Sợi dây thừng cột chặt hai tay vào người của Hoắc Đình Đình, cô ta bây giờ còn ở vị trí cao hơn cả tầng thượng của bệnh viện cả chục mét, một thân lủng lẳng không dám cựa quậy vì sợ sợi dây sẽ đứt bất cứ lúc nào.

Chỉ riêng khoảng cục cựa làm người đung đưa qua lại trên không đã khiến cô ta hồn vía tán loạn.
Dưới chân hoàn toàn trống rỗng, ánh đèn dưới mặt đất làm lộ rõ nền gạch cứng, rơi xuống từ độ cao này thì còn gì là người nữa.
Hoắc Đình Đình ngay lúc này khóc đến nước mắt nước mũi lã chã, khuôn mặt tái xanh căng thẳng, dưới đũng quần cũng từ từ thấm ướt ra váy, không biết cô ta sợ đến mức nào, chỉ là phía dưới không ngừng nhỏ cả nước có mùi khai xuống.

Bộ dạng thê thảm, bẽ bàng đến mức chỉ muốn đào ngày một cái lỗ chui vào.
Cô ta nhìn xuống rồi lại sợ hãi thu mắt về nhìn Tô Dĩ Thần mà cổ họng run run nói.
"Thả… thả tôi xuống…"
Cô ta vừa nói vừa khóc, ai không biết lại nghĩ cô ta cực kì đáng thương.
Tô Dĩ Thần nhướng mày thở dài, gương mặt không có vẻ gì là khó khăn, anh không từ chối lời cầu khẩn của cô ta mà ngay lập tức thốt ra một chữ vô cùng nhẹ nhàng.

Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
"Được."
Anh gật đầu nhẹ, còn làm cho Hoắc Đình Đình mừng rỡ mà khuôn mặt bừng sáng hơn hẳn, cô ta còn cười, nhưng ngay tức thì biểu cảm của cô ta lại xoay ngược chóng mặt, khuôn mặt thoáng chốc nhăn nheo, mắt nhắm nghiền, miệng há lớn đột ngột hét.
"A dừng lại.

Làm ơn… tôi cầu… cầu xin anh, thả tôi xuống đi mà."
Cái thả mà Tô Dĩ Thần đồng ý là thả từ trên xuống, người của anh làm cho sợi dây bung ra, Hoắc Đình Đình bị rơi tự do một khoảng, nghe tiếng hét chói tai, anh ra lệnh cho dừng.
Mặt mũi Hoắc Đình Đình lúc này trông như kẻ dại, hai mắt lờ đờ đục ngầu, cô ta không ngờ anh dám làm thật, nỗi sợ hãi trong lòng đã dâng đến cực hạn.


Ngay lúc này, để được sống thì dù có hèn hạ đến mấy cô ta cũng làm.
Tô Dĩ Thần bước lên vài bước, nhìn Hoắc Đình Đình lơ lửng, khuôn mặt thất thần vì mới bị anh hù một khoảng hú vía.

Anh nhếch môi, vẫn cảm thấy chưa đủ hài lòng mà nói.
"Cuối cùng cũng biết mở mồm cầu xin, nhưng không phải là quá muộn rồi sao?"

Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
Hoắc Đình Đình ngẩng đầu, khuôn môi khô ráp, da mặt nhợt tái vẫn còn cố mở miệng cầu khẩn.
"Tô Dĩ Thần, xin anh tha cho tôi, từ nay tôi sẽ không động đến Đường Thiên Tuyết nữa, sẽ không bao giờ liên quan gì đến cô ta nữa."
Cô ta khóc lóc van nài dù trước đó vô cùng mạnh miệng, chẳng qua đây chỉ là trò tạm thời, anh thả cô ta ra rồi, chẳng mấy chốc cô ta lại lật mặt, có khi còn quay sang cắn mạnh hơn, loại người như cô ta anh không còn lạ gì nữa.1
Nhưng đã đi đến mức này, Tô Dĩ Thần cũng không có ý định thả người.

Từ anh đến những người anh yêu thương cô ta đều đắc tội thì việc cô ta không thể thoát nó giống như một lẽ hiển nhiên rồi.
Anh bỗng nhiên nở lên một nụ cười lạnh tanh, ánh mắt nhìn cô ta không có gì khác ngoài sự khinh bỉ.
"Ha, cô còn nghĩ có thể động vào Đường Thiên Tuyết? Lo cho tính mạng của mình trước đã."
Từ trong ánh mắt của Tô Dĩ Thần có thể nhìn thấy sự căm ghét chết chóc, Hoắc Đình Đình có linh cảm không lành.

Thật vậy, anh vừa dứt lời, sợi dây trên đầu cô ta lại tiếp tục bung ra, hai mắt cô ta trợn trừng hoảng hốt mà la lớn.

Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi

"Á, không…"
"Tô Dĩ Thần, dừng lại."
Giọng của Đường Thiên Tuyết bất ngờ vang lên, Tô Dĩ Thần ngay lập tức đưa tín hiệu cho người dừng lại khi Hoắc Đình Đình đã bị thả trôi tuột xuống bên dưới.
Anh quay người lại, đã thấy Đường Thiên Tuyết chỉ mặc trên người bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, cô chạy đến, nét mặt vội vã.
Người anh bảo canh chừng cô cũng chạy theo, cũng vì cô nhất quyết muốn đi, anh ta không thể ngăn lại được, cũng đành chạy đến, nhận lỗi với anh trước.
"Xin lỗi, tôi không cản được cô ấy."
Tô Dĩ Thần cũng không trách anh ta, việc Đường Thiên Tuyết nhất quyết làm, đến anh cũng không cản lại được.
Anh cho người kia lui xuống, còn mình nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ngoài dài qua gối, choàng lên người cô.
Từ sắc mặt đến giọng điệu đều khác xa một trời một vực với khi đối diện với Hoắc Đình Đình.

Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
"Ở đây gió lạnh, em lên đây làm gì?"
"Là cô ta… cho người đâm cano vào tôi sao?"
Đường Thiên Tuyết liếc mắt nhìn người đang được kéo lên ở phía sau anh, Hoắc Đình Đình đã như một cái xác không hồn, cả người rụng rời, tóc tai lất phất, mắt sưng vù mở không lên.
Mấy tiếng trước còn là đại minh tinh, bây giờ lại thê thảm đến thế kia, nhưng nhìn cô ta, gương mặt Đường Thiên Tuyết chẳng hiện nổi một tia thương hại nào.
Tô Dĩ Thần biết Đường Thiên Tuyết căm ghét cô ta, có thể là không đội trời chung nhưng anh lại không hiểu nổi, tại sao cô lại bảo anh dừng lại.

Anh hơi khó hiểu, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô trước.
"Phải, cô ta là chủ mưu, còn tên trực tiếp đâm vào em bị phế rồi, tên đó sẽ bị lãnh án tù.


Sao này có tại ngoại cũng chỉ là phế vật thôi."
Đường Thiên Tuyết vẫn dán mắt nhìn Hoắc Đình Đình không rời, cô lại tiếp tục hỏi, giọng nói lạnh lùng, gương mặt không để lộ ra một chút cảm xúc nào.

Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
"Còn cô ta, anh định làm gì cô ta, giết cô ta sao?"
Tô Dĩ Thần hơi cười nham hiểm, anh cũng không lấy làm lạ khi Đường Thiên Tuyết lại nói ra từ giết một cách dễ dàng như vậy, bởi vì cô ta không những hại cô một lần, thù càng thêm thù thì tự khắc hai từ nhân nhượng trong cô sẽ không còn nữa.
Cùng với Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần cũng nói ra ý định của anh, không hề có ý che giấu.
"Cũng có thể lắm, nhưng giết ngay thì dễ cho cô ta quá.

Nếu em muốn, anh có thể…"
"Tôi không cần anh giết cô ta, tôi vẫn muốn cô ta sống, tôi cần đưa cô ta đến một nơi."1
Đường Thiên Tuyết cắt ngang lời anh, dù không phải nói ra điều gì tàn nhẫn, nhưng biểu hiện của cô cũng không phải là nương tay.

Ánh mắt nhìn Hoắc Đình Đình vẫn tràn ngập thù hằng, một chút cũng không giảm mà chỉ có mỗi lúc một tăng.
Tô Dĩ Thần ban đầu có phần kinh ngạc, nhưng sau đó anh cũng hiểu.

Anh đoán được dự định của cô, cũng đoán được nơi cô muốn đưa cô ta tới.

Anh không phản đối, ngược lại còn khá đồng tình.

Mọi việc anh sẽ để cô đưa ra quyết định.

Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
Gió lại đột nhiên đổi đến một cơn buốt người, Tô Dĩ Thần ôm chặt lấy vai Đường Thiên Tuyết mà đẩy người cô trở vào, giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng nói.

"Được, em muốn đưa cô ta đi đâu thì ngày mai hẵng đi, bây giờ trở về phòng nghỉ ngơi trước đi đã."
Đường Thiên Tuyết không nói gì, mắt lạnh lùng vẫn nhìn Hoắc Đình Đình trước khi cùng anh trở vào.
Hoắc Đình Đình nghe loáng thoáng được Tô Dĩ Thần sẽ đi nên giật mình bừng tỉnh.

Tô Dĩ Thần để ý thấy cô ta động đậy nên cố ý nói lớn với người của mình.
"Các cậu cũng đi nghỉ ngơi đi, không cần trông chừng cô ta đâu.

Cô ta muốn chạy thì chỉ có đường xuống âm tào địa phủ thôi."
Anh hơi quay lại nhìn, để lộ nụ cười độc địa.

Hoắc Đình Đình há hốc mồm.
"Không lẽ anh ta định để mình cả đêm treo lơ lửng như thế này sao? Mình sẽ chết mất.

Không, không được..."
Hoắc Đình Đình hoảng loạn liền gấp rút nói lớn, thân người trong lúc hấp tấp mà động đậy nên bị đung đưa qua lại như bao cát, phía trên phát ra mấy tiếng cọt kẹt do sợi dây ma sát gây ra càng khiến cô ta run rẩy đến phát điên.
"Đừng bỏ tôi ở lại, thả tôi ra, Tô Dĩ Thần, Đường Thiên Tuyết, thả tôi ra, cho tôi xuống mau…"
Mặc cho Hoắc Đình Đình hét đến khản giọng, nhưng ánh đèn cuối cùng trên sân thượng vẫn tắt.

Không còn một bóng người, chỉ còn một màu đen mịt mù và tiếng gió hú rợn tóc gáy.
"Các người… aaaaaa.

Bố, mau đến cứu con, con không muốn chết, con không muốn chết…".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện