Trong 2 năm, tuy Đường Thiên Tuyết chỉ âm thầm mà sống trong Tô gia, nhưng chuyện mà cô biết được cũng không phải là ít.

Vương Lan Chân trước đây chỉ là nhân tình một đêm của chủ tịch Tô - Tô Diệc Phàm, cũng là bố của Tô Dĩ Thần.

Bà ta sinh ra Tô Dĩ Thâm liền đến đe dọa chủ tịch Tô phải cưới bà ta, lại bị ông từ chối phũ phàng vì đã có vợ.

Nhưng chủ tịch Tô lại muốn nuôi Tô Dĩ Thâm, Vương Lan Chân liền yêu cầu một số tiền lớn giống như bà ta đang bán con đi vậy.

Ông ấy sau đó cũng đồng ý, Vương Lan Chân nhận tiền xong thì biến đi biệt tâm.

Đến khi mẹ của Tô Dĩ Thần mất vì bệnh, bà ta tự dưng xuất hiện, cùng với Vương Hân Nghiên, ngày ngày đều đến làm phiền Tô Dĩ Thâm.

Chủ tịch Tô không muốn Vương Lan Chân phá hỏng tiền đồ của Tô Dĩ Thâm nên mới đưa bà ta về Tô gia, cho bà ta trở thành phu nhân nhà họ Tô, nhưng ông ấy không hề đăng ký kết hôn với bà ta, chỉ cho bà ta một danh phận rỗng tuếch.

Ông ấy cũng đã đưa ra quyết định, người thừa kế sản nghiệp của Tô gia chỉ có một mình Tô Dĩ Thần, từ đó chặt đứt đường mẹ quý nhờ con của Vương Lan Chân.
Chủ tịch Tô mấy năm nay đã sang trụ sở T&T ở Anh để lo việc kinh doanh bên đó, Tô Dĩ Thâm và Vương Lan Chân lại chưa từng có mối quan hệ tốt đẹp, bà ta và Tô Hân Nghiên không còn cách nào khác phải ngày ngày nịnh bợ, vờ quan tâm Tô Dĩ Thần để tiếp tục cuộc sống sung túc và giàu sang như thế này.
Vương Lan Chân không ngờ, Đường Thiên Tuyết vậy mà biết hết mọi chuyện, buổi tối hôm đó, bà ta bị cô làm cho mất mặt, với tính cách của bà ta chắc chắn sẽ cay cú mà tìm cách trả đũa cô.

Nhưng hiện tại, cô vẫn đang rất ổn.

Cô phải ghé qua thăm Tiểu Di mỗi ngày nên thường xuyên đi sớm về muộn, Vương Lan Chân cũng không thấy lại đợi ở phòng khách mà chực chờ bắt bẻ cô nữa.


Đường Thiên Tuyết hôm nay lại đi tới tận hơn 12 giờ khuya mới về nhà, về đến phòng thì đột nhiên cô giật thót tim khi thấy Tô Dĩ Thần đang ngồi khoanh tay trừng mắt nhìn ra phía cửa.
"Anh làm gì vậy, sao còn chưa ngủ?"
"Tôi đã gọi điện cho bảo mẫu của Tiểu Di, cô ta nói rằng cô chỉ có đến buổi sáng, buổi tối mấy ngày nay cô đều không đến, vậy tại sao lại về muộn, cô đã đi đâu?"
Ánh mắt của Tô Dĩ Thần gườm lại, giọng nghiêm khắc như đang tra hỏi.

Đường Thiên Tuyết tưởng có chuyện lớn gì, cô đinh ninh trong đầu, chắc anh sợ cô đi về muộn bị người khác bắt gặp lại ảnh hưởng tới danh tiếng của anh.

Cô thở dài giải thích ngắn gọn.

"Tôi phải làm tăng ca ở tòa soạn."
Tô Dĩ Thần nghe xong, giọng cũng không bớt nghiêm khắc đi chút nào, lại còn có phần gay gắt hơn.

"Tăng ca quan trọng hơn con gái của cô sao?"
Đường Thiên Tuyết chợt khựng người, nhưng sau đó cô lại lờ đi câu hỏi của anh mà không trả lời.

Nhìn vẻ mặt của cô, Tô Dĩ Thần liền nhíu mày suy đoán.

"Cô đang cần tiền?"
"Phải, Tiểu Di mãi không nói được, tôi muốn tìm bác sĩ tâm lý cho con bé nên rất rất cần tiền, anh hài lòng chưa? Đừng hỏi nữa, tôi đang rất mệt."
Đường Thiên Tuyết đột nhiên lại phát cáu lên, cô đã rất mệt mỏi vì nhiều chuyện rồi, về nhà còn bị Tô Dĩ Thần tra hỏi như phạm nhân, cô bỗng nhiên vỡ òa bực tức.
Nhưng ngay giây sau cô đã thấy hối hận vì thái độ của mình, nếu cô làm Tô Dĩ Thần nổi điên thì thật không biết sẽ rắc rối như thế nào.
Cô đập tay lên trán, rồi quay người lại định xin lỗi anh.

Nhưng khi cô vừa quay người qua, liền thấy Tô Dĩ Thần cầm một tấm thẻ mà đưa ra trước mặt cô, cô khó hiểu hỏi.

"Anh có ý gì?"
Tô Dĩ Thần lại đưa thẻ gần cô hơn, anh nói.
"Trong này có 100 nghìn tệ, cô muốn tìm bác sĩ giỏi thế nào cho con của cô cũng được."
Đường Thiên Tuyết vô cùng ngạc nhiên, anh không nổi giận vì chuyện vừa rồi mà còn muốn cho cô mượn tiền? Chuyện này đối với cô thật khó tin.

Nhưng dù sao cô cũng có lòng tự trọng, cô không muốn nhận liền đẩy tay cầm tấm thẻ của anh ra.

"Anh cất lại đi, tôi không nhận tiền của anh, tiền tôi cũng tự kiếm được."
Cô không nói gì để khiến anh khó chịu, nhưng Tô Dĩ Thần có vẻ trở nên cộc cằn khi nói.

"Cô có thể đợi đến khi mình kiếm đủ tiền, nhưng Tiểu Di liệu có thể đợi đến khi được chữa trị không?"
"Tôi…"
Tô Dĩ Thần nói quá đúng khiến Đường Thiên Tuyết không còn đường nào để phản biện, nếu cô không chịu gạt bỏ đi cái tôi thì biết đến bao giờ cô mới có tiền để con gái của cô được chữ trị đây.


Chi phí để một lần gặp bác sĩ tâm lý thật không phải nói kiếm ngày một ngày hai là có được.

Cô do dự nhìn chiếc thẻ trên tay anh, đột nhiên cô rút vội nó ra, ngại ngùng không nhìn anh nói.

"Được rồi, tôi nhận, nhưng tôi nhất định sẽ trả lại cho anh, cảm ơn vì đã quan tâm đến con của tôi."
Đường Thiên Tuyết nói xong liền quay lưng lại với Tô Dĩ Thần, chân cô bước lên một bước, còn chưa kịp chạm đất thì đã vội bị thu lại.
"Tô Dĩ Thần, anh lại làm trò gì vậy?"
Đường Thiên Tuyết bị Tô Dĩ Thần ôm chặt lấy từ phía sau, trong khi cô vùng vẫy phản kháng gỡ tay anh ra khỏi người, thì anh lại càng siết chặt tay hơn, đầu còn áp sát vào tai cô, anh nói bằng giọng nhỏ nhẹ.

"Tôi có thể giúp cô thêm một việc nữa với điều kiện cô phải để cho tôi ôm."
Đối với những chuyện tiếp xúc thân thể này, Đường Thiên Tuyết cực kỳ ghét nên cô đã chối ngày mà không cần biết anh đang nói tới việc gì.

"Đủ rồi, tôi không cần."
Tô Dĩ Thần vẫn nhếch môi cười như anh đã chắc được phần thắng mà vẻ mặt đến cử chỉ anh không hề nao núng.

"Một bác sĩ tâm lý giỏi nhất thành phố này cô cũng không cần sao? Tôi có thể mời anh ta khám cho con của cô."
Đường Thiên Tuyết nghe thấy, quả nhiên cô đột ngột thôi động đậy, ánh mắt nhìn xuống như đang tập trung suy nghĩ.

Tô Dĩ Thần khẽ cười một cách hài lòng, anh lại nói.

"Không phản kháng nữa có nghĩa là chấp nhận rồi đúng không?"
"Anh nói thật chứ?"
Tô Dĩ Thần nhẹ chau mày.

"Cô nghi ngờ các mối quan hệ của tôi ư? Nói cho cô biết, người tài giỏi nổi tiếng khắp đất nước này tôi đều có quen biết hết."
"Tôi không hỏi vấn đề đó, vừa rồi anh nói anh chỉ ôm thôi có đúng không?"
Đường Thiên Tuyết đang nhắm chặt mắt mà nói, phải cố như thế nào thì cô mới có thể nói ra được câu đó một cách trôi chảy.


Tô Dĩ Thần đột nhiên bị cô làm cho sững người, nhưng ngay sau đó anh liền phụt cười.

"Cô đúng thật là… phải, chỉ ôm."
Đường Thiên Tuyết hít vào một hơi rồi lại nói tiếp.

"Được rồi, vậy anh nhớ giữ lời cả việc này, lẫn việc mời bác sĩ giúp tôi.

Tôi đi tắm… một lát sẽ… quay lại."
Đường Thiên Tuyết đỏ mặt nói, xong lại vội vàng gỡ tay anh ra, nhưng người cô bất ngờ bị nhấc lên, cô bị Tô Dĩ Thần bế lên giường nằm, cô còn tưởng anh vừa hứa đã nuốt lời nên suýt nữa đã mắng anh.

"Tô Dĩ Thần, tên kh…"
Cũng may mà cô dừng lại kịp lúc, Tô Dĩ Thần chỉ lại ôm cô từ phía sau, cô có thể cảm nhận được cằm của anh đang ở ngay trên đầu mình, anh còn nói.
"Tắm khuya không tốt, sáng mai hẵng tắm."
Đường Thiên Tuyết khá bất ngờ vì hôm nay tự dưng lại nói chuyện với cô bằng giọng điệu khác hẳn, cô im lặng một lúc mới ngập ngừng lên tiếng.

"Nhưng tôi đi làm cả ngày… người sẽ hôi lắm, vì mồ hôi…"
"Tôi cũng không có ngửi, cô lo gì chứ? Nằm yên đi, dạo này tôi bị mất ngủ, để tôi ngủ một lát."
Vẫn là cách nói chuyện khô khan, cộc cằn của Tô Dĩ Thần, nhưng trong lời nói của anh hôm nay không còn dùng những từ ngữ nặng nề.

Nó không khiến Đường Thiên Tuyết khó chịu, vậy là cô lại nằm im như tượng, chẳng dám nhúc nhích dù chỉ một chút..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện