồ ăn lên rất nhanh, vàng óng ánh một mảnh, phần lớn đều có thịt bò thịt dê, chủ yếu là đồ nướng, hấp, xào.
Hơn nữa còn rất lớn, nhiều hơn rất nhiều so với các quán ăn ở thành phố.
"Anh gọi nhiều thế." Thẩm Diệc Hoan có chút giật mình.
Lục Chu nói: "Không phải em muốn chụp ảnh sao?"
"Nhưng mà ăn không hết, không phải anh nói không thể lãng phí đồ ăn à?"
Lục Chu: "Đây là vì công việc của em."
Trước hết Thẩm Diệc Hoan chụp mỗi món một tấm, sau đó là chụp đặc tả từng đĩa một.
Cô thường chụp thiên về phong cảnh, đây là lần đầu tiên làm về mảng mỹ thực, lại thêm rất lâu rồi chưa cầm máy ảnh nghiêm túc chụp, cho nên tới tới lui lui một hồi mới tìm được cảm giác.
Lục Chu ngồi một bên nhìn, chờ cô chụp xong.
Thẩm Diệc Hoan sợ anh đói, chỉ chỉ vào mấy món mình đã chụp xong: "Anh ăn trước đi."
Lục Chu: "Không vội."
"Em đoán chừng lát nữa mới xong." Thẩm Diệc Hoan giơ camera nói, "Anh đói không?"
"Không đói, em cứ từ từ làm."
Ánh đèn từ trần nhà rọi xuống, làm các món ăn trở nên óng ả, nhìn qua thực khiến người ta thèm thuồng.
Rốt cuộc cũng chụp xong, Thẩm Diệc Hoan nhìn lại thành quả từ đầu đến đuôi một lần, lại chụp lại mấy tấm chưa vừa lòng, lúc này mới tính là kết thúc.
Bắt đầu ăn, cô còn lấy ra một quyển sổ nhỏ, vừa ăn vừa ghi lại gì đó.
Đây là lần đầu tiên Lục Chu nhìn thấy bộ dáng cô làm việc nghiêm túc như vậy, lúc đi học anh còn chưa thấy cô viết chăm chú như thế bao giờ.
"Viết gì thế?" Lục Chu hỏi.
Thẩm Diệc Hoan không ngẩng đầu lên: "Lên tạp chí mỗi hình ảnh làm sao đủ, em ghi lại một chút hương vị của nó."
Lục Chu ăn rất nhanh, sau khi ăn xong liền gắp đồ ăn cho Thẩm Diệc Hoan.
So với tháng cuối cùng của năm lớp mười hai thì Thẩm Diệc Hoan bây giờ nghiêm túc hơn hẳn, Lục Chu chống cằm, ánh mắt dừng trên người cô, rất mới lạ.
Thẩm Diệc Hoan chú ý đến vẻ mặt của anh, nghiêng đầu nhìn qua một cái, hỏi: "Anh cười cái gì?"
"Hả?" Lục Chu cong môi, "Chưa từng thấy qua hình ảnh em như vậy."
"Cười nhạo em?"
"Không."
Thẩm Diệc Hoan hừ một tiếng, ghi thêm mấy chữ rồi khép sổ lại: "Anh may mắn lắm đấy, nếu năm cấp ba em nỗ lực học hành như bây giờ, anh không đứng đầu bảng được đâu."
Lục Chu bình tĩnh gật đầu "Ừ" một tiếng.
Thẩm Diệc Hoan được một tấc lại muốn tiến một thước, còn phải được người khác công nhận, cô hỏi: "Anh thấy em nói có đúng không?"
Lục Chu nói: "Đúng vậy."
Anh đưa một tờ giấy qua cho cô, lại nói, "Em muốn hạng nhất, anh chắc chắn sẽ không tranh."
Thẩm Diệc Hoan nghe thấy vậy liếc sang một cái: "Ai muốn anh nhường, em đây là tự dùng thực lực của mình."
Lục Chu: "Bằng thực lực thì anh cũng nhường em."
Thẩm Diệc Hoan lúc này mới vừa lòng.
Ăn xong cơm chiều, lúc đi ra trời đã tối sầm hơn phân nửa, đèn đường rải rác sáng vài cái, trên đường có rất nhiều người, các quán ăn vặt đã lên đèn, ở trong đêm đông mờ mịt, lộ ra chút khói lửa nhân gian.
Thẩm Diệc Hoan hít một hơi thật sâu, kết quả hít phải một ngụm khí lạnh, nhưng tâm tình lại rất tốt.
Nơi này không giống với các thành phố phồn hoa, bước chân mọi người đều thật chậm rãi, trong tay không có những túi hàng hiệu lớn.
Thẩm Diệc Hoan vừa đi vừa giơ máy ảnh chụp.
Con búp bê màu lam cô mua hồi trước treo ở trên máy cũng nảy lên theo từng bước chân của cô.
Càng ngày Thẩm Diệc Hoan càng giống với Thẩm Diệc Hoan trước đây, cô gái cấp ba rạng rỡ tràn đầy sức sống, vô ưu vô lo, khoảng thời gian trước Lục Chu về Bắc Kinh khi nhìn cô, cô gái nhỏ cả người âm u, đôi mắt cũng trống rỗng một mảnh.
Bây giờ, mắt cô gái nhỏ lại sáng lấp lánh, giống như dải ngân hà lộng lẫy, có thể thu hút được sự chú ý của mọi người dễ như trở bàn tay.
Thẩm Diệc Hoan chụp vài tấm ảnh chợ đêm, ngón trỏ tùy ý chọc chọc con búp bê, nghiêng đầu hỏi: "Cái của anh đâu?"
Lục Chu lấy chìa khóa từ trong túi ra.
Một con búp bê màu hồng phấn thật sự không giống với loại đồ vật mà đội trưởng đội biên phòng nên có.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy mình như đang bắt nạt Lục Chu vậy.
Dừng một chút, cô nói: "Đồng đội anh nhìn thấy có cười không?"
"Sẽ không."
"Lần trước họ nhìn thấy ảnh anh mang kính râm trong camera đều cười mất nửa ngày."
Động tác Lục Chu khựng lại, nhìn cô.
"... " Thẩm Diệc Hoan vội nói, "Anh đừng mắng bọn họ, người ta đã dặn em đừng nói cho anh biết rồi, nếu không anh đem con búp bê kia trả lại cho em đi."
Lục Chu thu hồi ánh mắt, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, khẽ thở dài: "Không cần."
"Không phải dùng cái này đổi lấy tiền lương của anh sao, em lấy về làm gì." Lục Chu lại nói.
"Em có thể đổi cho anh cái khác phù hợp với thân phận của anh hơn."
"Em tặng cái gì anh cũng thích."
Thẩm Diệc Hoan đánh giá vị thuyền trưởng cạnh mình rất thích con búp bê này, vì thế cũng bỏ cuộc không đòi nữa, ánh mắt bị một cô bé nhỏ đứng trước quầy hàng rong hấp dẫn.
Cô nhóc cao bằng nửa người cô, nhón chân muốn lấy một xiên hồ lô ăn, đôi mắt rất lớn, tóc mái lộn xộn trên trán, nhìn có vẻ càng thêm đáng yêu.
Thẩm Diệc Hoan cầm máy ảnh, chụp cô bé một bức.
Lục Chu nương theo ánh mắt cô nhìn qua, cũng không có phản ứng gì.
"Đáng yêu quá." Thẩm Diệc Hoan nói.
Bầu trời đầy sao, Thẩm Diệc Hoan đứng ở kia, có thể nhìn rõ ngũ quan của cô bé, ánh đèn rọi xuống, dùng mắt thường cũng nhìn được một tầng lông tơ rất nhỏ, đôi mắt mở to, khuôn miệng khẽ cười.
Lục Chu nhìn cô, cũng "ừ" một tiếng.
"Trước đây lúc còn đi học, Khâu Như Như từng nói con của hai chúng ta sau này chắc chắn sẽ rất đẹp, dù giống mẹ hay giống bố thì đều dễ thương như nhau."
Nội dung tám chuyện của các cô gái thời còn ngồi trên ghế nhà trường quá nhiều, Thẩm Diệc Hoan không cảm thấy có gì lạ, chỉ mỗi Lục Chu nghe xong chợt ngừng bước chân.
Thẩm Diệc Hoan quay đầu lại nhìn anh: "Anh sao vậy?"
Ánh mắt Lục Chu nhìn cô nghiêm túc hẳn lên.
"Bọn em còn bàn chuyện này?"
Thẩm Diệc Hoan có chút ngượng ngùng, thanh âm thấp hơn hẳn: "Buồn chán nên nói đại vậy thôi."
Lục Chu tiến về phía trước một bước, đem cô ôm vào trong ngực, thấp giọng hỏi: "Muốn sinh con cho anh?"
Hô hấp cùng thanh âm của người đàn ông tới gần, hơn nữa còn cố tình đè thấp, lộ ra mười phần dụ hoặc, Thẩm Diệc Hoan không thể hiểu được ý tứ của anh trong câu hỏi kia.
Tuy rằng vừa rồi cô thật sự chỉ là thuận miệng nhắc tới, nhưng phản ứng này của Lục Chu có chút lớn.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy Lục Chu bây giờ giống như rất kích động, tuy rằng cô nhìn không ra.
Cô chớp chớp mắt, nhón chân, ghé vào bên tai anh, cũng bắt chước hạ giọng theo: "Anh không muốn sao?"
Lục Chu nói: "Trước đây không muốn."
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, đáp án này nằm ngoài dự đoán của cô, hỏi tiếp: "Vì sao?"
"Không muốn chia sẻ em với người khác."
Thẩm Diệc Hoan trợn to mắt, cô biết dục vọng chiếm hữu của Lục Chu lớn, nhưng không nghĩ tới anh vậy mà cũng xếp đứa con tương lai của mình vào hàng đối địch.
"Nhưng đấy là con trai anh mà."
"Con trai càng không được, con gái thì còn có thể."
"... " Thẩm Diệc Hoan có chút cạn lời, "Nếu em sinh con trai thì anh còn muốn em phá đi á? Đồ đàn ông tồi!"
Lục tra nam hiển nhiên không hài lòng với cái mác này, hơi chau mi, kéo tay Thẩm Diệc Hoan.
"Anh sẽ không, em thích liền sinh."
Thẩm Diệc Hoan buồn bực giơ chân đá Lục Chu một cái: "Gì mà em thích liền sinh, ai sinh cho anh, em không sinh."
Lục Chu cười cười, khẽ hôn cái trán lộ ra ngoài của cô gái nhỏ, khuôn mặt bị gió thổi qua có chút lạnh, Lục Chu khoác mũ lên cho cô, trùm kín qua đỉnh đầu.
Anh nói: "Anh sai rồi."
Thẩm Diệc Hoan hỏi: "Sai chỗ nào?"
"Con trai hay con gái đều được."
Thẩm Diệc Hoan hừ một tiếng, nghiêng nghiêng đầu: "Em mới không sinh."
Lục Chu xoa xoa mặt cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Sinh đi, anh thích."
"Vậy anh xin em đi."
Lục Chu nói: "Xin em đấy."
Nhưng tính tình của Lục Chu ông cũng biết, thật sự ương bướng, lại nói cấp dưới ông ai cũng vừa kính lại vừa sợ anh, ai dám nhận nhiệm vụ như vậy? Buổi chiều, bọn họ tới một cái trấn nhỏ nằm cạnh quốc lộ.
Thẩm Diệc Hoan từ bỏ việc quay chụp ở những nhà hàng quá nổi tiếng, đã có không ít tư liệu và video về chúng, cô hỏi thêm rất nhiều người mới chọn ra được một vài chỗ mục tiêu.
Không nổi tiếng, du khách cũng ít, lúc gọi cơm không cần xếp hàng, nhưng chất lượng coi như là tốt, người rất nhiều.
Thẩm Diệc Hoan tới đây không mang theo quần áo dày, đành mặc áo bông của Lục Chu, tay áo rất dài, có thể rụt cả cánh tay vào trong, cổ áo dựng thẳng lên, chỉ cần kéo khóa lên cao là đã che được một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cùng cái trán trơn bóng.
Ngoài cửa tiệm có mấy chiếc xe đang đỗ, thời tiết khô ráo, cát bụi nhiều, xe nào cũng bẩn.
"Ra khỏi quân doanh đừng chạy loạn, theo sát anh." Lục Chu nói.
Thẩm Diệc Hoan không để bụng: "Nào có nhiều người xấu như vậy."
"Anh không xác định được mình có phải là mục tiêu của bọn chúng không, nếu đi với anh, e là bọn chúng sẽ xuống tay chỗ em."
Động tác Thẩm Diệc Hoan hơi ngừng lại, gật gật đầu: "Em biết rồi."
Lục Chu đã ở đây nhiều năm nên quen thuộc, anh dứt khoát gọi món, đều là đặc sản Tân Cương.
Thẩm Diệc Hoan ngồi trên ghế, chiếc ghế không có lưng tựa, bàn cũng làm từ gỗ, màu nâu, không phải gỗ đỏ sang quý, phía trên còn có vài chỗ lõm xuống.
Lục Chu gọi cơm xong trở về, xách ấm trà trên bàn rót ra hai ly.
Anh lại rút mấy tờ giấy ăn chùi qua cái bàn, chùi xong, khăn giấy màu trắng trở nên đen sì.
Tiệm này không có người phục vụ, mặt tiền cũng không lớn, nhìn qua rất cũ nát.
Đồ ăn lên rất nhanh, vàng óng ánh một mảnh, phần lớn đều có thịt bò thịt dê, chủ yếu là đồ nướng, hấp, xào.
Hơn nữa còn rất lớn, nhiều hơn rất nhiều so với các quán ăn ở thành phố.
"Anh gọi nhiều thế." Thẩm Diệc Hoan có chút giật mình.
Lục Chu nói: "Không phải em muốn chụp ảnh sao?"
"Nhưng mà ăn không hết, không phải anh nói không thể lãng phí đồ ăn à?"
Lục Chu: "Đây là vì công việc của em."
Trước hết Thẩm Diệc Hoan chụp mỗi món một tấm, sau đó là chụp đặc tả từng đĩa một.
Cô thường chụp thiên về phong cảnh, đây là lần đầu tiên làm về mảng mỹ thực, lại thêm rất lâu rồi chưa cầm máy ảnh nghiêm túc chụp, cho nên tới tới lui lui một hồi mới tìm được cảm giác.
Lục Chu ngồi một bên nhìn, chờ cô chụp xong.
Thẩm Diệc Hoan sợ anh đói, chỉ chỉ vào mấy món mình đã chụp xong: "Anh ăn trước đi."
Lục Chu: "Không vội."
"Em đoán chừng lát nữa mới xong." Thẩm Diệc Hoan giơ camera nói, "Anh đói không?"
"Không đói, em cứ từ từ làm."
Ánh đèn từ trần nhà rọi xuống, làm các món ăn trở nên óng ả, nhìn qua thực khiến người ta thèm thuồng.
Rốt cuộc cũng chụp xong, Thẩm Diệc Hoan nhìn lại thành quả từ đầu đến đuôi một lần, lại chụp lại mấy tấm chưa vừa lòng, lúc này mới tính là kết thúc.
Bắt đầu ăn, cô còn lấy ra một quyển sổ nhỏ, vừa ăn vừa ghi lại gì đó.
Đây là lần đầu tiên Lục Chu nhìn thấy bộ dáng cô làm việc nghiêm túc như vậy, lúc đi học anh còn chưa thấy cô viết chăm chú như thế bao giờ.
"Viết gì thế?" Lục Chu hỏi.
Thẩm Diệc Hoan không ngẩng đầu lên: "Lên tạp chí mỗi hình ảnh làm sao đủ, em ghi lại một chút hương vị của nó."
Lục Chu ăn rất nhanh, sau khi ăn xong liền gắp đồ ăn cho Thẩm Diệc Hoan.
So với tháng cuối cùng của năm lớp mười hai thì Thẩm Diệc Hoan bây giờ nghiêm túc hơn hẳn, Lục Chu chống cằm, ánh mắt dừng trên người cô, rất mới lạ.
Thẩm Diệc Hoan chú ý đến vẻ mặt của anh, nghiêng đầu nhìn qua một cái, hỏi: "Anh cười cái gì?"
"Hả?" Lục Chu cong môi, "Chưa từng thấy qua hình ảnh em như vậy."
"Cười nhạo em?"
"Không."
Thẩm Diệc Hoan hừ một tiếng, ghi thêm mấy chữ rồi khép sổ lại: "Anh may mắn lắm đấy, nếu năm cấp ba em nỗ lực học hành như bây giờ, anh không đứng đầu bảng được đâu."
Lục Chu bình tĩnh gật đầu "Ừ" một tiếng.
Thẩm Diệc Hoan được một tấc lại muốn tiến một thước, còn phải được người khác công nhận, cô hỏi: "Anh thấy em nói có đúng không?"
Lục Chu nói: "Đúng vậy."
Anh đưa một tờ giấy qua cho cô, lại nói, "Em muốn hạng nhất, anh chắc chắn sẽ không tranh."
Thẩm Diệc Hoan nghe thấy vậy liếc sang một cái: "Ai muốn anh nhường, em đây là tự dùng thực lực của mình."
Lục Chu: "Bằng thực lực thì anh cũng nhường em."
Thẩm Diệc Hoan lúc này mới vừa lòng.
Ăn xong cơm chiều, lúc đi ra trời đã tối sầm hơn phân nửa, đèn đường rải rác sáng vài cái, trên đường có rất nhiều người, các quán ăn vặt đã lên đèn, ở trong đêm đông mờ mịt, lộ ra chút khói lửa nhân gian.
Thẩm Diệc Hoan hít một hơi thật sâu, kết quả hít phải một ngụm khí lạnh, nhưng tâm tình lại rất tốt.
Nơi này không giống với các thành phố phồn hoa, bước chân mọi người đều thật chậm rãi, trong tay không có những túi hàng hiệu lớn.
Thẩm Diệc Hoan vừa đi vừa giơ máy ảnh chụp.
Con búp bê màu lam cô mua hồi trước treo ở trên máy cũng nảy lên theo từng bước chân của cô.
Càng ngày Thẩm Diệc Hoan càng giống với Thẩm Diệc Hoan trước đây, cô gái cấp ba rạng rỡ tràn đầy sức sống, vô ưu vô lo, khoảng thời gian trước Lục Chu về Bắc Kinh khi nhìn cô, cô gái nhỏ cả người âm u, đôi mắt cũng trống rỗng một mảnh.
Bây giờ, mắt cô gái nhỏ lại sáng lấp lánh, giống như dải ngân hà lộng lẫy, có thể thu hút được sự chú ý của mọi người dễ như trở bàn tay.
Thẩm Diệc Hoan chụp vài tấm ảnh chợ đêm, ngón trỏ tùy ý chọc chọc con búp bê, nghiêng đầu hỏi: "Cái của anh đâu?"
Lục Chu lấy chìa khóa từ trong túi ra.
Một con búp bê màu hồng phấn thật sự không giống với loại đồ vật mà đội trưởng đội biên phòng nên có.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy mình như đang bắt nạt Lục Chu vậy.
Dừng một chút, cô nói: "Đồng đội anh nhìn thấy có cười không?"
"Sẽ không."
"Lần trước họ nhìn thấy ảnh anh mang kính râm trong camera đều cười mất nửa ngày."
Động tác Lục Chu khựng lại, nhìn cô.
"... " Thẩm Diệc Hoan vội nói, "Anh đừng mắng bọn họ, người ta đã dặn em đừng nói cho anh biết rồi, nếu không anh đem con búp bê kia trả lại cho em đi."
Lục Chu thu hồi ánh mắt, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, khẽ thở dài: "Không cần."
"Không phải dùng cái này đổi lấy tiền lương của anh sao, em lấy về làm gì." Lục Chu lại nói.
"Em có thể đổi cho anh cái khác phù hợp với thân phận của anh hơn."
"Em tặng cái gì anh cũng thích."
Thẩm Diệc Hoan đánh giá vị thuyền trưởng cạnh mình rất thích con búp bê này, vì thế cũng bỏ cuộc không đòi nữa, ánh mắt bị một cô bé nhỏ đứng trước quầy hàng rong hấp dẫn.
Cô nhóc cao bằng nửa người cô, nhón chân muốn lấy một xiên hồ lô ăn, đôi mắt rất lớn, tóc mái lộn xộn trên trán, nhìn có vẻ càng thêm đáng yêu.
Thẩm Diệc Hoan cầm máy ảnh, chụp cô bé một bức.
Lục Chu nương theo ánh mắt cô nhìn qua, cũng không có phản ứng gì.
"Đáng yêu quá." Thẩm Diệc Hoan nói.
Bầu trời đầy sao, Thẩm Diệc Hoan đứng ở kia, có thể nhìn rõ ngũ quan của cô bé, ánh đèn rọi xuống, dùng mắt thường cũng nhìn được một tầng lông tơ rất nhỏ, đôi mắt mở to, khuôn miệng khẽ cười.
Lục Chu nhìn cô, cũng "ừ" một tiếng.
"Trước đây lúc còn đi học, Khâu Như Như từng nói con của hai chúng ta sau này chắc chắn sẽ rất đẹp, dù giống mẹ hay giống bố thì đều dễ thương như nhau."
Nội dung tám chuyện của các cô gái thời còn ngồi trên ghế nhà trường quá nhiều, Thẩm Diệc Hoan không cảm thấy có gì lạ, chỉ mỗi Lục Chu nghe xong chợt ngừng bước chân.
Thẩm Diệc Hoan quay đầu lại nhìn anh: "Anh sao vậy?"
Ánh mắt Lục Chu nhìn cô nghiêm túc hẳn lên.
"Bọn em còn bàn chuyện này?"
Thẩm Diệc Hoan có chút ngượng ngùng, thanh âm thấp hơn hẳn: "Buồn chán nên nói đại vậy thôi."
Lục Chu tiến về phía trước một bước, đem cô ôm vào trong ngực, thấp giọng hỏi: "Muốn sinh con cho anh?"
Hô hấp cùng thanh âm của người đàn ông tới gần, hơn nữa còn cố tình đè thấp, lộ ra mười phần dụ hoặc, Thẩm Diệc Hoan không thể hiểu được ý tứ của anh trong câu hỏi kia.
Tuy rằng vừa rồi cô thật sự chỉ là thuận miệng nhắc tới, nhưng phản ứng này của Lục Chu có chút lớn.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy Lục Chu bây giờ giống như rất kích động, tuy rằng cô nhìn không ra.
Cô chớp chớp mắt, nhón chân, ghé vào bên tai anh, cũng bắt chước hạ giọng theo: "Anh không muốn sao?"
Lục Chu nói: "Trước đây không muốn."
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, đáp án này nằm ngoài dự đoán của cô, hỏi tiếp: "Vì sao?"
"Không muốn chia sẻ em với người khác."
Thẩm Diệc Hoan trợn to mắt, cô biết dục vọng chiếm hữu của Lục Chu lớn, nhưng không nghĩ tới anh vậy mà cũng xếp đứa con tương lai của mình vào hàng đối địch.
"Nhưng đấy là con trai anh mà."
"Con trai càng không được, con gái thì còn có thể."
"... " Thẩm Diệc Hoan có chút cạn lời, "Nếu em sinh con trai thì anh còn muốn em phá đi á? Đồ đàn ông tồi!"
Lục tra nam hiển nhiên không hài lòng với cái mác này, hơi chau mi, kéo tay Thẩm Diệc Hoan.
"Anh sẽ không, em thích liền sinh."
Thẩm Diệc Hoan buồn bực giơ chân đá Lục Chu một cái: "Gì mà em thích liền sinh, ai sinh cho anh, em không sinh."
Lục Chu cười cười, khẽ hôn cái trán lộ ra ngoài của cô gái nhỏ, khuôn mặt bị gió thổi qua có chút lạnh, Lục Chu khoác mũ lên cho cô, trùm kín qua đỉnh đầu.
Anh nói: "Anh sai rồi."
Thẩm Diệc Hoan hỏi: "Sai chỗ nào?"
"Con trai hay con gái đều được."
Thẩm Diệc Hoan hừ một tiếng, nghiêng nghiêng đầu: "Em mới không sinh."
Lục Chu xoa xoa mặt cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Sinh đi, anh thích."
"Vậy anh xin em đi."
Lục Chu nói: "Xin em đấy."
Danh sách chương