Quay lại vào thời điểm trước khi Đường Thiên Tuyết bị mất liên lạc hoàn toàn.
Tô Dĩ Thần cho người đến đón cô ngay khi cô tan làm, vì đã biết trước được buổi hẹn nên cô không có gì ngạc nhiên, vẫn không có cảnh giác mà bước lên xe.
Sau khi chiếc xe chuyển bánh, có hai chiếc xe màu đen khác cùng lúc đều chạy ra từ một con đường gần đó và chạy phía sau xe của cô.
Mọi thứ đều rất đỗi bình thường cho đến khi trên xe đột nhiên xuất hiện một tiếng đánh rắm lớn, phải gọi là một tiếng bùng nổ trong không gian yên tĩnh này, đến mức khiến Đường Thiên Tuyết giật cả mình.
Tài xế sau đó đã đánh tay lái thắng gấp vào lề đường, anh ta ôm bụng quay ra đằng sau nhìn cô với vẻ mặt quằn quại.
"Cô Đường à, tôi… tôi đau bụng quá, cô có thể đợi tôi năm phút không.
Xin cô đừng nói với chủ tịch, tôi sẽ bị đuổi việc mất."
Nhìn mặt anh ta có vẻ gấp lắm rồi, trên mặt toát cả mồ hôi lạnh thế kia, Đường Thiên Tuyết hơi che mũi vì mùi vẫn còn, nhưng cô vẫn nhã nhặn nói.
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
"Không sao, vẫn còn sớm mà, tôi đợi được, anh mau đi giải quyết đi."
Tài xế nghe xong thì ngay lập tức mở cửa xe phóng ngay ra bên ngoài, không để lãng phí một giây, Đường Thiên Tuyết thấy anh ta trong bộ dạng bợ mông chạy thẳng vào một toà nhà gần đó.
Nhìn tình hình của anh ta thì chắc chắn chẳng thể xong trong năm phút được rồi, Đường Thiên Tuyết thở dài, thả lỏng người dựa lưng ra sau ghế, bỗng dưng thấy mình rảnh rang đến mức không biết phải làm gì.
Nhưng cứ tưởng rằng tài xế sẽ đi ít nhất cũng mười lăm, hai mươi phút, thế mà đúng năm phút sau anh ta đã trở lại xe cùng với chiếc kính râm.
Đường Thiên Tuyết khá bất ngờ, nhưng thật vô duyên khi thắc mắc về chuyện vệ sinh cá nhân của người khác nên cô cũng không hỏi gì.
Còn về chiếc kính râm mà khi trở lại anh ta mới đeo kia, cô nhớ trước kia khi ở cùng Tô Dĩ Thần, cũng nhiều lần cô thấy tài xế của anh đeo kính râm như thế, thậm chí đến cả những tài xế taxi khác cũng có người đeo kính râm, nên cô thấy không có gì lại, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
"Cô Đường à, tôi xong rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến cửa hàng để chọn trang phục."
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
"Cô Đường à, tôi xong rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến cửa hàng để chọn trang phục."
Tài xế vừa khởi động xe vừa nói, hành động khá gấp gáp.
Đến khi Đường Thiên Tuyết kịp phản ứng thì xe đã lăn bánh rồi.
Nhưng cô lại tỏ ra ngạc nhiên vì việc này rõ ràng cô không được nói trước.
"Chọn trang phục ư? Không phải là về nhà để tôi tự chuẩn bị sao? Tô Dĩ Thần không hề nói…"
"Đây là việc chủ tịch căn dặn riêng với tôi thưa cô, chủ tịch muốn tối nay cô phải thật hoàn hảo."
Tài xế nhanh chóng cắt ngang lời cô nói.
Mặc dù anh ta đã giải thích là do Tô Dĩ Thần dặn dò, nhưng cảm thấy cô vẫn tỏ vẻ hoài nghi khi nhìn cô qua gương chiếu hậu, anh ta ngay lập tức bồi thêm.
"Nếu cô còn không tin có thể gọi điện thoại hỏi lại chủ tịch, tôi không nói dối đâu."
Tài xế cứ khăn khăn như thế, Đường Thiên Tuyết thì cảm thấy rất phiền phức vì chuyện nhỏ nhặt này mà cũng phải gọi cho Tô Dĩ Thần làm ầm lên thì thật không ra làm sao.
Cô thở dài đáp lại.
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
"Không cần đâu, anh cứ đến cửa hàng nào đó mà Tô Dĩ Thần dặn đi."
Chung quy thì tài xế chỉ làm theo lệnh của Tô Dĩ Thần, anh ta không có lỗi gì nên Đường Thiên Tuyết không nhất thiết phải khiến anh ta khó xử.
Chỉ là khi nghĩ đến Tô Dĩ Thần, cô liền tỏ ra có chút bất lực.
"Haizzz, chỉ hẹn hò bình thường mà đã rắc rối thế này, trên đời làm gì có thứ gì hoàn hảo chứ, đúng là Tô Dĩ Thần mà."
Cũng chẳng biết là cửa hàng mà Tô Dĩ Thần bảo đưa cô tới nằm ở xó xỉnh nào nữa, đã đi hơn một tiếng rồi, trời cũng đã tối hẳn mà vẫn chưa đến nơi.
Đường Thiên Tuyết cảm thấy có chút kỳ lạ liền nhìn kỹ ra bên ngoài xem xét.
Bên ngoài vệ đường nhìn ra toàn cây cối, hình như xe đã đi vào đường vắng rồi, cô vội quay vào bên trong nói với tài xế.
"Anh có đi nhầm đường không vậy? Tôi thấy chúng ta càng đi càng xa khu dân cư rồi đấy."
Tài xế nghe cô nói xong liền tỏ ra hơi bấn loạn nói.
"Vậy sao? Cô đợi một chút để tôi kiểm tra lại."
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
"Vậy sao? Cô đợi một chút để tôi kiểm tra lại."
Vừa dứt lời, còn tưởng rằng anh ta sẽ dừng lại kiểm tra thế nào, nhưng thật không ngờ anh ta lại nhấn chân ga tăng tốc cho xe chạy nhanh hơn nữa.
Đường Thiên Tuyết cảm giác có gì đó bất ổn ở người tài xế này, nhưng bây giờ cô đang ngồi trên xe của anh ta, thì biết làm thế nào được, chỉ là theo bản năng không thể ngồi yên chờ tai hoạ ập xuống, cô nói lớn.
"Này dừng lại, tôi muốn xuống xe."
"Cô Đường quá trễ rồi.
Nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ đưa cô đến nơi… an toàn."
Đường Thiên Tuyết hai mắt mở lớn không tin được, cô như người mất hồn khi giọng nói của tên tài xế này đột ngột khác hẳn, cả giọng điệu cũng nghe sặc mùi nham hiểm, không lẽ cô đã bị lừa?
Chưa hết kinh ngạc, còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên chiếc xe thắng kít lại làm cô lao đao, cả người chúi về trước, đầu cô bị đập vào ghế một cái không hề nhẹ dẫn đến cô sau đó đã hoa mắt dần và bị bất tỉnh nhân sự.
Không biết là Đường Thiên Tuyết đã bị hôn mê bao lâu rồi, lúc cô tỉnh lại, thì hai mắt cô đã bị bịt kín.
Cô cảm nhận được mình đang ngồi trên một nền đất ẩm ướt, xung quanh có mùi cây cỏ giống như nơi đây vừa mới trải qua một đợt mưa.
Hơn nữa, còn có tiếng tách tách như ai đó đang nhóm lửa.
Chân tay cô còn bị trói chặt đến không thể nhúc nhích.
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
Không biết là Đường Thiên Tuyết đã bị hôn mê bao lâu rồi, lúc cô tỉnh lại, thì hai mắt cô đã bị bịt kín.
Cô cảm nhận được mình đang ngồi trên một nền đất ẩm ướt, xung quanh có mùi cây cỏ giống như nơi đây vừa mới trải qua một đợt mưa.
Hơn nữa, còn có tiếng tách tách như ai đó đang nhóm lửa.
Chân tay cô còn bị trói chặt đến không thể nhúc nhích.
"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?"
Đường Thiên Tuyết không rõ xung quanh cô có người hay không nhưng cô vẫn hét lớn.
Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng vút, ngay tức khắc có một thứ không mềm cũng không cứng vun vào chân cô đau điếng.
Giọng của một người đàn ông vang lên, không phải là tên tài xế đã bắt cô đến đây.
"Còn không biết mình đã đắc tội với ai à? Đúng là đáng thương."
Tiếng cười nham nhở của tên này vang lên muốn nổi cả gai ốc, vừa kệch cỡm vừa đáng ghét.
Đường Thiên Tuyết chẳng mấy chốc đã nhận ra, người cô đắc tội còn ai khác ngoài Hoắc Diêm? Cô ngờ ngợ suy đoán mình đã bị Hoắc Diêm cho người bắt cóc.
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
Cô cũng thấy sợ, tim bắt đầu đập loạn, đầu óc căng ra không ngừng nghĩ ngợi, vì một khi cô đã rơi vào tay ông ta rồi thì không biết cô còn có ngày mai hay không.
Có thể vì trả thù cho Đường Mạn Đình mà ông ta ra tay hành hạ cô, sau đó thủ tiêu luôn chẳng hạn.
Đường Thiên Tuyết ngồi thu chân lại, cô ngồi yên tĩnh không làm loạn nữa thì bọn chúng mới tha cho cô.
Cô đang dốc sức ra để suy nghĩ, nhân lúc cô chưa bị hành hạ cho tả tơi thì cô phải mau trốn khỏi chỗ này mới được.
Trong lúc đó, bọn bắt cóc lại nói chuyện qua lại lớn tiếng trước mặt cô như chốn không người, cũng không một chút gì là sợ cô không nghe thấy được.
"Khi nào người đó mới tới đây, tao đói bụng quá bọn bây."
"Không biết, nghe đâu khoảng một tiếng nữa mới tới.
Nếu mày đói thì có miếng thịt ngon kia kìa, ăn tạm đi."
Tên đáp lại liếc nhìn đểu về phía Đường Thiên Tuyết rồi cười rất nham nhở.
Tên vừa rồi than thở cũng nhìn về phía đó, hắn ta vỗ bụng, thở dài như tiếc nuối lại nhanh chóng lật mặt nhếch môi nói.
"Tao cũng muốn lắm, nhưng phải đợi lấy tiền xong đã."
Mấy tên còn lại nghe xong lại khéo thêm một tràng cười nữa, cười đến mức dù cô không nhìn thấy cũng trù cho bọn chúng sái hết quai hàm đi..