Hòa đường, vẻ mặt Hàn Thị mệt mỏi, lăn qua lăn lại trên giường, tâm phiền ý loạn, không nhịn được than: "Lúc này sợ là tránh không khỏi rồi..."
Khương mama cũng tâm thần không yên, vừa rồi Thúy Bình em gái Thúy Chi tới báo, nói là lão gia mời Hoa đại phu tới xem bệnh cho Lưu di nương, Hoa gia chính là thế gia y học, một nhà ba thái y, danh chấn thiên hạ, Hoa đại phu y thuật cao thâm, sợ là phu nhân không thể gạt được rồi.
"Phu nhân bình tĩnh chớ nóng, chúng ta dùng lượng rất nhỏ, đại phu kia nói, cần phải vài lần nữa mới có bệnh trạng nhỏ xuất hiện, Hoa đại phu nhất định không thể chuẩn đoán được." Khương mama lừa mình dối người nói.
Hàn thị ba phần u oán bảy phần căm giận nói: "Không nghĩ tới lão gia vì con tiện tỳ kia mà mời tới Hoa đại phu."
"Bất kể như thế nào, chúng ta phải tính toán tốt xấu thật kỹ, thật sự không nên..." Trong mắt Khương mama hiện lên lãnh ý.
Hàn Thị lo lắng nói: "Chuyện như vậy không thể giải quyết gọn một lần được, chưa chắc cô ta đã chịu gánh tội thay, ngươi đề phòng cho tốt, chớ để cô ta mở miệng."
Lãnh ý trong mắt Khương mama càng tăng lên: "Lão nô đã biết."
"Phu nhân, Thúy Bình tới... " Xuân Hạnh bên ngoài bẩm.
Hàn Thị nhanh chóng ngồi thẳng người, vuốt vuốt tóc mai, trầm giọng nói: "Cho vào đi."
Thúy Bình cúi đầu đi tới, mở miệng: "Hoa đại phu đã rời đi, lão gia vừa truyền nhị thiếu phu nhân qua xem bệnh cho Lưu di nương, nô tỳ hỏi A Tấn, A Tấn nói mơ hồ nghe được Hoa đại phu nói cái gì mà trúng độc..."
Thúy Bình lược qua chuyện thiếu chút nữa mình bị nhị thiếu phu nhân bắt gặp cô ta đi tìm A Tấn, nếu không phu nhân nhất định sẽ không tha cho cô ta. Nhất thời sắc mặt Hàn Thị trắng bệch, não bộ như co giật, giọng nói có chút mơ hồ: "Tiếp tục thăm dò."
Thúy Bình "Vâng" một tiếng, nhanh chóng lui ra.
Thừa dịp trong viện vắng vẻ, Thúy Chi kéo tay Thuý Bình tới một cây cột, đè thấp giọng hỏi: "Phu nhân sai khiến em làm chuyện gì?"
Thúy Bình thấy tỷ tỷ thì đột nhiên bối rối, trong lòng lo sợ nói: "Phu nhân sai em đi thăm dò tin tức Lưu di nương, nhưng mới vừa rồi hình như bị nhị thiếu phu nhân bắt gặp."
Sắc mặt Thúy Chi ngưng trọng: "Em chắc chắn?" Thúy Bình hoảng sợ: "Nhị thiếu phu nhân nhìn thấy em, có điều em trốn ngay, có lẽ là không nhận ra ai."
Thúy Chi lo lắng nói: "Ta hầu hạ bên cạnh phu nhân nhiều năm, tính tình phu nhân thế nào ta rất rõ, chỉ dùng người có ích, một khi không dùng được thì hạ thủ tàn nhẫn hơn bất kỳ ai, ta cả ngày phải đề phòng lo lắng, sợ làm không tốt chuyện phu nhân giao phó, hôm nay em cũng đã bị cuốn vào..."
Thúy Bình ưu tư nói: "Em chỉ giúp đỡ thăm dò tin tức, hẳn là không có gì quan trọng chứ?"
"Mà sao không cẩn thận vậy? Nếu em bị bại lộ, lão gia sẽ khai đao với em đấy, cho nên, cẩn trọng chút." Thúy Chi trịnh trọng cảnh cáo em gái.
Thúy Bình gật đầu lia lịa: "Em biết rồi, em sẽ cẩn thận."
Thúy Chi nhìn muội muội biến mất trong màn đêm, buồn bã thở dài, được phu nhân trọng dụng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Bên trong nhà, Hàn Thị cắn chặt môi dưới, trầm mặc, Khương mama một bên lo sợ, không dám quấy rầy, trong phòng mộ mảnh tĩnh mịch. Một lúc lâu, Hàn Thị nói: "Khương mama, ngươi đi an bài một chút." Khương mama lĩnh hội: "Lão nô đã rõ, tối nay sẽ động thủ."
Hàn Thị giương mắt, ánh mắt trống rỗng, chán nản nói: "Mọi chuyện thật sự bất lợi quá." Khương mama nhỏ giọng nói: "Phu nhân, tháng giêng có nên đi chùa Hương Sơn không?"
Hàn Thị thở dài nói: "Nên đi, nên đi cầu xin Bồ Tát, hi vọng Bồ Tát phù hộ cho năm sau suôn sẻ thuận lợi chút ít."
Chưa tới hai khắc sau, Thúy Bình lại tới, báo nhị thiếu phu nhân chuẩn đoán là nhiễm lạnh, lão gia sai A Tấn đi lấy thuốc rồi.
Hàn Thị cùng Khương mama hai mặt nhìn nhau, có chút không dám tin: "Ngươi hỏi cẩn thận chưa?"
Thúy Bình nói: "Nô tỳ nghe A Tấn nói, hắn nói lúc đi lấy thuốc có chứng thật, phương thuốc kia đúng là chữa nhiễm lạnh."
Gánh nặng trong lòng Hàn Thị liền được giải tỏa, khẽ gật đầu: "Ngươi làm rất tốt, Khương mama, đem vòng tay san hô của ta thưởng cho Thúy Bình."
Khương mama cũng thở phào trong lòng, cười ha ha đi tới bàn trang điểm của phu nhân lấy phần thưởng cho Thúy Bình: "Hảo hảo thay phu nhân làm việc, không thiếu phần cho ngươi."
Thúy Bình được ban thưởng, vui mừng tạ ơn, lui xuống. "Lâm Lan dám tự xưng y thuật bất phàm, chỉ có chút chuyện nhỏ mà không xong, còn dám mở tiệm thuốc, hừ, ta thấy nó chỉ nói mồm thôi, trị lành cho phu nhân Tĩnh Bá Hầu chẳng qua là vận khí tốt."
Hàn Thị mỉa mai nói. Khương mama cười nói: "Cũng hay lão gia tín nhiệm cô ta, bây giờ chỉ còn chờ tin tức A Tấn bên kia."
Hàn Thị miễn cưỡng dựa trên gối: "Lão gia chữa chứng nhiễm lạnh cho Lưu di nương, trước mắt cô ta sẽ không thể có thai, chúng ta cũng không cần vội, yên lặng theo dõi kỳ biến."
"Phu nhân nói rất đúng, mặc dù cô ta có bầu đi chăng nữa thì có thể thuận lợi sinh hạ hay không vẫn là điều khó nói, có thể nuôi lớn hay không cũng còn là vấn đề." Khương mama độc ác nói.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, nói ra suy nghĩ trong tâm, lo sợ cuối cùng cũng rơi xuống, thật không nghĩ tới, loại lang băm như Lâm Lan cũng có thể mang tới đại ân. Phân phó đâu vào đấy, Lâm Lan không quan tâm chuyện Lưu di nương nữa, tin tưởng lão cha già tự có chủ trương, chuyện đấu đá giữa vợ chồng bọn họ, nàng chỉ thêm chút gia vị, thêm củi đuốc... không cần can thiệp vào. Ngân Liễu cùng Bạch Huệ đi làm việc về, hai người đối mặt nhau, mắt đấu mắt, lạnh như băng. Lâm Lan nhìn thấy, phân phó Ngọc Dung phải để ý, không muốn thấy các nàng ầm ĩ nữa.
Lý Minh Doãn được nghỉ lễ mừng năm mới ba ngày, ngày đầu thì tế thiên lạy tổ, ngày thứ hai đưa Lâm Lan đi Diệp gia, chúc tết đại cữu lão gia Diệp gia. Diệp Hinh Nhi vẫn đang bế quan, không ra khỏi Tú lâu nửa bước, Dung Thị được cởi bỏ lệnh cấm sớm bởi vì cần giúp đỡ mẹ chồng xử lý việc vặt, Dung Thị nhìn thấy Lâm Lan thì lúng túng, Lâm Lan coi như không biết chuyện gì, mỉm cười dịu dàng. Đại cữu lão gia cố ý cho Từ Phúc An tới thỉnh an Minh Doãn cùng Lâm Lan. Minh Doãn tùy tiện hỏi vài vấn đề, Từ Phúc An đều trả lời được cả, quả nhiên là người cơ trí, thông minh. Lâm Lan nhìn Lý Minh Doãn, hai người hiểu ý cười một tiếng, chuyện Bạch Huệ rốt cuộc có thể quyết định rồi.
Ăn cơm trưa ở Diệp gia xong, Minh Doãn dẫn Lâm Lan đi phủ Tĩnh Bá Hầu, đây là ý tứ của Kiều Vân Tịch, ngày thứ hai vốn là ngày về nhà mẹ nhưng mẹ nàng ở tại Giang Nam xa xôi, đi lại không dễ dàng gì cho nên liền mời mấy vị phu nhân quen thân tới nhà nàng.
Trên xe ngựa, Lâm Lan cầm một hộp bảo bối, cảm thán không thôi: "Mỗi lần tới nhà cậu cả là lại cầm về nhiều đồ như thế này, ta thật ngại quá."
Lý Minh Doãn nhìn bộ dạng nói một đằng nghĩ một nẻo của nàng, cười nhẹ nói: "Là người nào đêm qua còn suy nghĩ xem cậu cả sẽ tặng cái gì nhỉ?"
Lâm Lan lườm hắn một cái, lòng đầy căm phẫn nói: "Đấy còn không phải tại chàng sao... không biết tiết chế... ta mà không dời lực chú ý của chàng, không biết chàng còn hành hạ ta tới khi nào."
Lâm Lan vừa nói vừa xoa xoa phần hông, không nhịn được tàn nhẫn lườm nguýt hắn một cái. Lý Minh Doãn ủy khuất nói: "Khó khăn lắm ta mới có được mấy ngày nghỉ phép không cần dậy sớm."
"Nhưng ta phải dậy sớm..." Lâm Lan còn ủy khuất hơn hắn, 30 tết, hắn nói muốn đón giao thừa, ngày đầu năm nói muốn có một chuyện tốt bắt đầu năm mới... Tóm lại tìm đủ mọi loại lý do để hành hạ nàng, hắn tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, tinh lực dồi dào, nàng nào phải đối thủ của hắn, đành để hắn hành hạ cho tới khi nàng không chịu được cầu khẩn tha thứ mới thôi.
Lý Minh Doãn nhìn thấy hốc mắt nàng hơi xanh xao, cũng biết mấy ngày nay nàng cực khổ, nhưng mà, nàng thật sự quá ngọt mỹ, khó có thể khắc chế được.
Liền ôm nàng, ôn nhu bên tai nàng: "Buổi tối ta sẽ xoa bóp cho nàng..."
"Không cần." Lâm Lan lập tức từ chối, lần trước hắn cũng nói giúp nàng xoa bóp, kết quả hắn lật nàng xuống dưới thân hắn, liều mạng hành hạ.
Lý Minh Doãn nhìn nàng như chim sợ ná, không khỏi bật cười: "Thật không muốn? Đến lúc đó đừng van xin ta nha."
Vừa nói tay liền linh hoạt chui vào vạt áo nàng, xoa bóp nơi đẫy đà nhất của nàng, lúc nhẹ nhàng lúc mạnh bạo.
Nơi nhạy cảm trên thân thể bị kích thích khiến toàn thân như nổi lửa, nơi sâu kín khó chịu, Lâm Lan vô lực đẩy hắn, thở gấp khẽ nói: "Đang ở trên xe ngựa... Không sợ người bên ngoài nghe thấy sao..."
"Nàng kiên nhẫn một chút sẽ không có ai nghe thấy."
Hắn cắn nhẹ tai nàng.
"Không được đâu, thế này ta làm sao gặp mọi người được?"
Lâm Lan e lệ, thân thể mềm yếu đã tràn đầy khát vọng, nhưng lý trí nói cho nàng biết, hiện tại không phải lúc, nàng còn phải đi phủ Tĩnh Bá Hầu, nếu để cho người khác nhìn ra chút gì, nàng có sống nổi nữa không?
"Ngoan... Đừng nói chuyện, ta sẽ có chừng mực."
Hắn làm cho nàng xoay người ngồi ở trên đùi hắn, giọng nói tràn đầy mị hoặc, cúi đầu đưa tay dò xét trong xiêm y nàng, hoa huyệt đã ướt át, ngón tay không chút trở ngại đi vào dò xét hoa huyệt.
Lâm Lan nghĩ muốn đẩy ra, lại không thể, chỉ có thể cắn môi dưới, hắn chạm vào chỗ nào là chỗ đó trên thân thể nàng nóng như đốt lửa.
"Lan Nhi, có muốn hay không?"
Tự lúc nào mà nơi nóng rực của hắn đã kề bên cửa vào ướt át, kích thích nàng. Tư thế như thế khiến nàng không dám cử động, cố gắng tránh ánh mắt của hắn, chỉ có thể bất lực nắm chặt cánh tay hắn, thở hổn hển, nói không ra lời, hắn lại hành hạ nàng rồi, thật đáng giận...
Cảm giác được rõ vật nóng rực kia từng chút từng chút xâm nhập, nhưng kiên quyết chỉ vào nửa vời, hắn ngừng lại, tàn nhẫn trêu chọc bên tai nàng: "Nói, có muốn hay không?"
Lâm Lan lắc đầu, muốn khóc.
Hắn đột nhiên nắm lấy eo nàng, dùng sức nhấn nhẹ người nàng xuống, thứ cứng rắn nóng như lửa kia nhất thời ấp vào điểm nhạy cảm trong hoa huyệt.
Lâm Lan nhịn không được run rẩy, gắt gao cắn môi dưới mới không phát ra tiếng ngâm. Tư thế như vậy quá sâu, có chút không chịu nổi.
Theo chuyển động của bánh xe, một tay hắn ôn nhu nhào nặn đỉnh hồng phấn của nàng, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, điều chỉnh động tác cho nàng.
"Lan Nhi, thoải mái sao?"
Hắn hổn hển hỏi, dùng sức đè ép eo của nàng, để cho chỗ kết hợp kia của hai người gắn sát nhất, đỉnh nóng rực chạm vào nơi sâu nhất của hoa huyệt, cảm nhận được từng đợt run rẩy của nàng.
Mặt Lâm Lan đỏ bừng, trong mắt đã phủ một tầng hơi nước, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, từ phía dưới dâng lên từng dòng khoái cảm tê dại, những đợt sóng tầng tầng lớp lớp cuốn tới.
Cảm nhận được nơi đó của nàng mỗi lúc một siết chặt hơn, truyền ra một trận rung động, biết nàng đã đến thời khắc mấu chốt, hắn cường lực đi lên đỉnh, một chút lại một chút, cùng nàng leo lên đỉnh khoái cảm.
Bên trong xe ngựa chỉ còn lại hô hấp nặng nề của hai người, Lâm Lan mềm nhũn dựa trong ngực hắn, một lúc lâu, Lâm Lan mới khôi phục thần trí, khẽ cựa quậy, hắn vẫn ôm nàng không tha, giọng khản đặc: "Đừng động, đừng động."
Nguyên nhân là bởi hắn có nhìn một chút sách thuốc, nghe nói khoảng giữa thời gian sau nguyệt sự là thời điểm dễ mang thai nhất, hi vọng sang năm mới nhanh chóng có tin tức tốt lành.
Khương mama cũng tâm thần không yên, vừa rồi Thúy Bình em gái Thúy Chi tới báo, nói là lão gia mời Hoa đại phu tới xem bệnh cho Lưu di nương, Hoa gia chính là thế gia y học, một nhà ba thái y, danh chấn thiên hạ, Hoa đại phu y thuật cao thâm, sợ là phu nhân không thể gạt được rồi.
"Phu nhân bình tĩnh chớ nóng, chúng ta dùng lượng rất nhỏ, đại phu kia nói, cần phải vài lần nữa mới có bệnh trạng nhỏ xuất hiện, Hoa đại phu nhất định không thể chuẩn đoán được." Khương mama lừa mình dối người nói.
Hàn thị ba phần u oán bảy phần căm giận nói: "Không nghĩ tới lão gia vì con tiện tỳ kia mà mời tới Hoa đại phu."
"Bất kể như thế nào, chúng ta phải tính toán tốt xấu thật kỹ, thật sự không nên..." Trong mắt Khương mama hiện lên lãnh ý.
Hàn Thị lo lắng nói: "Chuyện như vậy không thể giải quyết gọn một lần được, chưa chắc cô ta đã chịu gánh tội thay, ngươi đề phòng cho tốt, chớ để cô ta mở miệng."
Lãnh ý trong mắt Khương mama càng tăng lên: "Lão nô đã biết."
"Phu nhân, Thúy Bình tới... " Xuân Hạnh bên ngoài bẩm.
Hàn Thị nhanh chóng ngồi thẳng người, vuốt vuốt tóc mai, trầm giọng nói: "Cho vào đi."
Thúy Bình cúi đầu đi tới, mở miệng: "Hoa đại phu đã rời đi, lão gia vừa truyền nhị thiếu phu nhân qua xem bệnh cho Lưu di nương, nô tỳ hỏi A Tấn, A Tấn nói mơ hồ nghe được Hoa đại phu nói cái gì mà trúng độc..."
Thúy Bình lược qua chuyện thiếu chút nữa mình bị nhị thiếu phu nhân bắt gặp cô ta đi tìm A Tấn, nếu không phu nhân nhất định sẽ không tha cho cô ta. Nhất thời sắc mặt Hàn Thị trắng bệch, não bộ như co giật, giọng nói có chút mơ hồ: "Tiếp tục thăm dò."
Thúy Bình "Vâng" một tiếng, nhanh chóng lui ra.
Thừa dịp trong viện vắng vẻ, Thúy Chi kéo tay Thuý Bình tới một cây cột, đè thấp giọng hỏi: "Phu nhân sai khiến em làm chuyện gì?"
Thúy Bình thấy tỷ tỷ thì đột nhiên bối rối, trong lòng lo sợ nói: "Phu nhân sai em đi thăm dò tin tức Lưu di nương, nhưng mới vừa rồi hình như bị nhị thiếu phu nhân bắt gặp."
Sắc mặt Thúy Chi ngưng trọng: "Em chắc chắn?" Thúy Bình hoảng sợ: "Nhị thiếu phu nhân nhìn thấy em, có điều em trốn ngay, có lẽ là không nhận ra ai."
Thúy Chi lo lắng nói: "Ta hầu hạ bên cạnh phu nhân nhiều năm, tính tình phu nhân thế nào ta rất rõ, chỉ dùng người có ích, một khi không dùng được thì hạ thủ tàn nhẫn hơn bất kỳ ai, ta cả ngày phải đề phòng lo lắng, sợ làm không tốt chuyện phu nhân giao phó, hôm nay em cũng đã bị cuốn vào..."
Thúy Bình ưu tư nói: "Em chỉ giúp đỡ thăm dò tin tức, hẳn là không có gì quan trọng chứ?"
"Mà sao không cẩn thận vậy? Nếu em bị bại lộ, lão gia sẽ khai đao với em đấy, cho nên, cẩn trọng chút." Thúy Chi trịnh trọng cảnh cáo em gái.
Thúy Bình gật đầu lia lịa: "Em biết rồi, em sẽ cẩn thận."
Thúy Chi nhìn muội muội biến mất trong màn đêm, buồn bã thở dài, được phu nhân trọng dụng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Bên trong nhà, Hàn Thị cắn chặt môi dưới, trầm mặc, Khương mama một bên lo sợ, không dám quấy rầy, trong phòng mộ mảnh tĩnh mịch. Một lúc lâu, Hàn Thị nói: "Khương mama, ngươi đi an bài một chút." Khương mama lĩnh hội: "Lão nô đã rõ, tối nay sẽ động thủ."
Hàn Thị giương mắt, ánh mắt trống rỗng, chán nản nói: "Mọi chuyện thật sự bất lợi quá." Khương mama nhỏ giọng nói: "Phu nhân, tháng giêng có nên đi chùa Hương Sơn không?"
Hàn Thị thở dài nói: "Nên đi, nên đi cầu xin Bồ Tát, hi vọng Bồ Tát phù hộ cho năm sau suôn sẻ thuận lợi chút ít."
Chưa tới hai khắc sau, Thúy Bình lại tới, báo nhị thiếu phu nhân chuẩn đoán là nhiễm lạnh, lão gia sai A Tấn đi lấy thuốc rồi.
Hàn Thị cùng Khương mama hai mặt nhìn nhau, có chút không dám tin: "Ngươi hỏi cẩn thận chưa?"
Thúy Bình nói: "Nô tỳ nghe A Tấn nói, hắn nói lúc đi lấy thuốc có chứng thật, phương thuốc kia đúng là chữa nhiễm lạnh."
Gánh nặng trong lòng Hàn Thị liền được giải tỏa, khẽ gật đầu: "Ngươi làm rất tốt, Khương mama, đem vòng tay san hô của ta thưởng cho Thúy Bình."
Khương mama cũng thở phào trong lòng, cười ha ha đi tới bàn trang điểm của phu nhân lấy phần thưởng cho Thúy Bình: "Hảo hảo thay phu nhân làm việc, không thiếu phần cho ngươi."
Thúy Bình được ban thưởng, vui mừng tạ ơn, lui xuống. "Lâm Lan dám tự xưng y thuật bất phàm, chỉ có chút chuyện nhỏ mà không xong, còn dám mở tiệm thuốc, hừ, ta thấy nó chỉ nói mồm thôi, trị lành cho phu nhân Tĩnh Bá Hầu chẳng qua là vận khí tốt."
Hàn Thị mỉa mai nói. Khương mama cười nói: "Cũng hay lão gia tín nhiệm cô ta, bây giờ chỉ còn chờ tin tức A Tấn bên kia."
Hàn Thị miễn cưỡng dựa trên gối: "Lão gia chữa chứng nhiễm lạnh cho Lưu di nương, trước mắt cô ta sẽ không thể có thai, chúng ta cũng không cần vội, yên lặng theo dõi kỳ biến."
"Phu nhân nói rất đúng, mặc dù cô ta có bầu đi chăng nữa thì có thể thuận lợi sinh hạ hay không vẫn là điều khó nói, có thể nuôi lớn hay không cũng còn là vấn đề." Khương mama độc ác nói.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, nói ra suy nghĩ trong tâm, lo sợ cuối cùng cũng rơi xuống, thật không nghĩ tới, loại lang băm như Lâm Lan cũng có thể mang tới đại ân. Phân phó đâu vào đấy, Lâm Lan không quan tâm chuyện Lưu di nương nữa, tin tưởng lão cha già tự có chủ trương, chuyện đấu đá giữa vợ chồng bọn họ, nàng chỉ thêm chút gia vị, thêm củi đuốc... không cần can thiệp vào. Ngân Liễu cùng Bạch Huệ đi làm việc về, hai người đối mặt nhau, mắt đấu mắt, lạnh như băng. Lâm Lan nhìn thấy, phân phó Ngọc Dung phải để ý, không muốn thấy các nàng ầm ĩ nữa.
Lý Minh Doãn được nghỉ lễ mừng năm mới ba ngày, ngày đầu thì tế thiên lạy tổ, ngày thứ hai đưa Lâm Lan đi Diệp gia, chúc tết đại cữu lão gia Diệp gia. Diệp Hinh Nhi vẫn đang bế quan, không ra khỏi Tú lâu nửa bước, Dung Thị được cởi bỏ lệnh cấm sớm bởi vì cần giúp đỡ mẹ chồng xử lý việc vặt, Dung Thị nhìn thấy Lâm Lan thì lúng túng, Lâm Lan coi như không biết chuyện gì, mỉm cười dịu dàng. Đại cữu lão gia cố ý cho Từ Phúc An tới thỉnh an Minh Doãn cùng Lâm Lan. Minh Doãn tùy tiện hỏi vài vấn đề, Từ Phúc An đều trả lời được cả, quả nhiên là người cơ trí, thông minh. Lâm Lan nhìn Lý Minh Doãn, hai người hiểu ý cười một tiếng, chuyện Bạch Huệ rốt cuộc có thể quyết định rồi.
Ăn cơm trưa ở Diệp gia xong, Minh Doãn dẫn Lâm Lan đi phủ Tĩnh Bá Hầu, đây là ý tứ của Kiều Vân Tịch, ngày thứ hai vốn là ngày về nhà mẹ nhưng mẹ nàng ở tại Giang Nam xa xôi, đi lại không dễ dàng gì cho nên liền mời mấy vị phu nhân quen thân tới nhà nàng.
Trên xe ngựa, Lâm Lan cầm một hộp bảo bối, cảm thán không thôi: "Mỗi lần tới nhà cậu cả là lại cầm về nhiều đồ như thế này, ta thật ngại quá."
Lý Minh Doãn nhìn bộ dạng nói một đằng nghĩ một nẻo của nàng, cười nhẹ nói: "Là người nào đêm qua còn suy nghĩ xem cậu cả sẽ tặng cái gì nhỉ?"
Lâm Lan lườm hắn một cái, lòng đầy căm phẫn nói: "Đấy còn không phải tại chàng sao... không biết tiết chế... ta mà không dời lực chú ý của chàng, không biết chàng còn hành hạ ta tới khi nào."
Lâm Lan vừa nói vừa xoa xoa phần hông, không nhịn được tàn nhẫn lườm nguýt hắn một cái. Lý Minh Doãn ủy khuất nói: "Khó khăn lắm ta mới có được mấy ngày nghỉ phép không cần dậy sớm."
"Nhưng ta phải dậy sớm..." Lâm Lan còn ủy khuất hơn hắn, 30 tết, hắn nói muốn đón giao thừa, ngày đầu năm nói muốn có một chuyện tốt bắt đầu năm mới... Tóm lại tìm đủ mọi loại lý do để hành hạ nàng, hắn tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, tinh lực dồi dào, nàng nào phải đối thủ của hắn, đành để hắn hành hạ cho tới khi nàng không chịu được cầu khẩn tha thứ mới thôi.
Lý Minh Doãn nhìn thấy hốc mắt nàng hơi xanh xao, cũng biết mấy ngày nay nàng cực khổ, nhưng mà, nàng thật sự quá ngọt mỹ, khó có thể khắc chế được.
Liền ôm nàng, ôn nhu bên tai nàng: "Buổi tối ta sẽ xoa bóp cho nàng..."
"Không cần." Lâm Lan lập tức từ chối, lần trước hắn cũng nói giúp nàng xoa bóp, kết quả hắn lật nàng xuống dưới thân hắn, liều mạng hành hạ.
Lý Minh Doãn nhìn nàng như chim sợ ná, không khỏi bật cười: "Thật không muốn? Đến lúc đó đừng van xin ta nha."
Vừa nói tay liền linh hoạt chui vào vạt áo nàng, xoa bóp nơi đẫy đà nhất của nàng, lúc nhẹ nhàng lúc mạnh bạo.
Nơi nhạy cảm trên thân thể bị kích thích khiến toàn thân như nổi lửa, nơi sâu kín khó chịu, Lâm Lan vô lực đẩy hắn, thở gấp khẽ nói: "Đang ở trên xe ngựa... Không sợ người bên ngoài nghe thấy sao..."
"Nàng kiên nhẫn một chút sẽ không có ai nghe thấy."
Hắn cắn nhẹ tai nàng.
"Không được đâu, thế này ta làm sao gặp mọi người được?"
Lâm Lan e lệ, thân thể mềm yếu đã tràn đầy khát vọng, nhưng lý trí nói cho nàng biết, hiện tại không phải lúc, nàng còn phải đi phủ Tĩnh Bá Hầu, nếu để cho người khác nhìn ra chút gì, nàng có sống nổi nữa không?
"Ngoan... Đừng nói chuyện, ta sẽ có chừng mực."
Hắn làm cho nàng xoay người ngồi ở trên đùi hắn, giọng nói tràn đầy mị hoặc, cúi đầu đưa tay dò xét trong xiêm y nàng, hoa huyệt đã ướt át, ngón tay không chút trở ngại đi vào dò xét hoa huyệt.
Lâm Lan nghĩ muốn đẩy ra, lại không thể, chỉ có thể cắn môi dưới, hắn chạm vào chỗ nào là chỗ đó trên thân thể nàng nóng như đốt lửa.
"Lan Nhi, có muốn hay không?"
Tự lúc nào mà nơi nóng rực của hắn đã kề bên cửa vào ướt át, kích thích nàng. Tư thế như thế khiến nàng không dám cử động, cố gắng tránh ánh mắt của hắn, chỉ có thể bất lực nắm chặt cánh tay hắn, thở hổn hển, nói không ra lời, hắn lại hành hạ nàng rồi, thật đáng giận...
Cảm giác được rõ vật nóng rực kia từng chút từng chút xâm nhập, nhưng kiên quyết chỉ vào nửa vời, hắn ngừng lại, tàn nhẫn trêu chọc bên tai nàng: "Nói, có muốn hay không?"
Lâm Lan lắc đầu, muốn khóc.
Hắn đột nhiên nắm lấy eo nàng, dùng sức nhấn nhẹ người nàng xuống, thứ cứng rắn nóng như lửa kia nhất thời ấp vào điểm nhạy cảm trong hoa huyệt.
Lâm Lan nhịn không được run rẩy, gắt gao cắn môi dưới mới không phát ra tiếng ngâm. Tư thế như vậy quá sâu, có chút không chịu nổi.
Theo chuyển động của bánh xe, một tay hắn ôn nhu nhào nặn đỉnh hồng phấn của nàng, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, điều chỉnh động tác cho nàng.
"Lan Nhi, thoải mái sao?"
Hắn hổn hển hỏi, dùng sức đè ép eo của nàng, để cho chỗ kết hợp kia của hai người gắn sát nhất, đỉnh nóng rực chạm vào nơi sâu nhất của hoa huyệt, cảm nhận được từng đợt run rẩy của nàng.
Mặt Lâm Lan đỏ bừng, trong mắt đã phủ một tầng hơi nước, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, từ phía dưới dâng lên từng dòng khoái cảm tê dại, những đợt sóng tầng tầng lớp lớp cuốn tới.
Cảm nhận được nơi đó của nàng mỗi lúc một siết chặt hơn, truyền ra một trận rung động, biết nàng đã đến thời khắc mấu chốt, hắn cường lực đi lên đỉnh, một chút lại một chút, cùng nàng leo lên đỉnh khoái cảm.
Bên trong xe ngựa chỉ còn lại hô hấp nặng nề của hai người, Lâm Lan mềm nhũn dựa trong ngực hắn, một lúc lâu, Lâm Lan mới khôi phục thần trí, khẽ cựa quậy, hắn vẫn ôm nàng không tha, giọng khản đặc: "Đừng động, đừng động."
Nguyên nhân là bởi hắn có nhìn một chút sách thuốc, nghe nói khoảng giữa thời gian sau nguyệt sự là thời điểm dễ mang thai nhất, hi vọng sang năm mới nhanh chóng có tin tức tốt lành.
Danh sách chương