Sau hôn lễ linh đình, Tô Dĩ Thần còn có kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật đến một tháng, anh còn định bao hẳng một khu nghỉ dưỡng để không ai có thể làm phiền anh và Đường Thiên Tuyết, thế mà mọi kế hoạch đều có nguy cơ bị cho ra chuồng gà khi có một người thứ ba xuất hiện…
Vừa mới sáng sớm, sương còn đọng trên lá, mặt trời mới ngoi lên chiếu vài tia nắng đầu tiên, trước cổng nhà Tô Dĩ Thần đã ầm ĩ tiếng động cơ xe hơi, sau đó là những tiếng chuông cửa dồn dập.
Tô Dĩ Thần đang tận hưởng giấc ngủ ngon lành bên cạnh vợ sau nhiều tháng, đột nhiên bị phá hỏng bầu không khí yên tĩnh khiến anh nhăn nhó không vui, giọng vừa mới thức dậy đã hằn hộc.
"Ai lại không biết điều như vậy chứ?"
Đường Thiên Tuyết cũng bị âm thanh ồn ào làm cho thức giấc, nhưng tiếng ồn này chỉ giống như chuông báo thức, cô cũng không thấy phiền hà gì cho lắm.
Cô ngồi dậy, buộc lại tóc, nhưng không thể đứng dậy vì Tô Dĩ Thần cứ ôm chặt eo, cô hơi cười quay lại nói nhẹ nhàng.
"Trời cũng sáng rồi, anh cũng dậy đi đừng nằm nữa."
Tô Dĩ Thần không trả lời, nhưng bỗng nhiên anh mở hẳn mắt ra mà nhìn cô chăm chăm.
"Anh nhìn em như vậy làm gì? Mặt em có dính gì à?"
Đường Thiên Tuyết sờ sờ lên mặt, nhưng cô cũng không thấy gì bất thường cả.
Bất thình lình, Tô Dĩ Thần ngồi bật dậy, áp sát mặt mình vào mặt của cô, hành động bất ngờ khiến cô có chút giật mình mà theo quán tính ngã người ra phía sau để tránh đụng chạm.
Tô Dĩ Thần đưa tay ra sau lưng đỡ cô, bất chợt anh nói bằng một giọng như đang cố để dụ dỗ cô vậy, đôi mắt anh nhìn cô cũng bộc lộ đầy khao khát đen tối.
"Tối hôm qua chúng ta còn chưa… hay là ngay bây giờ đi."
Tô Dĩ Thần đưa lưỡi ra liếm nhẹ viền môi, đây là cố ý muốn quyến rũ cô đây mà, nhưng may mắn là cô không dễ bị mỹ sắc dẫn dụ, lý trí vẫn còn đủ tỉnh táo để đáp lại.
"Sao tối qua anh bảo là mệt?"
Tô Dĩ Thần cũng dẻo miệng nói.
"Vì em nói mệt nên anh cũng mệt theo, nhưng em dậy sớm như vậy, chắc là khỏe rồi nhỉ? Vậy đã sẵn sàng chưa?"
Còn chưa để cho cô đủ thời gian phản biện lại, Tô Dĩ Thần đã như con thú hoang mà nhào lên, kéo cô vào trong chăn để vật lộn ăn từng miếng thịt.
"Á, Tô Dĩ Thần…"
Đột nhiên, cửa phòng vang lên mấy tiếng gõ.
Đường Thiên Tuyết giật bắn người, đỏ bừng mặt vì xấu hổ, không biết là bên ngoài có nghe được không.
Cô hạ âm thanh giọng nói nhỏ hết mức, đánh giận dỗi vào người Tô Dĩ Thần.
"Bỏ ra mau, có người gõ cửa kìa."
Cô chui ra khỏi chăn, chỉnh trang lại đầu tóc rối xù.
Tô Dĩ Thần cũng lật chăn ngoi ra, khuôn mặt vừa bị ai đó phá đám rõ khó chịu.
"Anh sẽ đuổi việc bọn họ hết."
Anh vừa nói xong một câu chắc nịch, cả người liền cứng đờ khi giọng nói của Tiểu Di bên ngoài vang lên.
"Mẹ lại ngủ nướng có phải không? Mau dậy đi, có người đến gặp mẹ kìa."
Đường Thiên Tuyết nhìn anh mà lén cười, chắc người này anh không đuổi việc nổi rồi.
Biểu cảm của cô nhanh chóng khôi phục nghiêm túc, vì vế sau câu nói của con bé mà vô cùng thắc mắc.
"Ai lại muốn gặp mình vào giờ này?"
…
Dưới sảnh, Hoắc Diêm chính là vị khách không mời mà đến rất sớm của ngày hôm nay.
Ông ta không thể ngồi yên một chỗ, chân liên tục di chuyển qua qua lại lại dưới chân cầu thang.
Đường Thiên Tuyết sau khi chuẩn bị xong thì cũng xuống nhà.
Vừa thấy cô xuất hiện, Hoắc Diêm đã giang rộng sẵn tay, bước chân thoăn thoắt tiến gần cô với khuôn mặt rạng rỡ.
"Thiên…"
"Đừng tùy tiện ôm vợ tôi."
Tô Dĩ Thần vẻ mặt hậm hực đứng ra trước ngăn cản lại hành động muốn thân thiết của Hoắc Diêm.
Anh tỏ ra bài xích, đối nghịch với ông ta hệt như hai người là kẻ thù truyền kiếp vậy.
Hoắc Diêm cũng không dễ dàng chịu thua thiệt, ông ta giương mắt, cứng rắn đáp lại.
"Nhưng Thiên Tuyết là con gái của tôi, cậu có quyền gì ngăn cản tôi thân thiết với con gái của mình chứ?"
Tô Dĩ Thần thực sự khó chịu vì đùng một cái, một người từng không từ thủ đoạn để giẫm đạp Đường Thiên Tuyết nay lại là bố của cô, sự thật này quá ngang trái, dù anh là người ngoài cũng không chấp nhận nổi.
Anh biết Đường Thiên Tuyết cũng như anh thôi, nhưng có vẻ cô rất ngại khi tự mình xử lý, vậy thì anh sẽ đứng ra thay cô từ chối mối quan hệ này.
Anh nghiêm mặt, đứng khoanh tay, đứng sừng sững như bức tường không thể xoay chuyển nói.
"Bằng chứng đâu, đừng nói suông như thế."
Tưởng việc gì khó, Hoắc Diêm nhếch môi đắc ý, lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy rồi đập thẳng vào người anh.
"Đây, kết quả xét nghiệm đã có.
Từ giờ cậu không có quyền gì ngăn cản tôi gặp con gái của tôi nữa."
Đường Thiên Tuyết trước đó đã đưa mẫu tóc cho ông ta và yêu cầu xét nghiệm để làm cho minh bạch chuyện này, ông ta đã quá chủ quan khi nhận Đường Mạn Đình làm con mà không thông qua xét nghiệm, nên lần này cô không muốn đi lại vào vết xe đổ đó.
Khi chưa có kết quả, cô cũng chỉ mong đó là sự nhầm lẫn, nhưng giờ nhìn khuôn mặt rạng rỡ vì vui mừng của Hoắc Diêm, xem ra mong muốn của cô đã không thành sự thật.
Rồi cũng tới lúc cô phải đối mặt với chuyện này, đầu óc của cô mông lung không biết phải làm gì tiếp theo nữa.
Tô Dĩ Thần nhíu mày khi nhìn thấy kết quả trùng khớp, anh đưa lại cho cô xem và đặc biệt chú ý biểu hiện của cô.
Cô không nói gì, nhưng mi mắt có phần chùng xuống, bàn tay siết chặt vào áo của anh, anh để ý thấy cô gồng mình đến run rẩy.
Anh đã biết mình phải làm gì, ngay lập tức anh xoay người lại, đối diện với Hoắc Diêm, xem tờ giấy trong tay chỉ như tờ giấy vụn, anh tỏ vẻ không quan tâm mà lên tiếng.
"Phải thì đã sao, ông quên những gì ông từng làm với cô ấy rồi à?"
"Tô Dĩ Thần, đừng nói nữa."
Đường Thiên Tuyết hiện giờ đang rất rối rắm, thấy Tô Dĩ Thần lớn tiếng như sắp nổi bão táp đến nơi, cô kéo tay anh lại để ngăn lại, cô không muốn vì mình mà trong căn nhà vốn yên ắng này lại xuất hiện tiếng cãi vã.
Tô Dĩ Thần hiểu lầm ý của cô, quay ngược lại nói có phần trách móc.
"Đừng nói với anh là em đồng ý tha thứ cho ông ta rồi?"
Đường Thiên Tuyết cũng không rõ suy nghĩ của mình, cô ấp úng, không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
"Không…"
Hoắc Diêm không thể chịu được khi nhìn thấy đứa con gái rõ là trước mặt nhưng khoảng cách trong tâm lại xa vời đến thế.
Lần đầu tiên, ông ta hạ mình hết mức có thể vì chính ông ta cũng biết tội lỗi của mình lớn đến nhường nào.
Sự tha thứ của Đường Thiên Tuyết đối với ông ta chính là một điều xa xỉ mà để đạt được, ông ta chấp nhận từ bỏ tất cả.
"Thiên Tuyết, bố biết bố đã làm ra nhiều điều không tốt với con, hãy tha thứ cho bố, con muốn bố làm việc gì cũng được hết.
Bố sẽ để con thừa kế hết tài sản, có được không?"
Đường Thiên Tuyết kinh ngạc, cô không nghĩ mình lại trở nên quan trọng với ông ta đến nỗi ông ta sẵn sàng đưa hết gia sản của mình cho cô.
Nhưng những thứ đó, cô không muốn, cũng không cần.
Cô lấy hơi định đáp lại, nhưng vẫn chậm hơn Tô Dĩ Thần một bước.
Kể từ đây, không còn một giây trống nào để cô xen vào nữa.
"Ông nghĩ cô ấy cần tài sản của ông à? Tài sản của tôi cũng đủ cho cô ấy sống mấy chục đời rồi.".