Chương 84

“Bàn chuyện làm ăn trên bàn tiệc vốn không trong sạch gì, em cho rằng bàn chuyện làm ăn thì sẽ rất đơn giản và sạch sẽ hay sao?”

“Em biết, nhưng ông ta hoàn toàn không có ý định nói chuyện với chúng ta, chỉ muốn sàm sỡ chị thôi” Tô Tú Song bướng bỉnh phản bác.

Tô Tú Song nhăn mày, đang định lên tiếng thì cửa phòng bỗng mở ra. Hai người đồng thời quay đầu, năm sáu người mặc đồng phục cảnh sát bước vào với vẻ mặt nghiêm túc, lập tức hỏi thẳng: “Ai là Tô Tú Duyên?”

“Chính là tôi. Xin hỏi các anh có chuyện gì?” Tô Tú Duyên quay xe lăn về phía họ.

“Thân là tổng giám đốc công ty, cô bị nghỉ ngờ trốn thuế, đã bị bắt. Mời cô đi theo chúng tôi.” Một cảnh sát cưỡng chế đẩy xe lăn.

Tô Tú Song lập tức ngây người, đầu óc như ù đi. Tô Tú Duyên cau mày, tay nắm chặt tay vịn xe lăn.

Bị nghi ngờ trốn thuế ư?

“Chắc chắn các anh đã nhầm rồi! Chị tôi là công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật, bình thường còn thường xuyên còn từ thiện, chị ấy không có khả năng trốn thuết” Tô Tú Song hoàn hồn, vội chạy đến trước mặt cảnh sát chặn đường.

“Bằng chứng vô cùng rõ ràng.” Cảnh sát nói ngắn gọn.

Cuối cùng, một đám cảnh sát trực tiếp lướt qua Tô Tú Song, rời đi.

Tô Tú Song choáng váng đầu óc, hít vào một hơi rồi vội vã đuổi theo. Nhưng khi cô chạy đến cửa thì xe đã chạy đi, chỉ còn lại tiếng còi báo động chói tai vang vọng trên con đường.

Tô Tú Song lấy lại tinh thần, vội gọi điện cho Tô Trọng Quân: “Ba ơi, chị con…”

“Trong nhà… Khụ… Đã nhận được lệnh truyền.” Tô Trọng Quân ngắn lời cô, liên tục ho khan mấy tiếng. Tiếng ho của ông nghe vừa nặng nề vừa gấp gáp, dường như sắp ho cả phổi ra ngoài.

Tô Tú Song nghe rất khó chịu, cố kìm nén bối rối, an ủi ông: “Ba đừng sốt ruột, con sẽ đi tìm luật sư ngay bây giờ để xem có cách nào giải quyết không.”

Cô cúp điện thoại rồi vội vã gọi taxi đến công ty luật. Nghe thấy mục đích của cô, luật sư khẽ đẩy mắt kính trên mũi: “Chuyện của chị cô rất khó giải quyết”

Tô Tú Song ngẩng đầu, nhìn về phía anh ta.

“Hai phút trước khi cô bước vào văn phòng, trên TV vừa chiếu tin thời sự về cô ấy, nói là mức tiền trốn thuế đã đạt tới 700 tỷ đồng, cần nộp bổ sung khoản thuế, tiền nộp thuế trễ cùng tiền phạt, tổng cộng là hơn 1750 tỷ đồng. Có lẽ sẽ bị phán từ ba đến bảy năm tù”

Ánh mắt Tô Tú Song tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.

“Điều quan trọng nhất hiện giờ là nộp tiền phạt trước, sau đó lại nghĩ cách khác.

Tô Tú Song hoảng hốt gọi điện thoại cho tài vụ và kế toán công ty, hỏi công ty có thể lấy ra bao nhiêu vốn lưu động.

“Tổng giám đốc Duyên vẫn luôn chú trọng đến thị trường nước ngoài, rót vào không ít tài chính, đến giờ vẫn chưa có lợi nhuận, vẫn đang trong trạng thái lỗ vốn nên chỉ có thể lấy ra 700 tỷ mà thôi”

700 tỷ so với 1750 tỷ quả thực cách xa nhau, hoàn toàn không đáng nhắc đến!

Tô Tú Song còn đang ngẩn người thì chuông điện thoại lại reo lên. Cô nhìn thoáng qua người gọi điện thoại rồi bắt máy: “Ba ơi, ba gọi đúng lúc lắm, thẻ ngân hàng của chị con còn tổng cộng là bao nhiêu tiền?”

“210tỷ”

Tô Tú Song sửng sốt, mới có 210 tỷ thôi ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện