Tô Dĩ Thâm cười gượng, vì Tô Dĩ Thần nói quá đúng, quả là anh ta rất quan tâm đến Đường Thiên Tuyết.

Nhưng trớ trêu, Đường Thiên Tuyết lại là em dâu của anh ta, mặc dù nhìn thấy cô chịu khổ, Tô Dĩ Thần cũng chẳng yêu thương gì cô, nhưng chuyện này anh ta cũng chỉ giữ trong lòng vì dù nói thế nào đi chăng nữa, về thuần phong mỹ tục đó là điều không đứng đắn.
Trong lúc ấp úng không biết làm sao trả lời mới phải, Tô Diệc Phàm đột nhiên đi ngang qua gọi Tô Dĩ Thần vào văn phòng nói chuyện.
Cuộc hội thoại ngại ngùng này cứ thế mà kết thúc, Tô Dĩ Thần đi lướt qua không nói gì thêm, Tô Dĩ Thâm thở dài rồi cũng nhanh chóng đi đường của mình.
"Chủ tịch gọi con có việc gì sao?"
Sau cuộc họp, vạch mặt được Tô Diệc Hải xảo trá nhưng Tô Diệc Phàm vẫn vẻ mặt không mấy vui vẻ, tâm tình còn có chút khó chịu.
"Con định dây dưa không ly hôn với cô ta đến khi nào, ta nghĩ chúng ta đã nói rõ mọi chuyện khi ở Anh rồi."
Tô Dĩ Thần nét mặt không biểu lộ một chút cảm xúc, anh ngồi xuống rót chén trà bình thản nói.

Chương 39: Chỉ là một công cụ
"Đợi một thời gian nữa, cô ấy vừa mới sảy thai, nếu con ly hôn vào lúc này báo chí lại có dịp lên bài để viết, lúc đó cũng không phải là chuyện tốt gì."
Tô Diệc Phàm hơi cau mày lại.
"Hừm, Đường Thiên Tuyết lần này lại đắc tội nặng với Hoắc Diêm, cô ta nhất định sẽ liên lụy con, nên cố mà sắp xếp đi.

Con sắp tiếp quản vị trí chủ tịch này, con đường không phải là dễ dàng, vậy nên đừng có để một người phụ nữ không có tiền đồ làm ảnh hưởng.


Vẫn là lời khuyên cũ dành cho con, bất chấp để bảo vệ một thứ khi bản thân chưa đủ lớn mạnh thì kết quả vẫn chỉ là con số 0 thôi.

Đợi khi con trở thành kẻ mạnh nhất rồi, lúc đó con có làm gì ta cũng không cản."
Tô Dĩ Thần không trả lời, anh vẫn tự nhiên đưa ly trà lên môi, nhấp một ngụm, ánh mắt tuy tỏ ra không có gì nhưng bên trong lại hỗn tạp khó đoán.
Hoắc Diêm mà Tô Diệc Phàm vừa nhắc tới cũng chính là chủ tịch của Hoắc Sơn, một tập đoàn có sức mạnh ngang ngửa với T&T.
Ngày Tô Dĩ Thần sang Anh, Tô Diệc Phàm đã nói cho anh biết một tin, Đường Mạn Đình hóa ra không phải là con gái của Đường Ngạo Thiên, mà là con gái của Dụ Lam Lam và Hoắc Diêm.

Chương 39: Chỉ là một công cụ
Hoắc Diêm đã tìm Dụ Lam Lam suốt hai mươi mấy năm, không ngờ bà ấy lại mang đứa con của hai người họ lẩn trốn dưới danh phận phu nhân Đường gia.
Vì vụ việc của Đường Thiên Tuyết được báo chí đăng rất rầm rộ, khi ông ta biết con gái của mình bị Đường Thiên Tuyết làm cho dính đến vòng lao lý, ông ta đã rất tức giận.
Hoắc Diêm là một doanh nhân nổi tiếng với nhiều mánh khóe và chiêu trò hiểm độc, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Đường Thiên Tuyết cũng như những người ở bên cạnh cô.

Tô Diệc Phàm càng không muốn Tô Dĩ Thần vì có một người vợ như vậy mà đe dọa đến vị trí vừa mới gánh vác còn non yếu của anh, nên đã nhất quyết muốn anh ly hôn.
Tô Dĩ Thần từ đầu vẫn không hề tỏ ra phản đối ý muốn của bố mình, nhưng những biểu hiện của anh khi nghe những việc này chỉ là bình thản.
Anh đặt nhẹ ly trà xuống, vẫn bằng một giọng không nóng không lạnh nói.
"Bố, con cũng tự có trù tính riêng, con biết bố vì muốn tốt cho con, tốt cho tập đoàn, nhưng con xin bố đừng can thiệp vào, con nhất định không để tập đoàn xảy ra vấn đề đâu."
"Hừ, ta sẽ không can thiệp vào, nhưng nếu như vì nó mà con hay T&T xảy ra biến cố, thì đừng trách ta nói không giữ lời."

Chương 39: Chỉ là một công cụ
Tô Diệc Phàm nói xong thì chống tay đứng dậy.

Ông tin tưởng Tô Dĩ Thần không phải là một người vì phụ nữ mà có thể đánh mất tiền đồ.
Tô Diệc Phàm vừa rời đi, Thính Văn bước vào, anh ta e dè hỏi.
"Tô thiếu, cô Đường vừa gọi hỏi, tối nay anh có về không?"
Tô Dĩ Thần không cần lưỡng lự, lập tức buông ra một chữ.
"Có."
Tay anh xoa miết miệng ly trà, trong đầu nghĩ ngợi.
"Hừ, một người đàn ông thì đương nhiên sự nghiệp phải đặt lên hàng đầu.


Phụ nữ ư? Chẳng qua chỉ là một công cụ làm cho cuộc sống đỡ nhàm chán, không có người này, thì sẽ có người khác…"
Một suy nghĩ vụt qua trong đầu với một sự kiêu ngạo, Tô Dĩ Thần không nghĩ anh sẽ có lúc hối hận.
Rốt cuộc, một từ có của Tô Dĩ Thần đã khiến cho Đường Thiên Tuyết đợi tới tận sáng.
Đường Thiên Tuyết vốn là người đa sầu đa cảm, mỗi lúc rảnh rỗi lại khiến cô nghĩ ngợi linh tinh.

Chương 39: Chỉ là một công cụ
Nhưng cô có nghĩ đến mức nào cũng chỉ nghĩ là Tô Dĩ Thần không thể nguôi ngoai ngay sau khi mất con và cô cũng chẳng nghĩ được lý do nào khác nữa.

Một phần có lẽ cô cảm thấy tội lỗi, áy náy vì mình chính là nguyên nhân nên cô không hề thấy giận mỗi khi anh trách móc cô nặng nề.
Anh nói anh thích cô, cô tin anh thật lòng, bởi vì chính cô cũng thật lòng thích anh, thậm chí bây giờ đã yêu anh sâu đậm rồi.

Cô chưa bao giờ đặt nhiều tình cảm vào một người đến như thế, cũng chưa từng tin ai đến mức ngây ngốc như thế này, cô vẫn tin có một lúc nào đó, mọi thứ sẽ trở nên bình thường trở lại.

Cả cô, anh và Tiểu Di lại có khoảng thời gian vui vẻ như lúc trước.
Đường Thiên Tuyết vẫn ôm hy vọng, cô đợi, lại đợi.

Kim ngắn của đồng hồ đã trôi qua mấy vòng, cô ngủ gật rồi giật mình tỉnh dậy trong đêm không biết bao nhiêu lần, đến lần cuối cùng khi mở mắt ra thì ánh sáng cũng đã ngập tràn căn phòng.
Cô vội vã mở điện thoại ra xem, nhưng đến một tin nhắn hay một cuộc gọi nhỡ từ anh đều không có, trong lòng đột nhiên hụt hẫng lạ thường.
Mỗi lúc như thế Đường Thiên Tuyết lại tự nghĩ ra một lý do thích hợp để bao biện cho anh, cô lại cười như tự an ủi chính mình.

Chương 39: Chỉ là một công cụ

"Có lẽ anh ấy bận quá không có thời gian báo cho mình, người làm kinh doanh thường như thế, mình không trách anh ấy được."
Đường Thiên Tuyết lấy lại tâm trạng phấn chấn, nếu anh đã bận rộn thì với nhiệm vụ của một người vợ đương nhiên là phải quan tâm cho chồng rồi.
Cô gọi điện thoại xin nghỉ ở tòa soạn một ngày, sau đó chuẩn bị soạn một ít đồ đạc và làm điểm tâm định mang đến cho anh.
Trước khi đi, cô đã gọi cho anh vài lần, nhưng nhưng anh không nghe máy.

Cô lại nghĩ anh có thể đang bận hay ngủ quên nên cô đã đến thẳng công ty.
Lần đầu đến đây với tư cách là vợ của Tô Dĩ Thần nên Đường Thiên Tuyết có chút hồi hộp, vì đã biết văn phòng của anh ở đâu rồi nên cô đi lên thẳng.

Cô không để ý ánh mắt người khác lắm nhưng cô cứ có cảm giác mọi người nhìn cô chằm chằm rất kỳ quặc, cửa thang máy vừa mở là cô đã ba chân bốn cẳng mà đi thật nhanh.
Chắc là vì cô đến sớm quá nên trước văn phòng của Tô Dĩ Thần không có ai cả, cửa phòng cũng không thấy khóa nên cô đã tự ý đi vào.
Văn phòng trống trơn chẳng có ai, cô bước đến đặt hai túi đồ lên bàn, ngó quanh một hồi cô lại phát hiện trong phòng có một cánh cửa khác.
Văn phòng trống trơn chẳng có ai, cô bước đến đặt hai túi đồ lên bàn, ngó quanh một hồi cô lại phát hiện trong phòng có một cánh cửa khác.
"Thường thì những người có chức vụ cao như anh ấy sẽ có phòng nghỉ riêng ngay trong phòng làm việc, anh ấy không lẽ đang ngủ bên trong đó sao?"
Đường Thiên Tuyết định bụng nghĩ, cô bước tới gần, nhưng tay cô còn chưa chạm vào cửa thì cánh cửa đã mở ra bởi một người bên trong.
Cô trong phút chốc đứng hình, tay chân cứng đờ, đôi mắt mở lớn không thể chớp, cổ họng bỗng nhiên cháy khô không thốt nổi nên lời..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện