Nước mắt của Đường Thiên Tuyết chảy thành hàng, gương mặt nén lại tức giận, cô uất nghẹn nắm lại nắm lấy tay áo Tô Dĩ Thần mà nói.
"Tô Dĩ Thần, sao anh có thể nói như vậy? Anh bị tai nạn không đi lại được, anh chẳng phải cũng muốn trả thù đó sao? Huống chi, Đường Mạn Đình giết người thân của em, giế.t chết con của chúng ta, anh kêu em làm sao bỏ qua? Anh không hận cô ta sao, đứa nhỏ nó cũng là con anh mà."
Thấy cô khóc, bàn tay Tô Dĩ Thần bất giác nắm chặt, vẫn là khuôn mặt nhăn lại khó chịu, anh vẫn dùng ý tứ cũ, thẳng thừng đáp lại mà chẳng màng đến cảm nhận của cô.
"Bây giờ em còn đổ lỗi cho cô ta, trong khi chính em mới là người cố chấp nên sự việc mới xảy ra như vậy.
Nếu lúc đó em cứ để cho cô ta chạy thoát thì sẽ không có một ai phải chết hết.
Em nghĩ lại xem, kẻ hại chết người rốt cuộc mới là ai đây?"
Lời nói của anh thốt ra thực sự như một mũi dao nhọn đâm trực diện vào tim cô.
Lòng ngực đau cuộng lên, mi mắt chứa đầy rẫy tâm sự, nặng nề đến mức khiến nó chùng xuống.
Cô từ từ buông tay ra khỏi người anh, hai cánh tay vô lực mà buông thõng xuống.
Đầu cô đau như có búa tạ dội vào, nhưng nó vẫn không ngừng suy ngẫm lời của anh.
Chương 36: Thăm mộ
"Anh ấy nói không sai, là tại mình, tại mình hết.
Vì mình mà dì Lam mới chết, vì mình mà đến đứa con chưa thành hình cũng không có cơ hội sống nữa.
Những người vô tội, những người mình yêu thương, hóa ra lại vì mình mà chết."
Đường Thiên Tuyết đứng im không động đậy, đầu cúi xuống bị mái tóc bung xõa che đi khuôn mặt vô cảm, nhưng nước mắt không ngừng rơi.
Từng giọt, từng giọt cứ thế nối tiếp nhau mà nhỏ xuống dưới sàn, nhiều đến mức có thể soi mình trong vũng đọng đó.
Tô Dĩ Thần chẳng hề an ủi cô lấy một câu, một cái ôm cũng chẳng hề có, vẻ mặt của anh nhìn cô không đến mức là ghét bỏ, nhưng cũng không hiện lên một chút quan tâm.
"Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi trước đây."
Anh lạnh nhạt nói, rồi lạnh nhạt quay đi, nhẫn tâm để lại cô đứng một mình, chồng ngồng không biết bao lâu.
Tô Dĩ Thần rời khỏi phòng bệnh, một người bác sĩ trẻ tuổi đứng ngoài đã nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, Tô Dĩ Thần nhìn thấy anh ta, chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục đi.
Người này thọc hai tay vào hai bên túi áo blouse trắng, cũng rảo bước đi theo anh.
Chương 36: Thăm mộ
Đột nhiên anh ta nói, dùng cách xưng hô như bạn bè, cách nói chuyện cũng lộ ra sự thân thiết.
"Tô Dĩ Thần, cái thai của vợ cậu mới hai tuần tuổi, đi siêu âm còn chưa chắc có thể phát hiện ra, cậu đừng trách cô ấy nặng nề như vậy, đều là chuyện ngoài ý muốn mà."
"Không cần cậu lo."
Tô Dĩ Thần lạnh lùng trả lời, bước chân của anh vẫn tiếp tục đi nhanh.
Người này vẫn bám theo tốc độ của anh mà tiếp tục nói.
"Này, cậu rốt cuộc bị làm sao thế? Đâu phải cậu không biết, phụ nữ sảy thai thường rất nhạy cảm, tâm lý dễ bị kích động, cô ấy còn vừa bị mất người thân, vậy mà câu nào câu nấy cậu nói ra đều ám chỉ cô ấy là người hại bọn họ, cô ấy làm sao chịu nổi chứ?"
Tô Dĩ Thần rốt cuộc cũng không chịu được liền dừng chân, nhưng anh quay lại nhìn anh ta bằng ánh mắt kiên định lạnh lẽo, giọng nói gằn lại như sắp hết nhẫn nại.
"Tiêu Dịch, chuyện nhà tôi cậu đừng bao đồng, lo quản cho tốt cái bệnh viện này của cậu đi."
Chương 36: Thăm mộ
Nói xong anh lại quay lưng đi tiếp như chưa hề xảy ra chuyện gì, Tiêu Dịch ngẩn ngơ người một lúc rồi thở dài, nói trong bất lực.
"Được, tôi không lo chuyện bao đồng nữa.
Nhưng trên cương vị là một bác sĩ, tôi có lời khuyên cho cậu, đừng ép cô ấy đến mức va phải bệnh trầm cảm.
Đến lúc đó đừng có mà hối hận."
Tô Dĩ Thần nghe rõ mồn một, nhưng lần này anh không đáp lại, vẻ mặt một biểu cảm cứng đờ, không thể đoán được tâm tư của anh, anh cứ thế mà rẽ vào lối đi bí mật để rời khỏi bệnh viện.
Sau đó anh không đến nữa, ngày ngày chỉ có y tá ra vào phòng bệnh, mấy ngày sau Đường Thiên Tuyết được xuất viện thì cũng là Thính Văn đến đón.
Cô nghĩ Tô Dĩ Thần chưa thể nguôi giận nên anh mới muốn tránh mặt cô.
Lúc về nhà cũng không thấy bóng dáng của anh đâu, trong lòng cô lại hiện lên một nỗi hụt hẫng, nhưng cô lại nghĩ anh cần thời gian để bình tĩnh nên cũng không chủ động liên lạc gì với anh.
Cô sợ khi anh thấy cô, sẽ nghĩ về đứa con đã mất, anh lại đau lòng, có lẽ không gặp nhau một thời gian cũng tốt.
...
Chương 36: Thăm mộ
Đường Thiên Tuyết cảm thấy bản thân đã khỏe hơn, cô nhờ vả Thính Văn hỏi thăm nơi Dụ Lam Lam được an táng, cô muốn đến đó.
Một buổi chiều mát mẻ, trời đầy mây, Đường Thiên Tuyết khoác ngoài một chiếc áo măng tô màu đen, tay mang một bó hoa huệ tây lớn đứng trước phần mộ của Dụ Lam Lam.
Bên trên bia mộ là chân dung của một người phụ nữ đôn hậu, Đường Thiên Tuyết chậm rãi ngồi xuống, lấy khăn tay lau đi một ít bụi bẩn bám trên ảnh, rồi nhẹ nhàng đặt bó hoa tươi ngay ngắn ở bên cạnh.
Sau đó cô lấy ra trong túi áo một khung ảnh nhỏ, cô nhìn nó, đưa mấy ngón tay lên vuốt ve nâng niu.
"Dì Lam, con đến gặp dì đây.
Đây là con của con, con xin được ảnh từ chỗ bác sĩ, họ đã chụp siêu âm nó trước khi lấy nó ra ngoài.
Dì nhìn xem, nó chỉ như một cục bông nhỏ thôi."
Đường Thiên Tuyết hơi gượng cười đưa tấm ảnh xoay lại về phía chân dung của Dụ Lam Lam.
Sau đó lại đưa người về phía trước, đặt tấm ảnh xuống cạnh tấm bia.
"Con đưa bảo bảo của con đến đây để bầu bạn với dì, dì đối tốt với con, con tin đối với con của con dì cũng vậy, đúng không?"
Chương 36: Thăm mộ
Đường Thiên Tuyết gắng gượng cũng không ngăn được khóe môi chùng xuống.
"Con xem dì như mẹ, vậy đứa trẻ này chính là cháu ngoại của dì rồi.
Con xin lỗi dì, cũng xin lỗi bảo bảo, là con không tốt.
Cả đời này con cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình."
Cô đặt hai tay lên đùi mà siết chặt, giọng nói càng về sao càng xen lẫn tiếng nấc, nước mắt tưởng chừng đã khống chế được lại tuôn trào.
Ngẩng mặt lên hít một hơi thật sâu, cô đưa tay lau khô nước mắt, gương mặt lại trở nên tươi tỉnh, cô lấy thứ gì đó sau cổ áo, hớn hở nói.
"Dì Lam, dì còn nhớ sợi dây chuyền này không?"
Cô đưa ra sợi dây chuyền đang đeo trên cổ mình, tay cô đang cầm lấy mặt dây chuyền bằng bạc nguyên chất, chính giữa có đính một viên đá quý màu lam sáng bóng.
"Sợi dây chuyền này là dì tặng con lúc sinh nhật năm con mười lăm tuổi.
Vì nó quá quý giá nên con đã cất nó rất kỹ, chưa bao giờ dám đeo.
Bây giờ con sẽ thường xuyên đeo nó hơn, nó giống như dì đang ở bên cạnh con vậy."
Đường Thiên Tuyết cắn chặt môi, nắm chặt mặt chuyền, lấy lại bình tĩnh một hồi lại nói tiếp.
Chương 36: Thăm mộ
Đường Thiên Tuyết cắn chặt môi, nắm chặt mặt chuyền, lấy lại bình tĩnh một hồi lại nói tiếp.
"Con… con biết dì thương yêu Đường Mạn Đình, nhưng con tuyệt đối không thể nào không hận cô ta.
Con sẽ không đi tìm cô ta nữa, nhưng chỉ cần để con gặp lại cô ta một lần, con sẽ bắt cô ta đến trước mặt dì để dập đầu, sau đó sẽ để pháp luật trừng trị cô ta, dù con biết rằng sẽ không có hình phạt nào thích đáng cho những người tội ác mà cô ta gây ra cả."
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Đường Thiên Tuyết lại giận run lên, cô không sao kiềm chế nỗi cảm xúc.
Bàn tay trở nên lạnh ngắt, tim như bị bóp lại đến nghẹt thở, cô đã cố quên đi những hình ảnh của ngày hôm đó vậy mà… nỗi đau của cô nguôi ngoai chỉ là nhất thời, đến khi nó bùng phát thì mọi thứ trong đầu cô đều hiện ra nguyên vẹn, cảm xúc chân thực đến rùng mình.
Đột nhiên một giọt nước từ đâu rơi xuống bàn tay làm cô choàng tỉnh, tiếp đó còn có thêm vài giọt như vậy nữa, Đường Thiên Tuyết nhìn lên thì mây trắng đã bị thay thế bằng những đám mây đen rồi, có lẽ sắp tới sẽ là một trận mưa to.
Cô nhanh chóng đứng dậy, hủy ngay nét mặt buồn bã mà nở một nụ cười thật tươi.
"Trời sắp mưa rồi, con phải đi đây.
Mỗi tuần con sẽ đến thăm hai người một lần.
Dì Lam, bảo bảo, hai người phải chăm sóc lẫn nhau, ở đây lạnh lẽo, hai người...!nhớ phải...!sưởi ấm cho nhau đấy."
Cô nghẹn ngào nói xong thì mưa cũng đã bắt đầu nặng hạt, dù không nỡ nhưng cô cũng phải quyến luyến rời đi, mặt cô ướt đẫm, là nước mắt hay nước mưa đều chẳng thể phân biệt rõ nữa..