Thẩm Diệc Hoan mang thai là nửa năm sau hôn lễ.

Mới đầu bọn họ đều sử dụng biện pháp tránh thai, đến khi dự án quân sự trong tay Lục Chu cuối cùng cũng kết thúc mới chính thức chuẩn bị mang thai.

Thế nhưng vẫn ì ạch không có động tĩnh gì.

Thẩm Diệc Hoan cơ hồ là mỗi tháng dùng một que thử thai, kết quả lần nào cũng đều chỉ hiện một vạch.

Đoạn thời gian ấy quả thực dọa chết cô, còn tưởng rằng bản thân mắc chứng vô sinh, đi khám hết bệnh viện này sang bệnh viện khác đều nói không có vấn đề gì.

Bác sĩ khuyên cô: "Hai vợ chồng vẫn còn trẻ, con cái là lộc trời cho, không cần gấp gáp như thế, nhất định sẽ có mà."

Vì thế cứ thuận theo tự nhiên.

Cô dần dà cũng lười quản, que thử thai vứt xó ở trong nhà tắm không mấy đụng đến.

Mãi tới khi Lục Chu hỏi bao lâu rồi cô chưa tới kỳ Thẩm Diệc Hoan mới phản ứng lại, hình như đã hơn một tháng rồi chưa thấy bà dì ghé thăm, chu kỳ của cô trước giờ vẫn luôn chuẩn xác, họa chăng có trễ thì cũng chỉ du di một hai ngày, chưa bao giờ lặn mất tăm lâu như thế.

"Con mẹ nó... "Cô nhẹ mắng ra tiếng, người ngây ra, một hồi sau lại lấy tay che miệng lại.

... Vừa nãy mới nói bậy.

Không tốt cho thai giáo.

Thẩm Diệc Hoan lập tức đứng lên đi lấy que thử thai, bước chân lúc nhanh lúc chậm.

"Sao rồi em?" Lục Chu đi theo cô vào nhà tắm.

Thẩm Diệc Hoan cầm que thử thai chờ kết quả, dần dần hai vạch đỏ hiện ra làm cô không kịp phản ứng lại.

Bởi vì mới mang thai không lâu, nên vạch có hơi mờ.

Cô ngơ ngẩn ngẩng đầu: "Lục Chu, anh phải làm bố rồi."

Sau này khi Lục Chu nhớ lại lời ấy, nhớ lại vẻ mặt Thẩm Diệc Hoan khi nói những lời này, cùng với cảm giác khác thường nơi đáy lòng mình lúc nhận được thông tin kia.

Nói thật, trước đó, lúc nghĩ đến việc sáng tạo ra một sinh mệnh mới cùng Thẩm Diệc Hoan anh cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Trước kia anh có nói qua, anh không muốn có con, không muốn có thêm người phân tán đi tình yêu và sự chú ý của Thẩm Diệc Hoan đối với anh.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Diệc Hoan lại vô số lần thất vọng vì hoài thai không thành công, anh cũng không có cảm xúc gì gọi là não nề hụt hẫng.

Chẳng qua, Thẩm Diệc Hoan thích, vậy thì sinh thôi.

Lục Chu, anh phải làm bố rồi.

Mãi đến tận giờ khắc này, anh mới có cảm giác rõ ràng rằng.

Tiểu sinh mệnh mới này, sẽ gọi anh là bố, gọi Thẩm Diệc Hoan là mẹ, là kết tinh tình yêu của hai người, là sự ràng buộc huyết thống của bọn họ.

Thẩm Diệc Hoan chuẩn bị mười tháng hoài thai, chăm chút để đứa bé dần lớn lên.

Nó sẽ dần dần học đi, rồi học nói, sẽ có lúc quấy khóc, cũng có khi cười đùa, đôi lúc còn có thể tức giận với hai người họ.

Loại tưởng tượng này một khi đã bắt đầu liền sẽ không có điểm dừng.

Có chút kỳ diệu.

Sau khi biết chuyện này Tư Lệnh phu nhân kích động chịu không được, vốn dĩ muốn gọi hai người về ăn cơm, rồi ngay lập tức thay đổi chủ ý, mua một đống đồ lỉnh kỉnh đi tới nhà bọn họ.

"Mẹ, chỗ đồ này mẹ mua sớm qua, còn chưa biết con trai hay con gái đâu đấy." Sau khi kết hôn Thẩm Diệc Hoan và Tư Lệnh phu nhân ở chung với nhau vô cùng hài hòa, gọi mẹ cũng trơn tru hơn hẳn.

Từ nhỏ cái miệng của Thẩm Diệc Hoan đã ngọt xớt, chỉ cần cô muốn dỗ cho ai vui vẻ, kiểu gì người ta cũng vui tận trời, một tiếng mẹ rồi một tiếng bố, hệt như cô mới là con ruột của Lục tư lệnh và Tư Lệnh phu nhân vậy, sau này, Lục Chu cũng dần sửa xưng hô từ "Lục tư lệnh", "dì" thành bố, mẹ.

"Nào có sớm!" Tư Lệnh phu nhân mở từng món đồ nhỏ xíu ra xem, "Dù sao cũng không ngại nhiều, mẹ thấy đẹp là mua thôi."

"À đúng rồi, để mẹ bảo dì nấu cơm bên kia qua đây, trước đó không phải con nói bà ấy làm đồ ăn hợp khẩu vị sao. Ngày xưa bà cũng từng làm vú em cho người ta đấy, biết cách sắp xếp chế độ dinh dưỡng cho mẹ bầu, sau này cứ để bà ấy phụ trách nấu cơm ba bữa cho hai đứa."

Nhà bọn họ trước giờ vẫn luôn không mời người giúp việc.

Mới đầu Thẩm Diệc Hoan muốn thuê một người, cô không biết nấu cơm, mà Lục Chu bận rộn công việc về đến nhà lại còn phải vào bếp, cô đau lòng muốn chết, nhưng mà Lục Chu không muốn.

Anh không muốn ai quấy rầy thế giới hai người của họ, hơn nữa, bản thân cũng thích nấu cơm cho Thẩm Diệc Hoan ăn.

Thẩm Diệc Hoan nghe Tư Lệnh phu nhân nói xong, khẽ vươn chân dẫm dẫm Lục Chu một cái.

Anh gật đầu: "Vâng."

"Bây giờ chắc con mới được ba tuần nhỉ, đến tuần thứ năm khả năng cao là sẽ bắt đầu ốm nghén đấy." Tư Lệnh phu nhân không có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng trên đường đi qua đây bà đã tìm hiểu qua.

Thông tin của Tư Lệnh phu nhân quả thực chuẩn xác vô cùng.

Đến cuối tuần thứ năm, đầu tuần sáu, Thẩm Diệc Hoan bắt đầu nôn nghén, càng ngày càng nghiêm trọng.

Cũng may cô đã bàn giao xong công việc bên studio, bản thân coi như là một nhiếp ảnh gia đặc biệt, khách hàng muốn chụp đều phải đặt lịch trước, vì thế nên dư giả thời gian vô cùng.

Mấy ngày nay Thẩm Diệc Hoan đều ở trong nhà.

Bị cơn buồn nôn đánh thức, vừa tỉnh ngủ đã lao thẳng vào nhà vệ sinh, buổi tối vừa đặt lưng được một hồi đã choàng tỉnh dậy đi vào nôn.

Ăn gì nôn đấy, cân nặng cứ thế giảm xuống.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Diệc Hoan cảm thấy bản thân mình có thể yếu ớt thành như vậy.

Sự mong mỏi khát khao ban đầu của Lục Chu đối với đứa bé đã hoàn toàn bị chứng nôn nghén của Thẩm Diệc Hoan xóa sạch, mang thai cũng quá con mẹ nó khổ rồi.

Anh đau lòng vô cùng, nhưng lại không thế thay cô gánh chịu, nhìn cô nôn khan, Lục Chu cũng chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng suông, cảm giác bất lực thực sự không dễ chịu chút nào.

Anh tìm tài liệu, đổi thành tự mình xuống bếp nấu cho Thẩm Diệc Hoan ăn, cố gắng dỗ cô ăn thêm một chút, nhưng dù ăn xong thì không lâu sau lại nôn ra sạch.

Anh cau mày ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Diệc Hoan: "Hay là mình đi bệnh viện một chuyến?"

Thẩm Diệc Hoan vừa mới nôn xong, sắc mặt trắng bệch, lắc đầu: "Trước đó em đi với mẹ rồi, bác sĩ nói bình thường, chỉ là giai đoạn ốm nghén của em nghiêm trọng hơn so với những người khác thôi."

"Thế em muốn ăn gì không, anh đi làm cho em, nhé? Hay là mua cũng được?"

"Không ăn đâu, ăn rồi lại nôn ra, khó chịu lắm."

Lục Chu vốn định dỗ cô ăn đôi chút, nghe thấy những lời này lòng đau không thôi.

Không giống với công việc tự do của Thẩm Diệc Hoan, mỗi ngày Lục Chu đều phải tới quân doanh, sau anh lại sợ Thẩm Diệc Hoan ở nhà buồn chán, lại nghe nói phụ nữ mang thai thường mẫn cảm hay suy nghĩ nhiều, còn có vài chứng lo âu, trầm cảm trước khi sinh, nên anh liền mang cô cùng tới quân doanh.

Dự án anh đang phụ trách là tài liệu mật, Thẩm Diệc Hoan không thể đi vào bên trong, vì thế anh để cô ở trong phòng làm việc của mình.

Giữa trưa quay về văn phòng, anh chợt thấy Thẩm Diệc Hoan đang ngồi xổm cạnh máy móc.

Anh khẩn trương đi qua, cứ tưởng cô không thoải mái: "Sao thế em, có chỗ nào khó chịu à?"

Thẩm Diệc Hoan quay đầu lại, sắc mặt khó có lúc hồng hào, cô chỉ chỉ máy móc trước mặt: "Lục Chu, mùi này thơm quá, em ngửi xong cái không buồn nôn nữa."

"..."

Lục Chu một lời khó nói hết nhìn một lát: "... Xăng?"4

Trước đấy anh từng đọc qua, phụ nữ mang thai thường sẽ có một vài đam mê đặc biệt, có người thích mùi sơn, mùi rỉ sắt rồi ti tỉ thứ mùi khác.

Chỉ là không ngờ tới, Thẩm Diệc Hoan cũng sẽ là thành viên gia nhập hội những người mê mùi xăng.

Tư Lệnh phu nhân biết được chuyện này liền vui vẻ không thôi.

Bà trêu rằng trong bụng của Thẩm Diệc Hoan có thể là một đứa nhóc Transformers*, thích ăn xăng.

*Dựa theo loạt phim điện ảnh Transformers ( Robot đại chiến) là phim điện ảnh hành động khoa học viễn tưởng của Mỹ năm 2007 dựa trên dòng đồ chơi cùng tên của Hasbro, kết hợp giữa hoạt hình máy tính và ghi hình người đóng. Mọi người có thể hiểu nôm na là Robot biến hình đấy ạ.

Bà còn chu đáo chuẩn bị cho Thẩm Diệc Hoan một chiếc bình nhỏ đựng xăng, bao giờ cô khó chịu thì mở ra đưa lên mũi ngửi.

Thậm thà thậm thụt hít hà một vật thể không rõ, thi thoảng cũng khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

Một tháng sau, quá trình ốm nghén cuối cùng cũng kết thúc.

Sức ăn của Thẩm Diệc Hoan dần tốt lên, người cũng có thêm chút thịt.

Lúc mang thai tám tháng, bụng đã rất lớn.

Thẩm Diệc Hoan muốn chụp một bộ ảnh kỷ niệm, vì thế đã tìm mua một chiếc yếm bầu vừa tinh tế lại gợi cảm, chỉ có thể đặt mua trên mạng, do cô hơi ngượng ngùng nếu tự mình đi ra cửa hàng.

Lôi kéo Lục Chu chụp chung.

Yếm bầu chỉ là một mảnh vải nối dài hai dây từ trên cổ vòng xuống sau lưng.

Chụp một hồi, Lục Chu liền xác định, đây là Thẩm Diệc Hoan cố tình tra tấn mình.

"Em đứng cho tốt vào, đừng để bụng áp vào anh." Lục Chu hơi khàn giọng, hàm dưới căng chặt, bị cô kéo qua một bên.

Thẩm Diệc Hoan vô cùng vui vẻ ôm lấy eo anh, hai cánh tay trần trắng nõn mỏng manh câu ấy người bên cạnh.

"Nào có đâu." Thẩm Diệc Hoan cười giảo hoạt, hệt như một chú hồ ly, "Anh thấy em đẹp không?"

"Đẹp."

"Có hào quang của người mẹ hiền không?"

Lục Chu quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một lần.

Chiếc yếm này, không nhìn ra chút nào gọi là hào quang mẹ hiền hết.1

Anh vẫn gật đầu: "Ừ, có."

Chụp xong, Lục Chu liền buông cô ra xoay người đi vào phòng tắm.

Thẩm Diệc Hoan ngẩn người, rồi sau đó ôm bụng ngồi xuống giường cười lớn.

Gần đến ngày dự tính sinh, cả nhà Lục Chu từ trên xuống dưới đều vô cùng khẩn trương, Lục Hữu Câu cảm thấy chính mình trước giờ đi vào chiến trường chinh chiến cũng chưa từng khẩn trương như vậy, Lục Chu thì càng không cần phải nói, đã bắt đầu mất ngủ từ trước.

Nhưng Thẩm Diệc Hoan lại ăn ngủ tốt vô cùng.

Em bé trong bụng cũng rất ngoan, không sớm không muộn, đúng ngày dự sinh, bắt đầu đau thắt từng cơn.

Trong khoảng thời gian Thẩm Diệc Hoan mang thai này Lục Chu đều mang cô đi vận động, hơn nữa trước đó cũng có tham gia không ít khóa học cho các mẹ bầu, sinh rất thuận lợi.

Thời gian đau từng cơn liên tục không lâu, rất nhanh cổ tử cung đã mở đủ rộng.

Thẩm Diệc Hoan không đồng ý cho Lục Chu đi vào phòng sinh với mình.

Lục Chu chỉ có thể đứng ở ngoài phòng sinh, giống như một pho tượng không nhúc nhích, chỉ có vành mắt hơi đỏ đỏ, quai hàm khẽ run lên vì hàm răng nghiến chặt.

Anh chưa từng trải qua cảm giác như vậy.

Lục Hữu Câu bảo anh ngồi một hồi, anh cũng không động đậy.

Đợi liên tục hơn một giờ đồng hồ, cảm giác lơ lửng chân không chạm đất của Lục Chu càng thêm nghiêm trọng, anh đi đến cửa sổ cạnh hành lang.

Vốn định hút một điếu thuốc, nhưng lại sợ chốc nữa Thẩm Diệc Hoan ra sẽ khó chịu vì mùi khói, đành thôi.

Chiếc bật lửa nơi bàn tay lúc sáng lúc tối, không biết qua bao lâu, cửa phòng sinh mới mở ra.

Hộ sinh mặc bộ đồ phòng hộ đi tới.

Nói: "Chúng mừng gia đình, ca sinh rất thuận lợi, là bé gái, chào đời lúc 12 giờ..."

Câu tiếp đó Lục Chu không nghe rõ, chỉ đột nhiên cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm vô lực.

Không biết qua bao lâu, anh mới chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy sau ót, vùi đầu vào, khóe miệng cong lên cười rộ.

Cười một lúc, nước mắt mới trào ra.

Thẩm Diệc Hoan vẫn đang ở trong phòng sinh chưa được đẩy ra, Lục Chu ngồi xổm xuống nơi cuối hành lang.

Người đàn ông từng hiên ngang vẫy vùng bốn bể, tường đồng vách sắt, giờ đây lại đang cuộn người, vùi đầu vào sâu trong khuỷu tay.

Tư Lệnh phu nhân đi qua vỗ vỗ bờ vai của anh.

Bả vai anh bắt đầu run rẩy, dù cho đã cật lực che dấu, nhưng vẫn không ức chế được, từng tiếng nức nở dần truyền ra.

Lục Chu rút tay che kín mặt.

Bên tai là tiếng trẻ con khóc nỉ non, thanh âm vừa lảnh lót lại nóng cháy.

Bây giờ cô nhóc vẫn không biết, rằng lúc mình cất tiếng khóc chào đời.

Bố của cô cũng vậy.

Ở một nơi chỉ cách nhau một bức tường.

Dùng sức vùi đầu vào lòng bàn tay, bờ vai vững chãi run rẩy, khóc lớn.

Lục Hữu Câu chợt nhận ra, hình như bản thân trước giờ chưa từng thấy Lục Chu khóc.

Lúc anh ra đời, Lục Hữu Câu vẫn đang phải chấp hành nhiệm vụ, mẹ Lục Chu một mình vượt cạn.

Tiếng khóc đầu tiên của anh ở thế giới này, ông không nghe thấy.

Sau này khi Lục Chu lớn lên, ông cũng không bắt gặp qua, từ nhỏ Lục Chu đã không thích khóc, càng lớn tính tình càng lạnh như băng, đến cười còn hiếm khi thấy.

Hôm nay, lại là lần đầu tiên.

Có lẽ không ai có thể thực sự đặt mình vào và hiểu được rằng, anh yêu Thẩm Diệc Hoan nhiều bao nhiêu.

Ông cảm thấy đến Thẩm Diệc Hoan cũng không biết rõ.

Cô đã cho anh sắc màu và niềm vui chói lọi nhất trong cái tuổi son trẻ, cho anh sự theo đuổi vừa cuồng nhiệt lại điên cuồng, mà anh cũng chấp nhận hết thảy.

Đứa bé này.

Giống như một sự ràng buộc mới giữa anh và Thẩm Diệc Hoan.

Còn anh lại vui vẻ chịu đựng sự ràng buộc ấy.

**

Lúc được đẩy ra, cả người Thẩm Diệc Hoan đều là nước, trên người mồ hôi nhễ nhại, mái tóc đen bết lại thành từng sợi nhỏ dính trên mặt.

Lục Chu quỳ gối xuống bên cạnh ôm lấy cô.

Hô hấp nóng rực run rẩy phả lên lòng bàn tay.

Thẩm Diệc Hoan nhìn qua một cái đã thấy vành mắt đỏ bừng của anh.

Cô khẽ thở dài, ngón trỏ nhẹ ngoéo lấy tay anh.

Thanh âm thực nhẹ: "Em đau vậy còn chưa khóc, sao anh lại khóc trước vậy nè."

Trở về phòng hồi sức không lâu, điều dưỡng đã ôm bé con đi tới, Lục Hữu Câu và Tư Lệnh phu nhân theo sát phía sau.

Bảo bối nhỏ mắt còn đang nhắm nghiền, được bọc trong chiếc chăn bông, trông rất nhỏ.

Thẩm Diệc Hoan vừa nhìn thấy liền bật cười, nắm tay của đứa bé còn không lớn bằng ngón cái của cô, cô khẽ nắn nhẹ.

Lục Chu ngồi ở mép giường nhìn động tác của cô, bản thân lại không dám duỗi tay, sợ mình dùng sức mạnh quá sẽ làm đau con bé, chỉ dám sờ nhẹ đỉnh đầu nho nhỏ của cô nhóc.

Vừa mỏng lại mềm, người còn âm ấm.

Thật kỳ diệu.

Sinh con mất quá nhiều sức, để bố mẹ xem em bé xong, điều dưỡng lại một lần nữa ôm bé con đi.

Thẩm Diệc Hoan nhắm nghiền mắt nói chuyện với Lục Chu.

Đặt tên con là gì đây anh? Em quyết định.

Em chưa nghĩ ra được, anh suy nghĩ một chút đi.

Được.

Trò chuyện được một hồi cô đã ngủ mất.

Lục Chu lẳng lặng lắng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, nhẹ nhõm thở phào.

- -

Trên thế gian này, đâu là điều bạn muốn?

Bỏ qua chúng sinh muôn nghìn đều bởi vì sự xuất hiện của người.

Nắm tay cùng nhau đi tới thiên hoang địa lão.

- --------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện