"Không nghĩ tới cô ta lại cầu trợ mụ phù thủy, náo loạn gà chó không yên, thật là..." Lý Minh Doãn đem chuyện đã xảy ra nói đại khái một lần.
Lâm Lan nghe xong sợ hết hồn hết vía, nếu không phải Lý Minh Doãn tỉnh táo, kế hoạch chu đáo như vậy, không bị lừa mới là lạ, nghĩ đến Minh Doãn bị buộc nhảy cửa sổ thoát tình hình nguy khốn, lửa giận trong lòng Lâm Lan càng tăng lên.
"Hôm nay cô ta nói muốn đi Phong An thay ta trông coi mộ mẹ..."
Lâm Lan bỗng nhiên như núi lửa bộc phát: "Phí công chúng ta một lòng vì cô ta suy nghĩ, cô ta lại dám giở trò điên loạn, còn có mặt mũi nói đi trông coi mộ mẹ, có mà quấy quả khiến mẹ dưới mặt đất cũng không thể an bình, không cho cô ta đi. Chúng ta đã hết lòng với cô ta, chàng cũng đã quyết định, không được phép mềm lòng nữa, cho cô ta ba trăm lượng bạc, đủ cho cô ta sống an nhàn tới cuối đời, chàng không thiếu nợ gì cô ta nữa, từ nay về sau, cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường, không ai liên hệ với ai nữa."
Bạch Huệ này thật sự không biết thẹn là gì, không biết xấu hổ lại còn đòi trông coi mộ Diệp Thị, định khiến Minh Doãn cả đời nhớ cô ta? Không có cửa đâu. Trên đời này, nha đầu nghĩ bò lên giường chủ tử không phải mình cô ta, nhưng cô ta biết rõ chủ tử không thích, còn thay đổi biện pháp, hạ thuốc bò lên giường, chỉ sợ là không nhiều, người vô sỉ, tuyệt đối không thể tha thứ.
"Ta không đáp ứng cô ta, để cho Chu mama phái người đưa cô ta ra khỏi kinh thành, ta sẽ viết một phong thư thông báo cho bên Phong An." Lý Minh Doãn thản nhiên nói.
Hỏa khí Lâm Lan giảm xuống: "Lúc ở chân núi nghe Như Ý nói chuyện, mấy hôm trước nhìn thấy cô ta cùng Xuân Hạnh thầm thì trong ngõ hẻm, lòng ta cũng rất bất an, quả nhiên cô ta đến chỗ mụ phù thủy van xin."
Lý Minh Doãn nhìn Lâm Lan, chậm rãi nói: "Nếu không phải cô a đột nhiên nói cho ta nàng uống thuốc tránh thai, ta cũng sẽ không sinh lòng cảnh giác."
Lâm Lan căng thẳng trong lòng, nhìn thần sắc Minh Doãn nhàn nhạt, đoán không ra trong lòng hắn nghĩ gì, trong lúc nhất thời thấp thỏm bất an, phủ nhận sao? Nếu Bạch Huệ tố giác nàng, đích thị là đã âm thầm chú ý chuyện này thời gian dài, chứng cớ vô cùng xác thực, định liệu trước rồi.
"Vậy chàng... tin sao?" Lâm Lan hỏi ngược lại.
Lý Minh Doãn đột nhiên mỉm cưởi một cái, ánh mắt sáng rực: "Nàng nói không phải thì ta tin là không phải."
Nói như vậy, thật sự quá mức hấp dẫn, bất kể hắn đang thử dò xét hay là thật sự không tín nhiệm nàng, Lâm Lan đều cảm thấy không thể giấu diếm nữa.
"Thật ra thì, thuốc dưỡng nhan kia chính là thuốc tránh thai."
Lâm Lan âm thầm đánh giá thần sắc của hắn, chỉ thấy nụ cười của hắn vẫn ôn hòa như cũ, nhưng mâu quang ảm đạm đi, mơ hồ thất vọng.
"Không phải là ta không muốn có con, nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp sinh con, thứ nhất, chúng ta lúc này thù trong giặc ngoài, còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết được, mụ phù thủy lòng dạ độc ác, ngay cả chúng ta cũng đề phòng cũng không lường được hết tính toán của mụ, nghĩ ngày đó chàng thiếu chút nữa bị rắn cắn, Lưu di nương trúng độc thủy ngân, không thể không làm cho lòng ta sợ hãi. Bản thân ta không sợ mình chịu thiệt, nhưng có con rồi, ta sợ. Thứ hai, ta học y, biết rõ thời điểm nào nữ nhân nên sinh đẻ, lúc nào nên thụ thai, cho nên, ta nghĩ chờ một chút, đợi những chuyện phiền não này được giải quyết, đợi thân thể của ta thích hợp rồi..." Lâm Lan giải thích.
Hai bàn tay ấm nóng cầm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ nghe hắn ôn nhu nói: "Tâm tư của nàng nên sớm nói cùng ta, ta không phải người không nói đạo lý, không nói những chuyện khác, chỉ cần tốt cho nàng, ta sẽ theo nàng, nàng trông nàng xem, để ta mất công vô dụng nhiều lần."
Vốn chuyện này khiến trong lòng hắn không thoải mái, giờ phút này nghe nàng nói nhu thế, sự khó chịu đã trôi đi, còn lại chẳng qua là thương tiếc. Cái nhà này, nguy cơ tứ phía, nàng phải nhận áp lực so với hắn không ít, cũng là hắn sơ sót, những nữ nhân khác mười lăm mười sáu tuổi sinh đẻ là bình thường, nhưng vô cùng nguy hiểm, hắn lại không nghĩ qua. Đương nhiên, không phải là thê tử của mình, người nào lại đi suy nghĩ những thứ này, nếu là vì con cái mà khiến Lan Nhi phải mạo hiểm, hắn thà không có con.
Mặt Lâm Lan không khỏi ửng hồng lên, nhìn hắn chằm chằm: "Thì ra chàng chỉ vì sinh con mà... Chàng cho ta là cái gì rồi?"
Ngượng ngùng mãi nàng mới nói ra được hai câu dở dang.
Lý Minh Doãn cười vang nói: "Được rồi, ta thừa nhận là ta kiếm cớ, nhưng mà, nàng đừng uống thuốc tránh thai nữa, ta nghe nói, uống thuốc này nhiều hại thân, sau này, ta chú ý một chút là được."
Hắn không chỉ không tức giận mà còn thương cảm cho nàng, Lâm Lan không khỏi có chút cảm động, nhỏ giọng: "Minh Doãn, chàng không trách ta sao?"
Lý Minh Doãn ôm nàng vào lòng, nhẹ vỗ về bả vai của nàng, sủng nịch nói: "Làm sao lại nhý vậy? Chỉ là nghĩ tới nàng dùng nhiều thuốc hại cõ thể nhý vậy, lòng ta đau, vẫn thường nói, thuốc ba phần độc, có khi là hại thân. Hiện tại, lo lắng nhất là, Bạch Huệ đã đem chuyện này nói cho mụ phù thủy, nàng cũng biết phụ thân cùng bà nội vẫn mong chúng ta sớm sin hem bé, sợ là bọn họ sẽ mất hứng, có điều, nàng không cần lo lắng, ta sẽ giải thích."
Lâm Lan nằm trong lồng ngực hắn, trong lòng ấm áp, có thể được làm vợ một người đàn ông thương yêu vợ như thế này, thật rất hạnh phúc, sớm biết thì sẽ không lén lút uống thuốc.
"Nàng ngồi xe ngựa hơn nửa ngày cũng mệt mỏi rồi, ta ôm nàng đi nghỉ, đoán chừng chút nữa còn có một tràng náo nhiệt." Lý Minh Doãn định ôm nàng đi nằm.
"Không cần, ta không mệt."
Lâm Lan nhỏ nhẹ muốn đứng dậy, đêm qua động tĩnh trong phủ lớn như vậy, chẳng những phá hư kế hoạch của mụ phù thủy, lại còn chặt mất một cánh tay của mụ ta, tuy rằng có chứng cớ nhưng chắc chắn mụ sẽ không từ bỏ ý định, hiện tại khẳng định cục diện hòa nhau. Nàng phải nhanh chóng nghĩ ra mưu kế, nhân cơ hội này xuống một kích nặng nề với mụ phù thủy, đánh cho mụ không ngóc đầu lên được.
"Còn nói không mệt, mắt nàng thâm quầng rồi, nghe lời, ngoan, nghỉ ngơi đi, những chuyện khác ta sẽ an bài." Lý Minh Doãn thả nàng trên giường, đắp chăn lại giúp nàng.
Lâm Lan đột nhiên nhớ ra, hỏi: "Ngọc Dung đâu? Ta không thấy cô ấy."
"Cô ấy không sao, bị thương nhẹ, hiện đang nghỉ ngơi."
Lâm Lan vội vã định ngồi dậy, bị Lý Minh Doãn đè lại: "Nàng vừa mới uống thuốc để ngủ, nàng nhìn nàng đi, chẳng phải đêm qua không ngủ được sao?"
Lâm Lan buồn bực nói: "Mọi người đều bị thương, mụ ta quá ti tiện rồi."
Mâu quang Lý Minh Doãn ngưng tụ, giọng nói lạnh lẽo: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho mọi người, hiện tại chưa tra được người đánh ngất Ngọc Dung, tuy thủ hạ của mụ đắc lực nhưng sớm muộn ta cũng tận diệt chúng."
"Phía bên Sơn Tây chưa có chuyển động gì sao?" Lâm Lan chần chờ hỏi.
Lý Minh Doãn trầm ngâm nói: "Bây giờ không phải lúc, phải đợi cục diện phát triển đến ngay cả phụ thân cũng vô lực vãn hồi mới được, ta đã điều tra rồi, hai thôn trang kia có một nơi không phải ghi tên ta, mà là danh nghĩa phụ thân, nếu hiện tại phát động, phụ thân cùng lắm sẽ đem bán toàn thôn trang này thì sẽ có nguy cơ giải quyết được, cho nên, ta nghĩ còn phải cho mụ phù thủy một chút ngon ngọt, như vậy bà ta mới có thể yên tâm to gan phá sản."
Lâm Lan chớp chớp mắt: "Minh Doãn, chàng nói thực cho ta biết, người cho vay tiền nặng lãi kia có phải chàng an bài không?"
Lý Minh Doãn xoa xoa mũi nàng: "Nói đúng phân nửa, chủ ý là ta ra, người an bài là cậu cả. Đúng rồi, chuyện cống nạp năm nay đã thỏa đàm, Diệp gia cùng người phủ nội vụ đã có giao dịch, sau này nàng muốn tranh cống A Giao thì sẽ rất thuận tiện."
Lâm Lan gật đầu: "Vậy thì tốt, đợi tiệm thuốc khai trương, ta sẽ để cho Văn Sơn cùng tam sư huynh đi Sơn Đông một chuyến."
"Cho tam sư huynh nàng đi, tiệm thuốc chỉ còn mình nàng sao? Ta sọ nàng mệt nhọc."
Lý Minh Doãn lo lắng nói.
Lâm Lan nhổm dậy dựa vào người hắn, chậm rãi nói: "Đang muốn nói nói với chàng chuyện này, ta xem Từ Phúc An không tệ, là Bạch Huệ không có phúc khí, bỏ lỡ, ta muốn hỏi cậu cả cho người qua, trước để hắn giúp lão Ngô chuẩn bị chuyện cửa hàng, sau này coi như một chân đắc lực ở đây."
Lý Minh Doãn vuốt ve mái tóc của nàng, cười nói: "Nàng tính toán xem, ta thấy tính tình Ngọc Dung trầm ổn, tuổi cũng không sai biệt là mấy..."
Lâm Lan cười nói: "Rốt cuộc là tâm linh tương thông, bị chàng đoán trúng."
"Được rồi được rồi, mau ngủ đi, có chuyện gì tới tối nói vẫn chưa muộn."
Lý Minh Doãn xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đặt nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Tâm sự được giải tỏa, Lâm Lan nằm xuống ngủ thiếp đi, có điều ngủ chưa được bao lâu thì nàng liền tỉnh.
"Nhị thiếu gia đâu?" Lâm Lan ngáp một cái.
Ngân Liễu vén rèm, móc lại ở cột giường, trả lời: "Nhị thiếu gia đang ở thư phòng lão gia, nhị thiếu phu nhân có thể ngủ thêm một lát mà."
"Bây giờ không phải giờ ngủ, cũng khó ngủ, Ngân Liễu, em mang nước nóng tới đây, ta muốn rửa mặt rồi đi xem Ngọc Dung một chút."
Lâm Lan phân phó.
"Ngọc Dung bị đánh một chưởng vào gáy, hiện tại cổ vẫn chưa cử động được, những người này thật quá hèn hạ, chuyện như vậy cũng làm được." Ngân Liễu oán giận.
Lâm Lan hừ mũi: "Bọn họ tính toán chu toàn quá, không ngờ là thất bại trong gang tấc."
"Đúng vậy, nhị thiếu gia chúng ta là ai chứ? Có thể để chúng lừa gạt sao?" Ngân Liễu phụ họa.
Lâm Lan cười nói: "Em nói nhị thiếu gia là ai?"
Ngân Liễu nháy mắt: "Đương nhiên là người thông minh rồi, Diệp lão thái thái đã sớm nói, nhị thiếu gia nếu đi học nhất định là Trạng Nguyên, nếu đi buôn bán nhất định là phú giáp thiên hạ, dù bọn họ có chuẩn bị kỹ tới đâu nhưng sao có thể giấu diếm được ánh mắt nhị thiếu gia chứ?"
Lâm Lan cười nhẹ nói: "Lời này em phải đến trước mặt nhị thiếu gia mà nói, bảo đảm có phần thưởng."
Hàn Thị xoay qua xoay lại trong phòng, giống như kiến bò chảo nóng, bất an vô cùng.
"Hiện tại lão gia cùng nhị thiếu gia đang nói chuyện, lão gia nói, phu nhân không cần tìm người, người sẽ tìm phu nhân sau." Xuân Hạnh trả lời.
Hàn Thị nghe lời này lại càng bất an, ý lão gia rõ ràng là tìm mụ tính sổ, hiện tại đang nói chuyện với Minh Doãn, hai phụ tử đích thị là thương nghị làm sao đối phó với mụ.
Khương mama phất tay một cái ý bảo Xuân Hạnh lui ra.
"Phu nhân, chuyện này người nên nghĩ kỹ giải thích thế nào, nếu thật sự không được, người hãy đẩy lên người lão nô, là lão nô thay người phân phó Đặng mama."
Khương mama đại nghĩa lẫm liệt nói, nếu nói trung bộc, chính là thời điểm mấu chốt có thể thay chủ tử ngăn đao, chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Hàn Thị nói: "Không được, ngươi là người duy nhất bên cạnh ta có thể dựa vào, nếu ngươi có chuyện, sau này còn ai có thể giúp đỡ ta?"
Khương mama thầm thở phào nhẹ nhõm, sầu khổ nói: "Nhưng là, lão gia trách tội xuống..."
Chân mày Hàn Thị nhíu thành chữ Xuyên (川), nói: "Tới đâu hay đó vậy, có điều, chúng ta phải tìm lý do cho thông suốt."
Khương mama linh cơ: "Phu nhân sao không đưa chuyện nhị thiếu phu nhân uống thuốc tránh thai mà nói?"
Chân mày Hàn Thị giãn ra vài phần: "Cũng chỉ có thể như vậy, cũng là ngươi nhanh trí, nếu như tình hình không tốt thì phải mời lão thái thái đi theo."
Khương mama bộ dạng phục tùng nói: "Nô tỳ hiểu."
Lâm Lan nghe xong sợ hết hồn hết vía, nếu không phải Lý Minh Doãn tỉnh táo, kế hoạch chu đáo như vậy, không bị lừa mới là lạ, nghĩ đến Minh Doãn bị buộc nhảy cửa sổ thoát tình hình nguy khốn, lửa giận trong lòng Lâm Lan càng tăng lên.
"Hôm nay cô ta nói muốn đi Phong An thay ta trông coi mộ mẹ..."
Lâm Lan bỗng nhiên như núi lửa bộc phát: "Phí công chúng ta một lòng vì cô ta suy nghĩ, cô ta lại dám giở trò điên loạn, còn có mặt mũi nói đi trông coi mộ mẹ, có mà quấy quả khiến mẹ dưới mặt đất cũng không thể an bình, không cho cô ta đi. Chúng ta đã hết lòng với cô ta, chàng cũng đã quyết định, không được phép mềm lòng nữa, cho cô ta ba trăm lượng bạc, đủ cho cô ta sống an nhàn tới cuối đời, chàng không thiếu nợ gì cô ta nữa, từ nay về sau, cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường, không ai liên hệ với ai nữa."
Bạch Huệ này thật sự không biết thẹn là gì, không biết xấu hổ lại còn đòi trông coi mộ Diệp Thị, định khiến Minh Doãn cả đời nhớ cô ta? Không có cửa đâu. Trên đời này, nha đầu nghĩ bò lên giường chủ tử không phải mình cô ta, nhưng cô ta biết rõ chủ tử không thích, còn thay đổi biện pháp, hạ thuốc bò lên giường, chỉ sợ là không nhiều, người vô sỉ, tuyệt đối không thể tha thứ.
"Ta không đáp ứng cô ta, để cho Chu mama phái người đưa cô ta ra khỏi kinh thành, ta sẽ viết một phong thư thông báo cho bên Phong An." Lý Minh Doãn thản nhiên nói.
Hỏa khí Lâm Lan giảm xuống: "Lúc ở chân núi nghe Như Ý nói chuyện, mấy hôm trước nhìn thấy cô ta cùng Xuân Hạnh thầm thì trong ngõ hẻm, lòng ta cũng rất bất an, quả nhiên cô ta đến chỗ mụ phù thủy van xin."
Lý Minh Doãn nhìn Lâm Lan, chậm rãi nói: "Nếu không phải cô a đột nhiên nói cho ta nàng uống thuốc tránh thai, ta cũng sẽ không sinh lòng cảnh giác."
Lâm Lan căng thẳng trong lòng, nhìn thần sắc Minh Doãn nhàn nhạt, đoán không ra trong lòng hắn nghĩ gì, trong lúc nhất thời thấp thỏm bất an, phủ nhận sao? Nếu Bạch Huệ tố giác nàng, đích thị là đã âm thầm chú ý chuyện này thời gian dài, chứng cớ vô cùng xác thực, định liệu trước rồi.
"Vậy chàng... tin sao?" Lâm Lan hỏi ngược lại.
Lý Minh Doãn đột nhiên mỉm cưởi một cái, ánh mắt sáng rực: "Nàng nói không phải thì ta tin là không phải."
Nói như vậy, thật sự quá mức hấp dẫn, bất kể hắn đang thử dò xét hay là thật sự không tín nhiệm nàng, Lâm Lan đều cảm thấy không thể giấu diếm nữa.
"Thật ra thì, thuốc dưỡng nhan kia chính là thuốc tránh thai."
Lâm Lan âm thầm đánh giá thần sắc của hắn, chỉ thấy nụ cười của hắn vẫn ôn hòa như cũ, nhưng mâu quang ảm đạm đi, mơ hồ thất vọng.
"Không phải là ta không muốn có con, nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp sinh con, thứ nhất, chúng ta lúc này thù trong giặc ngoài, còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết được, mụ phù thủy lòng dạ độc ác, ngay cả chúng ta cũng đề phòng cũng không lường được hết tính toán của mụ, nghĩ ngày đó chàng thiếu chút nữa bị rắn cắn, Lưu di nương trúng độc thủy ngân, không thể không làm cho lòng ta sợ hãi. Bản thân ta không sợ mình chịu thiệt, nhưng có con rồi, ta sợ. Thứ hai, ta học y, biết rõ thời điểm nào nữ nhân nên sinh đẻ, lúc nào nên thụ thai, cho nên, ta nghĩ chờ một chút, đợi những chuyện phiền não này được giải quyết, đợi thân thể của ta thích hợp rồi..." Lâm Lan giải thích.
Hai bàn tay ấm nóng cầm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ nghe hắn ôn nhu nói: "Tâm tư của nàng nên sớm nói cùng ta, ta không phải người không nói đạo lý, không nói những chuyện khác, chỉ cần tốt cho nàng, ta sẽ theo nàng, nàng trông nàng xem, để ta mất công vô dụng nhiều lần."
Vốn chuyện này khiến trong lòng hắn không thoải mái, giờ phút này nghe nàng nói nhu thế, sự khó chịu đã trôi đi, còn lại chẳng qua là thương tiếc. Cái nhà này, nguy cơ tứ phía, nàng phải nhận áp lực so với hắn không ít, cũng là hắn sơ sót, những nữ nhân khác mười lăm mười sáu tuổi sinh đẻ là bình thường, nhưng vô cùng nguy hiểm, hắn lại không nghĩ qua. Đương nhiên, không phải là thê tử của mình, người nào lại đi suy nghĩ những thứ này, nếu là vì con cái mà khiến Lan Nhi phải mạo hiểm, hắn thà không có con.
Mặt Lâm Lan không khỏi ửng hồng lên, nhìn hắn chằm chằm: "Thì ra chàng chỉ vì sinh con mà... Chàng cho ta là cái gì rồi?"
Ngượng ngùng mãi nàng mới nói ra được hai câu dở dang.
Lý Minh Doãn cười vang nói: "Được rồi, ta thừa nhận là ta kiếm cớ, nhưng mà, nàng đừng uống thuốc tránh thai nữa, ta nghe nói, uống thuốc này nhiều hại thân, sau này, ta chú ý một chút là được."
Hắn không chỉ không tức giận mà còn thương cảm cho nàng, Lâm Lan không khỏi có chút cảm động, nhỏ giọng: "Minh Doãn, chàng không trách ta sao?"
Lý Minh Doãn ôm nàng vào lòng, nhẹ vỗ về bả vai của nàng, sủng nịch nói: "Làm sao lại nhý vậy? Chỉ là nghĩ tới nàng dùng nhiều thuốc hại cõ thể nhý vậy, lòng ta đau, vẫn thường nói, thuốc ba phần độc, có khi là hại thân. Hiện tại, lo lắng nhất là, Bạch Huệ đã đem chuyện này nói cho mụ phù thủy, nàng cũng biết phụ thân cùng bà nội vẫn mong chúng ta sớm sin hem bé, sợ là bọn họ sẽ mất hứng, có điều, nàng không cần lo lắng, ta sẽ giải thích."
Lâm Lan nằm trong lồng ngực hắn, trong lòng ấm áp, có thể được làm vợ một người đàn ông thương yêu vợ như thế này, thật rất hạnh phúc, sớm biết thì sẽ không lén lút uống thuốc.
"Nàng ngồi xe ngựa hơn nửa ngày cũng mệt mỏi rồi, ta ôm nàng đi nghỉ, đoán chừng chút nữa còn có một tràng náo nhiệt." Lý Minh Doãn định ôm nàng đi nằm.
"Không cần, ta không mệt."
Lâm Lan nhỏ nhẹ muốn đứng dậy, đêm qua động tĩnh trong phủ lớn như vậy, chẳng những phá hư kế hoạch của mụ phù thủy, lại còn chặt mất một cánh tay của mụ ta, tuy rằng có chứng cớ nhưng chắc chắn mụ sẽ không từ bỏ ý định, hiện tại khẳng định cục diện hòa nhau. Nàng phải nhanh chóng nghĩ ra mưu kế, nhân cơ hội này xuống một kích nặng nề với mụ phù thủy, đánh cho mụ không ngóc đầu lên được.
"Còn nói không mệt, mắt nàng thâm quầng rồi, nghe lời, ngoan, nghỉ ngơi đi, những chuyện khác ta sẽ an bài." Lý Minh Doãn thả nàng trên giường, đắp chăn lại giúp nàng.
Lâm Lan đột nhiên nhớ ra, hỏi: "Ngọc Dung đâu? Ta không thấy cô ấy."
"Cô ấy không sao, bị thương nhẹ, hiện đang nghỉ ngơi."
Lâm Lan vội vã định ngồi dậy, bị Lý Minh Doãn đè lại: "Nàng vừa mới uống thuốc để ngủ, nàng nhìn nàng đi, chẳng phải đêm qua không ngủ được sao?"
Lâm Lan buồn bực nói: "Mọi người đều bị thương, mụ ta quá ti tiện rồi."
Mâu quang Lý Minh Doãn ngưng tụ, giọng nói lạnh lẽo: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho mọi người, hiện tại chưa tra được người đánh ngất Ngọc Dung, tuy thủ hạ của mụ đắc lực nhưng sớm muộn ta cũng tận diệt chúng."
"Phía bên Sơn Tây chưa có chuyển động gì sao?" Lâm Lan chần chờ hỏi.
Lý Minh Doãn trầm ngâm nói: "Bây giờ không phải lúc, phải đợi cục diện phát triển đến ngay cả phụ thân cũng vô lực vãn hồi mới được, ta đã điều tra rồi, hai thôn trang kia có một nơi không phải ghi tên ta, mà là danh nghĩa phụ thân, nếu hiện tại phát động, phụ thân cùng lắm sẽ đem bán toàn thôn trang này thì sẽ có nguy cơ giải quyết được, cho nên, ta nghĩ còn phải cho mụ phù thủy một chút ngon ngọt, như vậy bà ta mới có thể yên tâm to gan phá sản."
Lâm Lan chớp chớp mắt: "Minh Doãn, chàng nói thực cho ta biết, người cho vay tiền nặng lãi kia có phải chàng an bài không?"
Lý Minh Doãn xoa xoa mũi nàng: "Nói đúng phân nửa, chủ ý là ta ra, người an bài là cậu cả. Đúng rồi, chuyện cống nạp năm nay đã thỏa đàm, Diệp gia cùng người phủ nội vụ đã có giao dịch, sau này nàng muốn tranh cống A Giao thì sẽ rất thuận tiện."
Lâm Lan gật đầu: "Vậy thì tốt, đợi tiệm thuốc khai trương, ta sẽ để cho Văn Sơn cùng tam sư huynh đi Sơn Đông một chuyến."
"Cho tam sư huynh nàng đi, tiệm thuốc chỉ còn mình nàng sao? Ta sọ nàng mệt nhọc."
Lý Minh Doãn lo lắng nói.
Lâm Lan nhổm dậy dựa vào người hắn, chậm rãi nói: "Đang muốn nói nói với chàng chuyện này, ta xem Từ Phúc An không tệ, là Bạch Huệ không có phúc khí, bỏ lỡ, ta muốn hỏi cậu cả cho người qua, trước để hắn giúp lão Ngô chuẩn bị chuyện cửa hàng, sau này coi như một chân đắc lực ở đây."
Lý Minh Doãn vuốt ve mái tóc của nàng, cười nói: "Nàng tính toán xem, ta thấy tính tình Ngọc Dung trầm ổn, tuổi cũng không sai biệt là mấy..."
Lâm Lan cười nói: "Rốt cuộc là tâm linh tương thông, bị chàng đoán trúng."
"Được rồi được rồi, mau ngủ đi, có chuyện gì tới tối nói vẫn chưa muộn."
Lý Minh Doãn xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đặt nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Tâm sự được giải tỏa, Lâm Lan nằm xuống ngủ thiếp đi, có điều ngủ chưa được bao lâu thì nàng liền tỉnh.
"Nhị thiếu gia đâu?" Lâm Lan ngáp một cái.
Ngân Liễu vén rèm, móc lại ở cột giường, trả lời: "Nhị thiếu gia đang ở thư phòng lão gia, nhị thiếu phu nhân có thể ngủ thêm một lát mà."
"Bây giờ không phải giờ ngủ, cũng khó ngủ, Ngân Liễu, em mang nước nóng tới đây, ta muốn rửa mặt rồi đi xem Ngọc Dung một chút."
Lâm Lan phân phó.
"Ngọc Dung bị đánh một chưởng vào gáy, hiện tại cổ vẫn chưa cử động được, những người này thật quá hèn hạ, chuyện như vậy cũng làm được." Ngân Liễu oán giận.
Lâm Lan hừ mũi: "Bọn họ tính toán chu toàn quá, không ngờ là thất bại trong gang tấc."
"Đúng vậy, nhị thiếu gia chúng ta là ai chứ? Có thể để chúng lừa gạt sao?" Ngân Liễu phụ họa.
Lâm Lan cười nói: "Em nói nhị thiếu gia là ai?"
Ngân Liễu nháy mắt: "Đương nhiên là người thông minh rồi, Diệp lão thái thái đã sớm nói, nhị thiếu gia nếu đi học nhất định là Trạng Nguyên, nếu đi buôn bán nhất định là phú giáp thiên hạ, dù bọn họ có chuẩn bị kỹ tới đâu nhưng sao có thể giấu diếm được ánh mắt nhị thiếu gia chứ?"
Lâm Lan cười nhẹ nói: "Lời này em phải đến trước mặt nhị thiếu gia mà nói, bảo đảm có phần thưởng."
Hàn Thị xoay qua xoay lại trong phòng, giống như kiến bò chảo nóng, bất an vô cùng.
"Hiện tại lão gia cùng nhị thiếu gia đang nói chuyện, lão gia nói, phu nhân không cần tìm người, người sẽ tìm phu nhân sau." Xuân Hạnh trả lời.
Hàn Thị nghe lời này lại càng bất an, ý lão gia rõ ràng là tìm mụ tính sổ, hiện tại đang nói chuyện với Minh Doãn, hai phụ tử đích thị là thương nghị làm sao đối phó với mụ.
Khương mama phất tay một cái ý bảo Xuân Hạnh lui ra.
"Phu nhân, chuyện này người nên nghĩ kỹ giải thích thế nào, nếu thật sự không được, người hãy đẩy lên người lão nô, là lão nô thay người phân phó Đặng mama."
Khương mama đại nghĩa lẫm liệt nói, nếu nói trung bộc, chính là thời điểm mấu chốt có thể thay chủ tử ngăn đao, chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Hàn Thị nói: "Không được, ngươi là người duy nhất bên cạnh ta có thể dựa vào, nếu ngươi có chuyện, sau này còn ai có thể giúp đỡ ta?"
Khương mama thầm thở phào nhẹ nhõm, sầu khổ nói: "Nhưng là, lão gia trách tội xuống..."
Chân mày Hàn Thị nhíu thành chữ Xuyên (川), nói: "Tới đâu hay đó vậy, có điều, chúng ta phải tìm lý do cho thông suốt."
Khương mama linh cơ: "Phu nhân sao không đưa chuyện nhị thiếu phu nhân uống thuốc tránh thai mà nói?"
Chân mày Hàn Thị giãn ra vài phần: "Cũng chỉ có thể như vậy, cũng là ngươi nhanh trí, nếu như tình hình không tốt thì phải mời lão thái thái đi theo."
Khương mama bộ dạng phục tùng nói: "Nô tỳ hiểu."
Danh sách chương