Tô Diệc Phàm sau khi biết chuyện Tô Dĩ Thần vì Đường Thiên Tuyết mà làm ra một trận náo loạn từ tập đoàn đến sở cảnh sát, cộng thêm việc biết Tiểu Di không phải là đứa cháu mà ông đang mong mỏi, nên càng khiến ông ấy tức giận đến mức ngay lập tức cho gọi anh về.

Anh cũng vừa hay muốn gặp ông ấy để đối chất cho rõ chuyện năm xưa.
Tô Dĩ Thần trở về nhà họ Tô với gương mặt định sẵn thất vọng, nghĩ về những việc kinh khủng Tô Diệc Phàm và Tô Dĩ Thâm đã làm với Đường Thiên Tuyết, lửa giận trong anh lại càng cháy lên mạnh mẽ.
Anh đã có dự định từ trước, hôm nay sẽ nói rõ với Tô Diệc Phàm, sau đó thì đến kẻ đáng hận nhất, Tô Dĩ Thâm.

"Lão gia, cậu Dĩ Thần về rồi."
Tô Diệc Phàm đang trong phòng sách, người làm vừa mới thông báo thì Tô Dĩ Thần cũng cùng lúc bước vào.

Tô Diệc Phàm quay người lại, nhìn anh vẫn thong dong bắt chéo chân ngồi xuống ghế mà thở hắt ra một cách bực dọc.
Tô Dĩ Thần ngã người thoải mái tựa ra sau ghế, vẻ mặt trước hết phải dịu đi, từ từ mới vào vấn đề chính.

Chương 76: Đối chất
Anh đã biết nguyên nhân Tô Diệc Phàm gọi anh về đây, nhưng vẫn vờ vịt hỏi lại, điệu bộ rất vô tư.
"Bố gọi con về gấp như vậy là vì chuyện gì?"
Tô Diệc Phàm nửa liếc nhìn Tô Dĩ Thần, ông đặt mạnh quyển sách đang cầm trên tay xuống mặt bàn, tay chắp ra phía sau, bước chân rảo gần đến chỗ anh, ông nói.

"Nghe bảo con gây hấn với Hoắc Diêm vì Đường Thiên Tuyết, còn làm cho con gái ông ta bị bắt trở lại.

Ta từng nói khi con trở nên đủ mạnh thì có thể làm bất cứ điều gì, nhưng vì một người phụ nữ có nhiều vết nhơ như vậy, có đáng không?"
Nhắc đến Đường Thiên Tuyết, giọng điệu của Tô Diệc Phàm tỏ ra khinh thường thấy rõ, lời nói nhắm đến cô cũng không hay ho và nó làm Tô Dĩ Thần không vui một chút nào.
Anh vốn định nói chuyện nhẹ nhàng một chút, xem ra anh không thể không trở thành một đứa con ngỗ nghịch.

Anh công khai trừng mắt với Tô Diệc Phàm, đây là lần đầu tiên, và sau này không biết sẽ còn bao nhiêu lần nữa, nhưng từ khi anh biết Tô Diệc Phàm cũng có liên quan đến việc Đường Thiên Tuyết bị hãm hại, anh đã không thể coi ông ấy là một người bố mà từ trước đến nay anh luôn tôn kính được nữa.
Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Diệc Phàm, dám mặt đối mặt, thẳng thừng nói.

Chương 76: Đối chất
"Theo bố thế nào là đáng? Con người mà, ai mà chẳng từng có vết nhơ, ngây cả bố cũng không sạch sẽ gì thì đừng nhắc đến tên cô ấy."
"Tô Dĩ Thần, con dám ăn nói với bố như vậy sao?"
Tô Diệc Phàm không thể tin được những gì ông đang chứng kiến, tai đang nghe rõ vanh vách những lời nặng nề của Tô Dĩ Thần, ông sốc mà mắt trừng to đến đỏ.
Không giấu được phẫn nộ, Tô Diệc Phàm hét lớn khiến Phúc Đức ở bên ngoài nghe thấy mà bất an, ngay lập tức phải tự ý mở cửa xông vào.

Phúc Đức khá hoảng khi nhìn thấy Tô Diệc Phàm đang ôm ngực thở dốc, chân cũng đứng không vững, vậy mà Tô Dĩ Thần đứng ngay trước mặt cũng không có phản ứng gì.
Phúc Đức nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Tô Diệc Phàm, nhìn tình trạng của Tô Diệc Phàm mà vô cùng lo lắng.
"Lão gia, bình tĩnh, đừng để tăng huyết áp."
Sau đó liền quay sang phía Tô Dĩ Thần, thay lời nói giúp Tô Diệc Phàm.
"Cậu Dĩ Thần à, lão gia trước giờ đều yêu thương cậu, sao cậu có thể nói mấy lời nói khiến ông ấy đau lòng như vậy chứ?"

Chương 76: Đối chất
Tô Dĩ Thần phớt lờ đi, anh chỉ muốn nói chuyện thẳng thắn với bố của mình, vẫn tiếp tục nói như trút hết nỗi nặng lòng, từng câu từng chữ chính anh nói ra, ngược lại cũng khiến anh đau như bị cứa liên tiếp từng nhát dao cùn vào da thịt.
"Bố, con nói có gì không đúng à? Bao che cho một kẻ hại đời một cô gái thì có gì mà sạch sẽ?"
Tô Dĩ Thần bình tĩnh hạ giọng nói rất nhẹ, nhưng nó lại cay nghiệt vô cùng, anh đã đấu tranh với chính bản thân mình rất lâu chỉ để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Tô Diệc Phàm lẫn Phúc Đức vừa nghe đã hiểu, Phúc Đức định lên tiếng nhưng bị Tô Diệc Phàm cản lại.

Tay của ông ấy bắt đầu run lên, phải nắm chặt vào Phúc Đức, đôi môi khô nhép nhép hỏi đứt quãng.
"Con… biết rồi sao, không lẽ con đã nhớ…"

"Bố, tên làm ra những chuyện đốn mạt như vậy thì có gì tốt để bố bao che? Chỉ vì anh ta là con trai đầu của bố sao?"
Tô Dĩ Thần đột ngột lớn giọng gắt gỏng, nhưng phản ứng của Tô Diệc Phàm lại không thay đổi nhiều, sắc mặt của ông trầm xuống, hơi tái, mắt chỉ hướng nhìn xuống sàn, và rồi, ông đã… khóc.

Chương 76: Đối chất
"Đúng là không có việc gì có thể giấu cả đời được.

Dĩ Thần, là bố có lỗi với con."
Tô Dĩ Thần vốn bản tính lạnh lùng, những giọt nước mắt muộn màng cũng không thể khiến anh có một chút mẩy may xiêu lòng, vì sự việc năm đó dù có nói thế nào, làm thế nào nó cũng đã xảy ra, có ân hận thì cũng không thể xóa đi phần ký ức ám ảnh của Đường Thiên Tuyết được.
Cô tình nguyện quên đi, nhưng anh thì không, anh muốn thay cô đòi lại lý lẽ, coi như chính anh cũng đang chuộc lỗi cho những gì nhà họ Tô đã gây ra với cô vậy.

Anh không dừng lại mà tiếp tục nói lớn đầy phẫn uất.
"Người bố có lỗi không phải con, mà là Đường Thiên Tuyết kia kìa.

Cô ấy đã phải chịu bao nhiêu uất ức chỉ vì cái nhà này rồi chứ? Bố còn lén cho người kiểm tra ADN con của cô ấy, nếu con bé thực sự là con của Tô Dĩ Thâm thì bố tính cướp con bé khỏi tay cô ấy sao? Cô ấy mới là người một tay nuôi con bé khôn lớn, bố là gì mà đòi cướp con của cô ấy?"
Dường như có gì đó không đúng ở đây, Tô Diệc Phàm đờ đẫn người mất vài giây như không hiểu Tô Dĩ Thần đang nói gì, ông cố đứng thẳng để hỏi rõ.
"Con nói gì vậy? Dĩ Thâm thì có liên quan gì mà đến con của Đường Thiên Tuyết chứ?"

Chương 76: Đối chất
Trong suy nghĩ đang nóng giận của Tô Dĩ Thần, Tô Diệc Phàm lại đang cố ngụy biện cho Tô Dĩ Thâm, điều đó càng như chất xúc tác làm anh căm ghét ông ấy hơn vậy.


Anh càng nói lớn hơn, trút hết mọi giận dữ.
"Không phải sao? Chính anh ta đã cưỡng bức cô ấy, làm cho cô ấy khổ sở, sống không bằng chết tám năm trước còn gì? Còn bố chính là người biết chuyện nhưng vẫn bao che cho anh ta, giúp anh ta xóa sạch hết mọi dấu vết.

Đó là những việc mà bố có thể làm với một cô gái lúc đó còn chưa tròn hai mươi tuổi à? Bố nói cô ấy có vết nhơ mà bố không tự mình thấy mất mặt sao?"
Phúc Đức nhăn mặt, ngay lập tức lên tiếng không chần chừ.
"Cậu Dĩ Thần, cậu hiểu lầm rồi, người… cùng với Đường Thiên Tuyết ngày hôm đó chính là cậu…"
Phúc Đức dù chỉ là một người làm công, nhưng cũng đã chứng kiến Tô Dĩ Thần từ trưởng thành từ thuở thiếu niên, cũng coi như một trưởng bối, một người trong nhà họ Tô, cũng là người hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối.

Dù có là người ngoài ông cũng không thể không lên tiếng giải trừ hiểu lầm như chất cao như núi này của hai bố con họ.
Tuy nhiên, Tô Diệc Phàm vẫn còn e ngại điều gì mà bắt chặt lấy tay của Phúc Đức mà ám chỉ.
"Phúc Đức, đừng nói nữa."
Nhưng có lẽ tất cả đã quá muộn khi Tô Dĩ Thần vừa rồi đã nghe rõ ràng, không bỏ sót một chữ.

Dù nghe rõ như vậy, anh vẫn muốn hỏi lại vì trong lúc này anh không còn tin vào đôi tai của mình nữa.
"Ông… vừa mới nói gì?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện