Nhìn Lâm Lan không nóng không lạnh, bình thản như nước, trong lòng lão thái thái đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bất lực, bà biết lời mình nói có điểm bất công, bắt Lâm Lan nhận sai, chỉ cần Lâm Lan nói năng ác liệt hơn chút nữa, bà hoàn toàn có thể trị nàng tội bất hiếu với trưởng bối, nhưng Lâm Lan quá giảo hoạt, phản lại bà một quân.

Chúc mama chưa từng thấy qua bộ dạng kinh ngạc của lão thái thái, lão thái thái cả đời mạnh hơn, các vị lão gia chưa bao giờ dám càn rỡ trước mặt lão thái thái, hôm nay gọi nhị thiếu phu nhân ở lại hung hăng dạy dỗ một bữa, nhưng nhị thiếu phu nhân gan thật lớn, không sợ lão thái thái tức tới nỗi sinh bệnh sao?

Nhưng nói đi nói lại, chuyện hôm nay nhị thiếu phu nhân đâu có gì sai? Vô duyên vô cớ trách mắng người ta, dù là tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất, Chúc mama cảm thấy chuyện này lão thái thái hồ đồ quá rồi. Một già một trẻ cứ như vậy cương ngạnh, ngươi nhìn ta chằm chằm, ta nhìn ngươi chằm chằm, một bên giận dữ, một bên trầm tĩnh, không ai nói gì.

Lâm Lan hiểu được, một khi nhẫn nhịn quá nhiều sẽ làm cho người ta cảm thấy mình dễ bị khi dễ, nàng không giống Đinh Nhược Nghiên, xảy ra chuyện, có một bà mẹ mạnh mẽ tới bảo vệ, có cha làm quan là chỗ dựa, nàng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, lão thái thái nói nàng không buông tha người ta, nàng sao có thể buông tha chứ? Tới lúc nàng phải chịu ủy khuất thì sao, tại sao lại phải nhẫn nhịn không phản bác? Có điều, nói tới đây là đủ rồi, để lão thái thái giận muốn ngất xỉu thì nàng cũng phạm sai lầm.

Thôi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Lâm Lan chậm rãi quỳ xuống, vẻ mặt ủy khuất, ngôn từ thành khẩn: "Bà nội, cháu dâu thân phận thấp kém, trong lòng có chút tự ti, kể từ khi bà nội tới đây, bà nội xử sự công chính nghiêm minh, cũng không bởi vì cháu dâu xuất thân thấp kém mà xem thường cháu dâu, bà nội thật là tốt, cháu dâu vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cháu dâu trẻ tuổi còn nông nổi, xử sự khó tránh khỏi suy tính không chu toàn, kính xin bà nội kiên nhẫn dạy bảo cháu, sau này cháu dâu nhất định nhớ kỹ lời bà nội dạy bảo, vừa rồi cháu dâu đã có những lời lẽ không hay, kính xin bà nội đại nhân đại lượng, cháu dâu xin chịu tội với bà nội."

Nghe Lâm Lan đội cho mình một cái mũ cao như thế, lại thành khẩn nhận sai lầm, lão thái thái có tức giận cũng phát tác không ra, trong ngực dâng lên nỗi buồn bực.

Chúc mama ngượng ngùng cười nói: "Lão thái thái, nhị thiếu phu nhân đã nhận sai rồi, người đừng nóng giận. Nhị thiếu phu nhân rất hiếu thuận với người, người xem, hôm kia lão nô vừa nói lão thái thái thể hàn, nhị thiếu phu nhân liền sai người nấu cháo làm nóng người..."

Chúc mama nói tới món cháo dê. Lão thái thái có điểm bất ngờ, bà vốn tưởng cháo dê là Hàn Thị vì bà mà chuẩn bị.

"Không thể có lần sau nữa." Mặc dù ngữ điệu lão thái thái vẫn còn chút trách mắng nhưng cũng không còn gay gắt nữa.

Lâm Lan lập tức cười hì hì thi lễ: "Đa tạ bà nội khoan dung tha thứ, bà nội đúng là độ lượng."

Lão thái thái thở dài, nhìn một bàn đầy thức ăn mà không còn chút thèm ăn, phẫn nộ nói: "Không ăn nữa, nhìn dầu mỡ khó chịu, Chúc mama, nói phòng bếp làm một chén cháo."

Vừa nói bà vùa đứng dậy, Chúc mama vội đỡ bà rời đi.

Lâm Lan bĩu môi, không ăn? Vậy thì thật là tốt, nàng được tự do rồi, về nói Quế tẩu làm mì củ cải với tôm he thôi. Chúc mama đỡ lão thái thái về phòng, để bà ngồi lên giường, có lót thêm một cái gối ngang hông.

Lão thái thái buồn bực thở dài: "Người già rồi chẳng làm được gì, ngay cả vãn bối cũng không dạy dỗ được nữa."

Chúc mama cười nói: "Lão thái thái đâu có già, thân thể vẫn còn rất tốt ạ."

