Phía Phúc An lập tức đáp ứng, Lâm Lan để Lý Minh Doãn cùng cậu cả Diệp gia giải quyết chuyện này, đưa cả nhà họ qua đó. Ngày tốt chuyển nhà, không gióng trống khua chiêng, đồ đã sớm rời qua, hiện tại chỉ cần người đi qua là được, đến giờ lành, ở cửa đốt mấy xâu pháo. Không mời khách, chỉ có một vài người nghe tin đến chúc mừng, đều bị Lý Minh Doãn nhất nhất cự tuyệt, nói vợ đang mang thai, không chịu được tiếng động quá lớn. Vì thế, chuyển nhà mới chỉ bày sáu bảy bàn tiệc, đều là người trong nhà.
Trong bữa tiệc, mọi người vừa nói vừa cười, chỉ một mình Diêu Kim Hoa giữ yên lặng, bộ dạng u sầu, Lâm Lan biết, sự việc đã lộ rồi. Ngày hôm trước chưởng quỹ đi tìm đại ca, đưa sổ nợ mấy tháng qua của Diêu Kim Hoa cho đại ca xem, đêm đó đại ca ủ rũ tìm nàng vay tiền. Đại ca không nói nguyên do, nàng cũng không hỏi.
Đây vẫn chỉ là bước đầu tiên, đến chuyện đánh bạc, việc Diêu Kim Hoa hỏi mượn bạc thuộc hạ đại ca cũng đã bại lộ, đại ca còn không bộc phát sao!
"Lâm Lan, cô có thể chuyển tới đây thật là quá tốt, ta nói cô nghe, mở cửa hậu viện ra, chẳng phải hai nhà thành một nhà rồi sao." Kiều Vân Tịch cười nói.
Lâm Lan mỉm cười: "Vậy thì tốt, lui tới sẽ tiện hơn, bằng không, đi vào cửa trước, còn mất thời gian một nén nhang."
Kiều Vân Tịch vui vẻ, nói với Phùng Thị: "Cô xem, ta vừa nói Lâm Lan đã đồng ý."
Phùng Thị ê ẩm nói: "Cô thì tiện rồi. Ta muốn tới đây tham gia náo nhiệt, phải tiêu tốn gần nửa canh giờ đấy!"
Bùi Chỉ Thiến phẫn nộ: "Các cô kêu cái gì chứ. Ta xa nhất ở đây, lại còn có bầu. Người nào đáng thương bằng ta?"
Đinh Nhược Nghiên giơ chén rượu lên, uyển chuyển nói: "Hôm nay đệ muội chuyển nhà, ta không kể khổ nữa. Đều là người một nhà mặc dù không ở chung một chỗ nhưng tình cảm thì không vì thế mà lạnh nhạt. Sau này, hãy đi lại nhiều."
Lâm Lan bưng chén nước lên, nói: "Đó là tự nhiên, nếu tẩu ở nhà buồn bực thì cứ tới đây ở mấy ngày, chờ thân thể ta khá hơn chút, sẽ thường xuyên về thăm tẩu. Ngày hôm nay ta lấy trà thay rượu, sau này mọi người thường xuyên qua lại, chỗ này của ta luôn hoan nghênh các vị."
Mọi người nhất tề nâng chén rượu. Chỉ riêng Diêu Kim Hoa còn ngây người, Phùng Thị nhàn nhạt nhìn cô ta một cái: "Kim Hoa, làm sao cô không uống, tất cả mọi người nâng chén rồi."
Lúc này Diêu Kim Hoa mới cuống quít nâng chén. Bởi vì Lâm Lan cùng Bùi Chỉ Thiến có bầu, mọi người đều có ý giải tán sớm. Tương lai còn dài! Lâm Lan mở cửa sổ phía nam, nhìn hồ sen trong bóng đêm, ánh trăng như thủy ngân rót trên mặt nước, sóng nước lăn tăn, dường như có vô số viên ngọc tỏa sáng, trong gió thoang thoảng mùi hoa thơm, Lâm Lan hít một hơi thật sâu, cảnh tượng thật tuyệt. Nhắc tới cũng kỳ quái, kể từ sau khi mang thai, nàng không ngửi được mùi thơm nào hết, lúc này có thể ngửi mùi thơm của hoa sen mà không có nửa điểm khó chịu, ngược lại thần thanh khí sảng.
Một đôi cánh tay nhẹ nhàng ôm nàng, Lâm Lan dựa vào ngực của hắn: "Khách về cả rồi sao?"
Cằm của hắn cọ vào tóc mai nàng, ôn nhu đáp lại: "Về cả rồi. Thích nơi này không?"
Lâm Lan gật đầu mỉm cười: "Rất thích, nhất là hồ sen này."
"Ban đầu ta cũng nhìn trúng điểm này, nghĩ rằng nhất định nàng sẽ thích, hiện tại gió thổi rồi, hay là ta dẫn nàng đi dạo trong vườn."
"Nơi này đã là nhà của chúng ta, sau này còn có nhiều thời gian." Lâm Lan mỉm cười.
"Đúng vậy. Sau này đây chính là nhà chúng ta, nàng chính là nữ chủ nhân nơi này, không còn ai tới tới quấy rầy chúng ta." Lý Minh Doãn ôn nhu nói.
Ngày hôm đó, Lý Minh Doãn mới vừa hạ triều, Lâm Phong ở bên ngoài chờ hắn, sắc mặt rất khó nhìn.
"Muội phu, ngươi có rảnh không?"
"Đại ca có việc? " Lý Minh Doãn nhíu mày hỏi hắn.
"Ta muốn nói với cậu một chuyện."
"Vậy đi nhà ta đi!" Lý Minh Doãn vội vàng về xem Lâm Lan.
Thần sắc Lâm Phong do dự: "Có thể tìm một chỗ nào ngồi nói chuyện không, không nên nói ở trong nhà."
Muội tử đang có bầu, hắn không muốn những chuyện phiền lòng kia quấy rầy muội tử nghỉ ngơi. Lý Minh Doãn do dự chốc lát, phân phó Đông Tử: "Ngươi đi về trước nói cho nhị thiếu phu nhân, hôm nay ta có chút việc, sẽ về muộn, không cần chờ ta ăn cơm tối."
Đông Tử lĩnh mệnh đi trước, Lý Minh Doãn cùng Lâm Phong đi Dật Hương Cư tìm một phòng trang nhã, gọi chút rượu và thức ăn. "Đại ca có chuyện gì nói đi!"
Lâm Phong rót cho Lý Minh Doãn một chén, sau đó tới mình, bưng chén lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó nặng nề thở dài, nói: "Chuyện này, trong lòng ta do dự đã lâu rồi, ta biết rõ những khuyết điểm của chị dâu cậu, ban đầu cô ta bất kính với mẹ ta, khiến mẹ mấy phen hộc máu, bệnh tình tăng lên, lúc ấy ta từng có ý niệm bỏ vợ trong đầu, nhưng cô ta nói nếu ta dám bỏ cô ta, cô ta sẽ đập đầu chết trước mặt ta... Cô ta động một chút là lấy cái chết uy hiếp ta, trước kia một mình, bây giờ còn kéo theo cả Hàm Nhi."
Lý Minh Doãn lấy bầu rượu trong tay Lâm Phong, rót đầy chén cho hắn, chậm rãi nói: "Thật ra thì, những người đem chữ chết giắt khóe miệng là người sợ chết nhất."
Lâm Phong tựa hồ có chút xúc động: "Cậu không biết cô ta điên lên thì chuyện gì cũng làm ra được."
"Đại ca, lời này khó nghe, chị dâu dám bừa bãi như vậy, hơn phân nửa là do thói quen của anh, thương yêu thê tử là bổn phận trượng phu chúng ta, nhưng cũng phải xem nữ nhân này có đáng giá cho mình yêu thương không, nếu không sẽ thành thói quen xấu." Lý Minh Doãn thật tình nói.
Lâm Phong gật đầu, ảo não nói: "Đúng là ý này, chỉ là ta tỉnh ngộ muộn, cô ta đã bị ta làm hư, không đổi được rồi."
Lý Minh Doãn biết rõ còn cố hỏi: "Có phải chị dâu làm chuyện gì không?"
Lâm Phong buồn bực uống một chén rượu, trong mắt vẻ giận càng lớn, nghiến răng nói: "Tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì ta cũng bị hủy trong tay cô ta, lúc trước cô ta mặt dày đi Diệp gia lấy tơ lụa không trả tiền, ta đã nhịn, nghĩ đem bạc trả thay, khi về đã cảnh cáo cô ta một phen, chuyện này đã trôi qua, ai biết hôm qua người sòng bạc tới tận cửa tìm. Thì ra, cô ta đi đánh bạc thua hơn ba ngàn lượng, cô ta lấy tơ lụa Diệp gia đi đổi tiền đánh bạc, cô ta còn nói dối không biết ngượng mồm, cô ta đi đánh bạc còn không phải vì cái nhà này sao?"
Lý Minh Doãn làm bộ chợt hiểu ra: "Ta lại cứ không hiểu làm sao, hai tháng nay đại tẩu cứ luôn tới mượn bạc. Ta còn tưởng chị ta có gì khó xử nên không hỏi."
Mặt Lâm Phong đen đi: "Cô ta còn hỏi mượn tiền cậu?"
Lý Minh Doãn gật đầu, khuyên nhủ: "Xem còn thiếu người ta bao nhiêu bạc, ta sẽ sai người đem bạc qua cho anh, không thể để chuyện xấu truyền ra, đồng thời anh cũng phải nói cho chị ta biết, không được làm như thế nữa."
Lâm Phong nặng nề khẽ hừ: "Nếu chỉ là như thế, ta đã không chán nản như thế này. Hôm nay quan trên gọi ta tới giáo huấn một bữa, nói ta mới lên chức mấy ngày đã biết hỏi thủ hạ muốn bạc, niệm tình vi phạm lần đầu, tạm không so đo, nếu có lần sau, sẽ báo lên triều đình. Ta thật không nghĩ tới, cô ta to gan tới mức như thế, không biết xấu hổ tới mức như thế, cô ta không biết xấu hổ nhưng ta có! Bảo ta sau này đối mặt đồng liêu thế nào? Làm sao làm người?"
"Như vậy... Thật sự là hao tổn tâm trí!" Lý Minh Doãn thương hại nhìn Lâm Phong.
"Mấu chốt nhất chính là, cô ta đến chết không nhận sai, xem thường nói, người làm quan sao không đòi bạc, hết ba năm tri phủ, mười vạn bạc trắng xài, vậy hỏi bọn chúng muốn chút bạc thì có gì không đúng? Cậu nghe xem, cô ta nói tiếng người đấy ư? Lúc ấy ta tức quá liền cho cô ta một cái tát." Lâm Phong trầm mặt tức giận không dứt.
Lý Minh Doãn uống một hớp rượu, trầm ngâm nói: "Đại ca, lời thật khó nghe, giang sơn dễ đổi, còn tính tình chị dâu, nếu vẫn còn ở thôn Giản Tây, cùng lắm thì ầm ĩ với hàng xóm một hồi, đánh nhau cũng không gây ra đại họa gì, nhưng hôm nay ở kinh thành, anh lại là người có thân phận, sớm muộn gì cũng gây ra đại họa. Quan trên của anh coi như có giao tình với cha vợ, cho nên lần này không truy cứu trách nhiệm, nếu đổi lại người khác, không có lần sau đâu. Lần này anh có thể qua được, nhưng đừng quên, đương kim Thánh thượng hận nhất hai chữ tham nhũng, lợi hại trong chuyện này, anh nên suy nghĩ rõ ràng."
Lâm Phong ực mạnh hai chén rượu, quăng chén lên bàn, nặng nề nói: "Nữ nhân này không giữ lại được rồi."
Lý Minh Doãn chậm rãi lên tiếng: "Vẫn nói thà hủy mười ngọn miếu chứ không hủy một mối hôn sự, aiz! Nếu đại tẩu có thể sửa đổi, ta sẽ không khuyên anh bỏ vợ, có điều, họa từ trong nhà, có người vợ như vậy, đời này anh đừng nghĩ bớt lo."
"Hưu, lần ngày không thể không hưu cô ta." Thần sắc Lâm Phong vô cùng kiên quyết.
Lý Minh Doãn an ủi vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Nếu anh đã nhìn thấu, suy nghĩ cẩn thận rồi thì không thể do dự nữa. Anh phải dứt khoát nói với Diêu Kim Hoa. Trước đó đem Hàm Nhi đưa đến chỗ cha vợ, tránh chị ta đem Hàm Nhi ra uy hiếp, sau đó tùy cha vợ ra mặt, chị ta lấn át anh quen rồi, chỉ có cách tìm người chị ta kính sợ trấn chị ta."
Hạ quyết tâm quyết định xong, sáng hôm sau Lâm Phong lặng lẽ ra lệnh cho mama được gửi sang nuôi dạy Hàm Nhi ôm Hàm Nhi đi phủ Tướng quân, lúc đó, Diêu Kim Hoa còn đang ngủ chảy nước miếng.
Ngày hôm qua Lâm Phong hung hăng mắng cô ta một bữa, lại cho ăn một cái tát, sau đó tức giận ra khỏi cửa, đầu tiên cô ta thấp thỏm, sợ Lâm Phong tức quá hưu cô ta. Cô ta đã nghĩ, chỉ cần Lâm Phong mở miệng nói lời này, cô ta lập tức ôm Hàm Nhi rời đi, kết quả đến trễ Lâm Phong mới về, một thân nồng nặc mùi rượu, không hề nhắc đến chuyện cô ta mượn bạc, đặt mình lên giường là ngủ, Diêu Kim Hoa thầm nhủ, Lâm Phong không dám làm gì mình.
Diêu Kim Hoa ngủ thẳng khi mặt trời lên cao mới hỏi nha hoàn: "Tiểu thiếu gia dậy lâu chưa?"
Nha hoàn hồi bẩm: "Lão gia đã sai mama nuôi dạy đưa tiểu thiếu gia tới phủ Tướng quân, nói là Tướng quân đại nhân nhớ cháu."
Lược trong tay Diêu Kim Hoa rơi xuống đất, lòng dâng lên một loại dự cảm mãnh liệt xấu. Lâm Phong sớm không đưa muộn không đưa, hôm nay lại đưa Hàm Nhi đi phủ Tướng quân, có phải là đã có chủ ý gì?
"Phu nhân sao thế?" Nha hoàn nhặt lược lên, bất an nhìn Diêu Kim Hoa.
Diêu Kim Hoa tâm loạn như ma, cố gắng an ủi bản thân, nhất định là mình chột dạ nghi thần nghi quỷ, có lẽ là ngẫu nhiên mà thôi. Diêu Kim Hoa lo sợ suốt một ngày, tới khi mặt trời lặn vẫn không thấy Lâm Phong trở lại, Diêu Kim Hoa đứng ngồi không yên, liền lên đường chạy tới phủ Tướng quân, chuẩn bị đón Hàm Nhi về.
Trong bữa tiệc, mọi người vừa nói vừa cười, chỉ một mình Diêu Kim Hoa giữ yên lặng, bộ dạng u sầu, Lâm Lan biết, sự việc đã lộ rồi. Ngày hôm trước chưởng quỹ đi tìm đại ca, đưa sổ nợ mấy tháng qua của Diêu Kim Hoa cho đại ca xem, đêm đó đại ca ủ rũ tìm nàng vay tiền. Đại ca không nói nguyên do, nàng cũng không hỏi.
Đây vẫn chỉ là bước đầu tiên, đến chuyện đánh bạc, việc Diêu Kim Hoa hỏi mượn bạc thuộc hạ đại ca cũng đã bại lộ, đại ca còn không bộc phát sao!
"Lâm Lan, cô có thể chuyển tới đây thật là quá tốt, ta nói cô nghe, mở cửa hậu viện ra, chẳng phải hai nhà thành một nhà rồi sao." Kiều Vân Tịch cười nói.
Lâm Lan mỉm cười: "Vậy thì tốt, lui tới sẽ tiện hơn, bằng không, đi vào cửa trước, còn mất thời gian một nén nhang."
Kiều Vân Tịch vui vẻ, nói với Phùng Thị: "Cô xem, ta vừa nói Lâm Lan đã đồng ý."
Phùng Thị ê ẩm nói: "Cô thì tiện rồi. Ta muốn tới đây tham gia náo nhiệt, phải tiêu tốn gần nửa canh giờ đấy!"
Bùi Chỉ Thiến phẫn nộ: "Các cô kêu cái gì chứ. Ta xa nhất ở đây, lại còn có bầu. Người nào đáng thương bằng ta?"
Đinh Nhược Nghiên giơ chén rượu lên, uyển chuyển nói: "Hôm nay đệ muội chuyển nhà, ta không kể khổ nữa. Đều là người một nhà mặc dù không ở chung một chỗ nhưng tình cảm thì không vì thế mà lạnh nhạt. Sau này, hãy đi lại nhiều."
Lâm Lan bưng chén nước lên, nói: "Đó là tự nhiên, nếu tẩu ở nhà buồn bực thì cứ tới đây ở mấy ngày, chờ thân thể ta khá hơn chút, sẽ thường xuyên về thăm tẩu. Ngày hôm nay ta lấy trà thay rượu, sau này mọi người thường xuyên qua lại, chỗ này của ta luôn hoan nghênh các vị."
Mọi người nhất tề nâng chén rượu. Chỉ riêng Diêu Kim Hoa còn ngây người, Phùng Thị nhàn nhạt nhìn cô ta một cái: "Kim Hoa, làm sao cô không uống, tất cả mọi người nâng chén rồi."
Lúc này Diêu Kim Hoa mới cuống quít nâng chén. Bởi vì Lâm Lan cùng Bùi Chỉ Thiến có bầu, mọi người đều có ý giải tán sớm. Tương lai còn dài! Lâm Lan mở cửa sổ phía nam, nhìn hồ sen trong bóng đêm, ánh trăng như thủy ngân rót trên mặt nước, sóng nước lăn tăn, dường như có vô số viên ngọc tỏa sáng, trong gió thoang thoảng mùi hoa thơm, Lâm Lan hít một hơi thật sâu, cảnh tượng thật tuyệt. Nhắc tới cũng kỳ quái, kể từ sau khi mang thai, nàng không ngửi được mùi thơm nào hết, lúc này có thể ngửi mùi thơm của hoa sen mà không có nửa điểm khó chịu, ngược lại thần thanh khí sảng.
Một đôi cánh tay nhẹ nhàng ôm nàng, Lâm Lan dựa vào ngực của hắn: "Khách về cả rồi sao?"
Cằm của hắn cọ vào tóc mai nàng, ôn nhu đáp lại: "Về cả rồi. Thích nơi này không?"
Lâm Lan gật đầu mỉm cười: "Rất thích, nhất là hồ sen này."
"Ban đầu ta cũng nhìn trúng điểm này, nghĩ rằng nhất định nàng sẽ thích, hiện tại gió thổi rồi, hay là ta dẫn nàng đi dạo trong vườn."
"Nơi này đã là nhà của chúng ta, sau này còn có nhiều thời gian." Lâm Lan mỉm cười.
"Đúng vậy. Sau này đây chính là nhà chúng ta, nàng chính là nữ chủ nhân nơi này, không còn ai tới tới quấy rầy chúng ta." Lý Minh Doãn ôn nhu nói.
Ngày hôm đó, Lý Minh Doãn mới vừa hạ triều, Lâm Phong ở bên ngoài chờ hắn, sắc mặt rất khó nhìn.
"Muội phu, ngươi có rảnh không?"
"Đại ca có việc? " Lý Minh Doãn nhíu mày hỏi hắn.
"Ta muốn nói với cậu một chuyện."
"Vậy đi nhà ta đi!" Lý Minh Doãn vội vàng về xem Lâm Lan.
Thần sắc Lâm Phong do dự: "Có thể tìm một chỗ nào ngồi nói chuyện không, không nên nói ở trong nhà."
Muội tử đang có bầu, hắn không muốn những chuyện phiền lòng kia quấy rầy muội tử nghỉ ngơi. Lý Minh Doãn do dự chốc lát, phân phó Đông Tử: "Ngươi đi về trước nói cho nhị thiếu phu nhân, hôm nay ta có chút việc, sẽ về muộn, không cần chờ ta ăn cơm tối."
Đông Tử lĩnh mệnh đi trước, Lý Minh Doãn cùng Lâm Phong đi Dật Hương Cư tìm một phòng trang nhã, gọi chút rượu và thức ăn. "Đại ca có chuyện gì nói đi!"
Lâm Phong rót cho Lý Minh Doãn một chén, sau đó tới mình, bưng chén lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó nặng nề thở dài, nói: "Chuyện này, trong lòng ta do dự đã lâu rồi, ta biết rõ những khuyết điểm của chị dâu cậu, ban đầu cô ta bất kính với mẹ ta, khiến mẹ mấy phen hộc máu, bệnh tình tăng lên, lúc ấy ta từng có ý niệm bỏ vợ trong đầu, nhưng cô ta nói nếu ta dám bỏ cô ta, cô ta sẽ đập đầu chết trước mặt ta... Cô ta động một chút là lấy cái chết uy hiếp ta, trước kia một mình, bây giờ còn kéo theo cả Hàm Nhi."
Lý Minh Doãn lấy bầu rượu trong tay Lâm Phong, rót đầy chén cho hắn, chậm rãi nói: "Thật ra thì, những người đem chữ chết giắt khóe miệng là người sợ chết nhất."
Lâm Phong tựa hồ có chút xúc động: "Cậu không biết cô ta điên lên thì chuyện gì cũng làm ra được."
"Đại ca, lời này khó nghe, chị dâu dám bừa bãi như vậy, hơn phân nửa là do thói quen của anh, thương yêu thê tử là bổn phận trượng phu chúng ta, nhưng cũng phải xem nữ nhân này có đáng giá cho mình yêu thương không, nếu không sẽ thành thói quen xấu." Lý Minh Doãn thật tình nói.
Lâm Phong gật đầu, ảo não nói: "Đúng là ý này, chỉ là ta tỉnh ngộ muộn, cô ta đã bị ta làm hư, không đổi được rồi."
Lý Minh Doãn biết rõ còn cố hỏi: "Có phải chị dâu làm chuyện gì không?"
Lâm Phong buồn bực uống một chén rượu, trong mắt vẻ giận càng lớn, nghiến răng nói: "Tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì ta cũng bị hủy trong tay cô ta, lúc trước cô ta mặt dày đi Diệp gia lấy tơ lụa không trả tiền, ta đã nhịn, nghĩ đem bạc trả thay, khi về đã cảnh cáo cô ta một phen, chuyện này đã trôi qua, ai biết hôm qua người sòng bạc tới tận cửa tìm. Thì ra, cô ta đi đánh bạc thua hơn ba ngàn lượng, cô ta lấy tơ lụa Diệp gia đi đổi tiền đánh bạc, cô ta còn nói dối không biết ngượng mồm, cô ta đi đánh bạc còn không phải vì cái nhà này sao?"
Lý Minh Doãn làm bộ chợt hiểu ra: "Ta lại cứ không hiểu làm sao, hai tháng nay đại tẩu cứ luôn tới mượn bạc. Ta còn tưởng chị ta có gì khó xử nên không hỏi."
Mặt Lâm Phong đen đi: "Cô ta còn hỏi mượn tiền cậu?"
Lý Minh Doãn gật đầu, khuyên nhủ: "Xem còn thiếu người ta bao nhiêu bạc, ta sẽ sai người đem bạc qua cho anh, không thể để chuyện xấu truyền ra, đồng thời anh cũng phải nói cho chị ta biết, không được làm như thế nữa."
Lâm Phong nặng nề khẽ hừ: "Nếu chỉ là như thế, ta đã không chán nản như thế này. Hôm nay quan trên gọi ta tới giáo huấn một bữa, nói ta mới lên chức mấy ngày đã biết hỏi thủ hạ muốn bạc, niệm tình vi phạm lần đầu, tạm không so đo, nếu có lần sau, sẽ báo lên triều đình. Ta thật không nghĩ tới, cô ta to gan tới mức như thế, không biết xấu hổ tới mức như thế, cô ta không biết xấu hổ nhưng ta có! Bảo ta sau này đối mặt đồng liêu thế nào? Làm sao làm người?"
"Như vậy... Thật sự là hao tổn tâm trí!" Lý Minh Doãn thương hại nhìn Lâm Phong.
"Mấu chốt nhất chính là, cô ta đến chết không nhận sai, xem thường nói, người làm quan sao không đòi bạc, hết ba năm tri phủ, mười vạn bạc trắng xài, vậy hỏi bọn chúng muốn chút bạc thì có gì không đúng? Cậu nghe xem, cô ta nói tiếng người đấy ư? Lúc ấy ta tức quá liền cho cô ta một cái tát." Lâm Phong trầm mặt tức giận không dứt.
Lý Minh Doãn uống một hớp rượu, trầm ngâm nói: "Đại ca, lời thật khó nghe, giang sơn dễ đổi, còn tính tình chị dâu, nếu vẫn còn ở thôn Giản Tây, cùng lắm thì ầm ĩ với hàng xóm một hồi, đánh nhau cũng không gây ra đại họa gì, nhưng hôm nay ở kinh thành, anh lại là người có thân phận, sớm muộn gì cũng gây ra đại họa. Quan trên của anh coi như có giao tình với cha vợ, cho nên lần này không truy cứu trách nhiệm, nếu đổi lại người khác, không có lần sau đâu. Lần này anh có thể qua được, nhưng đừng quên, đương kim Thánh thượng hận nhất hai chữ tham nhũng, lợi hại trong chuyện này, anh nên suy nghĩ rõ ràng."
Lâm Phong ực mạnh hai chén rượu, quăng chén lên bàn, nặng nề nói: "Nữ nhân này không giữ lại được rồi."
Lý Minh Doãn chậm rãi lên tiếng: "Vẫn nói thà hủy mười ngọn miếu chứ không hủy một mối hôn sự, aiz! Nếu đại tẩu có thể sửa đổi, ta sẽ không khuyên anh bỏ vợ, có điều, họa từ trong nhà, có người vợ như vậy, đời này anh đừng nghĩ bớt lo."
"Hưu, lần ngày không thể không hưu cô ta." Thần sắc Lâm Phong vô cùng kiên quyết.
Lý Minh Doãn an ủi vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Nếu anh đã nhìn thấu, suy nghĩ cẩn thận rồi thì không thể do dự nữa. Anh phải dứt khoát nói với Diêu Kim Hoa. Trước đó đem Hàm Nhi đưa đến chỗ cha vợ, tránh chị ta đem Hàm Nhi ra uy hiếp, sau đó tùy cha vợ ra mặt, chị ta lấn át anh quen rồi, chỉ có cách tìm người chị ta kính sợ trấn chị ta."
Hạ quyết tâm quyết định xong, sáng hôm sau Lâm Phong lặng lẽ ra lệnh cho mama được gửi sang nuôi dạy Hàm Nhi ôm Hàm Nhi đi phủ Tướng quân, lúc đó, Diêu Kim Hoa còn đang ngủ chảy nước miếng.
Ngày hôm qua Lâm Phong hung hăng mắng cô ta một bữa, lại cho ăn một cái tát, sau đó tức giận ra khỏi cửa, đầu tiên cô ta thấp thỏm, sợ Lâm Phong tức quá hưu cô ta. Cô ta đã nghĩ, chỉ cần Lâm Phong mở miệng nói lời này, cô ta lập tức ôm Hàm Nhi rời đi, kết quả đến trễ Lâm Phong mới về, một thân nồng nặc mùi rượu, không hề nhắc đến chuyện cô ta mượn bạc, đặt mình lên giường là ngủ, Diêu Kim Hoa thầm nhủ, Lâm Phong không dám làm gì mình.
Diêu Kim Hoa ngủ thẳng khi mặt trời lên cao mới hỏi nha hoàn: "Tiểu thiếu gia dậy lâu chưa?"
Nha hoàn hồi bẩm: "Lão gia đã sai mama nuôi dạy đưa tiểu thiếu gia tới phủ Tướng quân, nói là Tướng quân đại nhân nhớ cháu."
Lược trong tay Diêu Kim Hoa rơi xuống đất, lòng dâng lên một loại dự cảm mãnh liệt xấu. Lâm Phong sớm không đưa muộn không đưa, hôm nay lại đưa Hàm Nhi đi phủ Tướng quân, có phải là đã có chủ ý gì?
"Phu nhân sao thế?" Nha hoàn nhặt lược lên, bất an nhìn Diêu Kim Hoa.
Diêu Kim Hoa tâm loạn như ma, cố gắng an ủi bản thân, nhất định là mình chột dạ nghi thần nghi quỷ, có lẽ là ngẫu nhiên mà thôi. Diêu Kim Hoa lo sợ suốt một ngày, tới khi mặt trời lặn vẫn không thấy Lâm Phong trở lại, Diêu Kim Hoa đứng ngồi không yên, liền lên đường chạy tới phủ Tướng quân, chuẩn bị đón Hàm Nhi về.
Danh sách chương