Bà cụ tức giận tới mức mặt đỏ bừng, bà ta chụp lấy cây ba toong kế bên lên muốn đánh vào đầu Trương Trần.
Những người khác kịp phản ứng cũng giận tím tái mặt mày, nếu không phải còn có thứ cần kiêng dè thì họ cũng rất muốn đồng loạt ào lên đánh cho Trương Trần tơi bời.
“Tỉnh lại đi!”, Trương Trần cười mỉa: “Từ chuyện của nhà họ Tôn lần trước, thứ cần trả thì tôi đã trả cho nhà họ Phương rồi, còn về Thủy Y, tôi sẽ tự trả, cô ấy là cô ấy, còn nhà họ Phương vẫn chỉ là nhà họ Phương thôi!”
“Sau này, đừng dùng cái danh nhà họ Phương với tôi. Trương Trần này không thiếu nhà họ Phương cái gì, dù chỉ là một hạt cơm, càng không thiếu bà cụ Phương đây!”
Trương Trần cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài, ngay tức khắc, đám người Phương Thiên Quang chặn đường anh lại.
“Muốn đi à, nào dễ dàng như thế?”
“Các người đang định dùng vũ lực để giữ tôi lại à? Bên công an không nể nang tình cảm ngày xưa như tôi đâu, tôi nghĩ có lẽ tội uy hiếp, hành hung, đe dọa sẽ bị tạm giam mười lăm ngày đấy. Mười lăm ngày cũng nhanh mà, nhoáng cái là qua thôi!”, Trương Trần thản nhiên nói.
“Cậu… cậu…”, Phương Thiên Quang cầm đầu đỏ bừng mặt, một câu trọn vẹn cũng không nói ra được. Cái thằng vô liêm sỉ này lại dám dùng công an dọa họ.
“Hãy tỉnh lại đi! Giữ chút sức lực để giải thích với bên A đi!”, Trương Trần đẩy Phương Thiên Quang ra, đi nhanh về phía cửa.
“Đứng lại!”, bà cụ Phương lảo đảo, sắc mặt bà ta trở nên dữ tợn trông có chút đáng sợ, bà ta ném gậy ba toong về phía Trương Trần.
Hơn mười người đàn ông lực lưỡng từng được huấn luyện còn chưa thể làm Trương Trần bị thương, huống chi là một bà già gần đất xa trời thế này, Trương Trần chỉ hơi nghiêng người là né được.
“Mẹ, không thể để cậu ta ly hôn, cũng không được để cậu ta rời đi!”, mấy anh em Phương Thiên Quang nói.
“Im miệng!”, bà cụ xua tay, sao bà ta không biết mấy chuyện này chứ, thứ bà ta muốn nghe không phải là mấy thằng con trai kể về những việc đã trải qua và hậu quả mà là biện pháp giải quyết.
“Trương Trần, cậu thật sự muốn làm vậy sao?”, bà cụ Phương hỏi.
“Xưa có câu có lần một thì sẽ có lần hai!”, Trương Trần thản nhiên đáp, nếu nhà họ Phương không coi trọng quyền thế tới vậy, mà quan tâm tới tình thân, huyết thống thì khi anh có khả năng, người đầu tiên anh báo đáp chính là họ, nhưng… những điều nhà họ Phương làm lại khác hoàn toàn.
“Được!”, bà cụ Phương nặng nề gật đầu, nói: “Thỏa thuận ly hôn đã không còn hiệu lực, thằng vô dụng như cậu không có tư cách chủ động ly hôn với Phương Thủy Y. Cậu không phải là người nhà họ Phương, còn Phương Thủy Y biến thành tro thì cũng là một bộ phận của nhà họ Phương, chờ cậu trả hết nợ rồi nói tiếp!”
“Còn nữa!”, bà cụ lạnh lùng nói: “Cậu cũng nói là có qua có lại rồi thì tôi đây cũng không cần nể nang gì”.
Ánh mắt bà ta nhìn sang vợ chồng Trương Quốc Hồng, tuyên bố: “Từ giờ trở đi, mọi tài sản của nhà họ Phương sẽ không hề liên quan gì tới cả nhà Phương Thiên Bàng, mọi hợp đồng bị hủy bỏ và những đợt chia hoa hồng, tiền lương sau này đều kết toán vào ngày mai”.
“Cái gì?”
Vợ chồng Trương Quốc Hồng thốt lên một tiếng, bà cụ Phương đã không còn cách nào để đối phó với Trương Trần nữa nên bà ta trút hết lửa giận lên nhà họ, hoàn toàn đá họ ra khỏi nhà này.
“Trương Trần, thằng bất hiếu, tôi tạo nghiệp dữ lắm mới có thằng con rể như cậu!”, Phương Thiên Bàng phẫn nộ quát lớn, ông ta không dám giận cá chém thớt bà cụ Phương, chỉ có thể đổ hết cơn tức tối lên Trương Trần.
Trương Quốc Hồng nhìn chằm chằm Trương Trần, hận không thể nuốt sống anh luôn.
Lần này tốt rồi, bọn họ chẳng những không kiếm được lợi ích gì từ Trương Trần mà còn mất hết chút tiền hoa hồng và sản nghiệp còn lại vì thằng con rể này.
“Được rồi, nhà mấy người cút đi!”, bà cụ Phương quát.
“Biến, cút ngay đi!”, Phương Thiên Quang và Phương Thiên Thành, Phương Thiên Dương đều quát.
Chân Trương Trần hơi khựng lại nhưng đầu anh cũng không hề xoay về mà đi tiếp ra ngoài cửa, ba người Phương Thiên Bàng chật vật theo sau.
Mà khi chân Trương Trần bước ra hỏi cửa, bà cụ Phương tức tới mức ngất đi, đuổi cả nhà Phương Thiên Bàng đi đã là thủ đoạn cuối cùng rồi nhưng thằng ăn cháo đá bát Trương Trần có trái tim sắt đá kia lại chẳng chút do dự, trực tiếp bỏ đi.
Ba người con trai hiếu thảo của bà cụ vội tiến lên đỡ, cả đám người mắng mỏ cả tổ tông mười tám đời của bốn người Phương Thiên Bàng và Trương Trần, họ còn rủa cả nhà anh không được chết yên lành, chết không trọn vẹn.
Nhưng họ đã quên, nếu tìm lên tận gốc thì đừng nói tổ tiên, ngay cả mẹ ruột của họ cũng là một người cơ mà!
Bên ngoài nhà họ Phương, bốn người Trương Trần đi trên đường mòn, Phương Thủy Y không ngừng an ủi Trương Quốc Hồng thì Phương Thiên Bàng thì vẫn đang mắng Trương Trần.
Trương Quốc Hồng lau nước mắt, bà ta nhìn chăm chú vào bóng lưng Trương Trần: “Trương Trần, cậu đứng lại!”
“Mẹ!”, Trương Trần gọi một tiếng.
“Bốp!”, sau đó, đáp lại Trương Trần là một cái tát, Trương Trần cũng không né, anh đứng chịu đòn.
“Nửa đời trước của tôi quá khổ rồi, gả cho loại vô dụng như Phương Thiên Bàng thì càng khổ hơn. Nhưng tôi vẫn tin là có cơ hội đổi đời, sau khi Thủy Y lớn lên, mẹ con chúng tôi may mắn nên được quay về nhà họ Phương, nhưng đều tại cậu, mọi thứ biến thành tro hết rồi!”
“Ba năm qua, bởi vì cậu ở rể mà nhà họ Phương dần dần đẩy nhà chúng tôi ra ngoài, đến ngày hôm nay, khó khăn lắm cậu mới có tiếng nói, chỉ cần ký một cái, nói một câu thôi, có tạo thành tổn thương gì cho cậu đâu, sao cậu không ký?”
“Lần này hay rồi, vì cậu mà chút sự nghiệp cuối cùng ở nhà Phương cũng không còn nữa. Hơn ba năm nay, mẹ con chúng tôi đã phải chịu ấm ức cỡ nào, bị khinh thường bao nhiêu, cậu không muốn mẹ con chúng tôi sống thoải mái đúng không?”
Giọng của Trương Quốc Hồng khàn đặc, Phương Thủy Y ở bên cạnh cũng rơi nước mắt như mưa.
Phương Thiên Bàng im lặng ở bên cạnh, ông ta cưới Trương Quốc Hồng xong thì đúng là không thể cho vợ mình một cuộc sống thoải mái mà còn ngược lại, tất cả mọi thứ của ông ta đều là nhờ Trương Quốc Hồng giành lấy cho mình.
“Đi, nếu cậu có gan như vậy, dám ký đơn ly hôn thì ký đi! Chỉ là hợp đồng thôi mà. Bà cụ hù dọa cậu thôi nhưng tôi thì không, hộ khẩu của Phương Thủy Y đang ở chỗ tôi, mai cậu cầm đi Cục dân chính để ly hôn đi, ngôi sao chổi như cậu nên cút đi!”
“Còn chờ ở đây làm gì? Về nhà thôi!”, Trương Quốc Hồng nói xong thì kéo Phương Thiên Bàng đi, còn giọng nói của bà ta vẫn vang vọng không hề biến mất.
Trương Trần ít khi hút thuốc lại rút ra một điếu, anh rít mạnh một hơi, anh có thể không quan tâm lời của bà cụ Phương nhưng lời của Trương Quốc Hồng lại như một cây búa đập mạnh vào lòng anh.
Mấy năm nay, anh để Trương Quốc Hồng mắng mỏ mình mà chưa từng cãi lại một câu, tất cả là vì Trương Trần cảm thấy mình không có lỗi với ai trừ mẹ con Trương Quốc Hồng.
“Xin lỗi!”, Trương Trần nói với Phương Thủy Y đang khóc như hoa lê trong mưa.
“Không sao!”, Phương Thủy Y lắc đầu: “Tôi biết anh chịu nhiều ấm ức hơn chúng tôi, mẹ tôi chỉ hơi kích động thôi!”
“Anh chỉ đánh trả bà cụ thôi, vì anh đã biết kế hoạch của bà ta, còn bây giờ, chỉ cần em gật đầu, anh sẽ đi Cục dân chính với em, sau này anh sẽ bồi thường hết mọi tổn thất cho em, anh không nợ nhà họ Phương, chỉ nợ em mà thôi!”
Phương Thủy Y giật mình, sau đó cô nhìn chằm chằm Trương Trần: “Anh muốn ly hôn sao?”
“Da mặt anh còn dày hơn tường thành, chỉ cần em không nói gì, anh sẽ không chủ động nhắc tới!”, Trương Trần nói.
Phương Thủy Y đột nhiên có chút không biết nên làm thế nào, cô nhìn Trương Trần: “Anh về nhà đi, tôi đi an ủi mẹ một chút, mọi chuyện sẽ qua thôi. Còn nữaa, tôi không ở nhà thì anh không được vào phòng tôi đâu đấy!”
Trương Trần sờ mũi, sau đó một mình về biệt thự.
Khi về biệt thự rồi, Trương Trần nằm trên sofa, trong đầu toàn là lời nói của Trương Quốc Hồng.
Anh cũng muốn Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y thành giám đốc hàng đầu cả nước nhưng bây giờ anh không thể, thậm chí anh còn không thể giải thích nữa, trên người anh vẫn còn một gánh nặng nhà họ Trương, chuyện này nói thế nào đây? Hai ngày liên tục, Phương Thủy Y vẫn chưa về, Trương Trần cũng không ra ngoài, một mình anh ở trong biệt thự gặm mì gói.
Cho tới khi một cuộc điện thoại được gọi đến.
Trên màn hình hiển thị: Bà chủ Chu!
“Sao, tìm được cửa tiệm chưa? Vợ của tôi cho cô bốn trăm ngàn rồi mà, đừng tìm cái nơi nhỏ như lỗ mũi chưa được 30 mét vuông nhé!”
Thật lâu sau, bên trong mới truyền ra tiếng nghẹn ngào.
Trương Trần nhướng mày, hiển nhiên anh đã cảm thấy không ổn, tuy Chu Viên Viên hơi ngốc nhưng qua thời gian làm việc ở Nhân Phong Đường và biết nguyên tắc làm người của cô ta, anh đã coi người này là bạn, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ông nội... ông nội nhập viện rồi, tôi có thể tới nhà anh không?”, giọng nói của cô ta ngắt quãng truyền sang.
“Đến đây đi!”
“Tôi đến thì Thủy Y sẽ không nói gì chứ?”
“... Cô ấy không ở nhà!”
“Tôi qua đó ngay!”, Chu Viên Viên nói xong câu rồi cúp điện thoại.
Trương Trần đứng lên, chuẩn bị nước, pha trà, Chu Viên Viên nhanh chóng xuất hiện trước mặt Trương Trần với hốc mắt đỏ bừng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cứ từ từ nói!”, Trương Trần bưng một ly nước cho Chu Viên Viên, còn về phần lão già Chu Nhân Kiệt kia, Trương Trần không hề quan tâm, dù sao ngày đó Chu Nhân Kiệt đã uy hiếp anh, Trương Trần này cũng đâu phải thánh mẫu.
Qua lời kể nghẹn ngào của Chu Viên Viên, Trương Trần mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra, khi Chu Nhân Kiệt đang chữa bệnh cho người ta, bệnh nhân đột nhiên tấn công làm ông ta bị thương, đám vệ sĩ không kịp phản ứng, nếu không phải chỗ đối phương đâm bị lệch thì sợ là Chu Nhân Kiệt đã đi gặp Diêm Vương rồi.
Sau đó, tuy bệnh nhân kia đã bị đánh gãy tay chân, đưa tới cục công an, Chu Nhân Kiệt cũng nhập viện.
“Mấy ngày trước, đám người Hàn y tới Hoài Bắc khiêu chiến, bộ trưởng Vương tìm ông nội của tôi, nhờ ông ra tay. Lần này ông nội tôi suýt mất mạng luôn, chứ đừng nói gì đến buổi thi đấu ngày mai nữa”.
“Lão già Chu Nhân Kiệt là đại diện cho Hoài Bắc à?”, Trương Trần kinh ngạc hỏi.
“Vâng, anh không thể nói ông nội tôi như vậy! Tuy ông không tốt nhưng anh không thể nói như thế trước mặt tôi được!”, Chu Viên Viên u oán nói.
Trương Trần cũng không để ý, anh đang suy nghĩ sâu xa hơm, ngày mai là c cuộc thi đấu y thuật, Chu Nhân Kiệt đột nhiên bị thương, việc này quá trùng hợp rồi.
Ngay lập tức, Trương Trần nói ra suy đoán của mình.
“Tôi cũng nghĩ như vậy, lần này Hoài Bắc gặp khó khăn rồi!”, Chu Viên Viên gật đầu.
Những người khác kịp phản ứng cũng giận tím tái mặt mày, nếu không phải còn có thứ cần kiêng dè thì họ cũng rất muốn đồng loạt ào lên đánh cho Trương Trần tơi bời.
“Tỉnh lại đi!”, Trương Trần cười mỉa: “Từ chuyện của nhà họ Tôn lần trước, thứ cần trả thì tôi đã trả cho nhà họ Phương rồi, còn về Thủy Y, tôi sẽ tự trả, cô ấy là cô ấy, còn nhà họ Phương vẫn chỉ là nhà họ Phương thôi!”
“Sau này, đừng dùng cái danh nhà họ Phương với tôi. Trương Trần này không thiếu nhà họ Phương cái gì, dù chỉ là một hạt cơm, càng không thiếu bà cụ Phương đây!”
Trương Trần cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài, ngay tức khắc, đám người Phương Thiên Quang chặn đường anh lại.
“Muốn đi à, nào dễ dàng như thế?”
“Các người đang định dùng vũ lực để giữ tôi lại à? Bên công an không nể nang tình cảm ngày xưa như tôi đâu, tôi nghĩ có lẽ tội uy hiếp, hành hung, đe dọa sẽ bị tạm giam mười lăm ngày đấy. Mười lăm ngày cũng nhanh mà, nhoáng cái là qua thôi!”, Trương Trần thản nhiên nói.
“Cậu… cậu…”, Phương Thiên Quang cầm đầu đỏ bừng mặt, một câu trọn vẹn cũng không nói ra được. Cái thằng vô liêm sỉ này lại dám dùng công an dọa họ.
“Hãy tỉnh lại đi! Giữ chút sức lực để giải thích với bên A đi!”, Trương Trần đẩy Phương Thiên Quang ra, đi nhanh về phía cửa.
“Đứng lại!”, bà cụ Phương lảo đảo, sắc mặt bà ta trở nên dữ tợn trông có chút đáng sợ, bà ta ném gậy ba toong về phía Trương Trần.
Hơn mười người đàn ông lực lưỡng từng được huấn luyện còn chưa thể làm Trương Trần bị thương, huống chi là một bà già gần đất xa trời thế này, Trương Trần chỉ hơi nghiêng người là né được.
“Mẹ, không thể để cậu ta ly hôn, cũng không được để cậu ta rời đi!”, mấy anh em Phương Thiên Quang nói.
“Im miệng!”, bà cụ xua tay, sao bà ta không biết mấy chuyện này chứ, thứ bà ta muốn nghe không phải là mấy thằng con trai kể về những việc đã trải qua và hậu quả mà là biện pháp giải quyết.
“Trương Trần, cậu thật sự muốn làm vậy sao?”, bà cụ Phương hỏi.
“Xưa có câu có lần một thì sẽ có lần hai!”, Trương Trần thản nhiên đáp, nếu nhà họ Phương không coi trọng quyền thế tới vậy, mà quan tâm tới tình thân, huyết thống thì khi anh có khả năng, người đầu tiên anh báo đáp chính là họ, nhưng… những điều nhà họ Phương làm lại khác hoàn toàn.
“Được!”, bà cụ Phương nặng nề gật đầu, nói: “Thỏa thuận ly hôn đã không còn hiệu lực, thằng vô dụng như cậu không có tư cách chủ động ly hôn với Phương Thủy Y. Cậu không phải là người nhà họ Phương, còn Phương Thủy Y biến thành tro thì cũng là một bộ phận của nhà họ Phương, chờ cậu trả hết nợ rồi nói tiếp!”
“Còn nữa!”, bà cụ lạnh lùng nói: “Cậu cũng nói là có qua có lại rồi thì tôi đây cũng không cần nể nang gì”.
Ánh mắt bà ta nhìn sang vợ chồng Trương Quốc Hồng, tuyên bố: “Từ giờ trở đi, mọi tài sản của nhà họ Phương sẽ không hề liên quan gì tới cả nhà Phương Thiên Bàng, mọi hợp đồng bị hủy bỏ và những đợt chia hoa hồng, tiền lương sau này đều kết toán vào ngày mai”.
“Cái gì?”
Vợ chồng Trương Quốc Hồng thốt lên một tiếng, bà cụ Phương đã không còn cách nào để đối phó với Trương Trần nữa nên bà ta trút hết lửa giận lên nhà họ, hoàn toàn đá họ ra khỏi nhà này.
“Trương Trần, thằng bất hiếu, tôi tạo nghiệp dữ lắm mới có thằng con rể như cậu!”, Phương Thiên Bàng phẫn nộ quát lớn, ông ta không dám giận cá chém thớt bà cụ Phương, chỉ có thể đổ hết cơn tức tối lên Trương Trần.
Trương Quốc Hồng nhìn chằm chằm Trương Trần, hận không thể nuốt sống anh luôn.
Lần này tốt rồi, bọn họ chẳng những không kiếm được lợi ích gì từ Trương Trần mà còn mất hết chút tiền hoa hồng và sản nghiệp còn lại vì thằng con rể này.
“Được rồi, nhà mấy người cút đi!”, bà cụ Phương quát.
“Biến, cút ngay đi!”, Phương Thiên Quang và Phương Thiên Thành, Phương Thiên Dương đều quát.
Chân Trương Trần hơi khựng lại nhưng đầu anh cũng không hề xoay về mà đi tiếp ra ngoài cửa, ba người Phương Thiên Bàng chật vật theo sau.
Mà khi chân Trương Trần bước ra hỏi cửa, bà cụ Phương tức tới mức ngất đi, đuổi cả nhà Phương Thiên Bàng đi đã là thủ đoạn cuối cùng rồi nhưng thằng ăn cháo đá bát Trương Trần có trái tim sắt đá kia lại chẳng chút do dự, trực tiếp bỏ đi.
Ba người con trai hiếu thảo của bà cụ vội tiến lên đỡ, cả đám người mắng mỏ cả tổ tông mười tám đời của bốn người Phương Thiên Bàng và Trương Trần, họ còn rủa cả nhà anh không được chết yên lành, chết không trọn vẹn.
Nhưng họ đã quên, nếu tìm lên tận gốc thì đừng nói tổ tiên, ngay cả mẹ ruột của họ cũng là một người cơ mà!
Bên ngoài nhà họ Phương, bốn người Trương Trần đi trên đường mòn, Phương Thủy Y không ngừng an ủi Trương Quốc Hồng thì Phương Thiên Bàng thì vẫn đang mắng Trương Trần.
Trương Quốc Hồng lau nước mắt, bà ta nhìn chăm chú vào bóng lưng Trương Trần: “Trương Trần, cậu đứng lại!”
“Mẹ!”, Trương Trần gọi một tiếng.
“Bốp!”, sau đó, đáp lại Trương Trần là một cái tát, Trương Trần cũng không né, anh đứng chịu đòn.
“Nửa đời trước của tôi quá khổ rồi, gả cho loại vô dụng như Phương Thiên Bàng thì càng khổ hơn. Nhưng tôi vẫn tin là có cơ hội đổi đời, sau khi Thủy Y lớn lên, mẹ con chúng tôi may mắn nên được quay về nhà họ Phương, nhưng đều tại cậu, mọi thứ biến thành tro hết rồi!”
“Ba năm qua, bởi vì cậu ở rể mà nhà họ Phương dần dần đẩy nhà chúng tôi ra ngoài, đến ngày hôm nay, khó khăn lắm cậu mới có tiếng nói, chỉ cần ký một cái, nói một câu thôi, có tạo thành tổn thương gì cho cậu đâu, sao cậu không ký?”
“Lần này hay rồi, vì cậu mà chút sự nghiệp cuối cùng ở nhà Phương cũng không còn nữa. Hơn ba năm nay, mẹ con chúng tôi đã phải chịu ấm ức cỡ nào, bị khinh thường bao nhiêu, cậu không muốn mẹ con chúng tôi sống thoải mái đúng không?”
Giọng của Trương Quốc Hồng khàn đặc, Phương Thủy Y ở bên cạnh cũng rơi nước mắt như mưa.
Phương Thiên Bàng im lặng ở bên cạnh, ông ta cưới Trương Quốc Hồng xong thì đúng là không thể cho vợ mình một cuộc sống thoải mái mà còn ngược lại, tất cả mọi thứ của ông ta đều là nhờ Trương Quốc Hồng giành lấy cho mình.
“Đi, nếu cậu có gan như vậy, dám ký đơn ly hôn thì ký đi! Chỉ là hợp đồng thôi mà. Bà cụ hù dọa cậu thôi nhưng tôi thì không, hộ khẩu của Phương Thủy Y đang ở chỗ tôi, mai cậu cầm đi Cục dân chính để ly hôn đi, ngôi sao chổi như cậu nên cút đi!”
“Còn chờ ở đây làm gì? Về nhà thôi!”, Trương Quốc Hồng nói xong thì kéo Phương Thiên Bàng đi, còn giọng nói của bà ta vẫn vang vọng không hề biến mất.
Trương Trần ít khi hút thuốc lại rút ra một điếu, anh rít mạnh một hơi, anh có thể không quan tâm lời của bà cụ Phương nhưng lời của Trương Quốc Hồng lại như một cây búa đập mạnh vào lòng anh.
Mấy năm nay, anh để Trương Quốc Hồng mắng mỏ mình mà chưa từng cãi lại một câu, tất cả là vì Trương Trần cảm thấy mình không có lỗi với ai trừ mẹ con Trương Quốc Hồng.
“Xin lỗi!”, Trương Trần nói với Phương Thủy Y đang khóc như hoa lê trong mưa.
“Không sao!”, Phương Thủy Y lắc đầu: “Tôi biết anh chịu nhiều ấm ức hơn chúng tôi, mẹ tôi chỉ hơi kích động thôi!”
“Anh chỉ đánh trả bà cụ thôi, vì anh đã biết kế hoạch của bà ta, còn bây giờ, chỉ cần em gật đầu, anh sẽ đi Cục dân chính với em, sau này anh sẽ bồi thường hết mọi tổn thất cho em, anh không nợ nhà họ Phương, chỉ nợ em mà thôi!”
Phương Thủy Y giật mình, sau đó cô nhìn chằm chằm Trương Trần: “Anh muốn ly hôn sao?”
“Da mặt anh còn dày hơn tường thành, chỉ cần em không nói gì, anh sẽ không chủ động nhắc tới!”, Trương Trần nói.
Phương Thủy Y đột nhiên có chút không biết nên làm thế nào, cô nhìn Trương Trần: “Anh về nhà đi, tôi đi an ủi mẹ một chút, mọi chuyện sẽ qua thôi. Còn nữaa, tôi không ở nhà thì anh không được vào phòng tôi đâu đấy!”
Trương Trần sờ mũi, sau đó một mình về biệt thự.
Khi về biệt thự rồi, Trương Trần nằm trên sofa, trong đầu toàn là lời nói của Trương Quốc Hồng.
Anh cũng muốn Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y thành giám đốc hàng đầu cả nước nhưng bây giờ anh không thể, thậm chí anh còn không thể giải thích nữa, trên người anh vẫn còn một gánh nặng nhà họ Trương, chuyện này nói thế nào đây? Hai ngày liên tục, Phương Thủy Y vẫn chưa về, Trương Trần cũng không ra ngoài, một mình anh ở trong biệt thự gặm mì gói.
Cho tới khi một cuộc điện thoại được gọi đến.
Trên màn hình hiển thị: Bà chủ Chu!
“Sao, tìm được cửa tiệm chưa? Vợ của tôi cho cô bốn trăm ngàn rồi mà, đừng tìm cái nơi nhỏ như lỗ mũi chưa được 30 mét vuông nhé!”
Thật lâu sau, bên trong mới truyền ra tiếng nghẹn ngào.
Trương Trần nhướng mày, hiển nhiên anh đã cảm thấy không ổn, tuy Chu Viên Viên hơi ngốc nhưng qua thời gian làm việc ở Nhân Phong Đường và biết nguyên tắc làm người của cô ta, anh đã coi người này là bạn, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ông nội... ông nội nhập viện rồi, tôi có thể tới nhà anh không?”, giọng nói của cô ta ngắt quãng truyền sang.
“Đến đây đi!”
“Tôi đến thì Thủy Y sẽ không nói gì chứ?”
“... Cô ấy không ở nhà!”
“Tôi qua đó ngay!”, Chu Viên Viên nói xong câu rồi cúp điện thoại.
Trương Trần đứng lên, chuẩn bị nước, pha trà, Chu Viên Viên nhanh chóng xuất hiện trước mặt Trương Trần với hốc mắt đỏ bừng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cứ từ từ nói!”, Trương Trần bưng một ly nước cho Chu Viên Viên, còn về phần lão già Chu Nhân Kiệt kia, Trương Trần không hề quan tâm, dù sao ngày đó Chu Nhân Kiệt đã uy hiếp anh, Trương Trần này cũng đâu phải thánh mẫu.
Qua lời kể nghẹn ngào của Chu Viên Viên, Trương Trần mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra, khi Chu Nhân Kiệt đang chữa bệnh cho người ta, bệnh nhân đột nhiên tấn công làm ông ta bị thương, đám vệ sĩ không kịp phản ứng, nếu không phải chỗ đối phương đâm bị lệch thì sợ là Chu Nhân Kiệt đã đi gặp Diêm Vương rồi.
Sau đó, tuy bệnh nhân kia đã bị đánh gãy tay chân, đưa tới cục công an, Chu Nhân Kiệt cũng nhập viện.
“Mấy ngày trước, đám người Hàn y tới Hoài Bắc khiêu chiến, bộ trưởng Vương tìm ông nội của tôi, nhờ ông ra tay. Lần này ông nội tôi suýt mất mạng luôn, chứ đừng nói gì đến buổi thi đấu ngày mai nữa”.
“Lão già Chu Nhân Kiệt là đại diện cho Hoài Bắc à?”, Trương Trần kinh ngạc hỏi.
“Vâng, anh không thể nói ông nội tôi như vậy! Tuy ông không tốt nhưng anh không thể nói như thế trước mặt tôi được!”, Chu Viên Viên u oán nói.
Trương Trần cũng không để ý, anh đang suy nghĩ sâu xa hơm, ngày mai là c cuộc thi đấu y thuật, Chu Nhân Kiệt đột nhiên bị thương, việc này quá trùng hợp rồi.
Ngay lập tức, Trương Trần nói ra suy đoán của mình.
“Tôi cũng nghĩ như vậy, lần này Hoài Bắc gặp khó khăn rồi!”, Chu Viên Viên gật đầu.
Danh sách chương