"Ngươi đừng nịnh ta, ta bây giờ đang đau đầu đây." Lão thái thái xoa xoa trán, lại nặng nề thở dài:

"Nghĩ muốn giúp Kính Hiền giữ nghiêm gia phong, nhưng là có lòng không đủ lực rồi."

Chúc mama do dự nói: "Lão thái thái, vừa rồi người đã bao che khuyết điểm..."

Lão thái thái nhìn Chúc mama một cái: "Ngươi cũng cảm thấy ta không nên dạy dỗ Lâm Lan?"

"Lão nô cảm thấy nhị thiếu phu nhân là một người không tệ, mặc dù ngoài miệng không được khéo léo lắm nhưng rất hiếu thuận, vừa nghe người có gì khó chịu liền tìm đồ để bồi bổ thân thể cho người, lần trước lão thái thái giận quá ngất xỉu, tổn hại nguyên khí, không chịu uống thuốc đắng, nhị thiếu phu nhân tẩm thuốc vào mứt táo, tự mình làm từng viên, lại dặn dò lão nô đừng nói gì với lão thái thái. Lão thái thái, người thử nghĩ xem, người nhiều con dâu, cháu dâu, có ai có lòng hơn nhị thiếu phu nhân, những người khác, chẳng ai làm việc gì, chỉ luôn miệng tán dương người mấy câu..." Chúc mama thở dài nói.

Sắc mặt lão thái thái có chút thay đổi: "Thật ra con bé cũng có lòng."

"Nhị thiếu phu nhân không có dụng tâm, không biết lấy lòng, không tranh công, đây mới thật là hiếu thuận." Chúc mama cảm thán.

"Nhưng ngôn ngữ của nó hôm nay thật là chọc tức người ta." Lão thái thái nghĩ đến những lời vừa rồi của Lâm Lan khiến bà tức giận, đời này ai dám nói với bà những lời đó? Chúc mama khẽ cười nói: "Lão thái thái hôm nay vì Minh Châu tiểu thư mà dạy dỗ nhị thiếu phu nhân, trong lòng nhị thiếu phu nhân sao có thể không ủy khuất? Vừa rồi lỗi không phải của cô ấy, xảy ra chuyện, cô ấy nói với trượng phu của mình là bình thường, ban đầu nhị thiếu phu nhân còn ngăn nhị thiếu gia... Lão nô bình thường quan sát, Minh Châu tiểu thư xem thường nhị thiếu phu nhân, cho tới giờ ăn nói lạnh nhạt, hễ mở miệng là châm chọc, nhưng nhị thiếu phu nhân có lần nào tranh chấp lại đâu? Chỉ cười một tiếng rồi thôi, mới vừa rồi lão thái thái nói thật sự làm tổn thương nhị thiếu phu nhân rồi."

Lão thái thái liếc xéo Chúc mama: "Chúc mama, có phải ngươi được nhị thiếu phu nhân cho gì không? Sao lại nói giúp nó."

Chúc mama biến sắc, quỳ mà nói: "Lão nô cũng chẳng còn mấy mà về với cát bụi, không có thân quyến con cái thì ham muốn gì? Chẳng lẽ có thể mang được vào quan tài? Cả đời lão nô này không còn cầu mong gì, chỉ cầu có thể phụng bồi lão thái thái, an an ổn ổn vượt qua tuổi gia, người nào tốt với lão thái thái, lão nô sẽ tốt với người đó, nếu lão nô có tâm tư, đó cũng là vì lão thái thái..."

Lão thái thái cười nói: "Ta chỉ đùa ngươi một chút, ngươi làm gì thế, mau đứng lên đi."

Chúc mama lúc này mới đứng dậy. Lão thái thái thở dài nói: "Ta cũng biết chuyện hôm nay nó không có lỗi, chẳng qua Minh Châu... Ngươi cũng biết, đứa nhỏ này rất đáng thương, ta không đành lòng."

Chúc mama an ủi: "Có câu hổ dữ không ăn thịt con, lão gia trong lúc nóng giận nói đôi lời như vậy thôi, chẳng lẽ lão gia có thể không quan tâm Minh Châu tiểu thư nữa sao? Đợi khi lão gia nguôi giận, từ từ lựa lời khuyên, ngày tháng còn dài, người cần gì gấp gáp? Rồi lại nói, lão gia nói cũng không sai, nếu Minh Châu tiểu thư không thay đổi tính khí, tương lai về nhà chồng, khó tránh gây ra chuyện, đến lúc đó ai có thể che chở cho cô ấy?"

Lão thái thái tựa như hơi mệt, tựa vào gối mềm, khẽ nhắm mắt, giọng nói nhỏ dần: "Thôi thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, kệ bọn chúng đi."

Chúc mama cười nói: "Lão thái thái có thể nghĩ như vậy là tốt, người nghỉ ngơi đi, lão nô đi chuẩn bị cháo."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện